• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lạc Bạch vừa ngồi xuống đã phát hiện bạn học nữ ngồi chếch phía trên không giống như thường ngày, hình như vóc dáng hơi thấp đi, bị sách của Chu Nhiên che khuất, chỉ lộ ra nửa cái đầu.

Mái tóc đen mềm mại được vén ra sau tai, vành tai trắng trẻo lộ ra bên ngoài.

Anh rất buồn ngủ nên không để ý lắm, tùy tiện treo cặp sách lên ghế rồi nằm bò ra bàn.

Còn chưa kịp nhắm mắt thì đã nghe Chúc Nhiên hỏi như vậy.

Trần Lạc Bạch ngẩng đầu.

Chu An Nhiên không nhìn thấy cảnh phía sau, đầu ngón tay siết chặt bút nước của cô trở nên trắng bệnh.

Gần đến giờ tự học, lớp học dường như đã đến đông đủ, tiếng ồn ào còn rõ hơn khi nãy.

Bốn phương tám hướng đều có tiếng nói chuyện.

“Cậu làm xong bài tập chưa?”

“Có phải hôm nay giáo viên tiếng Anh sẽ kiểm tra đọc từ vựng không?”

“Haizz… Sao lại phải đi học nữa rồi.”

Nhiều âm thanh xen lẫn vào nhau.

Không có giọng nói nào là quen thuộc.

Giọng nói mà cô quen thuộc thì vẫn chưa vang lên.

Vài giây giống như bị kéo thành sợi dây dài mảnh, sợi dây dài quấn quanh trái tim khiến cô cảm thấy khó chịu ngột ngạt.

Cuối cùng Chu An Nhiên cũng nghe thấy anh lên tiếng.

“Đàn chị nào?” Thanh âm lười nhác, như thật sự không có tinh thần.

Giống như….

Không biết Chúc Nhiên đang nói gì.

Đầu ngón tay cầm bút của Chu An Nhiên thả lỏng, lặng lẽ thở hắt ra.

Nhưng cô còn chưa kịp thở xong thì Chúc Nhiên lại nói: “Là đàn chị chặn cậu lại tỏ tình vào chiều hôm thứ năm đó.”

Trái tim Chu An Nhiên lại một lần nữa treo lên cao.

Trần Lạc Bạch được cậu ta nhắc mới nhớ ra, anh nằm bò lên bàn, giọng vẫn uể oải: “Ai nói đàn chị đó tỏ tình với tôi chứ.”

Chúc Nhiên: “Nếu không tỏ tình với cậu thì sao lại muốn nói chuyện riêng với cậu, đuổi bọn tôi đi.”

“Hỏi tôi bài toán thôi.” Giọng Trần Lạc Bạch lộ rõ sự buồn ngủ.

Chúc Nhiên kinh ngạc: “Bài toán? Hỏi cậu ư?”

“Không được sao?” Trần Lạc Bạch nhắm mắt lại, “Tôi cũng biết làm toán lớp 11 mà.”

Chúc Nhiên im lặng một giây: “Được, tôi quên mất cậu chính là cái máy học tập chứ không phải con người.”

Trần Lạc Bạch thật sự buồn ngủ nên không buồn nói chuyện với cậu ta.

Chu An Nhiên ngồi trước, sống lưng vẫn cứng đờ nhưng trong lòng đã từ từ thả lỏng.

Đúng là anh rất giỏi toán.

Thái độ của anh bình tĩnh đến mức không nhìn ra một chút mờ ám nào.

Vậy nên chắc đó là sự thật, đàn chị đó chỉ chặn anh lại hỏi bài thôi.

Chu An Nhiên miễn cưỡng kéo suy nghĩ mình ra khỏi bàn phía sau, cô muốn học từ vựng, nhưng cuộc nói chuyện ở phía sau vẫn chưa kết thúc.

Chúc Nhiên yên lặng vài giây rồi lại nhiều chuyện hỏi: “Cho nên hôm đó đàn chị chỉ hỏi bài cậu chứ không muốn xin thông tin liên lạc gì đó với cậu, tối qua cậu cũng không nói chuyện với chị ấy?”

Trần Lạc Bạch vừa mới buồn ngủ đã bị đánh thức: “Không có. Nói em gái cậu.”

“Tôi không có em gái nha.” Chúc Nhiên cười hì hì, “Nếu tôi mà có em gái thì tôi cho cậu nói chuyện thoải mái luôn, đưa qua nhà cậu làm con dâu nuôi từ bé cũng được.”

Trần Lạc Bạch không nhịn được ngẩng đầu, duỗi đôi chân dài ra, đá nhẹ vào chiếc ghế cậu ta đang ngồi, cười mắng: “Cút đi, ai mà là em gái cậu chắc xui xẻo tám đời.”

Chúc Nhiên đỡ ghế: “Vậy nếu cậu không nói chuyện với đàn chị thì sao lại uể oải như vậy, rốt cuộc tối qua cậu đã làm gì?”

Trần Lạc Bạch ngáp một cái: “Xem bóng rổ.”

“Cậu cũng thức đêm xem trận đấu tối qua sao?” Nói đến chủ đề này, Chúc Nhiên trở nên hưng phấn thấy rõ, “Pha dứt điểm cuối cùng quá đẹp.”

“Đẹp cái shit.” Trần Lạc Bạch lại nằm bò ra bàn, “Mới đầu đã bị dẫn trước 20 điểm, hiệp cuối còn suýt bị phản công, chiến thuật phòng thủ 3-2 còn không phá được, phối hợp không đều, tất cả các thành viên đánh bóng như buồn ngủ, nếu không nhờ có pha dứt điểm cuối cùng thì chắc đã được bình chọn là một trong mười trận dở nhất rồi.”

Thật ra Chu An Nhiên không cố ý nghe lén bọn họ nói chuyện.

Nhưng khoảng cách giữa cô và anh thật sự gần hơn thường ngày quá nhiều.

Hơn nữa cô có rất ít cơ hội được gần anh như vậy nên không tài nào bình tĩnh được, giọng nói của anh cứ thế lọt vào trong tai cô.

Nhưng mà chiến thuật phòng thủ 3-2 là gì nữa thế.

Lần sau lúc xem bóng rổ với bố, cô phải xem nghiêm túc hơn mới được.

Chúc Nhiên không đồng tình với ý kiến của anh: “Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, pha dứt điểm chính là để cho một người cứu vớt một trận đấu, trở thành anh hùng mà.”

Trần Lạc Bạch lại ngáp một cái: “Anh hùng chỉ cứu được một trận đấu chứ không cứu được đội bóng sắp tan rã đâu.”

“Cứ quan tâm chuyện trước mắt đi đã, sau này rồi nói sau.” Chúc Nhiên thuận miệng nói một câu rồi hỏi, “Nhưng trận đấu kết thúc mới là ba giờ sáng, sao cậu buồn ngủ như vậy.”

Trần Lạc Bạch: “Tức quá không ngủ được, tôi phải làm mấy đề thi rồi mới ngủ.”

Chúc Nhiên: “….”

Chúc Nhiên rất kính nể: “Ngài đỉnh lắm.”

Trần Lạc Bạch bị cậu ta làm ồn đến mức đau đầu: “Tôi ngủ một lát đây.”

“Cậu ngủ đi.” Chúc Nhiên yên lặng mấy giây, “Nhưng mà Lạc….”

Trần Lạc Bạch: “Câm miệng, còn ồn nữa thì không có giày thể thao nữa đâu.”

Vừa dứt lời, cuối cùng bàn sau cũng trở nên yên tĩnh.

Chu An Nhiên ngồi chéo đằng trước anh, sống lưng đã tê mỏi.

Chàng trai không lên tiếng nữa nhưng cô không lọt một chữ nào vào đầu.

Từng chữ mờ ảo trước mắt.

Nhưng có thể được ngồi gần anh như vậy, cho dù ngắn ngủi, cô cũng phải đánh đổi chút gì đó.

Cô không ép buộc bản thân nữa, mặc kệ cho mình phóng túng một lát.

Chờ đến khi Vương Thấm Đồng quay lại, Chu An Nhiên về chỗ của mình thì tiếng tự học buổi sáng đã vang lên, cô lại tập trung chìm vào trạng thái học tập.

Thời gian một ngày trôi qua nhanh với sách vở.

Tiết toán cuối cùng kết thúc, có chỗ Chu An Nhiên không hiểu nên sau khi tan học, cô ở lại lâu hơn một chút, đến khi hiểu ra thì lớp học đã trở nên yên tĩnh, Nghiêm Tinh Thiến ngồi bên cạnh nhai kẹo chờ cô.

Thấy cô buông bút, Nghiêm Tinh Thiến giơ một viên kẹo lên miệng cô: “Làm xong chưa?”

Chu An Nhiên ăn luôn viên kẹo, gật đầu ậm ừ: “Xong rồi.”

Bên cạnh cửa sau của lớp 10-2 là cầu thang, học sinh trong lớp cô thường sẽ ra ngoài bằng cách cửa này.

Chu An Nhiên thu dọn đồ đạc, khi xoay người mới biết Trần Lạc Bạch vẫn còn ở trong lớp.

Chàng trai nằm lên bàn, vùi mặt vào cánh tay, tóc màu đen tuyền, tay áo xắn lên một nửa để lộ cánh tay trắng trẻo bên ngoài.

Hình như cả ngày hôm nay anh đều ngủ bù.

Ngủ trong giờ tự học, trong giờ chào cờ cũng lấy cớ không đi ngủ bù một tiếng trong lớp, giờ nghỉ trưa cũng ngủ, đến giờ nghỉ giao lao buổi chiều cũng ngủ.

Trong lớp còn những người khác, Chu An Nhiên không dám nhìn anh quá rõ ràng, cô nuốt viên kẹo xuống, dư vị ngọt lan ra trong miệng thật lâu.

Nghiêm Tinh Thiến đi qua khoác tay cô: “Hôm nay chúng ta ăn gì đây?”

Chu An Nhiên lại nhìn anh, khẽ thở dài: “Cậu nói bé thôi, có người đang ngủ.”

Nghiêm Tinh Thiến cũng nhìn về hướng đó, nói bằng khẩu hình miệng với cô: “Ra ngoài nói đi.”

Đi ra ngoài bằng cửa sau phải đi qua chỗ của anh.

Khuỷu tay thiếu niên nhô ra khỏi bàn, lúc khoảng cách gần nhất, đồng phục của cô dường như đã chạm vào khuỷu tay anh, mà hình như cũng không phải vậy.

Trái tim Chu An Nhiên lặng lẽ đập nhanh mấy nhịp không ai hay biết.

Bên ngoài trời bỗng nổi gió, gió lọt qua cửa sổ, thổi bài thi trên bàn sột soạt.

Chu An Nhiên nhớ tới cánh tay trắng trẻo lộ ra bên ngoài của anh, dừng chân.

Nghiêm Tinh Thiến quên mất có người đang ngủ, lại nói lớn: “Sao thế?”

“Suỵt.” Chu An Nhiên nhắc cô ấy, lại chỉ vào cửa sổ, thấp giọng tìm cớ, “Bài thi của Chương Nguyệt sắp bị gió thổi bay rồi, tớ đi đóng cửa sổ.”

Đóng cửa sổ xong, hai cô gái mới khoác tay nhau ra khỏi cửa sau lớp học.

Lớp 10-2 lại trở nên yên tĩnh, chàng trai đang úp mặt xuống bàn ngẩng lên rồi lại nằm bò xuống.

Sau khi xuống lầu, Chu An Nhiên cảm thấy gió bên ngoài lại lớn hơn, lá rụng bay lên không trung, gió lạnh xuyên vào trong cổ áo đồng phục rộng thùng thình của học sinh, đầu ngón tay có cảm giác lạnh buốt.

Cô kéo khóa lên, hối hận vì vừa nãy không tiện tay đóng cửa sau lại giúp anh.

Nhưng trong lớp thỉnh thoảng có người ra người vào, đóng cửa rồi có thể sẽ có người mở ra.

Nghiêm Tinh Thiến vẫn đang nói về chuyện bữa tối với cô, cô ấy mắc chứng khó chọn lựa: “Nhiên Nhiên, cậu nói xem tối nay tớ nên ăn thịt xào ớt hay thịt kho đậu đây?”

Suy nghĩ của Chu An Nhiên vẫn còn ở trong lớp học, cô chẳng muốn ăn gì: “Ăn cả hai đi, để tớ gọi một món, sau đó hai đứa mình chia nhau.”

Nghiêm Tinh Thiến đang tính đồng ý thì cảm thấy không ổn, cô ấy dừng lại.

Chu An Nhiên hỏi: “Sao thế?”

“Hình như tớ đến tháng rồi.” Nghiêm Tinh Thiến nhăn mặt, “Thôi xong rồi, hình như tớ không mang băng vệ sinh.”

“Đừng sợ, để tớ đi lấy cho cậu.” Chu An Nhiên quá hiểu tính cô ấy, dù có nhắc cô ấy mang thì cũng sẽ quên, cho nên cô luôn chuẩn bị kỹ càng, “Tớ với cậu đến nhà vệ sinh xem trước, nếu đến thật thì để tớ về lớp lấy cho cậu.”

Nghiêm Tinh Thiến ôm cô: “Hu hu hu Nhiên Nhiên, tớ yêu cậu quá, không có cậu tớ không sống nổi mà.”

Chu An Nhiên mỉm cười đẩy cô ấy ra: “Buồn nôn chết mất, còn không đi nhanh là bẩn quần đấy, đến lúc đó thì đừng có khóc.”

Nghiêm Tinh Thiến tê da đầu, kéo cô đi nhanh: “Đi thôi.”

Tới nhà vệ sinh ở tầng một, đúng là Nghiêm Tinh Thiến đã tới tháng.

Chu An Nhiên một mình về lớp lấy đồ cho cô ấy.

Cô nghĩ mình có thể đi vào từ cửa sau để có thể quang minh chính đại nhìn anh thêm mấy lần, nhân tiện lúc đi cũng có thể đóng cửa phòng học giúp anh, vì thế không khỏi rảo bước nhanh hơn.

Nhưng vừa mới bước lên bậc thang cuối cùng, gương mặt khắc sâu trong đầu cô bỗng nhiên đập vào mắt.

Chàng trai vốn đang nằm ngủ trên bàn lúc này lại dựa vào bức tường cạnh cửa sau, cúi mặt xuống, trông vẫn bơ phờ.

Mà bên ngoài không chỉ có một mình anh.

Đứng đối diện anh là một cô gái cao dong dỏng, tóc buộc cao, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, trông cực kỳ xinh đẹp, cô ấy đang nhìn anh không chớp mắt.

Sự vui vẻ trong lòng Chu An Nhiên giống như rượu gạo để lâu, từ ngọt chuyển sang chua.

Hình như nghe thấy tiếng bước chân nên cô gái quay đầu lại, nhìn thoáng qua cô rồi lại thản nhiên nhìn về phía Trần Lạc Bạch, ánh mắt lại trở nên sáng ngời.

Dường như thiếu niên cũng nghe thấy tiếng động nên chậm rãi nhướng mi, như định nhìn về phía cô.

Chu An Nhiên căng thẳng, đột nhiên cúi đầu đi vào lớp.

Giọng của cô gái lọt thẳng vào tai cô, thái độ thẳng thắn bình tĩnh.

“Chị biết thứ năm tuần trước em đã từ chối chị, hôm nay chị tới cũng không phải để tỏ tình với em, chị chỉ muốn xin thông tin liên lạc của em thôi, không làm phiền em đâu, coi như chúng ta kết bạn được không?”

Chu An Nhiên đã bước qua cánh cửa nhưng bước chân bất giác dừng lại.

Người còn lại bên ngoài cửa chậm chạp không lên tiếng.

Chu An Nhiên cảm thấy trái tim mình như lại có sợi dây dài quấn lấy.

Mà đầu sợi dây nằm trong tay của chàng trai đứng bên ngoài, sợi dây quấn chặt hay lỏng đều quyết định bởi một câu nói của anh.

Mặc dù ngay cả anh cũng không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK