• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dịch: Whistle

Mặt trời lặn về phía tây.

Ánh hoàng hôn đang dần biến mất sau đường chân trời.

Lục Viễn đang đóng vai một nhân vật rồi nói dối là mở một công ty, sau đó liền mượn cớ là chìa khóa của mình đang nằm ở trong công ty, mà cô bé tiếp tân ở công ty thì đã tan tầm về nhà rồi.

Sau khi nói dối xong, anh bèn nhìn Vương Vĩ Tuyết với vẻ mặt chân thành.

Hơn nữa lúc Lục Viễn nói láo thì mặt không đỏ tim không đập, thậm chí còn làm cho Lục Viễn sinh ra một ảo giác rằng đây chính là lần nói dối hoàn hảo nhất của mình.

Nếu như có thể mà nói thì Lục Viễn muốn nhấn cho bản thân mình một cái like.

Những tia sáng hoàng hôn rất đẹp.

Vương Vĩ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Viễn rồi không nói gì thêm, cũng chẳng lộ ra vẻ khác thường gì, chỉ bình thản nhìn chằm chằm Lục Viễn.

Sau đó hai ngươi cứ duy trì cái tư thế này thật là lâu....

Không biết là đã trôi qua bao lâu, trong mắt của Vương Vĩ Tuyết có thêm một chút thâm ý, hơn nữa khóe môi cô cũng lộ ra một đường cong.

Kỹ thuật lừa đảo của Lục Viễn thật sự là rất tệ.

Đương nhiên là Vương Vĩ Tuyết biết rằng Lục Viễn đang nói dối rồi.

Nhưng cô không vạch trần.

Cô quay đầu nhìn ánh hoàng hôn sắp dập tắt.

Người đàn ông này rất bướng bỉnh, ít nhất là từ trước tới giờ Vương Vĩ Tuyết chưa từng thấy người đàn ông nào bướng bỉnh đến vậy.

Đột nhiên cô cảm thấy rất mong chờ vào ngày mai, mong chờ xem người đàn ông này sẽ mang đến cho mình sự kinh hỉ như thế nào.

- Được, 9h sáng ngày mai anh hãy gọi điện cho tôi.

Vương Vĩ Tuyết để lại số điện thoại di động rồi nghênh ngang rời đi.

Lục Viễn nhìn bóng lưng của Vương Vĩ Tuyết rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó bèn nhớ kỹ số điện thoại mà cô để lại, cũng lưu vào trong điện thoại của mình.

Bên ngoài vang lên tiếng động rời đi của chiếc Lamborghini, chờ khi tiếng của chiếc Lamborghini rời đi thật xa thì Lục Viễn mới uống xong ly cà phê của mình, sau đó liền bước xuống lầu hai với thần thái mà anh cho là rất có khí chất.

Lục Viễn vốn định rời đi luôn nhưng mà khi liếc mắt nhìn sang quầy thu ngân thì anh đột nhiên dừng lại.

Lục Viễn thở gấp một hồi, ánh mắt ngơ ngác.

Lục Viễn nhớ lại lúc Vương Vĩ Tuyết rời đi, hình như cô ta chưa trả tiền.

Đúng, chắc chắn là chưa trả.

Đây là một vấn đề lớn đó.

Một ly cà phê Blue Mountain - 300 tệ, một ly cà phê chồn - 600 tệ, lại cộng thêm một chút món điểm tâm ngọt, tất cả cộng lại cũng phải cần 1200 tệ....

1200 Tệ.

Đây là một con số có thể làm cho người ta run rẩy.

Lục Viễn tin rằng, nếu như mình mắc bệnh tim thì chắc chắn là lúc này đã lên cơn đau tim rồi.

Quả nhiên, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng biết cách nói dối.

Đã nói là mời mình uống cà phê mà?

Sao giờ lại không mời.

Lục Viễn cảm thấy mình bị lừa rồi.

Vương Vĩ Tuyết không trả tiền, cho nên Lục Viễn nhất định phải trả.

Nhưng mà....

- Xin chào tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho ngài?

Cô gái thu ngân nhìn thấy Lục Viễn đang bồi hồi ở bên cạnh liền nở một nụ cười mỉm rồi nhẹ nhàng hỏi.

Cô có ấn tượng rất tốt với Lục Viễn.

Dù sao thì bài 《 Fur Elise 》vừa rồi đã tạo ra một cơn gợn sóng trong lòng cô.

Người hiểu âm nhạc luôn được thêm điểm, ít nhất là trong mắt của cô thu ngân này, Lục Viễn là một người thanh niên văn nghệ rất ưu nhã.

- Tính tiền.

Lúc Lục Viễn nói ra hai chữ này thì anh cảm thấy rất khó chịu.

Nếu như có thể thì anh rất muốn khóc một trận.

Nhưng mà Lục Viễn lại không thể biểu hiện sự khó chịu này ra ngoài, mà vẫn thể hiện vẻ tao nhã như cũ.

Cuối cùng thì Lục Viễn vẫn móc tấm thẻ tín dụng từ trong túi ra, hơn nữa cái dáng vẻ trả tiền của anh nhìn giống như một nhân vật nam chính trong mấy bộ phim truyền hình hạng ba vậy.

Dù sao thì tháng sau mới trả mà, dù có tiêu mất 1200 tệ hay nhiều hơn nữa cũng chả sao, thích cà bao nhiêu thì cứ việc.

- Tính tiền?

Cô thu ngân liếc nhìn Lục Viễn một mắt rồi hỏi lại.

- Đúng.

Lục Viễn gật đầu nói tiếp:

- Quẹt thẻ đi.

- Tiên sinh, không cần phải trả....

- Không cần trả?

- Đúng vậy, không cần trả.

- Tại sao?

- Có một vị tiên sinh đã thanh toán cho anh rồi, hơn nữa người đó còn để lại một số điện thoại, hy vọng lúc anh rảnh có thể liên hệ với người đó.

Cô thu ngân lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho Lục Viễn.

“????” Lục Viễn nhận lấy tờ giấy rồi nhìn xem số điện thoại được ghi trên đó.

Liên lạc với người này.

Chẳng lẽ người này là một tú ông sao?

Trong đầu Lục Viễn nghĩ như vậy.

.................

Đêm hè lúc nào cũng rất náo nhiệt.

Mặt trăng đã treo lên không trung, ánh trăng sáng rọi xuống mặt đất bên dưới.

Quán bar và phòng nhạc mọc lên như nấm ở hai bên đường, có rất nhiều ca sĩ lang thang đang kiếm sống, đến khi trời tờ mờ sáng.

Bọn họ đều là những người có ước mơ.

Lục Viễn cũng có ước mơ.

Chẳng qua ước mơ của Lục Viễn ....

Anh mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ, có thể ngủ một giấc đến trưa, rồi vui chơi giải trí, sau đó lại trôi qua một ngày.

Được rồi.

Đại khái là vậy đó.

Như vậy có thể xem như là ước mơ không?

Chắc là được.

Dù sao đến lúc mơ mà Lục Viễn cũng nghĩ như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK