• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dịch: Whistle

- Em đang chuẩn bị chuyển sang con đường solo sao?

- Vâng, em không hợp với đám người ở trong nhóm nữa, em luôn cảm thấy có một lớp ngăn trong nhóm, hơn nữa mỗi người đều có ý kiến khác nhau.

- Vậy ra solo thì em định phát triển theo hướng nào?

- Ca hát, em thích ca hát, tương lai có thể đi đóng phim....

- Khi solo thì album đầu tiên là quan trọng nhất....

- Đúng vậy, cho nên ngày mai em sẽ bay tới Thành Đô để bái phỏng tiền bối Lâm Ngữ, nếu như may mắn thì có lẽ tiền bối còn viết cho em 1 bài hát nữa.

- Mấy năm này có rất nhiều người tìm tiền bối Lâm Ngữ nhưng toàn thất bại quay về, tiền bối Lâm Ngữ đâu có dễ gặp như vậy.

- Nhưng cũng phải thử xem sao?

- Ừm, đúng đấy.

Sau khi ký xong hợp đồng, Lục Viễn cho rằng Vương Vĩ Tuyết và An Hiểu sẽ rời đi.

Lục Viễn còn định đợi khi hai người này rời đi liền lập tức chạy ra ngân hàng kiểm tra thử xem 100 vạn này có phải là thật hay không.

Nếu mà là thật thì anh sẽ rút 10 vạn ra trước.

Cả kiếp trước lẫn kiếp này Lục Viễn đều chưa từng biết được cảm giác cầm 10 vạn trong tay sẽ như thế nào.

Nhưng mà, rất nhọ cho anh là hai người này không hề có ý định rời đi.

Lục Viễn pha một bình trà phổ nhị rồi rót cho hai người này mỗi người 1 chén.

Hai con nhỏ này vừa ngồi uống trà vừa trò chuyện cho tới lúc trưa.

Cuộc trò chuyện xoay quanh chủ đề của giới Cbiz.

Lục Viễn đói bụng rồi, hơn nữa còn đang ngủ gà ngủ gật.

Nhưng mà 2 con nhỏ này không có ý định rời khỏi nên anh cũng không thể rời đi được.

Đây là lễ phép.

Vậy nên anh chỉ có thể ở lại bồi tiếp.

- Lục Viễn, em nghe chị Vĩ Tuyết nói là anh phổ nhạc dương cầm rất lợi hại, anh có muốn phổ một bài nhạc dương cầm cho album mới của em không? Anh phổ nhạc, chị Vĩ Tuyết đánh đàn...

Nói chuyện được một lúc thì An Hiểu đột nhiên chống cằm nhìn Lục Viễn.

Gương mặt của cô hồng hào và óng ánh giống như có thể bóp ra nước vậy.

Cô đang rất vui vẻ.

An Hiểu chưa từng nghe bản nhạc Fur Elise của Lục Viễn.

Nhưng mà tối qua cô lại nghe Vương Vĩ Tuyết đánh giá về bản nhạc này.

Đó chính là.....

Tác phẩm của thiên tài.

- Không được, thật ra tôi cũng không hiểu phổ nhạc.

Lục Viễn do dự một hồi rồi lắc đầu từ chối.

Cuối cùng thì anh cũng nói lời thật lòng.

Có những chuyện có thể thể hiện.

Có những chuyện thì không.

Bản thân mình có bao nhiêu cân lượng thì Lục Viễn rất rõ....

Không thể làm càn được.

Nếu không sẽ rất dễ sụp đổ hình tượng.

Thể hiện mà thất bại thì rất khó thu tràng.

- Anh không phải là kiểu người khiêm tốn, vậy nên đừng có dùng mấy cái lý do không am hiểu để buồn nôn người khác.

Đôi mắt đẹp của Vương Vĩ Tuyết có chút không vui nhìn chằm chằm Lục Viễn.

- Tôi không nói dối, tôi nói thật cô cũng đâu có tin....

Lục Viễn cảm khái từ tận trong tim.

- Fur Elise là do anh sáng tác đúng không?

- Đúng.

Lục Viễn gật đầu.

Mặc dù rất giả trân, nhưng mà anh vẫn gật đầu.

Đương nhiên, trong lòng Lục Viễn đã xin lỗi vị đại dương cầm gia nào đó N lần, cũng đã phê bình bản thân N lần.

- Anh có biết là tại sao tôi lại chuyển cho anh 100 vạn dễ dàng như vậy không?

- Kịch bản của tôi rất tốt?

- Đương nhiên là không phải rồi, cho dù kịch bản có tốt đến đâu đi nữa thì chúng ta vừa không quen cũng chả thân, mặc dù là tôi cũng chả thiếu số tiền 100 vạn này, nhưng tôi sẽ không tuỳ tiện mà giao nó cho người khác, hơn nữa, tôi đã điều tra lý lịch và mấy tờ chứng chỉ đạo diễn của anh rồi.... Còn về phần những thứ đó là thật hay giả thì tôi sẽ không nói....

- Vậy thì lý do của cô là gì?

Lục Viễn nheo mắt hỏi.

Sâu tận trong đôi mắt có chút gì đó nguy hiểm.

Lục Viễn sẽ không thừa nhận bất cứ chuyện gì.

Anh có sự kiên trì của mình.

Cho dù người khác cho rằng nó là giả nhưng Lục Viễn phải khẳng định như đinh đóng cột rằng nó là thật.

- Bài “Fur Elise” kia đã đáng giá 100 vạn.

Vương Vĩ Tuyết hơi hơi giật mình, phát ra vẻ cảm khái cực kỳ xa xăm.

- Hửm?

Lục Viễn trầm mặc.

Bài Fur Elise này thật đáng sợ, cũng quá kinh điển.

Cho dù là ở thế giới nào thì cũng không thể ma diệt lực lượng của nó.

Lục Viễn có thể copy.

Nhưng mà, anh không thể phủ nhận.

Cho nên anh lựa chọn không nói gì cả.

- Nếu như bản nhạc đó thật sự là do anh sáng tác ra, vậy thì tôi rất tin vào tài năng của anh.

Vương Vĩ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Viễn rồi nói tiếp:

- Vậy nên anh có thể giúp đỡ cho cô ấy được không? Sau này chúng tôi cũng có thể giúp anh, trên thế giới này mà có thêm mấy người giúp đỡ lẫn nhau không phải rất tốt sao?

- Đúng vậy, anh Lục Viễn.... Anh giúp em một chút đi mà...... Anh anh anh....

An Hiểu bắt đầu giả vờ ngây thơ.

Thậm chí cô ta còn muốn kéo ống tay áo của Lục Viễn lắc qua lắc lại.

- Tại sao tôi lại cảm thấy vụ này giống như là một vụ giao dịch vậy?

Lục Viễn nhìn về phía xa xăm, vô thức rút tay lại.

Anh có cảm giác như mình đang rơi vào trong một vũng bùn mà không thể kiềm chế được.

- Đúng, anh có thể hình dung như vậy, đây chính là một vụ giao dịch.

Vương Vĩ Tuyết cười, nụ cười lần này của cô rất rực rỡ.

Cô cảm thấy hai lần giao phong trước với Lục Viễn mình đều ở vào thế hạ phong, nhưng lần này dường như mình đang chiếm thế thượng phong rồi.

Ánh mặt trời rất ôn hoà, rất tươi đẹp, rất rực rỡ.

Tất cả mọi người đều rất tốt.

- Tôi có thể phổ nhạc, thậm chí tôi còn có thể sáng tác một ca khúc chủ đề cho cô, hơn nữa tôi còn có thể đảm bảo rằng đây là một bài hát hay, có thể để cho cô không cần phải đi cầu xin người khác, hơn nữa còn có khả năng rất cao là bài hát này sẽ hot.

- Anh tự tin vậy sao?

An Hiểu dừng việc giả ngây thơ lại rồi hỏi anh với vẻ nghi ngờ.

- Cô đi ra ngoài mua dùm tôi một gói thuốc lá đi, chuyện khác cô không làm được, đi mua một gói thuốc lá thì chắc là cô sẽ làm được thôi, đúng không?

- Cái gì? Anh có ý gì, kêu tôi đi mua thuốc hả?

An Hiểu sững sờ, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô toát ra vẻ khó tin.

Bước ngoặt này hơi lớn rồi đấy.

- Lấy loại “Hồng Lan” 8 tệ ấy.

- Anh. Anh thật quá đáng.

An Hiểu đột nhiên đứng dậy.

- Cô có thể không đi, tôi cũng có thể không cần sáng tác, đây chỉ là một vụ cá cược, cô có dám cược không?

Lục Viễn nói chắc như đinh đóng cột, hơn nữa anh còn rất phách lối mà nhìn Vương Vĩ Tuyết.

- Dù có chết thì tôi cũng sẽ không đi mua thuốc lá cho bất kỳ người nào cả.....

An Hiểu cũng vô cùng kiêu ngạo.

- Ha ha, tuỳ cô thôi, đúng rồi, nếu như cô đi mua thì thuận tiện mua thêm một chút thức ăn về đây, tôi đói bụng rồi.

Lục Viễn cười nhạt một tiếng.

- Cái gì? Anh nói cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK