• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu An Nhiên ngẩn người, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.

“Nhìn tớ làm gì?” Trần Lạc Bạch vẫn nghịch điện thoại, đôi mắt đen như mỉm cười, “Chẳng phải chị tớ đã dặn tớ đưa cậu về an toàn rồi sao.”

Chu An Nhiên: “…?”

Đàn chị Du dặn anh đưa cô về lúc nào?

Anh đang nói đến thứ bảy tuần trước đó hả?

Nhưng lần đó đàn chị Du chỉ dặn anh đưa cô về an toàn trong tối hôm đó thôi mà.

Chu An Nhiên không biết anh có ý gì, nhưng xuất phát từ tư tâm cũng muốn được anh đưa về, cô không vạch trần anh.

Hạ Minh Vũ cụp mắt xuống.

Lúc này, điện thoại kêu liên tục mấy tiếng.

Hạ Minh Vũ lấy điện thoại ra, cảm thấy ông trời cũng không đứng về phía mình, cậu ta thở dài trong lòng, đứng dậy: “Ngại quá, bạn cùng phòng tìm tớ có việc gấp, tớ phải đi trước đây.”

Chu An Nhiên gật đầu: “Vậy cậu mau đi đi.”

Chờ đến khi bóng dáng Hạ Minh Vũ vội vàng biến mất bên ngoài nhà ăn, Chu An Nhiên mới nghe thấy chàng trai đối diện hắng giọng lên tiếng: “Chúng ta đi chưa?”

Chu An Nhiên muốn gật đầu theo bản năng, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn khay cơm của anh.

“À…” Cô dừng lại, giơ tay chỉ vào khay đồ ăn của anh, “Hình như cậu chưa ăn được mấy.”

Trần Lạc Bạch cũng nhìn theo hướng cô chỉ, thuận miệng nói: “Ừm, không có khẩu vị.”

Sao lại không có khẩu vị?

Chu An Nhiên ngẩng đầu đánh giá anh một cái, không phát hiện được gì.

Cô lo lắng, không kìm lòng được hỏi: “Là không thoải mái hay là không muốn ăn?”

Động tác xoay điện thoại của Trần Lạc Bạch dừng lại, lông mày khẽ nhướng lên, mở miệng trêu ghẹo: “Tò mò về khẩu vị của tớ à?”

Chu An Nhiên: “…”

Sao người này bỗng nhiên dở chứng vậy.

Cô muốn cúi đầu ngoảnh đi, nhưng như vậy có vẻ giống như có tật giật mình, thế là đành phải cố nhịn, thuận miệng mượn lời Du Băng Thấm làm cái cớ: “Dạo trước đàn chị Du nói cậu rất kén ăn nên tớ chỉ hỏi chút thôi.”

Thanh âm chàng trai dường như vẫn chứa ý cười: “Chị ấy còn nói linh tinh gì về tớ nữa?”

Chu An Nhiên: “?”

Cô chợt ngẩn người: “Đây là nói linh tinh sao?”

Trần Lạc Bạch tiếp tục dùng tay xoay điện thoại, ung dung nhìn cô: “Không phải nói linh tinh thì là gì?”

Cô phải trả lời sao đây?

Chu An Nhiên mím môi.

Có vẻ như anh để ý đến việc bị nói là kén chọn, nếu cô nói không phải là cô nói linh tinh thì liệu anh có bực không? Nhưng nếu cô nói là cô chỉ nói đùa thôi thì hình như hơi có lỗi với đàn chị Du rồi.

Trần Lạc Bạch nhìn hai hàng lông mày thanh tú của cô nhíu lại, dáng vẻ rất rối rắm như thể anh đã hỏi một vấn đề cực kỳ nan giải, anh không nhịn được cười: “Trêu cậu thôi.”

Chu An Nhiên: “…”

Thế nên đúng là cô có ảo giác mới nghĩ anh đã trưởng thành.

Trước đây cô chỉ nhìn từ xa, lén nhìn anh trêu chọc Chúc Nhiên hoặc bạn nam khác trong lớp, bây giờ đối tượng đổi lại thành cô.

Nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm vì không cần trả lời câu hỏi của rồi, sau đó nghe thấy anh nói: “Chị ấy nói không sai, tớ rất kén ăn, nên là…”

Chu An Nhiên thấy anh không nói nữa: “Nên là gì?”

“Nếu như cậu không vội về ký túc xá thì ăn gì đó với tớ được không?” Trần Lạc Bạch nhìn cô.

Chu An Nhiên đối diện tầm mắt của anh, trái tim run lên, sau đó khẽ gật đầu.

Thật ra Trần Lạc Bạch không muốn ăn gì, anh lên lầu hai cũng chỉ gọi thêm một bát hoành thánh, sau đó hỏi người phục vụ bên trong: “Có coca không lạnh không?”

Chu An Nhiên cúi đầu, cô đang ghi nhớ trong đầu anh không ăn rau thơm thì bỗng thấy có một lon coca đặt trước mặt mình, bàn tay cầm lon nước thon dài, trên cổ tay còn có nốt ruồi màu nâu nhạt quen thuộc.

Trên đầu cũng vang lên âm thanh quen thuộc: “Uống cái này được không?”

Trong chớp mắt đó, Chu An Nhiên cảm giác như hình ảnh trước mắt chồng lên cảnh tượng ở trong tiệm tạp hóa của trường vào hai năm trước.

Cô ngẩng đầu, chàng trai trước mặt không còn mặc đồng phục, cao hơn so với trước kia đang cụp mắt nhìn cô.

“Cho tớ à?” Cô khẽ hỏi.

Trần Lạc Bạch đáp: “Ừ, coi như là…”

Chàng trai dừng nói, không nhét coca vào tay cô giống như hôm đó mà chỉ đặt lon coca lên quầy, bốn ngón tay cầm lấy thân lon, ngón trỏ chạm vào nắp.

Nắp lon lập tức bị mở ra, có âm thanh bọt khí phát ra thật khẽ.

Anh duỗi tay cắm ống hút vào, sau đó mới đưa cho cô, chậm rãi nói tiếp câu vừa rồi: “Quà cảm ơn vì cậu ăn cơm cùng tớ.”

Chu An Nhiên cảm giác trong lòng cô như cũng có bọt khí đang quay cuồng nổ tung, cô nhận lấy lon nước: “Cảm ơn cậu.”

Đợi đến khi hoành thánh làm xong, cô và anh cùng ngồi xuống ghế thì Chu An Nhiên mới phát hiện anh cũng không ăn hành, hành rắc lên trên cũng bị anh gạt ra hết.

Lúc ăn cơm anh không thích nói chuyện.

Chu An Nhiên ôm lon nước, ngồi đối diện anh chậm rãi uống nước, cũng không quấy rầy.

Lon coca anh đưa cho cô hồi lớp 11 cô vẫn không nỡ uống, đến bây giờ còn đặt trong ngắn kéo ở phòng ngủ, hết hạn từ lâu rồi.

Đây coi như là lần đầu tiên cô uống coca anh mời.

Không hiểu sao Chu An Nhiên cũng không nỡ uống hết.

Thế nên đợi Trần Lạc Bạch ăn xong, đưa cô về dưới lầu ký túc xá thì coca trong tay cô vẫn còn thừa một nửa.

Trần Lạc Bạch vẫn dừng lại bên cây đại thụ.

Chu An Nhiên cũng dừng theo, nghe thấy anh thấp giọng gọi tên cô.

“Chu An Nhiên.”

Chu An Nhiên ngẩng đầu.

Chàng trai đút một tay vào túi quần, cụp mắt nhìn cô: “Kỳ thi cố lên nhé.”

Coca Chu An Nhiên đang cầm đã hết gas từ lâu, cô mím môi, trong miệng đều là vị ngọt: “Cậu cũng vậy.”

*

Kết thúc mấy ngày thi đầy sóng gió, vào trưa thứ bảy, Chu An Nhiên được mấy cô bạn cùng phòng hẹn ra ngoài ăn lẩu mừng “sinh nhật”.

— Bữa tiệc sinh nhật mang tên “Chúc mừng thuận lợi sống sót sau kỳ thi đầu tiên của đại học”.

Cơm nước xong xuôi, ngay cả Vu Hân Nguyệt thường ngày cắm rễ ở thư viện cũng không vội về, bọn họ lại đi dạo ở trung tâm mua sắm, bốn giờ chiều mới trở lại ký túc xá.

Suốt đường đi Chu An Nhiên đều ngửi thấy trên người mình toàn là mùi lẩu, chuyện đầu tiên cô làm sau khi về phòng là gội đầu đi tắm.

Sấy tóc xong, thấy còn hai mươi phút nữa mới tới thời gian hẹn, Chu An Nhiên lại ngồi trước bàn cẩn thận lấy dây buộc tóc buộc tóc thấp.

Cột chắc xong, Chu An Nhiên bỗng nghe thấy Tạ Tĩnh Nghị ra ban công cất đồ gọi.

“Nhiên Nhiên.”

Chu An Nhiên soi gương trả lời: “Sao thế?”

Tạ Tĩnh Nghị nhìn xuống dưới lầu, nghĩ nếu mình nói bằng giọng lớn như vừa rồi thì sẽ khiến mọi người chú ý. Cô nàng cất đồ xong, vào phòng rồi mới nói nhỏ: “Trần Lạc Bạch ở bên dưới chờ cậu đúng không?”

Chu An Nhiên ngẩn người.

Cô không thấy điện thoại kêu mà.

Cô cầm lấy điện thoại, mở khóa màn hình xác nhận.

Đúng là không nhận được tin nhắn từ anh.

Nhưng cả trường chắc không thể nào nhận nhầm gương mặt của anh được, Tạ Tĩnh Nghị suốt ngày hóng hớt lại càng không.

“Để tớ đi xem.”

Chu An Nhiên cầm điện thoại ra ngoài ban công, vừa mới ngó đầu xuống bên dưới nhìn thì đúng lúc chàng trai đứng bên cạnh cây đại thụ cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Chạng vạng 6 giờ.

Sắc trời đã tối.

Thân hình anh cao lớn, hình bóng bị bóng đêm làm mờ, nhưng chạm mắt với anh một giây cũng đủ khiến tim Chu An Nhiên lỡ nhịp.

Cô lùi lại một bước theo bản năng.

Cuối cùng điện thoại cũng kêu.

C: [Trốn cái gì?]

Chu An Nhiên: “…”

Cô cũng không biết vì sao mình lại trốn nữa.

Chỉ là tim đập thình thịch như muốn nổ.

Cô không biết giải thích như thế nào nên không thừa nhận: [Tớ có trốn đâu.]

C: [Không trốn thì xuống dưới đi.]

Chu An Nhiên: [Tớ xuống ngay đây, cậu chờ tớ.]

Chu An Nhiên vào phòng lấy túi.

“Phải đi à?” Tạ Tĩnh Nghị thuận miệng hỏi, “Cậu nói hôm nay cậu còn ăn chung với một bạn học nam khác mà, sao không thấy cậu ta?”

Chu An Nhiên cũng không biết nữa, vừa rồi anh cũng không đề cập tới Chúc Nhiên: “Chắc là có việc gì đó nên tới muộn.”

“Tớ còn định xem bạn của trai đẹp có phải là trai đẹp không mà.” Tạ Tĩnh Nghị tỏ vẻ thất vọng, “Người bạn đó của hai cậu có đẹp trai không?”

Chu An Nhiên nhớ lại.

Hình như diện mạo của Chúc Nhiên rất đoan chính, dáng dấp cũng cao, chỉ thấp hơn anh hai ba cm thôi.

“Trông cũng được.”

Tạ Tĩnh Nghị càng thất vọng hơn: “Vậy thì tiếc quá.”

“Cậu cũng không thể theo đuổi.” Bách Linh Vân nói chen vào, “Nhìn thôi thì làm được gì.”

Tạ Tĩnh Nghị: “Độc thân mới được ngắm trai đẹp thoải mái.”

Chu An Nhiên mỉm cười: “Cậu ấy là bạn thân nhất của Trần Lạc Bạch, chắc là sẽ thường xuyên tới thôi, sau này vẫn còn cơ hội, tớ đi đây.”

Cô cũng khá tò mò sao Chúc Nhiên không tới, ra khỏi phòng, cô vừa đi vừa cúi đầu hỏi anh: [Chúc Nhiên không đi cùng cậu à?]

C: [Hỏi cậu ta làm gì?]

Chu An Nhiên: “……”

Sắp ăn cơm cùng nhau, cô hỏi chẳng phải là rất bình thường sao.

Cách anh nói chuyện dạo này thật sự khiến người ta nghĩ nhiều.

Chu An Nhiên: [Cậu ấy muốn ăn cơm cùng chúng ta mà?]

C: [Bận chút việc, cậu ta sẽ tới thẳng nhà hàng.]

C: [Cậu xuống chưa?]

Chu An Nhiên: [Tớ đến tầng hai rồi.]

C: [Lúc xuống tầng đừng nghịch điện thoại.]

Khóe miệng Chu An Nhiên nhẹ nhàng cong lên.

Sau khi cùng anh tới nhà hàng, Chu An Nhiên thấy Chúc Nhiên đã ngồi chờ trong phòng .

Bữa cơm hôm nay anh nói là mời để cảm ơn bù, thật ra Chu An Nhiên sợ họ sẽ nhắc lại trận bóng rổ lúc trước.

Cô vẫn chưa biết tâm tư của anh, nên cũng không dám để lộ tâm tư của mình quá rõ ràng.

Cũng may anh và Chúc Nhiên đều không nhắc tới.

Đầu tiên là Chúc Nhiên thuận miệng phàn nàn về bài tập và kỳ thi giữa kỳ, sau đó ngẩng đầu hỏi Trần Lạc Bạch: “Trận bóng rổ của trường cậu sắp tổ chức rồi đúng không, cậu có tham gia không?”

Trần Lạc Bạch thuận miệng đáp ừ.

Trong phòng của Chu An Nhiên có hai người ở trong hội học sinh nên cô biết trường sắp tổ chức thi đấu bóng rổ, nhưng cô không biết anh cũng định tham gia.

Thi đấu khác với chơi bóng bình thường, hình như đám con trai các anh lúc chơi chỉ đánh có nửa hiệp.

“Cậu thi đấu được không?” Chu An Nhiên không nhịn được hỏi anh.

Chúc Nhiên cười nói chen vào: “Đúng rồi đấy, từ lúc chân cậu bị thương chưa chơi lần nào, có chơi được không?”

Chu An Nhiên nghiêng đầu, thấy chàng trai bên cạnh nhìn Chúc Nhiên với vẻ mặt vô cảm, nhưng ngữ điệu lại có cảm giác ngông cuồng như hồi cấp ba: “Tôi không được thì ai được?”

“Cậu cứ kiêu ngạo đi.” Chúc Nhiên nói, “Đừng bảo tôi không nhắc nhở cậu, bây giờ trong phòng này không chỉ có tôi với cậu, nếu như sau này cậu thua thì không chỉ bị mất mặt với tôi đâu.”

Chu An Nhiên: “…?”

Đang nói cô hả?

Cô còn chưa kịp thu hồi tầm mắt thì Trần Lạc Bạch bỗng nhiên quay đầu.

Bất ngờ chạm mắt với anh, trái tim cô vẫn vô dụng đập nhanh hơn một nhịp.

“Nếu tớ thua thì cậu sẽ cảm thấy tớ mặt mặt à?” Anh khẽ hỏi.

Tim Chu An Nhiên đập nhanh, lắc đầu: “Không đâu, cậu cố gắng hết sức là được.”

Trần Lạc Bạch quay đầu, khóe môi hơi cong lên, hất cằm với Chúc Nhiên .

Chúc Nhiên không nhìn nổi dáng vẻ đắc ý này của anh, cũng hơi nghiêng đầu: “Chu An Nhiên, cậu biết vì sao chân cậu ta lại bị thương không?”

Thật ra Chu An Nhiên vẫn luôn muốn hỏi, nhưng cô cứ chần chừ do dự, thấy Chúc Nhiên chủ động nhắc tới thì đang định hỏi lại là tại sao.

Một giây sau, Chúc Nhiên kêu đau một tiếng, sau đó nhảy dựng lên, không biết ghế bị cậu ta đẩy ra hay như thế nào mà văng ra sau, tạo thành một tiếng động lớn.

Câu hỏi “Tại sao” Chu An Nhiên đang định nói lại biến thành: “Cậu sao thế?”

“Cậu ta ăn no thì thích đứng lên kêu loạn ấy mà.” Trần Lạc Bạch trả lời cô trước.

Chúc Nhiên nhe răng trợn mắt nhìn anh: “Trần Lạc Bạch, cậu….”

Lúc này Trần Lạc Bạch mới quay sang nhìn cô: “Đàn chị Du của cậu….”

Chu An Nhiên không khỏi lại nhìn về phía anh.

Trần Lạc Bạch nói xong năm chữ này thì dừng lại.

Không hiểu sao Chúc Nhiên cũng dừng lại, sau đó ngồi xuống ghế, vẻ mặt nén giận: “Đúng thế, tôi ăn no thì thích đứng lên kêu loạn ấy mà.”

Chu An Nhiên mím môi, không nhìn Chúc Nhiên nữa mà quay sang nhìn anh: “Đàn chị Du làm sao vậy?”

“Tối nay chị ấy cũng đi tập luyện, ăn xong qua đó xem không?” Vẻ mặt anh hờ hững tựa như không để tâm tới khúc nhạc đệm vừa rồi.

Chu An Nhiên im lặng gật đầu.

Sau đó cô quay mặt đi, duỗi tay gắp miếng xương sườn chậm rãi gặp cắn, nhưng không cảm nhận được hương vị gì.

Cô đâu có ngốc.

Vừa nãy Chúc Nhiên định nói với cô nguyên nhân anh bị thương nhưng lại bị anh âm thầm cảnh cáo ngăn cản.

Cô không thể biết lý do anh bị thương sao?

Hay là….

Khoảng thời gian này là cô thật sự đa tình?

Ngón tay cầm đũa của Chu An Nhiên siết chặt lại.

Giọng nói quen thuộc của anh vang lên bên tai.

“Tớ chơi bóng bị thương trước ngày khai giảng không lâu thôi.”

Chu An Nhiên sửng sốt, quay đầu nhìn anh.

Trần Lạc Bạch cũng quay sang nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn: “Không cho cậu ta nói là vì cậu ta có thể phóng đại nói một thành mười.”

Chúc Nhiên bất mãn nói chen vào; “Trần Lạc Bạch, cậu lại bôi nhọ tôi với Chu An Nhiên rồi, tôi phóng đại nói một thành mười lúc nào hả….”

Trần Lạc Bạch khẽ liếc Chúc Nhiên.

Chúc Nhiên dừng nói: “Cùng lắm tôi cũng chỉ khoa trương nói thành sáu, thành bảy thôi.”

Ánh mắt Trần Lạc Bạch lại dừng trên khuôn mặt cô: “Nếu không tin thì để tớ lấy sổ khám bệnh và kết quả kiểm tra cho cậu xem được không?”

Ngón tay cầm đũa của Chu An Nhiên chậm rãi thả lỏng.

Anh đang giải thích với cô đúng không?

Đã nói là sẽ cho cô xem kết quả kiểm tra thì chắc không phải là nói dối rồi. Thật ra nếu anh còn nhớ chuyện hồi cấp ba thì chắc cũng đoán được khi ấy cô thích anh cỡ nào, không việc gì phải lừa cô.

Hơn nữa anh cũng không phải kiểu người sẽ chà đạp lên tấm lòng của người khác.

Vậy nên cô mới thích anh từ đó đến giờ.

Chu An Nhiên lắc đầu: “Không phải là không tin.”

“Nếu như tin rồi….” Giọng Trần Lạc Bạch rất nhẹ, “Vậy phải tập trung ăn cơm biết chưa?”

Chu An Nhiên: “…”

Vừa rồi cô chỉ gặm miếng xương sườn chậm một chút thôi mà.

Thế mà cũng bị anh phát hiện sao?

Khóe môi Chu An Nhiên khẽ cong lên, cô nhịn cười, khẽ đáp: “Tớ có tập trung ăn mà.”

Chúc Nhiên: “…”

Chúc Nhiên buông đũa: “Ăn không nổi.”

Chu An Nhiên ngẩng đầu, thấy thức ăn trên bàn còn rất nhiều thì sửng sốt: “Cậu không ăn được nữa sao?”

“Bị nhét no rồi.” Mặt Chúc Nhiên vô cảm.

Trần Lạc Bạch tiện tay chỉ ra cửa: “Ăn no rồi thì phắn đi, đừng làm phiền bọn tôi ăn cơm.”

Chúc Nhiên dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực: “Tại sao tôi phải đi, biết đâu Chu An Nhiên muốn ăn cơm chung với tôi thì sao.”

Chu An Nhiên nghe bọn họ đấu võ mồm thì không nhịn được cười, vừa có cảm giác quen thuộc vừa có cảm giác không chân thật.

Quen thuộc là vì trước cô cô thường xuyên lơ đãng hoặc lén nghe thấy thấy bọn họ nói chuyện như vậy, không chân thật là vì lần này, hình như cô đã trở thành nhân vật chính cho họ đấu võ miệng với nhau.

Đang nói, Chúc Nhiên bỗng chuyển hướng sang cô: “Đúng không Chu An Nhiên, hay bảo cậu ta cút để tôi ôn chuyện riêng với cậu? Để tôi kể cho cậu nghe về bách khoa toàn thư của tên họ Trần nào đó?”

Chu An Nhiên: “…?”

Trần Lạc Bạch nghiêng đầu, thấy khóe môi cô gái nhếch lên một độ cong nhỏ, lúm đồng tiền bên má lại hiện ra, trông vừa ngoan vừa ngọt.

Cỏ vẻ như rất vui.

“Muốn ôn chuyện với cậu ta à?”

Thanh âm trầm thấp trong trẻo bỗng vang lên rất gần khiến Chu An Nhiên giật nảy mình.

Cô quay đầu, thấy Trần Lạc Bạch cười hờ hững nhìn mình.

“Hay để tớ ra ngoài nhường chỗ cho hai cậu nói chuyện?”

Chu An Nhiên: “…”

Cô chưa nói gì hết mà.

Chúc Nhiên thuận tay cầm cốc nước chanh lên uống một ngụm, chẹp miệng, kéo dài giọng: “Sao nước hôm nay chua thế nhỉ.”

Trần Lạc Bạch: “…”

Điện thoại của Chúc Nhiên vang lên.

Cậu ta cầm lấy điện thoại nhìn lướt qua, vội vàng đặt ly nước xuống: “Chị cậu nói chị ấy đi rồi, tôi không ăn nữa đâu, đi trước đây.”

Nói xong thì cầm điện thoại đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.

Chu An Nhiên còn chưa phản ứng lại thì cửa phòng đã đóng.

Cô đang định quay đầu thì cánh cửa lại mở ra, Chúc Nhiên thò đầu vào; “Chu An Nhiên, hình như tôi chưa kết bạn Wechat với cậu đúng không, để lát nữa tôi kết bạn với cậu qua nhóm chat, cậu nhớ đồng ý nhé.”

Chu An Nhiên gật đầu.

Chúc Nhiên nhanh chóng rụt đầu lại, như không muốn cho người khác có cơ hội nói gì, cánh cửa nhanh chóng khép lại một lần nữa.

Cậu ta vừa đi, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.

Chu An Nhiên quay đầu, lúc mở điện thoại ra còn có cảm giác ai đó vẫn đang nhìn mình, cảm giác chột dạ mấy ngày trước lại nổi lên.

Thông báo kết bạn của Chúc Nhiên hiện ra.

Cô nhanh chóng đồng ý, rồi nhanh chóng tắt màn hình đi.

Thanh âm nhàn nhạt của chàng trai vang lên: “Cậu đồng ý thật à?”

Chu An Nhiên lại giật mình, nghiêng đầu: “Không thể đồng ý sao?”

“Có thể.” Trần Lạc Bạch cong môi, “Nhưng nếu cậu ta nói linh tinh gì với cậu thì cậu đừng tin.”

Chu An Nhiên: “…?”

Chúc Nhiên có thể nói linh tinh gì với cô?

Nói bách khoa toàn thư về anh à?

Trần Lạc Bạch hất cằm ra hiệu: “Ăn cơm trước đi, sắp nguội rồi.”

Chu An Nhiên cũng không dám hỏi anh, ngoan ngoãn đáp một tiếng, cầm lấy đũa, thoáng nhìn qua thức ăn trên bàn còn hơn nửa, bát cơm của Chúc Nhiên cũng mới chỉ ăn được một nửa, cô bèn thấy lạ: “Vừa nãy Chúc Nhiên nhắc đến đàn chị Du phải không? Cậu ấy muốn đi xem chị Du tập luyện sao?”

Trần Lạc Bạch nói “ừ”.

Chu An Nhiên lại càng khó hiểu hơn: “Cậu ấy đi xem chị Du tập luyện sao không đợi chúng ta đi cùng, chưa ăn cơm xong đã vội vàng đi mất rồi?”

“Cậu ta không đợi được.” Trần Lạc Bạch nói.

Chu An Nhiên sửng sốt, không hiểu lắm, quay sang nhìn anh: “Không đợi được?”

Trần Lạc Bạch đã buông đũa từ lâu, lúc này anh lười biếng dựa lưng vào ghế nhìn cô, giọng lạnh nhạt: “Cậu ta thích chị của tớ.”

Chu An Nhiên suýt nữa làm rơi đũa.

Chúc Nhiên thích đàn chị Du?

Cô cảm thấy khó tin, chị Du lớn hơn bọn họ ba tuổi, lại học cấp ba ở thành phố Vu, cô còn tưởng chị ấy sẽ không tiếp xúc với Chúc Nhiên chứ.

Nhưng nhớ lại dáng vẻ của Du Băng Thấm, Chu An Nhiên lại thấy không bất ngờ lắm. Một cô gái ngầu như vậy đúng là rất khiến người ta chú ý.

Thảo nào vừa rồi nhắc đến đàn chị Di, Chúc Nhiên lại thật thà sửa lại cách nói.

Nhưng mà…

Chu An Nhiên cũng đặt đũa xuống: “Cậu nói cho tớ biết có sao không?”

Đây là chuyện riêng của Chúc Nhiên mà.

“Không sao đâu.” Trần Lạc Bạch nói, “Đây không phải là bí mật gì.”

Chu An Nhiên chớp mắt mấy cái, có thể là vì hai người cô nghĩ chưa bao giờ cùng xuất hiện với nhau bỗng nhiên lại cùng xuất hiện, cô không nhịn được hiếu kỳ, khẽ hỏi: “Vậy chị Du có biết không?”

Trần Lạc Bạch: “Có thể chị tớ biết, cũng có thể là không biết. Cậu ta nói với tất cả mọi người nhưng không dám chính miệng nói với chị tớ.”

Chu An Nhiên mở to mắt: “Chúc Nhiên mà cũng không dám ư?”

“Tại sao không?” Trần Lạc Bạch khẽ nhướng mày.

Chu An Nhiên: “…”

“Thì… Trong ấn tượng của tớ, tớ thấy cậu ấy rất can đảm.”

Hồi cấp ba, Chúc Nhiên dám nói đùa với giáo viên trong tiết học, trường có hoạt động gì cậu ta cũng tham gia, chưa thấy cậu ta luống cuống bao giờ.

Cô còn tưởng chỉ có kiểu người hướng nội nhát gan như cô mới dám yêu thầm, còn người có tính cách như Chúc Nhiên, nếu thích ai đó thì sẽ to gan theo đuổi.

“Dù có can đảm….” Trần Lạc Bạch ngừng nói.

Chu An Nhiên nghiêng đầu nhìn anh.

Chàng trai cũng tản mạn dựa lưng vào ghế nhìn cô, ánh đèn nhỏ và cô cùng phản chiếu trong đôi mắt anh, ánh mắt anh vừa chăm chú vừa dịu dàng đến lạ, thanh âm cũng trầm.

“Thì đối mặt với người mình thích, cũng sẽ trở nên thật cẩn thận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK