• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dịch: Whistle

Lục Viễn đốt một điều “Hồng Lan” rồi hút mạnh mấy hơi, sau đó anh liền nhìn về phía dòng người đang đi đi lại lại trong Hoành điếm rồi nhả ra một vòng khói.

Vòng khói uốn lượn và bay thẳng lên không trung rồi bị gió thổi tan, nhưng Lục Viễn lại có cảm giác như nó đã bay lên trên trời rồi.

Lúc này Lục Viễn nhìn thì vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đã sớm mất hồn mất vía.

Anh không khỏi nghĩ lại những con số trong tài khoản của mình.

Một triệu một trăm ngàn, tiền mặt.

Đây là khái niệm gì?

Mẹ nó.

Bố mày phát tài to rồi.

Từ kiếp trước cho tới kiếp này Lục Viễn đều chưa từng sở hữu một số tiền lớn như vậy.

- Khục, khục, khục.

Có lẽ là bởi vì quá kích động cho nên Lục Viễn bị sặc khói.

Hoành điếm ở nơi xa vẫn có người đến người đi.

Ánh nắng vẫn còn rất tươi đẹp, vẫn còn tràn đầy những niềm hy vọng bất tận.

Vương Vĩ Tuyết và An Hiểu đã rời đi, Vương Vĩ Tuyết uống rượu nên không thể lái xe, thế là An Hiểu liền làm tài xế cho cô.

Về phần 10 rương hành lý chất cao như núi của An Hiểu cũng đã bị cô thuê đội vận chuyển gửi đi rồi.

Cũng không cần nhờ Lục Viễn làm công nhân bốc vác.

An Hiểu đã đạt được mục đích của mình.

Cô cũng đã hủy luôn cuộc hành trình tới Thành Đô, An Hiểu vốn định tới đó cầu một bài hát, bây giờ cô cũng đã có được một bài hát vừa lòng đẹp ý rồi, cho nên có lẽ An Hiểu sẽ quay về Yến Kinh.

Lục Viễn nhìn hai người rời đi, sau khi xác nhận số tiền trong tài khoản, anh bèn cất kỹ hợp đồng, sau khi hút thuốc xong liền ngựa không ngừng vó chạy thẳng về căn nhà mà mình đang thuê, tiếp đó liền nhanh chóng vận chuyển toàn bộ đồ đạc của anh vào trong “Công ty điện ảnh và truyền hình Viễn Trình”. Lục Viễn còn chén sạch ba chén mì thịt bò lớn mà trước đó anh vẫn luôn không nỡ ăn.

Lục Viễn vỗ bụng một cái, để lại 100 tệ rồi nghênh ngang bỏ đi mà không nói lời nào dưới ánh mắt khiếp sợ của ông chủ quán.

Đây chính là cảm giác của người có tiền sao?

Sau khi Lục Viễn được trải nghiệm cảm giác này thì anh liền cảm thấy mình bành trướng.

Rất nhiều rất nhiều tiền mặt, rất nhiều rất nhiều thời gian.

Lục Viễn bành trướng đến mức còn chạy đến đoàn làm phim《 Đô thành 》để xem mấy nữ minh tinh được trang điểm lộng lẫy rồi... Nuốt nước miếng một cái.

Lục Viễn chắc chắn sẽ quay phim, cho dù có như thế nào thì cũng phải quay ra một bộ phim để ứng phó với Vương Vĩ Tuyết.

Dù sao thì trong hợp đồng cũng đã có viết rồi.

Lục Viễn không thể phạm pháp.

Còn về phần tình trạng của phòng bán vé như thế nào....

Liên quan đếch gì đến mình.

Sau khi quay xong Lục Viễn liền mang theo số tiền còn lại về quê cưới vợ sinh con, nếu như trước đó còn có thể tâm sự cả đêm với một tiểu minh tinh nào đó thì dĩ nhiên là rất tốt rồi....

Ai cũng có lúc tự sướng mà.

Một gã nhà giàu mới nổi như Lục Viễn cũng không phải là ngoại lệ.

Sau khi tự sướng và bành trướng xong rồi, Lục Viễn liền quăng điếu thuốc lá vào trong một đồng ở bên ngoài phim làm phim 《 Đô thành 》, sau đó còn lườm gã đạo diễn Thẩm Liên Kiệt đang ra sức gào to ở nơi xa một cái, trong lòng Lục Viễn lại nổi lên sự ghen ghét, rồi anh bèn giơ lên ngón giữa của mình. Tố chất của Lục Viễn thấp như vậy đấy.

Lục Viễn và Thẩm Liên Kiệt cũng chả có thù oán gì, nhưng những kẻ cao phú soái luôn là đối tượng mà Lục Viễn xem là kẻ thù.

Mà những thằng muốn nữ nhân có nữ nhân, muốn nhan trị có nhan trị, muốn gia thế có gia thế như Thẩm Liên Kiệt luôn là đối tượng mà tên Lục Viễn có lòng dạ hẹp hòi này ghen tỵ.

Vậy nên từ khi 《 Đô thành 》khai mạc, những lúc rảnh rỗi Lục Viễn liền tới đoàn làm phim này để thể hiện sự khinh thường trong lòng mình một hồi.

Ánh nắng tươi sáng, sau khi ghen tỵ và khinh thường xong thì Lục Viễn bèn duỗi lưng rồi ngáp một cái.

- Phi.

Đúng lúc Lục Viễn định quay người rời đi thì anh lại nghe được một tiếng khạc đờm quen thuộc, sau đó anh liền nhìn thấy một thằng mập đang nhìn về phía đoàn làm phim khạc một cục đờm, sau đó còn cởi quần ra rồi xả hết về phía đoàn làm phim 《 Đô thành 》, bộ dáng của tên mập này như đang nói “bố sẽ xả thẳng vào mặt mày”.

- Nhìn cái gì, bộ chưa từng thấy đực rựa xả nước bao giờ à?

Tên mập này liếc Lục Viễn một cái, cũng không thèm kéo quần lên, thậm chí trong ngôn ngữ của tên này còn mang theo một chút khinh thường.

- Không không... Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy tư thế của anh bạn đây thật sự giống như là nhân trung chi long, phong thái ngàn vạn, quả thật là tấm gương của cánh đàn ông chúng ta, đặc biệt là tư thế xả... Tư thế phi lưu trực hạ tam thiên xích* kia thật sự là làm cho người khác tâm phục.

(* Thác chảy như bay đổ thẳng xuống từ độ cao ba nghìn thước.)

Trong lòng Lục Viễn đột nhiên cảm thấy kính trọng với anh bạn mập này, không kìm lòng được phải giơ lên ngón cái.

- Đù móa, đây cũng là đầu tiên mà tôi nhìn thấy người có thể vỗ mông ngựa tốt đến vậy đấy, người anh em, anh là một nhân tài đó.

Tên mập này bị lời nói của Lục Viễn làm cho ngạc nhiên, sau đó cậu ta bèn kéo quần lên rồi đi tới chỗ Lục Viễn.

- Không, người anh em, chính lời mà tôi vừa nói đều là thật, thật sự là chẳng có mấy người có thể làm được hành động mà cậu vừa làm.

Lục Viễn gật gật đầu.

- Có muốn học theo tôi không?

Tên mập này còn nghênh ngang nháy mắt ra hiệu với Lục Viễn.

- Thôi, bỏ đi, người anh em quá lợi hại, cấp độ quá cao.

Lục Viễn bèn vội vàng lắc đầu, thuận tiện còn đưa cho anh mập này một điếu thuốc.

- Người anh em thật là có tiền đồ, anh đây tên là Ngụy Vô Kỵ, người anh em tên gì?

Anh mập nhận lấy điếu thuốc rồi hút một hơi, còn rất hưởng thụ mà nhả ra mấy vòng thuốc.

- Lục Viễn, lục địa Lục, viễn phương Viễn.

Lục Viễn cũng mồi cho mình một điếu, sau đó hai người bèn đứng ở một ngọn đồi nhỏ bên ngoài đoàn làm phim hút thuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK