• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu An Nhiên nhìn tin nhắn của Hạ Minh Vũ, nhịp tim đập nhanh lại trở về bình thường.

Ngay cả Hạ Minh Vũ thường ngày không liên lạc với cô cũng rủ cô hôm đó đi chung thì chắc đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường

Trong nhóm chat, Đổng Thần cũng xuất hiện.

Đổng Thần: [Có phải cậu không đọc tin nhắn phía trên nên không phát hiện nhóm có thêm người mới không, thứ bảy tuần sau Trần Lạc Bạch cũng tụ tập cùng nhóm mình.]

Hạ Minh Vũ: [Vậy sao.]

Chu An Nhiên mím môi.

Cô rời khỏi nhóm chat, lại bấm vào phần chat với anh.

Xét về lòng riêng, chắc chắn cô hi vọng có cơ hội được ở riêng với anh.

Nhưng Hạ Minh Vũ hỏi cô trong nhóm, nếu cô từ chối Hạ Minh Vũ rồi lại đồng ý yêu cầu của anh thì tâm tư của cô chỉ sợ lại hiện rõ trước mặt anh giống như hôm đó ở trong văn phòng bị thầy tổng phụ trách dạy dỗ.

Chu An Nhiên không biết liệu có phải vì anh không quan tâm đến chuyện xảy ra hồi cấp ba nên mới đồng ý làm bạn với cô hay không.

Nhưng khó khăn lắm mới có cơ hội làm bạn, cô không muốn trở lại làm người xa lạ nữa.

Chu An Nhiên mở bàn phím ra, do dự một lát rồi đầu ngón tay cũng di chuyển: [Cậu đọc tin nhắn trong nhóm chưa?]

Gửi đi.

Vài giây sau.

C: [Rồi.]

Chu An Nhiên mím môi: [Vậy lúc đó ba bọn mình đi cùng nhau?]

Lần này thì khoảng nửa phút Trần Lạc Bạch mới trả lời cô.

C: [Được.]

Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Cô không rõ mình có thất vọng hay không.

Chu An Nhiên nhìn phần tin nhắn cực kỳ đơn giản một lát, không tiếp tục tìm đề tài làm phiền anh nữa.

Cô bấm thoát ra, quay trở lại nhóm chat chung, đang nghĩ xem nên trả lời Hạ Minh Vũ thế nào thì thấy Đổng Thần tag Trần Lạc Bạch trong nhóm.

Đổng Thần: [Thứ bảy cậu cũng đi từ đại học A chứ? @C]

C: [Đúng vậy.]

Đổng Thần: [Vậy ba cậu có thể đi chung với nhau.]

Trương Thư Nhàn: [Đúng thế, ba cậu đi chung xe còn tiết kiệm được tiền.]

Chu An Nhiên không khỏi buồn cười, nhưng đồng thời lại cảm thấy ấm áp.

Sao anh có thể tiếc chút tiền xe này chứ.

Trương Thư Nhàn không thể nào không biết chuyện này, cô ấy nhắn vậy là bởi vì không biết Trần Lạc Bạch vừa nhắn hỏi cô có muốn đi chung không, cô ấy chỉ muốn tìm cơ hội cho cô và anh được ở chung mà thôi.

Mặc dù chuyện này không quan trọng, nhưng bây giờ trong lòng cô chỉ là một mớ hỗn độn, cuối tuần gặp mặt vẫn phải nói rõ với họ thôi.

Trong lúc mất hồn, Trần Lạc Bạch đã trả lời Đổng Thần.

Vẫn ngắn gọn như vừa trả lời tin nhắn của cô.

C: [Được.]

Đổng Thần: [Phải rồi.]

Đổng Thần: [Chẳng phải cậu nói Chúc Nhiên cũng tới sao, sao không kéo cậu ta vào nhóm?]

C: [Cậu ta quá ồn.]

C: [Tôi vốn định cho các cậu yên tĩnh một lát.]

C: [Bây giờ kéo đây.]

Lần gặp lại này Chu An Nhiên cứ cảm thấy tính cách anh trầm ổn hơn so với hồi cấp ba, nhưng thấy anh trêu Chúc Nhiên trong nhóm như vậy, cô lại cảm thấy anh chưa hề thay đổi.

Chắc là vì không thân thiết với cô.

Hệ thống nhanh chóng nhắc nhở Chúc Nhiên cũng được thêm vào nhóm.

Dường như Chúc Nhiên cũng không thay đổi.

Chúc Nhiên: [Hello! Everybody!]

Chúc Nhiên: [Đã lâu không gặp!]

Chúc Nhiên: [Cuối tuần chúng ta đi đâu chơi, chắc không chỉ đi ăn thôi chứ?]

Đổng Thần: [Cậu không nhắc thì tôi cũng quên hỏi.]

Đổng Thần: [Sau khi ăn trưa xong có hai sự lựa chọn: KTV hoặc là chạy trốn khỏi mật thất, các cậu chọn cái nào.]

Chúc Nhiên: [Chạy trốn khỏi mật thất đi.]

Chúc Nhiên: [Đi KTV có người không hát đâu, chúng ta nghe cậu ta hát một lần cậu ta sẽ như kiểu mất mấy triệu vậy, chán lắm.]

Đổng Thần: [Cậu thì sao? @C]

C: [Những người khác chọn cái gì?]

Đổng Thần: [Hạ Minh Vũ nói sao cũng được, nhóm con gái thì muốn đi KTV.]

Trương Thư Nhàn: [Thật ra chạy trốn khỏi mật thất cũng được.]

Thịnh Hiểu Văn: [Chạy trốn khỏi mật thất +1.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Chạy trốn khỏi mất thất cũng được.]

Đổng Thần: [Là ai nói chạy trốn khỏi mật thất không vui hả? @Nghiêm Tinh Thiến]

Nghiêm Tinh Thiến: [Vừa nãy tôi thấy không thú vị, giờ tôi thấy thích được chưa, liên quan gì đến cậu chứ.]

Chu An Nhiên có thể đoán được vì sao họ đổi ý, không khỏi bật cười.

Một giây sau, điện thoại cô khẽ rung.

C: [Cậu thì sao? @Chu An Nhiên.]

Mặc dù biết mọi người đã chọn hết, chỉ mình cô chưa trả lời, nhưng thấy anh tag tên cô, trong lòng cô hình như lại có bọt khí nhỏ trào lên, khẽ nổ tung.

Chúc Nhiên không thân với bọn cô.

Vừa nãy cậu ta nói “Đi KTV có người không hát” chắc là nói anh rồi.

Chu An Nhiên: [Vậy chạy trốn khỏi mật thất đi.]

C: [Được, vậy chạy trốn khỏi mật thất.]

*

Chu An Nhiên biết chuyện Trần Lạc Bạch tới ký túc xá tìm mình chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý, nhưng cô không ngờ sáng hôm sau đi học đã có người tới hỏi cô về chuyện này.

Mặc dù bây giờ họ đang ở khoa Khoa Học Tự Nhiên nhưng tỉ lệ nam nữ không chênh lệch nhiều, gần như là 1:1.

Người hỏi cô là một cô gái lớp bên tên Nhiếp Tử Trăn, tóc xoăn dài, trông xinh đẹp, mặc dù phải thức dậy sớm đi học cũng trang điểm kỹ lưỡng, bây giờ đang ngồi trước mặt cô.

Nhiếp Tử Trăn xoay người hỏi: “Chu An Nhiên, nghe nói tối qua Trần Lạc Bạch đến ký túc xá tìm cậu, còn đi ăn khuya với cậu, quan hệ giữa hai cậu là gì?”

Vừa dứt lời, mấy người bên cạnh đều quay sang nhìn, cả nam lẫn nữ, ai nấy đều thấy tò mò.

Chu An Nhiên biết anh không thích bị đồn tai tiếng, cũng không muốn để anh bối rối nên dứt khoát giải thích đơn giản: “Không có quan hệ gì hết, cậu ấy là bạn học cấp ba của tớ, hôm qua tớ được người ta nhờ đưa đồ cho cậu ấy nên cậu ấy mới mời tớ đi ăn.”

“Hóa ra cậu là bạn cấp ba của cậu ấy sao.” Mắt Nhiếp Tử Trăn hơi sáng lên, “Vậy cậu có Wechat của cậu ấy đúng không, nếu các cậu không có quan hệ gì thì cho tôi Wechat của cậu ấy được không?”

Chu An Nhiên sửng sốt.

Không hiểu sau Nhiếp Tử Trăn vừa hỏi vậy rồi lại trực tiếp muốn xin Wechat của Trần Lạc Bạch từ chỗ cô.

Cô còn chưa kết bạn Wechat với Nhiếp Tử Trăn nữa mà.

Nhưng dù xuất phát từ sự tôn trọng anh hay là xuất phát từ lòng riêng của mình, cô đều không muốn đồng ý.

Mặc dù biết cô và anh không có khả năng, cô cũng không muốn nhường cơ hội theo đuổi Trần Lạc Bạch cho người khác.

Tạ Tĩnh Nghị và Nhiếp Tử Trăn ở cùng một ban trong hội học sinh, từng tiếp xúc với nhau mấy lần, biết cô nàng này nói chuyện thẳng thắn, luôn muốn nắm bắt cơ hội, đôi khi sẽ hơi quan trọng lợi ích một chút nhưng thật ra không phải người xấu.

Lần này cũng không ngoại lệ, chắc hẳn là thấy Chu An Nhiên dễ nói chuyện nên mới nhân cơ hội yêu cầu như thế.

Tạ Tĩnh Nghị đang định nhắc nhở Chu An Nhiên thì thấy cô lắc đầu.

“Xin lỗi, tớ không thể cho cậu Wechat mà chưa hỏi ý kiến của cậu ấy được.”

Hình như Nhiếp Tử Trăn vẫn chưa muốn từ bỏ: “Cậu lén đưa cho tôi thì sao cậu ấy biết được. Hay cậu thử hỏi cậu ấy giúp tôi đi, cứ nói là bạn cậu muốn thêm Wechat của cậu ấy, nể mặt cậu, chắc chắn cậu ấy sẽ đồng ý thôi.”

Chu An Nhiên: “…?”

Cô với cô ấy là bạn từ lúc nào vậy?

Hơn nữa làm gì có chuyện Trần Lạc Bạch nể mặt cô.

Cô lại lắc đầu, tiếp tục từ chối: “Tớ và cậu ấy không thân thiết, cậu ấy không nể mặt tớ đâu.”

Nhiếp Tử Trăn nhìn chằm chằm cô mấy giây, như đang đánh giá xem cô có nói dối không: “Không muốn giúp thì nói thẳng.”

Tạ Tĩnh Nghị nói chen vào: “Nhưng đúng là Trần Lạc Bạch không thích người khác tự tiện đưa Wechat của mình cho người khác đâu. Mấy hôm trước nghe nói lớp cậu ấy có một bạn nam đưa Wechat của cậu ấy cho một cô gái, cậu ấy xóa Wechat của cậu bạn kia ngay trước mặt người ta luôn, không nể tình chút nào.”

Nhiếp Tử Trăn sửng sốt, không dây dưa nữa: “Vậy sao, thế thôi bỏ đi.”

Nói rồi, cô ấy quay người lại.

Chu An Nhiên nghe Tạ Tĩnh Nghị nói mà kinh ngạc, nhích lại gần hỏi: “Thật à?”

“Thật.” Tạ Tĩnh Nghị gật đầu, “Cậu không biết sao?”

Chu An Nhiên mím môi, khẽ nói: “Hôm trước tớ mới liên lạc với cậu ấy, cậu không nói với tớ nên tớ cũng không biết.”

“Thế chắc tớ quên kể rồi.” Tạ Tĩnh Nghị nói.

Sắp vào học, Chu An Nhiên không quấy rầy cô ấy nữa. Cô nhìn quyển sách giáo khoa trên bàn, hơi thất thần.

Trong ấn tượng của cô, hình như anh luôn dễ gần, có một nhóm bạn, có thể nói đùa với bất cứ bạn nam nào.

Nhưng đúng là anh cũng biết giận người khác.

Trận bóng rổ lần đó anh chẳng nể mặt mấy học sinh lớp 10A10 tẹo nào.

Con trai trong lớp cũng không dám làm phiền anh ngủ.

Chuông vào học vang lên, Chu An Nhiên lấy lại tập trung.

*

Một tuần trôi qua, tối thứ sáu, Chu An Nhiên không ở lại thư viện quá lâu, 9 giờ cô đã về phòng ngủ.

Sau khi rửa mặt lên giường, Chu An Nhiên mở nhóm chat chung ra, thấy mọi người trong nhóm đang trò chuyện rôm rả.

Chúc Nhiên: [Đây là lần đầu tiên mọi người gặp nhau sau khi tốt nghiệp hả? Hay là lần thứ mấy?]

Đổng Thần: [Nghỉ hè bọn tôi từng tụ tập rồi.]

Chúc Nhiên: [Tất cả các cậu đều đi à?]

Chúc Nhiên: [Chẳng phải Chu An Nhiên đã chuyển đến thành phố Vu sao?]

Đổng Thần: [Đợt đó cậu ấy vừa về thành phố Nam, ở nhà của Nghiêm Tinh Thiến nên bọn tôi hẹn gặp nhau luôn.]

Chúc Nhiên: [Biết vậy tôi đã bảo các cậu rủ bọn tôi đi chung rồi.]

Chúc Nhiên: [Nghỉ hè tôi ở nhà chán chết đi được.]

Đổng Thần: [Tôi tưởng các cậu sẽ đi du lịch chứ.]

Chúc Nhiên: [Không, gã họ Trần năm nay không chịu đi.]

Chúc Nhiên: [Mà này, ngày mai các cậu đi lúc mấy giờ?]

Đổng Thần: [Khoảng 11 giờ gì đó, nơi bọn tôi đặt hơi xa, đi trễ quá sợ chiều không kịp chơi trốn khỏi mật thất.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Cậu còn không biết xấu hổ nói vậy à, ai bảo cậu chọn nhà hàng xa thế.]

Đổng Thần: [Chẳng phải cậu nói nhà hàng đó ngon sao?]

Nghiêm Tinh Thiến: [Tôi nói thế khi nào?]

Đổng Thần: [Xin lỗi, gõ thiếu chữ.]

Đổng Thần: [Chẳng phải cậu nói nhà hàng đó không ngon sao, nên tôi cố tình chọn đấy.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Biến biến biến.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Mặc kệ cậu.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Tôi với Hiểu Văn ra sân bay đón Thư Nhàn không trở về trường nữa, đến khách sạn cất đồ xong tới nhà hàng luôn, chắc là sẽ đến nhanh thôi.]

Đổng Thần: [Vậy còn cậu thì sao. @Hạ Minh Vũ]

Nghiêm Tinh Thiến: [Nhiên Nhiên cậu thì sao? @Chu An Nhiên]

Chúc Nhiên: [Hai cậu ăn ý đấy.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Ai ăn ý với cậu ta chứ, là cậu ta bắt chước tôi.]

Đổng Thần: [Nhìn cho kỹ đi, tin nhắn của tôi ở trước cậu.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Biết đâu là do mạng thì sao.]

Đọc xong tin nhắn này, tin nhắn của Hạ Minh Vũ cũng hiện lên.

Hạ Minh Vũ: [11 giờ ngày mai chúng ta tập trung ở bên ngoài của bắc được không? @Chu An Nhiên]

Chu An Nhiên: [Được.]

Chu An Nhiên vẫn không thấy Trần Lạc Bạch nói gì, trả lời xong, cô đang do dự xem có nên chủ động tag tên anh vào không thì thấy Chúc Nhiên đã làm trước.

Chúc Nhiên: [Cậu thì sao, chết đâu rồi? @C]

C: [11 giờ tập trung đúng không?]

C: [Được.]

*

Chu An Nhiên không thích để người khác phải chờ, hôm sau cô cô ý đi sớm, lúc ra ngoài cửa bắc thì phát hiện có người còn đến sớm hơn cả cô.

Hôm nay anh mặc áo khoác bóng chày màu xanh, bên trong là áo phông trắng đơn giản, bên dưới mặc quần màu xám, nhìn rất trẻ trung.

Anh đứng bên gốc cây, cúi đầu một tay cầm điện thoại, nhìn là biết đang đợi ai đó. Có thể là do gương mặt quá lạnh lùng nên mấy cô gái đi qua liên tục quay đầu lại cũng không ai dám đến gần.

Chu An Nhiên chậm rãi đi về phía anh.

Lúc sắp đến gần, có vẻ Trần Lạc Bạch phát hiện ra cô nên ngẩng đầu lên, nhét điện thoại vào trong túi, cũng không rút tay ra khỏi túi quần mà hơi mỉm cười, không còn cảm giác lạnh lùng ban nãy nữa.

“Sao tới sớm vậy?”

Chu An Nhiên dừng lại cách anh hai bước chân, nén cảm xúc hồi hộp xuống, cố gắng để giọng mình nghe thật tự nhiên: “Cậu tới sớm hơn tớ mà.”

Trần Lạc Bạch cúi đầu nhìn cô, giọng rất trầm: “Không thể để cậu chờ tớ được.”

Mắt anh là mắt hai mí, vừa hẹp vừa dài, lúc cúi đầu nhìn người khác như vậy trông có vẻ rất chăm chú. Chu An Nhiên biết anh được dạy dỗ tốt, không muốn để con gái chờ mình nhưng nhịp tim vẫn không khống chế được mà đập nhanh hơn.

Anh không cần phải nói hay làm gì hết, chỉ cần đứng trước mặt cô là nhịp tim cô đã không ổn định được rồi.

Chu An Nhiên hơi cúi đầu, không biết nên nói gì.

Như thể muốn nói rất nhiều chuyện với anh, lại sợ nói thì không ổn.

Trần Lạc Bạch đút tay vào túi nhìn cô.

Hôm nay trời nhiều mây, thời tiết mát mẻ, cô mặc áo khoác len màu xanh nhạt, bên trong là váy dài, tóc được tết gọn, cái tai trắng trẻo lộ ra bên ngoài, mặt thì càng nhỏ hơn, da trắng đến mức như sắp tàng hình, ban ngày ánh sáng rõ hơn buổi tối, anh còn thấy được lông tơ trên mặt cô.

“Chu An Nhiên.”

Chu An Nhiên ngẩng đầu.

Trần Lạc Bạch đối diện với đôi mắt to tròn, xinh đẹp mà vô hại của cô.

“Chu An Nhiên.” Một thanh âm khác từ nơi không xa truyền đến.

Chu An Nhiên quay đầu, thấy Hạ Minh Vũ đang đi về phía họ.

Sau khi khai giảng cô chưa gặp lại Hạ Minh Vũ, vừa nhìn thấy suýt nữa không nhận ra, cặp mắt kính màu đen hồi cấp ba của cậu ta đã đổi sang gọng vàng, cậu ta mặc áo lông màu xám, thân hình cao gầy, trông thật nhã nhặn.

Hạ Minh Vũ đi tới gật đầu với Trần Lạc Bạch.

Trần Lạc Bạch cũng lạnh nhạt gật đầu với cậu ta.

Hạ Minh Vũ dừng lại bên cạnh Chu An Nhiên: “Xin lỗi, không ngờ cậu tới sớm vậy, chờ có lâu không?”

Chu An Nhiên lắc đầu: “Không lâu.”

“Xe tới rồi.” Trần Lạc Bạch bỗng nói.

Chu An Nhiên quay đầu, thấy có chiếc xe taxi dừng cách đó không xa, như đang chờ khách.

Trần Lạc Bạch duỗi tay ra, tài xế lái xe về phía họ.

Chu An Nhiên lại nghiêng đầu nhìn chàng trai bên cạnh, khẽ hỏi: “Cậu vừa muốn nói gì với tớ?”

“Không có gì.” Xe taxi dừng trước mặt họ, Trần Lạc Bạch thuận tay mở cửa sau ra, nghiêng đầu nhìn cô, hất cằm vào trong xe, “Lên xe đi.”

Chu An Nhiên không ngờ anh lại mở cửa cho cô, khóe môi cô cong lên: “Cảm ơn cậu.”

Ánh mắt Trần Lạc Bạch đọng lại trên chiếc má lúm đồng tiền của cô: “Không có gì.”

Chu An Nhiên cúi người lên xe.

Trần Lạc Bạch hờ hững quay sang nhìn Hạ Minh Vũ đứng một bên, bàn tay anh đặt trên cửa sau của bên xe còn lại: “Có cần tôi mở cửa ghế phó lái giúp cậu không?”

Hạ Minh Vũ: “…”

“Không cần.”

Hạ Minh Vũ mở cửa ghế phó lái ra.

Chu An Nhiên ngồi trong xe nghe được đoạn đối thoại ngắn gọn này, khi anh ngồi xuống bên cạnh cô, không biết có phải do mùi xà phòng thơm mát cứ quanh quẩn quanh chóp mũi của cô không mà sống lưng cô hơi cứng đờ.

Hình như cô chưa bao giờ ngồi gần anh như vậy.

Có lẽ vì không thân thiết lắm nên sau khi xe khởi động, trong xe rơi vào khoảng yên ắng kỳ lạ.

Chắc tài xế cũng cảm nhận được nên im re.

Một lát sau, Hạ Minh Vũ phá vỡ sự yên tĩnh: “Chu An Nhiên, cậu gửi thời khóa biểu cho tớ được không, có hai môn tớ muốn tới khoa của cậu nghe giảng.”

Chu An Nhiên: “Được.”

Nói xong, cô mở khóa màn bình, định gửi thời khóa biểu đi.

Giọng nói vô cùng quen thuộc của Trần Lạc Bạch vang lên bên tai cô: “Gửi cả cho tớ nữa.”

Chu An Nhiên ngẩn người, quay đầu nhìn anh.

“Cái lần trước cậu gửi tớ không cẩn thận xóa mất rồi.” Trần Lạc Bạch nói.

Chu An Nhiên đang định gật đầu.

“Vậy chắc lịch sử trò chuyện vẫn còn chứ.” Hạ Minh Vũ bỗng nói, “Trừ khi cậu xóa cả lịch sử trò chuyện.”

“Cũng đúng.” Ánh mắt Trần Lạc Bạch chuyển lên ghế trước, khẽ nhướng mày, “Cậu không nói thì tôi quên mất, để tôi xem.”

Chu An Nhiên không vội mở album ra nữa.

Chàng trai bên cạnh lấy điện thoại ra khỏi túi quần, màn hình úp ngược xuống, chiếc điện thoại màu đen xoay trong tay anh một vòng.

Chu An Nhiên rất thích động tác này của anh, có thể thấy không phải là anh cố ý tỏ ra ngầu, càng là hành động tự nhiên thì càng có khí chất thiếu niên hơn.

Cô nhất thời quên mất phải quay đi, mà anh cũng không có ý lảng tráng, màn hình điện thoại còn hơi nghiêng về phía cô.

Vì thế, Chu An Nhiên thấy rõ tên ghi chú anh đặt cho mình là tên của cô.

Cô mím môi.

Nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.

Lịch sử trò chuyện của họ không nhiều, Chu An Nhiên thấy anh chỉ tùy tiện lướt lên trên, rồi tìm thấy thời khóa biểu cô gửi cho anh.

“Đúng là chưa xóa.” Giọng anh nghe có vẻ lười biếng, “Đúng lúc, không cần cậu ấy gửi cho cậu, để tôi gửi luôn vào nhóm cho.”

Hạ Minh Vũ: “….”

Một giây sau.

Chu An Nhiên nhìn thấy anh gửi thời khóa biểu của cô vào nhóm, giọng vẫn lười nhác.

“Không cần cảm ơn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Minh Vũ: Nghe tôi nói này, cảm ơn cậu.

Người thật thà đôi lúc sẽ chịu thiệt thòi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK