• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong câu đó, nhân lúc trận đấu còn đang tạm dừng, Nghiêm Tinh Thiến đã chạy nhanh về chỗ.

Đổng Thần nghi ngờ hỏi cô ấy: “Nghiêm Tinh Thiến, cậu còn biết phạm lỗi là gì nữa cơ à? Cậu chú ý đến bóng rổ từ khi nào vậy?”

Nghiêm Tinh Thiến hé miệng.

Chu An Nhiên vội vàng kéo tay cô ấy: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi, đừng đứng trong vạch kẻ.”

Cô quá hiểu tính cách tùy tiện của Nghiêm Tinh Thiến, khẽ nhéo cổ tay cô ấy để ám chỉ.

Nghiêm Tinh Thiến phản ứng lại, đứng vào chỗ của mình mà không thèm nhìn Đổng Thần: “Tôi hiểu hay không cậu quan tâm làm gì.”

Đổng Thần: “……”

Trong sân, thầy Triệu từ từ nhìn lướt qua các bạn học sinh, cuối cùng dừng lại trên người Hồ Côn: “Nghe hết rồi chứ, rất nhiều người đều đang nhìn, đừng có làm mấy hành động với vẩn, nếu có lần thứ hai thì đừng thi đấu nữa, bây giờ thì tiếp tục đi.”

Thầy Triệu quay trở lại bên sân.

Chúc Nhiên đặt tay lên vai Trần Lạc Bạch, khẽ hỏi: “Vừa nãy cậu nói không sao là có ý gì, cậu định làm gì đó với Hồ Côn sao?”

Trần Lạc Bạch hất tay cậu ta ra: “Tay toàn mồ hôi, tránh xa tôi ra, tôi làm gì đó là làm cái gì, muốn thắng thì phải thắng đường đường chính chính.”

“Tay cậu cũng toàn mồ hôi mà.” Chúc Nhiên trợn mắt, “Tôi tin cậu sẽ thắng đường đường chính chính, nhưng cậu nói không làm gì cả thì tôi không tin đâu. Mẹ nó, bình thường tôi làm ồn lúc cậu ngủ cũng bị cậu chỉnh cho, sao hôm nay dễ tính quá vậy?”

Trần Lạc Bạch lại xoay cổ tay cổ chân.

Đúng là hôm nay không bị thương là do số anh may mắn.

Tất nhiên anh sẽ không dễ tính như vậy rồi.

“Đánh người phải đánh đau mới nhớ được.”

Chúc Nhiên còn đang định hỏi đánh đau cái gì thì thầy Lý đã gọi Trần Lạc Bạch đi nhận bóng.

Vừa nãy Hồ Côn bị thổi phạt vì lỗi va chạm cơ thể, đội lớp 10-2 được quyền ném bóng vào sân, Trần Lạc Bạch đi nhận bóng rồi đứng bên ngoài ném bóng vào.

Chúc Nhiên cũng không hỏi lại nữa.

Nhưng không lâu sau, cậu ta đã biết đáp án.

Đội lớp 10-10 xảy ra mâu thuẫn trên sân, chỉ còn lại vài người chơi với Hồ Côn, điểm số ngày càng kém xa lớp 10-2.

Bây giờ Hồ Côn bị con gái lớp họ nhìn chằm chằm, cộng thêm việc bị cảnh cáo nên không dám làm trò gì nữa, thậm chí tấn công hay phòng thủ cũng gò bó hơn bình thường, cậu ta xảy ra vấn đề thì chẳng khác nào lớp 10-10 hoàn toàn sụp đổ.

Vừa mới bước vào hiệp bốn, lớp 10-2 đã dẫn trước hơn 30 điểm, thắng đậm hơn so với dự kiến.

Trần Lạc Bạch giơ tay ra hiệu thay người với trọng tài rồi đi ra ngoài sân, sau đó nghiêng đầu nhìn bọn họ.

“Chúc Nhiên, Duệ Duệ, các cậu cũng ra đi.”

Chúc Nhiên và Thang Kiến Duệ đi theo anh ra ngoài sân, thấy anh hỏi: “Các cậu có ai muốn vào chơi không?”

Hoàng Thư Kiệt không hiểu anh nói gì, đứng dậy hỏi: “Ba cậu đều ra thì cả ba bọn tôi đều phải vào à?” 

“Không hỏi cậu.” Trần Lạc Bạch cười hất cằm về phía sau cậu ta, “Tôi đang hỏi những bạn khác trong lớp, dù sao bây giờ cũng chỉ chờ hết thời gian thôi, thế nào, có muốn lên giao lưu với cầu thủ trong đội bóng của trường không?”

Chúc Nhiên lập tức hiểu câu “Đánh người phải đánh đau mới được.” của anh là có ý gì.

Hồ Côn sợ đánh nhau với họ hay là sợ thua hơn?

Đương nhiên là đáp án thứ hai rồi.

Cậu ta ở trong đội bóng mà lại thua bọn họ thì vô cùng mất mặt.

Huống hồ điểm số còn cách biệt lớn đến mức Trần Lạc Bạch yên tâm để một bạn nam bình thường không ở trong đội hình ban đầu vào sân.

Đây là hoàn toàn là dẫm lên mặt Hồ Côn.

Là giết người còn muốn moi tim!

Công bằng mà nói, Hồ Côn chơi trận này không tệ, điểm của lớp 10-10 90% là do cậu ta gánh.

Nhưng bóng rổ không phải trận đấu cá nhân.

Chúc Nhiên quay lại nhìn.

Quả nhiên sắc mặt Hồ Côn đen đến mức vắt được ra mực.

Chúc Nhiên rất vui vẻ, cậu ta quay lại, ồn ào không sợ to chuyện: “Cơ hội hiếm có đấy, ai muốn thì nhanh lên, dù bị đuổi kịp điểm cũng không sao cả, anh Lạc sẽ lấy lại điểm cho các cậu.”

Một tiếng vang lớn vọng lại từ phía sau.

Cùng lúc đó cũng có tiếng bàn tán ở lớp 10A2.

“V**, Hồ Côn đập bóng kìa.”

“Chậc chậc, lúc ngáng chân người ta không biết xấu hổ, bây giờ còn muốn thể hiện à.”

Trần Lạc Bạch khẽ nhướng mày, quay đầu lại.

Chúc Nhiên cũng quay đầu theo.

Quả bóng rổ màu cam đập xuống nền đất rồi bắn ngược về phía họ, Trần Lạc Bạch tiện tay đỡ lấy, anh nhìn thấy Hồ Côn đi về phía sân đối diện, đẩy mọi người ra, hình như muốn bỏ đi.

Chúc Nhiên kéo dài giọng: “Hồ Côn cậu không định đánh nữa à, muốn bỏ thi đấu cũng được thôi, nhớ thứ hai tuần sau xin lỗi trước mặt cả trường nhé.”

Dù cách xa nhưng Chúc Nhiên cũng có thể nhìn thấy bóng dáng đó khựng lại.

Chúc Nhiên cười ngả vào vai Trần Lạc Bạch.

Bị Trần Lạc Bạch ghét bỏ đẩy ra, cậu ta lại cười ngã lên vai Thang Kiến Duệ .

Hồ Côn vừa rời khỏi, trận đấu kết thúc sớm.

Trần Lạc Bạch đẩy Chúc Nhiên: “Đừng cười nữa, mang bình nước đưa cho thầy Lý đi, xong hỏi thầy ấy có muốn tới Thanh Đình ăn tối với chúng ta không.”

Trận này thắng quá sướng nên Chúc Nhiên cũng vui vẻ làm chân sai vặt cho anh.

Đợi đến khi cậu ta tung tăng quay lại thì người xem cũng tản đi nhiều, cậu ta thoáng liếc qua một sườn mặt cách đó không xa.

“Nữ hiệp Nghiêm.”

Đối phương không phản ứng.

Chúc Nhiên không thân với những cô gái ở đó nên cố nhớ lại tên bạn nữ này: “Nghiêm Tinh Thiến.”

Nghiêm Tinh Thiến đang kéo Chu An Nhiên đi hơi sửng sốt, quay đầu lại: “Cậu gọi tôi à?”

“Đúng thế.” Chúc Nhiên vẫn cầm bình nước trên tay, cười tủm tỉm nhìn cô ấy, “Tối nay bọn tôi tới Thanh Đình ăn cơm, cậu có muốn đi cùng không?”

Nghiêm Tinh Thiến: “Không đi được, tối nay tôi bận rồi.”

Chúc Nhiên thấy cô ấy nói xong thì xoay người, không thèm ngoảnh lại kéo bạn nữ bên cạnh tiếp tục bước đi, lông mày cậu ta khẽ nhướng lên.

Cậu bước tới bên cạnh Trần Lạc Bạch vừa đi đưa nước cho thầy Triệu về, mỉm cười nói: “Tôi còn tưởng nữ hiệp Nghiêm đó có ý gì với cậu nên mới chú ý đến trò mèo của Hồ Côn, hóa ra cô ấy không có hứng thú muốn ăn cơm với cậu, còn chẳng thèm nhìn cậu nữa.”

Trần Lạc Bạch cạn lời: “Cậu nghĩ tôi là nhân dân tệ chắc.”

Chúc Nhiên: “Trong mắt con gái, cậu còn quý hơn nhân dân tệ nhiều.”

Trần Lạc Bạch không thèm phản ứng, thay đổi chủ đề: “Thầy Lý không đi à?”

“Thầy ấy chỉ nhận nước thôi chứ không đi ăn.” Nhắc đến chuyện ăn cơm, Chúc Nhiên cũng không buồn nói về chủ đề con gái nữa, “Thầy Triệu cũng không đi phải không, vậy chúng ta nhanh lên, tôi sắp chết đói rồi.”

Nghiêm Tinh Thiến đi được một đoạn ngắn mới chậm chạp phản ứng lại.

“Vừa nãy Chúc Nhiên rủ tớ đi ăn có phải vì chuyện Hồ Côn phạm luật không nhỉ?”

Cô ấy nói bận là thật, hôm nay bố mẹ cô không có nhà nên đã dặn tối nay cô ấy qua nhà Chu An Nhiên ăn cơm rồi ngủ ở đó luôn.

Tám rưỡi tối nay thần tượng của Nghiêm Tinh Thiến còn có hoạt động, nãy giờ cô ấy đang nói về chuyện này với Chu An Nhiên, trong đầu chỉ hứng thú tới chuyện sắp được nhìn thấy thần tượng nên khi nãy Chúc Nhiên hỏi, cô ấy lập tức từ chối không thèm suy nghĩ.

“Thật ra bọn họ phải mời cậu đi ăn mới đúng, lúc nãy tớ chưa phản ứng kịp. Nhiên Nhiên, cậu có muốn đi ăn không, hay là chúng ta quay lại nói với bọn họ?”

Chu An Nhiên thoáng quay lại.

Cô thấy hình như nhóm Trần Lạc Bạch đã thu dọn xong rồi, cả nhóm đang đi về phía cổng trường, Ân Nghi Chân và Lâu Diệc Kỳ cũng đi theo.

Chu An Nhiên ngoảnh mặt đi: “Không cần đâu. Mẹ tớ nói có để cho chúng ta rất nhiều đồ ăn, chân gà da hổ cũng làm hẳn một bát to đấy.”

Nghiêm Tinh Thiến lập tức rảo bước nhanh hơn: “Vậy chúng ta nhanh lên.”

Chu An Nhiên bị cô ấy kéo nên cũng chỉ đành bước nhanh hơn, cách xa nhóm người phía sau.

“Mà này, Nhiên Nhiên.” Nghiêm Tinh Thiến chợt nhớ ra, “Sao tự nhiên cậu lại hiểu quy tắc bóng rổ vậy?”

Tim Chu An Nhiên đập nhanh giống như nhịp bước của cô, cô khẽ trả lời: “Thì bố tớ thích xem mà, ở nhà tớ xem mấy trận với ông ấy, thấy cũng thú vị.”

“Thảo nào, nhưng sao cậu không tự qua đó?” Vấn đề này Nghiêm Tinh Thiến đã muốn hỏi từ lâu rồi, nhưng lúc nãy ở sân bóng có quá nhiều người, Chu An Nhiên không muốn cô ấy hỏi nhiều nên cô ấy không hỏi.

Chu An Nhiên mím môi.

Tại sao không tự qua đó.

Thật ra lúc quyết định làm vậy, cô cũng không biết mình nghĩ cái gì, có lẽ là cô đã không nghĩ gì hết.

Cũng có thể vì cô thấy bước chân nhanh chóng của Ân Nghi Chân.

Có những phản ứng vô thức dễ dàng bán đứng cảm xúc chân thật của một người.

Cô sợ mình cũng không giấu nổi.

Ngay cả tên cô anh còn không nhớ.

Nếu bí mật giấu trong đáy lòng bị cho ra ngoài ánh sáng, thứ cô nhận lại sẽ chỉ là xấu hổ mà thôi.

Cô cũng không muốn khiến anh bối rối.

“Cậu biết tớ sợ tiếp xúc với giáo viên mà.” Chu An Nhiên nói nhỏ, “Hơn nữa còn phải nói to trước mặt bao nhiêu người như thế, tớ cũng ngại lắm.”

Nghe cô nói vậy, Nghiêm Tinh Thiến lại vội hỏi: “Vậy mấy câu cậu dạy tớ, tớ nói có sai không?”

Chu An Nhiên: “Không sai.”

“Vậy là tốt rồi, nếu đứng trước mặt bao nhiêu người mà tớ nói sai quy tắc thì xấu hổ ghê.”

Nghiêm Tinh Thiến dừng lại, giọng càng hưng phấn hơn, “Nhưng nhìn vẻ mặt Hồ Côn khi đó sướng lắm.”

Chu An Nhiên cười nhạt: “Vậy sao.”

Cô thoáng quay đầu, bóng dáng thiếu niên đã bị khoảng cách và hoàng hôn yên lặng buông xuống làm mờ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK