Người dịch: Whistle
Cuộc đời không chỉ toàn có màu hồng.
Cuộc đời có cả những lúc thất bại.
Lục Viễn thất bại thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi.
Tại sao lại không có ai tin mình nhỉ?
Lục Viễn cảm thấy hơi chán nản.
Lục Viễn đã đánh giá cao chiêu trò lừa gạt của mình, cũng đã đánh giá thấp trí thông minh của những thiếu nữ diễn viên quần chúng trong hoành điếm này.
Dù sao thì trong xã hội hiện nay đã không còn nhiều nữa kẻ ngốc nữa.
Cho nên suýt chút nữa thì Lục Viễn đã trở thành một tên lừa đảo bị đưa vào trong cục cảnh sát uống trà.
Những tiếng gà gáy vang lên, một tia sáng đang xuất hiện ở phía đông, vệt nắng mờ mờ đầu tiên này đang chiếu rọi trên mảnh đất này.
Tảng sáng đang vui vẻ từ trong bóng tối bước ra.
《 Đô thành 》đã quay nguyên một đêm, sau khi đạo diễn Thẩm Liên Kiệt phất tay vô cùng tiêu sái kèm với tiếng hừ của Lục Viễn thì đoàn làm phim 《 Đô thành 》đã bắt đầu tan cuộc.
Lục Viễn nhìn xem đám người đông nghịt trong trường quay, anh cảm thấy tất cả mọi người đều giống như một con dê béo nhỏ, nhưng khi nhìn lại thì thấy càng giống như là sói đội lốt cừu.
Lục Viễn vô thức muốn lấy một điếu “Hồng Lan” ra hút, nhưng lại phát hiện mình đã hút xong điếu thuốc cuối cùng từ lâu lắm rồi.
Không còn “Hồng Lan” làm bạn, Lục Viễn cảm thấy rất uể oải, ngày càng gầy đi, anh chỉ đành quay đầu nhìn sắc trời một chút.
Thời gian không đợi người a.
Dựa theo ước định thì chỉ hơn 2 giờ nữa là Vương Vĩ Tuyết sẽ tới.
Vậy nên Lục Viễn chỉ còn lại 2 tiếng đồng hồ.
- Thử lại thêm một lần cuối cùng vậy.
Lục Viễn nhìn thấy một cô gái cao gầy đội mũ đang từ phía xa đi tới chỗ của mình, anh bèn sửa sang lại y phục, cầm lấy tấm danh thiếp đều sắp trở nên nhăn nhúm đi lên nghênh đón.
................
Khi cô gái này cởi mũ ra thì Lục Viễn cảm thấy người này hơi quen quen, nhưng trong lúc nhất thời thì anh lại không nhớ ra được.
Cô gái vừa cởi mũ ra dường như có chút khẩn trương, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thanh tịnh và biểu lộ u mê cái gì cũng không biết của Lục Viễn thì mới không khẩn trương nữa.
Vật khí cứt chó của Lục Viễn rất không tệ.
Cô gái vừa tháo nón xuống này là một vị đại mỹ nữ, hơn nữa còn là loại thanh thuần, cơ thể cô tỏa ra mùi vị hoa lan của mỹ nữ.
Cô gái này trông rất đơn thuần, Lục Viễn cảm thấy đây rất có thể là một sinh viên vừa mới vào đại học.
Rất có khí chất.
Nhưng Lục Viễn lại không bị khí chất của cô ta hấp dẫn.
Bởi vì hiện giờ trong đầu của anh chỉ có 100 vạn.
Lục Viễn bắt đầu mơ mộng.
Nếu như thành công thì chính là nhờ phô trương.
Có một vị đại mỹ nữ như vậy làm lễ tân, đây không phải là phô trương thì là cái gì?
Cho dù là ở trước mặt của Vương Vĩ Tuyết thì anh cũng cảm thấy nở mặt.
Người khác có thư ký, mình cũng có....
Không phải chính là đạo lý này sao?
Lục Viễn dường như đã nhìn thấy 100 vạn đang vẫy tay với mình, đang mọc cánh bay tới chỗ của mình.
Anh đưa cho cô gái này một tấm danh thiếp rồi giới thiệu bản thân.
- Anh tên Lục Viễn? là giám đốc của công ty Viên Trình?
Ánh mắt của cô ta hơi hơi sáng lên, lông mày nhỏ run run, trong đôi mắt đẹp có chứa một chút quái dị, nhưng sau đó lại bình thường trở lại.
Hình như cô ta đang nhịn chuyện gì đó.
- Đúng.
Lục Viễn nói rất chững chạc, rất đàng hoàng, dù là nói dối nhưng rất chuyên nghiệp.
- Tôi chẳng có hứng thú gì với kịch bản của anh cả, càng không có hứng thú với phần thử vai của anh.
“......”
Sau khi nghe được câu nói này, đột nhiên Lục Viễn cảm thấy tâm tình của mình đã rơi xuống đáy cốc.
Anh cảm thấy rất thất vọng.
Chẳng lẽ mình lại lên voi xuống chó nhanh như thế này sao?
- Xem ra anh đã gặp phải chuyện gì khó khăn, tôi có thể giúp anh, nhưng mà tôi có một yêu cầu.
- Yêu cầu gì?
Lục Viễn nhìn cô ta rồi nghĩ, cuối cùng thì mình vẫn phải tháo xuống một lớp ngụy trang rồi.
Dường như quyền chủ động cũng đã chạy tới trên người cô gái này.
Thời gian không đợi người a.
Nếu như thật sự không thể làm cho cô gái trước mặt này đồng ý, vậy thì thật sự là toang rồi.
Mặc dù ánh mắt của cô gái này giống như đã xem thấu mọi chuyện, tựa hồ cũng giống như vẻ trêu chọc của Vương Vĩ Tuyết....
Nhưng Lục Viễn không quan tâm nữa.
Anh không còn tâm tư nào nữa.
- Khiêng hành lý dùm tôi đi, hành lý của tôi ở chỗ đó.... Ừ, tôi muốn để hành lý của mình ở công ty của anh mấy ngày, không biết có được không?
- Được, không thành vấn đề.
- Anh đồng ý?
- Đồng ý.
- Được, vậy tôi cũng đồng ý giúp anh, tôi sẽ làm lễ tân cho công ty anh, hoặc là cái chức vụ mà anh gọi là thư ký đó cũng được luôn.
Cô ấy cười.
Cười rất rực rỡ.
Vẫn giữ được nét thanh thuần, vẫn giữ được vẻ trong sáng, vẫn ... Làm cho người ta không có chút đề phòng nào.
Lục Viễn gật đầu.
Tâm tình hiện giờ của anh giống như đang ngồi trên xe cáp treo vậy.
Một hồi thì đi lên, một hồi thì đi xuống.
Thay đổi nhanh chóng, vô cùng kích động.
Đại giới chỉ là khiêng một chút hành lý mà thôi, cũng chả có chuyện gì cả....
Tảng đá lớn trong lòng Lục Viễn đã rơi xuống.
Anh đi theo cô gái này tới chỗ để hành lý cách đó không xa, nhưng khi Lục Viễn tới được nơi để hành lý liền nhìn thấy một đống hành lý siêu to khổng lồ, Lục Viễn cảm thấy tay chân mình nhũn ra, trời đất quay cuồng.
Đây là ý gì?
Tổng cộng có hơn 10 rương hành lý, mỗi rương đều nặng chừng trăm cân....
Sau khi khiêng hết 10 cái rương này thì chắc là mình xụi lơ trên mặt đất mất.