• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bình tĩnh lại, Chu An Nhiên đi xuống nhà vệ sinh rửa mặt, chờ cho mắt bớt đỏ rồi mới quay về lớp.

Tới gần cửa sau thì cô dừng bước, sau đó lập tức đi qua, vào lớp bằng cửa trước.

Nhưng vừa bước vào, ánh mắt cô vẫn không nhịn được hướng về bàn thứ sáu tổ hai.

Chỗ ngồi của anh trống trơn.

Không biết có phải đang ở cùng Ân Nghi Chân hay không.

Nghĩ đến khả năng này, bước chân Chu An Nhiên khựng lại, sau đó ngoảnh mặt sang một bên.

Về chỗ xong, Chu An Nhiên mới phát hiện Nghiêm Tinh Thiến cũng chưa về.

Trương Thư Nhàn và Thịnh Hiểu Văn thì đã về rồi.

Thấy cô vào, một người lập tức quay sang, một người thì ngồi thẳng xuống chỗ của Nghiêm Tinh Thiến.

Trương Thư Nhàn quay người, đặt tay lên bàn cô hỏi: “Nhiên Nhiên, cậu đi đâu thế?”

“Sao mắt đỏ vậy?” Thịnh Hiểu Văn cũng quan tâm hỏi một câu.

Giờ phút này Chu An Nhiên cảm thấy may mắn vì hôm nay tới tháng, để cô có sẵn lý do: “Bụng đau quá nên tớ đi vệ sinh.”

“Sao lần này nghiêm trọng vậy.” Trương Thư Nhàn cau mày.

Thịnh Hiểu Văn: “Đau đến mức đó cơ à, hay là cậu xin nghỉ với lão Cao, tối nay về nhà nghỉ ngơi đi?”

Chu An Nhiên không thể nói thật với họ, cũng không muốn để họ lo lắng, cô lắc đầu: “Không sao, bây giờ đỡ hơn rồi, Thiến Thiến đi đâu vậy?”

“Cậu sợ ảnh hưởng đến bạn học khác nên không cho bọn tớ mang nhiều đồ về, Thiến Thiến sợ cậu không muốn ăn sandwich nên vừa thấy có bạn mang cháo tới lớp mới nhớ ra có thể mua cháo về cho cậu, cậu ấy tới căn tin mua rồi, chắc sẽ về nhanh thôi.” Thịnh Hiểu Văn chỉ vào cái bát trên bàn cô: “Thư Nhàn pha trà gừng cho cậu, tớ mở nắp ra cho bớt nóng, chắc bây giờ uống được rồi đó.”

Mũi Chu An Nhiên lại cay cay.

Lần này không phải vì anh nữa.

“Cảm ơn các cậu.”

“Khách sáo cái gì, bình thường cậu cũng giúp bọn tớ nhiều mà, lần trước tớ cãi nhau với cậu ấy….” Trương Thư Nhàn hất cằm chỉ về chỗ của Lâu Diệc Kỳ, “Nếu không nhờ cậu nhét khăn giấy, mang bữa tối về cho tớ thì tớ còn buồn bã biết bao.”

Chu An Nhiên mím môi mỉm cười.

Cô bưng bát lên uống hớp trà gừng, hương vị ngọt cay len lỏi vào tận đáy lòng.

May mắn cô có nhiều bạn tốt như vậy.

Chu An Nhiên chậm rãi uống xong trà gừng thì Nghiêm Tinh Thiến cũng mang cháo về.

Thịnh Hiểu Văn nhường chỗ cho cô ấy.

Ngày mai thi rồi, Chu An Nhiên không muốn làm mất thời gian của họ nên vừa nhận cháo Nghiêm Tinh Thiến đưa vừa nói: “Tớ không sao đâu, các cậu mau về ôn bài đi.”

Lúc này Trương Thư Nhàn mới quay người lại, Thịnh Hiểu Văn cũng về chỗ của mình.

Nhưng có lẽ Nghiêm Tinh Thiến bị sốc trước dáng vẻ đỏ mắt của cô nên đợi cô ăn cháo xong, Nghiêm Tinh Thiến cũng không cho cô đi vứt rác.

Chỉ còn mười phút nữa là đến giờ tự học buổi tối, Trương Thư Nhàn bỗng nhiên quay lại.

Cô ấy nằm lên bàn Nghiêm Tinh Thiến, đè giọng cực thấp như muốn nói bí mật gì đó siêu lớn: “Tớ vừa biết một chuyện siêu to khổng lồ.”

Chu An Nhiên mệt mỏi nằm bò lên bàn, ráng chống đỡ tiếp tục ôn tập môn Lịch Sử, cô thật sự không có sức lẫn tâm trạng, chỉ miễn cưỡng ngước mắt lên.

Nghiêm Tinh Thiến lúc nào cũng hứng thú với những chuyện này nên lập tức đặt bút xuống: “Tin siêu to khổng lồ gì?”

Trương Thư Nhàn lại bò gần vào bàn Nghiêm Tinh Thiến: “Nghe nói tuần trước có người nhìn thấy Trần Lạc Bạch và Ân Nghi Chân đi chơi riêng ở phố trò chơi điện tử, không dẫn Chúc Nhiên và Tông Khải đi cùng, chỉ có hai người họ thôi.”

Chu An Nhiên đột nhiên ngẩng đầu.

“Tớ đã bảo là tin siêu to khổng lồ rôi mà, đến nỗi Nhiên Nhiên còn phải kinh ngạc.” Ánh mắt Trương Thư Nhàn bỗng chuyển sang phía sau, “Oa, nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến.”

Lúc xuống sân thượng, thật ra Chu An Nhiên đã tự hứa với lòng rằng sẽ không lén nhìn anh nữa.

Nhưng câu nói vừa rồi của Trương Thư Nhàn khiến cô quá kinh ngạc, cô hoàn toàn quên mất lời hứa của mình mà quay đầu theo bản năng.

Chàng trai đứng ở cửa sau mặc đồng phục học sinh, tóc trên trán hơi ướt, cánh tay ôm một quả bóng rổ màu cam, tay phải cầm bình nước, vừa ngửa cổ uống nước vừa hờ hững nghe người phía sau nói chuyện, nở nụ cười nhạt.

Vẫn là dáng vẻ khiến cô rung động mãnh liệt.

Nhưng anh sắp trở thành bạn trai của người khác rồi.

Lòng Chu An Nhiên đắng chát, vội vàng quay mặt đi.

Lúc này phòng học tương đối yên lặng, giọng của mấy người vừa vào lớp cũng không cố ý nói nhỏ nên dễ dàng vọng về phía cô.

“Anh cũng chơi được chiêu lùi vạch ba điểm rồi.” Người nói là Hoàng Thư Kiệt.

Giọng Chúc Nhiên ghét bỏ: “Cậu chẳng ném được quả nào, không phải trượt thì cũng toàn là ném vào bảng, còn không biết xấu hổ mà gọi đấy là lùi vạch ba điểm à.”

Hoàng Thư Kiệt bào chữa: “Chiêu đó phải có sức trọng tâm mới làm được, cậu tưởng ai cũng giống anh Lạc của tôi chắc, tôi học được dáng là tốt lắm rồi, đúng không anh Lạc?”

Giọng anh rõ ràng đượm ý cười: “Cũng không tệ lắm.”

Dừng lại một lát, ý cười còn rõ ràng hơn: “Nhưng mà đừng nói với mọi người là tôi dạy cậu, xấu hổ lắm.”

“Anh Lạc.” Hoàng Thư Kiệt bất mãn kêu rên.

Chàng trai vẫn nhịn cười: “Rồi, đừng làm phiền mọi người ôn tập.”

Phòng học lại trở nên yên tĩnh.

Trương Thư Nhàn vẫn nằm trên bàn Nghiêm Tinh Thiến, thì thầm tám chuyện: “Nếu tin này là thật thì hot boy Trần của chúng ta giấu quá kỹ.”

Trong lòng Chu An Nhiên rối như tơ vò nhưng vẫn cảm thấy có điều bất thường.

Từ cuộc đối thoại buổi chiều, không khó để đoán chắc đây là lần đầu tiên Ân Nghi Chân hẹn anh đi chơi riêng, nhưng tại sao thứ sáu lại có người nhìn thấy họ cùng xuất hiện ở phố trò chơi điện tử?

Chu An Nhiên không nhịn được hỏi nhỏ: “Cậu nghe tin này từ đâu vậy?”

“Bạn học cấp hai ở lớp 10A10 nói cho tớ biết.” Trương Thư Nhàn trả lời cô.

Chu An Nhiên: “Cậu ấy tận mắt nhìn thấy à?”

“Không phải.” Trương Thư Nhàn lắc đầu, “Chắc cậu ấy cũng nghe người khác nói, cậu biết mà, chỉ cần là chuyện liên quan đến Trần Lạc Bạch thì đồn đi nhanh lắm.”

Chu An Nhiên vẫn cảm thấy quái lạ.

Chẳng lẽ hôm ấy Tông Khải và Chúc Nhiên cũng đi theo nhưng không bị nhìn thấy?

Lâu Diệc Kỳ vội vàng đi vào lớp, động tác kéo ghế hơi mạnh, tiếng chân ghế ma sát với sàn nhà cắt đứt suy nghĩ của cô.

Trương Thư Nhàn không nhìn Lâu Diệc Kỳ, nhưng có lẽ còn nhớ đến vụ cãi nhau vì Ân Nghi Chân lần trước nên không tám chuyện với bọn cô nữa, xoay người ngồi ngay ngắn lại.

Chu An Nhiên tiếp tục cúi đầu ôn tập môn Lịch Sử, chữ trong sách giáo khoa lại bắt đầu mơ hồ.

Cô cố ép mình phải bình tĩnh.

Dù tuần trước anh đi chơi riêng với Ân Nghi Chân hay là thi xong mới đi thì với cô, kết quả vẫn như vậy thôi.

Không được nghĩ nữa.

Không được nghĩ về anh nữa.

Chu An Nhiên cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, cuối cùng cũng tập trung được.

Nhưng cô chưa ôn tập được hai trang thì giọng nói của Chúc Nhiên đã vang lên phía sau.

“Đệch, sao tuần trước lại có người nhìn thấy Lạc Bạch và Ân Nghi Chân tới phố trò chơi điện tử?”

Mạch suy nghĩ của Chu An Nhiên bị cắt đứt.

Xem ra Trương Thư Nhàn nói không sai, tin tức liên quan đến Trần Lạc Bạch luôn lan truyền rất nhanh, hơn nữa lần này còn là tin sốt dẻo, mới có mấy phút mà đã truyền đến tai Chúc Nhiên rồi.

Chu An Nhiên cố gắng không quay đầu lại.

Nhưng không biết mọi người đang vùi đầu học tập hay là đang hóng hớt mà tiết tự học buổi tối còn chưa bắt đầu, phòng học đã trở nên yên lặng.

Cuộc nói chuyện phía sau truyền đến rõ mồn một.

“Lão Chúc, cậu nói to như thế không sợ giáo viên gọi anh Lạc đi uống nước à.” Hình như là giọng Thang Kiến Duệ.

Giọng Chúc Nhiên tức hổn hển: “Sợ cái bíp, tuần trước ông đây đi chơi với Trần Lạc Bạch, mẹ nó đứa nào mắt mù nhìn ông thành Ân Nghi Chân?”

“V** cả ha ha ha ha…” Thang Kiến Duệ không nhịn được vỗ bàn cười, “Để tôi xem cậu giống con gái chỗ nào, đừng nói là tại mông cong nhé.”

Chúc Nhiên: “Cút đi.”

“Bạn tôi cũng nhắn tin hỏi tôi chuyện này.” Hình như là giọng của Hoàng Thư Kiệt, có vẻ cậu ta cũng đang nín cười, “Tóm lại là giả đúng không, anh Lạc của tôi không thích Ân Nghi Chân?”

Chúc Nhiên vẫn nói bằng giọng giận dữ: “Thích cái rắm, anh Lạc của cậu một lòng chỉ có học tập.”

Chắc Trương Thư Nhàn cũng nghe thấy đoạn đối thoại này nên không nhịn được quay lại nằm xuống, thì thầm với bọn cô: “Nè nè, tình huống gì đây, tớ không hiểu gì hết?”

Nghiêm Tinh Thiến: “Tớ cũng vậy.”

Chu An Nhiên biết nhiều hơn họ một chút mà lúc này còn thấy hoang mang hơn.

Chiều nay Ân Nghi Chân đã nói bằng giọng quá đỗi vui mừng, chứng tỏ là anh đã đồng ý với cô ấy.

Hơn nữa trước Ân Nghi Chân, anh cũng chưa từng tiếp xúc mập mờ với bất kỳ cô gái nào, dù chỉ là một người.

Càng chưa kể đến việc đồng ý đi chơi riêng với một cô gái.

Thế nên chiều nay nghe được đoạn đối thoại đó, cô cũng chỉ kết luận giống như Ân Nghi Chân.

Nhưng Chúc Nhiên nói vậy là sao?

Vì anh chưa nói chuyện mình thích Ân Nghi Chân cho Chúc Nhiên biết?

Nhưng vừa nãy anh cũng không lên tiếng phản bác mà…

Chu An Nhiên không dám để mình nghĩ nữa.

Cô không muốn trải qua cảm giác hoàn toàn mất hết hy vọng một lần nữa.

Trương Thư Nhàn bỗng nhiên đẩy khuỷu tay cô.

“Này, Ân Nghi Chân đến rồi.” Trương Thư Nhàn rụt tay lại, quay sang nhìn Lâu Diệc Kỳ, giọng nhỏ như muỗi, “Có người tiết lộ tin tức cho cậu ấy à?”

Không biết có phải hai nhân vật chính của tin đồn đã tập hợp lại đây không mà lớp học yên tĩnh hơn hẳn vừa nãy.

Vì thế giọng Ân Nghi Chân không lớn nhưng cũng vọng ra phía trước rõ mồn một.

“Trần Lạc Bạch, tớ muốn nói chuyện với cậu.”

Chu An Nhiên thấy rất nhiều người phía trước quay đầu.

Rốt cuộc cô cũng không nhịn được quay ra đằng sau.

Ân Nghi Chân đứng ở cửa sau, sắc trời đã ảm đạm, bên ngoài lờ mờ tối, biểu cảm trên gương mặt cô ấy thì mơ hồ.

Biểu cảm của Trần Lạc Bạch không giống như tưởng tượng của Chu An Nhiên.

Nói đúng ra thì gương mặt của anh hiện tại không hề có biểu cảm, anh rất hay cười, khi không cười thì lại có cảm giác lạnh lùng.

Chàng trai liếc về phía cửa sau, giọng cũng nhạt nhẽo: “Thi xong rồi nói.”

Khuôn mặt Ân Nghi Chân vẫn ẩn trong bóng tối: “Tớ muốn nói chuyện bây giờ.”

Vẻ mặt Trần Lạc Bạch vẫn không thay đổi, anh xoay bút trên tay, không nói gì.

Chu An Nhiên nắm chặt một góc trang sách.

Cảm giác thời gian bỗng nhiên bị kéo ra thành sợi dây dài quấn quanh trái tim cô, mà cũng cảm thấy tim cô như biến thành cây bút chì anh đang cầm, tất cả đều bị bàn tay thon dài đó điều khiển.

Sau đó Trần Lạc Bạch tiện tay ném cây bút lên bàn, đứng dậy: “Thế thì đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK