Đầu Chu An Nhiên như muốn nổ tung.
Cô không phân biệt được là do cách xưng hô đột ngột thay đổi của anh, hay vì câu nói dịu dàng nhưng lại mang theo chút mệnh lệnh kia.
Cô ngoan ngoãn mở miệng, đầu lưỡi Trần Lạc Bạch lập tức tiến vào.
Thiếu niên vừa ngây ngô lại vừa bá đạo, bắt đầu chậm rãi khám phá khoang miệng cô.
Trong từng hơi thở của Chu An Nhiên đều tràn ngập hương vị của anh, đôi môi, đầu lưỡi đều bị anh chiếm trọn.
Chính trong khoảnh khắc vô cùng thân mật này, khi bị anh hôn sâu như vậy, cô mới thực sự cảm nhận được một điều: Rằng cô đang yêu đương với Trần Lạc Bạch.
Nụ hôn kéo dài suốt mấy phút.
Trong không gian vắng lặng của Live House, chỉ còn lại những âm thanh khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Chỉ đến khi Chu An Nhiên gần như không thở nổi vì thiếu oxy, Trần Lạc Bạch mới từ từ buông cô ra.
Nhưng trước khi rời hẳn, anh vẫn nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, hôn thêm vài cái rồi mới hoàn toàn lùi lại, trán kề trán với cô, hơi thở vẫn phả nhẹ trên mặt cô, giọng nói trầm thấp: “Em đã ăn kẹo chanh chưa?”
Chu An Nhiên vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mơ hồ do thiếu oxy, sau hai giây mới từ từ lắc đầu.
Hai viên kẹo anh đưa cho cô khi tỏ tình, làm sao cô nỡ ăn chứ.
Sau đó, cô chợt nhớ ra điều gì, liền gật đầu: “Trước khi ra ngoài bạn cùng phòng cho em một viên kẹo chanh khác.”
Sau nụ hôn sâu, cô gái trong lòng anh có đôi mắt long lanh như phủ một lớp sương mỏng, đôi môi mềm mại đỏ ửng như cánh hoa hé nở, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn hẳn.
Bàn tay đặt sau gáy cô khẽ động, Trần Lạc Bạch lại cúi xuống hôn cô lần nữa.
Khi đầu lưỡi tiến vào khoang miệng cô, anh vẫn có thể cảm nhận được chút hương vị chanh nhàn nhạt.
Một lát sau, anh mới buông cô ra lần nữa. Nghe tiếng cô thở nhẹ, anh cười khẽ, chóp mũi kề sát cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Chẳng trách An Nhiên của chúng ta lại ngọt đến vậy.”
An Nhiên của chúng ta.
Nghe thấy mấy chữ này, tim Chu An Nhiên lại khẽ run lên.
Người này cứ hết lần này đến lần khác trêu chọc cô. Nhưng chỉ cần cô hỏi một câu, dường như anh thật sự nghĩ rằng cô muốn nghe những cách xưng hô khác, tối nay anh đã liên tục đổi hai lần rồi.
Chu An Nhiên siết nhẹ vạt áo khoác của anh, có chút ngại ngùng: “Em đã ăn từ lâu rồi.”
“Vẫn ngọt.” Trần Lạc Bạch lại chạm môi cô, giọng nói trầm thấp: “Hai viên kẹo của anh, em chưa ăn à?”
Chu An Nhiên lắc đầu: “Chưa.”
“Hồi đó…” Trần Lạc Bạch hơi dừng lại, đầu ngón tay nhẹ v.uốt ve gò má cô, hỏi: “Tại sao em lại bỏ hai viên kẹo vào bàn học của anh?”
Ngón tay Chu An Nhiên đặt trên vai anh hơi siết chặt.
Thực ra Trần Lạc Bạch đã muốn hỏi cô từ lâu. Nhưng anh không chắc cô có muốn nhắc đến chuyện cũ không, nên vẫn luôn do dự. Thấy cô im lặng, đầu ngón tay anh khẽ lướt qua đuôi mắt cô, như đang trấn an: “Không muốn nói cũng không sao.”
Chu An Nhiên lắc đầu: “Không phải là không muốn nói.”
Chỉ là cô không quen, cũng có chút ngại ngùng khi phải lột trần những suy nghĩ nhỏ bé của mình trước mặt người khác. Nhưng nếu anh muốn nghe, cô cũng không hề muốn giấu.
“Chuyện đó là quyết định nhất thời.”
Chu An Nhiên nhớ lại từng chi tiết của ngày hôm đó. Có lẽ vì khi ấy quá căng thẳng, cũng có lẽ chỉ vì đó là anh, nên dù đã nhiều năm trôi qua, khoảnh khắc ấy vẫn rõ ràng như mới vừa xảy ra.
“Hôm đó trông anh có vẻ rất buồn, mà lúc ấy em lại không quen anh, không biết phải an ủi thế nào. Sau đó, khi trực nhật, em phát hiện trong túi còn hai viên kẹo soda, nhớ ra anh thường uống soda nên đã lén bỏ vào bàn anh.”
Cô dừng lại một chút.
Nói ra những điều này trước mặt anh vẫn hơi xấu hổ, cô vùi mặt vào vai anh, giọng nhỏ dần: “Em nghĩ nếu anh có thể sẽ ăn nó, nếu anh có thể thích hương vị đó, thì có lẽ anh sẽ vui hơn một chút.”
Trong lòng Trần Lạc Bạch đột nhiên mềm nhũn.
Bàn học thời cấp ba của anh từng bị nhét không biết bao nhiêu thứ, có những bức thư tình chân thành, có những món quà đắt tiền được chuẩn bị tỉ mỉ. Nhưng hầu hết những người để lại quà đều mong nhận lại điều gì đó từ anh, dù là vật chất hay tình cảm.
Chưa từng có ai ngốc nghếch như cô, chỉ lặng lẽ đặt hai viên kẹo, chỉ mong anh có thể vui lên một chút vào ngày hôm đó.
Cô thậm chí còn không dám bắt chuyện với anh.
Rốt cuộc là thích anh đến mức nào, mới có thể chấp nhận rủi ro bị phát hiện, nhưng lại chẳng mong cầu gì cả, chỉ đơn giản lặng lẽ để lại một chút quan tâm như thế?
Trước hôm nay, Trần Lạc Bạch vẫn luôn hối hận vì năm đó đã vô tình xem hai viên kẹo ấy là của Thang Kiến Duệ hoặc ai đó, rồi tùy tiện ăn mất.
Nhưng lúc này, anh lại cảm thấy may mắn vô cùng.
May mắn vì anh đã không để uổng phí tấm lòng của cô khi ấy.
Trần Lạc Bạch nghiêng đầu, khẽ hôn lên trán cô: “Hai viên kẹo đó, anh đã ăn rồi.”
Chu An Nhiên sững sờ, lập tức ngẩng đầu lên.
Anh chạm nhẹ vào má cô: “Anh ăn ngay trong đêm hôm đó.”
Đôi mắt cô gái trước mặt lập tức sáng lên, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm.
Cũng giống như lời bài hát mà đêm đó, trong chính Live House này, anh đã hát cho cô nghe.
“Like a diamond in the sky.”
Trần Lạc Bạch: “Hôm đó tâm trạng anh không tốt là vì đêm trước vô tình nghe thấy mẹ anh nói với bố anh rằng bà muốn ly hôn.”
Bàn tay nhỏ đang nắm trên vai anh bỗng siết chặt hơn một chút.
Trần Lạc Bạch lại cười, nhẹ nhàng nhéo má cô: “Nhưng họ không ly hôn, bây giờ tình cảm tốt lắm, lúc nào cũng quấn quýt bên nhau.”
Chu An Nhiên khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trần Lạc Bạch: “Nhưng khi đó, anh thực sự nghĩ họ sẽ ly hôn. Hôm đó về nhà, dì giúp việc lại xin nghỉ, anh không ăn tối. Khi thấy hai viên kẹo trong bàn học, anh tưởng là Thang Kiến Duệ hoặc ai đó bỏ vào nên tiện tay bóc ra ăn.”
Nghe anh nhắc lại sự hiểu lầm năm đó, Chu An Nhiên lại hơi xấu hổ.
“Nhưng sau khi ăn xong hai viên kẹo đó…” Ngón tay Trần Lạc Bạch lướt nhẹ qua khóe môi cô, cúi xuống hôn cô thật nhẹ, giọng nói trầm thấp: “Hôm đó, anh thực sự đã vui hơn một chút.”
Chóp mũi Chu An Nhiên bất giác cay cay.
Cô từng nghĩ, hai viên kẹo đó có lẽ đã bị anh tiện tay vứt đi, hoặc trong trường hợp tốt nhất thì bị anh để quên trong một ngăn kéo nào đó ở nhà.
Cũng giống như tình cảm thầm lặng năm đó của cô, mãi mãi không được hé lộ.
Nhưng hóa ra, nó đã từng được nhìn thấy ánh sáng.
Chu An Nhiên dụi đầu vào vai anh: “Vậy là tốt rồi.”
Trần Lạc Bạch nhẹ nhàng luồn tay vào tóc cô, cúi xuống hôn lên vành tai, rồi đưa tay giữ lấy cằm cô, hơi nâng lên, tiếp tục hôn cô. Giọng nói trầm thấp vang bên môi cô: “Thay mặt tên ngốc năm đó, cảm ơn An Nhiên của anh.”
Tối hôm đó, họ hôn nhau hết lần này đến lần khác.
Trần Lạc Bạch hôn cô một lúc, rồi dừng lại nói chuyện với cô.
Thế nên, khi đi vào giấc ngủ, Chu An Nhiên thậm chí còn mơ thấy anh đang hôn cô.
…
Sáng hôm sau, khi bị chuông báo thức đánh thức, Chu An Nhiên đỏ mặt vùi vào gối một lúc lâu, rồi mới chậm rãi bò dậy.
Sau khi ăn sáng cùng Trần Lạc Bạch ở căn tin, cô để anh dắt tay dọc theo con đường rợp bóng cây, ra ngoài trường. Lúc này cô mới nhớ ra, hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Trần Lạc Bạch nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Đến nơi em sẽ biết.”
Chỉ cần ở bên anh, đi đâu cũng không quan trọng. Chu An Nhiên cũng không hỏi nữa, cho đến khi phát hiện anh đưa cô đến trước cổng một khu chung cư.
Cô chớp mắt: “Chúng ta đến khu này làm gì?”
Anh nói muốn đổi chỗ học bài, cô còn tưởng là quán cà phê hay hiệu sách nào đó gần trường.
Tại sao lại là một chung cư?
Trần Lạc Bạch gật đầu: “Anh có một căn hộ ở đây.”
Chu An Nhiên ngẩn ra, hơi ngạc nhiên:
“Gần đây ang mới mua sao? Trước giờ chưa nghe anh nhắc đến, cũng chưa thấy anh ra ngoài ở.”
Dù sinh viên năm nhất không được phép ở ngoài, nhưng cuối tuần thì không sao.
“Mua từ mấy năm trước rồi. Ở ký túc xá có thể ngủ thêm một chút, hơn nữa trước đây còn phải theo đuổi em mà.” Trần Lạc Bạch dừng bước, ánh mắt mang theo hàm ý sâu xa nhìn cô: “Nếu ra ở ngoài, làm sao có thể tình cờ gặp em chứ?”
Đầu ngón tai Chu An Nhiên thoáng nóng lên: “Vậy đi thôi.”
Cô bước lên hai bước, nhưng phát hiện người đang nắm tay mình lại đứng yên. Chu An Nhiên nghi hoặc quay đầu lại: “Sao thế?”
Trần Lạc Bạch vốn nghĩ cô sẽ hơi ngượng ngùng, không ngờ cô lại hoàn toàn tin tưởng anh như vậy. Đôi mắt anh trầm xuống: “Em chắc chắn muốn theo anh vào?”
Chu An Nhiên không hiểu sao đến cửa rồi anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
Trần Lạc Bạch nhìn cô gái trước mặt, cổ họng khẽ chuyển động.
Cô lúc nào cũng như vậy.
Bất kể anh nói gì, đề nghị gì, cô đều gật đầu đồng ý.
Cứ như thể, cô có thể để anh tùy ý muốn làm gì thì làm.
Trần Lạc Bạch tiến lên hai bước, đứng trước mặt cô. Không biết là muốn dọa cô, hay muốn thử xem phản ứng của cô, anh hạ giọng hỏi: “Dù anh làm gì với em, em cũng sẽ theo anh vào sao?”
Chu An Nhiên mất hai giây mới hiểu được ý nghĩa câu nói này, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Vừa rồi cô hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, chỉ đơn giản cho rằng anh muốn đưa cô đến đây học bài. Giờ mới chợt nhận ra, đến căn hộ riêng của anh có vẻ như có chút… mờ ám.
Thấy khuôn mặt cô cuối cùng cũng đỏ bừng, Trần Lạc Bạch không nhịn được vươn tay nhéo má cô, giọng nói mang theo chút bất lực và nghiến răng: “Chu An Nhiên, đừng nghĩ anh là người tốt quá.”
Chu An Nhiên: “…”
Nhưng mà anh vốn dĩ rất tốt mà.
Nếu anh thật sự có ý định làm gì đó thì đã không nói câu nghe có vẻ dọa dẫm nhưng thực chất lại là một lời nhắc nhở đầy dịu dàng như vậy.
Thấy cô hàng mi khẽ run, cả người căng thẳng vì ngượng ngùng, Trần Lạc Bạch bỗng cảm thấy mềm lòng, lại có chút hối hận vì đã dọa cô.
Nhưng nếu cô cứ tiếp tục như vậy, bất kể anh nói gì cũng gật đầu đồng ý, thì chính anh cũng không chắc mình có thể kiềm chế được hay không.
Anh khẽ thở dài, cúi đầu dỗ dành: “Đùa em thôi. Trước khi em sẵn sàng, anh đảm bảo sẽ không động vào em.”
Thấy cô không nói gì, anh lại dịu dàng nói thêm: “Nếu thấy sợ, hay bây giờ chúng ta quay về trường?”
Chu An Nhiên hoàn hồn, mặt vẫn còn hơi đỏ, nhưng cô lắc đầu nhẹ: “Không cần đâu, em tin anh.”
Trần Lạc Bạch lập tức hít sâu một hơi, tim đập loạn một nhịp.
Anh đưa tay ra, không nhịn được nhéo má cô lần nữa.
Chu An Nhiên ôm mặt, còn chưa kịp hỏi sao anh lại nhéo cô, thì anh đã nắm tay cô, kéo đi về phía trước: “Đi thôi.”
“…”
Nghĩ đến câu nói kỳ quái của anh khi nãy, Chu An Nhiên cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
…
Căn hộ của Trần Lạc Bạch nằm trên tầng 28.
Căn hộ mang tông màu xám đậm, không gian vô cùng rộng rãi, có cửa sổ kính toàn cảnh nhìn ra bên ngoài. Phòng khách và phòng ăn được thiết kế theo kiểu mở, tạo cảm giác thông thoáng.
Vừa vào cửa, Chu An Nhiên liền thấy anh lấy ra một đôi dép nữ mới tinh đặt trước mặt cô.
Sau khi cô thay dép xong, Trần Lạc Bạch cúi đầu nhìn qua: “Hình như mua hơi lớn, lần sau đổi đôi khác.”
Chu An Nhiên khẽ mỉm cười.
Thay dép xong, anh nắm tay cô đi về phía sofa. Như chợt nhớ ra điều gì, anh hướng cằm về phía tủ lạnh: “Trong tủ có nước uống và trái cây, em muốn ăn gì không, anh rửa cho?”
Chu An Nhiên lắc đầu.
Vừa ăn sáng xong, cô hoàn toàn không có cảm giác đói.
“Vậy thì học bài trước đi.”
Trần Lạc Bạch buông tay cô ra, nhưng lại lười biếng ngả người xuống sofa rộng rãi như một chiếc giường: “Em cứ học đi, anh nằm nghỉ một lát.”
Chu An Nhiên: “…?”
Cô còn chưa kịp hỏi có phải tối qua anh lại ngủ muộn không, thì cổ tay đã bị anh kéo lấy.
Sau đó, chỉ cần giật nhẹ một cái, Chu An Nhiên bất ngờ ngã xuống sofa mềm mại, chiếc túi đeo trên vai cũng trượt xuống.
Anh tiện tay cầm lên, vứt sang một bên.
Trần Lạc Bạch ôm lấy eo cô, lăn một vòng trên sofa, biến thành tư thế nửa đè lên cô.
Chu An Nhiên còn chưa kịp phản ứng: “Anh làm gì vậy?”
Hơi thở của Trần Lạc Bạch phả lên mặt cô, giọng điệu cực kỳ mờ ám: “Em nói xem?”
Chu An Nhiên chợt nhớ lại câu anh nói trước cửa chung cư, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Chàng trai chống một tay trên sofa, giữ khoảng cách để không đè nặng lên cô. Bất chợt, anh bật cười, trước tiên là vai khẽ run, sau đó vùi mặt vào vai cô, cả lồng ngực rung lên vì cười.
Lúc này, Chu An Nhiên mới nhận ra anh lại đang cố tình trêu chọc cô.
Cô thực sự không nên nghĩ anh tốt đẹp đến thế, rõ ràng là một kẻ đáng ghét.
“Trần Lạc Bạch!”
Ngay cả khi tức giận, giọng cô cũng mềm mại như đang làm nũng.
Trần Lạc Bạch ban đầu chỉ định đùa cô một chút, nhưng lúc này, anh lại thực sự muốn làm gì đó.
Anh hơi nghiêng đầu, môi chạm vào vành tai cô, sau đó chậm rãi lướt đến khóe môi, giọng nói trầm thấp: “Cục cưng, những thứ khác không thể làm, nhưng hôn một cái thì được chứ?”
Lời tác giả:
“Cục cưng” x2
Hôn x…? (Không đếm nổi nữa)
(Huhuhu, An Nhiên cục cưng của tôi 🥺)
“Like a diamond in the sky.” — Twinkle Twinkle Little Star.