Khi Chu An Nhiên về đến ký túc xá, Tạ Tĩnh Nghi và Vu Hân Nguyệt vẫn chưa ngủ.
Giường và bàn của Bách Linh Vân thì lại trống không.
Tạ Tĩnh Nghi nhìn thấy cô thì khá ngạc nhiên: “Tớ còn tưởng hôm nay cậu cũng như Linh Vân, không về nữa chứ.”
Có kinh nghiệm lần trước, Chu An Nhiên lập tức hiểu ngay ý cô bạn, nhưng vẫn không quen thảo luận mấy chủ đề quá táo bạo, đành giả vờ không hiểu: “Tại sao tớ lại không về?”
Tạ Tĩnh Nghi: “Thế sao mặt cậu đỏ vậy?”
Chu An Nhiên: “…”
Thôi vậy, cô căn bản không lừa nổi mà cũng không cãi lại được.
“Tớ đi rửa mặt đây.”
Chạy trốn vào nhà tắm, Chu An Nhiên lập tức tháo khuy áo bên trong.
Cả buổi tối cô cứ cảm thấy không thoải mái, luôn có cảm giác lạ lẫm mà thân mật đến mức khiến tim cô run rẩy vẫn còn đọng lại trên đó.
Đặc biệt là…
Sau khi cô đáp ứng câu nói kia của anh, nào ngờ có kẻ còn được đằng chân lân đằng đầu, cúi xuống hôn lên đó.
Chu An Nhiên lắc mạnh đầu, cố đè ép những hình ảnh khiến mặt cô nóng bừng xuống.
…
Sau khi rửa mặt xong, Chu An Nhiên lên giường nằm.
Điện thoại vang lên một tiếng.
C: [Còn chưa ngủ?]
Chu An Nhiên: [Ừm.]
Chu An Nhiên: [Nhưng chuẩn bị ngủ rồi.]
Chu An Nhiên: [Anh về ký túc xá rồi chứ?]
C: [Về rồi]
C: [Hết đỏ chưa?]
Chu An Nhiên: “?”
Cái gì hết đỏ chưa?
Cô còn đang định hỏi thì hai tin nhắn tiếp theo đã nhảy ra.
C: [Trước khi ra khỏi cửa trông có vẻ hơi đỏ]
C: [Lần sau anh nhẹ chút nhé?]
Chu An Nhiên bừng tỉnh, gương mặt lập tức nóng bừng, ngay cả điện thoại cũng cầm không nổi nữa.
Cô vội vàng ném điện thoại sang một bên, quay người úp mặt xuống gối.
Điện thoại yên lặng hai giây.
Có vẻ như không đợi được câu trả lời của cô, bên kia lại tiếp tục gửi tin nhắn.
Lại vang lên một tiếng.
Hai tiếng.
Ba tiếng.
Chu An Nhiên vùi mặt vào gối mấy giây, cuối cùng vẫn không nhịn được, mò điện thoại qua xem.
C: [Thôi vậy.]
C: [Chắc chắn em ngại không dám nói.]
C: [Mai anh tự xem vậy.]
Chu An Nhiên: “???”
Cô lại ném điện thoại ra xa lần nữa.
…
Sáng hôm sau là chủ nhật, Chu An Nhiên ăn sáng xong, như thường lệ cùng anh đến căn hộ.
Vừa vào cửa đổi dép xong, cô nghĩ một chút, rồi đỏ mặt nói: “Hôm nay em phải viết nốt một bài luận, có rất nhiều tài liệu cần đọc.”
Trần Lạc Bạch nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên mặt cô một lúc, rồi dường như trượt xuống một chút, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng lười biếng: “Không sao, em đọc của em, anh đọc của anh.”
Chu An Nhiên: “…?”
Nhưng cô cũng không nỡ từ chối anh.
Luận văn của cô đã viết được hơn một nửa, hôm nay có nguyên một ngày, chậm trễ một chút cũng không sao.
Khi bị anh nắm tay dắt vào thư phòng, cô thử mở sách ra, bật máy tính lên, sau đó nhìn anh bên cạnh cũng chậm rãi mở laptop của mình.
Lúc này, Chu An Nhiên mới nhận ra… anh lại đang trêu cô.
Có hơi giận.
Nhưng cũng có chút ngọt ngào vì được tôn trọng.
…
Bài luận của Chu An Nhiên viết không suôn sẻ lắm, cô bận rộn cả ngày, sau bữa tối vẫn tiếp tục viết thêm hơn một tiếng nữa, đến gần tám giờ mới hoàn thành.
Lúc này trời đã tối hẳn, đèn đường lần lượt sáng lên, ánh đèn rực rỡ đủ màu soi sáng thành phố đã không còn quá xa lạ.
Chu An Nhiên xoa xoa cổ, quay đầu nhìn sang, thấy Trần Lạc Bạch đang ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô.
“Viết xong rồi?”
Chu An Nhiên gật đầu, hai lúm đồng tiền nhỏ bên má khẽ hiện lên.
“Vậy ra ngoài xem TV một chút nhé?” Anh thấp giọng hỏi cô.
Chu An Nhiên: “Anh làm bài tập xong chưa?”
“Còn nhiều quá.” Trần Lạc Bạch vươn tay kéo cô đứng dậy, “Cũng không vội làm.”
…
Quay lại phòng khách, Trần Lạc Bạch kéo cô ngồi xuống sofa.
Chu An Nhiên nghiêng đầu hỏi anh: “Chúng ta xem gì đây?”
Trần Lạc Bạch không trả lời ngay mà mở TV, bấm điều khiển vài cái, cuối cùng dừng lại ở kênh thể thao CCTV5.
Anh tùy ý đặt điều khiển xuống bàn trà, vòng tay lên vai cô, kéo cô vào lòng, lúc này mới lên tiếng:
“Lúc nào cũng không có thời gian, giờ thì bù cho em một trận đấu bóng.”
Chu An Nhiên nhìn lên màn hình.
Mấy chữ “Vòng 16 giải đấu CBA” ở góc trên bên trái trông vô cùng nổi bật.
Từ khi chưa ở bên nhau đến bây giờ, hình như anh vẫn luôn cố gắng giúp cô bù đắp những tiếc nuối năm xưa.
Lẽ ra cô nên quen rồi.
Nhưng nhìn những dòng chữ ấy, sống mũi cô vẫn chợt cay cay.
Năm đó, cô bé ngốc nghếch không rõ đội bóng, chỉ nhận ra đúng một cầu thủ như cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, mình sẽ được người ấy ôm vào lòng, nói muốn cùng cô xem bóng rổ.
Chu An Nhiên vòng tay ôm eo anh, tựa sát vào lòng anh hơn.
Trần Lạc Bạch nhận ra hành động nhỏ của cô, khẽ nhướng mày: “Sao hôm nay dính người thế, mới xem một trận mà đã chủ động ôm anh rồi?”
Chu An Nhiên: “…”
Trần Lạc Bạch bóp nhẹ má cô, giọng điệu đầy ẩn ý: “Vậy sau này phải bù thêm vài trận nữa.”
Người này đúng là không nghiêm túc được quá vài phút.
Cảm giác cay mũi lập tức biến mất.
Chu An Nhiên đỏ mặt kéo tay anh ra, ngồi về vị trí cũ.
“Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
…
Lần ở trong lớp, cô nghe anh và Chúc Nhiên nói chuyện, biết anh từng tức giận đến mất ngủ khi xem bóng nên cô cứ nghĩ khi xem anh sẽ hơi nóng tính.
Nhưng thực tế lại không phải.
Có thể là vì trận đấu trước quá tệ, còn hôm nay cả hai đội đều chơi bình thường nên anh rất điềm tĩnh.
Chỉ thỉnh thoảng khi cô hỏi vài vấn đề kỹ thuật, anh mới nghiêm túc giảng giải.
Hoặc đến giữa trận, anh lại nghiêng người, nhét vào miệng cô một viên kẹo.
Dù thay đổi nhiều loại đồ ăn vặt, nhưng kẹo soda trong căn hộ của anh lúc nào cũng có sẵn.
…
Trận đấu bắt đầu lúc 19h35, đến khi kết thúc đã là 22h.
Chu An Nhiên định nhắc anh làm bài tập, nhưng chợt nhớ ra một chuyện:
“À đúng rồi, hôm qua Chúc Nhiên bảo em hỏi chị Thấm và mấy bạn khác xem có muốn tham gia buổi tụ tập cuối tuần sau không. Thang Kiến Duệ và Hoàng Thư Kiệt cũng sẽ qua.”
Trần Lạc Bạch vô thức nghịch tóc cô: “Ừm, Chúc Nhiên cũng có nhắc anh, dù sao anh cũng nợ họ một bữa, tiện dịp này mời luôn. Em hỏi xem Đổng Thần và mấy người khác có đi không?”
Chu An Nhiên gật đầu, mở nhóm chat.
Chu An Nhiên: [@Tất cả mọi người]
Chu An Nhiên: [Cuối tuần này mọi người có rảnh tụ tập không?]
Chu An Nhiên: [Thang Kiến Duệ và Hoàng Thư Kiệt sẽ tới.]
Chu An Nhiên: [Cậu ấy nói đang nợ mọi người một bữa, nhân dịp này sẽ mời luôn.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Cậu ấy là ai thế?]
Trương Thư Nhàn: [Đúng vậy, cậu
không nói rõ thì làm sao bọn tớ biết đó là ai?]
Thịnh Hiểu Văn: [Không biết +1]
Ngay cả Đổng Thần cũng góp vui: [Đúng đó, Chu An Nhiên, cậu không nói rõ thì bọn tôi biết sao được?]
Chu An Nhiên: “…”
Một bàn tay lớn bất ngờ nắm lấy tay cô.
Trần Lạc Bạch giữ tay cô, ấn xuống nút ghi âm giọng nói rồi bật cười: “Tôi mời.”
Anh buông tay, tin nhắn liền được gửi đi.
Một tin nhắn thoại ngắn gọn.
Ngay sau đó, tin nhắn phản hồi nhanh chóng xuất hiện trong nhóm.
Nghiêm Tinh Thiến: [Tớ sai rồi, sớm biết lại bị nhồi cơm chó, đáng lẽ không nên hỏi.]
Trương Thư Nhàn: [Không nên hỏi +1]
Thịnh Hiểu Văn: [Không nên hỏi +2]
Chu An Nhiên (bất lực): [Mọi người nghiêm túc chút đi.]
Chu An Nhiên: [Cuối cùng có ai rảnh không đây?]
Nghiêm Tinh Thiến: [1.]
Thịnh Hiểu Văn: [Phải có chứ, không rảnh cũng phải bớt chút thời gian!]
Trương Thư Nhàn: [Tớ cũng có!! Cuối tuần sau cuối cùng cũng rảnh rồi!!!!]
Đổng Thần: [1]
Nghiêm Tinh Thiến: [Bắt chước người ta à?]
Đổng Thần: [Chỉ gửi số 1 thôi mà cũng nói tôi bắt chước, mặt cậu đúng là ngày càng dày rồi đấy.]
Đổng Thần: [Lười cãi nhau với cậu.]
Đổng Thần: [Cậu có đi không? @Hà Minh Vũ]
Hà Minh Vũ: [Chắc không đi đâu.]
Đổng Thần: [Tại sao?]
Đổng Thần: [Cuối tuần sau cậu không có việc gì mà?]
Không biết Hà Minh Vũ có bận gì không, nhưng sau đó cậu ta không trả lời nữa.
Chu An Nhiên chớp chớp mắt.
“Hà Minh Vũ nói không đi.” Cô do dự, nhớ ra hình như ai đó từng có chút để ý chuyện cô từng mua cà phê cho Hà Minh Vũ, nên quay sang hỏi ý kiến: “Anh có muốn hỏi cậu ấy không?”
Trần Lạc Bạch: “Để anh hỏi.”
Thấy anh bình tĩnh như vậy, Chu An Nhiên đoán rằng chắc lúc trước anh chỉ để tâm chuyện cô mua cà phê cho Hà Minh Vũ mà thôi. Cô gật đầu: “Được, vậy em hỏi Thư Nhàn xem có muốn đi cùng Thang Kiến Duệ không, để có người chăm sóc nhau.”
Trần Lạc Bạch hờ hững ừ một tiếng, một tay vẫn đặt lên vai cô, tay còn lại mở điện thoại, nhắn tin:
Trần Lạc Bạch: [Không đến thật à?]
Người vốn im lặng trong nhóm đột nhiên nhắn lại ngay lập tức: [Chẳng phải cậu không thích tôi làm bạn với cô ấy sao?]
Trần Lạc Bạch: [Suy nghĩ lại rồi.]
Trần Lạc Bạch: [Cũng không thể hẹp hòi như thế.]
Trần Lạc Bạch: [Hồi cấp ba cô ấy cũng chỉ có hai người bạn khác giới là các cậu.]
Trần Lạc Bạch: [Hơn nữa dù cậu có đến, rất có thể cũng chẳng nói chuyện được với cô ấy câu nào.]
Hà Minh Vũ: [Câu cuối mới là lý do chính đúng không?]
Trần Lạc Bạch cười nhạt.
Trần Lạc Bạch: [Đến đi.]
Trần Lạc Bạch: [Sau này ai cũng bận rộn hơn, cơ hội tụ tập sẽ càng ít đi.]
Hà Minh Vũ: [Được.]
Trần Lạc Bạch cất điện thoại đi: “Cậu ta sẽ đến.”
Chu An Nhiên không nghĩ nhiều, “Ồ” một tiếng, sau đó nói tiếp: “Anh thêm Thang Kiến Duệ vào nhóm nhé? Thư Nhàn không có WeChat của cậu ấy.”
Trần Lạc Bạch: “Ừ.”
Như chợt nhớ ra điều gì, anh tiếp lời: “Chắc anh cũng nên mời cả các bạn cùng phòng của em nhỉ? Tháng sau thi rồi, không biết họ có rảnh không. Nếu có thì lần này gọi cả họ đến nhé?”
Chu An Nhiên cũng sực nhớ ra một chuyện: “Lần trước Hiểu Văn nói muốn anh mời cơm, bảo anh dẫn cả bạn cùng phòng theo nữa.”
Trần Lạc Bạch hơi ngạc nhiên: “Cô ấy vẫn chưa từ bỏ à?”
“Cô ấy nói khó lắm mới gặp người hợp gu, cứ làm bạn trước đã. Có rủ được không?” Chu An Nhiên kéo tay anh.
Cổ họng Trần Lạc Bạch khẽ động: “Được, anh hỏi thử, nếu không ai phản đối, anh sẽ tiện thể mời cả nhóm câu lạc bộ luôn.”
“Vậy hỏi thử hết đi đã.”
Hai người cúi đầu, mỗi người gửi tin nhắn hỏi trong nhóm của mình.
Đến khi chốt danh sách xong xuôi, đồng hồ đã điểm 10:40 tối.
Chu An Nhiên đặt điện thoại xuống.
Trần Lạc Bạch quay đầu nhìn cô: “Xong chưa?”
Chu An Nhiên gật đầu.
Trần Lạc Bạch cũng tiện tay ném điện thoại sang một bên, kéo cô vào lòng. Lúc nãy, khi cô vô thức kéo tay anh nũng nịu, anh đã muốn làm vậy rồi.
Anh hạ giọng: “Để anh xem nào?”
Chu An Nhiên: “…?”
Không gian trong phòng khách yên tĩnh vài giây.
Ai đó trong nháy mắt mặt đỏ bừng.
“Thật sự đỏ một chút rồi kìa.”
Trần Lạc Bạch nhìn dấu ửng đỏ mờ mờ trên đó, tay đưa lên chạm nhẹ: “Hôm qua anh cũng không dùng lực mạnh lắm mà?”
Chu An Nhiên cắn môi: “Anh nhẹ chút đi.”
Trần Lạc Bạch khựng lại một chút, rồi bỗng nhiên, một ký ức mơ hồ từ xa xưa ùa về.
“Hôm đó là em đúng không?”
Tay anh vẫn dừng tại đó, Chu An Nhiên ngẩn người: “Hôm đó nào cơ?”
“Hồi đầu cấp ba chưa lâu.” Anh nhớ lại, “Có lần anh gục xuống bàn ngủ trưa, có hai cô gái đi ngang qua, một người nhắc người còn lại đi nhẹ một chút, đó là em đúng không?”
Lúc ấy anh vẫn chưa ngủ say, chỉ thoáng cảm thấy giọng nói ấy rất êm tai, mềm mại lại mang chút khàn nhẹ.
Sau đó anh cũng không để tâm nhiều.
Cho đến cái ngày anh bắt gặp cô khóc trên sân thượng, lúc đó anh đã có cảm giác giọng cô quen quen, nhưng vì ký ức đã phai nhạt, anh không nhớ ra mình đã từng nghe nó ở đâu.
Chu An Nhiên thì nhớ rất rõ.
Đó chính là ngày cô vô tình nghe anh và Chúc Nhiên nói về trận bóng hôm trước.
“Chắc là em.”
Cổ họng Trần Lạc Bạch hơi nghẹn lại.
Hồi cấp ba, anh thực sự đã bỏ lỡ cô rất nhiều lần.
Chu An Nhiên thấy anh cụp mắt, im lặng không nói gì, tay vẫn dừng lại ở đó không động đậy. Khuôn mặt cô đỏ bừng, giọng nói có chút rụt rè:
“Sao vậy?”
Trần Lạc Bạch hoàn hồn.
Anh nhìn cô nằm ngay dưới thân mình, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt trong veo tràn đầy tình cảm dịu dàng dành cho anh.
“Không có gì.” Tay anh lại bắt đầu di chuyển chậm rãi, giọng nói trầm thấp cất lên, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Chu An Nhiên, để anh giúp em bù đắp một tiếc nuối nhé?”
Chu An Nhiên nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ trên tay anh đang chuyển động trước mắt, đầu óc bắt đầu mơ hồ: “Tiếc nuối gì cơ?”
Cô làm gì còn tiếc nuối nào nữa chứ.
“Gần mười một giờ rồi, tối nay em chắc không kịp về trước giờ giới nghiêm rồi.” Trần Lạc Bạch nhẹ giọng nói, “Vậy để Trần Lạc Bạch của năm nhất thay thế Trần Lạc Bạch của năm nhất cấp ba, ở lại ngủ với em một giấc nhé?”
Chu An Nhiên: “???”
Mặt cô lập tức đỏ bừng như sắp bốc cháy, còn Trần Lạc Bạch thì cúi xuống dựa vào vai cô bật cười, lồng ngực khẽ rung động. Tay anh vẫn chưa dừng lại, giọng nói trầm thấp kèm theo tiếng cười vang lên bên tai cô.
“Mặt em sao lại đỏ đến mức này?”
“Em đang nghĩ gì thế?”
“Anh chỉ nói đơn thuần là như hồi cấp ba, cùng em gục xuống bàn ngủ một giấc thôi.”
Chu An Nhiên: “…”
“Trần Lạc Bạch!”
Anh cười khẽ, sau đó nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán cô, giọng vẫn còn ý cười: “Đùa em thôi, tối nay em ngủ phòng chính, anh ngủ phòng khách.”
Anh dừng một chút, rồi lại cúi xuống gần tai cô, giọng nói khẽ khàng mà dịu dàng:
“Trần Lạc Bạch tối nay không ngủ cùng em, nhưng Trần Lạc Bạch sau này sẽ mãi mãi ở bên em.”
Tác giả có đôi lời:
Gào thét! Gào thét! 💕