• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại học sẽ thay đổi chỗ ngồi.

Qua Tết Nguyên Đán, thời tiết thành phố Nam vẫn chưa hết lạnh.

Ngày quay trở lại học không phải tự học buổi sáng, Chu An Nhiên muốn tới trường sớm nên từ sáng sớm cô đã chui ra khỏi chăn, nhưng vì Nghiêm Tinh Thiến không dậy được nên khi bọn cô tới phòng học đã gần 7 giờ.

Trước khi vào lớp, Nghiêm Tinh Thiến khoác tay cô nói chuyện: “Mẹ tớ muốn cậu kèm tớ môn Toán Lý Hóa, bà ấy đã gọi điện thoại cho lão Cao, chắc chỗ ngồi của bọn mình sẽ không thay đổi đâu, nhưng không biết Thịnh Hiểu Văn và Hạ Minh Vũ sẽ ngồi chỗ nào.”

Chu An Nhiên cười nói: “Cậu không quan tâm Đổng Thần à?”

Nghiêm Tinh Thiến cười nhạt: “Tớ quan tâm cậu ta làm gì, cậu ta cách tớ càng xa càng tốt.”

Cô ấy vừa dứt lời, Chu An Nhiên nhấc chân bước qua cửa sau, bỗng dưng quên mất có thể anh cũng sẽ đổi chỗ, ánh mắt cô theo thói quen nhìn về hướng bàn thứ sáu tổ hai.

Một giây sau, bước chân cô dừng lại.

Trần Lạc Bạch vẫn ngồi ở đó, qua một kỳ nghỉ đông, mái tóc chàng trai ngắn đi nhiều, trông thoải mái, đẹp trai, còn có hương vị mới.

Nhưng đó không phải điều Chu An Nhiên chú ý.

Bởi vì bên cạnh Trần Lạc Bạch, có một cô gái đang ngồi tại vị trí không biết còn thuộc về Chúc Nhiên hay không.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, trông xinh đẹp nổi bật.

Cô ấy nghiêng người hướng mặt về phía Trần Lạc Bạch, mặc dù cô không nghe rõ cô ấy đang nói gì với anh, nhưng trong ánh mắt cô gái này đều là ý cười chói lóa.

Chàng trai cũng ngồi nghiêng, quay lưng về phía cửa.

Chu An Nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của anh, không hiểu sao, rõ ràng giọng anh không lớn nhưng cô lại dễ dàng nghe thấy trong phòng học ồn ào này.

“Vậy sao?” Giọng điệu lười nhác, hơi nhuốm ý cười.

Gió lạnh bên ngoài thổi vào, Chu An Nhiên chợt cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.

Nghiêm Tinh Thiến đi sau lưng cô, vừa vào đã thấy ngay cảnh này, cô ấy khẽ nói “wao”.

Cô ấy thì thầm hóng hớt bên tai Chu An Nhiên: “Chỗ bên cạnh Trần Lạc Bạch chưa từng có cô gái nào ngồi, hot boy của chúng ta qua một kỳ nghỉ đông mà đã có thêm một cô bạn gái rồi sao?”

Khả năng mà Chu An Nhiên không dám đoán bừa lại bị cô ấy nói thẳng ra.

Trong lòng thoáng dâng lên cảm giác chua xót, cô không nhìn nữa, cũng chẳng dám nhìn: “Về chỗ thôi.”

Hôm đó đổi chỗ ngồi như thế nào, Chu An Nhiên hoàn toàn không nhớ rõ.

Cô chỉ nhớ lúc đổi chỗ, cô lỡ đãng không nhịn được nhìn về hướng đó, lần nào cũng thấy anh mỉm cười nói chuyện với bạn nữ xinh đẹp.

Chờ đến khi đổi chỗ xong, cô mới phát hiện ngồi trước cô là Lâu Diệc Kỳ và Trương Thư Nhàn.

Bọn họ đổi chỗ xong thì Trương Thư Nhàn mới đến, trước đó thì Lâu Diệc Kỳ vẫn cứ cúi đầu viết gì đó.

Chu An Nhiên không ngồi xuống ngay.

Bàn ghế để nguyên trong học một tháng, mặt bàn đã bám bụi. Lúc Trương Thư Nhàn đi tới, cô đang dùng khăn ướt lau bàn.

Khoảng cách gần, cho dù Trương Thư Nhàn có nói nhỏ thì tiếng nói chuyện phía trước vẫn lọt vào tai cô.

“Chuyện gì đây?” Trương Thư Nhàn nói bằng giọng nhiều chuyện y hệt Nghiêm Tinh Thiến lúc nãy, “Trần Lạc Bạch có bạn gái à?”

Động tác lau bàn của Chu An Nhiên không khống chế được lực, khăn ướt bay ra mép bàn, tay cô va phải góc bàn, cơn đau truyền đến.

“Đừng có nói bậy.” Giọng Lâu Diệc Kỳ có vẻ cứng nhắc, “Đó không phải bạn gái cậu ấy.”

Trương Thư Nhàn tò mò: “Sao cậu biết không phải, cô gái này nhìn là biết không phải học sinh trường chúng ta, trong trường mà có người xinh như vậy tớ đã chú ý lâu rồi. Vậy thì chỉ có thể là do Trần Lạc Bạch dẫn đến thôi, đã dẫn đến trường, không phải bạn gái cậu ấy thì là gì?”

Lâu Diệc Kỳ không thèm ngẩng đầu: “Không phải cậu ấy dẫn đến.”

Trương Thư Nhàn bất mãn nói: “Tình huống gì đây, nếu cậu biết thì nói nhanh lên, đừng tớ hỏi một câu cậu đáp một câu chứ.”

Rốt cuộc Lâu Diệc Kỳ cũng dừng bút, quay đầu nhìn về hướng đó, vẻ mặt rất lạnh nhạt: “Cô gái đó là thanh mai của Tông Khải, là học sinh chuyển trường, học cùng lớp với Tông Khải. Lúc tớ đến, Tông Khải và Chúc Nhiên còn ngồi phía sau, bốn người họ cùng nói chuyện, sau đó cô gái kia nũng nịu đòi ăn kem, Tông Khải đi mua cho cậu ấy, Chúc Nhiên cũng muốn mua đồ nên đi theo.”

Trương Thư Nhàn: “Là vậy sao, tớ còn tưởng hơn nửa số học sinh nữ trường chúng ta sẽ phải thất tình.”

Không biết là do lau bàn tốn sức hay do nghe được cuộc đối thoại phía trước mà Chu An Nhiên cảm giác cơ thể cô dần ấm lại.

Như để xác minh lời Lâu Diệc Kỳ nói, Chu An Nhiên vừa mới lau bàn xong đã nghe thấy tiếng Chúc Nhiên.

“A Lạc, bắt lấy này.”

Chu An Nhiên quay đầu, nhìn thấy Chúc Nhiên đứng ở cửa sau ném lon coca về phía Trần Lạc Bạch.

Chàng trai duỗi tay bắt lấy, anh dựa lưng vào thế, hướng mặt ra cửa cười mắng: “Cậu bị điên à, mang vào không được sao?”

Chúc Nhiên cà lơ phất phơ xách túi đi vào: “Không thấy làm vậy rất ngầu à?”

Trần Lạc Bạch tiện tay đặt lon coca lên bàn: “Ném trúng người phải bồi thường tiền thuốc men còn ngầu hơn nữa.”

“Sao cậu không mở ra, trả lại tiền cho cậu xong tôi không còn nhiều tiền tiêu vặt đâu, mua nước cho cậu rồi thì phải cảm động đi chứ.” Chúc Nhiên nói rồi tự mình ra tay, “Hay để tôi mở giúp cậu.”

Trần Lạc Bạch cười duỗi chân đá cậu ta: “Mẹ nó, cậu tưởng tôi ngu chắc.”

Chúc Nhiên vội nhảy đi né.

Tông Khải đứng phía sau lắc đầu, cậu ta đi tới chỗ bên cạnh Trần Lạc Bạch, đưa hộp kem trên tay cho cô gái đó.

Cô gái đó mỉm cười cảm ơn, lại nhìn sang bên cạnh: “”Sao chỉ mua một hộp thôi vậy.”

Tông Khải xoa nhẹ đầu cô ấy: “Cậu tưởng ai cũng giống cậu, mùa đông lại đi ăn kem à.”

Cô gái quay lại nhăn mặt với cậu ta: “Mùa đông ăn kem mới ngon chứ.”

Tông Khải giơ tay nhìn đồng hồ: “Sắp tới giờ học rồi, chúng ta về lớp thôi.”

Cô gái kêu một tiếng, chậm rãi mở nắp hộp kem ra, lại nhìn sang bên cạnh: “Vậy… Trần Lạc Bạch, gặp lại sau nhé.”

Chúc Nhiên đứng sau cô nàng bất mãn nói: “Cậu chỉ nói hẹn gặp lại với Trần Lạc Bạch, còn tôi đứng sừng sững ở đây cậu không nhìn thấy sao?”

Cô gái ăn một miếng kem, hình như cảm thấy buốt tay nên lại nhét hộp kem vào tay Tông Khải: “Cậu ồn ào quá, không cần gặp lại.”

Chúc Nhiên: “Làm như tôi cần ấy.”

Chu An Nhiên lau đi lau lại cái ghế, đợi sau khi cô gái và Tông Khải rời đi, cô mới quay người nhét khăn bẩn vào túi đựng rác nhỏ bên cạnh rồi mang đi vứt.

Trong lòng vẫn không thấy vui.

Không biết vì sao Trần Lạc Bạch và Chúc Nhiên vẫn chưa đổi chỗ, vẫn ngồi cuối tổ hai.

Cô và Nghiêm Tinh Thiến cũng chuyển tới tổ hai, ngồi bàn thứ ba, cô ngồi hàng thứ tư từ trong ra, còn anh ngồi hàng thứ ba gần cửa.

Chỗ ngồi của Chu An Nhiên cách anh gần hơn không ít, nhưng không tiện để quay lại nhìn anh nữa.

Ngày đầu tiên trở lại trường luôn ồn ào náo nhiệt.

Nhưng dù sao lớp 10-2 cũng là lớp thực nghiệp, dưới sự thúc giục luân phiên của lão Cao và các giáo viên khác, hôm sau, mọi người nhanh chóng tiến vào trạng thái học tập.

Các bạn trong lớp bắt đầu vùi đầu vào sách vở phấn đấu giống như kỳ một.

Nhưng Chu An Nhiên biết vẫn có sự khác nhau.

Khi cô quay đầu lại, cô không còn dễ dàng nhìn thấy anh giống như kỳ một nữa, mà bên cạnh anh, từ tổ hợp ba người biến thành bốn người, bắt đầu có thêm một cô gái khác.

Trường học là nơi truyền tin nhanh nhất.

Chưa tới mấy ngày, Chu An Nhiên đã biết thanh mai của Tông Khải tên là Ân Nghi Chân, nghe nói nhà cũng giàu, mấy cái kẹp tóc trên đầu cũng đến mấy chục nghìn tệ, còn từng đạt được giải đàn piano.

Cô ấy nhanh chóng trở thành nữ thần mới trong lòng không ít bạn nam ở trường trung học phổ thông số hai.

Nhưng không biết có phải ảo giác của Chu An Nhiên hay không mà cô thấy Ân Nghi Chân để ý tới Trần Lạc Bạch, hình như còn hơn so với thanh mai trúc mã lớn lên cùng mình là Tông Khải.

Trên đường tan học, lúc bốn người họ ra ngoài ăn cơm, lần nào Chu An Nhiên cũng thấy mặc dù cô ấy đứng bên cạnh Tông Khải, nhưng ánh mắt lại hướng về Trần Lạc Bạch.

Lần nào Tông Khải tới lớp 10-2 tìm Trần Lạc Bạch, Ân Nghi Chân cũng đi theo.

Chúc Nhiên không hay nói chuyện với cô ấy lắm, cô ấy thường xuyên đứng sau Trần Lạc Bạch, hoặc là ngồi phía trước anh, cổ tay trắng trẻo đeo chiếc lắc tay tinh xảo đặt trên đống sách bừa bộn của nam sinh.

Cũng may Trần Lạc Bạch chưa từng ở riêng với cô ấy, cũng chưa từng chủ động đến lớp tìm cô ấy.

Cho nên không có tin đồn nào liên quan đến Ân Nghi Chân và Trần Lạc Bạch, tạm thời hai người họ còn chưa có cảm giác mờ ám.

Tuần đầu tiên sau khi trở lại học đã trôi qua nhanh chóng.

Bước sang tuần thứ hai của học kỳ này, thời tiết thành phố Nam đã ấm lên, nhiệt độ không khí không lạnh đến mức khiến người ta run cầm cập nữa, nhiệt độ từ mấy độ tăng lên hai mươi mấy độ.

Chiều thứ tư, Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến tới quán mì bên ngoài cửa đông.

Trên đường trở lại lớp, Nghiêm Tinh Thiến kéo khoác áo đồng phục ra, lấy tay quạt gió: “Nhiên Nhiên, tớ thấy mình sắp bị cảm nắng rồi, mọi người trong lớp đã đổi sang đồng phục mùa hè, mẹ tớ nói cái gì mà xuân che thu đông lạnh, chỉ cho tớ đổi sang đồng phục mùa xuân, còn bắt tớ mặc quần đồng phục mùa thu nữa. Không được, tớ muốn đi thay đồ, cậu đi với tớ không?”

Chu An Nhiên sợ lạnh nên chưa đổi sang đồng phục mùa hè ngay, cô vẫn mặc áo khoác đồng phục mùa xuân giống Nghiêm Tinh Thiến.

Cũng may bà Hà không bắt cô mặc quần mùa thu.

Cô cũng chưa sợ lạnh đến mức ấy.

Chu An Nhiên duỗi tay quạt giúp cô ấy, lại khuyên: “Nhiệt độ buổi tối vẫn thấp, hôm nay cậu đừng thay vội, thay đổi nhiệt độ nhanh dễ bị cảm lắm, ngày mai nhiệt độ còn tăng lên, mai cậu đừng mặc nữa.”

Nghiêm Tinh Thiến chỉ vào mình: “Không được, cậu nhìn đi.”

Chu An Nhiên quay đầu, thấy đầu cô ấy đổ đầy mồ hôi thì không khỏi đồng tình: “Để tớ mời cậu uống nước ngọt, uống xong mà vẫn thấy nóng thì đổi.”

Nghiêm Tinh Thiến đã kêu nóng nhưng vẫn sến sẩm nắm tay cô: “Cậu nói đó nhé, chúng ta mau đến tiệm tạp hóa thôi.”

Hai người đi về hướng tạp hóa của trường.

Lúc đi qua sân bóng rổ, Nghiêm Tinh Thiến dừng chân: “Ấy, khoan đã Nhiên Nhiên, cậu nhìn bên kia kìa, có phải có người đánh nhau không?”

Vừa rồi lúc chưa đi qua sân bóng rổ, Chu An Nhiên đã nhìn về phía đó.

Sau khi xác nhận Trần Lạc Bạch không ở đó thì cô không để ý nữa.

Không biết có phải do chuyện xếp chỗ hay không mà học kỳ này, số lần cô nhìn thấy anh bên ngoài lớp học ngày càng ít đi.

Giống như chỗ ngồi của bọn họ, giống như hai đường thẳng song song không hề có cơ hội giao nhau.

Từ trước đến nay Nghiêm Tinh Thiến rất thích hóng chuyện, lúc này cô ấy chẳng thèm quan tâm đến nước có ga hay là quần mùa thu gì nữa mà kéo cô đến gần sân bóng rổ.

Vừa rồi đứng từ xa Chu An Nhiên có cảm giác như một nhóm người đang đánh nhau, tới gần mới phát hiện là một nhóm vây quanh một bạn nam.

Người bị bao vây trông rất quen, là ủy viên thể dục của lớp họ, Thang Kiến Duệ.

Hiển nhiên Nghiêm Tinh Thiến cũng nhận ra, mặt đổi sắc hỏi cô: “Người đứng giữa có phải là Thang Kiến Duệ không?”

Chu An Nhiên gật đầu, đang định hỏi cô ấy có muốn đi gọi giáo viên không thì đã thấy Chúc Nhiên chạy vượt qua cô, lao vào sân bóng giống như viên đạn.

“Đệch! Mẹ nó các cậu đang làm gì thế?”

Chu An Nhiên giật mình, quay đầu theo bản năng.

Chỉ liếc thoáng qua đã thấy Trần Lạc Bạch đứng cách đó không xa.

Thiếu niên cũng đổi sang đồng phục mùa hè, không biết vì nóng hay vì vội chạy tới đây mà trên cánh tay còn có giọt mồ hôi.

Bình thường anh rất hay cười, đây là lần đầu tiên cô thấy sắc mặt anh âm trầm tới vậy.

Ánh mắt Trần Lạc Bạch vẫn không nhìn về phía cô, anh rảo bước đi qua, nhanh chóng bước vào sân bóng, cất giọng lạnh lùng.

“Chúc Nhiên, dừng tay.”

Trong sân, Chúc Nhiên đã túm lấy một cổ áo bạn nam trong số đó, như không nghe thấy anh nói.

Ngược lại là nhóm người đang vây quanh Thang Kiến Duệ, không biết là học sinh lớp nào lùi lại mấy bước.

Trần Lạc Bạch lại trầm giọng.

“Chúc Nhiên.”

Rốt cuộc Chúc Nhiên cũng buông tay ra, quay đầu nhìn anh: “Cậu cản tôi làm gì, chẳng lẽ cứ để họ bắt nạt người lớp chúng ta à?”

Trần Lạc Bạch không nói mà chỉ cúi người nhặt quả bóng rổ trên mặt đất, đi vào giữa nhóm người kia, chắn trước mặt Chúc Nhiên và Thang Kiến Duệ.

Hôm đó sau khi về lớp học, Chu An Nhiên mới nghe người khác kể lại nguyên nhân.

Chiều nay Thang Kiến Duệ ôm bóng đợi đám Trần Lạc Bạch ở sân số ba, nhưng thời tiết chuyển ấm, mấy sân bóng khác bị người ta chiếm hết, mấy người ở lớp 10-10 nhân lúc Thang Kiến Duệ đi nhặt bóng đã chiếm sân bóng kia.

Thang Kiến Duệ muốn nói lý với họ, hai bên xảy ra xung đột.

Mà lúc này, Tông Khải đang bảo vệ Ân Nghi Chân đứng một bên không đi qua.

Một mình Trần Lạc Bạch đứng chắn trước mặt Chúc Nhiên và Thang Kiến Duệ, một người giằng co với bảy tám bạn nam ở lớp 10-10, nhưng khí thế không thua chút nào.

Chu An Nhiên đứng cách đó không xa, thấy anh quay đầu nhìn Thang Kiến Duệ và Chúc Nhiên.

“Người lớp chúng ta đương nhiên không thể bị bắt nạt được.” Trần Lạc Bạch tiện tay xoay quả bóng rổ màu cam trên tay, giọng lạnh lùng, “Nhưng nếu đã xảy ra xích mích trên sân bóng thì giải quyết bằng bóng đi.”

Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt chàng trai cao ráo mặc đồng phục màu trắng xanh tuấn tú lạnh lùng, hất cằm với người dẫn đầu của nhóm người kia: “Đánh một trận không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK