• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dịch: Whistle

Mộng tưởng từ trong miệng của Ngụy Vô Kỵ nói ra thì thật sự giống như những lời nói nhảm, thậm chí còn có chút hài hước.

- Không hút, tôi hỏi anh, anh có mộng tưởng không?

Đột nhiên Kỵ béo đứng dậy nhìn trời, sau đó lại nhìn về phía đoàn làm phim 《 Đô thành 》.

Y đưa lưng về phía Lục Viễn.

Giọng nói vô cùng hùng hậu và thâm thúy.

- Có.... Tôi có mộng tưởng.

Lục Viễn nhìn dáng vẻ cool ngầu của Kỵ béo liền cảm thấy không quen, anh cũng đứng lên rồi ngậm một điếu “Hồng Lan” trong miệng để trông mình cũng ngầu lòi.

- Ước mơ của tôi là muốn làm một đạo diễn vĩ đại, làm cho cả Trung Quốc.... Không đúng! Là làm cho cả thế giới này đều biết tới tên của Ngụy Vô Kỵ ta!

Kỵ béo chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn về nơi xa, phảng phất giống như đang tự nhủ, lại giống như đang nói chuyện với Lục Viễn.

- Ờ, cậu chờ chút, tôi đi tiểu cái đã.

Lục Viễn cũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời rồi cảm thấy thời tiết lúc này thật là oi cmn bức, anh nhìn thấy mây đen đang bao phủ và Kỵ béo đang đắm chìm trong thế giới của mình không thể kiềm chế, anh sợ là sẽ có một tia sét lao xuống bổ chết Kỵ béo.

Lục Viễn không muốn chôn chung với tên mập này.

- Lục Viễn, mộng tưởng của anh là gì?

Ngụy Vô Kỵ hỏi Lục Viễn.

- Mơ ước của tôi rất lớn.... Ừ, rất mênh mông.

Lục Viễn lắc lắc đầu, tận lực tránh xa khỏi Kỵ béo.

- Từ việc mở công ty rồi quay phim điện ảnh, thêm việc viết kịch bản thì tôi đã nhìn ra....

- Nhìn ra cái gì?

Lục Viễn vốn đang chuẩn bị lui xuống một chỗ thấp hơn nhưng khi nghe được những lời của Kỵ béo liền ngây người.

- Dã tâm của anh không nhỏ! Anh muốn chinh phục Hoành điếm, chinh phục Trung Hoa, chinh phục Hollywood, chinh phục cả thế giới......

Đột nhiên Kỵ béo quay đầu nhìn chằm chằm Lục Viễn.

“.........”

Lục Viễn nhìn Ngụy Vô Kỵ một cái, cánh tay co giật run rẩy một hồi, suýt chút nữa là bị bỏng.

Trong lòng anh đang vô cùng chấn động.

Cái bộ mặt giống như đang nói tôi biết hết là có ý gì?

Tôi nghĩ vậy hồi nào?

- Chẳng lẽ không đúng sao? Hay là, anh không nghĩ như vậy?

Kỵ béo không nghe được hồi âm của Lục Viễn liền cảm thấy không thể tiếp tục làm màu tiếp nữa, thế là y dùng giọng nói phóng khoáng của mình để ám chỉ Lục Viễn tiếp lời.

Kỵ béo cảm thấy Lục Viễn phải bồi thêm một câu giống như hành trình của chúng ta là tinh thần đại hải.

Người trẻ tuổi cái gì cũng thiếu, chỉ có không thiếu lòng tin và khí phách.

Hơn nữa đây còn là bộ phim đầu tiên, trong lòng khó tránh khỏi hưng phấn, khẩu xuất cuồng ngôn cũng là chuyện bình thường.

Người không trung nhị uổng thiếu niên!

Cậu ta tiếp tục đưa lưng về phía Lục Viễn, nếu như không phải có vô số fan hâm mộ, phóng viên và ngày càng nhiều nhân viên công tác đang làm việc thì thậm chí Kỵ béo còn muốn đi tiểu một phen để biểu đạt tâm tình lúc này của mình!

Mặt trời đã ngã về phía tây, mây đen đang dần bao phủ, bầu trời phương xa không còn tươi đẹp nữa, ngược lại còn có chút u ám.

Lục Viễn thấy dáng vẻ trung nhị của Kỵ béo liền lập tức bị lây nhiễm, thế là anh nhịn không được sút cho cậu ta một cước để biểu đạt tâm tình của mình.

“Bốp”

- Đậu má, mày đá tao làm gì.....

- Lúc nào rồi còn thể với chả hiện, mau cút xuống dưới kéo người đi, bên kia quay xong rồi.

- Cái gì, quay xong rồi à, sớm vậy? Cmn!

Kỵ béo bị đá đến lảo đảo, vốn còn định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy đoàn làm phim 《 Đô thành 》truyền tới những tiếng huýt sáo liền vội vàng hấp tấp cầm lấy điện thoại rồi lao qua đó.

- Alo, lão Lý à, em là Tiểu Ngụy đây, đúng đúng đúng....

- Chúng ta đã từng gặp mặt một lần rồi mà, anh không nhớ sao?

- Mệt mỏi? Em có việc làm đây! Có kịch bản hay, có tài chính... Có, đều có, chỉ còn thiếu một chuyên gia trang điểm như anh thôi!

- Nói hươu nói vượn? Nào có, em dám đảm bảo đây là sự thật, chúng ta gặp mặt rồi làm vài ve đi.

- Em thật sự muốn quay phim, không lừa anh đâu.

- Cả em mà anh cũng không tin hay sao?

Lục Viễn nhìn bóng lưng của Ngụy Vô Kỵ rồi lại nhìn lên trời.

Anh lại đốt thêm một điếu “Hồng Lan”.

Hình như.....

Mây đen tản bớt một chút rồi?

...................

- Giáo sư Trịnh, Lục Viễn nói là anh ta không ở Hoành điếm sao? Không thể nào, em vừa đầu tư bộ phim của anh ta, bây giờ chắc chắn là anh ta đang thành lập một đoàn làm phim mới đúng.

- Công ty của cậu ta ở chỗ nào?

- Công ty? Công ty ngay ở... À, đúng rồi, công ty anh ta nằm ở khúc cuối đường Tam Bát, là căn nhà kế cuối đó.

- Vậy tôi sẽ tự mình đi gặp cậu ta một chút, có lẽ khi nói chuyện qua điện thoại thì cậu ta cảm thấy tôi là một tên lừa đảo.

- Xem ngài như một lừa đảo? Chuyện này? Thằng này.... Bây giờ em sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh ta để giáo huấn cho một trận.

- Không cần đâu, người trẻ tuổi có chút cảnh giác là chuyện bình thường, lúc tôi còn trẻ còn cảnh giác hơn như vậy nữa, ha ha, người có tài đều là như vậy.

- Vậy ngài đi thật sao?

- Vẫn là phải đi một chuyến, tôi muốn xem thử rốt cuộc thì vị tiểu huynh đệ tài ba này có ở công ty hay không? Có một số chuyện vẫn là gặp mặt nói thì tốt hơn, dù sao cũng là chuyện quan trọng.

- Vâng....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang