• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tụ họp kéo dài từ chiều đến tận tối.

Giữa chừng, Du Băng Thấm và nhóm của chị ấy phải đi tập luyện nên đã rời đi trước năm giờ chiều. Đổng Thần có việc ở trường, hẹn ngày mai gặp lại rồi rời đi sớm cùng Hạ Minh Vũ. Tạ Tĩnh Nghi và Bách Linh Vân có cuộc họp buổi tối, còn Vu Hân Nguyệt sau một buổi chiều ngồi ở hội quán bắt đầu nhớ thư viện của mình, nên cũng về cùng bọn họ.

Cuối cùng chỉ còn lại Nguyên Tông hòa vào nhóm bạn cấp ba của họ, có vẻ như anh chàng đang cố gắng hòa nhập hoàn toàn vào tập thể này.

Gần mười giờ tối, mọi người đã mệt sau khi hát hò và chơi game, bèn ngồi lại cùng nhau trò chuyện. Không biết ai khơi mào trước, mọi người bắt đầu kể chuyện ma.

Ánh đèn mờ ảo trong phòng bao tạo nên bầu không khí vô cùng thích hợp để kể chuyện kinh dị.

Nguyên Tông kể hăng nhất, đến khi cạn kho chuyện ma liền chuyển sang chuyện thực tế: “Hình như trường tôi hồi xưa được xây trên một khu nghĩa địa, nên có nhiều chỗ từng xảy ra chuyện ma quái lắm.”

“Ngày xưa mẹ tôi kể lúc tôi còn nhỏ, tôi đã nói mình từng gặp ông nội vào ngày thất đầu (ngày thứ bảy sau khi mất) của ông.” Thịnh Hiểu Văn tiếp lời, “Nhưng tôi không nhớ gì cả, chắc lúc đó mới bốn tuổi, có lẽ chỉ là do xem ảnh rồi nói vậy thôi.”

Trương Thư Nhàn: “Trước đây lúc xây tòa nhà âm nhạc của trường bọn tôi cũng từng đào ra cái gì đó mà.”

“Thật ra tôi từng gặp ma ở trường cấp ba bọn mình rồi.” Chúc Nhiên xoa cằm, vẻ mặt đầy bí ẩn.

Nghiêm Tinh Thiến không tin: “Thật không đấy?”

Thang Kiến Duệ và mấy người khác rõ ràng cũng không tin.

“Nghe lão Chúc nói nhảm mà cũng tin à? Không thì cậu cứ hỏi xem là ngày nào đi, chuyện lớn vậy sao lại không nhớ nổi thời gian chứ?”

Chúc Nhiên: “Sao mà không nhớ được? Chính là tối thứ sáu đầu tiên sau khi khai giảng học kỳ một lớp 11. Tuần đó hình như mới học có hai, ba ngày gì đấy, tan học xong, tôi đi tìm A Lạc, nửa đường gặp một cô gái tóc dài, mặc váy trắng, da trắng bệch như ma vậy—”

Chưa nói hết câu, Trần Lạc Bạch đột nhiên đá cậu ta một phát, rõ ràng cú đá này mạnh hơn nhiều so với lúc đùa giỡn.

Chúc Nhiên tức giận: “Khốn kiếp, Trần Lạc Bạch, cậu đá tôi làm gì? Không phải chỉ là hôm đó cô gái kia cho cậu—”

Cậu ta đột nhiên dừng lại giữa chừng khi liếc thấy Chu An Nhiên ngồi cạnh Trần Lạc Bạch.

Chúc Nhiên đột nhiên nhớ ra “cô em gái ma” hôm đó, chỉ thuận miệng nói bừa mà không ngờ lại bị Trần Lạc Bạch đá mạnh đến vậy. Cậu ta lỡ lời suýt nữa nói ra điều không nên trước mặt Chu An Nhiên.

Nhưng rõ ràng là đã muộn.

Thịnh Hiểu Văn và mấy cô gái khác dường như nhận ra điều gì đó, nụ cười trên mặt chợt tắt. Nghiêm Tinh Thiến là người bênh bạn bè nhất, cũng nóng tính nhất, lập tức chất vấn: “Cô gái đó đã làm gì với Trần Lạc Bạch mà cậu không nói tiếp nữa?”

Chúc Nhiên chỉ muốn quay ngược thời gian mười mấy giây trước để bịt miệng chính mình.

Cậu ta áy náy liếc nhìn Trần Lạc Bạch và Chu An Nhiên.

Trần Lạc Bạch, nhân vật chính của câu chuyện, lại vô cùng bình tĩnh, một tay tùy ý đặt trên vai Chu An Nhiên, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn cậu ta.

Chúc Nhiên: “…”

Tên này rõ ràng là dựa vào việc cậu ta không dám để mình bị hiểu lầm nên mới không giải thích.

Nể tình bạn bè lâu năm, Chúc Nhiên vẫn nghiêm túc giải thích: “Không có gì thật mà, Chu An Nhiên, cậu đừng hiểu lầm. Hôm đó cô gái kia chỉ đưa cho cậu ta hai cây tăm bông và hai miếng băng cá nhân thôi. Nhưng cậu ta thậm chí còn không kịp nhìn rõ mặt cô ấy, mấy thứ đó cũng hoàn toàn không dùng đến—”

Lại chưa kịp nói hết câu, cậu ta lại bị Trần Lạc Bạch đá một phát nữa.

“Trần Lạc Bạch, cậu có bệnh à?”

Cậu ta đã giải thích rõ ràng rồi, còn đá cái gì nữa?

“Khoan đã.” Nghiêm Tinh Thiến đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Buổi tối thứ sáu đầu tiên sau khi khai giảng lớp 11, Nhiên Nhiên, có phải cậu đã quay lại trường một chuyến không? Tớ nhớ lúc đó tớ về quê, cậu nhắn tin bảo quên mang theo đề thi nên phải quay lại lấy.”

Chu An Nhiên đã đỏ mặt từ lâu: “…”

“Đúng là có về một chuyến.”

“Khoan đã.” Chúc Nhiên cuối cùng cũng nhận ra, “Vậy nên, Chu An Nhiên, cô em gái ma hôm đó chính là cậu?”

Bây giờ mọi chuyện đều hợp lý rồi.

Lần đầu Trần Lạc Bạch đá cậu ta là vì cậu ta nói bừa rằng Chu An Nhiên là ma.

Lần thứ hai là vì cậu ta nói rằng Trần Lạc Bạch không dùng thuốc của cô.

Chu An Nhiên đỏ mặt gật đầu.

Nghiêm Tinh Thiến vẫn hơi mơ hồ. Ban nãy cô ấy chỉ định hỏi Chu An Nhiên có vô tình chứng kiến chuyện đó không, sao tự nhiên lại biến thành Chu An Nhiên chính là cô gái hôm đó rồi?

“Nhiên Nhiên, hôm đó không phải cậu về lấy đề thi sao?”

Chu An Nhiên: “Tớ về lấy đề thi, rồi tình cờ thấy cậu ấy bị thương, nên mới đưa thuốc cho cậu ấy.”

“Hay thật.” Nghiêm Tinh Thiến cũng hiểu, “Thế mà cậu còn giấu bọn tớ chuyện này.”

Chu An Nhiên: “…”

Cô đáng thương nhìn cô ấy một cái.

Nghiêm Tinh Thiến nhìn lại cô với ánh mắt “Lát nữa nói chuyện xong sẽ tính sổ với cậu”.

“Không phải đang kể chuyện ma à?” Trần Lạc Bạch chậm rãi tiếp lời, “Sao lại không kể tiếp nữa?”

Thịnh Hiểu Văn thấy Chu An Nhiên có chút ngại ngùng, bèn lên tiếng chuyển đề tài: “Vừa nãy nói đến chuyện phòng đàn của trường mình bị ma ám đúng không nhỉ?”

Chủ đề nhanh chóng được đổi hướng.

Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, má cô bỗng bị một bàn tay quen thuộc nhẹ nhàng véo lấy.

“Đêm đó em thực sự chỉ quay lại trường để lấy đề thi à?” Trần Lạc Bạch nghiêng đầu hỏi cô.

Chu An Nhiên gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”

Trước đây, anh luôn hối hận vì hôm đó không kịp ngẩng đầu lên nhìn cô một lần, cũng hối hận vì đã lãng phí tấm lòng của cô khi ấy. Hơn nữa, vì không biết lý do cô quay lại trường, nên anh hoàn toàn bỏ qua một số chi tiết.

“Từ lúc em đưa thuốc cho anh đến lúc Chúc Nhiên đến trường, cách nhau khoảng hai, ba mươi phút.”  Trần Lạc Bạch dừng lại một chút, đôi mắt đen láy nhìn cô sắc bén nhưng thẳng thắn, “Lấy đề thi gì mà mất gần nửa tiếng?”

Chu An Nhiên: “……”

Thấy cô chớp mắt vài lần, hàng mi khẽ rung lên, Trần Lạc Bạch thở dài trong lòng, không nỡ ép cô: “Không muốn nói cũng không sao.”

“Không phải vậy.” Chu An Nhiên lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ như lông vũ khẽ chạm vào trái tim anh, “Hôm đó, lúc đưa thuốc cho anh, em đã lấy đề thi xong rồi.”

Trong lòng Trần Lạc Bạch chấn động nhẹ, dường như đoán được điều gì đó.

Trong phòng bao, mọi người đã rời đi gần hết, hai người họ ngồi ở vị trí ngoài rìa. Cô gái bên cạnh như vẫn còn ngại ngùng, giọng nói trầm nhẹ, hệt như đang thì thầm một bí mật.

“Hôm đó tâm trạng anh không tốt, em lại không giúp được gì cho anh, nên chỉ có thể lặng lẽ ngồi ngoài hành lang lớp học, lặng lẽ ở bên anh một lúc.”

Bàn tay đang đặt bên người của Trần Lạc Bạch bỗng siết chặt.

Niềm vui sướng xen lẫn sự tiếc nuối mạnh mẽ va chạm trong lòng anh.

Anh vừa muốn kéo cô vào lòng ôm chặt, lại vừa có chút xúc động muốn làm gì đó quá đáng hơn, để đè nén cơn sóng cảm xúc đang trào dâng này.

Trần Lạc Bạch nhắm mắt, giọng trầm thấp: “Tối nay về chung với anh nhé?”

Chu An Nhiên do dự: “Em đã hứa với Nghiêm Tinh Thiến và mọi người sẽ cùng ngủ ở khách sạn tối nay rồi.”

Trần Lạc Bạch gật đầu: “Vậy tức là bạn bè quan trọng hơn bạn trai?”

Chu An Nhiên: “……”

Cô nắm lấy ngón tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc: “Ngày mai em bù cho anh nhé?”

Trần Lạc Bạch: “……”

Lại giở chiêu làm nũng.

Không biết ai đó đột nhiên lên tiếng: “Hình như sắp mười giờ rồi, chẳng phải đã nói sẽ về lúc mười giờ sao? Ngày mai chúng ta còn hẹn đi tham quan Đại học A nữa.”

“Ơ, sắp mười giờ rồi à?” Nguyên Tông nhìn đồng hồ, “Vậy tôi cũng về trước đây. Trần Lạc Bạch, tối nay cậu không về ký túc xá à?”

Trần Lạc Bạch gật đầu.

“Được rồi, vậy tôi đi trước.” Nguyên Tông đứng dậy rời khỏi phòng.

Chúc Nhiên liếc nhìn hai người họ: “Vậy tối nay cậu về căn hộ à?”

Trần Lạc Bạch lười biếng tựa vào ghế sofa: “Cũng không về đó.”

Chu An Nhiên: “……?”

“Vậy anh ngủ ở đâu?”

Trần Lạc Bạch nghịch nghịch lọn tóc cô, khóe môi cong lên: “Ngủ ở khách sạn của các em.”

Chu An Nhiên: “??”

“Không phải bọn Thang Kiến Duệ cũng đặt phòng ở đó sao?” Trần Lạc Bạch nhẹ nhàng nhéo má cô, nhưng không nỡ dùng lực, giọng trầm thấp, mang theo chút ý cười: “Sao hả, em được ở với bạn, còn anh thì không được ở với anh em à?”

Vừa trở về phòng khách sạn, Chu An Nhiên lập tức bị “tính sổ”.

Nghiêm Tinh Thiến nằm sấp trên giường, nghiêm mặt: “Khai mau, tớ còn là bạn thân nhất của cậu nữa không?”

Chu An Nhiên giơ tay đầu hàng: “Tớ thực sự sai rồi, chỉ là không tiện nói với các cậu thôi mà.”

Nghiêm Tinh Thiến vẫn nghiêm túc: “Không có một cốc trà sữa, tớ không tha cho cậu đâu.”

“Ngày mai tớ mời nhé, hai cốc cũng được.”

“Bọn ớ đều nghe thấy rồi đấy nhé.”

Chu An Nhiên cười ngại ngùng: “Mời hết luôn.”

“Vậy còn tạm được.”

Nằm trên giường, Chu An Nhiên không tài nào ngủ được.

Cô lặng lẽ tắt đèn, do dự không biết có nên nhắn tin cho anh hay không, nhưng lại sợ anh đã ngủ.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng rung lên.

C: [Ngủ chưa?]

Cô vội tắt chế độ âm thanh, nhìn đồng hồ, đã gần 1 giờ sáng.

Chu An Nhiên: [Chuẩn bị ngủ rồi.]

Chu An Nhiên: [Sao anh còn chưa ngủ?]

Một giây sau, tin nhắn mới nhảy ra.

C: [Ra ngoài đi.]

Tim Chu An Nhiên đập mạnh một nhịp.

Hai phút sau, cô khoác chiếc áo ngoài, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng khách sạn.

Trước cửa, Trần Lạc Bạch vẫn mặc nguyên một bộ đồ đen, lười nhác tựa vào tường, nghe thấy động tĩnh liền đứng thẳng dậy, vươn tay về phía cô.

“Đi với anh không?”

Ánh đèn hành lang dịu nhẹ, tôn lên những đường nét sắc sảo trên gương mặt anh, khiến anh trông càng thêm cuốn hút.

Dù đã yêu nhau một thời gian, nhưng Chu An Nhiên vẫn bị vẻ ngoài này của anh làm tim đập thình thịch.

Cô khóa cửa, đặt tay vào tay anh, để anh nắm lấy dẫn đi vài bước rồi mới nhớ ra hỏi: “Anh muốn đưa em đi đâu?”

Trần Lạc Bạch quay đầu, nở một nụ cười tinh quái, mang theo nét trẻ trung, bồng bột của tuổi thanh xuân.

“Dẫn em bỏ trốn.”

Chu An Nhiên: “……?”

Tim cô vẫn còn đập loạn nhịp.

Nhưng cô có linh cảm… nếu anh thực sự muốn đưa cô đi, có lẽ cô sẽ bị anh mê hoặc đến mức gật đầu đồng ý mất.

Trần Lạc Bạch không đưa cô xuống tầng, mà lại dẫn cô rẽ vào lối cầu thang bộ, leo lên hai tầng rồi mới dừng lại trước một căn phòng.

Anh rút một tấm thẻ từ trong túi áo, quẹt mở cửa.

Chu An Nhiên còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào trong.

Cửa đóng lại.

Bóng tối bao trùm.

Trong căn phòng mờ ảo, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của anh và đôi mắt sáng rực kia.

Cô hít sâu, giọng hơi run: “Anh nói bỏ trốn… là tới đây à?”

Trần Lạc Bạch cúi xuống, hơi thở nóng rực bên tai cô:

“Bỏ trốn đi đâu không quan trọng.”

Anh dừng lại một chút, khóe môi nhếch lên, giọng trầm khàn.

“Quan trọng là… phải làm chút chuyện xấu.”

Chia sẻ:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK