• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần đầu tiên Chu An Nhiên thấy anh chán nản như vậy.

Cô không khỏi bận tâm, mặc dù cô chẳng có tư cách gì lo lắng cho anh, nhưng cô không nhịn được.

Cơ mà chỗ ngồi hiện tại không tiện để nhìn.

Còn một lúc nữa là bắt đầu giờ tự học buổi sáng, Chu An Nhiên nghĩ ngợi rồi uống hết sữa đậu nành còn trong cốc, như vậy cô có thể lấy cớ đi rửa cốc rót nước, thoải mái đi lướt qua anh rồi ra ngoài bằng cửa sau.

Sau khi cầm cốc xoay người, cô phát hiện anh đã nằm bò lên bàn rồi.

Trong phòng hơi ồn ào, nhưng lúc đi qua anh, Chu An Nhiên vẫn bước đi nhẹ nhàng, cô thoáng liếc qua mấy sợi tóc vểnh lên của anh, nhưng không thấy được mặt.

Nên cô cũng không biết tâm trạng của anh như thế nào.

Hình như có lần cô nghe Chúc Nhiên nói, nếu anh ngủ không ngon thì sẽ khó chịu khi tỉnh dậy, lúc đó thì tâm trạng và tính tình đều kém.

Là vì vậy sao?

Chu An Nhiên rót nước quay về mà chàng trai vẫn nằm gục trên bàn ngủ.

Lúc bàn trên quay xuống bàn dưới truyền bài tập, Chu An Nhiên nhân cơ hội lặng lẽ quay lại nhìn anh, thấy anh vẫn đang ngủ.

Đến khi anh ngẩng đầu thì giờ tự học đã kết thúc, cô giả vờ lấy cớ đi vệ sinh rồi ra ngoài bằng cửa sau.

Chàng trai hơi nghiêng đầu, sườn mặt thẳng tắp, không biết Chúc Nhiên nói gì với anh mà đuôi lông mày anh hơi nhướng lên.

Là dáng vẻ giống như thường ngày.

Không thấy có vẻ không vui.

Lúc trở lại phòng học đi qua chỗ anh, anh đã cúi đầu nhìn sách giáo khoa, nét mặt hờ hững, khóe miệng cũng không cong như lúc trước.

Sau đó Chu An Nhiên vụng trộm tìm cơ hội quan sát anh mấy lần, không thấy anh có vẻ mất hứng thì mới dần yên tâm.

Chỉ là một nơi khác trong lòng cô vẫn bị sợi dây vô hình treo cao lên.

Tuần này Ân Nghi Chân không hẹn riêng anh ra ngoài không có nghĩa là sau này cũng vậy.

Dù thế nào thì hiện tại Ân Nghi Chân cũng là cô gái gần gũi với anh nhất.

Không biết có phải vì chào cờ nhà trường đã nghiêm khắc phê bình hai anh chị khối 12 không mà một tháng sau trôi qua rất bình thường.

Không nghe nói có ai chặn Trần Lạc Bạch lại tỏ tình nữa.

Ngay cả thư tình hay quà cáp lén nhét vào ngăn bàn anh cũng biến mất.

Trương Thư Nhàn vẫn thích hóng hớt các chuyện ở trường, nhưng tạm thời chưa có ai được nhắc đến chung với tên của anh.

Không hề có lời đồn mờ ám nào giữa anh và Ân Nghi Chân.

Trái lại, tháng này Nghiêm Tinh Thiến lại cực kỳ cố gắng, cô ấy thực hiện đúng theo kế hoạch “cứu vớt thần tượng”, thậm chí còn không cần Chu An Nhiên giám sát.

Một ngày trước khi thi giữa kỳ, Nghiêm Tinh Thiến còn đang vật lộn với môn Toán, tóc mái cũng bù xù.

“Ai ya! Tại sao con người lại đi học thứ này chứ.” Nghiêm Tinh Thiến đẩy sách trên bàn về phía Chu An Nhiên: “Nhiên Nhiên, cậu xem hộ tớ bài này giải thế nào với?”

Đúng lúc Đổng Thần đi ngang qua, cậu ta dừng chân, nói có vẻ lơ đãng: “Bài nào, sao cậu không hỏi tôi?”

Nghiêm Tinh Thiến khó hiểu ngẩng đầu: “Hỏi cậu làm gì?”

Đổng Thần ngoảnh sang một bên, giọng trở nên nhạt nhẽo: “Thích hỏi hay không tùy cậu.”

“Không hiểu nổi.” Nghiêm Tinh Thiến nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó lại cúi đầu, “Nhiên Nhiên, cậu mau giảng đi.”

Chu An Nhiên: “…”

Đoạn đối thoại vừa rồi quá ngắn gọn, còn không nhắc đến từ quan trọng nên không khiến ai chú ý.

Nhưng Chu An Nhiên vẫn còn nhớ rõ ràng, vì người nào đó mà trường học từng có phong trào tỏ tình “hỏi bài tập toán”.

Mặc dù một học kỳ đã trôi qua, chuyện đó không còn phổ biến nữa nhưng ý nghĩa mờ ám của nó thì vẫn không thay đổi.

Chu An Nhiên nhìn dáng vẻ hoàn toàn không biết gì của Nghiêm Tinh Thiến, muốn nhắc nhở cô ấy nhưng lại ngại mình đoán sai, lúc đó thì lại không tốt cho cô ấy và Đổng Thần.

Cuối cùng cô cũng không nói gì, chỉ cầm bút trong tay Nghiêm Tinh Thiến rồi giảng bài.

Thi giữa kỳ vào ngày thứ năm và thứ sáu, sau khi thi xong là thứ bảy, từ sáng sớm Chu An Nhiên đã theo bố mẹ đến nhà chị họ ở cùng thành phố chơi, hôm nay là ngày sinh nhật ba tuổi của con gái chị ấy.

Vừa vào nhà, Chu An Nhiên còn chưa kịp cúi chào mọi người thì cô cháu gái Tiểu Đoàn đã bay tới.

Tên cúng cơm của con gái chị họ là Đoàn Đoàn, cô bé ôm lấy đùi cô, ngẩng cái đầu bé nhỏ, giọng còn hôi sữa, nói còn ngọng nghịu.

“Dì ơi, quà.”

“Dì nhỏ còn chưa vào con đã cản dì lại đòi quà rồi, không thấy xấu hổ sao.” Chị họ dở khóc dở cười đi đến bóp khuôn mặt bé nhỏ của con gái, sau đó mỉm cười nhìn Chu An Nhiên, “Lần trước em đã hứa với nó là sinh nhật sẽ dẫn nó đi mua quà, nó nhớ đến tận bây giờ, từ sáng đã hỏi sao dì nhỏ chưa tới.”

Chị họ là con gái của dì cả Chu An Nhiên, có quan hệ thân thiết với nhà cô.

Chu An Nhiên hay tới đây làm khách nên rất tự nhiên, cô nắm lấy tay Đoàn Đoàn: “Đúng lúc dì chưa thay giày, dì dẫn Đoàn Đoàn đi mua sắm trước nha, chị họ, chị muốn mua gì không?”

Chị họ lắc đầu, cúi xuống thay giày cho con gái, tiện thể dặn dò cô bé: “Ngoan ngoãn nghe lời dì nhỏ, chỉ được chọn một món quà thôi, không được chọn nhiều, biết chưa?”

Đoàn Đoàn nắm tay Chu An Nhiên không buông: “Vài món cơ!”

Bên ngoài khu dân cư có một trung tâm mua sắm lớn, Chu An Nhiên cũng không phải người không biết nghĩ nên người lớn rất an tâm về cô, để mặc cho cô đi một mình, chỉ là trước khi đi, Hà Gia Di khẽ hỏi nhỏ: “Có mang tiền không?”

Chu An Nhiên gật đầu.

Hà Gia Di vỗ lên người cô: “Được, về nhà mẹ trả con sau.”

Chu An Nhiên dắt Đoàn Đoàn đi mua sắm.

Chọn quà ở dưới tầng một xong, cô bé lại kéo cô đi về hướng khác: “Dì nhỏ, siêu bốn.”

“Là siêu thị.” Chu An Nhiên sửa lại phát âm cho cô bé.”

Đoàn Đoàn học theo: “Gõ thị.”

(Siêu bốn – 超四 có đọc là chāo sì, siêu thị – 超市 đọc là chāo shì, gõ thị – 敲市 đọc là qiāo shì.)

Chu An Nhiên không khỏi mỉm cười.

Cô bé chưa nhận biết được mấy mặt chữ nhưng chỗ nào bán kẹo ở siêu thị lại nhớ rất rõ, cô bé kéo cô đi thẳng về gian hàng đó, bàn tay nhỏ nhắn chỉ trỏ.

“Kẹo, kẹo.”

Chu An Nhiên nhìn theo hướng cô bé chỉ, mua cho cô bé vài gói kẹo khác loại.

Ra khỏi siêu thị, Đoàn Đoàn giục cô bóc ra.

Chu An Nhiên bóc một gói ra đưa cho Đoàn Đoàn: “Sáng nay chỉ được ăn hai cái thôi, không được ăn nhiều biết chưa?”

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn lấy hai viên kẹo ra, nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi lại đưa một viên cho Chu An Nhiên: “Cho.”

Chu An Nhiên tưởng cô bé muốn nhờ cô bóc nên cô xé vỏ kẹo ra, cúi xuống đút cho cô bé, còn dặn dò: “Không được nuốt đâu nhé.”

Đoàn Đoàn gật đầu, lại đưa một viên kẹo khác trong tay cho cô: “Dì nhỏ cũng ăn đi.”

Chu An Nhiên không thích ăn kẹo, nhưng đối diện với ánh mắt trông mong của cô bé, cô vẫn mở miệng ra.

Ngon bất ngờ.

Hình như là soda chanh.

Có những bọt khí nhỏ nổ trong miệng cô, vị chua của chanh hòa với vị kẹo ngọt.

Nghĩ chắc Nghiêm Tinh Thiến cũng thích vị này nên cô dắt Đoàn Đoàn quay trở lại siêu thị mua thêm gói kẹo như thế.

….

Thứ hai, Hà Gia Di và Chu Hiển Hồng đều phải tăng ca.

Buổi trưa Chu An Nhiên về nhà Nghiêm Tinh Thiến ăn cơm, tiện thể còn mang theo gói kẹo hôm trước cô mua.

Cơm nước xong, Nghiêm Tinh Thiến giữ cô ở lại xem phim.

Vừa thi giữa kỳ xong nên Tống Thu cũng mặc kệ bọn cô.

Nhưng chưa xem hết bộ phim, gói kẹo Chu An Nhiên mang đến đã bị Nghiêm Tinh Thiến ăn gần hết.

Tới gần cuối bộ phim, Nghiêm Tinh Thiến nhét tay vào trong gói kẹo, không sờ được gì: “Sao đã hết rồi, cái này cậu mua ở đâu vậy?”

Chu An Nhiên: “Ở bên chỗ chị họ tớ.”

“Vậy khi nào đi siêu thị bọn mình tìm xem có không.” Nghiêm Tinh Thiến khoác tay cô.

Chu An Nhiên gật đầu.

Xem phim xong, hai bọn cô ra ngoài đi dạo siêu thị nhưng không tìm được gói kẹo giống như thế.

“Tớ nhớ trên gói kẹo có viết tiếng Nhật, lúc mua cậu nhớ tên của nó là gì không?” Nghiêm Tinh Thiến hỏi.

Kẹo này được đặt ở vị trí rất dễ thấy ở siêu thị bên đó.

Chu An Nhiên lắc đầu: “Tớ không để ý.”

Nghiêm Tinh Thiến ủ rũ: “Biết vậy vừa nãy không ném gói kẹo vào trong thùng rác, biết đâu cầm vỏ đi còn tìm được.”

“Không sao.” Chu An Nhiên an ủi cô ấy, “Ngày 1 tháng 5 tớ sẽ qua nhà chị họ, lúc đó tớ sẽ mang về cho cậu.”

….

Thành tích thi giữa kỳ được công bố vào thứ ba, Chu An Nhiên vẫn phát huy ổn định, còn tăng thêm một bậc, còn Nghiêm Tinh Thiến không biết có phải bị ép quá hay không mà phát huy tiềm năng, sau một tháng vất vả hăng hái chiến đấu, cô ấy đã tăng sáu bậc trong lớp.

Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm thay.

Tiến bộ lớn như vậy chắc sẽ qua cửa của cô Tống thôi.

Có lẽ vì cuối tuần có buổi họp phụ huynh nên không ai dám gây chuyện vào lúc này, tuần này cũng trôi qua rất bình thường.

Sáng thứ sáu, Chu An Nhiên ăn sáng ở nhà xong thì Hà Gia Di chợt nhớ ra rồi nói với cô: “Đúng rồi, tuần trước lúc giặt quần áo của con mẹ thấy có mấy viên kẹo trong túi áo khoác, mẹ bỏ vào lon nước ngọt con cắm hoa làm bằng vỏ kẹo rồi.”

“Kẹo ạ.” Chu An Nhiên khó hiểu ngẩng đầu, “Kẹo gì vậy mẹ?”

Hà Gia Di buồn cười: “Đồ trong túi của con mà còn hỏi mẹ sao?”

Chu An Nhiên đặt đũa xuống: “Để con đi xem.”

Quay về phòng, Chu An Nhiên cẩn thận bỏ những bông hoa làm bằng vỏ kẹo ra, dốc ngược lon nước ngọt, đồ bên trong rơi xuống bàn.

Là bốn viên kẹo soda.

Nhưng rõ ràng lần trước cô mang cả gói nguyên đến nhà Nghiêm Tinh Thiến mà.

Hà Gia Di mở cửa đi vào: “Tìm thấy chưa?”

“Thấy rồi ạ.” Chu An Nhiên còn nhớ tuần trước sau khi đến nhà chị họ, Đoàn Đoàn cứ dính lấy cô, cô không nhịn được mỉm cười, “Chắc là Đoàn Đoàn nhét vào rồi.”

Hà Gia Di liếc mặt bàn của cô rồi cũng cười: “Người khác muốn lấy một viên kẹo của Đoàn Đoàn cũng khó, thế mà con bé lại hào phóng với con.”

Chu An Nhiên nhét bốn viên kẹo vào trong túi áo, đeo cặp lên: “Mẹ, con đến trường đây.”

Sau khi xuống tầng gặp Nghiêm Tinh Thiến, Chu An Nhiên lập tức đưa hai viên kẹo cho cô ấy. Cô mở lòng bàn tay ra mới phát hiện mình tiện tay lấy một viên vị nho và một viên vị cam.

Hai viên còn lại trong túi của cô đều là vị chanh.

Nghiêm Tinh Thiến vui vẻ nhận lấy: “Ở đâu đây?”

Chu An Nhiên mỉm cười, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện: “Cháu gái tớ lén nhét vào trong túi tớ đấy.”

Trên đường đến trường, Nghiêm Tinh Thiến ngậm kẹo, ậm ừ nói chuyện với cô.

Sau khi đến lớp, Chu An Nhiên vẫn lau bàn ghế trước rồi đi vứt khăn giấy, cô đang định đi ra cửa sau rửa tay thì đúng lúc nhìn thấy Trần Lạc Bạch bước vào.

Thiếu niên đeo cặp bên vai phải, cằm banh lại còn chặt hơn cả lần trước, gương mặt thâm thúy hiện vẻ dao động rõ ràng.

Chu An Nhiên không ngờ hôm nay anh lại tới sớm như vậy, cô nhìn anh lâu hơn hẳn thường ngày mà anh cũng hoàn toàn không phát hiện ra.

Lúc thoáng gặp ở cửa sau, hình như anh còn không chú ý bên cạnh có người.

Hiếm có dịp được gần anh như vậy nhưng tim Chu An Nhiên không đập rộn lên giống như mọi ngày mà chỉ thắc mắc một vấn đề….

Anh sao vậy nhỉ?

Do chưa ngủ đủ giấc sao?

Rửa tay xong, lúc bước vào lớp từ cửa sau, Chu An Nhiên không thấy anh nằm gục xuống bàn ngủ giống như lần trước mà đang cúi đầu làm bài tập.

Nửa gương mặt quay về phía cô vẫn căng cứng.

Chu An Nhiên lặng lẽ quan sát anh cả một ngày là có thể xác định hôm nay anh thật sự không vui.

Ngay cả Chúc Nhiên bình thường nói rất nhiều cũng hết sức yên lặng, không dám quấy rầy anh.

Hôm nay đến lượt Chu An Nhiên trực nhật, sau khi tan học, cô tới cuối lớp lấy chổi, nhìn thấy Trần Lạc Bạch bị Cao Quốc Hoa chặn lại ở cửa sau.

“Bố mẹ em chắc chắn cuối tuần không tới hả?” Cao Quốc Hoa hỏi.

Trần Lạc Bạch miễn cưỡng dựa lưng vào cánh cửa, cụp mắt, không nhận ra cảm xúc của anh: “Không đến ạ.”

Cao Quốc Hoa nói tiếp: “Vậy cuối tuần em ở lại đón tiếp phụ huynh của các bạn được không?”

“Em ở lại để những phụ huynh khác ghen tị hả thầy?”

Chu An Nhiên đánh bạo liếc về phía đó, đúng lúc thấy chàng trai ngước mắt mỉm cười với Cao Quốc Hoa.

Không hiểu sao, rõ ràng là anh đang cười nhưng Chu An Nhiên cảm thấy nụ cười đó không xuất phát từ trái tim, có vẻ như còn không vui bằng lúc đến lớp buổi sáng.

Có lẽ Cao Quốc Hoa bị câu nói này của anh chọc tức phải bật cười, thầy ấy cũng không thèm chú ý đến vẻ mặt của Trần Lạc Bạch: “Lười thì cứ nói thẳng, lại còn lấy cớ nữa.”

“Em đi đây.” Trần Lạc Bạch đứng thẳng người, “Chào thầy Cao.”

Cao Quốc Hoa nhắm mắt làm ngơ, xua tay: “Đi đi, đi mau đi.”

Trần Lạc Bạch vẫy tay với ông rồi xoay người đi xuống cầu thang.

Cao Quốc Hoa vừa cười vừa lắc đầu: “Thằng nhóc thối.”

Chúc Nhiên cầm cặp chạy ra cửa sau, giọng nói át cả tiếng của lão Cao: “Trần Lạc Bạch sao cậu đi nhanh thế, chờ tôi với.”

“Vẫn có lớp chưa tan học đấy.” Lão Cao ở phía sau tức hổn hển mắng, “Chúc Nhiên, em lớn tiếng như vậy làm gì.”

“Thầy Cao, em sai rồi, cuối tuần gặp lại.” Giọng nói có lệ của Chúc Nhiên văng vẳng phía xa.

Từng bạn học ra về, lớp học nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Chu An Nhiên mất tập trung quét lớp, không nhịn được đoán xem vì sao hôm nay anh lại buồn bực như vậy.

Là vì bố mẹ không thể tham gia buổi họp phụ huynh?

Buổi họp học kỳ trước bố mẹ anh cũng không tham gia, hôm ấy trông anh vẫn bình thường mà.

Nhưng lúc nãy khi thầy Cao nhắc đến chuyện họp phụ huynh, cảm xúc của anh khó chịu hơn hẳn.

Cho đến khi Nghiêm Tinh Thiến quét xong, Chu An Nhiên vẫn không đoán ra được kết quả.

“Nhiên Nhiên, cậu chưa xong à? Có cần tớ giúp không?” Nghiêm Tinh Thiến hỏi cô.

Chu An Nhiên hoàn hồn: “Không cần đâu, tớ sắp xong rồi.”

Cô nhanh chóng quét nốt khu vực nhỏ còn lại.

Đổ rác xong, hai người lại về lớp thu dọn cặp sách.

Nghiêm Tinh Thiến chỉ ra đằng trước: “Vẫn là tớ khóa cửa trước, cậu khóa cửa sau à?”

Chu An Nhiên gật đầu.

Lúc đi đến dãy bàn thứ sáu, đứng bên cạnh chỗ ngồi của anh, trong đầu Chu An Nhiên không khỏi lại nhớ đến nụ cười vô cảm của anh.

Cô thở dài thật nhẹ.

Không biết lý do vì sao anh buồn bã, cô cũng không thể giúp gì, mà cho dù có biết thì bọn họ cũng chỉ là người xa lạ, cô không có cách nào giúp anh.

Nghĩ như vậy, bàn tay đang siết chặt quai cặp của cô vô thức ảo não buông xuống, lơ đãng chạm vào túi quần đồng phục tạo nên tiếng sột soạt nho nhỏ.

Là hai viên kẹo soda chanh.

Cả ngày hôm nay cô lo lắng cho anh nên quên mất không ăn.

Chu An Nhiên cho tay vào túi, lúc chạm vào vỏ kẹo thì không khỏi dao động.

Thường ngày anh cũng hay uống nước ngọt, không biết anh có thích loại kẹo này không nhỉ?

Khoảnh khắc đó, Chu An Nhiên không biết mình nghĩ gì, hay nói đúng hơn là không biết cô lấy can đảm ở đâu ra.

Phía cửa trước có tiếng động, chắc là Nghiêm Tinh Thiến đang khóa cửa, Chu An Nhiên quay sang nhìn hai bên cửa sổ.

Sau khi xác nhận hoàn toàn không có người khác, cô nắm chặt hai viên kẹo kia, nhanh chóng nhét vào bàn học của anh.

Mặc dù chỉ là một động tác ngắn ngủi chưa mất đến một giây nhưng Chu An Nhiên chưa làm chuyện như vậy bao giờ, lúc thu tay về, lòng bàn tay cô còn rịn mồ hôi, vì quá sợ hãi nên tay còn va phải góc bàn.

Trái tim cô dâng lên tận họng, ngay cả hô hấp cũng dừng lại mấy giây.

“Nhiên Nhiên….” Nghiêm Tinh Thiến đột nhiên gọi cô.

Trái tim đã vọt lên tận cổ họng của Chu An Nhiên suýt nữa nhảy ra ngoài, cô hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy Nghiêm Tinh Thiến đứng bên ngoài cửa sổ đang gọi cô.

“Sao cậu vẫn ở trong đó?”

Không thấy đâu đúng không?

Với tính cách của Nghiêm Tinh Thiến, nếu thấy thì cô ấy đã hỏi cô rồi.

“Dây giày bị tuột.” Cổ họng Chu An Nhiên khô khốc, “Tớ ra ngay đây.”

Trước khi đi ra, Chu An Nhiên lại liếc nhìn bàn học của anh.

Sách trên bàn hơi lộn xộn, giống như mọi ngày.

Nhưng trái tim đang đập loạn lại nhắc nhở cô rằng vừa nãy cô đã nhét hai viên kẹo vào trong ngăn bàn anh.

Cô biết thường có con gái nhét thư tình hoặc quà chuẩn bị chu đáo vào trong ngăn bàn của anh.

Nghe nói anh đều nhờ Chúc Nhiên lén trả lại những bức thư có đề tên, còn những bức không có tên thì bị anh nhét vào trong một ngăn tủ ở nhà rồi khóa lại.

Cô nhét hai viên kẹo cho anh đương nhiên không phải vì tỏ tình, cũng không phải vì muốn được anh đáp lại.

Cô chỉ hi vọng, nếu đúng là anh buồn vì chuyện bố mẹ không thể tới họp phụ huynh thì ít nhất hãy ăn viên kẹo này, hi vọng anh thích vị của nó, sau đấy thì vui vẻ hơn một chút.

Chu An Nhiên thu ánh mắt lại, đi ra cửa sau.

Lúc khóa cửa, Nghiêm Tinh Thiến đứng bên cạnh tò mò hỏi cô, “Vừa rồi trông sắc mặt cậu kém quá, giống như bị giật mình vậy.”

Bàn tay vừa va vào bàn của Chu An Nhiên đau tê tái, không biết có bị bầm không.

Cô cúi xuống trả lời: “Lớp học yên tĩnh mà cậu lại đột nhiên gọi tớ.”

Nghiêm Tinh Thiến cười nói: “Cậu nhát gan ghê.”

Chu An Nhiên không dám nói về đề tài này nữa, cô khóa cửa bằng bàn tay rịn mồ hôi rồi quay người: “Đi thôi.”

“Đi thôi.” Nghiêm Tinh Thiến khoác tay cô.

Hai người vừa nói chuyện vừa chậm rãi ra khỏi trường học.

Trái tim Chu An Nhiên cũng từ từ bình ổn lại.

Nhưng cô không biết, cô và Nghiêm Tinh Thiến vừa lên xe bus không lâu, Trần Lạc Bạch và Chúc Nhiên lại quay trở về trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK