Người dịch: Whistle
- Lục Viễn, tên rất hay, thật ra anh đây là một người có tố chất.
Ngụy Vô Kỵ ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc giải thích với Lục Viễn một câu.
- Vậy à?
Lục Viễn nhìn chằm chằm đoàn làm phim rồi vô thức phụ họa một câu.
- Đúng vậy, mặc dù anh đây là một người có tố chất, nhưng mà tôi rất ghét gã Thẩm Liên Kiệt bình hoa bao cỏ kia.
- Ừ, thật ra tôi cũng chả thích gì hắn ta.
Lục Viễn gật đầu lộ vẻ đồng ý.
- Đệch, chẳng lẽ tên đó cũng cướp vị hôn thê của cậu à?
Đột nhiên Ngụy Vô Kỵ nhìn xem Lục Viễn rồi vô thức thốt ra.
Sau khi nói xong thì Ngụy Vô Kỵ liền cảm thấy Lục Viễn cũng đang bị cắm sừng lên đầu giống như mình vậy, cái này gọi là động bệnh tương liên, nhưng mà khi cậu ta nhìn thấy ánh mắt quái lạ của Lục Viễn liền cảm thấy hơi sai sai.
- Khục, khục, thời tiết hôm nay rất tốt.
Lục Viễn không biết mình nên nói gì, anh cảm thấy mình đã nghe được những lời không nên nghe.
- Đúng, đúng vậy... Thời tiết không tệ.
Đột nhiên Ngụy Vô Kỵ cảm thấy rất lúng túng, y cảm thấy chiếc sừng trên đầu mình giống như dài ra, giống như đang đổi thành màu xanh.
- Khục, khục, vừa rồi anh nói gì vậy? Tôi không nghe rõ....
Lục Viễn nhìn Ngụy Vô Kỵ rồi vờ hỏi.
Lục Viễn rất ghen tỵ với Thẩm Liên Kiệt, nhưng chỉ là ghen tị đơn thuần thôi, anh ghen tị vì Thẩm Liên Kiệt giàu có hơn mình, đẹp trai hơn mình, được con gái chào đón hơn mình.
- Không có gì, à đúng rồi, tôi nói là tôi muốn vả sml thằng Thẩm Liên Kiệt này, tôi muốn vả cho ba má nó nhìn không ra luôn.
Ngụy Vô Kỵ lại gần rồi phì phèo thuốc lá, ánh mắt nhìn về phương xa để che giấu sự lúng túng của mình.
Đột nhiên Ngụy Vô Kỵ cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên với Lục Viễn....
Mặc dù y thảm hơn Lục Viễn nhiều lắm.
Nhưng mà các cụ đã nói: địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.
Cho nên hai con người xạ lạ này đã đến gần nhau hơn.
- Đồng ý.
Lục Viễn đã đạt thành nhận thức chung với anh mập, ánh mắt của anh ta khi nhìn về phía đoàn làm phim 《 Đô thành 》càng lộ rõ sự ghen tị.
Mẹ kiếp.
Mình cũng muốn đẹp trai như vậy.
- Tôi là một đạo diễn, có tài hoa hơn người, tôi sẽ là đạo diễn chói sáng nhất trong tương lai của Trung Quốc, đáng tiếc là hiện giờ tôi nghèo.....
Sau khi anh mập Ngụy Vô Kỵ nhìn thấy ánh mắt của Lục Viễn liền cảm thấy mình và Lục Viễn chính là chiến hữu, thế là y trịnh trọng đưa tay ra.
- Hả, đạo diễn? Thất kính thất kính...
Lục Viễn nghe được hai chữ đạo diễn liền kinh hỉ một hồi, anh vội vàng nắm tay với Ngụy Vô Kỵ.
- Thất kính cái đếch gì, tôi còn chưa quay được một bộ phim nào, hiện giờ trên người lại chẳng có đồng nào, có thể nói là nghèo rớt mùng tơi.....
Anh mập chẹp chẹp miệng.
- Vậy thì sao chứ? Thật ra tôi là một diễn viên, người anh em, có muốn hợp tác với tôi làm một vố không?
Lục Viễn bắt đầu nở một nụ cười giả tạo rồi giới thiệu bản thân một cách nhiệt tình, đồng thời còn không thèm buông tay Ngụy Vô Kỵ ra.
Người khác không biết nhìn vào còn tưởng hai người đang tình chàng ý thiếp, chơi gay.
Lục Viễn cành xem anh mập này thì càng cảm thấy mình đã bắt được một con dê béo.
- Làm gì vậy, tôi không chơi gay.
Ngụy Vô Kỵ nhìn xem biểu lộ trên mặt Lục Viễn liền vô thức hất tay ra.
Đáng tiếc là không hất được....
Bầu không khí đang tràn đầy sự nồng cháy của tình yêu.
- Tôi cũng không chơi gay.
Lục Viễn vội vàng lắc đầu thanh minh, nhưng lại không chịu thả tay ra.
- Vậy chúng ta hợp tác như thế nào, tôi không có kịch bản, không có tiền, cho dù người anh em có là ảnh đế thì tôi cũng không có biện pháp nào..... Không giống như tên khốn kiếp Thẩm Liên Kiệt kia, vừa vào nghề liền được vạn người truy phủng. Ta nhổ vào....
Sau khi nói tới tên đó thì tên mập này liền muốn cởi quần ra xả thẳng vào mặt Thẩm Liên Kiệt.
- Tôi có tiền, cũng có cả kịch bản luôn.
Lục Viễn rất kích động.
Đây là đang ngủ gật liền có người đưa gối đầu a.
Thật sự là may cmn mắn.
“Nói đùa sao, người anh em.... Không phải tôi chê cậu, nhìn cậu còn chẳng bằng một diễn viên quần chúng nữa.... Cậu có biết là muốn quay một bộ phim cần bao nhiêu tiền không? Ít nhất là 100 vạn, hơn nữa còn phải có kịch bản, cậu có kịch bản nào tốt không? Nếu như muốn mua kịch bản hay thì ít nhất cũng phải tốn mấy chục vạn....
- Tôi có.
- Có cái quái gì. Buông tay ra.
- Lại đây...
Đột nhiên Lục Viễn đứng lên, ánh mắt của anh trở nên vô cùng nóng bỏng.
- Làm gì vậy, tôi đã nói làm không chơi gay rồi....
- Chơi gay cái gì, để tôi mang người anh em tới chỗ này.
- Đù mé, buông ra, hai thằng đực rựa thì có gì mà phải lôi lôi kéo kéo như vậy, làm vậy sẽ khiến cho người ta sợ đó.
- Đừng có nói mấy lời vô dụng này nữa, tới đây đi... Tôi không lừa người anh em đâu.
- Tôi đã nói là buông tôi ra rồi mà, đệch mịa... Đi chỗ nào vậy?
- Tới công ty của tôi.
- Gì? Công ty hả?
- Đúng.
- Buông ra.
- Tôi không buông.
- Đệch. Vừa rồi khi tôi xả xong còn chưa rửa tay, cậu không cảm thấy hơi ướt ướt sao?
- Mẹ nó.....