• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng học chợt có tiếng kéo ghế chói tai.

Là ủy viên học tập còn ngồi một mình trong lớp đứng dậy.

Chu An Nhiên đột nhiên hoàn hồn, cô nhận ra hành vi hiện tại của mình chẳng khác gì đang nghe lén, hoàn toàn khác với buổi sáng chỉ ngồi tại chỗ nghe anh nói chuyện.

Lúc đó anh biết bàn phía trước có người.

Hơn nữa Nghiêm Tinh Thiến vẫn còn đang chờ cô bên dưới.

Chu An Nhiên mím môi, tiếp tục đi về chỗ ngồi.

Giọng nói quen thuộc cuối cùng cũng vang lên, truyền vào tai cô thông qua cửa sau, vẫn là chất giọng trầm thấp lười biếng uể oải.

“Nhưng mà đàn chị, chị đã….” Thiếu niên dừng lại, giọng nói lộ vẻ buồn ngủ, “Làm phiền em ngủ rồi.”

Sợi dây đã lỏng hơn một chút.

Nhưng nó vẫn quấn quanh tim cô như thể sẽ siết chặt bất cứ lúc nào.

Cô không nghe thấy đoạn sau của cuộc nói chuyện nữa, vì khoảng cách đã ngày càng xa.

Chu An Nhiên trở lại chỗ ngồi, mở khóa cặp ra, lấy một thứ gì đó nhét vào trong túi áo đồng phục.

Khi kéo khóa lại, phía sau có tiếng kéo ghế, cô dừng lại.

Vào giây sau, Chu An Nhiên mới đứng lên.

Sau khi xoay người, quả nhiên cô nhìn thấy Trần Lạc Bạch đã về chỗ.

Chàng trai lại nằm bò trên bàn, lần này không úp cả mặt xuống cánh tay nữa mà để lộ một nửa góc nghiêng ra bên ngoài.

Trong phòng chỉ còn hai người họ.

Nhưng Chu An Nhiên không thể thản nhiên hưởng thụ cơ hội hiếm có này, trong đầu cô vẫn còn văng vẳng đoạn đối thoại vừa rồi.

Cô gái tìm anh có phải là đàn chị mà Chúc Nhiên nhắc đến buổi sáng không?

Nhưng chẳng phải sáng nay anh nói đàn chị tìm anh để hỏi bài toán sao?

Và câu nói vừa rồi của anh…

Là từ chối yêu cầu của đàn chị à?

Bởi vì Chu An Nhiên không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện phía sau nên cô không thể nghĩ ra được đáp án, chỉ đau lòng suy nghĩ.

Không biết có phải vì nằm nghiêng ngủ nên bị chói mắt không mà chàng trai ngồi sau chuyển động, úp cả gương mặt xuống cánh tay.

Chu An Nhiên chậm rãi thu ánh mắt lại, lần này không đi cửa sau nữa.

Cô đi ra ngoài bằng cửa trước, lúc đi qua cửa sau, cô chần chừ mấy giây rồi vẫn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Gió chui vào từ cửa sau hình như bỗng ngừng.

Trần Lạc Bạch ngẩng đầu nhìn cửa sau của lớp.

Hình như vừa nãy lúc anh vào lớp, trong phòng học có người, nhưng anh cũng không chú ý là ai.

Trần Lạc Bạch lại nằm bò xuống bàn.

Nhưng đang ngủ bị người khác đánh thức thì rất khó ngủ tiếp nữa.

Năm phút sau, Trần Lạc Bạch lại ngẩng đầu, bực bội cào tóc.

Anh đứng dậy, kéo cánh cửa không biết bị ai đóng lại ra rồi xuống lầu, đi thẳng đến sân bóng rổ.

Chúc Nhiên và Tống Khải đang tự chơi với nhau.

Thấy anh đi tới, hai người đồng thời dừng lại.

Chúc Nhiên đập bóng đi tới: “Ô, sao anh Lạc của chúng ta lại xuống đây, cậu nói muốn ở lại lớp ngủ bù kia mà. Tôi vừa nghe nói đàn chị lại tới tìm cậu tỏ tình đúng không, có phải cậu xuân tình phơi phới nên không ngủ được nữa? Sáng nay là ai nói đàn chị tới tìm mình để hỏi đề toán ấy nhỉ?”

Trần Lạc Bạch lạnh mặt xoay cổ tay cổ chân, chẳng thèm liếc cậu ta lấy một cái.

“Có phải là cậu mới biết tính cậu ta đâu.” Tông Khải nói một câu như vậy.

Ba người học cùng học ở trường trung học cơ sở số hai, học chung từ năm lớp 7 đến lớp 9, nhưng lên cấp ba, Tông Khải bị phân sang lớp 10-3.

“Từ xưa đến nay cậu ta đều giữ thể diện cho con gái, nếu không với cái miệng rộng của cậu mà gào lên trong lớp, cả lớp các cậu sẽ biết tuần trước có một đàn chỉ tỏ tình với cậu ta rồi bị từ chối, hai ngày sau có khi lan ra khắp cả trường.”

Chúc Nhiên nhiều chuyện cười hì hì: “Nhưng mà đàn chị đó rõ ràng muốn cậu ta hơn giữ thể diện mà.”

Trần Lạc Bạch làm nóng người ở bên ngoài đường số ba xong thì cướp bóng từ tay cậu ta: “Lải nhải mãi, cậu có ý với đàn chị đó thì cứ nói thẳng ra.”

Anh vừa nói vừa vỗ bóng, sau đó nhảy lên.

Quả bóng màu cam bay một vòng trên không trung, đập vào rổ rồi bắn ngược ra ngoài.

Trần Lạc Bạch bực bội hừ một tiếng.

Chúc Nhiên đứng bên cạnh không thèm cười nhạo anh mà lập tức phản bác: “Cậu đừng có nói bậy, trong tim tôi là chị Băng Thấm nhà cậu nhé.”

Trần Lạc Bạch hờ hững liếc Chúc Nhiên: “Cậu có bản lĩnh thì nói trước mặt chị ấy đi.”

Chúc Nhiên: “……”

Du Băng Thấm là chị họ của Trần Lạc Bạch, sống ở thành phố lân cận, lớn hơn bọn họ ba tuổi, người cũng như tên, lạnh lùng ngầu lòi như nữ vương.

Chúc Nhiên nhanh chóng nhận hèn: “Tôi không có bản lĩnh đấy.”

Nhận thua xong, cậu ta lại tới gần Trần Lạc Bạch lấy lòng hỏi: “Tết năm nay chị Băng Thấm có đến nhà cậu chúc Tết không?”

Trần Lạc Bạch liếc cậu ta, bỗng dưng mỉm cười: “Muốn biết hả?”

Chúc Nhiên: “Không muốn biết thì tôi hỏi làm gì?”

Trần Lạc Bạch nâng cằm: “Thế nhặt bóng về cho tôi trước đã.”

Chúc Nhiên tung tăng chạy qua sân bên kia nhặt bóng về, đưa bóng bằng hai tay, còn tiếp tục cò kè mặc cả: “Nếu cậu cung cấp tin tức cho tôi, tôi sẽ nhịn ăn cơm, mùng một tháng sau sẽ trả lại tiền mua giày cho cậu.”

Khóe môi Trần Lạc Bạch còn mỉm cười: “Tiền thì không vội, tôi có điều kiện khác.”

Chúc Nhiên: “Xin ngài cứ nói.”

Trần Lạc Bạch không vội trả lời mà tùy ý quay bóng rổ trên đầu ngón tay.

Chúc Nhiên đợi mãi không nghe thấy đáp án, cảm thấy trái tim mình chẳng khác nào quả bóng rổ đang xoay trên tay anh.

Trái tim cậu ta…. À không, quả bóng rổ màu cam lại bị Trần Lạc Bạch tung lên, lần này rơi thẳng vào trong rổ.

Có lẽ là do ném trúng nến tâm trạng người nào đó trở nên tốt hơn, cuối cùng cũng lên tiếng: “Chỉ cần cậu đóng vai người câm trước mặt tôi một tuần là được.”

Chúc Nhiên cảm giác như trái tim của mình cũng rơi xuống theo quả bóng rổ.

Cậu ta chính là một tên thích lảm nhảm, đi học chắc chắn phải nói chuyện, muốn một tuần cậu ta không nói gì còn khó hơn bắt cậu ta trả tiền cho Trần Lạc Bạch ngay bây giờ nữa.

“Đệch! Cậu không muốn nói thì thôi, thích chơi tôi đúng không!”

Tông Khải đứng một bên cười đến mức run cả vai: “Cậu cũng thừa biết khi cậu ta có tính cáu gắt lúc mới tỉnh ngủ mà, đã thế còn muốn trêu chọc cậu ta.”

Ánh mắt Chúc Nhiên lơ đãng liếc ra ngoài sân, phát hiện bên ngoài đã có thêm nhiều học sinh nữa, nhắm mắt cũng biết là họ tới vì anh, lập tức lắc đầu: “Tiếc là học sinh ở đây đều bị vẻ bề ngoài của người nào đó mê hoặc, không nhìn ra tâm hồn đen tối của cậu ta.”

Trần Lạc Bạch đi nhặt bóng về, nghe thấy câu đánh giá này thì hờ hững gật đầu: “Tâm hồn đen tối à, được, sau này đừng hỏi tôi chuyện của chị tôi nữa.”

Chúc Nhiên lập tức giơ tay chỉ Tông Khải: “Tôi đang nói cậu ta.”

Tông Khải bị cậu ta làm cho tức cười: “Chúc Nhiên, mẹ nó, cậu có biết xấu hổ không vậy.”

Bên ngoài sân bóng bỗng có một chiếc xe của trường lướt qua phía sau các học sinh nữ, Chúc Nhiên tinh mắt nhìn thấy người trên xe.

“Hình như là đội bóng của trường.” Cậu ta quay đầu nhìn Trần Lạc Bạch, “Hối hận không, nếu lúc trước cậu đồng ý với huấn luyện viên thì chắc bây giờ cũng ngồi trên chiếc xe này rồi.”

Trần Lạc Bạch liếc thoáng qua, vô cảm đáp: “Có gì mà hối hận.”

Chúc Nhiên: “Cả đời chỉ có một lần tham gia thi đấu cấp ba thôi mà.”

Trần Lạc Bạch ném bóng trên tay đi: “Sở thích không phải là ước mơ.”

Chiếc xe chở các thành viên của đội bóng rổ đã đi xa.

Chúc Nhiên thu ánh mắt về, cố ý nói bằng giọng khoa trương: “Cũng phải, Trần thiếu gia của chúng ta còn đang chờ thừa kế gia tài hàng tỉ mà.”

“Ngu ngốc.” Trần Lạc Bạch cười mắng một câu, cảm giác khó chịu khi bị đánh thức cũng giảm đi đôi chút.

Tông Khải: “Chắc A Lạc muốn trở thành luật sư giống cô rồi.”

Trần Lạc Bạch không trả lời, chỉ hất cằm về phía sân bóng: “Gọi bọn họ tới chơi 3-3 đi.”

….

Sau khi trở lại phòng học, Chu An Nhiên mới biết buổi chiều nhóm Trần Lạc Bạch chơi bóng với ba học sinh lớp 10-6.

Nghiêm Tinh Thiến không bị đau bụng kinh, khi tới tháng vẫn khỏe như trâu.

Bọn cô ăn cơm bên ngoài trường, sau đó Nghiêm Tinh Thiến kéo cô đi mua trà sữa, rồi lại đi tới văn phòng phẩm gần trường lượt mấy vòng, bỏ lỡ mất trận bóng này. 

Sau đó Chu An Nhiên mới biết 3-3 chỉ thi đấu một hiệp, hơn nữa đội tuyển quốc gia từng thắng giải nhất hạng mục này.

Nhưng buổi tối hôm nay, khi cô nghe thấy các bạn trong lớp bàn tán chiều ngày hôm nay Trần Lạc Bạch dẫn dắt Chúc Nhiên và Tông Khải thắng tuyệt đối mấy người ở lớp 10-6, trong lòng cô chỉ cảm thấy tiếc nuối vì không thể nhìn thấy dáng vẻ của chàng thiếu niên mà cô thích trên sân bóng ngày hôm nay.

Chắc hẳn anh sẽ rất tỏa sáng và hăng hái.

Nhưng trận bóng đó không phải là đề tài nói chuyện duy nhất trong lớp, các bạn còn đang bàn tán về chuyện chiều nay có đàn chị tới tỏ tình với Trần Lạc Bạch.

Nhưng không nói rôm rả giống như khi nói về trận bóng, nhiều bạn nữ trong lớp tụ tập lại thành nhóm xì xào.

Cách một lối đi nhỏ, ở gần Chu An Nhiên cũng có một tốp.

“Tớ hỏi rồi, hình như tên là Giải gì đó, là đàn chị lớp thường khối 11, dũng cảm thật đấy, dám đến thẳng lớp chúng ta tán Trần Lạc Bạch.” Người nói là một bạn nữ tên Thái Nguyệt.

Một người khác tên Trương Thư Nhàn cũng nói theo: “Có phải là Giải Ngữ Phi không, họ này hiếm lắm, chắc là hoa khôi khối 11 rồi.”

“Hoa khôi sao.” Thái Nguyệt cảm thán, “Bảo sao dũng cảm thế.”

“Tớ nhìn thấy đàn chị Giải rồi, tớ thấy trông cũng bình thường thôi.” Lâu Diệc Kỳ, ủy viên văn nghệ của lớp bỗng nói.

“Sao lại bình thường, tớ mà bình thường được như chị ấy chắc nằm mơ cũng cười tỉnh mất.” Trương Thư Nhàn liếc xéo cậu ta, bỗng nói đùa, “Tớ thấy cậu cũng hay nói về Trần Lạc Bạch giống bọn tớ, có phải là cậu cũng thích cậu ấy, cho nên…”

Còn chưa dứt lời đã bị Lâu Diệc Kỳ duỗi tay che miệng lại.

Gương mặt cô gái đỏ bừng: “Muốn chết sao, các cậu còn nói linh tinh nữa, sau này có chuyện gì tớ không nói cho các cậu biết đâu.”

Trương Thư Nhàn ậm ừ xin tha: “Tớ sai rồi.”

Lúc này Lâu Diệc Kỳ mới thả tay ra, vén tóc: “Tớ chỉ nghĩ là, những cô gái dám tỏ tình trực tiếp với Trần Lạc Bạch ai mà chẳng xinh đẹp, đàn chị Giai đứng trong số đó cũng không quá nổi bật đâu.”

Thái Nguyệt gật đầu: “Nói vậy cũng đúng.”

Lâu Diệc Kỳ cọ hai ngón tay vào nhau, lại hỏi: “Thế rốt cuộc Trần Lạc Bạch có đồng ý không?”

Thái Nguyệt: “Tớ cũng hỏi rồi, không đồng ý.”

“….”

Chu An Nhiên cúi đầu làm bài tập toán.

Bàn tay cầm bút bấy giờ mới thả lỏng.

Hạ Minh Vũ ngồi bàn sau nhẹ nhàng chọc bả vai cô: “Chu An Nhiên, cậu dịch giúp tớ mấy câu này được không?”

Chu An Nhiên quay đầu lại.

Hạ Minh Vũ đẩy sách về phía cô, gạch chân dưới một câu tiếng Anh: “Câu này.”

Chu An Nhiên cầm sách, cụp mắt nhìn.

Ánh mắt Hạ Minh Vũ dừng trên hàng mi mỏng như cánh bướm của cô, lại nhìn đi chỗ khác.

Chu An Nhiên chỉ vào một từ trong câu: “Black trong câu này nghĩa là tức giận, ghen ghét.”

Hạ Minh Vũ cúi xuống nhìn: “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Lúc ngẩng lên, tầm mắt Chu An Nhiên không nhịn được hướng về bàn thứ sáu tổ hai.

Chỗ ngồi vẫn trống.

Nghe nói anh chơi bóng xong thì mời đám Chúc Nhiên đi ăn, còn rủ cả ba học sinh lớp 10-6 đi cùng.

Nhưng bây giờ đã gần đến giờ tự học buổi tối rồi.

Nếu anh không trở lại thì chắc sẽ đến muộn.

Chu An Nhiên chậm rãi quay đầu.

Chủ đề nói chuyện của đám Lâu Diệc Kỳ lại đổi sang phim truyền hình mới phát sóng gần đây, nhưng phía sau hình như lại có người bắt đầu nói về chuyện tỏ tình ban chiều.

Cái tên quen thuộc thỉnh thoảng lại lọt vào tai cô.

Chu An Nhiên bất giác đoán xem tại sao sáng nay anh lại nói dối Chúc Nhiên.

Nhưng cô không ngờ, một câu nói dối anh thuận miệng nói ra lại nhanh chóng trở thành trào lưu mới ở trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK