Hôm nay là thứ bảy, sáu giờ Chu An Nhiên đã thức dậy rồi.
Vì hôm nay Thịnh Hiểu Văn và Nghiêm Tinh Thiến sẽ tới đây nên cô không định tới thư viện, cô mang latop tới một quán cà phê 24h trong trường ăn sáng, làm xong bài tập cuối cùng của ngày hôm qua.
Xong xuôi thì đã hơn tám giờ.
Chu An Nhiên nhắn tin trong nhóm chat của phòng ký túc xá: [Tớ đang ở quán cà phê, giờ đang định về phòng, các cậu có cần tớ mua đồ ăn sáng cho không?]
Nhắn xong, cô chờ đợi.
Tạ Tĩnh Nghị trả lời cô: [Muốn.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Nhưng sao hôm nay cậu không tới thư viện mà còn quay về phòng?]
Chu An Nhiên: [Hai người bạn của tớ muốn tới đây chơi.]
Chu An Nhiên: [Lát nữa tớ ra ngoài đón bọn họ.]
Bách Linh Vân cũng trả lời: [Mua cho tớ nữa.]
Bách Linh Vân: [Cảm ơn bé Nhiên Nhiên.]
Chu An Nhiên gọi món cho họ, sau đó hàn huyên với Nghiêm Tinh Thiến và Thịnh Hiểu Văn đã bắt đầu xuất phát, chờ đồ ăn được làm xong, cô xách đồ về ký túc xá.
Bách Linh Vân đã thức dậy rửa mặt, Tạ Tĩnh Nghị còn nằm trên giường, nghe thấy tiếng động thì ló cái đầu bù xù ra, giọng nói chứa sự mệt mỏi.
“Sao nhanh thế.”
Chu An Nhiên đặt đồ trên bàn của từng người: “Tại vắng khách.”
“Thôi được rồi.” Tạ Tĩnh Nghị ngáp một cái, “Tớ dậy đây.”
Chu An Nhiên cất sách và latop đi, sau đó xách túi, vẫy tay với Tạ Tĩnh Nghị đang ngồi ngẩn người trên giường: “Tớ đi đón bạn đây, trưa với tôi nay tớ không ăn với các cậu đâu.”
Tạ Tĩnh Nghị lại ngả người lên giường: “Ok, tớ ngủ thêm mười phút nữa.”
Ra khỏi ký túc xá, Chu An Nhiên đi thẳng tới cổng trường.
Lúc đi qua sân bóng rổ thì bỗng có người chặn đường cô.
“Đàn em, lại gặp nhau rồi.”. Là một giọng nói lạ lẫm chưa ý cười.
Chu An Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy có một chàng trai lạ mặt đứng trước mặt cô, cao khoảng chừng Trần Lạc Bạch.
Có lẽ vì gương mặt cô lộ rõ sự nghi hoặc nên đối phương chủ động giải thích: “Không nhớ anh à? Chúng ta từng gặp nhau rồi đó, lúc câu lạc bộ tuyển người mới, anh có đưa giấy chiêu mộ của câu lạc bộ bóng rổ cho em.”
Chu An Nhiên miễn cưỡng có chút ấn tượng.
Có lẽ là vì Tạ Tĩnh Nghị từng nói đây là hội trưởng câu lạc bộ bóng rổ cặn bã.
Nhưng chút ấn tượng đấy có cũng như không, khi đó cô không chú ý đối phương trông như thế nào.
Chu An Nhiên không biết tạo sao đối phương lại cản đường cô, cũng không muốn biết. Cô đang nghĩ xem nên thoát thân thế nào thì bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô, hơi thở nhẹ nhàng dễ chịu ập đến.
Quen thuộc đến mức không cần quay lại cũng biết là ai.
Chu An Nhiên chợt cứng người.
Giọng nói uể oải của Trần Lạc Bạch vang lên bên tai: “Đàn anh Đỗ.”
Đỗ Diệc Châu cúi đầu nhìn động tác để lộ sự thân mật và chiếm hữu của anh, sau đó nhìn cô gái đang cúi đầu đỏ mặt nhưng không hề né tránh, lập tức hiểu ra: “Người của cậu à?”
Trần Lạc Bạch nghiêng đầu nhìn cô gái đang cúi đầu không nhìn mình: “Vẫn chưa phải.”
Chu An Nhiên: “… ?”
Thế nào là “vẫn chưa phải”?
Rõ ràng Đỗ Diệc Châu cũng hiểu ẩn ý trong câu nói của anh.
“Hóa ra là vậy.” Anh ta lùi về sau một bước: “Quân tử không cướp người của người khác, không quấy rầy hai em nữa, nhưng mà chuyện anh nói với cậu cậu đừng vội từ chối, suy nghĩ thêm đi.”
Đỗ Diệc Châu vừa đi, Trần Lạc Bạch lập tức buông tay ra.
Chu An Nhiên thả lỏng bả vai căng cứng đến mức sắp tê mỏi, cuối cùng cũng dám ngẩng đầu: “Sao cậu lại ở đây?”
Trần Lạc Bạch lại mặc một bộ đồ màu đen, kéo khóa lên trên cùng, nghe cô hỏi vậy thì hất cằm về phía sân bóng rổ: “Tớ tới tập bóng, không ngờ đúng lúc thấy cậu bị người ta bắt chuyện.”
Chu An Nhiên: “… ?”
“Được săn đón quá ha?” Chàng trai xoay người đứng trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, giọng đè thấp cười hỏi.
Chu An Nhiên: “…”
Sao được săn đón bằng anh được.
Hơn nữa….
Cô nhỏ giọng giải thích: “Không phải bắt chuyện, anh ta chỉ chào hỏi thôi, tớ cũng không biết anh ta.”
“Không biết là tốt nhất.” Trần Lạc Bạch liếc nhìn Đỗ Diệc Châu đang đi vào sân bóng, giọng trở nên nghiêm túc, “Sau này gặp cũng cách xa anh ta ra, tốc độ đổi bạn gái của anh ta còn nhanh hơn lật sách đấy.”
Chu An Nhiên cũng không muốn tiếp xúc với người như vậy, bèn ngoan ngoãn gật đầu, sai đó nhớ tới lời Đỗ Diệc Châu vừa nói với anh, hình như anh và anh ta có quen biết nhau: “Vậy anh ta bảo cậu suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Trần Lạc Bạch: “Anh ta bảo tớ chơi CUBA.”
(CUBA: Giải bóng rổ đại học Trung Quốc. Thể thức thi đấu của CUBA là: thi đấu cơ sở – thi khu vực – thi quốc gia – vòng chung kết. Có mùa giải từ tháng 10 đến tháng 6 năm sau, các đội nam và nữ lần lượt thành lập các giải cấp 1, cấp 2 và cấp 3.)
Chu An Nhiên chớp mắt mấy cái, không bất ngờ.
Anh chơi bóng rổ giỏi như vậy, đội bóng của trường không chiêu mộ mới là lạ.
“Là đấu cấp một à?”
Trần Lạc Bạch khẽ nhướng lông mày, bỗng nhiên cúi đầu tới gần, cong môi, “Tin tưởng tớ như vậy sao?”
Chàng trai đột nhiên tới gần, hơn thở mát lạnh cực kỳ có tính xâm chiếm, Chu An Nhiên không tự chủ được ngừng thở.
Vì anh thích chơi bóng nên cô cũng biết tương đối về mấy trận thi đấu lớn nhỏ trong nước.
Cô từng xem không ít các trận đấu CBA với Chu Hiển Hồng nên cũng biết đại khái về tự NBL và CUBA.
(NBL: Giải bóng rổ Nam Trung Quốc.)
CUBA là trận đấu bóng rổ dành cho sinh viên, chia ra thành ba cấp độ một hai ba. Cấp một là dành cho vận động viên chuyên nghiệp, nếu sinh viên bình thường đạt được mức chuyên nghiệp thì cũng có thể tham gia; cấp hai thì dành cho sinh viên phổ thông chưa tốt nghiệp, cấp ba là dành cho sinh viên chuyên khoa.
Nghe anh đột nhiên nói mập mờ như vậy, tai Chu An Nhiên lại đỏ lên, né tránh câu hỏi của anh: “Vậy là cấp hai à?”
Trần Lạc Bạch lại đáp “ừm”: “Anh ta nói nếu chơi tốt cũng có cơ hội được chơi cấp một.”
“Vậy cậu không đồng ý sao?” Chu An Nhiên hỏi anh.
“Tớ đâu có rảnh, chẳng phải là còn bận việc học, rồi còn bận…” Trần Lạc Bạch dừng nói, ánh mắt hướng về vành tai đỏ nổi bật của cô, “Theo đuổi một người sao?”
Trong khoảnh khắc đó, Chu An Nhiên nghĩ mình nghe nhầm.
Mặc dù tuần trước anh bảo cô xem lời bài hát đã khá rõ ràng, nhưng đó cũng chỉ là lời bài hát thôi, còn là nói chuyện qua điện thoại, hoàn toàn không có lực sát thương giống như bây giờ đứng trước mặt anh, chính tai nghe anh nói “theo đuổi một người”.
Mặc dù anh nói là “theo đuổi một người”, không có nói rõ là theo đuổi cô nhưng Chu An Nhiên vẫn cảm thấy không chân thật, trong lòng như có từng chùm pháo hoa nổ tung, đại não trống rỗng.
Điện thoại trong tay đột ngột vang lên.
Chu An Nhiên hoảng sợ, suýt nữa không cầm chắc điện thoại.
Sau đó, tay cô và cả chiếc điện thoại được một bàn tay to nắm lấy.
Trong lòng Chu An Nhiên đột nhiên run rẩy.
Bàn tay của anh lớn, gần như có thể bao hết tay cô, nhìn làn da có vẻ trắng trẻo lành lạnh nhưng lòng bàn tay rất nóng.
Anh cúi đầu nhích lại gần, giọng nói như chứa ý cười, hơi thở nóng bừng thổi vào tai cô cũng nóng.
“Sợ cái gì?”
Tai Chu An Nhiên cũng run theo.
Thật ra anh vẫn luôn giữ chừng mực.
Tuần trước cô chủ động nhảy vào lòng anh, anh cũng chỉ ôm hông cô qua lớp quần áo, tay không sờ soạng gì. Ngoại trừ lần đi chơi mật thất anh che mắt rồi không cẩn thận chạm vào trán và mũi cô ra thì cũng chỉ có hai lần thật sự chạm vào người cô.
Một lần là tuần trước anh nhẹ nhàng dùng mu bàn tay chạm vào mặt cô.
Một lần là hiện tại.
Lần này thật ra có vẻ ngoài ý muốn.
Điện thoại lại kêu lên.
Chu An Nhiên lấy lại tinh thần, vẫn cúi đầu, không dám nhìn anh: “Tớ không có sợ, tớ cầm chắc điện thoại rồi, cậu có thể thả tay ra.”
Trần Lạc Bạch nhìn gương mặt đỏ bừng, hàng mi run rẩy và dáng vẻ ngoan ngoãn để mặc cho bị bắt nạt của cô, trong lòng tựa như lại có cảm xúc xấu xa nào đó không đè xuống được.
“Vội vàng muốn xem tin nhắn như vậy à, là của ai, Hạ Minh Vũ sao?”
Chu An Nhiên: “… ?”
Sao lại nhắc đến Hạ Minh Vũ?
“Không phải, chắc là tin nhắn của Thiến Thiến và Hiểu Văn, hôm nay bọn họ tới chơi, chắc là sắp tới rồi.”
“Thật không?” Trần Lạc Bạch thấp giọng hỏi.
Chu An Nhiên gật đầu: “Thật mà.”
“…”
Đợi hai giây.
Điện thoại lại kêu lên, bàn tay cô vẫn vị anh nắm chặt không buông.
Chu An Nhiên cảm giác mặt mình sắp bốc cháy tới nơi, cô hơi mím môi, nói rất nhỏ: “Tớ thật sự phải ra ngoài đón bọn họ.”
Trần Lạc Bạch nhìn hàng mi vẫn còn run rẩy của cô: “Vậy cậu ngẩng đầu nhìn tớ trước đi.”
Chu An Nhiên: “…”
Sao, sao anh thích bắt nạt người khác quá vậy.
Chu An Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, lập tức chạm mắt với đôi mắt chứa ý cười của anh, tim run lên.
Nhưng anh vẫn không buông tay.
“Họ tới đây thì buổi chiều cậu có tới xem tớ chơi bóng không?” Trần Lạc Bạch cụp mắt hỏi cô.
Chu An Nhiên gật đầu: “Tớ sẽ tới với các cậu ấy.”
“Trận bóng bắt đầu lúc ba rưỡi.” Đầu ngón tay Trần Lạc Bạch ngưa ngứa, cuối cùng cũng không làm gì, thả tay ra, “Chiều cậu đến sớm được không?”
Chu An Nhiên rụt tay về, cảm giác mu bàn tay vẫn còn nóng, khẽ gật đầu với anh.
*
Ra khỏi trường, Chu An Nhiên nhìn thấy Thịnh Hiểu Văn đã đứng chờ bên ngoài.
Cô vội vàng chạy qua.
Thịnh Hiểu Văn kéo tay cô: “Năm phút trước cậu nói sắp tới cổng trường mà sao lâu vậy mới tới?”
Chu An Nhiên cảm giác lỗ tai và tay vừa bị anh nắm nóng lên: “Tớ gặp Trần Lạc Bạch.”
“Tớ bảo mà.” Thịnh Hiểu Văn nghiêng đầu đánh giá cô, “Sao lại đỏ mặt thế này, cậu ấy làm gì cậu?”
Chu An Nhiên: “… ?”
“Không có gì, chỉ nói vài câu thôi.”
“Chỉ nói vài câu mà cậu đã đỏ mặt như thế.” Thịnh Hiểu Văn mờ ám nháy mắt với cô, “Sau này phải làm thế nào?”
???
Gì mà sau này phải làm thế nào?
“Nói linh tinh gì đó.” Mặt Chu An Nhiên càng đỏ hơn, kéo cô nàng đi về phía trước, “Cậu chưa ăn sáng đúng không, để tớ dẫn cậu đi ăn sáng.”
Nghiêm Tinh Thiến vẫn chưa tới, Chu An Nhiên chưa quay về trường vội để tránh phải đi ra lần nữa. Cô dẫn Thịnh Hiểu Văn tới quán cà phê bên ngoài trường.
Vừa gọi món rồi ngồi xuống ghế xong, điện thoại của cô lại kêu.
“Là Thiến Thiến hả?” Thịnh Hiểu Văn lại gần.
Chu An Nhiên cầm lấy điện thoại: “Để tớ xem.”
Sau khi mở khóa, Chu An Nhiên thấy là Tạ Tĩnh Nghị nhắn tin cho cô.
Tạ Tĩnh Nghị: [Cục cưng Nhiên Nhiên ơi.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Có phải cậu nên giải thích với tớ không? (⌒‿⌒)]
Chu An Nhiên khó hiểu: [Giải thích gì cơ?]
Tạ Tĩnh Nghị: [Tớ vừa ngủ dậy đã nhận được tin tức nói sáng nay hot boy Trần của chúng ta ôm hôn nắm tay với một cô gái xinh đẹp bên ngoài sân bóng rổ.]
Chu An Nhiên: “… ?”
Gì mà ôm hôn nắm tay chứ?
Vừa nãy cô chỉ chú ý vào anh nên không biết có người nào đi qua hay có ai nhìn thấy ở phía sân bóng rổ không.
Tạ Tĩnh Nghị: [Tớ lập tức không còn buồn ngủ nữa.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Người báo tin cho tớ biết còn gửi một tấm ảnh.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Cậu đoán xem tớ thấy ai nào?]
Chu An Nhiên mở tấm ảnh Tạ Tĩnh Nghị gửi ra.
Chàng trai cao lớn đứng chắn phía trước, hơi cúi người kề sát vào tai cô, có lẽ là chụp lúc anh đang nói “Sợ cái gì” với cô. Nhưng vì góc chụp nên nhìn qua rất giống như anh đang hôn lên tai cô.
Thật ra còn chưa chạm mà.
Chu An Nhiên nhìn chằm chằm bức ảnh này, mặt lại nhanh chóng bốc hơi.
Điện thoại lại đổ chuông.
Tạ Tĩnh Nghị: [Mặc dù chỉ chụp được gò má của cô nàng này.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Nhưng ai bảo tớ đã cùng ăn cùng ở với cô ấy hai tháng chứ.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Cậu nói đúng không?]
Tạ Tĩnh Nghị: [Hả bạn học Chu An Nhiên, hay nói đúng hơn là bạn gái tin đồn của hot boy Trần?]
Chu An Nhiên: “…”
Chu An Nhiên: [Là do góc chụp thôi, lúc đó cậu ấy chỉ nói chuyện với tớ.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Vậy là không hôn, không ôm, không nắm tay?]
Chu An Nhiên càng đỏ mặt hơn: [Không có cái thứ nhất.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Vậy là có ôm, có nắm tay?]
Chu An Nhiên: […. Cũng không có, chắc vậy?]
Chu An Nhiên: [Chuyện là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ lần trước cậu nói với tớ là anh ta rất đểu ấy, anh ta tới tìm tớ, cậu ấy đặt tay lên vai tớ giải vây, sau đó tớ suýt nữa làm rơi điện thoại, cậu ấy đỡ giúp tớ.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Cho nên cậu đang muốn nói cho tớ biết….]
Tạ Tĩnh Nghị: [Bây giờ các cậu vẫn đang trong quan hệ bạn bè bình thường trong sáng sao?]
Chu An Nhiên: “…”
Mấy người bạn cùng phòng của cô đều rất tốt, cô cũng không muốn giấu họ.
Chu An Nhiên: [Có thể cũng không phải là bình thường…]
Chu An Nhiên: [Tớ cũng không chắc lắm…]
Chu An Nhiên: [Nên chưa thể nói với các cậu được…]
Chu An Nhiên: [Vô cùng đáng thương.jpg]
Tạ Tĩnh Nghị: [Tớ đã bảo mà.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Có bạn cấp ba bình thường nào mà mỗi lần mời cơm phải đưa về ký túc xá không!!]
Tạ Tĩnh Nghị: [Đều tại gương mặt ngoan ngoãn của cậu quá mê hoặc.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Nói gì tớ cũng nguyện ý tin.]
?
Chu An Nhiên: [Tớ sai rồi.]
Chu An Nhiên: [Về tớ sẽ mua trà sữa cho cậu.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Vậy còn được.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Nhưng tớ phải nhắc nhở cậu.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Bạn học không có quan hệ trong sạch với cậu chính là Trần Lạc Bạch đấy, cậu ấy được chú ý cỡ nào chắc chắn cậu biết rõ hơn tớ, dù tớ không nói thì scandal này Linh Vân cũng sẽ viết trong vòng một ngày, dù Hân Nguyệt không chú ý tới mấy chuyện này thì hôm sau cũng sẽ biết thôi.]
Chu An Nhiên: [Tớ sẽ mua hết. ಥ_ಥ]
Chu An Nhiên: [Cậu nói với họ nhé.]
Dỗ Tạ Tĩnh Nghị xong, Chu An Nhiên thở phào.
Giọng Thịnh Hiểu Văn lập tức vang lên lanh lảnh: “Cậu nói chỉ nói chuyện vài câu là đây sao, nói chuyện gì mà nắm cả tay vậy?”
Chu An Nhiên: “…”
Đúng lúc này, Nghiêm Tinh Thiến bước vào.
Chu An Nhiên bị Thịnh Hiểu Văn cướp mất điện thoại.
Thịnh Hiểu Văn vẫy tay với Nghiêm Tinh Thiến: “Thiến Thiến mau tới đây, cho cậu xem cái này hay lắm nè.”
“Cái gì hay?” Nghiêm Tinh Thiến vội vàng chạy lại.
Thịnh Hiểu Văn: “Có người ôm ấp với ai kia trước mặt mọi người bị chụp lại.”
Chu An Nhiên: “…”
Vì chuyện này mà suốt buổi sáng cô đều phải giải thích với mọi người, ngay cả Hân Nguyệt thờ ơ với mấy tin tức thế này cũng nhắn tin hỏi.
Ăn trưa xong, Chu An Nhiên đặt khách sạn bên ngoài.
Sau khi ngủ trưa trong phòng, Chu An Nhiên và hai người bạn thân thức dậy tới sân vận động.
Vừa ra ngoài khách sạn, Chu An Nhiên đã nhận được tin nhắn Trần Lạc Bạch gửi.
C: [Khi nào cậu tới?]
Chu An Nhiên: [Tớ bắt đầu đi rồi.]
Chu An Nhiên: [Nhưng bọn tớ bắt đầu đi từ chỗ khách sạn, chắc sẽ mất một lúc, khoảng ba giờ mười thì đến nơi.]
C: [Chắc lúc đó tớ đang khởi động.]
C: [Tớ nhờ người ra đón cậu.]
Chu An Nhiên: [Được.]
“Tin nhắn của ai vậy?” Nghiêm Tinh Thiến thuận miệng hỏi.
Chu An Nhiên: “Trần Lạc Bạch, cậu ấy hỏi bao giờ chúng ta tới?”
“Chỉ hỏi cậu bao giờ tới thôi.” Nghiêm Tinh Thiến cười hì hì vạch trần, “Bọn tớ đâu quan trọng.”
Chu An Nhiên đỏ mặt.
“Tớ còn tưởng lại có người nhắn tin hỏi cậu chứ.” Thịnh Hiểu Văn nói tiếp.
Chu An Nhiên lắc đầu: “Không phải.”
Thịnh Hiểu Văn cũng cười: “Nhưng coi như để cậu quen dần.”
“Quen cái gì?” Chu An Nhiên không hiểu.
Thịnh Hiểu Văn: “Đối tượng mập mờ của cậu bây giờ là Trần Lạc Bạch, cậu ấy được chú ý cỡ nào cậu biết rõ hơn bọn tớ đấy. Hồi cấp ba không có ai là không biết cậu ấy, các cậu vừa lên đại học, chưa dám nói là tất cả mọi người đều biết nhưng tớ đoán cũng phải hơn nửa một người trong trường biết Trần Lạc Bạch. Cậu chưa từng nghĩ sau này nếu yêu nhau thì sẽ như thế nào sao, lúc đó không chỉ có bạn cùng phòng hỏi vậy thôi đâu mà có khi bạn cùng lớp, bạn cấp ba, thậm chí là cấp hai cũng sẽ tới hỏi cậu đó.”
Thịnh Hiểu Văn nhìn dáng vẻ lơ mơ của cô: “Cậu không nghĩ tới chuyện đó thật sao?”
Chu An Nhiên lại lắc đầu: “Thật sự không có.”
Mới tuần trước, cô còn nghĩ không có chuyện anh thích cô, mà cô cũng không dám nghĩ tới chuyện đó.
Sao cô có thể nghĩ xa như thế được.
“Vậy cậu cũng không nghĩ tới chuyện tại sao cậu ấy lại gọi cậu tới xem mình thi đấu sao?” Thịnh Hiểu Văn.
Chu An Nhiên: “…”
“Cũng không.”
“Có bao nhiêu người đến xem Trần Lạc Bạch thi đấu cậu cũng biết rồi, cậu đồng ý tới xem thi đấu tức là đã đồng ý biến trạng thái mập mờ lén lút sang mập mờ công khai, thậm chí có thể tiến thêm một bước nữa.” Thịnh Hiểu Văn bóp mặt cô, “Cậu chưa suýt nghĩ gì mà đã đồng ý rồi sao.”
Chu An Nhiên: “…”
Tuần trước anh hỏi cô có tới xem anh thi đấu không thì cô đang bị anh ôm trong lòng, làm gì suy nghĩ được nhiều, sang ngày hôm sau, anh lại cho cô xem lời bài hát “Vô điều kiện”, cô càng không thể nào nghĩ đến trận đấu nữa.
“Thôi được rồi.” Thịnh Hiểu Văn thở dài, “Trong lúc tới đó, cậu nên chuẩn bị tâm lý bị đám đông nhòm ngó đi.”
Chu An Nhiên còn chưa chuẩn bị tâm lý xong thì lại thấy Tạ Tĩnh Nghị gửi tin nhắn trong nhóm.
Tạ Tĩnh Nghị: [Tớ, Linh Vân và Hân Nguyệt đang chuẩn bị xuất phát.]
Chu An Nhiên: [?]
Chu An Nhiên: [Linh Vân và Hân Nguyệt nói sẽ không đi mà.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Đó là lúc trước thôi.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Dù sao trận đầu tiên là Học viện Luật đấu với Học viện Ngoại Giao mà, ngoại trừ gương mặt của Trần Lạc Bạch thì chẳng có gì đáng xem.]
Tạ Tĩnh Nghị: [Nhưng bây giờ không giống.]
Bách Linh Vân: [Đúng đó hi hi, bọn tớ tớ xem hot boy Trần và bạn gái tin đồn của cậu ấy.]
Chu An Nhiên: “…”
*
Đến cửa sân vận động, Chu An Nhiên nhìn thấy một chàng trai cao gầy chào đón bọn họ: “Trần Lạc Bạch bảo tôi dẫn các cậu vào.”
Chu An Nhiên có ấn tượng với người này.
Đây là bạn cùng phòng mà Trần Lạc Bạch đã gọi tới lấy đồ ăn đóng gói vào lần đầu tiên mời cô ăn cơm.
Đối phương vẫn rất kiệm lời, dẫn các cô đến ba vị trí trống ở hàng đầu bên cạnh lan can, sau đó mới lên tiếng: “Cậu ta bảo có chuyện gì thì gọi điện.”
Cách thời gian thi đấu còn 20 phút, những hàng ghế trước trên khán đài đã kín.
Nếu không phải Trần Lạc Bạch để dành chỗ cho bọn cô thì chắc nhóm Chu An Nhiên phải ngồi tít phía sau.
“Ừm.” Chu An Nhiên trả lời.
Chàng trai gật đầu với cô, không nói thêm gì, xoay người đi vào lối đi bên cạnh ra sân vận động.
Thịnh Hiểu Văn thu hồi tầm mắt: “Người này là ai?”
Chu An Nhiên: “Chắc là bạn cùng phòng của Trần Lạc Bạch, sao thế?”
Thịnh Hiểu Văn quay đầu nhìn theo hướng người đó rời đi: “Gương mặt lẫn khí chất đều là gu của tớ, cậu giúp tớ xin Trần Lạc Bạch Wechat của cậu ấy được không?”
“?”
“Cậu chắc chứ?” Chu An Nhiên chớp mắt mấy cái, “Lúc nãy cậu có nói gì với cậu ấy đâu.”
“Không chắc lắm, nhưng cứ xin Wechat trước vậy.” Thịnh Hiểu Văn ôm cánh tay cô, “Cậu có giúp không hả?”
Chu An Nhiên vẫn còn kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường.
Ngày đến điểm danh năm lớp 10, nếu cô đủ can đảm thì chắc cũng sẽ xin thông tin liên lạc của Trần Lạc Bạch.
“Để tối nay tớ hỏi giúp cậu.”
“Cảm ơn ~”
Ánh mắt Chu An Nhiên chuyển sang giữa sân.
Cầu thủ hai đội mỗi bên chiếm nửa sân khởi động và luyện tập, bên Học viện Luật mặc áo màu đen, đa số đều quay lưng về phía các cô.
Nhưng giống như vô số lần trước, cô không cần tốn sức phân biệt đã có thể lập tức nhận ra anh.
Anh mặc quần bó màu đen dưới quần áo cầu thủ, nhiệt độ hôm nay ở Bắc Kinh hơi thấp, phía trên anh còn mặc áo dài tay màu đen, vì dáng cao chân dài nên tỉ lệ cơ thể vô cùng xuất sắc, bóng lưng nổi bật trong đám đông.
Hình như nhận ra điều gì, Trần Lạc Bạch vừa ném xong cú ném ba điểm bỗng nhiên quay đầu, lập tức nhìn thẳng về phía cô.
Chạm mắt với anh qua khoảng không, tim Chu An Nhiên đập vừa nhanh vừa mạnh.
Có lẽ người bên cạnh gọi nên anh chỉ cười với cô một cái, sau đó lại quay đầu tiếp tục luyện ném ba điểm.
Hôm nay trạng thái của anh khá tốt, liên tục ném được mười quả như thế, có đến bảy quả là bay vào rổ một cách hoàn hảo.
Mỗi lần vào rổ, sau lưng đều có tiếng hoan hô vang lên.
Còn chưa bắt đầu thi đấu mà đã có con gái cổ vũ cho anh rồi.
Gần tới giờ đấu, cầu thủ hai đội dừng khởi động, đi về bên sân.
Cách tổ chức thi đấu bóng rổ của đại học A đương nhiên không đơn giản giống như trận đấu hồi cấp ba bọn họ tự tổ chức, hai bên sân đều bố trí ghế ngồi nghỉ ngơi cho cầu thủ.
Mà ghế của Học viện Luật ngay trước mặt bọn cô.
Chỉ cách khoảng hơn một mét.
Thịnh Hiểu Văn huých tay cô: “Liệu cậu ấy có tới nói chuyện với cậu không?”
Chu An Nhiên không chắc chắn lắm: “Tớ không biết.”
Chu An Nhiên nhìn anh cười nói với đồng đội đi về phía này, khoảng cách ngày càng gần, không hiểu sao cô càng hồi hộp hơn.
Sau đó cô nhìn thấy anh dừng lại ở khu vực ghế ngồi nghỉ bên sân.
Trái tim vọt lên cao của Chu An Nhiên lại rơi xuống, thả lỏng, lại như hơi thất vọng.
Cô khẽ mím môi, nhìn thấy chàng trai đứng cạnh khu ghế nghỉ bỗng nhiên bắt đầu…
Cởi áo?
Hai bàn tay thon dài cầm lấy gấu áo kéo lên trên.
Làn sóng âm thanh phía sau cũng như đảo lộn.
Thịnh Hiểu Văn che tai lại: “Bên trong còn mặc đồng phục thi đấu mà, có lộ gì đâu mà kêu chẳng biết.”
“Đúng vậy, không lộ cả cơ bụng.” Nghiêm Tinh Thiến chống tay lên đùi Thịnh Hiểu văn, nhích lại hỏi nhỏ, “Nhiên Nhiên, Trần Lạc Bạch có cơ bụng không?”
Chu An Nhiên: “… ?”
Mặt cô bốc hơi: “Làm sao tớ biết.”
“Cậu ấy tới kìa.” Thịnh Hiểu Văn bỗng nói.
Chu An Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy anh cầm điện thoại, tay còn lại cầm chiếc áo dài và áo khoác bóng chày vừa cởi đi về phía cô.
Cô lại thấp thỏm.
Lần này anh không dừng lại mà đi thẳng về phía cô rồi mới dừng, tiện tay nhét hai cái áo vào trong lòng cô.
Chu An Nhiên cảm giác sau lưng có vô số ánh mắt đang nhìn mình.
Mấy cầu thủ của học viện Luật ngồi đằng trước cũng cười nhìn về phía này, một người trong đó lớn tiếng trêu ghẹo:”Trần Lạc Bạch cậu quá đáng vừa thôi, có ghế cho cậu để quần áo, sao cậu lại nhét vào lòng con gái người ta làm gì?”
Trần Lạc Bạch quay đầu lại, cũng cười: “Ghen tị à?”
“Đúng rồi đấy, ghen tị muốn chết luôn.”
Giọng Trần Lạc Bạch cực kỳ thiếu đòn: “Vậy cậu cứ tiếp tục ghen tị đi.”
Chu An Nhiên: “… ?”
Người bạn vừa trêu anh rõ ràng bị dáng vẻ này của anh chọc tức, đứng tại chỗ cười mắng: “Đệch.”
Trần Lạc Bạch mặc kệ cậu ta, quay đầu, trên gương mặt vẫn mang nét cười đùa, cất giọng hờ hững: “Giúp tớ một việc được không?”
Anh đứng rất gần, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái quanh quẩn quanh chóp mũi của Chu An Nhiên, không biết là từ cơ thể anh hay từ cái áo cô đang ôm trong lòng.
Cô lại thấy khó thở, cúi đầu hỏi anh: “Giữ quần áo giúp cậu hả?”
“Không phải.” Trần Lạc Bạch cụp mắt mở khóa màn hình điện thoại, sau khi mở một ứng dụng ra, anh thuận tay nhét vào bàn tay nhỏ bé đang đặt trên quần áo của cô.
“Tớ mở camera rồi, cậu xem giúp tớ xem hiệp một có phạm lỗi gì không.”
Chu An Nhiên sửng sốt.
Cô cúi đầu, nhìn thấy điện thoại đang ở chế độ quay, sau khi nhét điện thoại vào tay cô thì bàn tay anh cũng không rời đi, ngón tay thon dài cách đầu ngón tay cô rất gần, nhưng vẫn khống chế không chạm vào tay cô.
Hô hấp bỗng nhiên cũng gần hơn.
Chu An Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy tay còn lại của anh bỗng nhiên chống lên tay vịn ghế ngồi của cô, tư thế này như muốn ôm cô vào lòng.
Hình như sau lưng lại ồn ào.
Cô hoàn toàn không nghe thấy những người khác nói gì nữa.
Bởi vì thanh âm của Trần Lạc Bạch như kề sát vào tai cô vang lên: “Va chạm người mà không giành bóng là vi phạm, quy tắc cậu dạy cho Nghiêm Tinh Thiến cậu còn nhớ chứ.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của cô đột nhiên siết chặt lại, không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay anh.
Tựa như có thứ đồ vật gì đó bị khắc chế đột nhiên bị phá vỡ, giống như buổi sáng, anh lại cầm cả điện thoại lẫn tay cô.
Vừa mới chơi bóng nên lòng bàn tay anh còn nóng hơn so với lúc sáng.
Chu An Nhiên cảm giác tim mình như cũng nóng lên.
Đèn ở sân vận động rất sáng, bên trong ánh mắt anh đều là những tia sáng nhỏ, anh cứ thế cụp mắt nhìn cô ở khoảng cách gần.
Sau đó Chu An Nhiên nghe thấy anh nói.
“Chu An Nhiên, lúc này đây, cậu có đồng ý tự mình bảo vệ tớ không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu ~