• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng lưng của hai người biến mất sau cánh cửa.

Không ít người trong lớp bắt đầu túm tụm lại, tiếng xì xào nổi lên khắp nơi, không yên lặng giống như hồi nãy.

Hoàng Thư Kiệt ngồi cạnh Thang Kiến Duệ trực tiếp ló đầu ra ngoài cửa sổ xem tình hình rồi lại nhanh chóng rụt cổ về.

“Hình như anh Lạc với cậu ấy xuống cầu thang, không biết là định đi đâu nói chuyện nữa.” Dứt lời, Hoàng Thư Kiệt quay sang hỏi Chúc Nhiên, “Chuyện này là sao hả lão Chúc?”

Chúc Nhiên không trực tiếp phủ nhận giống như vừa nãy nữa: “Cậu quan tâm chuyện người khác làm gì, hóng hớt à, mai thi rồi, đọc sách của cậu đi.”

Hoàng Thư Kiệt cúi đầu nhìn những cuốn sách trên bàn, một giây sau lại ngẩng đầu: “Đệch, giờ này ai còn đọc sách nữa. Lão Chúc, cậu biết nhiều hơn bọn tôi đúng không? Anh Lạc của tôi định đồng ý hay là từ chối cậu ấy?”

“Biết cái rắm.” Chúc Nhiên nói, “Tò mò thế thì đợi Trần Lạc Bạch về cậu tự đi mà hỏi đi.”

Hoàng Thư Kiệt: “Tôi không dám hỏi, tôi vẫn đợi cậu ấy dạy tôi chiêu lùi vạch ba điểm mà.”

Chúc Nhiên liếc cậu ta: “Chẳng phải cậu nói mình học được rồi sao?”

“Cậu thì biết cái gì, đó gọi là đã giỏi còn muốn giỏi hơn.” Hoàng Thư Kiệt nói.

Hai người lại tiếp tục nói về chủ đề bóng rổ.

Nơi hóng hớt được nhiều nhất lại thay đổi chủ đề, vẻ mặt Trương Thư Nhàn chuyển sang thất vọng, khẽ phàn nàn: “Sao Hoàng Thư Kiệt không tiếp tục hỏi nữa, tớ chưa hóng hớt xong thì không thể học bài được. Không ổn, tớ phải bảo bạn bên lớp 10A3 hóng giúp, các cậu để ý giáo viên giúp tớ nhé.”

Nói rồi cô ấy xoay người, lặng lẽ cầm điện thoại chia sẻ tin tức.

Chu An Nhiên cũng không được một chữ nào vào đầu.

Cô không quay lại nhưng vẫn chú ý động tĩnh phía sau từ đầu đến cuối.

Cho đến khi tiếng chuông tự học vang lên, Trần Lạc Bạch cũng không trở về, Cao Cao Quốc Hoa thì đã ung dung đi vào trong lớp học.

Chu An Nhiên lấy bút chọc vào vai Trương Thư Nhàn.

Trương Thư Nhàn đã cất điện thoại từ lâu, lặng lẽ giơ tay ra hiệu ok với cô.

Cao Quốc Hoa đi lên bục giảng, lập tức phát hiện ra lớp học thiếu người.

“Trần Lạc Bạch đâu?”

Chúc Nhiên ngồi sau cao giọng: “Báo cáo thầy Cao, cậu ấy đi vệ sinh.”

Hình như Cao Quốc Hoa cũng không nghi ngờ gì, thôi không nhìn nữa: “Nhân tiết tự học, thầy sẽ giảng kỹ cho các em về mấy bài hình không gian chiều này.”

Bị anh đoán trúng thật này.

Chủ nhiệm lớp lại chiếm giờ tự học để chữa bài.

Chu An Nhiên cất sách giáo khoa Lịch Sử trên bàn đi.

Không hiểu sao cô lại có cảm giác “mọi thứ đều được số mệnh an bài”.

Cho dù buổi chiều nếu cô thật sự lợi dụng lòng tốt của anh thì bây giờ anh và Ân Nghi Chân sắp ở bên nhau, cuối cùng sẽ không cho cô mượn vợ ghi chép đâu.

Chu An Nhiên cảm thấy may vì Cao Quốc Hoa chiếm tiết tự học này.

Cao Quốc Hoa thích gọi học sinh trả lời nhất.

Cô chưa bao giờ dám mất tập trung trong tiết của thầy ấy.

Vừa giảng xong một bài, phía sau có giọng nói quen thuộc vang lên.

“Thầy Cao.”

Cao Quốc Hoa nhìn ra cửa sau: “Vào đi.”

Có lẽ mọi người trong lớp còn tò mò nên Trần Lạc Bạch vừa về, không ít người lập tức quay lại nhìn anh.

Cao Quốc Hoa khó hiểu: “Tất cả quay lại nhìn làm gì, đã là bạn học một năm trời còn chưa nhìn đủ sao?”

Những cái đầu kia nhanh chóng quay lại.

Giọng nói quen thuộc lại lười biếng vang lên phía sau: “Vậy thầy Cao đã nhìn đủ chưa ạ, năm sau em vẫn học ở lớp thầy đấy.”

Vẻ mặt Cao Quốc Hoa như muốn nói “thằng nhóc thối này, ngay cả thầy mà cũng dám trêu”, bị anh chọc tức đến mức phải bật cười, tiện tay ném viên phấn đang cầm qua: “Biết thầy còn ở trong lớp thì nghiêm túc lại.”

Không ít người quay đầu hóng chuyện.

Chu An Nhiên cũng không nhịn được quay đầu lại.

Chàng trai nghiêng đầu tránh viên phấn của thầy giáo, đuôi lông mày khẽ nhếch lên mang theo ý cười lười biếng.

Vui như vậy…

Là do vừa nói chuyện riêng với cô ấy sao?

Chu An Nhiên thấy buồn bực, lại quay đầu đi.

Cao Quốc Hoa gõ lên bục giảng: “Được rồi, mau là thi cuối kỳ, sang học kỳ sau các em sẽ lên lớp 11, tập trung chú ý vào cho thầy.”

Có lẽ còn nhớ ngày mai là thi cuối kỳ nên Cao Quốc Hoa chỉ chiếm tiết tự học đầu tiên, sau đó không chiếm giờ nữa, chuông tan học vừa vang lên thì thầy ấy cũng giảng bài xong, trước khi đi còn dặn dò bảo tiết sau mọi người chú ý ôn tập, đừng tụ tập nói chuyện, lúc nào thầy cũng có thể tới kiểm tra.

Cao Quốc Hoa vừa đi thì Trương Thư Nhàn đã lặng lẽ sờ soạng trong ngăn bàn, sau đó quay lại nằm lên bàn Nghiêm Tinh Thiến.

“Cuối cùng lão Cao cũng đi rồi, bạn tớ nhắn bảo là…” Trương Thư Nhàn dừng lại, liếc bóng lưng Lâu Diệc Kỳ rồi hạ giọng xuống như tiếng muỗi, “Ân Nghi Chân không về lớp học, không biết là có chuyện gì.”

Nghiêm Tinh Thiến thở dài: “Tin đồn này khó đoán thật đấy.”

“Kìa kìa….” Hình như Trương Thư Nhàn nhìn thấy gì đó mà bỗng trở nên kích động, quên mất phải nói nhỏ, “Trần Lạc Bạch ra ngoài rồi, Chúc Nhiên cũng đi theo luôn.”

Ngực Chu An Nhiên vẫn còn khó chịu.

Như thể sợi dây dài vẫn quấn quanh trái tim khiến cô khó thở.

Lâu Diệc Kỳ ngồi phía trước bỗng im lặng đứng lên, trực tiếp đi ra khỏi lớp.

Trương Thư Nhàn nhìn thoáng qua bóng lưng cô ấy rồi thu tầm mắt về, thuận miệng nói thầm một cậu: “Cậu ấy cũng ra ngoài làm gì.”

Trong lòng Chu An Nhiên vô cùng khó chịu: “Tớ đi vệ sinh đây.”

Nghiêm Tinh Thiến nghiêng đầu nhìn cô: “Hay để tớ đi với cậu?”

“Không cần đâu.” Chu An Nhiên lắc đầu, “Cậu còn muốn cứu vớt CD của thần tượng mà, ôn bài cho tốt, bụng tớ hết đau rồi.”

Ra khỏi lớp, Chu An Nhiên lại không đi tới nhà vệ sinh.

Cô chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí nhưng không biết giải thích với Nghiêm Tinh Thiến thế nào, đành lấy lý do đi vệ sinh làm cái cớ.

Chu An Nhiên đi thẳng xuống lầu, nhưng chưa đi được lâu, bụng cô đã quặn đau.

Đúng lúc bồn hoa phía trước khu nhà dạy học đang nở rộ, Chu An Nhiên không đi nữa mà ngồi trước bồn hoa ngắm hoa.

Nhưng có lẽ vì gió đêm mùa hạ quá khô nóng nên chỉ ngồi hóng gió một lát, phiền muộn trong lòng cô không giảm đi chút nào, mà cánh tay còn có thêm hai vết muỗi đốt.

Chu An Nhiên đang nghĩ xem có nên về lớp học không thì lại nghe thấy tiếng Chúc Nhiên.

“Chuyện giữa cậu và Ân Nghi Chân là sao?”

Chỗ Chu An Nhiên ngồi bị bồn cây che khuất, mặc dù không thấy bên ngoài, nhưng cô không cần đoán cũng biết Chúc Nhiên đang nói chuyện với ai.

Không hiểu sao hôm nay số cô xui như vậy.

Nghe Ân Nghi Chân nói anh thích cô ấy còn chưa đủ, chẳng lẽ bây giờ còn phải nghe đích thân anh thừa nhận nữa sao.

Trong lúc ngây người, giọng nói quen thuộc hờ hững vang lên: “Nói rõ với cậu ấy.”

Chu An Nhiên đột nhiên ngớ ra.

Nếu anh cũng thích Ân Nghi Chân, sau khi nói chuyện với cô ấy thì câu trả lời phải là “bọn tôi đã ở bên nhau”, “bọn tôi bắt đầu quen nhau” gì đó chứ.

Sao lại là “nói rõ ràng”?

Hai chữ “rõ ràng” có nghĩa là “rõ ràng”, có nghĩa là “không mập mờ”.

Tiếng bước chân ngày càng tới gần.

Bây giờ Chu An Nhiên không kịp ra ngoài nữa.

Nếu đụng mặt họ thì thật xấu hổ.

May mà ở đây tối nên chắc họ cũng không nhìn thấy cô.

Chúc Nhiên cười nói: “Vậy cũng phải cảm ơn lời đồn chiều nay, mẹ nó, không biết là ai nhìn nhầm tôi thành Ân Nghi Chân nữa.”

Trần Lạc Bạch bị cậu ta chọc cười, đợi một lát rồi mới nói tiếp: “Thật ra tối qua cậu ấy cũng hẹn tôi.”

“Tối qua cậu ấy hẹn cậu?” Chúc Nhiên kinh ngạc.

Có thể là tới gần bồn cây nên giọng nói chàng trai trở nên rõ hơn nhiều, anh nói ừ: “Hẹn sau khi thi xong thì gặp riêng tôi, đúng lúc tôi cũng muốn nói rõ với cậu ấy nên đồng ý.”

Chúc Nhiên hỏi: “Cậu ấy hẹn cậu đi chơi một mình tức là cũng tỏ rõ thái độ rồi, sao cậu không trực tiếp nói qua điện thoại cho cậu ấy biết?”

“Chẳng phải sắp thi cuối kỳ sao.” Trần Lạc Bạch nói.

“Cậu tưởng ai cũng đặt việc học lên hàng đầu giống cậu chắc. Tôi thấy cậu ấy chẳng quan tâm gì đến chuyện thi cử đâu, quan hệ của ba chúng ta đang tốt, cậu ấy lại đòi cắt đứt quan hệ, làm loạn với Tông Khải, còn lôi cả cậu vào. Trước đây tôi đã thấy cậu ấy có ý với cậu rồi, nhưng không chắc chắn lắm, vì cậu ấy và Tông Khải….”

Tiếng của Chúc Nhiên dần xa theo khoảng cách rồi từ từ biến mất, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy nữa.

Chu An Nhiên ngồi bên cạnh bồn hoa, hồn lơ lửng một lúc.

Cô không ngờ cùng là một chuyện nhưng theo lời anh nói lại là một phiên bản khác.

Có lẽ xen lẫn với mùi hoa nên gió đêm này thổi tới còn có thêm vị ngọt.

Chỉ là đám muỗi vẫn độc ác như thế.

Lúc bị con muỗi thứ sáu đốt, Chu An Nhiên xoa đầu gối tê mỏi, đứng dậy trở về lớp học.

Sau khi về lớp, vừa ngồi xuống thì Nghiêm Tinh Thiến đã quay sang nhìn cô.

“Sao cậu đi vệ sinh lâu thế?” Nghiêm Tinh Thiến dừng lại, như đang quan sát cô, “Nhiên Nhiên, cậu nhặt được tiền trước cửa nhà vệ sinh à?”

Chu An Nhiên không hiểu: “Hả? Nhặt tiền gì?”

“Không nhặt được tiền sao khóe miệng cậu cong tớn lên như vậy?” Nghiêm Tinh Thiến tò mò nhìn cô.

Đến Chu An Nhiên còn không cảm giác được là mình đang cười, cô xụ môi xuống: “Có sao?”

“Không tin cậu soi gương đi.” Nghiêm Tinh Thiến nói.

Chu An Nhiên: “…”

“Không cần, chắc tại vì bụng hết đau thôi.”

“Hết đau thì tốt, nhưng sao lần này nghiêm trọng vậy nhỉ.” Nghiêm Tinh Thiến hỏi cô, “Đau đến mức khóc luôn, chiều nay làm tớ sợ thật đấy.”

Cả ngày nay Chu An Nhiên đắm chìm trong một loại cảm xúc, bây giờ cô mới cảm thấy xấu hổ.

Chiều nay vì nghe được cuộc trò chuyện đó nên cô mới tin anh cũng thích Ân Nghi Chân.

Còn khóc như con ngốc trước mặt anh nữa.

Xấu hổ thật.

Xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất thôi.

“Tớ cũng không biết nữa.”

“Tháng sau để ý xem, nếu vẫn đau như vậy thì bảo cô Hà đưa cậu tới bệnh viện khám đi nhé.” Nghiêm Tinh Thiến gục xuống bàn, “Này, Nhiên Nhiên, sao mặt cậu đỏ vậy?”

Chu An Nhiên cảm thấy từ cổ đến mặt như đang nóng lên.

Cô chột dạ lấy cớ: “Tại nóng quá.”

“Đúng là nóng thật.” Nghiêm Tinh Thiến cũng không nghĩ nhiều, “Tớ học bài đây.”

Chu An Nhiên khẽ nói ừ.

Cô tì trán lên bàn, mùa hè trời nóng nên bàn cũng nóng luôn, không hề có tác dụng hạ nhiệt.

Mặt cô càng ngày càng bốc hỏa.

Không biết chiều nay thấy cô khóc anh đã nghĩ gì nhỉ.

Chắc chắn là cô khóc rất xấu.

Phải rồi.

Còn vở ghi chép của anh nữa.

Vốn dĩ cô có thể mượn vở ghi chép của anh.

Chu An Nhiên ảo não nhắm mắt lại, hai bàn tay đặt trên bàn buông thõng xuống, vô tình chạm phải túi áo đồng phục.

Như nhớ ra gì đó, cô nhét tay vào túi áo, sờ được thứ bên trong.

Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là chiều nay cô không từ chối khăn tay anh đưa.

Cũng may cô không thi cùng phòng anh ở kỳ thi cuối kỳ.

Thi cuối kỳ xong là hai tháng nghỉ hè, học kỳ sau quay trở lại trường, anh sẽ không nhớ vụ vô tình nhìn thấy cô lén khóc trên sân thượng nữa, vì dù sao với anh, cô cũng chẳng khác gì một người xa lạ.

Chắc anh còn chưa nhớ tên của cô.

Nếu bất ngờ gặp người quen thì khả năng cao là sẽ gọi tên người đó.

Nhưng chiều nay trên sân thượng, sau khi nhìn thấy cô, anh chỉ nói một câu với giọng quen thuộc “Là cậu à”.

Nhưng….

Ít nhất là quen thuộc.

Ít nhất anh còn biết cô là ai.

Quan trọng là anh vẫn chưa có người mình thích.

Hy vọng kỳ sau gặp lại, cô có thể dũng cảm hơn bây giờ.

Nhưng Chu An Nhiên hoàn toàn không biết, lần tiếp xúc tiếp theo của họ lại tới nhanh như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK