Người dịch: Whistle
“Tương Ngộ” là một quán cà phê cao cấp nằm ở phía đông của Hoành điếm.
Lục Viễn đã từng ngồi xe đi ngang qua quán cà phê này, khi nhìn thấy những vị khách ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp trong quán cà phê thì Lục Viễn đã chửi thầm không biết bao nhiêu câu, sau đó lại tự sướng trong đầu là sau này khi có cơ hội thì anh sẽ dắt tay nữ thần của mình rồi bước vào trong quán cà phê này, hơn nữa còn mặc áo đuôi tôm rồi ngồi đánh đàn dương cầm giống như một vị vương tử và làm cho nữ thần của anh say đắm.
Cuối cùng thì giấc mơ này của Lục Viễn đã trở thành sự thật.
Vương Vĩ Tuyết đúng là một mỹ nữ cấp bậc nữ thần.
Trong sự thơ ngây lại mang theo chút điềm tĩnh, trong sự điềm tĩnh lại có thêm một chút cơ trí.
Nhưng Lục Viễn lại không dám có một chút ý nghĩ vấn vương nào với Vương Vĩ Tuyết.
Ở trong mắt của Lục Viễn thì Vương Vĩ Tuyết là một nhân vật rất nguy hiểm, nên anh cần phải cảnh giác 120 phần trăm.
- Một ly cà phê chồn....
- Vâng, xin chờ một chút, tiên sinh ngài....
- Blue Mountain đi.
Lục Viễn chưa từng tới những quán cà phê cao cấp giống như thế này bao giờ, khi anh nhìn thấy giá cả trên menu thì lập tức kinh ngạc.
Cà phê Blue Mountain - 300 tệ một ly.
Cái giá này.... Hơi kinh đấy.
Nhưng mà, Lục Viễn tuyệt đối không thể để cho Vương Vĩ Tuyết xem mình như một người nhà quê được, cho nên sau khi ung dung ngồi xuống đối diện Vương Vĩ Tuyết thì trên mặt Lục Viễn nở một nụ cười nhàn nhạt ưu nhã giống như những nhân vật nam chính trong mấy bộ phim truyền hình.
- Anh không cần phải gò bó như vậy.
Vương Vĩ Tuyết nhìn Lục Viễn rồi nở nụ cười.
- Tôi không có gò bó.
Lục Viễn lắc đầu.
- Đây là lần đầu tiên anh đi uống cà phê với một cô gái đúng không?
Vương Vĩ Tuyết hỏi Lục Viễn.
- Không phải.
Anh thề thốt phủ nhận.
- Cà phê chồn ở chỗ này rất ngon, là hàng chính hãng, giá cũng không đắt, cũng chỉ 600 tệ một ly thôi, tôi nghĩ anh cũng nên gọi một ly.
- Tôi không thích cà phê nên tôi sẽ không uống.
Lục Viễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm thuý của Vương Vĩ Tuyết rồi lắc đầu.
- Tôi nói rồi, tôi mời.
- Dù là cô mời thì tôi cũng không uống.
Lục Viễn rất kiên định.
Anh cảm thấy đây là một trận giao phong.
Nên anh không thể rơi vào thế hạ phong được.
Cho dù đây là lần đầu tiên Lục Viễn tới nơi xa lạ này, nhưng anh cảm thấy mình nhất định phải duy trì phong độ nên có.
Đó là khí khái của một người đàn ông.
- Ồ, nếu đã không thích thì không nên cưỡng cầu.
Vương Vĩ Tuyết gật đầu, sau đó lấy kịch bản ra.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô lật sang trang thứ hai rồi ngồi đó từ từ đọc.
Khi Lục Viễn thấy Vương Vĩ Tuyết đang xem kịch bản thì anh liền ngồi ngay ngắn trên ghế, mắt nhìn về phía một cô gái đang đánh đàn dương cầm.
Cô gái này rất điềm tĩnh, ngón tay của cô cũng rất linh hoạt.
Bản nhạc mà cô ấy đang chơi cũng rất mỹ diệu, làm cho Lục Viễn có chút ngóng trông.
- Bản nhạc này hay không?
- Cũng không tệ lắm.
- Nó hay ở chỗ nào?
- Hử......
Lục Viễn quay đầu nhìn Vương Vĩ Tuyết đang rất hứng thú.
Anh cảm thấy hơi không thích cô gái trước mặt này rồi.
Đúng vậy, là không thích.
Tự dưng lại bị cô ta chiếm cứ vị trí chủ đạo, mình thì lại rơi vào thế hạ phong.
Lục Viễn rất muốn dõng dạc ngồi chỉ điểm giang sơn, sau đó lại phê bình thủ pháp đàn tấu và thể hiện nội hàm của bản nhạc này qua sự thông thái của mình một cách chuyên nghiệp, cuối cùng anh sẽ cố tỏ ra cool ngầu dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người.
Nhưng mà....
Rất đáng tiếc.
Lục Viễn chưa từng nghe qua bản nhạc này, cũng không hiểu âm nhạc.
Không thể nói lung tung mấy cái văn vẻ ấy được, lỡ mà nói trật thì lúc đó sẽ rất lúng túng.
- Không nói nên lời à?
Vương Vĩ Tuyết khiêu khích Lục Viễn.
- Hay là, anh không hiểu âm nhạc?
- Tôi hiểu.
- Vậy anh nói đi, anh nghe được những gì?
Nụ cười trên mặt Vương Vĩ Tuyết càng xán lạn hơn.
Cô muốn Lục Viễn phải buông bỏ cái dáng vẻ quật cường này, sau đó tiếp nhận hiện thực đẫm máu.
Vốn là một người thành thật, tại sao lại cố tỏ ra mình là người xấu chứ?
Vương Vĩ Tuyết muốn Lục Viễn trở về với bản chất thật của anh.
- Tôi hiểu rõ, nhưng tôi sẽ không nói cho cô biết đâu, cô không phải là tri âm của tôi, cho nên, dù tôi có nói thì cô cũng sẽ không hiểu được.
Lục Viễn cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Đương nhiên là anh biết Vương Vĩ Tuyết đang nghĩ gì.
Nhưng anh sẽ không để cho Vương Vĩ Tuyết được như ý.
Lục Viễn là một người kiêu ngạo.
Nếu đã cố tỏ ra mình là một người tài giỏi thì cho dù là ngậm lấy nước mắt cũng phải tiếp tục.
Nhân vật hiện giờ mà Lục Viễn đang đóng vai là một nhân tài chuyên nghiệp cao cấp.