• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, trường học thiếu đi một phần ba người, ngôi trường lập tức vắng vẻ đi nhiều, căn tin hay các cửa hàng nhỏ ngoài trường không còn đông đúc như trước nữa.

Bước vào trung tuần tháng sáu, thời tiết thành phố Nam đã nóng bừng bừng, ve sầu bắt đầu kêu inh ỏi, mặt đường bị nhiệt độ cao nướng cháy.

Buổi tối không bật điều hòa cả đêm thì không ngủ được.

Nhưng lúc đi ngủ mở điều hòa, Chu An Nhiên không cẩn thận đá chăn nên bị cảm, mãi đến cuối tháng sáu mới khỏi hoàn toàn.

Trời nóng nên cảm giác thèm ăn cũng bị ảnh hưởng.

Sau khi hết cảm lạnh, Chu An Nhiên không còn phải bắt mình ăn những món thanh đạm nữa, chiều nay cô và Nghiêm Tinh Thiến đến một quán nhỏ bên ngoài trường ăn mì hầm.

Sau khi mì được dọn ra, Chu An Nhiên trộn đều gia vị, đầu tiên là gắp miếng đậu ngâm mà ông chủ thêm riêng vào, vừa mới cắn một miếng đã nghe thấy Trương Thư Nhàn thì thầm: “Này, chiều này tớ nghe nói Ân Nghi Chân nói công khai ở lớp là cậu ấy và Tông Khải chỉ thân thiết như anh em ruột, bảo sau này mọi người đừng trêu bọn họ nữa. Vậy là có ý gì, có phải cậu ấy định bắt đầu theo đuổi Trần Lạc Bạch không? Trước đây đâu có thấy cậu ấy phản bác tin đồn nghiêm túc như vậy.”

Tim Chu An Nhiên thắt lại, cô quên mất miếng đậu phụ được ngâm trong tương, bên trong chứa đầy nước nên không cẩn thận bị sặc.

Cô vội vàng rút vài tờ khăn giấy ra che miệng, ho liên tục mấy cái, nước mắt trào ra.

Nghiêm Tinh Thiến nhanh chóng đưa trà chanh đá qua cho cô: “Sao bất cẩn thế.”

Chu An Nhiên ngậm ống hút, uống một hớp trà chanh đá, cố gắng kìm nén cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng.

“Hiếm thấy Nhiên Nhiên nghe chuyện phiếm nghiêm túc đến mức sặc đó.” Thấy cô ngừng ho, Trương Thư Nhàn mới nói đùa.

Chu An Nhiên không biết trả lời câu đùa này thế nào, chỉ cầm cốc cười với cô ấy rồi uống thêm hai ngụm trà chanh.

Người lại, Thịnh Hiểu Văn tò mò hỏi: “Trưa hôm nay cậu đi ăn với chúng tớ, còn đâu đều ở trong lớp học, cậu biết tin này từ đâu vậy?”

Trương Thư Nhàn chớp mắt: “Tớ nghe thấy lúc đi vệ sinh đó. Tớ có bạn cấp hai ở lớp 10A3.”

Nghiêm Tinh Thiến gắp một đũa mì, chợt nhớ ra gì đó: “Nhắc mới nhớ, các cậu có thấy dạo này Tông Khải ít đến lớp chúng ta không?”

Trương Thư Nhàn gật đầu thật mạnh: “Đúng, đúng. Học kỳ trước cậu ta thường  xuyên đến, đầu học kỳ này cậu ta cũng hay dẫn Ân Nghi Chân đến lớp bọn mình, nhưng dạo gần đây thì một mình Ân Nghi Chân tới nhiều hơn, còn Tông Khải chẳng thấy đâu.”

Thịnh Hiểu Văn bật cười: “Cậu nói nghe cứ như chuyện tình tay ba máu chó ý nhỉ.”

“Ha ha, vẫn là tiết mục kinh điển trúc mã đấu với người từ trên trời rơi xuống.” Trương Thư Nhàn xoa cằm, “Nhưng ba người này đều rất đẹp, ai về với ai tớ cũng thấy ok.”

Chu An Nhiên yên lặng ăn đậu phụ không chen vào, không biết có phải do đậu phụ ngâm quá lâu không mà cô ăn thấy vị chát.

Ăn mì hầm xong, bốn người vừa uống nốt ly nước vừa tán gẫu đi bộ về trường.

Vừa vào trường không lâu, Thịnh Hiểu Văn bỗng nhiên cảm khái: “Haiz, lớp 10 kết thúc nhanh thật, không biết năm có được ăn chung với các cậu không. Lớp mình sẽ không bị chia ra, Thư Nhàn và Nhiên Nhiên vẫn sẽ học chung lớp, nhưng tớ với Thiến Thiến định chuyển sang khoa nghệ thuật, không biết kỳ sau sẽ bị xếp đi đâu nữa.”

Nghiêm Tinh Thiến ủ rũ: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, nghĩ thôi đã thấy buồn rồi. Giá mà thành tích môn khoa học của tớ cao hơn thì tớ cũng không muốn học nghệ thuật đâu.”

Chu An Nhiên an ủi cô ấy: “Không sao, chúng ta vẫn cùng đi đến trường mà.”

“Đúng vậy, chắc chắn cậu và Nhiên Nhiên sẽ không bị chia cắt đâu, vẫn đi ăn chung với nhau được mà.” Trương Thư Nhàn an ủi, “Hết giờ học cậu đến tìm bọn tớ cũng được, dù sao vẫn còn học chung một trường, không gì là không tiện cả.”

Tiệm mì nằm ở ngoài cửa đông, Chu An Nhiên nghe cô ấy nói, theo thói quen lại nhìn về sân bóng rổ số ba.

Còn cách đó một quãng, cô vẫn dễ dàng tìm thấy bóng dáng quen thuộc ở dãy đầu tiên.

Hình như anh cướp bóng của ai đó.

Trông hơi giống Chúc Nhiên, Chu An Nhiên không chắc lắm.

Sợ bị các bạn chú ý nên cô chỉ lén nhìn anh vài lần rồi thôi.

Đến khi khoảng cách gần hơn, Trương Thư Nhàn mới chú ý đến người trên sân bóng: “Này này, các cậu mau nhìn đi, nhóm Trần Lạc Bạch đang chơi bóng kìa, Tông Khải cũng ở đó, Ân Nghi Chân thì đứng bên cạnh xem. Oa, kích thích quá!”

Lúc này Chu An Nhiên mới thoải mái nhìn sang.

Đúng lúc thấy anh nhảy lên ném quả ba điểm.

Giá bóng rổ hướng về phía bọn cô, cô không biết quả bóng này có lọt lưới không, nhưng cô thấy anh bỗng nhiên nở nụ cười sau khi ném bóng xong.

Nụ cười của thiếu niên tràn ngập tinh thần phấn chấn không gì che giấu.

Chắc chắn là vào rồi.

Trương Thư Nhàn cũng cảm khái: “Hot boy chơi bóng quá ngầu, vậy nên cũng có khả năng người từ trên trời rơi xuống này sẽ thắng anh bạn trúc mã. Tớ đoán sau khi Ân Nghi Chân nghiêm túc làm rõ mối quan hệ với Tông Khải thì trường chúng ta sẽ có tin đồn giữa cậu ấy và Trần Lạc Bạch.”

Chu An Nhiên cắn ống hút, cô cảm giác trà chanh hôm nay chua khó hiểu.

Đúng như Trương Thư Nhàn dự đoán, chưa được mấy ngày, trường học đã có người đồn đoán về quan hệ của Ân Nghi Chân và Trần Lạc Bạch.

Nhưng chắc do sắp thi cuối kỳ nên khoải thời gian sau Ân Nghi Chân không hay tới lớp họ, ngay cả Trương Thư Nhàn cũng chăm chỉ học hành không tám chuyện nữa, chỉ thỉnh thoảng đi đến chỗ đông người, Chu An Nhiên mới nghe thấy ai đó xì xào bàn tán vài câu.

Một lý do khác khiến “scandal” không lan truyền rầm rộ có lẽ là cho đến nay, Trần Lạc Bạch chưa bao giờ một mình đi tới lớp 10A3 tìm Ân Nghi Chân, cũng không ở riêng với cô ấy ở trường.

Ôm chút an ủi này, Chu An Nhiên cũng vùi đầu ôn tập.

Một ngày trước kỳ thi cuối kỳ, Chu An Nhiên đến tháng.

Ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt cô sẽ rất khó chịu, nhưng may mà sang ngày hôm sau sẽ không cảm thấy quá đau nữa, cho nên cũng không ảnh hưởng tới kỳ thi cuối kỳ.

