Tiết này của lớp 10A3 cũng là tiết thể dục.
Sau khi bắt đầu được hoạt động tự do, Ân Nghi Chân muốn ăn kem ly nên bảo Tông Khải đi cùng tới tiệm tạp hóa, do góc độ nên vừa đi gần đến nơi, cô ấy đã nhìn thấy cảnh này.
Sắc mặt Ân Nghi Chân lập tức trở nên trắng bệch.
Tuần trước Ân Nghi Chân nhìn thấy cô nhét băng dán cho Trần Lạc Bạch, Ân Nghi Chân chẳng có ấn tượng gì nhiều với cô cả, chỉ nhớ cô ngồi phía sau Lâu Diệc Kỳ, tên là Chu An Nhiên, tích tình hướng nội không nói nhiều, cũng không hay tiếp xúc với con trai trong lớp, càng chưa từng chủ động bắt chuyện với Trần Lạc Bạch.
Tuần trước bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng đó, Ân Nghi Chân cũng chỉ nghĩ là cô cũng thầm mến Trần Lạc Bạch thôi chứ không nghĩ gì nhiều.
Nhưng mà giờ phút này nhìn thấy cảnh trong kia, chỉ cần có mắt thì ai cũng biết ai mới là người chủ động hơn.
Ân Nghi Chân siết chặt bàn tay buông thõng một bên, chỉ thấy cảnh tượng kia quá chói mắt, cô nàng nheo mắt lại, quay sang nhìn Tông Khải: “Trần Lạc Bạch thích cậu ấy?”
Tông Khải thu hồi ánh mắt, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô thì lời nói lên tận miệng lại thu về: “A Lạc chỉ đưa nước cho cậu ấy thôi.”
“Trần Lạc Bạch chủ động đưa nước cho con gái từ bao giờ, tớ đi theo các cậu cả một học kỳ, cậu thấy cậu ấy đã chủ động đưa cho tớ cái gì chưa?” Hốc mắt Ân Nghi Chân dần đỏ lên, “Cậu hỏi cậu ấy giúp tớ đi.”
Đầu ngón tay Tông Khải cuộn tròn lại, muốn dỗ dành, lau nước mắt cho Ân Nghi Chân giống như hồi nhỏ nhưng cuối cùng chỉ đứng yên, cụp mắt xuống: “Nghi Chân, rốt cuộc cậu coi tớ là gì?”
Ân Nghi Chân mím môi, nhìn sang nơi khác: “Tớ coi cậu như anh trai ruột, chính cậu đã nói sẽ chăm sóc tớ cả đời giống như anh trai mà.”
Tông Khải nhắm mắt: “A Lạc không thích cậu, dù cậu hỏi thì có thay đổi được gì không?”
“Tớ không cam lòng.” Ân Nghi Chân cúi đầu, trong đầu cô ấy chỉ có dáng vẻ vừa nãy Trần Lạc Bạch cúi đầu nói chuyện với cô gái kia, “Nếu cậu ấy chưa thích ai thì tớ sẽ tiếp tục theo đuổi cậu ấy.”
“Vậy nếu như cậu ấy thật sự thích cô gái trong kia thì sao?” Tông Khải hỏi.
“Vậy tớ cũng không tự rước lấy nhục nữa.” Ân Nghi Chân ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Cậu giúp tớ một lần nữa đi.”
*
Trương Thư Nhàn đợi rất lâu mới thấy Chu An Nhiên trở về.
Cô ngồi xuống bên cạnh Trương Thư Nhàn, đưa chai nước ngọt vị cam tới.
Trương Thư Nhàn không nói gì cả, mở nắp chai ra rồi ngửa đầu uống một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo xen lẫn với những bong bóng nhỏ đi thẳng xuống thực quản, đến lúc đó cô ấy mới có cảm giác sống lại.
Cô ấy đậy nắp lại, quay đầu, đang định nói chuyện với Chu An Nhiên về chai nước này nhưng lại thấy mặt cô vẫn đỏ: “Nhiên Nhiên, sao mặt cậu vẫn đỏ thế, xấu hổ lâu tới mức này sao?”
Chu An Nhiên: “…”
“Không có.”
Cô giơ tay lên che hai má, lòng bàn tay cô dính nước toát ra từ chai coca, lòng bàn tay lành lạnh. Vừa nghĩ đến việc chàng trai ấy cũng cầm lấy chiếc bình này, nhiệt độ trên mặt cô lại tiếp tục tăng cao.
Hơi lạnh trong lòng bàn tay căn bản không có tác dụng hạ nhiệt.
Chu An Nhiên nắm tay lại, hạ tay xuống: “Là do nóng quá.”
Tháng 9 ở thành phố Nam chẳng khác gì giữa hè.
Quá nóng.
Trương Thư Nhàn cũng không suy nghĩ nhiều: “Tiền chai nước này về lớp tớ sao sẽ trả cho cậu.”
Chu An Nhiên lắc đầu: “Không cần trả đâu.”
“Cũng được.” Tính cách Trương Thư Nhàn cũng sảng khoái, “Để lúc khác tớ mời lại.”
“Không cần mời tớ đâu, không phải tớ trả tiền.” Chu An Nhiên chậm rãi trả lời như vậy, sau đó thì nhiệt độ trên mặt lại tăng lên.
Thật ra cô còn thấy hơi chóng mặt, thậm chí không nhớ nổi lúc đó mình đã trả lời anh như thế nào.
Nói là “cậu yên tâm”, hay là “tớ sẽ không làm thế đâu” nhỉ?
Chỉ nhớ là sau khi nghe xong câu trả lời của cô, Trần Lạc Bạch thả tay ra, sức nặng của chai coca hoàn toàn rơi vào tay cô.
Nụ cười trên gương mặt anh vẫn hiện rõ, nhưng không hạ thấp giọng nữa.
“Được, nói hay lắm.” Anh nói.
Chu An Nhiên không biết nên đáp thế nào.
Anh cũng không nói thêm nữa, quay người đi về phía tủ lạnh.
Sau khi kéo dài khoảng cách với anh, Chu An Nhiên mới phát hiện ra mình đã tỉnh táo, nhịp tim cũng trở lại bình thường, bấy giờ mới nhớ ra cô đến quán tạp hóa là để mua nước ngọt cho Trương Thư Nhàn.
Nhưng anh vẫn đứng bên cạnh tủ lạnh.
Nhóm con trai vẫn đang chọn đồ nên chắc anh sẽ chưa đi ngay.
Chu An Nhiên đành phải lấy hết can đảm đi đến trước cửa tủ lạnh.
Cũng đi đến gần anh.
Thấy cô đi tới, chàng trai quay đầu nhìn: “Muốn uống gì nữa hả?”
Nhịp tim của cô lại bắt đầu mất khống chế, cô khẽ lắc đầu, khẽ khàng trả lời: “Tớ mua nước hộ bạn.”
Trần Lạc Bạch lấy nước rồi nhường chỗ cho cô.
Anh lười biếng dựa vào cạnh tủ, một tay mở lon nước, ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu lăn nhẹ vài cái rồi quay đầu mỉm cười về phía quầy thu ngân: “Chú Trương, cháu uống trước, lát nữa trả tiền cho chú.”
Có vẻ quen biết với ông chủ.
Ông chủ nói ok với anh.
Chu An Nhiên nhanh chóng lấy nước rồi đóng cửa tủ lạnh lại.
Bàn tay còn lại của anh chỉ vào cô, hình như nhìn lướt qua khuôn mặt cô, mà hình như cũng không phải. Chu An Nhiên không dám nhìn anh, chỉ nghe thấy giọng anh đượm ý cười: “Hai chai cậu ấy cầm cũng tính cho cháu.”
“Không phải cậu trả? Vậy ai trả?” Tiếng Trương Thư Nhàn vang lên.
Chu An Nhiên hoàn hồn, sau một hồi chần chừ thì cũng không giấu cô ấy, cô khẽ nói ra cái tên giấu trong lòng: “Trần Lạc Bạch trả.”
Thật ra cũng không thể giấu được.
Bởi vì sau khi anh nói câu đó xong, nhóm Thang Kiến Duệ đã bắt đầu ồn ào trong quán.
“Khoan đã, tôi vừa nghe thấy gì thế?”
“Chuyện gì đây anh Lạc?”
Anh vẫn còn cầm lon nước giống cô trong tay, quay lại cười mắng: “Ồn ào cái gì, đã mua đồ cho các cậu rồi, ồn ào nữa thì tự trả tiền đó.”
Nói xong lại quay sang nhìn cô, vẫn cười: “Còn muốn mua gì không?”
Chu An Nhiên vội vã lắc đầu, không dám nói gì thêm, cũng không dám nhìn anh mà nhanh chóng chạy ra khỏi tiệm tạp hóa.
Giờ mới nhớ ra….
Hình như cô lại quên nói cảm ơn với anh.
Trương Thư Nhàn đang định uống thêm ngụm nước nữa, vừa mới vặn nắp ra thì nghe thấy câu trả lời của cô. Cô nàng kinh ngạc đến mức đơ người hai giây, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Ai cơ, Trần…”
Giọng cô nàng rất lớn, Chu An Nhiên ngắt lời: “Cậu nói nhỏ thôi.”
Gương mặt Trương Thư Nhàn vẫn còn vẻ khiếp sợ, nhưng vẫn nghe lời cô nhỏ giọng xuống: “Cậu vừa nói là ai trả tiền, Trần Lạc Bạch ư? Tớ không nghe nhầm chứ?”
Chu An Nhiên lắc đầu.
Trương Thư Nhàn truy vấn: “Tình huống gì đây, sao tự dưng Trần Lạc Bạch lại trả tiền giúp cậu?”
Chu An Nhiên hé miệng, không biết nên giải thích như thế nào.
Thật ra cô cũng không hiểu gì hết.
Bây giờ nhớ lại chuyện học kỳ trước bị anh nhìn thấy mình khóc trên sân thượng cô vẫn còn thấy mất mặt, không muốn để ai biết nữa.
“Là…” Chu An nhiên bỏ qua phần “hối lộ” kia, nói ngắn gọn, “Lúc tớ đi mua nước tình cờ thấy cậu ấy mời các bạn nam, tiện thể thanh toán hộ tớ luôn.”
Trương Thư Nhàn vẫn chưa tỉnh táo lại: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Không thì thế nào.” Chu An Nhiên nhẹ nhàng trả lời, không biết là đang nói với Trương Thư Nhàn hay nói với bản thân.
Trương Thư Nhàn ngẫm nghĩ: “Cũng đúng ha. Nghe đám con trai nói hình như cậu ấy rất thích mời mọi người, thường xuyên mời cả đám đi ăn, Đổng Thần không thân thiết với họ mà hình như cũng từng được mời rồi, hơn nữa cậu còn chưa bao giờ nói chuyện với cậu ấy.”
Lông mi của Chu An Nhiên cụp xuống.
Đúng vậy.
Bọn họ còn chưa nói với nhau được mấy câu.
Anh cũng cười với chủ tiệm tạp hóa như thế.
Anh còn thân thiết với chủ tiệm tạp hóa hơn cả cô.
Anh không thể có ý khác được.
*
Ra khỏi tiệm tạp hóa, đồ ăn vặt và đồ uống đều có đủ, lời cảnh cáo “tự trả tiền” không hề có tác dụng, nhóm con trai Thang Kiến Duệ vẫn vây xung quanh Trần Lạc Bạch.
“Anh Lạc, có phải anh có chuyện rồi không, sao vừa nãy bỗng nhiên lại mời bạn nữ đó?” Thang Kiến Duệ khoác tay lên vai Trần Lạc Bạch, nhiều chuyện hỏi.
Những người khác cũng hóng hớt chen vào.
“Vừa nãy các cậu có thấy là ai không, anh Lạc che mất, tôi không nhìn thấy mặt.”
“Là Chu An Nhiên, con gái lớp chúng ta, xinh lắm.”
“Xinh lắm ư? Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ?”
“Cậu ấy hướng nội, tôi chỉ nhớ là học cũng giỏi.”
“Này, các cậu biết ý chút đi được không. Người mà anh Lạc để ý các cậu còn dám thảo luận xem có xinh không trước mặt cậu ta à, có thể đấy chính là chị dâu cậu đấy.”
Trần Lạc Bạch biết ngay đám người này sẽ có phản ứng như vậy mà, anh đẩy Thang Kiến Duệ ra, bật cười: “Nói linh tinh gì đấy, sao tự nhiên lại hiến thành người tôi để ý rồi?”
“Cậu không để ý người ta thì sao tự nhiên khi không lại mời con gái đồ uống chứ?” Thang Kiến Duệ chớp mắt với anh.
“Là vì…” Trần Lạc Bạch khựng lại.
Chắc cô cũng không muốn để người khác biết chuyện hôm đó lén khóc trên sân thượng, anh chỉ tình cờ nhìn thấy, học kỳ trước anh đã lỡ nói cho Chúc Nhiên biết rồi, bây giờ không nên nói cho đám người này nữa.
“Tiền hối lộ.”
Thang Kiến Duệ sửng sốt: “Tiền hối lộ gì?”
“Hồi trước tôi nói định trốn học, không cẩn thận bị cậu ấy nghe thấy.” Trần Lạc Bạch thuận miệng nói một lý do, “Hôm nay tình cờ thấy cậu ấy mua đồ, tiện thể thanh toán luôn, bảo cậu ấy đừng nói cho lão Cao biết.”
Vẻ mặt Thang Kiến Duệ thất vọng: “Chỉ vậy thôi sao?”
Trần Lạc Bạch liếc cậu ta, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên: “Không thì thế nào?”
Thang Kiến Duệ hồi tưởng lại: “Cũng đúng, trước giờ đâu thấy cậu nói chuyện với cậu ấy câu nào.”
Những người khác cũng nghĩ như vậy.
Đám người vây quanh anh tản ra, từng người nhắc đến chủ đề bóng rổ hoặc là game.
Có lẽ vừa rồi nghe được giọng nói mềm mại dễ nghe nên Trần Lạc Bạch bỗng nhiên cảm thấy đám người này thật ầm ĩ.
Anh bước chậm lại, dần lùi về phía sau.
Chúc Nhiên cũng tụt xuống phía sau giống anh, nãy giờ cậu ta không lên tiếng, bây giờ mới huých khuỷu tay anh: “Nói đi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, cậu lừa được họ chứ không lừa được tôi đâu.”
Trần Lạc Bạch còn đang cầm chai nước, tùy ý nói: “Kỳ trước tôi nói với cậu rồi còn gì, trước hôm thi cuối kỳ tôi thấy cậu ấy khóc trên sân thượng, hình như là do áp lực học tập quá lớn, tôi không biết an ủi thế nào nên mới bảo cậu vậy trốn tiết đi giải tỏa.”
“Sau đó thì sao?” Chúc Nhiên truy vấn.
“Sau đó…” Trần Lạc Bạch dừng lại, trong đầu hiện lên dáng vẻ cô gái cúi đầu khóc trước mặt anh ngày hôm đó.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng hơn hai tháng trôi qua.
Anh vẫn có thể nhớ rõ dáng vẻ khi đó của cô, đôi mắt phiếm hồng, nước mắt chảy ròng ròng.
Có thể là do cô xinh đẹp, trông thật đáng thương.
“Sau đó cậu ấy khóc càng to hơn.”
Chúc Nhiên dừng chân, nghi ngờ nhìn anh: “Có phải lúc ấy cậu còn làm gì nữa không?”
Trần Lạc Bạch buồn cười nhìn cậu ta: “Tôi có thể làm gì được?”
“Vậy sao cậu càng an ủi, người ta càng khóc to hơn?” Chúc Nhiên không tin.
Trần Lạc Bạch cũng dừng lại, thật ra đến bây giờ anh vẫn không hiểu: “Làm sao tôi biết, có thể là do nhát gan, là học sinh ngoan nên thấy tôi đề nghị trốn học thì sợ?”
Chúc Nhiên vẫn tin vào nhân phẩm của anh.
Nếu như Trần Lạc Bạch muốn làm gì với con gái thì dù anh có tồi tệ cỡ nào, chỉ với gương mặt này, bạn gái của anh cũng có thể xếp đầy quanh trường.
Chúc Nhiên cũng chỉ ấn tượng với Chu An Nhiên bằng vài chữ “học sinh ngoan”, cậu ta ngẫm nghĩ rồi hình như cảm thấy lý do này cũng ổn: “Thế nên cậu mời cậu ấy đồ uống là định hối lộ thật à, cậu ấy đồng ý không?”
Trần Lạc Bạch siết chai coca trong tay, nhớ tới bàn tay nhỏ nhắn cầm chai nước ngọt của cô và đôi lông mi cong run rẩy liên tục, cộng với giọng nói lí nhí lúc đó của cô.
“Tớ sẽ không làm thế đâu.”
Anh bỗng dưng mỉm cười.
“Coi như đồng ý rồi.”