Người dịch: Whistle
- Xin lỗi...
Giọng nói của An Hiểu vang lên trong phòng, giọng của cô rất dễ nghe, giống như tiếng hót của con chim khách vậy.
Con gái xinh đẹp cũng có thể là người xấu.
Hơn nữa còn biết cách hố người.
Lục Viễn phải khắc sâu câu nói này vào trong đầu mình.
Bầu không khí buổi trưa bắt đầu trở nên nặng nề.
Sự ngột ngạt làm cho lòng người phiền muộn hơn.
Đây là một câu chuyện.
Một câu chuyện bi thương có thể lay động cảm xúc của người nghe.
Cuối cùng thì Lục Viễn cũng không thể cứu vớt được chiếc răng của mình, mà phải nhổ nó ra rồi đặt lên bàn. Chiếc răng ở trên bàn giống như tuổi thanh xuân đã mất của Lục Viễn, nó đã không thể nào trở về được nữa.
Trừ phi đi trồng răng giả.
Trừ phi là trọng sinh.
Người thì có thể trọng sinh, nhưng mà răng thì rất khó.
Lục Viễn cảm thấy hơi bi thương, anh muốn dùng một loại nghi thức gì đó để tế điện một chút cho chiếc răng đã mất đi này của mình, nhưng khi anh nhìn thấy đôi mắt ngập nước, trông vô cùng áy náy của An Hiểu thì Lục Viễn vẫn là nhắm mắt lại.
Lục Viễn thừa nhận mình là một người nhẹ dạ.
Anh là một người tốt.
Cuối cùng thì anh cũng không thể cứng....
- Nếu như xin lỗi có tác dụng thì cần mấy chú cảnh sát làm gì? Ta ngủ cô xong rồi tôi sẽ nói với cô một câu xin lỗi hết sức chân thành thì có được không?
Lục Viễn dọn dẹp xong phần cơm mình vừa ăn xong rồi nói.
Anh tự xưng mình là một phần tử tri thức cao nhã, nhưng mà bây giờ.....
Anh không muốn cao nhã nữa.
“......”
Sắc mặt An Hiểu đỏ bừng, dường như cô đang nhẫn nhịn rất khó chịu, nhưng cuối cùng thì cô cũng không phản bác Lục Viễn.
Bây giờ cô chỉ có thể nhìn Lục Viễn.
Dùng đôi mắt ngập nước nhìn xem Lục Viễn, bộ dáng giống như đang nói: em xin lỗi, em thật sự xin lỗi, em không phải cố ý mà.
Nhìn vào sẽ làm cho người ta thương tiếc vô cùng.
- Trên xe tôi có một cây ghita, tôi đi lấy tới cho anh.
Vương Vĩ Tuyết yên lặng đứng dậy rời khỏi căn phòng, đi về phía chiếc xe của mình.
Hiện giờ nàng không muốn nói gì cả.
Đây là chuyện giữa Lục Viễn và An Hiểu.
- Cô đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tôi.
Ánh mắt này có lực sát thương rất lớn, sau khi Lục Viễn nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong sáng của An Hiểu thì trong lòng đột nhiên tuôn ra một cảm giác tội lỗi.
Lục Viễn nhổ một ngụm nước bọt vào trong thùng rác.
Cảm giác này rất không thoải mái.
Giống như là anh đã làm sai điều gì vậy.
Lục Viễn sai rồi sao?
Mả mẹ nó, con nhỏ này làm gãy răng của mình mà còn ở đó lý do lý trấu?
- Hừ, một người đàn ông thô lỗ.
An Hiểu liếc Lục Viễn một cái giống như đang khinh bỉ anh không hiểu phong tình.
- Hừ.
Lục Viễn cũng khoanh hai tay trước ngực rồi hừ lạnh một tiếng, anh không muốn để ý đến con mắm này nữa.
Hai người cứ tiếp tục cuộc chiến tranh lạnh này cho đến khi.
Két Kétttt.
Một vài phút sau, Vương Vĩ Tuyết đeo một cây đàn ghita đẩy cửa bước vào, sau đó liền lấy cây ghita ra chỉnh tốt dây đàn.
Lục Viễn nhìn xem cây ghita, mặc dù anh không biết hiệu của nó nhưng anh biết nó là một cây đàn tốt.
Hơn nữa giá của nó còn không rẻ.
Lục Viễn nóng lòng không đợi được nữa.
- Anh đàn thử xem.
Vương Vĩ Tuyết đưa cây ghita cho Lục Viễn, dù rằng sắc mặt của cô vẫn rất thản nhiên nhưng sâu trong ánh mắt lại mang theo một chút mong đợi.
Một người có thể sáng tác ra bản nhạc tầm cỡ giống như 《 Fur Elise 》thì sẽ cho ra đời một bài hát như thế nào đây?
- Không phải là đàn thử, mà là biểu diễn, mời 2 vị ngồi ngay ngắn để nghe tôi hát.
Lục Viễn nghiêm túc gảy thử đàn ghita, sau đó anh liền trịnh trọng ngồi trên chiếc ghế cao giữa phòng, ánh mắt liếc qua Vương Vĩ Tuyết và An Hiểu, cuối cùng là nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người đàn ông đã phun một bãi nước bọt vào thùng rác ở trước mặt An Hiểu khi trước đã biến mất.
Dường như đã được thay đổi thành một người khác vậy.
Hơn nữa khí chất của anh cũng thay đổi, trở nên sâu lắng và yên tĩnh hơn.
“Đinh....”
Khi tiếng đàn ghita vang lên, An Hiểu không kìm lòng được mà thở gấp một chút.
Lục Viễn rất thành thạo với cây đàn ghita, động tác của anh cũng rất chuyên nghiệp, khúc dạo nhạc vừa đàn cũng rất hay.
Dưới ánh nắng mặt trời, trông Lục Viễn giống như một người nghệ sĩ, thân hình trở nên cao lớn lớn, biểu cảm thành kính như thể anh đang đứng trong thế giới văn nghệ để trình diễn lại câu chuyện của mình vậy.
Mọi cử động của Lục Viễn đều làm cho 2 người đối diện phải hít sâu một hơi, thậm chí Vương Vĩ Tuyết còn không kịp chờ cho khúc dạo nhạc kết thúc, cô muốn Lục Viễn bắt đầu hát ngay bây giờ.
Trong lòng Vương Vĩ Tuyết hơi khựng lại, biểu lộ trở nên vô cùng nghiêm túc.
Bài hát mà cô sắp được nghe sẽ là như thế nào đây?
Có thể làm cho người ta kinh diễm và hít thở không thông giống như 《 Fur Elise 》không?
Vương Vĩ Tuyết lập tức rót cho mình một ly rượu đỏ rồi nhấm một ngụm.
Rượu đỏ rất thơm rất ngọt, uống rất ngon.
Con mắt của cô nổi lên những bọt nước mông lung.
Lục Viễn mở miệng hát:
“Nhà cũ của tôi ở trong thôn này, tôi là người sinh ra và lớn lên ở trong thôn này, đừng nhìn vậy mà nghĩ thôn tôi không lớn.....” (Bài: Người trong thôn chúng tôi.)
Trong nháy mắt đó, dường như ánh đèn hơi ảm đảm phai mờ.
Toàn thế giới giống như đều trời đất quay cuồng.
- Phốc phốc.
Vương Vĩ Tuyết phun rượu đỏ ra, cô bị sặc.
An Hiểu trợn to mắt.
Giọng hát bất thình lình này giống như một chiếc xe tải hiệu Kamaz đâm tới, khiến cho cô trời đất quay cuồng, hôn thiên ám địa, suýt chút nữa là ngã từ trên ghế xuống đất.
Bà mẹ nó, thằng này nó hát cái gì vậy?
Trình độ này.... Thật sự là khiến cho người ta hít thở không thông.
Đột nhiên Lục Viễn dừng hát.
- Khục, khục.... Thử giọng, thử giọng thôi, không kìm lòng được... Làm lại nè.
Lục Viễn cười cười nhìn xem hai cô gái trong phòng, nụ cười của anh có chút chất phác.
Nhưng mà từ sâu trong đôi mắt ấy lại hiện lên vẻ thích thú khi nhìn thấy biểu cảm kinh hãi của Vương Vĩ Tuyết và An Hiểu.
Anh đang nhạo báng hai người này.
Gương mặt của Lục Viễn bỗng nhiên trở nên rất đáng ghét.
Vương Vĩ Tuyết hít thở sâu một hơi, cô định đứng lên nói chuyện gì với Lục Viễn thì bất ngờ lại thấy biểu cảm của anh trở nên rất nghiêm túc.
Lục Viễn lại hát.
“Mỗi một lần, tôi đều kiên cường trong nỗi cơ đơn lạc lõng
Lần nào cũng vậy
Dù cho có tổn thương đến mấy thì tôi cũng không hề rơi lệ
Vì tôi biết mình luôn có một đôi cánh vô hình
Đưa tôi bao cao, bay qua cả nỗi tuyệt vọng....”
Khi nghe được giọng hát hết sức chăm chú của Lục Viễn thì Vương Vĩ Tuyết liền ngây dại.
Những lời đã tới trong cổ họng cũng phải nuốt trở vào.
An Hiểu cũng ngớ người.
Giọng hát của Lục Viễn có thể nói là dở ẹt, thậm chí còn có một vài chỗ bị vỡ âm, nhưng mà lời và nhạc bài hát này rất hay.
An Hiểu yên lặng vểnh tai lên nghe, rồi từ từ giống như cô đã xem bản thân mình dung hợp vào trong lời bài hát.
Đúng vậy, bài hát này sinh ra là để dành cho cô.