Chỉ là không biết vì sao mà lần này đau rất nghiêm trọng, suốt một ngày, tâm trạng cô cũng không tốt.

Sau giờ học buổi chiều, Nghiêm Tinh Thiến nói sẽ mang cơm về cho cô, bảo cô ở lại lớp nghỉ ngơi.

Chu An Nhiên nằm bò lên bàn, cố gắng ôn tập môn Lịch Sử.

Đến lúc thay băng vệ sinh, cô mới nén đau đứng dậy.

Vào giờ ăn cơm chiều, khu dạy học càng yên tĩnh hơn. Chu An Nhiên ôm bụng chậm rãi đi đến nhà vệ sinh, sau khi thay xong, cô vừa đứng lên đã nghe thấy một giọng nói.

“Nhà vệ sinh ở khu này cứ đến giờ này là yên ắng, cũng may là cậu đi với tớ, không thì tớ chẳng dám đi đâu.”

Là một giọng nói rất ngọt, là giọng của Ân Nghi Chân.

Người đáp lại là Lâu Diệc Kỳ, cô ấy cười nói: “Có mấy lớp vẫn có người mà, cậu cũng chỉ vào rửa tay thôi, có gì đâu mà sợ.”

“Vậy thì tớ cũng sợ lắm.” Ân Nghi Chân làm nũng.

Chu An Nhiên đang định mở cửa, nghe cô ấy nói vậy thì sợ đột nhiên mở cửa sẽ dọa cô ấy mất. Cô dừng lại, còn đang do dự thì tiếng nói chuyện bên ngoài vẫn tiếp tục xen lẫn tiếng nước chảy.

“Mà này.” Ân Nghi Chân nói, “Tối qua tớ hẹn Trần Lạc Bạch ra ngoài một mình sau khi thi cuối kỳ xong.”

Bàn tay đặt lên tay nắm cửa của Chu An Nhiên cứng đờ.

Lâu Diệc Kỳ hơi không tán thành: “Sao cậu vẫn còn hẹn cậu ấy? Chẳng phải tớ đã bảo cậu đừng để cậu ấy phát hiện cậu thích cậu ấy rồi sao? Trước đây những bạn nữ thích cậu ấy đều bị….”

Tiếng nước ngừng, Ân Nghi Chân ngắt lời cô ấy.

“Đều bị từ chối rồi giữ khoảng cách đúng không? Tớ biết, nhưng mà tớ không nhịn được. Tớ không muốn ngày nào cũng phải giả vờ không thích trước mặt cậu ấy, hơn nữa….” Cô gái dừng lại, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng kích động: “Cậu ấy đồng ý rồi.”

Giọng Lâu Diệc Kỳ có vẻ như rất hãi hùng, to hơn hẳn trước đây mấy lần: “Cậu ấy đồng ý với cậu rồi?”

“Đúng vậy, đồng ý rồi.” Giọng Ân Nghi Chân tràn đầy ý cười, “Cậu từng nói cậu ấy không đi riêng với bạn nữ nào ở trường mà, vậy mà cậu ấy đồng ý đi chơi riêng với tớ, chắc là cũng thích tớ rồi.”

Nhà vệ sinh yên ắng mấy giây rồi Lâu Diệc Kỳ mới nói: “Vậy sao.”

“Tớ cũng nghĩ như vậy.” Ân Nghi Chân cười hì hì, “Cậu nói xem, hôm đó tớ nên chủ động tỏ tình hay là đợi cậu ấy tỏ tình nhỉ….”

Những lời sau đó theo tiếng bước chân đi xa, cũng biến mất trong khoảng cách.

Nhà vệ sinh lại trở nên yên ắng.

Tĩnh lặng tới mức không khí như bị đóng băng.

Một lúc sau, Chu An Nhiên chậm rãi mở cửa.

Một người luôn giữ khoảng cách với các cô gái đột nhiên không còn giữa khoảng cách với một người khác, ngoại trừ thích cô ấy ra thì cô cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.

Có lẽ là do quá đau bụng nên vừa ra khỏi nhà vệ sinh, mũi cô đột nhiên cay xè.

Càng đến gần lớp học, cảm giác đó càng rõ ràng hơn, cô không kìm nén được cảm xúc của mình nữa.

Nhưng vừa nãy khi cô ra khỏi lớp, Hạ Minh Vũ vẫn còn ở trong phòng học, cũng có hai bạn khác đang yên lặng ôn bài.

Chu An Nhiên không muốn người khác thấy mình như vậy.

Cô xoay người bước lên cầu thang bên cạnh lớp học, nhưng mỗi bước đi của cô đều động tới bụng, cơn đau càng rõ ràng hơn.

Lúc lên sân thượng không một bóng người, không biết là do quá mệt hay quá đau mà Chu An Nhiên suýt nữa không đứng vững được, ngồi xổm ở gần cửa.

Đôi mắt chớp chớp, nước mắt rơi xuống.

Sân thượng của tòa nhà này còn yên tĩnh hơn cả nhà vệ sinh, sự yên tĩnh này khiến Chu An Nhiên tạm thời buông thả dũng khí của bản thân.

Cô gục lên đầu gối, im lặng khóc một hồi, sau đó không nhịn được mà khẽ nức nở.

Bị cảm xúc này và cơn đau ở bụng ảnh hưởng nên cô hoàn toàn không chú ý có tiếng bước chân đến gần, cho đến khi có giọng nói vang lên phía trên.

“Bạn học, cậu sao thế?”

Lại là một giọng nói quá đỗi quen thuộc.

Không cần ngẩng lên cô cũng biết là ai.

Đó là giọng nói đã vang vọng vô số lần trong đầu cô dù chưa nói chuyện với cô được mấy lời.

Là giọng của Trần Lạc Bạch.

Chu An Nhiên thấy số mình thật xui.

Một ngày trước khi thi lại đến tháng.

Trong lúc chật vật, không muốn nhìn thấy anh nhất thì lại gặp riêng anh.

Chu An Nhiên dừng khóc, ngay cả bả vai cũng cứng đờ.

Mọi động tĩnh xung quanh lại trở nên rõ ràng, cô nghe thấy tiếng gió trên sân thượng, xen lẫn với hơi nóng của mùa hè.

Có lẽ vì cô không trả lời nên cô nghe thấy tiếng bước chân của anh dần đi xa, ban đầu rất nhẹ, sau đó có thể là do anh đi xuống cầu thang nên nặng nề hơn, rồi từ từ biến mất.

Sân thượng lại trở nên tĩnh lặng.

Rõ ràng không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mình lúc này, nhưng sau khi biết anh bỏ đi, Chu An Nhiên lại cảm thấy mất mát khó tả.

Cô sợ lại có người khác lên đây nên không dám thả lỏng mình nữa, cô dành chút thời gian để ép bản thân bình tĩnh lại, lúc đứng dậy, bụng cô đột nhiên đau dữ dội, chân cũng tê rần.

Chu An Nhiên miễn cưỡng đứng lên, lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Trái tim cô lỡ một nhịp, vô thức ngẩng lên nhìn về phía cửa….

Một thiếu niên cao lớn chạy vào từ cửa sân thượng, vạt áo đồng phục học sinh hơi phồng lên theo gió, hệt như ngày đầu gặp mặt.

Anh đứng trước mặt cô, có lẽ bởi vì lần này nhìn thấy gương mặt cô nên giọng điệu cũng khác trước.

“Là cậu à.”

Không còn giọng điệu khách sáo xa lạ như câu “Bạn học, cậu sao thế?” vừa nãy.

Ba chữ “Là cậu à” mang theo sự quen thuộc, là đãi ngộ đặc biệt dành cho bạn cùng lớp.

Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Tầm mắt Chu An Nhiên lại trở nên mơ hồ.

Cô không muốn khóc trước mặt anh chút nào, nhưng cô không nhịn được.

“Sao lại khóc nữa vậy?” Giọng anh có vẻ luống cuống, anh giơ tay về phía cô.

Cho dù ánh mắt mơ hồ, Chu An Nhiên cũng nhìn thấy thứ anh đang cầm là một gói khăn giấy.

Có lẽ đây là lý do anh đi rồi quay lại.

Lẽ ra cô nên đoán được.

Dù sao thì lần đầu tiên gặp, cô cũng được anh giúp đỡ mà.

Anh là người được dạy dỗ tốt, lịch sự giữ khoảng cách với tất cả cô gái, nhưng sẽ không ngần ngại đưa tay giúp đỡ khi người khác gặp khó khăn.

Có lẽ đời này cô sẽ không gặp được chàng trai nào tốt hơn anh nữa.

Nhưng cũng chỉ đến đây thôi.

Bởi vì giờ đây đã có một người con gái khiến anh không còn muốn giữ khoảng cách nữa.

Bởi vì anh đã có người mình thích.

Trần Lạc Bạch thật sự không có ấn tượng gì với cô gái trước mặt.

Một mặt, do ảnh hưởng từ Phương Cẩn, từ nhỏ anh đã có mục tiêu rõ ràng, biết rõ bản thân muốn gì, cũng biết rõ cấp ba mình nên làm gì, về phương diện khác, nói ra thì có vẻ hơi tự luyến nhưng nếu anh thật sự để ý một cô gái nào đó ở trường thì chắc sẽ bị mọi người bàn tán, hai ngày sau sẽ có đủ các tin đồn lan truyền.

Đây là đầu tiên anh nghiêm túc nhìn kỹ gương mặt cô.

Thật sự xinh đẹp.

Cô có làn da trắng bóc, khuôn mặt nhỏ nhắn, đặc biệt là đôi mắt rất đẹp, khi khóc đến đỏ mặt cũng không thấy xấu mà ngược lại trông cực kỳ đáng yêu.

Trần Lạc Bạch chưa từng gặp tình huống này bao giờ.

Nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, cô khóc đáng thương như vậy, anh không thể nào quay người bỏ đi.

“Gia đình có chuyện gì sao?”

Chu An Nhiên rơm rớm nước mắt nhìn anh.

Có lẽ là sợ kích thích tâm trạng cô nên giọng anh hạ xuống rất thấp, nghe có vẻ dịu dàng.

Cô đã từng luôn mong chờ cơ hội trời cho nào đó, chẳng hạn như cô nhặt được thẻ sinh viên của anh hoặc là được trở thành bạn cùng bàn của anh, như vậy là sẽ có cơ hội quang minh nói chuyện với anh rồi.

Nhưng cô không ngờ cuối cùng lại đợi được cơ hội này.

Không biết là do ông trời thích trêu ngươi hay là đang trừng phạt cô không đủ dũng cảm nữa.

Chu An Nhiên biết anh đang hỏi vì sao cô khóc chứ không phải muốn hỏi gia đình cô có chuyện gì, nhưng cô không thể trả lời câu hỏi này được.

Anh đã có người mình thích rồi.

Cô gái đó cũng thích anh.

Có lẽ họ sẽ sớm ở bên nhau.

Cho dù anh đã giúp cô rất nhiều lần, cô cũng không thể gây thêm phiền phức cho anh.

Lòng cô rối bời, không nghĩ ra được lý do nào hợp lý nên chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

Trần Lạc Bạch hơi đau đầu.

Anh không thân với cô gái trước mặt này nên không tài nào đoán được nguyên nhân.

Chắc không phải thất tình đâu nhỉ?

Nếu đúng là vậy thì anh không nên hỏi nhiều.

“Vậy….” Trần Lạc Bạch hơi dừng lại, “Là vì áp lực thi cuối kỳ sao?”

Chu An Nhiên cắn môi, do dự rồi khẽ gật đầu.

Cứ để anh nghĩ vậy đi.

Để chuyện Chu An Nhiên thích Trần Lạc Bạch cũng giống hai viên kẹo soda chanh kia, trở thành một bí mật vĩnh viễn không ai biết.

Trần Lạc Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Là vì học tập thì dễ xử lý rồi.

“Chúng ta vẫn chưa lên lớp 11, cậu đừng quá căng thẳng, nếu áp lực nặng quá thì cậu thử bỏ tiết tự học buổi tối đi….”

Không biết có phải ảo giác hay không mà Trần Lạc Bạch cản thấy mỗi khi anh nói thêm một câu, cô gái trước mặt càng khóc kinh hơn.

Anh thử nghĩ lại.

Nhưng chỉ cố nhớ được cô luôn yên lặng trong lớp, không nói nhiều, cũng có cảm giác tồn tại rất nhỏ.

Cảm giác là một cô gái rất ngoan.

Chắc là do ngoan quá nên sợ hãi trước lời đề nghị trốn học của anh chăng?

Trần Lạc Bạch ho nhẹ: “Ý của tớ là cậu có thể xin nghỉ tự học buổi tối, nếu lão Cao chiếm giờ tự học tối nay chữa bài thì tớ cho cậu mượn vở ghi chép được không?”

Khoảnh khắc đó, Chu An Nhiên suýt nữa gật đầu.

Nhưng cô không thể làm vậy.

Cô không thể lợi dụng lòng tốt của anh khi biết anh đã có người mình thích, khi anh không biết tâm tư của cô được.

Ngón tay buông thõng hai bên của Chu An Nhiên siết chặt lại, đầu ngón tay chọc vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói khiến cô miễn cưỡng khống chế được cảm xúc.

“Không cần đâu.” Cô lắc đầu, nghẹn ngào nói, “Tớ khóc xong là ổn rồi.”

Trần Lạc Bạch: “Thật chứ?”

“Thật.” Chu An Nhiên lại gật đầu, tay siết chặt hơn rồi nói thêm, “Cậu xuống trước đi.”

“Được.” Trần Lạc Bạch cũng rất ngại, anh đưa khăn giấy qua, “Vậy cậu cầm khăn giấy đi.”

Lần này Chu An Nhiên không từ chối.

Khi ra khỏi lớp, cô không ngờ mình lại nghe được những lời đó trong nhà vệ sinh nên không mang thừa khăn giấy.

Chỉ là lúc nhận khăn, cô cẩn thận tránh đi, không chạm vào tay anh.

Trần Lạc Bạch lại cẩn thận nhìn cô một lần, thấy cô không khóc nữa thì nâng cằm về phía cửa: “Vậy tớ xuống trước đây.”

Chu An Nhiên siết chặt khăn giấy trong tay.

Sau khi anh xuống, có lẽ sau này bọn họ sẽ không tiếp xúc nữa.

Có người mình thích rồi, chỉ sợ sau này anh sẽ chú ý giữa khoảng cách với những cô gái khác hơn.

Cảm giác cay mũi lại xông lên, Chu An Nhiên sợ giọng mình nghẹn ngào nên không nói gì nữa, miễn cưỡng gật đầu.

Chàng trai không nói gì, xoay người sải bước về phía cầu thang.

Khoảnh khắc thấy anh bước vào cửa, không biết Chu An Nhiên lấy can đảm ở đâu mà gọi anh.

“Trần Lạc Bạch.”

Trần Lạc Bạch xoay người.

Cô gái đứng cách đó không xa nhìn anh, cô không cao lắm, dáng người mảnh khảnh trong bộ đồng phục rộng rãi, mắt còn rất đỏ, giống như có thể khóc bất cứ lúc nào.

Nhưng cô không khóc.

Trần Lạc Bạch thấy cô nở nụ cười khó coi với mình.

Chu An Nhiên nhìn anh, giống như muốn in thật lâu hình bóng của người con trai đó vào trong đáy lòng.

Hai lần trước bỏ lỡ, cô vẫn nợ anh một lời cảm ơn.

Chu An Nhiên cố kìm nén tiếng khóc: “Cảm ơn cậu.”

Nãy giờ Trần Lạc Bạch cứ để ý xem cô có khóc không, bây giờ mới chú ý đến giọng của cô, nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại xen lẫn chút nghẹn ngào, là một giọng nói rất dễ nghe.

Hình như ở một thời điểm nào đó trong trí nhớ, anh đã từng nghe một giọng nói tương tự như vậy.

Nhưng Trần Lạc Bạch không thể nào nhớ nổi anh và cô từng tiếp xúc lần nào khác ngoại trừ hôm nay.

Hình như có lần giáo viên tiếng Anh tìm cô, nhưng lần đó cô không nói gì mà.

Chắc là nhớ nhầm rồi.

“Không có gì, tớ đi đây.” Trần Lạc Bạch khoát tay với cô rồi quay người xuống lầu.

Bóng người cao lớn biến mất khỏi tầm mắt.

Chu An Nhiên siết chặt khăn giấy anh đưa cho, chậm rãi cúi người, lại vùi mặt vào trong cánh tay.

Nếu trước đây cô có thể dũng cảm hơn, nếu hai lần trước cô cũng giống như hôm nay, can đảm gọi anh lại cảm ơn thì liệu sẽ có một kết cục khác không.

Nhưng câu hỏi này không bao giờ có câu trả lời.

Tác giả có lời muốn nói:

“Nếu em có thể nghe thấy tiếng tan nát cõi lòng.” Trích từ bài hát Hành Tây của Ngũ Nguyệt Thiên.

Cách hot boy Trần dỗ nóc nhà tương lai: Nếu học căng thẳng quá thì bỏ học đi cậu =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK