Hôm đó là thứ ba.
Cách ngày hẹn thi đấu còn ba ngày, nhóm Trần Lạc Bạch gần đến giờ học thì mới về trường, Chu An Nhiên cũng không hy vọng có thể gặp anh ngoài giờ học nữa.
Buổi chiều, cô và Nghiêm Tinh Thiến, Thịnh Hiểu Văn ăn cơm bên ngoài xong thì quay trở về lớp ngay.
Khi về chỗ ngồi, Trương Thư Nhàn ngồi phía trước đang vừa nhớ từ vựng tiếng Anh vừa cúi đầu ăn sandwich.
Nghiêm Tinh Thiến thuận miệng hỏi: “Sao cậu lại ngồi đây ăn một mình, Lâu Diệc Kỳ đâu?”
Trương Thư Nhàn không ngẩng đầu: “Ngươi ta đi xem Trần Lạc Bạch huấn luyện với Ân Nghi Chân rồi, đâu rảnh mà nhớ đã hẹn đi ăn với tớ.”
Động tác kéo ghế của Chu An Nhiên tạm thời dừng lại.
Thịnh Hiểu Văn và Nghiêm Tinh Thiến kinh ngạc.
“Với ai cơ?” Nghiêm Tinh Thiến còn tưởng mình nghe nhầm.
Thịnh Hiểu Văn cũng hỏi: “Cậu ấy và Ân Nghi Chân? Mọi chuyện là thế nào? Sao cậu ấy lại chơi với Ân Nghi Chân?”
Trương Thư Nhàn vẫn không ngẩng đầu, chỉ cười giễu, rõ ràng là cảm xúc không tốt: “Làm sao tớ biết được.”
Giáo viên tiếng Anh nói hôm sau sẽ kiểm tra từ vựng, các giáo viên bộ môn khác cũng giao bài tập, Nghiêm Tinh Thiến và Thịnh Hiểu Văn không hỏi gì thêm, ai về chỗ của người nấy.
Chu An Nhiên cũng từ từ ngồi xuống, lấy bài tập toán ra.
Gần đến giờ tự học buổi tối, Lâu Diệc Kỳ mới quay về.
Gần như cùng lúc đó, Chu An Nhiên nghe thấy tiếng Chúc Nhiên kêu mệt phía sau, cũng nghe thấy tiếng Trần Lạc Bạch cười nhạo nói mới thế mà đã mệt, phía sau cô vang lên tiếng kéo bàn kéo ghế, thoáng nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Lâu Diệc Kỳ.
Cô ấy đặt một hộp kẹo nhỏ ra trước mặt Trương Thư Nhàn: “Ăn không, Trần Lạc Bạch mời đó.”
Ngón tay cầm bút của Chu An Nhiên lập tức siết lại.
“Trần Lạc Bạch, Trần Lạc Bạch.” Trương Thư Nhàn ngẩng đầu, giọng rất khó chịu, “Trong đầu cậu chỉ có Trần Lạc Bạch thôi đúng không?”
Bởi vì vừa có một nhóm con trai về lớp nên phòng học rất ồn ào, như thế muốn dập tắt hết cảm hứng tự học, thật ra Trương Thư Nhàn nói rất nhỏ, nếu không đứng gần thì không thể nghe được, nhưng Lâu Diệc Kỳ vẫn lo lắng quay ra phía sau.
Chu An Nhiên hơi cúi đầu, giọng của Lâu Diệc Kỳ lại lọt vào tai cô.
“Cậu bị làm sao vậy, không ăn thì thôi, nói linh tinh cái gì đấy.”
Lúc này, tiếng chuông tự học vang lên.
Tiếng ồn ào phía trước và phía sau lập tức dừng lại.
Nghiêm Tinh Thiến ngồi bên cạnh đẩy quyển vở nháp qua, bên trên viết một câu: “Hai cậu ấy cãi nhau à?”
Chu An Nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn thấy hộp kẹo mà Lâu Diệc Kỳ đặt trên bàn vẫn chưa cất đi, cô cụp mắt, trả lời lên cuốn vở: “Không biết nữa, cậu học từ vựng đi.”
Nghiêm Tinh Thiến vẽ hình mặt xấu đưa cho cô.
Chu An Nhiên không nhịn được bật cười, cười xong, không hiểu sao trong lòng lại thấy cay đắng.
Cô cúi đầu tiếp tục học thuộc từ vựng, viết những từ vựng không có quy luật giống nhau lên vở.
Suy nghĩ dần bắt đầu bay xa.
Sao lại nói là “Trần Lạc Bạch mời”?
Khi tỉnh táo lại, Chu An Nhiên phát hiện bên dưới những từ tiếng Anh không biết từ lúc nào đã xuất hiện các chữ Hán.
Cô viết rất nhiều chữ “Trần”.
Chu An Nhiên giật thót, cô giơ tay che quyển vở nháp lại, ngẩng đầu thấy mọi người đang nghiêm túc tự học, không ai thèm chú ý đến cô.
Trái tim đập nhanh mới từ từ bình ổn lại.
Chu An Nhiên dùng tay giữ vở, lấy bút xóa xóa những chữ kia đi.
Giống như giấu chặt bí mật suýt nữa bại lộ vào trong đáy lòng.
Bầu không khí của bàn trước cứ thể trở nên lạnh lẽo.
Không ai muốn nói chuyện với ai.
Mãi cho đến hết giờ học buổi sáng ngày hôm sau, sau khi giáo viên Vật lý ra khỏi lớp, Chu An Nhiên thu dọn sách vở trên bàn, định đứng dậy ra ngoài ăn cơm với Nghiêm Tinh Thiến thì thấy Trương Thư Nhàn do dự liếc nhìn Lâu Diệc Kỳ.
“Tớ…”
Không biết Lâu Diệc Kỳ có nghe thấy không mà ném mạnh cây bút xuống bàn.
Trương Thư Nhàn chưa nói xong đã bị ngắt lời như vậy.
Phía sau vang lên giọng nữ trong trẻo.
“Diệc Kỳ, hôm nay cậu có đi cùng bọn tớ không?”
Chu An Nhiên không nhịn được quay ra đằng sau, nhìn thấy Ân Nghi Chân dựa vào cửa sau lớp họ, hình như cùng lúc đó, Trần Lạc Bạch cũng bước ra ngoài.
Chỉ nhìn thoáng qua, cánh tay chàng trai như chạm nhẹ vào bả vai cô gái.
Hai mắt Chu An Nhiên giống như bị châm, nhanh chóng quay về.
“Đi, cậu chờ tớ một lát.” Lâu Diệc Kỳ cất cao giọng đáp, vội vàng lấy điện thoại dưới bàn bỏ vào túi, bước nhanh về phía cửa sau.
Trương Thư Nhàn cúi đầu nằm bò lên bàn.
Nghiêm Tinh Thiến kéo tay cô: “Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi, tớ đói lắm rồi.”
“Khoan đã.” Chu An Nhiên khẽ nói, sau đó chỉ vào Trương Thư Nhàn ngồi đằng trước với cô ấy.
Nghiêm Tinh Thiến nhìn lên phía trước, lúc này mới nhận ra bả vai Trương Thư Nhàn hơi run, cô ấy quay sang nhìn Chu An Nhiên, mấp máy môi hỏi: “Cậu ấy khóc à?”
Chu An Nhiên cũng mấp máy môi trả lời: “Hình như thế.”
Nói xong, cô rút gói khăn giấy trong ngăn bàn ra, rút ra mấy tờ, đi lên phía trước, nhẹ nhàng nhét vào tay Trương Thư Nhàn.
Bả vai Trương Thư Nhàn dừng lại.
Chu An Nhiên khẽ hỏi: “Trưa nay cậu muốn ăn gì? Tớ và Thiến Thiến mang về cho cậu.”
Trương Thư Nhàn không trả lời, chỉ lắc đầu.
Trong lớp có người tò mò quay lại nhìn, Chu An Nhiên nghĩ nếu như cô khóc, cô cũng không thích bị người khác nhìn thấy.
Cô mím môi, khẽ nói: “Vậy bọn tớ đi trước đây.”
Ăn cơm xong, Chu An Nhiên tiện đường ghé qua cửa hàng tiện lợi mua sandwich, cô nhớ tới hình ảnh Trương Thư Nhàn nằm gục trên bàn khóc, bàn tay hơi dừng lại.
Hôm qua Trương Thư Nhàn còn mang kẹo cho bọn cô, chắc là cũng thích ăn đồ ngọt.
Chu An Nhiên lấy thêm một chiếc bánh kem.
Khi trở lại lớp, Trương Thư Nhàn đang ngồi tại chỗ cúi đầu, hình như là làm bài tập.
Chu An Nhiên đứng bên cạnh cô ấy: “Thư Nhàn, tớ mua thừa một chiếc bánh kem, cậu muốn ăn không?”
Trương Thư Nhàn ngẩng đầu, mắt vẫn đỏ bừng, “Được, bao nhiêu tiền thế, để tớ trả cậu.”
“Không cần đâu.” Chu An Nhiên lắc đầu, “Hôm qua cậu cũng mang kẹo cho bọn tớ mà.”
Trương Thư Nhàn cũng không khách sáo nữa, cầm lấy bánh kem cô đưa: “Sáng mai tớ sẽ mang bữa sáng cho cậu.”
Chu An Nhiên về chỗ, lại cẩn thận giảng lại cho Nghiêm Tinh Thiến những chỗ cô ấy không hiểu về tiết Vật lý sáng nay.
Trương Thư Nhàn ăn xong bánh kem thì quay lại phàn nàn với các cô: “Thật ra hôm qua là sinh nhật tớ, tớ đã hẹn đi ăn với cậu ấy rồi, rõ ràng chiều hôm qua cậu ấy lỡ hẹn, đã không xin lỗi thì thôi, tớ nhận thua trước mà cậu ấy còn giận dỗi quăng bút nữa.”
Quan hệ của Lâu Diệc Kỳ và Trương Thư Nhàn vốn rất tốt.
Chu An Nhiên không biết nên nói gì, chỉ nói: “Vậy chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tuy hơi muộn, coi như tớ tặng cậu bánh kem đi, ngày mai không phải mang bữa sáng cho tớ đâu.”
Nghiêm Tinh Thiến cũng nói theo: “Thư Nhàn, chúc mừng sinh nhật.”
Cũng may Trương Thư Nhàn chỉ thuận miệng bức xúc nói một câu thế thôi chứ không định nói về chuyện cãi nhau với Lâu Diệc Kỳ, cô ấy lại đổi chủ đề: “Cảm ơn, chiều nay tớ đi ăn với các cậu được không? Tớ không muốn ăn một mình.”
Chu An Nhiên gật đầu: “Được, nhưng mà chiều nay bọn tớ ăn ở căn tin.”
“Đúng lúc tớ cũng sắp hết tiền rồi.” Trương Thư Nhàn nói nhỏ rồi ngừng, câu sau càng giống lẩm bẩm hơn, “Tiết kiệm mấy ngày, vốn định mời cậu ấy đi ăn mà.”
Gần tới giờ học Lâu Diệc Kỳ mới về.
Trên tay cô ấy cầm hộp sữa, không biết là tự mua hay được ai mua cho.
Hết giờ nghỉ trưa, Lâu Diệc Kỳ vẫn không đụng đến hộp sữa bò, cô ấy đóng sách lại, nghiêng đầu hỏi Trương Thư Nhàn: “Chiều nay đi đâu ăn?”
Trương Thư Nhàn: “Tớ đi ăn với nhóm Nhiên Nhiên rồi, sao hả, Ân Nghi Chân không hẹn cậu thì cậu mới nhớ đến tớ?”
Sắc mặt Lâu Diệc Kỳ lập tức lạnh đi: “Cậu thích ăn với ai thì ăn.”
Quan hệ của hai người ngồi trước cứ đông cứng như vậy, cho đến ngày trận bóng diễn ra, lớp băng vẫn chưa thể phá vỡ.
Trong lúc này, Lâu Diệc Kỳ lại cùng Ân Nghi Chân đi xem nhóm Trần Lạc Bạch tập luyện, khi về vẫn cầm chai sữa chua trên tay.
Có đôi lúc, Chu An Nhiên rất hâm mộ tính cách của Nghiêm Tinh Thiến.
Thần kinh thô một chút cũng tốt mà, như vậy sẽ không để ý đến những chi tiết nhỏ, cũng sẽ không mất khống chế đoán già đoán non trong đầu.
Thứ sáu, cả lớp ồn ào.
Đến tiết học cuối cùng của buổi chiều, ngay cả lão Cao cũng không khiến lớp trật tự được.
“Yên lặng.” Cao Quốc Hoa gõ lên bục giảng, “Thầy biết các em còn có trận bóng, nhưng bây giờ vẫn đang trong giờ học, tập trung chú ý lại ngay cho thầy, nhất là Chúc Nhiên, đây là lần thứ ba thầy nhìn thấy em nói chuyện với Trần Lạc Bạch rồi đấy.”
Chúc Nhiên ngồi dưới cười đáp: “Thầy Cao, em không tập trung chú ý được thì làm sao bây giờ hả thầy, bây giờ trong lòng em chỉ có khát khao được thắng thôi, em muốn giành lại vinh quang cho lớp chúng ta.”
Cao Quốc Hoa bị cậu ta chọc tức phải bật cười, ném viên phấn về phía cuối lớp: “Làm sao hả, lý sự, giành vinh quang cho lớp à, em chắc chắn đội lớp mình sẽ thắng sao?”
Cả lớp cười quay lại nhìn.
Chu An Nhiên cũng quay đầu lại, Chúc Nhiên ngồi cùng hàng với cô ở phía cuối, cho dù cô quay lại cũng không nhìn thấy cậu ta.
Nhưng ít ra có thể thấy người ngồi bên cạnh.
Cô cũng chỉ muốn nhìn anh.
Chàng trai dựa lưng vào thế, dáng ngồi không nghiêm túc, anh hơi nghiêng đầu, né viên phấn Cao Quốc Hoa ném, khóe miệng hơi cong lên: “Thầy Cao, nếu bọn em là ba quân thì thầy chính là tướng lĩnh của bọn em, thầy không thể hạ thấp sĩ khí của bọn em trước trận chiến như thế được.”
Cao Quốc Hoa biết anh là người đã ngăn cản vụ ẩu đả của hai lớp lần trước, ông ấy cũng không cầm phấn ném anh mà chỉ cầm phấn chỉ vào anh, nói: “Em cũng đua đòi gây sự đúng không, lát nữa cho các em tan học trước năm phút thì có được coi là động viên sĩ khí cho các em không?”
Chúc Nhiên nhảy cẫng lên: “Lão Cao vạn tuế.”
“Ngồi xuống, đừng làm ồn.” Cao Quốc Hoa vỗ bàn, “Thầy đã cố ý xin với thầy tổng phụ trách, đây là phần thưởng vì các em thi đứng đầu khối, nhưng có một yêu cầu, lúc đi xuống các em phải hết sức yên lặng, nếu có ai làm ồn tới lớp khác thì quay về lớp ngay, biết chưa?”
Cách một khoảng gần, Chu An Nhiên nhìn thấy chàng trai ngồi phía sau làm một động tác cúi chào tiêu chuẩn, nở nụ cười nhạt: “Tuân mệnh.”
Cao Quốc Hoa nói lời giữ lời, cho lớp tan học trước năm phút.
Trần Lạc Bạch đi vào nhà vệ sinh thay đồng phục chơi bóng.
Chu An Nhiên bị Nghiêm Tinh Thiến kéo đến sân thể dục chiếm chỗ.
Lúc đi xuống cầu thang, các bạn cùng lớp có người đi phía trước, cũng có người đi phía sau.
Tất cả mọi người đều nghe lời không ai phát ra tiếng động.
Trên gương mặt ai nấy đều không giấu được nụ cười vui vẻ.
Địa điểm thi đấu là do Trần Lạc Bạch chọn, anh nói đây không phải trận đấu chính thức nên không xin mượn sân trong nhà thể dục của trường, nếu xảy ra tranh chấp ở sân bóng thứ ba thì sẽ giải quyết ở đây.
Hiệp một, sân của lớp 10-2 nằm ở bên kia, học sinh trong lớp cũng đứng kín khu sân này.
Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến đứng ở đường vạch kẻ gần sân bóng số hai, Thịnh Hiểu Văn và Trương Thư Nhàn vốn định đứng cùng bọn cô, nhưng Đổng Thần đã chiếm chỗ trước, cậu ta còn tiện tay kéo Hạ Minh Vũ tới đây.
Thịnh Hiểu Văn khinh thường nhưng cũng không nói gì.
Tuy nhiên Nghiêm Tinh Thiến lại chán ghét nhìn Đổng Thần: “Cậu đứng cạnh tôi làm gì?”
Đổng Thần cứ như vừa mới phát hiện ra cô ấy, cũng tỏ vẻ chán ghét: “Đây là nhà cậu chắc?”
Nghiêm Tinh Thiến mặc kệ cậu ta, nhích lại gần Chu An Nhiên.
Chu An Nhiên không khỏi mỉm cười.
Khu này cách khá xa khu dạy học, có lẽ vì được tan học sớm, cộng thêm sắp có trận đấu bóng rổ nên cả sân bóng ồn ào cãi cọ.
Có học sinh nam bê hai thùng nước tới.
Lâu Diệc Kỳ tự nhiên đi qua: “Mọi người đã quyết định hôm nay tớ và Nghi Chân sẽ phát nước.”
Ý cười trên mặt Chu An Nhiên lại vụt tắt.
“Ai quyết định hả?” Chúc Nhiên nói chen vào, “Chẳng phải là hai cậu tự xung phong nhận làm sao?”
Động tác mở thùng nước của Lâu Diệc Kỳ hơi dừng lại nhưng không ai phát hiện ra, cô ấy lại ngẩng đầu, nụ cười vẫn hiện trên gương mặt: “Vậy sao lúc đó các cậu không phản đối?”
Có một bạn nam khác chen vào hỏi Chúc Nhiên: “Sao chỉ có cậu ở đây, nhóm anh Lạc đâu?”
Vừa rồi Chúc Nhiên cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, nghe hỏi vậy thì vừa làm nóng người vừa chuyển đề tài: “Đang làm nóng người đằng sau.”
Không biết là ai nói: “Tới rồi.”
Chu An Nhiên quay đầu lại.
Mặt trời sắp lặn, bầu trời phía xa dần chuyển sang màu hồng.
Chàng trai cùng đồng đội bước vào sân bóng, bộ đồng phục màu đỏ càng khiến gương mặt anh tuấn trông nổi bật hơn.
Không biết người bên cạnh nói gì với anh mà anh nghiêng đầu mỉm cười, rực rỡ bắt mắt.