• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lạc Bạch luôn giữ lời.

Anh nói sẽ không làm gì quá giới hạn thì  ngoài việc hôn ra cũng không làm gì khác. Giống như tối qua, chỉ đơn giản là hôn cô rồi kéo cô vào thư phòng cùng học.

Buổi trưa, Chu An Nhiên và anh ăn cơm hộp cùng nhau trong căn hộ.

Buổi chiều, Trần Lạc Bạch có buổi tập luyện, Chu An Nhiên cùng anh quay lại trường, ngồi trên khán đài xem anh tập bóng một lúc, rồi tự mình quay về thư viện.

Cứ như vậy, một khoảng thời gian dài sau đó, hai người duy trì kiểu tương tác này.

Lịch thi đấu khá dày đặc, Trần Lạc Bạch phải cân bằng giữa việc học và luyện tập bóng rổ, hầu như không có thời gian rảnh. Từ thứ hai đến thứ sáu, họ gặp nhau chủ yếu ở căn tin hoặc thư viện. Cuối tuần thì đổi địa điểm học từ thư viện sang căn hộ của anh.

Nhưng Chu An Nhiên chưa bao giờ ở lại qua đêm.

Từ hôm đó trở đi, Trần Lạc Bạch chưa từng nói bất cứ điều gì quá giới hạn, thậm chí vào cuối tuần, nếu buổi sáng anh có buổi tập, thì buổi chiều họ cùng học ở căn hộ, còn buổi tối, anh luôn đưa cô về trước giờ giới nghiêm.

Giải đấu bóng rổ diễn ra sôi nổi đến giữa tháng 12, cuối cùng cũng bước vào trận chung kết.

Khoa Luật vốn chỉ là một đội trung bình ở các mùa giải trước, nhưng năm nay, dưới sự dẫn dắt của Trần Lạc Bạch, họ đã thẳng tiến vào chung kết.

Tuy nhiên con đường này không hoàn toàn suôn sẻ. Dù Trần Lạc Bạch có kỹ năng xuất sắc, nhưng vẫn là sinh viên năm nhất, còn trong giai đoạn thích nghi và hòa nhập với đội.

Một số trận đấu trước diễn ra đầy khó khăn, có những trận tưởng chừng không thể lật ngược tình thế. Đặc biệt là trận tứ kết, đội của họ bị dẫn điểm suốt cả trận, đến tận 10 giây cuối cùng, Trần Lạc Bạch mới có thể ghi một cú ném ba điểm quyết định, giúp đội lội ngược dòng thắng sát nút trước khoa Thương mại – đội có cả Đỗ Diệc Châu trong danh sách thi đấu.

Sau trận đấu đó, Chu An Nhiên cảm nhận được rõ ràng mức độ nổi tiếng của Trần Lạc Bạch trong trường đã tăng vọt.

Dấu hiệu dễ thấy nhất chính là số lượng người đến xem anh thi đấu ngày càng đông. Khi anh nắm tay cô đi trong khuôn viên trường, hoặc khi anh đưa cô về ký túc xá, ánh mắt dõi theo họ cũng nhiều lên đáng kể.

Ban đầu, Chu An Nhiên còn cảm thấy không thoải mái, nhưng dần dần cô cũng quen.

Trận chung kết diễn ra vào lúc 3 rưỡi chiều thứ bảy, tuần thứ hai của tháng 12.

Hôm nay Chúc Nhiên cũng đến xem trận đấu. Vì Trần Lạc Bạch phải luyện tập nên không thể ra ngoài, Chu An Nhiên thay anh đi đón Chúc Nhiên.

Trước khi xuất phát, Chu An Nhiên đã trang điểm qua trong phòng ký túc.

Bình thường, cô hầu như luôn để mặt mộc khi gặp anh, nhưng hôm nay là trận chung kết, cô muốn bản thân trông đẹp hơn một chút.

Tuy nhiên kỹ năng trang điểm của cô không được tốt lắm, bèn nhờ Bách Linh Vân giúp.

Sau khi trang điểm xong, Bách Linh Vân hỏi cô có phụ kiện nào không, nếu có thì đeo.

Thấy vẫn còn nhiều thời gian, Chu An Nhiên lấy hộp trang sức mà cô hiếm khi dùng đến ra rồi chọn cùng Bách Linh Vân. Cuối cùng, cô quyết định đeo chiếc vòng tay vàng hồng mà Sầm Du đã tặng cô nhân dịp sinh nhật 18 tuổi.

Sân thi đấu nằm gần cổng trường.

Chu An Nhiên đi đón Chúc Nhiên, cả hai cùng vào nhà thi đấu, tìm đến hàng ghế đầu tiên.

Chỗ ngồi hôm nay cũng giống như trận đầu tiên của mùa giải, ngay phía sau khu vực ghế nghỉ của đội khoa Luật.

Lúc này mới 3 giờ 05 phút, nhưng hơn một nửa khán đài đã có người.

Hai đội đã vào sân từ trước và đang tiến hành khởi động lần cuối trước trận đấu.

Vừa ngồi xuống, ánh mắt của Chu An Nhiên theo bản năng tìm về phía nửa sân của khoa Luật, rất nhanh chóng, cô đã nhìn thấy Trần Lạc Bạch giữa đám đông.

Hôm nay, anh mặc đồng phục trắng, sau lưng là số áo 26 in lớn.

Chu An Nhiên nhớ rất rõ, khi còn học cấp ba, số áo của anh là số của cầu thủ trong ảnh đại diện WeChat. Bây giờ lại đổi thành 26, không phải ngày sinh nhật của anh, cũng không phải sinh nhật cô, không biết liệu có phải là số áo của một cầu thủ nào khác mà anh thích hay không.

Trần Lạc Bạch vẫn đang luyện tập ném ba điểm.

Anh cao ráo, tư thế ném rổ trông vô cùng đẹp mắt. Mỗi lần bóng rơi vào rổ, Chu An Nhiên đều nghe thấy tiếng hò reo phấn khích từ khán đài phía sau, sôi động hơn rất nhiều so với trận đấu đầu tiên của mùa giải.

Chúc Nhiên lướt điện thoại một chút rồi nghiêng đầu nhìn sang, chợt thấy cô để tay hờ hững trên đùi, ống tay áo khoác hơi kéo lên, lộ ra một cổ tay trắng ngần đeo một chiếc vòng tay vàng hồng.

“Cái vòng tay này của cậu…” Chúc Nhiên ngập ngừng.

Chu An Nhiên quay đầu lại: “Sao thế?”

Chúc Nhiên: “Không có gì, chỉ là bạn tôi cũng từng mua một chiếc giống vậy để tặng người khác.”

Chu An Nhiên cúi xuống nhìn chiếc vòng trên tay mình: “Cái này là quà của người khác tặng tớ.”

Chúc Nhiên im lặng một lúc, rồi như nhớ ra gì đó, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Chu An Nhiên, gia đình cậu sau này sẽ định cư ở Ngô Thành luôn à?”

Chu An Nhiên lắc đầu: “Có lẽ năm sau sẽ chuyển về đây.”

“Vậy thì tốt.” Chúc Nhiên cười cười, “Nếu không, mỗi dịp nghỉ đông, nghỉ hè cậu lại phải yêu xa với A Lạc, gặp nhau ở Nam Thành vẫn tiện hơn nhiều.”

Chu An Nhiên gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”

Chúc Nhiên lại nói tiếp: “Nhưng mà gia đình cậu của A Lạc, tức là nhà của chị Thấm lại ở Ngô Thành. Nơi đó cũng coi như là nửa quê hương của cậu ấy. Hồi trước, cậu ấy còn suýt chút nữa đã chọn học ở Ngô Thành rồi đấy.”

Chu An Nhiên khá ngạc nhiên: “Thật sao? Khi nào vậy?”

Chúc Nhiên vừa mở miệng định nói tiếp thì khóe mắt lại thấy một bóng dáng cao lớn đang tiến về phía này.

Cậu ta dừng lại, quay đầu nhìn đi chỗ khác: “A Lạc đến rồi.”

Chu An Nhiên cũng xoay mặt lại, thấy chàng trai đang sải bước đến khu vực cạnh sân, cúi người lấy một chai nước từ thùng nước khoáng.

Trần Lạc Bạch vặn nắp chai uống hai ngụm, sau đó bước thẳng đến trước mặt cô, rất tự nhiên nhét chai nước khoáng đang uống dở vào tay cô, rồi nghiêng đầu hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”

Chúc Nhiên: “Đương nhiên là nhân cơ hội nói xấu cậu rồi.”

Trần Lạc Bạch vươn tay ra, trực tiếp choàng nửa vòng qua cổ Chúc Nhiên, động tác trông vừa nhanh vừa mạnh, nhưng giọng điệu lại mang theo ý cười: “Cậu muốn bị đánh à?”

Chúc Nhiên khó khăn quay đầu sang phía Chu An Nhiên: “Chu An Nhiên, mau quản bạn trai cậu đi.”

Chu An Nhiên nghe vậy, vành tai hơi nóng lên.

Cô đưa tay kéo nhẹ vạt áo thi đấu của Trần Lạc Bạch, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy không nói gì xấu về anh đâu, bọn em chỉ đang trò chuyện thôi.”

Trần Lạc Bạch liếc cô một cái, giọng điệu có vẻ bất mãn: “Chu An Nhiên, em lại thiên vị người ngoài đấy à?”

Chu An Nhiên: “……?”

“Không có mà, cậu ấy thực sự không nói xấu anh đâu.”

Trần Lạc Bạch buông tay khỏi Chúc Nhiên, đang định vươn tay nhéo má cô, nhưng chợt nhớ ra vừa mới tập luyện xong, tay còn dính bụi bẩn, nên động tác dừng lại giữa chừng. Cuối cùng, anh chỉ gập ngón tay lại, nhẹ nhàng bật lên trán cô một cái, khóe môi cong lên, cười lười biếng: “Em không hiểu đạo lý ‘bênh người thân không bênh lý lẽ’ à?”

Chu An Nhiên: “?”

Chúc Nhiên xoa cổ, bĩu môi nói: “Cậu bớt nói mấy lý lẽ lệch lạc của cậu đi. Chu An Nhiên là người hiểu chuyện, ngoan ngoãn và thông minh, cậu đừng có làm hư người ta.”

Trần Lạc Bạch nhướng mày, giọng điệu đầy ý trêu chọc: “Tôi dạy bạn gái mình thế nào thì liên quan gì đến cậu?”

Chúc Nhiên đang định phản bác thì điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, nghe nhạc chuông thì chắc là một cuộc gọi thoại hoặc gọi video.

Cậu ta không nhìn màn hình, cứ thế tiện tay nhận cuộc gọi.

Ngay lập tức, một giọng nói ồn ào vang lên từ loa ngoài.

“Chúc Nhiên! Cậu đến nhà thi đấu Đại học A chưa? Mau quay màn hình lại cho bọn tôi xem chị dâu một chút đi!”

Chu An Nhiên: “……?”

Câu nói này quá lớn, không chỉ cô nghe thấy rõ ràng, mà cả Trần Lạc Bạch cũng nghe thấy.

Chúc Nhiên còn chưa kịp ngăn lại, điện thoại trong tay đã bị Trần Lạc Bạch giật mất.

Anh chỉnh lại góc quay camera, lạnh lùng liếc nhìn đối phương qua màn hình: “Bạn gái tôi thì liên quan gì đến các cậu?”

Bên kia đầu dây, giọng nói của Thang Kiến Duệ rõ ràng trở nên e dè: “Ơ… anh Lạc, trùng hợp quá, sao cậu lại đứng ngay đó vậy?”

Trần Lạc Bạch nhếch môi: “Đúng là trùng hợp. Nếu không làm sao tôi biết các cậu có ý định này?”

Bên kia lập tức vang lên một giọng nói khác, nghe có vẻ giống Hoàng Thư Kiệt.

Chu An Nhiên thỉnh thoảng nhìn thấy họ trò chuyện trong nhóm chat, biết rằng Thang Kiến Duệ và Hoàng Thư Kiệt đều đang học đại học trong thành phố Nam Thành.

Chắc hai người họ đang ở cùng nhau.

Hoàng Thư Kiệt: “Anh Lạc, đừng có keo kiệt thế chứ, bọn tôi chỉ là tò mò muốn biết chị dâu trông thế nào thôi mà, xem cậu ấy có thay đổi gì so với hồi cấp ba không thôi.”

Trần Lạc Bạch lười biếng dựa vào lưng ghế, giọng điệu hờ hững: “Bạn gái tôi có thay đổi hay không thì liên quan gì đến các cậu?”

Thang Kiến Duệ: “Anh Lạc, cậu cứ giữ khư khư chị dâu như báu vật thế cũng vô ích, dù gì thì kỳ nghỉ đông chúng ta cũng sẽ gặp nhau thôi.”

Trần Lạc Bạch nhếch môi, giọng điệu chậm rãi: “Vậy thì để nghỉ đông rồi tính tiếp.”

Nói xong, anh dứt khoát cúp máy.

“Đừng—”

Đầu dây bên kia còn chưa kịp phản ứng, âm thanh đã lập tức bị cắt.

Trần Lạc Bạch tiện tay ném điện thoại lại cho Chúc Nhiên.

Chúc Nhiên hoảng hốt chụp lấy, lườm anh một cái: “Chết tiệt, Trần Lạc Bạch, điện thoại của tôi mới mua đấy! Nếu tôi không bắt được thì cậu có đền không hả?”

Trần Lạc Bạch thản nhiên nhìn cậu ta:
“Đền cái gì mà đền? Cậu còn có thời gian bàn bạc chuyện linh tinh với tụi nó, tôi chưa tìm cậu tính sổ đã là may rồi, còn dám kêu tôi đền điện thoại?”

Nói xong, anh cũng không thèm quan tâm đến Chúc Nhiên nữa, ánh mắt chuyển sang Chu An Nhiên.

Cô đang cười nhẹ, hai lúm đồng tiền nhỏ trên má lộ ra, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

Anh lại cảm thấy ngứa tay, nhưng nhớ đến bàn tay mình vẫn chưa rửa sạch, cuối cùng vẫn không đành lòng chạm vào mặt cô. Chỉ khẽ nâng tay, nhẹ nhàng bật vào trán cô một cái.

“Anh đi tập luyện đây.”

Chu An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay lên xoa nhẹ trán.

Trần Lạc Bạch vừa quay người đi, ánh mắt chợt rơi xuống cổ tay cô.

Hôm nay, cô đeo một chiếc vòng tay màu vàng hồng.

Anh liền dừng bước, nắm lấy cổ tay cô.

Chu An Nhiên chớp chớp mắt: “Không phải anh nói đi luyện tập sao?”

Sao lại đột nhiên nắm tay cô?

“Ừm, đúng vậy. Nhưng hôm nay em đeo…” Trần Lạc Bạch dừng lại, “Vòng tay à?”

Chu An Nhiên cúi đầu nhìn cổ tay mình: “Bạn cùng phòng bảo em nên đeo thêm phụ kiện, em liền chọn cái này.”

Trần Lạc Bạch dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng tay trên cổ tay cô, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Đẹp lắm.”

Chu An Nhiên khẽ cong môi, cười nhẹ:
“Anh mau đi tập luyện đi.”

*

Buổi tập luyện nhanh chóng kết thúc, trận đấu chính thức bắt đầu.

Đối thủ của khoa Luật trong trận này là khoa công nghệ thông tin

Nếu nói khoa Luật có thể chật vật tiến vào trận chung kết là một bất ngờ, thì việc khoa công nghệ thông tin vào chung kết lại là điều mà tất cả mọi người đều đoán trước được.

Nói cũng lạ, mấy năm gần đây khoa công nghệ thông tin của Đại học A liên tục tuyển vào không ít sinh viên biết chơi bóng rổ, trong đội còn có đến ba cầu thủ thuộc đội bóng rổ của trường, bao gồm cả đội trưởng Vương Quân Trác.

Dù trong số đó có một người là sinh viên năm nhất, nhưng có thể vào được đội bóng trường thì thực lực của cậu ta chắc chắn không phải dạng vừa.

Họ chính là đương kim vô địch của mùa giải trước.

Ngay từ đầu trận đấu, khoa Luật đã bị áp đảo.

Mặc dù trước đây họ cũng gặp không ít trận đấu khó khăn, nhưng lần đầu tiên bị đối thủ áp chế nặng nề như thế này.

Trong đội có hai cầu thủ rõ ràng bị choáng váng, không theo kịp nhịp độ của Trần Lạc Bạch.

Chu An Nhiên siết chặt chai nước khoáng trong tay, đầu ngón tay vô thức siết chặt hơn.

Bên cạnh, Chúc Nhiên đột nhiên lên tiếng: “Số 10 bên kia là người của đội bóng trường à?”

Chu An Nhiên tập trung nhìn kỹ hơn.

Số 10 bên phía đối phương chính là đội trưởng đội bóng rổ trường – Vương Quân Trác.

Cô gật đầu: “Ừm.”

“Vậy còn số 4 và số 7?” Chúc Nhiên lại hỏi.

Chu An Nhiên tiếp tục gật đầu.

Chúc Nhiên thở dài: “Lần này A Lạc gặp khó rồi.”

Tùy Chu An Nhiên từng xem nhiều trận đấu với Chu Hiển Hồng, nhưng xét cho cùng cô cũng chỉ là một fan bóng rổ “nửa mùa”, không thể so được với Chúc Nhiên – một người theo dõi bóng rổ lâu năm.

Nghe cậu ta nói trận đấu này khó khăn, lòng cô không khỏi thắt lại.

Chúc Nhiên bỗng hỏi: “Chu An Nhiên, cậu còn nhớ hôm đó cậu đã nói gì không?”

Chu An Nhiên ngẩn người: “Nói gì cơ?”

Chúc Nhiên nhắc lại: “Hôm đó khi Trần Lạc Bạch mời cậu ăn cơm, tôi nói nếu cậu ta thua trận thì không chỉ mất mặt trước tôi mà còn cả cậu nữa. Sau đó cậu đã nói gì?”

Chu An Nhiên chớp chớp mắt: “Chỉ cần cậu ấy cố gắng hết mình, thì dù thua cũng không mất mặt?”

Chúc Nhiên gật đầu: “Ừ, cậu nhớ là được.”

Chu An Nhiên biết cậu ta là đang giúp Trần Lạc Bạch, cũng là đang nhắc nhở cô.

Nhưng cô vẫn có chút không phục.

“Chưa chắc cậu ấy sẽ thua đâu.”

Từ đầu mùa giải đến nay, chỉ cần cô không có lịch học thì đều đến xem mọi trận đấu của anh. Cô rất rõ vì sao khoa Luật có thể vào chung kết.

Bởi vì dù có khó khăn thế nào, anh cũng chưa từng bỏ cuộc.

Dù là cấp ba hay bây giờ, anh vẫn luôn là người vừa có thiên phú, vừa vô cùng nỗ lực.

Chu An Nhiên lại nhìn về phía chàng trai đang thi đấu trên sân: “Dù đối thủ có mạnh đến đâu, cậu ấy cũng sẽ không dễ dàng nhận thua.”

Chúc Nhiên bật cười: “Được rồi, xem ra là tôi lo thừa.”

Chu An Nhiên dồn hết sự tập trung vào trận đấu, không nói thêm gì nữa.

Chúc Nhiên cúi đầu, mở nhóm chat trên WeChat.

Nhóm bạn của Tống Kiến Du vẫn liên tục spam @ cậu ta.

Nhóm này là nhóm chat nhỏ ban đầu của bọn họ, trong nhóm toàn con trai, đôi khi nói chuyện không kiêng kỵ gì cả. Chính vì thế nên hôm đó khi kéo Chu An Nhiên vào nhóm, cậu ta đã tạo một nhóm mới.

Thang Kiến Duệ: [Lão Chúc, anh Lạc đã bắt đầu trận đấu chưa? Cậu lén chụp một tấm ảnh của Chu An Nhiên cho bọn tôi xem với!]

Thang Kiến Duệ: [@Chúc Nhiên]

Hoàng Thư Kiệt: [Đúng vậy, không cần video đâu.]

Hoàng Thư Kiệt: [Chỉ cần ảnh thôi là được.]

Hoàng Thư Kiệt: [@Chúc Nhiên]

Chúc Nhiên cúi đầu gõ chữ.

Chúc Nhiên: [Ai bảo các cậu vừa gọi đã hét toáng lên chứ.]

Chúc Nhiên: [Tôi còn chưa kịp ngăn lại.]

Thang Kiến Duệ: [Làm sao tôi biết được anh Lạc lại đứng ngay đó cơ chứ.]

Thang Kiến Duệ: [Bây giờ cậu lén chụp một tấm đi, dù sao cậu ta cũng đang thi đấu, không thể biết được đâu.]

Chúc Nhiên: [Mấy cậu muốn chết thì đừng kéo tôi theo.]

Chúc Nhiên: [Tôi không chụp đâu.]

Hoàng Thư Kiệt: [Gì mà muốn chết chứ, anh Lạc đâu có nhỏ nhen đến thế.]

Chúc Nhiên: [Trong chuyện liên quan đến Chu An Nhiên, cậu ta đúng là nhỏ nhen như vậy đó.]

Chúc Nhiên: [Hồi cấp ba, trong điện thoại cậu ấy có ảnh nào của Chu An Nhiên mà từng cho ai xem chưa? Dù chỉ một tấm?]

Chúc Nhiên: [Cậu ta đúng là một tên trọng sắc khinh bạn!]

Thang Kiến Duệ: [Tôi thật sự tò mò chết mất, không biết anh Lạc yêu đương sẽ trông như thế nào.]

Chúc Nhiên: [Còn trông thế nào được, chính là ngọt ngào đến phát ngấy ấy!]

Hoàng Thư Kiệt: [Ngọt ngào đến mức nào?]

Chúc Nhiên: [Vừa mới một giây trước còn mắng tôi, ngay giây sau nói chuyện với Chu An Nhiên giọng điệu dịu dàng hơn 800 lần ấy.]

Chúc Nhiên: [Nhưng công nhận, chị dâu của mấy cậu đúng là rất tốt.]

Hoàng Thư Kiệt: [Đương nhiên rồi.]

Hoàng Thư Kiệt: [Anh Lạc của tôi mắt nhìn cao lắm, người anh ấy thích sao có thể kém được.]

Hoàng Thư Kiệt: [Nhưng cậu nói vậy làm tôi càng tò mò hơn.]

Hoàng Thư Kiệt: [Không được, tôi không tiết kiệm tiền du lịch hè nữa, tuần sau tôi muốn đến Bắc Thành, cũng chưa từng đến Đại học A bao giờ.]

Hoàng Thư Kiệt: [Thang Kiến Duệ, cậu đi không?]

Thang Kiến Duệ: [Đi!!]

Chúc Nhiên: [Tới đi.]

Chúc Nhiên: [Đúng lúc anh Lạc đấu xong trận này, tuần sau chắc cũng có thời gian mời khách rồi.]

Thang Kiến Duệ: [Nhưng tôi gần hết tiền tháng này rồi, ai đó cho tôi mượn tiền vé máy bay đi.]

Chúc Nhiên: [Đi mà hỏi anh Lạc của cậu ấy.]

Chúc Nhiên: [Miễn là không liên quan đến ‘bà xã’ của cậu ta, cậu ta vẫn rất hào phóng.]

Chúc Nhiên khóa màn hình điện thoại, thấy trên sân vừa đúng lúc đang tạm dừng, bèn nghiêng đầu nói: “Chu An Nhiên, cậu hỏi xem Nghiêm Tinh Thiến và mấy người kia có rảnh không, Thang Kiến Duệ và Hoàng Thư Kiệt có thể tuần sau sẽ tới, nếu mọi người có thời gian thì cùng nhau tụ tập đi.”

Chu An Nhiên gật đầu: “Được, tối nay tớ sẽ hỏi họ.”

Sau khi thời gian tạm dừng kết thúc, bên khoa Luật thay hai cầu thủ vào sân.

Hai cầu thủ này tuy không bị tâm lý như người trước, nhưng bản thân họ chỉ là cầu thủ dự bị, thực lực vẫn kém hơn so với đội hình chính.

Sau khi vào sân, khoa Luật vẫn tiếp tục bị dẫn trước, khoảng cách điểm số không ngừng nới rộng.

Kết thúc hiệp một, tỷ số là 12-20, khoa công nghệ thông tin dẫn trước 8 điểm.

Trong thời gian nghỉ giữa hiệp, Trần Lạc Bạch đi thẳng đến chỗ khán đài, cầm lấy chai nước khoáng trong tay Chu An Nhiên vặn nắp uống hai ngụm, bỗng cảm thấy bàn tay đang thả lỏng bên người bị một bàn tay mềm mại khác nắm lấy.

Anh cúi mắt nhìn xuống, có chút bất ngờ, khóe môi lại vô thức cong lên: “Em nắm tay anh làm gì?”

Đây là lần đầu tiên Chu An Nhiên chủ động có hành động thân mật với anh trước mặt người khác, hơn nữa lại còn là trước hàng nghìn khán giả thế này.

Mức độ xấu hổ gần như chạm đỉnh, nhưng cô vẫn không hề do dự, ngón tay len vào giữa những ngón tay của anh, đan chặt lại, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tiếp thêm năng lượng cho anh, hiệp sau cố lên nhé.”

Bàn tay cầm chai nước của Trần Lạc Bạch siết chặt hơn, cảm giác như có thứ gì đó tràn ngập trong lòng, lại như có cái gì đang nhẹ nhàng gãi ngứa trong tim anh.

Anh cúi xuống nhìn vành tai đang đỏ bừng của cô: “Cầm tay thôi e rằng không đủ tiếp năng lượng rồi.”

Chu An Nhiên sững sờ, ngây người nhìn anh.

Trần Lạc Bạch đột nhiên cúi sát lại, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Giữa trận ra đây cho anh hôn một cái nhé?”

Chu An Nhiên: “……?”

Mãi đến khi hiệp hai bắt đầu, mặt Chu An Nhiên vẫn còn đỏ bừng.

Cái người này ngày càng quá đáng.

Ở nơi công cộng thế này mà lại nói ra mấy lời đó với cô!

May mà anh hạ thấp giọng nói.

Chu An Nhiên nghiêng đầu liếc nhìn, thấy Chúc Nhiên vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến bên này.

Chắc là chưa nghe thấy gì đâu… đúng không?

Chúc Nhiên không nghe thấy, vậy thì chắc những người khác cũng không nghe thấy… nhỉ?

Trên sân vang lên tiếng còi chói tai, trọng tài thổi phạt một cầu thủ của khoa công nghệ thông tin vì phạm lỗi cản người.

Chu An Nhiên lập tức vứt bỏ những suy nghĩ lung tung mà ai đó vừa gây ra, nghiêm túc tiếp tục theo dõi trận đấu.

Hai cầu thủ của khoa Luật bị áp đảo lúc đầu, giờ đã quay lại sân.

Không biết trong thời gian nghỉ giữa hiệp Trần Lạc Bạch đã nói gì với họ, nhưng sau khi vào sân, họ rõ ràng đã lấy lại trạng thái, không còn rơi vào tình huống không theo kịp tiết tấu của anh nữa. Cộng thêm việc anh xử lý bóng hợp lý, biết lúc nào nên ném, lúc nào nên chuyền, tấn công và phòng thủ dần trở nên trơn tru hơn.

Nhưng bên khoa công nghệ thông tin vẫn có vài cầu thủ rất mạnh, phối hợp với nhau cũng khá ăn ý.

Cả hai đội bắt đầu giằng co quyết liệt, khoa CNTT không cho khoa Luật có cơ hội tận dụng lợi thế, mà khoa Luật cũng không để đối thủ kéo dãn khoảng cách điểm số.

Kết thúc hiệp hai, hai đội ghi số điểm bằng nhau trong hiệp này, khoảng cách vẫn duy trì ở 8 điểm.

Sau khi vào thời gian nghỉ giữa trận, các cầu thủ hai bên lần lượt đi vào phòng thay đồ.

Chu An Nhiên cắn môi, ngón tay siết chặt dây đeo túi xách rồi lại thả lỏng, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng nghiêng đầu nói với Chúc Nhiên: “Tớ qua đó nói chuyện với cậu ấy một chút nhé.”

Chúc Nhiên không nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên gật đầu: “Ừ, đi đi.”

Chu An Nhiên đứng dậy, không để ý đến những ánh mắt đang dõi theo mình, cắn răng đi vào lối đi cạnh sân.

Lúc này, Trần Lạc Bạch đã đi đến cửa phòng thay đồ, phần lớn đồng đội đã vào trong, âm thanh bước chân vang lên khắp hành lang, bản thân anh cũng không nghe rõ gì, nhưng lại đột nhiên có một loại linh cảm.

Trước khi bước vào, anh không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, ánh mắt lập tức khựng lại.

Không xa phía sau, cô gái kia cũng vừa hay nhìn thấy anh quay đầu, liền dừng bước. Có lẽ cô đã vội vàng chạy theo, hơi thở còn chưa kịp điều chỉnh, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Dưới ánh đèn không quá sáng trong hành lang, Trần Lạc Bạch vẫn có thể dễ dàng nhận ra khuôn mặt đỏ bừng của cô. Trái tim anh như có thứ gì đó đột ngột sụp đổ, rồi lại được một thứ mềm mại lấp đầy.

Anh hiểu rõ cô nhạy cảm và hay ngại ngùng đến mức nào, thế nên câu nói lúc nãy anh chỉ muốn trêu cô mà thôi, không ngờ cô lại thực sự chạy theo.

Cũng giống như lúc nãy, cô đã dám nắm tay anh trước mặt nhiều người đến thế, nói rằng muốn tiếp thêm năng lượng cho anh.

Trần Lạc Bạch quay đầu nhìn các đồng đội, giọng điệu vẫn bình thản, nhưng chỉ anh mới biết bàn tay đang buông thõng bên người đã siết chặt ngay từ giây phút nhìn thấy cô.

“Vào trước đi, lát nữa tôi sẽ vào sau.”

Hai đồng đội còn chưa vào cửa quay đầu nhìn một cái, thấy Chu An Nhiên đứng cách đó không xa, lập tức bật cười, còn cố tình trêu chọc: “Mau đi đi, nhưng đừng lãng phí quá nhiều thời gian nhé, bọn này còn đang chờ cậu quay lại bàn chiến thuật đấy!”

Trần Lạc Bạch cười đẩy họ vào trong, tiện tay đóng cửa lại, sau đó mới đi đến chỗ cô gái nhỏ đang đứng đấy.

Chu An Nhiên cũng không biết tại sao mình lại nhất thời bốc đồng chạy đến đây, lúc này đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ.

Đặc biệt là ánh mắt của anh khi nhìn cô lúc này không giống như mọi khi, ánh mắt ấy như đang bùng lên những đốm lửa nhỏ.

Cả người anh đều phủ kín mồ hôi, cổ áo bóng rổ hơi ướt, trán, cổ, xương quai xanh và cánh tay, tất cả phần da lộ ra ngoài đều thấm đẫm những giọt mồ hôi li ti.

Vốn dĩ, những lúc như thế này, anh luôn mang lại cho người ta cảm giác vừa mạnh mẽ, vừa tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.

Nhưng hôm nay, có lẽ vì ánh mắt anh nhìn cô quá khác biệt, cán cân dường như đã nghiêng về phía khí chất hormone nồng đậm, khiến anh trở nên quá mức hấp dẫn.

Chu An Nhiên bị anh nhìn đến mức tim đập dồn dập, theo bản năng muốn chạy trốn, cô cũng thực sự làm vậy: “Em… em chỉ muốn nói hiệp sau cố lên thôi! Em về trước đây!”

Vừa quay người, cổ tay cô liền bị anh nắm chặt.

“Chạy gì chứ?”

Lòng bàn tay Trần Lạc Bạch nóng bỏng.

Chu An Nhiên cảm giác cổ tay mình như bị bỏng nhẹ, còn chưa kịp trả lời, đã bị anh kéo vào lối đi thoát hiểm gần đó.

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, một tay đẩy cửa, tay còn lại kéo cô vào trong, sau đó đóng cửa lại, không nói một lời liền cúi xuống hôn cô.

Lần đầu tiên Chu An Nhiên thấy anh mạnh mẽ và bá đạo như thế này.

Suốt một tháng qua, anh đã hôn cô không ít lần, nhưng hoàn toàn không giống lần đầu tiên còn dịu dàng dỗ dành để cô chịu mở miệng.

Anh chống một tay lên cửa, tay kia nâng cằm cô, đầu lưỡi thuần thục lướt qua răng môi cô, xâm chiếm từng góc nhỏ trong khoang miệng.

Anh hôn sâu, hơi thở nóng rực bao trùm lấy cô, tất cả không khí xung quanh dường như đều bị anh chiếm lấy, khiến cô không thể thở nổi.

Hàm răng và vòm miệng bị anh cọ qua, đầu lưỡi bị anh ngậm lấy, m.út mát thật mạnh, cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể.

Sau đó anh nhanh chóng buông ra.

Một nụ hôn ngắn ngủi nhưng cực kỳ sâu sắc.

Trần Lạc Bạch tựa trán vào trán cô, đôi mắt vẫn còn vương chút tàn dư của ngọn lửa chưa tắt, giọng nói trầm thấp cất lên, như đang kìm nén điều gì đó.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên môi cô một cái, rồi mới nói tiếp: “Chu An Nhiên.”

“Sao em lại ngoan như vậy chứ?”

Đây là lần đầu tiên cô hôn anh ở trường học.

Còn là ngay tại nhà thi đấu, nơi có vô số khán giả đang chờ đợi anh quay lại sân. Không biết vì sợ có người bắt gặp bất cứ lúc nào, hay vì dáng vẻ hiện tại của anh quá mức quyến rũ, khiến cô đỏ mặt tim đập loạn nhịp.

Nụ hôn này đã kết thúc, nhưng tim cô vẫn đập mạnh đến mức như muốn nổ tung.

Cô không hiểu sao anh lại đột nhiên nói ra câu đó, cũng không có thời gian để hiểu, cô không thể trì hoãn thời gian của anh lâu hơn nữa.

Cô siết chặt lấy áo đấu của anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhắc nhở:

“Đã tiếp đủ năng lượng rồi chứ? Anh mau quay lại phòng thay đồ đi.”

Trần Lạc Bạch cúi xuống nhìn cô.

Hôm nay cô trang điểm, trông còn xinh đẹp hơn thường ngày.

Anh mỉm cười khẽ khàng, nhưng lại lắc đầu nói: “Vẫn chưa đủ.”

Chu An Nhiên: “……?”

Anh còn muốn thế nào nữa đây?

Ở bên ngoài như thế này, mức độ xấu hổ của cô đã chạm tới giới hạn rồi.

Cô đỏ mặt đẩy anh ra, giục giã: “Không còn cách khác đâu, em đi trước đây.”

Trần Lạc Bạch nhấn cô trở lại: “Chờ một chút.”

Chu An Nhiên đỏ mặt: “Anh chỉ có mười phút nghỉ giữa trận thôi, hôn tiếp thì để sau trận đấu đi, không thì sẽ không kịp!”

Thực ra, Trần Lạc Bạch cũng có ý định nhanh chóng quay về, nếu không lúc nãy anh đã không dễ dàng buông cô ra như vậy.

Chỉ là, trước khi cô rời đi, anh có chuyện muốn nói.

Không ngờ cô lại chính miệng nói ra câu kia.

Anh nhịn không được, cúi xuống đặt cằm lên vai cô, bật cười: “Ừ, vậy sau trận đấu hôn tiếp.”

Chu An Nhiên: “……?”

“Nhưng mà, An Nhiên này…”

Trần Lạc Bạch dừng lại, ánh mắt lại rơi xuống môi cô, rồi áp sát vào tai cô, cất giọng thì thầm: “Son môi của em bị lem rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK