Dù vừa rồi hai người đã nắm tay, dù đã có linh cảm từ trước, nhưng khi thật sự nghe chính miệng anh nói ra câu đó, sống mũi Chu An Nhiên vẫn cay xè trong chớp mắt.
Cô chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống.
Đây là lần thứ ba Trần Lạc Bạch thấy cô khóc.
Lần đầu tiên, anh hoàn toàn không biết gì, chỉ coi cô như một người bạn học bình thường. Không hiểu vì sao hôm đó càng dỗ, cô lại càng khóc dữ hơn, cũng không hiểu tại sao cô cười với anh mà trông gượng gạo đến thế.
Nhưng cũng chính từ hôm đó, anh bắt đầu để ý đến cô.
Lần thứ hai, anh chậm chạp đến mức không nhận ra lòng mình. Khi bị gọi vào văn phòng, anh theo bản năng do dự, không muốn nói cho cô sự thật về bức thư tình kia, không nỡ để cô thêm xấu hổ.
Chính vì vậy, anh chậm một bước, tận mắt thấy cô lao lên trước mặt anh, thấy cô chậm rãi ngồi xổm xuống trước anh, giọng nghẹn ngào nói: “Sao cậu ấy có thể thích em được chứ?”
Khoảnh khắc đó, anh không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, chỉ biết rằng, có lẽ cả đời này anh cũng không thể quên được cảnh tượng ấy.
Đây là lần thứ ba.
Cô khóc không thành tiếng, nhưng vẫn rất đẹp.
Trần Lạc Bạch cảm thấy tim mình như bị siết chặt, đau nhói trong chớp mắt. Anh giơ tay định lau nước mắt cho cô, nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào khóe mắt cô, anh lại ngập ngừng dừng lại.
Người từng ngủ gật trong lớp rồi bị giáo viên gọi dậy trả lời câu hỏi cũng không hề hoảng hốt, lúc này giọng nói lại mang theo chút bối rối.
“Cậu đừng khóc, nếu chưa sẵn sàng, tớ có thể tiếp tục chờ.”
Mắt Chu An Nhiên hơi mờ đi, theo phản xạ lắc đầu.
Từ ngày chuyển trường, cô đã nghĩ rằng từ nay về sau, cô và anh sẽ đi trên hai con đường hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Cuộc đời huy hoàng của anh sẽ không ngừng có những người mới gia nhập, còn cô mãi mãi chỉ có thể làm một khán giả lặng lẽ trong bóng tối.
Nhưng sau bao vòng luẩn quẩn, anh lại xuất hiện trước mặt cô, chờ đợi cô.
Vẫn không dám tin.
Vẫn cảm giác như đang trong mơ.
Chu An Nhiên nhìn bàn tay anh qua đôi mắt nhòe lệ, bản năng đưa tay nắm lấy, như muốn níu giữ chút cảm giác chân thực.
Trần Lạc Bạch cúi mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo nắm lấy ngón tay mình, trái tim vốn lơ lửng giữa không trung cuối cùng cũng chậm rãi hạ xuống. Bàn tay còn lại của anh cuối cùng cũng dám chạm vào khóe mắt cô.
Giọng anh mang theo ý cười, như đang trêu cô, nhưng vì đè thấp xuống, nên càng giống như đang dỗ dành.
“Chu An Nhiên, cậu còn chưa đồng ý làm bạn gái tớ đấy. Chưa danh chưa phận, tay không được nắm đâu.”
Chu An Nhiên lại lắc đầu, bị anh chọc cười nhưng chóp mũi vẫn còn cảm giác cay cay không ngừng lan tỏa.
“Không phải không đồng ý.”
Sao có thể không đồng ý được chứ.
Cô thích anh đến vậy, đến mức dù đây chỉ là một giấc mơ, cô cũng muốn chìm đắm mãi không tỉnh lại.
Rời khỏi lớp học, Chu An Nhiên đi bên cạnh anh, vẫn cảm thấy như đang giẫm trên mây, nhẹ bẫng, từng bước đi đều như không chạm đất.
Cô không nhịn được mà lén quay đầu nhìn anh.
Đường nét xương hàm của chàng trai sắc sảo mượt mà, sống mũi cao thẳng, dù là dung mạo hay khí chất đều vô cùng xuất sắc, góc nghiêng của anh đẹp tựa một bức tranh.
Đây là chàng trai từng chiếu sáng cả tuổi thanh xuân của biết bao nữ sinh ở trường trung học phổ thông số hai.
Là người mà cô từng chỉ dám đứng trong đám đông lặng lẽ nhìn theo.
Vậy mà giờ đây, anh thật sự đã trở thành bạn trai của cô.
Vẫn không chân thực chút nào.
Chu An Nhiên lén nhìn anh, cũng không nhận ra khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. Bàn tay buông thõng một bên của cô vô tình chạm vào mu bàn tay anh. Bên ngoài gió lạnh, cơ thể cô vốn sợ lạnh, tay đã sớm trở nên lạnh buốt, còn mu bàn tay anh vẫn ấm áp.
Như bị bỏng nhẹ, Chu An Nhiên theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng ngay giây tiếp theo, tay cô liền bị anh nắm lấy.
Khác với khi còn trong lớp, lúc đó anh chậm rãi tách từng ngón tay của cô ra, như để cho cô thời gian phản ứng và từ chối. Còn lần này, động tác của anh lại vô cùng mạnh mẽ, không chờ cô kịp phản ứng, hai bàn tay đã đan chặt vào nhau, lòng bàn tay áp sát nhau không kẽ hở.
Trần Lạc Bạch quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen ánh lên ý cười rõ ràng: “Cậu nhìn tớ bao nhiêu lần rồi?”
Chu An Nhiên: “…”
Có lẽ bàn tay bị siết chặt mang lại cho cô sự tự tin và dũng khí chưa từng có. Đôi tai cô nóng lên, nhưng hiếm khi không né tránh ánh mắt anh mà khẽ hỏi ngược lại: “Không được nhìn sao?”
“Dĩ nhiên là được.” Trần Lạc Bạch cười nhìn cô, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay cô, “Hay là tớ dừng lại, để cậu nhìn kỹ hơn một chút?”
Không rõ vì câu nói trêu ghẹo của anh hay vì động tác thân mật hơn cả nắm tay vừa rồi mà mặt Chu An Nhiên càng lúc càng nóng bừng.
Cô vẫn có chút không chống đỡ nổi, vội dời ánh mắt đi: “Không… không cần đâu.”
Trần Lạc Bạch khẽ bật cười: “Cũng được, dù sao thì chúng ta còn nhiều thời gian, sau này cậu cứ từ từ nhìn.”
Cơn gió muộn cuối thu đã bắt đầu mang theo chút lạnh giá rõ rệt, nhưng Chu An Nhiên chỉ cảm thấy trái tim mình như đang ngâm trong một dòng suối nước nóng ấm áp.
Khóe môi cô khẽ cong lên từng chút một.
Sau khi đến dưới ký túc xá, người qua lại càng lúc càng nhiều, ánh mắt dừng lại trên người họ cũng ngày càng nhiều.
Đây không phải lần đầu tiên Chu An Nhiên được anh đưa về ký túc xá, nhưng là lần đầu tiên được anh nắm tay đưa về. Lỗ tai vừa mới dịu xuống lại bắt đầu nóng lên, nhưng cô cũng không buông tay anh ra, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đến rồi.”
Trần Lạc Bạch cũng nhẹ nhàng đáp “Ừ”.
Chu An Nhiên cảm thấy hơi luyến tiếc khi phải rời đi, cũng có chút lo lắng khi phải xa anh, nhưng khi nhìn thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt anh, cô không đành lòng để anh phải chịu đựng cơn buồn ngủ mà đứng giữa gió lạnh cùng cô lãng phí thời gian.
“Vậy tớ lên nhé, cậu về nghỉ sớm đi.”
Cô gái trước mặt cúi nhẹ đầu, đôi tai trắng nõn không biết từ lúc nào lại ửng đỏ, mi mắt nhẹ nhàng khép lại, đôi môi mềm mại hơi nhếch lên.
Trần Lạc Bạch dừng mắt một giây trên đôi môi cô, buông tay cô ra: “Ừ.”
Chỉ trả lời cô một chữ “Ừ” thôi sao?
Chu An Nhiên hơi thất vọng, nhưng sau đó lại cảm thấy như mình hơi tham lam.
Trước đây, cô không dám nghĩ đến việc được anh nắm tay đưa về ký túc xá, cô đè nén sự thất vọng kỳ lạ đó: “Vậy tớ vào nhé.”
Vừa xoay người, cô nghe thấy Trần Lạc Bạch lại gọi tên cô.
“Chu An Nhiên.”
Cô quay lại.
Trong bóng tối, chàng trai cao lớn tuấn tú đột nhiên mở rộng hai cánh tay về phía cô: “Không ôm bạn trai một cái rồi mới vào sao?”
Chu An Nhiên hơi ngẩn người.
Trần Lạc Bạch không đợi cô phản ứng, giơ tay kéo cô lại, nắm lấy cổ tay cô.
Chu An Nhiên bất ngờ đâm vào lòng anh, anh vòng tay ôm chặt lấy cô, kéo cô gần hơn một chút, mặt cô tựa vào ngực anh, mũi ngập tràn hương quen thuộc, bên tai là nhịp tim cùng một nhịp với cô.
Tim cô từ từ ổn định lại.
Trần Lạc Bạch yên lặng ôm cô một lúc dưới ký túc xá đông đúc.
Trước khi buông cô ra, Chu An Nhiên cảm thấy anh hơi cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp gần kề tai cô, giọng nói rất nhẹ.
“Ngủ ngon nhé, bạn gái.”
…
Chu An Nhiên vừa vào ký túc đã thấy Tạ Tĩnh Nghi và Bách Linh Vân la hét chạy về phía cô.
“Nhiên Nhiên, cậu và Trần Lạc Bạch ở bên nhau rồi sao?” Tạ Tĩnh Nghi đầy hưng phấn.
Chu An Nhiên giật mình: “Sao cậu biết?”
Bách Linh Vân: “Hai cậu vừa ôm nhau dưới lầu hai ba phút, mọi người không mù đâu, cả khu ký túc này đều nhìn thấy, chắc giờ cả khu này đều biết, ngày mai có thể cả trường đều sẽ biết.”
Chu An Nhiên: “…”
Cô cảm thấy mặt mình có thể đang cháy đỏ.
“Được đó Nhiên Nhiên.” Tạ Tĩnh Nghi vỗ vỗ má cô, “Trần Lạc Bạch là thần thánh mà cũng bị cậu ‘dụ dỗ’ thành công, sao cậu làm được vậy?”
Chu An Nhiên sờ tai: “Tớ không biết.”
Từ lúc gặp lại đến nay, hình như luôn là anh chủ động.
Không hiểu sau tối nay Vu Hân Nguyệt không tới thư viện, cũng không la hét với hai người này, cô ấy đi ra ngoài ban công lấy đồ, khi vào lại nhìn về phía Chu An Nhiên: “Nhiên Nhiên, hình như Trần Lạc Bạch vẫn còn ở dưới.”
Chu An Nhiên ngẩn người.
Cô vội vàng đặt sách xuống bàn, chỉ cầm điện thoại vội vã chạy ra ban công.
Tạ Tĩnh Nghi và Bách Linh Vân cũng chạy ra ngoài hóng hớt.
Chu An Nhiên nằm dài trên lan can, thấy chàng trai cao lớn vẫn đứng ở chỗ vừa ôm cô, như có sự đồng điệu nào đó, anh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, nhịp tim của Chu An Nhiên lại tăng nhanh một nhịp.
Cô cúi đầu nhắn tin cho anh: [Sao cậu chưa đi?]
C: [Muốn nhìn cậu thêm lần nữa.]
Chu An Nhiên khựng lại, tim đập nhanh đến nỗi cô cảm thấy lo lắng: [Vậy cậu nhìn thấy rồi mà.]
C: [Ừ.]
C: [Tớ đi đây.]
Chu An Nhiên ngẩng đầu lên.
Dưới ban công, chàng trai cao gầy bỏ điện thoại vào túi, giơ tay vẫy nhẹ về phía cô rồi quay người bước vào trong bóng đêm.
Chờ đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất, Chu An Nhiên mới quay lại ký túc xá.
Tạ Tĩnh Nghi đi theo sau cô: “Hu hu, tớ cũng muốn yêu đương quá đi.”
“Yêu đương cũng có this có that.” Bách Linh Vân chen vào, “Hôm xác nhận quan hệ với Tạ Tử Hàn, anh ấy đưa tớ xuống dưới ký túc xá rồi vội vã đi luôn.”
“Đúng vậy.” Tạ Tĩnh Nghi thở dài, “Cho dù tớ có tìm được bạn trai, anh ấy cũng sẽ không nói gì như ‘muốn nhìn em thêm một lần nữa’ đâu.”
Chu An Nhiên: “…?”
Hai người này đâu phải đang muốn yêu đương, rõ ràng là đang trêu chọc cô.
Chu An Nhiên ngượng ngùng, đưa tay gãi má cô: “Tĩnh Nghi, cậu nhìn trộm.”
Tạ Tĩnh Nghi cười tránh đi: “Chỉ nhìn trộm một chút thôi, đừng giận mà. Trần Lạc Bạch vốn là nam thần mà ai cũng có thể nhìn, giờ chỉ thuộc về mỗi cậu, tớ nhìn các cậu thể hiện tình cảm cũng không quá đáng chứ?”
Chu An Nhiên da mặt mỏng, không thể thắng nổi họ, đành chịu thua: “Tớ đi rửa mặt đây.”
Rửa mặt xong, Chu An Nhiên mang theo điện thoại và hai viên kẹo soda chanh anh đưa cho mình leo lên giường từ sớm.
Cô nằm ngửa, mở nhóm chat nhỏ với bốn người Nghiêm Tinh Thiến ra, ngón tay lướt qua giao diện rồi lại xoay nghiêng người.
Hai viên kẹo soda chanh đặt bên gối.
Chu An Nhiên liếc nhìn hai viên kẹo, lại sờ sờ tai, cúi đầu gõ chữ: [Này.]
Chu An Nhiên: [Tớ có chuyện muốn nói với các cậu.]
Chờ một lúc.
Không có ai trả lời trong nhóm.
Nhưng mà, cách đây hơn 20 phút, Nghiêm Tinh Thiến và Trương Thư Nhàn còn đang trò chuyện trong nhóm.
Chắc là bận rồi?
Chu An Nhiên mím môi, vẫn quyết định gõ câu ấy: [Tớ và Trần Lạc Bạch ở bên nhau rồi.]
Ngay khi gửi tin, nhóm chat ngay lập tức nhảy ra vài tin nhắn.
Thịnh Hiểu Văn: [Mới 20 phút thôi.]
Trương Thư Nhàn: [Có nên tha thứ cho cậu ấy không?]
Nghiêm Tinh Thiến: [Cho cậu ấy cơ hội giải thích đi.]
Chu An Nhiên: [?]
Chu An Nhiên: [Các cậu đang nói gì vậy?]
Ba người nọ như thể bỏ qua cô, vẫn tiếp tục trò chuyện như bình thường.
Thịnh Hiểu Văn: [Nhưng mà Chúc Nhiên lại biết trước chúng ta 20 phút.]
Trương Thư Nhàn: [Không thể chấp nhận được.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Dù sao cũng không phải cậu ấy nói với Chúc Nhiên.]
Chu An Nhiên: [Có chuyện gì vậy?]
Chu An Nhiên: [Tội nghiệp.jpg]
Nghiêm Tinh Thiến: [Cậu đi xem vòng bạn bè đi.]
Chu An Nhiên chớp mắt.
Cô mở vòng bạn bè ra, làm mới, nhanh chóng thấy bài đăng mới của Chúc Nhiên.
Chúc Nhiên: “Người họ Trần kia có thể đừng trọng sắc khinh bạn được không?”
Kèm theo là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện WeChat.
Chúc Nhiên: [Cuối tuần này tôi sẽ đến trường các cậu.]
C: [Đừng đến, không rảnh.]
Chúc Nhiên: [Chẳng phải cuối tuần này cậu chỉ có một trận bóng đá à? Sao lại không rảnh?]
Chúc Nhiên: [Cuối tuần này bài vở lại nhiều à?]
C: [Ở bên bạn gái.]
Chúc Nhiên: [???]
Chúc Nhiên: [!!!!]
Chúc Nhiên: [Cậu và Chu An Nhiên ở bên nhau rồi?]
C: [Ừ.]
C: [Nên đừng đến nữa.]
Chúc Nhiên là bạn thân nhất của anh, việc anh nói với Chúc Nhiên hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô.
Nhưng mà khi nhìn thấy câu “Ở bên bạn gái”, miệng Chu An Nhiên vẫn không nhịn được mà nở nụ cười.
Chu An Nhiên giữ lại ảnh chụp màn hình đó bằng cách nhấn lâu, sau khi lưu lại, cô lại quay lại giao diện chính, mở nhóm chat nhỏ, đoạn trò chuyện kỳ lạ vừa rồi giờ đọc lại cô đã hiểu rõ.
Cô thấy hơi xấu hổ.
Chu An Nhiên: [Tớ đã xem xong.]
Thịnh Hiểu Văn: [Vậy giải thích đi.]
Trương Thư Nhàn: [Yêu nhau bao lâu rồi?]
Nghiêm Tinh Thiến: [Chúc Nhiên đã biết rồi! Chúng tớ còn không biết!!!]
Chu An Nhiên: [Không lâu.]
Chu An Nhiên: [Hôm nay mới chính thức yêu nhau.]
Trương Thư Nhàn: [?? Hôm nay?]
Chu An Nhiên: [Tối nay sau giờ học tiết hai, cậu ấy đã tỏ tình với tớ.]
Chu An Nhiên: [Tớ về rửa mặt xong mới nói với các cậu.]
Không ngờ anh lại nói với Chúc Nhiên trước cô.
Thịnh Hiểu Văn: [Tối nay tiết hai cũng 8h30 mới kết thúc mà, giờ mới chỉ qua một tiếng thôi đúng không?]
Chu An Nhiên: [Đúng vậy.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Thôi, tha cho cậu vậy.]
Trương Thư Nhàn: [Coi như cậu nói kịp lúc.]
Thịnh Hiểu Văn: [Ý tớ là…]
Thịnh Hiểu Văn: [Mới chỉ một tiếng rưỡi thôi, lúc Chúc Nhiên đăng bài trên vòng bạn bè, chắc hai cậu mới ở bên nhau chưa được một tiếng rưỡi.]
Thịnh Hiểu Văn: [Vậy mà đã không nhịn được khoe tình cảm rồi sao?]
Nghiêm Tinh Thiến: [Đúng vậy.]
Trương Thư Nhàn: [!!]
Trương Thư Nhàn: [Người mù! Cậu phát hiện ra rồi à!!]
Trương Thư Nhàn: [Học y khoa hại tớ!!!]
Trương Thư Nhàn: [Trước đây chắc chắn tớ sẽ không nhận ra.]
Thịnh Hiểu Văn: [Nhiên Nhiên, có vẻ như Trần Lạc Bạch thích cậu hơn tớ nghĩ đấy.]
Chu An Nhiên: “…?”
Vậy sao?
Trương Thư Nhàn: [Nhưng mà Chúc Nhiên vừa đăng như vậy, coi như là công khai nửa chính thức rồi, cậu đợi đi, chắc chắn trong hai ngày tới sẽ có không ít người tìm cậu để hỏi thăm tình hình.]
Vừa mới có tin nhắn của Trương Thư Nhàn thì điện thoại Chu An Nhiên cũng vang lên. Cô cứ tưởng là Trương Thư Nhàn nói đúng, người khác đã tìm đến hỏi thăm cô. Quay lại giao diện chính, cô nhìn thấy là tin nhắn từ anh.
C: [Mới tắm xong.]
C: [Vừa nhìn thấy bài của Chúc Nhiên trên vòng bạn bè.]
C: [Cậu có để ý không?]
Chu An Nhiên không hiểu: [Có để ý gì cơ?]
C: [Có để ý việc công khai quan hệ của chúng ta nhanh như vậy không?]
Chu An Nhiên: “…”
Anh vừa mới ôm cô trước mặt bao nhiêu người dưới ký túc xá, thật ra cũng chẳng khác gì công khai rồi.
Mà cô làm sao có thể để ý chứ, anh công khai một cách rõ ràng như thế, cô vui mừng còn không kịp nữa là.
Chu An Nhiên: [Không để ý.]
C: [Vậy thì tớ cũng đăng một cái.]
Chu An Nhiên: [Đăng gì?]
Chu An Nhiên: [Cậu cũng đăng vòng bạn bè à?]
C: [Ừ.]
C: [Chúc Nhiên vừa đăng xong, nhiều người đã hỏi rồi, không muốn trả lời từng người một.]
Có nghĩa là…
Anh sẽ tự mình công khai sao?
Chu An Nhiên hơi tò mò không biết anh sẽ đăng gì.
Cô vào xem vòng bạn bè, liên tục làm mới trang, nhưng vẫn không thấy có bài mới, trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn trong sự mong đợi.
Mãi đến một phút sau, cuối cùng ảnh đại diện của anh cũng xuất hiện trên màn hình.
C: “Đừng hỏi nữa, là Chu An Nhiên lớp chúng tôi, tôi chủ động theo đuổi cô ấy, tôi thích cô ấy từ lâu rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Huhuhu cuối cùng cũng ở bên nhau rồi!! Cuối cùng cũng đổi tiêu đề rồi!!