• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều thứ sáu.

Hoàng hôn mùa thu đỏ rực nửa bầu trời.

Từ cửa sổ của lớp 10-2 có thể nhìn ra sân bóng rổ, cánh cửa sổ phía cuối lớp là nhìn được rõ nhất.

Lúc Chu An Nhiên quét đến gần cửa sổ cuối cùng, cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ.

Dãy phòng học cách sân bóng cũng không gần, trên sân bóng là những hình bóng mơ hồ chạy chậm của các thiếu niên, từ xa nhìn lại, trông giống như những chấm bé màu xanh trắng đang chạy không ngừng.

Chu An Nhiên tự nhận là mình đã rất quen thuộc với hình bóng của người nọ, nhưng cô không thể nào nhận ra anh giữa rất nhiều cái chấm nhỏ đó.

Cô thu tầm mắt lại, nhìn về phía chỗ ngồi bên tay trái bàn thứ sáu tổ hai.

Chỗ đó không có ai ngồi.

Sách vở trên bàn không ngay ngắn, nhưng cũng không bừa bộn.

Giống như chủ nhân của nó vậy.

Anh là học sinh tốt trong mắt giáo viên.

Nhưng không phải là học sinh ngoan tuân thủ quy tắc.

Tan học là anh sẽ tràn trề sức lực hơn bất cứ ai.

Cặp sách màu đen thường đeo hờ hững một bên vai.

Vì ngại phiền phức nên đừng nói là ban cán sự lớp, ngay cả cán sự môn anh cũng không muốn làm.

“Nhiên Nhiên, cậu quét xong chưa?” Tiếng Nghiêm Tinh Thiến bỗng vang lên.

Chu An Nhiên hoàn hồn: “Sắp xong rồi.”

Sau khi vứt rác, nhiệm vụ của Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến coi như đã hoàn thành.

Hai người về bàn học thu dọn cặp sách, Nghiêm Tinh Thiến quay ra bàn sau nhìn: “Hạ Minh Vũ, cậu vẫn chưa về à.”

Học sinh nam ngồi phía sau đeo kính đang cúi đầu làm đề, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Làm xong tớ sẽ về.”

“Vậy chúng tớ về trước đây.” Nghiêm Tinh Thiến không nói thêm, “Đi thôi, Nhiên Nhiên.”

Lớp 10-2 ở tầng hai.

Chu An Nhiên khoác tay cô ấy đi xuống lầu.

Bố mẹ cô là bạn thân với bố mẹ Nghiêm Tinh Thiến, hai bọn cô ở chung một khu dân cư, chơi với nhau từ bé đến giờ.

Xe buýt đi về khu dân cư nhà bọn cô đỗ ở cửa phía đông trường học.

Mà từ khu nhà dạy học đi đến cửa đông phải đi qua sân bóng rổ.

Nghĩ đến việc có thể gặp anh, tâm trạng của Chu An Nhiên trở nên vui vẻ, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, ngay cả cặp sách đầy sách vở nặng trĩu trên vai cũng nhẹ tênh.

Trên sân bóng, anh luôn là người nổi bật nhất.

Có rất nhiều học sinh đi qua, dù là nam hay nữ đều sẽ không tự giác được nhìn qua.

Chu An Nhiên ở trong dòng người nên không dễ nhìn thấy.

Có rất ít lần cô có thể thoải mái chăm chú nhìn anh nhân lúc không ai chú ý.

Đi được nửa cầu thang, Nghiêm Tinh Thiến đang tính hỏi Chu An Nhiên có muốn mua trà sữa rồi về không, cô ấy vừa quay đầu đã nhìn thấy cô gái bên cạnh có đôi mi dài cong vút, khóe miệng hơi nhếch lên, lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện trên gò má trắng gần như phát sáng.

Quen biết nhiều năm, Nghiêm Tinh Thiến vẫn thường xuyên cảm thấy dáng vẻ này của cô rất đáng yêu.

Chỉ là trường học có quy định về kiểu tóc và cách ăn mặc, từ trước đến nay, Chu An Nhiên đều ngoan ngoan nghe lời, cô sẽ không trang điểm, gương mặt hơi bầu bĩnh, tính cách lại dịu dàng không thích thể hiện, ở trong lớp không được chú ý nhiều.

Nghiêm Tinh Thiến không khỏi nhìn chằm chằm vài giây.

Theo động tác bước xuống, lúm đồng tiền trên má của Chu An Nhiên bị mái tóc dài ngang vai che đi, rồi lại hiện ra, rồi lại che khuất.

Khi hiện ra thì lúm đồng tiền vẫn còn.

“Nhiên Nhiên.” Nghiêm Tinh Thiến lắc tay cô, “Sao hôm nay trông cậu có vẻ vui vậy?”

Tim Chu An Nhiên đập lỡ một nhịp: “Được nghỉ chẳng lẽ cậu không vui?”

“Đương nhiên là vui rồi.” Nghiêm Tinh Thiến tiếp tục nhìn cô chằm chằm, “Nhưng tớ cảm thấy hôm nay trông cậu còn vui hơn cả mọi ngày.”

Chu An Nhiên lảng tránh nhìn sang nơi khác: “Mẹ tớ nói tối nay sẽ làm món chân gà da hổ, để tối nay tớ mang sang cho cậu.”

Nghiêm Tinh Thiến thích món chân gà da hổ mà mẹ Chu An Nhiên làm nhất, nghe vậy thì lập tức chuyển sự chú ý: “Hu hu Nhiên Nhiên tớ yêu cậu, tớ cũng yêu cô nữa.”

Ra khỏi tòa nhà dạy học, Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến tiếp tục nói chuyện câu được câu chăng.

Sân bóng nhanh chóng đập vào tầm mắt.

Sân bóng rổ của trường trung học phổ thông số hai rất rộng, những vạch kẻ trắng trên sân màu hồng chia thành sáu sân bóng rổ tiêu chuẩn.

Hàng hai, hàng ba.

Hình như anh và các bạn của anh rất thích chơi ở sân bóng số ba.

Cô không nhịn được hướng mắt về sân bóng đó.

Khoảng cách từ từ gần lại, những chàng trai chạy trên sân bóng không còn là những chấm nhỏ nữa mà là những hình bóng cụ thể có thể phân biệt.

Có người cao ráo mảnh khảnh, có người vạm vỡ, có người tóc dài đến mức sắp bị giáo viên gọi lên văn phòng uống nước tới nơi, cũng có người cắt tóc đầu đinh.

Nhưng tất cả không phải là anh.

Không có người nào là anh hết.

Cho dù chưa thấy rõ mặt, Chu An Nhiên vẫn có thể dễ dàng nhận ra anh không ở sân bóng số ba.

Cô chưa từ bỏ ý định nhìn sang những sân bóng khác.

Sân số một không có, sân số hai cùng không có.

Vì thế trong lòng cô như có một khoảng trống.

Cặp sách cũng trở nên nặng nề.

Có hai học sinh nữ dừng chân bên cạnh sân bóng mấy giây rồi đi, có lẽ là học sinh nội trú không về nhà, họ đi về phía trường học, bước về phía bọn cô.

Lúc đi qua, Chu An Nhiên nghe thấy tiếng họ nói chuyện.

“Sao hôm nay Trần Lạc Bạch không ở sân bóng nhỉ, chẳng phải tuần nào cậu ấy cũng ở lại sân bóng chơi bóng rổ một lúc sao?”

“Đúng thế, tớ cứ tưởng hôm nay sẽ được nhìn thấy cậu ấy, đã mấy ngày tớ không gặp rồi.”

“Nói xạo, hôm qua cậu còn giả vờ đi qua lớp kia nhìn lén cậu ấy mà.”

“Thì hôm qua cũng có nhìn thấy đâu.”

Giọng điệu cô ấy giống như tâm trạng Chu An Nhiên lúc này.

Là mất mát, ngẩn ngơ.

Cô cũng nghĩ hôm nay có thể gặp lại Trần Lạc Bạch.

Rõ ràng lúc tan học còn nghe thấy anh và bạn nói muốn đi chơi bóng mà.

Sau khi xác nhận anh không có ở sân bóng, Chu An Nhiên thu tầm mắt lại, cúi đầu mất hồn nhìn xuống dưới đất, cho đến khi Nghiêm Tinh Thiến khua tay trước mặt cô.

“Nhiên Nhiên.”

Chu An Nhiên nghiêng đầu: “Sao vậy?”

Nghiêm Tinh Thiến: “Tớ mới phải hỏi cậu câu đó đấy, lúc nãy còn vui vẻ, bây giờ lại ủ rũ, tớ nói chuyện cậu cũng không nghe.”

Chu An Nhiên mím môi, “Cậu vừa nói gì với tớ?”

Nghiêm Tinh Thiến: “Hỏi cậu có muốn đi mua trà sữa không.”

Chu An Nhiên thấy hơi áy náy vì vừa nãy mình mất tập trung không nghe bạn thân nói chuyện, cô gật đầu: “Đi thôi, tớ mời.”

“Vậy thì tốt quá.” Tính cách Nghiêm Tinh Thiến trái ngược với cô, tùy tiện, không suy nghĩ nhiều, “Đúng lúc tháng này tớ không có nhiều tiền tiêu vặt.”

Chu An Nhiên tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện với cô ấy.

Hai người nhanh chóng đi qua sân bóng.

Cô không nhịn được lại nhìn về phía sân bóng số ba, cô nhận ra mấy gương mặt quen trong đó, một người ở lớp 10-3, mấy người còn lại thuộc lớp bọn họ.

Đều là những người hay chơi với Trần Lạc Bạch.

Bởi vì chơi với Trần Lạc Bạch nên cô mới cảm thấy quen.

Nhưng bạn của anh chơi bóng, tại sao anh lại không chơi.

Chu An Nhiên không khỏi lại bắt đầu mất tập trung.

Cho nên khi nghe thấy tiếng hét “bạn học cẩn thận” từ phía xa, cô mới ngẩng đầu chậm mất nửa nhịp.

Quả bóng rổ màu cam bay gần đến trước mặt cô.

Quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, có tránh cũng không kịp, Chu An Nhiên sững sờ tại chỗ chờ cơn đau ập đến.

Dường như cùng lúc đó, có mùi hương tươi mát và mùi hương của nước xả vải xông vào mũi cô, một cánh tay thon dài duỗi tới, ngăn quả bóng rổ lao đến.

Chắc là khoảng cách chưa đến hai cm.

Gần đến mức Chu An Nhiên có thể nhìn thấy rõ lông tơ và gân xanh nổi lên trên cánh tay đó.

Còn có nốt ruồi trên xương cổ tay mà thỉnh thoảng cô lơ đãng nhìn thấy lúc gần lúc xa, đủ để cô lập tức nhận ra thân phận của người này, lần này cuối cùng cũng xuất hiện ngay trước mắt.

Hóa ra không phải là nốt ruồi màu đen mà là màu nâu.

Tim Chu An Nhiên đột nhiên đập loạn.

Cùng với tiếng tim đập chỉ mình cô nghe thấy thì giọng nói của chủ bàn tay cũng vang lên bên tai cô, rất quen thuộc, giọng trầm hơn các bạn cùng trang lứa nhưng vẫn có sự trong trẻo đặc trưng của thiếu niên.

“Suýt nữa ném vào con gái mà không xin lỗi à.”

Bên phía sân bóng vang lên tiếng ồn ào.

“Anh Lạc, cuối cùng cậu cũng tới rồi, chờ cậu lâu lắm rồi đấy, có chơi không?” Giọng điệu thân thiện.

“Xin lỗi bạn nhé.” Nói cho có lệ.

“A Lạc, lão Cao gọi cậu làm gì vậy?” Giọng tò mò.

Hóa ra là bị chủ nhiệm lớp gọi đi.

Tim Chu An Nhiên đập rất nhanh, ngón tay buông thõng một bên cuộn lại, hơi muốn ngẩng đầu nhìn anh.

Nghiêm Tinh Thiến cũng vừa mới hết hồn, bây giờ mới phản ứng lại kéo cô sang bên cạnh hai bước, sau đó lại hét về phía sân bóng rổ: “Các cậu chơi bóng không biết nhìn à.”

Chu An Nhiên vỗ tay cô nàng trấn an, cuối cùng cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn anh.

Thành phố Nam không phân biệt rõ bốn mùa.

Dù đã bước vào tuần cuối cùng của tháng mười nhưng trời vẫn còn rất nóng, đa phần các bạn học sinh vẫn còn mặc đồng phục mùa hè.

Nhưng hình như có người sinh ra đã được ông trời ưu ái.

Thân hình chàng trai cao ráo, bộ đồng phục màu trắng xanh rộng rãi anh đang mặc trông có vẻ sạch sẽ thoải mái, sườn mặt được ánh hoàng hôn nhuộm vàng, lông mi vừa đen vừa dày, hai mí trên mắt rất rõ.

Anh cầm quả bóng rổ suýt nữa đập vào cô, giơ lên tùy tiện xoay hai cái, chàng trai nở nụ cười lười biếng, nhìn chằm chằm về phía sân bóng, không hề liếc nhìn cô.

Tâm trạng đang lên cao của Chu An Nhiên rơi vụt xuống.

Lại cảm thấy mất mát.

Nhưng mà không nên.

Lẽ ra cô nên biết trước điều này rồi mới phải.

Cô phải biết hành động giúp cô vừa rồi của anh là do được giáo dục tốt, cho dù người được anh giúp có là người qua đường A, người qua đường B, C hay D thì có lẽ anh cũng chẳng để tâm.

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô được anh giúp đỡ.

Ngày đến trường đầu năm cấp ba đúng vào ngày đại thọ 70 tuổi của ông nội Nghiêm Tinh Thiến, gia đình cô ấy đã xin nghỉ với giáo viên, nói sẽ đến điểm danh muộn hai ngày.

Hôm đó bố mẹ Chu An Nhiên bận việc nên cô không để bọn họ xin nghỉ đưa cô đi, cô tự tới trường trung học phổ thông số hai điểm danh.

Nơi làm thủ tục là trên tầng hai, cô tới sớm, trên cầu thang không có người.

Hôm đó thành phố Nam mưa to.

Chu An Nhiên chậm rãi đi lên lầu.

Bước lên bậc thang cuối cùng, cô nghiêng đầu muốn tìm nơi để làm thủ tục, không biết là ai vô ý thức vứt vỏ chuối dưới đất làm cô không chú ý dẫm lên, trời mưa sàn lại ướt, cô lảo đảo ngã ra phía sau….

Sau đó, cô ngã vào trong một vòng ôm nóng rực, mùi hương thanh mát sảng khoái ập đến.

Giọng nam hơi trầm vang lên: “Cẩn thận.”

Chu An Nhiên quay đầu, chạm mắt với một đôi mắt đen láy.

Một cái đầu thò ra từ chỗ tay vịn cầu thang trên lầu ba, có người gọi: “Trần Lạc Bạch, nhanh lên.”

Hình như nhìn thấy tư thế hiện giờ của họ, đối phương mỉm cười trêu ghẹo: “Làm gì vậy, tôi chờ cậu cả buổi mà cậu lại ở đây tán gái sao, mới đó đã ôm nhau rồi? Tốc độ được đó.”

Mặt Chu An Nhiên hơi nóng lên.

Không biết là có đỏ không nữa.

Chàng trai bên cạnh hình như không thèm để ý, vừa đỡ cô đứng vững thì đã nhanh chóng thả tay ra, anh ngẩng đầu nhìn về phía cái đầu trên lầu ba, cười mắng: “Bị điên à, cậu ấy suýt nữa bị ngã, tôi chỉ tiện tay đỡ thôi, cái miệng dài của cậu chỉ dùng để nói bậy thôi đúng không?”

Anh mặc áo phông trắng và quần thể thao màu đen, mái tóc đen ngắn xõa trước trán, trông thoải mái và sạch sẽ, khi cười tràn ngập hơi thở trẻ trung không thể cưỡng lại.

“Vậy cậu mau lên đây đi.”

Cho đến khi người trên lầu ba lên tiếng thì Chu An Nhiên mới nhớ ra cô nên nói cảm ơn anh, nhưng anh không cho cô cơ hội.

Anh không dừng lại, cũng không nhìn cô mà xoay người bước lên cầu thang.

Gió bỗng nổi lên.

Cái cây gần lầu hai bị gió thổi xào xạc, những giọt mưa trên cành lá xanh biếc nhỏ xuống.

Chu An Nhiên ngẩng đầu trong mưa gió, chỉ kịp nhìn thấy bóng hình cao ráo chạy vội và góc áo màu trắng bị gió thổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang