Người dịch: Whistle
Lục Viễn cắm hai tay vào trong túi quần rồi đi dạo không có mục đích nào, vẻ ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại rất hoảng hốt.
Lục Viễn rất cần số tiền 100 vạn của Vương Vĩ Tuyết.
Đối với anh mà nói thì 100 vạn này rất quan trọng.
Nó được xem như món tiền đầu tiên mà anh kiếm được sau khi xuyên việt.
Thậm chí có thể nói là món tiền đầu tiên thay đổi cả vận mệnh.
Lục Viễn dùng 20 tệ còn sót lại để mua một bao thuốc “Hồng Lan” rồi ngồi xổm ở ngã tư đường hút thuốc.
Lục Viễn cảm thấy mình rất tịch mịch.
Chỉ có hút thuốc mới có thể làm vơi đi một chút nỗi tịch mịch.
Không biết có phải là do bao “Hồng Lan” vừa mua này bị gì hay không, Lục Viễn phát hiện dù mình có hút bao nhiêu thì vẫn cảm thấy rất đắng chát, hơn nữa còn bị sặc.
Hoàn toàn còn thoải mái giống như lúc trước nữa.
Chẳng lẽ mình mua phải thuốc giả?
Lục Viễn lắc lắc đầu, không khỏi cảm thấy chán nản.
Anh cảm thấy lúc xui xẻo thì dù có uống nước lạnh thì cũng bị sẽ mắc răng.
Mình nên đi đâu tìm công ty bây giờ?
Nếu không liền gọi điện thoại cho Vương Vĩ Tuyết rồi nói hết toàn bộ sự thật, thừa nhận mình không có công ty nào cả, chuyện vừa rồi chẳng qua là do mình giả bộ thôi?
Hơn nữa, nhìn vào vẻ mặt và lời nói khi trước của Vương Vĩ Tuyết thì chắc là cô ta cũng đang nghi ngờ rồi, nếu như mình thẳng thắn thì chắc là cũng không có chuyện gì đâu...
Lục Viễn do dự rất lâu, sau đó bèn dập tắt mẩu thuốc lá rồi đứng dậy.
Không thể như vậy được, nếu như mình thừa nhận thì tất cả cố gắng trước đây của mình đều sẽ uổng phí hết.
Mình đã nói là phải thay đổi rồi mà.
Dù có chết thì cũng phải tiếp tục.
Lục Viễn phát hiện mình đã bước đi trên một con đường không có lối về, gió đều đã chém ra rồi, nếu như bây giờ mà mình thu hồi lại thì sẽ mất mặt cỡ nào đây.
Lục Viễn không cam tâm.
Thích thể hiện là một thói quen.
Lục Viễn phát hiện ra mình đã không thay đổi được nữa rồi....
Anh đã hẹn với Vương Vĩ Tuyết là 9 giờ sáng ngày mai, xem thời gian thì còn khoảng chừng 11 tiếng nữa.
Trong 11 tiếng này mình có thể làm được gì đây?
Móa.
Lục Viễn lại móc thẻ tín dụng ra, cắn chặt răng rồi đi vào trong một góc hẻo lánh ở hướng đông.
Trong góc hẻo lánh này có một căn nhà đang cho thuê, trên căn nhà cho thuê này có dán 5 chữ “Cho thuê cửa hàng lớn.”
Cửa hàng lớn?
Khi Lục Viễn nhìn thấy 3 chữ này liền cảm thấy cạn lời, cảm thấy rất châm chọc.
Nhưng mà những địa thương tốt hoặc là đã bị người ta thuê mất, hoặc là giá cả vô cùng đắt đỏ. Mình chẳng qua chỉ là một thanh niên nghèo nên không mướn nổi.
Còn về cái căn “cửa hàng lớn” này thì lúc trước thuê cho một người làm trong ngành tài chính, có mấy cái máy vi tính còn sót lại, mình chỉ cần mướn phòng rồi quét dọn một chút, miễn cưỡng cũng có thể xem như là một phòng làm việc.
Lục Viễn lấy điện thoại ra điện cho chủ thuê nhà, sau đó, dưới nụ cười giống như hoa cúc của chủ thuê nhà, Lục Viễn đã thanh toán một tháng tiền thuê nhà thông qua việc quét thẻ tín dụng.
Sau khi rời đi thì nụ cười của chủ thuê nhà vẫn rất rực rỡ.
Cuối cùng cũng có thể cho thuê được cái địa phương quỷ quái rất lâu không có người nào thuê này, mặc dù chỉ có 1 tháng, nhưng đối với chủ thuê nhà mà nói thì đây cũng coi như là một chuyện tốt.
3500 tệ đó.
Một tháng 3500 tệ, hơn nữa còn không sửa đổi bất kỳ thiết kế nào trong phòng, chỉ thuê có 1 tháng, sau 1 tháng liền rời đi mà không mang theo bất cứ vật gì.
Vụ làm ăn này ngu hay sao mà không làm?
Dù gì thì căn nhà này đã bỏ trống không có người thuê đã nửa năm rồi.
Sau khi chủ thuê nhà rời đi, Lục Viễn bèn chạy đến công ty quảng cáo ở kế bên, làm một tấm biển quảng cáo rẻ nhất với 4 chữ “Viễn Trình Ảnh Nghiệp” để treo lên. Sau đó liền đi download một bản hợp đồng, liếc sơ một cái, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì lớn liền đặt nó vào trong ngăn kéo.
Sau khi làm xong hết thảy thì trời đã sắp sáng rồi.
Mặt trăng đang dần dần lặn về phía đông.
Sắp sửa lại được thấy ánh bình minh.
Lục Viễn nhìn xem thẻ tín dụng của mình đã chi hơn 4000 tệ liền cảm thấy trong lòng như bị dao cắt.
Anh nhìn xem con phố rất dài, những quán bar ở phương xa vốn ồn ào náo động nay đã bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Ban đêm, tịch mịch.
Sau khi mồi xong điếu “Hồng Lan” cuối cùng, Lục Viễn ngẩng đầu nhìn cái “công ty” ở trước mặt mình, đột nhiên anh cảm thấy rất cô độc và đìu hiu giống như câu thơ “phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn”.
Cuối cùng thì Lục Viễn cũng đã bỏ vốn ra thành lập một “công ty”.
Công ty thì xem như có rồi, bây giờ chỉ còn thiếu nhân viên nữa thôi.
Trong công ty không thể chỉ có một mình ông chủ được, đúng không?
Như vậy thì sẽ rất mất điểm.
Nhưng mà, biết đi nơi nào lừa ra một nhân viên bây giờ?
Cuối cùng Lục Viễn bèn dõi về phương xa, nhìn về phía đoàn làm phim 《 Đô Thành 》, hình như đoàn làm phim này đang quay đêm.
Chỗ đó có rất nhiều diễn viên quần chúng đang tụ tập hồi hộp chờ đợi.
Bọn họ đang chờ mình thành danh chỉ sau một đêm.
Bọn họ đang chờ mình thành công.
Bọn họ đang chờ mình nổi bật hơn người.
Đột nhiên Lục Viễn nảy ra một ý nghĩ rất hay.
..............
- Người đẹp, muốn trở thành đại minh tinh không?
“?????”
- Chào em, anh là một đạo diễn, trong tay anh đang có một kịch bản rất hay, nhưng mà bây giờ anh đang thiếu một diễn viên giỏi, ồ, đúng rồi, công ty của anh có một chi nhánh ở rất gần đây.... Nếu như em có hứng thú thì chúng ta có thể đi tâm sự.
“????”
“Là vầy, anh cảm thấy em rất hợp với một vai diễn trong kịch bản của anh, anh đã quan sát em lâu lắm rồi, trong tất cả những diễn viên quần chúng thì chỉ có em mới có được khí chất đó, nhưng anh không biết trình độ kỹ xảo của em như thế nào, cho nên anh sang đây để tìm hiểu xem kỹ xảo của em, thật ra anh muốn giao lưu với em sâu hơn nữa, dù sao mỗi người đều có nét đặc sắc của riêng mình......”
- Có ai không? Lừa đảo nè? Thằng lừa đảo đang ở đây nè.
- Mẹ nó, anh không phải lừa đảo.