Sau khi ra khỏi nhà hàng, Chu An Nhiên vẫn mải nghĩ đến những lời anh nói.
Nhà hàng cách Live House không xa, họ không bắt taxi mà định đi bộ đến đó.
Chu An Nhiên cúi đầu đi phía sau, vẫn đang suy nghĩ về lời anh vừa nói.
Có lẽ vừa rồi ánh mắt anh nhìn cô quá đỗi chăm chú và dịu dàng, làm cho cô có cảm giác “Câu nói đó của anh là nói cho cô nghe”.
Nhưng ngay cả tên của cô hồi cấp ba anh cũng không nhớ, khi lên đại học họ mới gặp lại, đến nay mới được hơn một tháng.
Cho dù cô có nghĩ nhiều, cũng chỉ có thể đoán rằng liệu có phải anh cũng có chút tình cảm mơ hồ nào đó với cô hay không.
Hai chữ “Rất thích” này, cô còn không dám nghĩ tới.
Vậy có phải là, anh đang nói với cô anh có người mà mình rất thích không?
Hình như cũng không có khả năng, với tính cách của anh, nếu anh thật sự thích một cô gái, cũng sẽ không tiếp xúc thân thiết với cô như vậy, càng không nỡ để cho đối phương hiểu lầm khó chịu.
Vậy là anh chỉ đang nói với cô về Chúc Nhiên?
Chu An Nhiên đang mải mê suy nghĩ, không để ý rằng phía trước có một bậc thang nhỏ, sau khi giẫm xuống, cô mới hốt hoảng nhận ra, suýt nữa thì đứng không vững.
Trong chốc lát, cô được một bàn tay to lớn ấm áp, mạnh mẽ ôm lấy.
Cô bất ngờ va vào vòng tay của chàng trai, hơi thở mát mẻ của anh bao trùm lấy cô.
Chu An Nhiên ngơ ngác nhìn anh, vô tình chạm phải ánh mắt đang cười của anh.
“Lại đang suy nghĩ gì đấy?” Trần Lạc Bạch hỏi cô.
Cô gái trong tay anh dường như vẫn còn đang ngây ngốc, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn khiến người ta nhìn mà muốn bắt nạt.
Trần Lạc Bạch thoáng cúi đầu, hơi hạ giọng nói: “Đi với tớ chán đến mức phân tâm không thèm nhìn đường luôn?”
Chu An Nhiên hoàn hồn, vội lắc đầu: “Không phải.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô gái thoáng đỏ ửng, đôi mắt hạnh tròn xoe trong veo xinh đẹp, bên trong ẩn chứa một chút bối rối và căng thẳng.
Rất giống với dáng vẻ khi anh đưa cho cô lon coca trong siêu thị nhỏ của trường năm đó.
“Chu An Nhiên.” Trần Lạc Bạch lại gọi cô: “Sao cậu vẫn giống như hồi cấp 3 thế…”
Tim Chu An Nhiên đập thình thịch.
Giống cái gì cơ?
Giống như vẫn còn rất thích anh sao?
Anh phát hiện ra rồi à?
Trần Lạc Bạch chậm rãi nói: “Chỉ mới trêu một chút mà cậu đã đỏ mặt rồi?”
Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám thả lỏng.
Cô cảm giác mặt mình đang nóng bừng lên, nên không dám phủ nhận, nhưng cũng không dám trực tiếp thừa nhận, vì hai chữ đỏ mặt này hình như cũng đủ để bộc lộ điều gì đó.
Cô lưỡng lự nhỏ giọng phản bác một câu: “Có sao?”
Một thanh âm nhẹ nhàng xuyên vào tai, lông mi cô gái khẽ run lên, vừa dài vừa cong, cùng với thanh âm vừa rồi giống như hai cái bàn chải nhỏ, cào hai cái vào trái tim Trần Lạc Bạch.
Lúc phản ứng lại, bàn tay của anh đã giơ lên.
“Nếu không có…” Yết hầu Trần Lạc bạch lăn lộn, đôi tay dần áp lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, “Sao mặt lại đỏ như vậy, cả tai cũng đỏ?”
Chu An Nhiên không nói nên lời.
Đường bên cạnh khá náo nhiệt, ánh đèn neon nhấp nháy, thỉnh thoảng có người đi bộ ngang qua, ánh mắt sẽ dừng trên người bọn họ một lúc.
Chu An Nhiên không thèm để ý. ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, chỉ thấy bàn tay thon dài đẹp đẽ của chàng trai cách mặt cô càng lúc càng gần.
Ba inch.
Hai inch.
Một inch.
(1 inch = 2.54cm)
Tim cô chưa bao giờ đập nhanh đến vậy, tựa hồ như có gì nghẹn trong cổ họng, sự chờ mong và căng thẳng đan xen, giống như có thứ gì đó sắp tràn ra.
Cảm giác bối rối và ngột ngạt, giống như tim đập nhanh.
Sau đó, bàn tay anh miễn cưỡng dừng lại cách mặt cô chưa đầy một inch.
Chu An Nhiên gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên tay anh.
Trần Lạc Bạch rũ mắt xuống, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của cô từ đỏ nhạt chuyển sang đỏ lựng, lông mi run rẩy hơn trước, đôi mắt như ngấn nước.
Anh động nhẹ ngón tay, cuối cùng quay lại, chỉ dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên mặt cô một cách kiềm chế.
Vừa mềm vừa nóng đúng như anh đoán.
Trái tim Trần Lạc Bạch giống như cũng bị nóng lên, thanh âm khàn khàn: “Sao hôm đó tớ lại không nhìn ra nhỉ?”
Trên đường bên cạnh, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực rỡ phóng qua, tiếng nhạc rock kim loại nặng vang lên.
Chu An Nhiên chỉ nghe rõ ba chữ đầu của anh, tim cô vẫn đập loạn xạ, cô dùng đầu ngón tay kéo vạt áo khoác, cảm giác mu bàn tay anh chạm vào mặt cô vừa rồi vẫn còn lưu lại, như thể đã tiếp thêm dũng khí cho cô.
“Ngày hôm đó cậu làm sao cơ?”
Trần Lạc Bạch buông tay xuống, cười nhẹ với cô: “Không nghe rõ cũng không sao, dù sao cũng chưa phải lúc.”
Chu An Nhiên: “…?”
Cái gì là chưa phải lúc cơ?
Tay Trần Lạc Bạch ôm eo cô lúc này cũng buông ra, thấp giọng dịu dàng nói: “Đi thôi.”
Chu An Nhiên không biết tại sao, có lẽ nhịp tim của cô vẫn còn đập loạn, nên cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cúi đầu khẽ “ừm” một tiếng.
*
Khi Chu An Nhiên cùng anh bước vào Live House, Du Băng Thấm trên sân khấu không hề luyện tập hai bài hát tiếng Anh sắp biểu diễn, mà đang hát một bài tiếng Quảng Đông mà cô chưa từng nghe qua, chờ diễn tập xong cùng bọn họ ăn khuya, lúc này cô mới biết tên bài hát đó là “Vô điều kiện”.
Tiến lại gần, Chu An Nhiên nhìn thấy Chúc Nhiên đang ngồi ở chiếc ghế gần sân khấu lần trước họ ngồi nhất.
Trong ấn tượng của Chu An Nhiên, cậu ta là người rất hay nói, cứ ra khỏi lớp là không ngừng nói chuyện, nhưng lúc này lại hết sức im lặng, ngay cả điện thoại cũng không nghịch, chỉ chăm chú nhìn người trên sân đấu.
Là dáng vẻ chưa bao giờ nhìn thấy.
Trần Lạc Bạch khẽ kéo chiếc ghế ở phía sau ra, nhẹ giọng nói: “Chúng ta ngồi bên này nhé?”
Vừa lúc Chu An Nhiên cũng không muốn qua đó quấy rầy Chúc Nhiên, gật đầu nói: “Được.”
Khi Chu An Nhiên ngồi xuống, cảm thấy nơi anh vừa chạm qua trên mặt mình vẫn còn nóng bừng, nhịp tim cô chững lại hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chuyên tâm nghe hát.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy người bên cạnh đột nhiên gọi mình.
“Chu An Nhiên.”
Chu An Nhiên nghiêng đầu.
Trần Lạc Bạch nhìn cô: “Lần trước có mấy câu quên nói với cậu.”
Chu An Nhiên chớp mắt.
Lần trước?
Là cái lần đến Live House hôm đó sao?
“Lời gì cơ?”
Bọn họ ngồi cạnh nhau, có lẽ sợ làm phiền người khác, chàng trai đột nhiên tới gần hơn một chút, hơi thở sạch sẽ, khoan khoái trong nháy mắt phả lên mặt cô.
Hô hấp Chu An Nhiên chững lại một nhịp.
“Cậu rất giỏi, cũng không phải nhút nhát, trên thế giới này cũng không có bất cứ luật lệ nào quy định mọi người đều phải sống hướng ngoại….” Trần Lạc Bạch bình tĩnh nhìn cô, trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt anh vẫn sáng lạ thường, giọng nói trầm thấp và kiên định, “Cậu không cần phải ngưỡng mộ bất kỳ ai hết.”
Đầu ngón tay Chu An Nhiên tùy ý đặt lên bàn đột nhiên siết chặt lại.
Thật khó để diễn tả cảm giác của cô lúc này.
Cô đương nhiên biết tính cách hướng ngoại đa số đều chiếm ưu thế trong mọi tình huống, nhiều khi cô cũng không thích mình hướng nội như vậy, nhưng nếu tính cách có thể dễ dàng thay đổi, cũng không cần phải phân biệt hướng nội hướng ngoại làm gì.
Không phải cô chưa từng nỗ lực muốn thay đổi, nhưng đều dùng cảm xúc làm cái giá phải trả để đổi lấy.
Nhưng chàng trai cô đã thầm mến rất lâu nói với cô rằng “Trên thế giới này không có bất cứ luật lệ nào quy định mọi người đều phải sống hướng ngoại”, nói với cô rằng “Không cần phải ngưỡng mộ bất kỳ ai hết”.
Lúc này, cô dường như đột nhiên dung hòa với chính mình.
Hướng nội thì hướng nội đi, cô cố gắng hết sức không để loại tính cách này ảnh hưởng đến chuyện cô muốn làm là được.
Trần Lạc Bạch lại đột nhiên nói: “Hơn nữa….”
Nói xong hai chữ, anh lại dừng lại.
Chu An Nhiên hít một hơi, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Hơn nữa cái gì cơ?”
Trần Lạc Bạch vẫn nhìn cô, ẩn ý nói: “Có lẽ có người thích kiểu người như cậu.”
Sau đó Du Băng Thấm lại hát cái gì, Chu An Nhiên không nghe lọt một câu.
Mãi cho đến khi vài người trên sân khấu kết thúc buổi tập và Live House yên tĩnh trở lại, cô mới giật mình hoàn hồn.
Du Băng Thấm và những người khác cùng nhau đặt đàn guitar ở phía sau sân khấu, lúc đi xuống, chị ấy dừng lại trước mặt Chúc Nhiên: “Sao lại ngồi đây một mình thế?”
Chị ấy vừa đi xuống, Chúc Nhiên lập tức đứng lên.
Dáng người Du Băng Thấm cao, Chúc Nhiên chỉ cao hơn nửa cái đầu.
Chu An Nhiên hiếm khi thấy nét mặt Chúc Nhiên có vẻ khẩn trương, sau đó liền thấy cậu ấy chỉ chàng trai bên cạnh: “Trần Lạc Bạch không cho em ngồi cùng.”
Du Băng Thấm đi tới trước chỗ ngồi của bọn họ, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm gì, nhưng nhìn kỹ lại vẫn thấy được nụ cười nhàn nhạt: “Sao lại bắt nạt em ấy nữa?”
Trần Lạch Bạch liếc nhẹ Chúc Nhiên một cái: “Đôi mắt nào của chị thấy em bắt nạt cậu ta?”
Du Băng Thấm cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ánh mắt lại chuyển hướng về phía cô.
Chu An Nhiên ngoan ngoãn chào: “Chị Du.”
Du Băng Thấm “Ừ” một tiếng, đột nhiên đưa tay nhéo má cô: “Nhưng sao mặt Nhiên Nhiên lại đỏ thế? Em cũng bắt nạt em ấy à?”
Câu sau rõ ràng là nói với Trần Lạc Bạch.
Tim Chu An Nhiên đập thình thịch.
Cô muốn quay đầu nhìn anh, nhưng lại cảm thấy ở trước mặt nhiều người như vậy quá lộ liễu.
Sau đó, nghe thấy giọng nói của chàng trai bên cạnh vang lên, anh còn cười tươi hơn lúc nãy, dùng giọng đầy ẩn ý nói: “Không được tính là bắt nạt.”
Chu An Nhiên: “…?”
Ý tứ mập mờ trong lời nói của anh quá rõ ràng.
Mấy người phía sau Du Băng Thấm đồng loạt nhìn về phía cô, trên mặt đều mang theo nụ cười trêu ghẹo.
Chu An Nhiên cảm thấy mặt mình đang nóng lên.
Người chơi keyboard của ban nhạc chính là đàn chị gọi anh là “hot boy” ở KTV lần trước, tên là Chung Vi, có khuôn mặt trái xoan, tóc ngắn ngang vai, phong cách khá mạnh mẽ.
Lúc này, Chung Vi đang dựa vào vai Du Băng Thấm, nhìn về phía Trần Lạc Bạch cười nói: “Nghe chị Thấm nói trong khoảng thời gian này cậu luôn học guitar với chị ấy, đã học được một bài rồi, có muốn nhân cơ hội hôm nay đàn cho mọi người nghe một bài không? Chị đây rất muốn nghe hot boy của chúng ta đàn đó.”
Vài chàng trai trong ban nhạc tỏ ra không thiết sống nữa.
“Ngày nào bọn tôi cũng chơi guitar, cậu không thấy hay sao?”
“Chung Vi tôi nói cho cậu biết, cậu như vậy là đang công kích người nhà đó.”
“Đúng vậy.”
Chu An Nhiên không nhịn được nghiêng đầu nhìn anh.
Anh lặng lẽ học guitar với chị Du từ khi nào vậy.
Chàng trai dựa lưng vào ghế, nở nụ cười bất cần, giọng điệu lười biếng, giống như đang đùa: “Không được đâu, hot boy sao có thể tùy ý đàn cho người khác nghe được.”
Chung Vi cũng không tức giận, ẩn ý liếc Chu An Nhiên một cái: “Chị đây đương nhiên biết mình không có cái diễm phúc ấy, chỉ là không biết đàn em Chu, em xem chị có cơ hội đấy hay không.”
Chu An Nhiên: “…?”
Cô thu hồi ánh mắt lại.
Mặc dù biết Chung Vi trêu cô vì câu nói mập mờ ban nãy của anh, nhưng nhịp tim Chu An Nhiên vẫn đập nhanh hơn một chút.
Giọng chàng trai chậm rãi vang lên: “Lần sau đi, vẫn chưa học được.”
“Ai… Xem ra hôm nay chị không may mắn rồi.” Chung Vi thở dài.
Trái tim Chu An Nhiên lại lần nữa trùng xuống.
Cô cúi đầu, bả vai cũng hơi sụp xuống.
Lúc đầu chị Chung nói anh đã học được rồi.
Là bởi vì thông tin của chị Chung có sai sót, hay do anh không muốn đàn cho họ nghe nên mới mượn cớ từ chối.
Chu An Nhiên mím môi.
Cô dường như lại chỉ vì một hai câu nói mà bắt đầu miên man suy nghĩ.
Nhưng, nếu như bạn rất thích một ai đó, dường như chỉ cần một hai câu nói của người ấy thôi cũng muốn tìm hiểu rõ ràng.
Giọng nói của Du Băng Thấm vang lên: “Bọn chị đi ăn khuya, cậu có đi không?”
“Có chứ ạ.” Chúc Nhiên lập tức đồng ý.
Giọng điệu Trần Lạc Bạch vẫn lười biếng như trước: “Mọi người đi trước đi, bọn em đi sau.”
?
Bọn em?
Có phải nói cô không?
Chu An Nhiên có chút mơ hồ, không khỏi quay đầu nhìn anh.
Đúng lúc chàng trai cũng quay đầu nhìn, hất nhẹ cằm về phía cô, rõ ràng là đang trả lời Du Băng Thấm, nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt cô: “Em có chuyện muốn nói với cậu ấy, cho em mượn chìa khóa.”
Đầu ngón tay Chu An Nhiên cuộn tròn.
Anh còn muốn nói gì với cô nữa?
Là câu nói trên đường cô chỉ nghe thấy ba chữ lúc nãy sao?
“Ồ~” Chung Vi đẩy mấy chàng trai khác trong ban nhạc, “Mau đi thôi, đừng quấy rầy đàn em người ta.”
Du Băng Thấm lại nở nụ cười nhạt, lấy chìa khóa từ trong túi ra, ném cho anh: “Đừng có bắt nạt con gái nhà người ta đấy.”
Trần Lạc Bạch đưa tay bắt lấy: “Em sẽ cố gắng.”
Chu An Nhiên: “…?”
Sau khi nhóm người Du Băng Thấm đi ra ngoài, Live House lại trở nên yên tĩnh.
Chu An Nhiên chống tay lên ghế, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
“Muốn nghe không?” Giọng chàng trai trầm thấp vang lên.
?
Chu An Nhiên nhìn anh, có chút không hiểu: “Nghe gì cơ, cậu muốn nói gì với tớ à?”
Anh muốn nói gì với cô đây?
Nói thế nào nhỉ, giống như anh đang hỏi ý kiến của cô trước vậy.
Trần Lạc Bạch bỗng nhiên mỉm cười, sau đó hất cằm về phía sân khấu nói: “Tớ đánh guitar, cậu có muốn nghe không?”
Chu An Nhiên sửng sốt, hai mắt thoáng mở to: “Không phải cậu nói vẫn chưa học được sao?”
“Tớ lừa chị ấy thôi.” Giọng điệu của chàng trai mang theo vài phần cuồng nhiệt, “Sao tớ lại không biết chơi được?”
Tim Chu An Nhiên đập thình thịch.
“Muốn nghe thì cùng tớ lên sân khấu nhé?” Trần Lạc Bạch hỏi cô.
Chu An Nhiên gật đầu.
Cô đi theo anh đến tận phía sau sân khấu.
Trần Lạc Bạch không đụng vào đồ của người khác, chỉ cầm lấy đàn guitar của Du Băng Thấm, tùy ý đeo lên vai, sau đó đi tới phía trước, ngồi xuống mép sân khấu.
Chu An Nhiên hơi mắc bệnh sạch sẽ, nhưng lúc này cũng không nghĩ nhiều, đi theo anh ngồi xuống mép sân khấu, đôi chân buông thõng vô thức đung đưa.
“Cậu học bài nào thế?”
Trần Lạc Bạch ngước mắt lên, hơi nhướng mày: “Bài hát nổi tiếng thế giới.”
?
Bài hát nổi tiếng thế giới?
Chu An Nhiên đang định hỏi anh đây là bài hát nổi tiếng nào thì đã thấy ngón tay thon dài của chàng trai đặt trên dây đàn.
Cô không nói nữa.
Sau khi hai ba nốt nhạc vang lên, không cần hỏi cô cũng biết “Bài hát nổi tiếng thế giới” là bài gì.
Khi Trần Lạc Bạch nghiêng đầu nhìn cô, thấy khóe môi cô gái cong lên, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ hai bên má, cô rất biết kiềm chế, hiếm khi giống bây giờ, nụ cười của cô ngọt ngào đến mức khiến người ta động lòng.
“Không lừa cậu chứ?”
Chu An Nhiên cười lắc đầu: “Ừ.”
Mặc dù chỉ là bài hát thiếu nhi, nhưng nó cũng là bài hát nổi tiếng thế giới.
Trần Lạc Bạch sợ mình gảy sai, liền cúi đầu.
Chu An Nhiên cũng cụp mắt nhìn anh.
Mái tóc đen của chàng trai xõa lòa xòa trước trán, bởi vì vẻ mặt nghiêm túc, đường nét trên sườn mặt càng lộ vẻ sắc bén, đẹp như tượng tạc.
Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, Chu An Nhiên tưởng rằng anh sẽ dừng lại, nhưng sau đó lại nghe thấy anh chơi lại từ đầu, giọng anh vang lên theo nốt nhạc, hát lời bài hát bằng tiếng Anh.
Hôm đó Chúc Nhiên nói trong nhóm rằng, ngay cả khi đi KTV anh cũng không bao giờ hát, cô còn tưởng anh hát không hay.
Nhưng giọng hát vang lên bên tai cô lúc này, vừa trầm bổng vừa dễ nghe, bài hát thiếu nhi được anh hát mang một loại cảm giác trong lành dìu dịu.
“Twinkle, twinkle, little star
How I wonder what you are
Up above the world so high
Like a diamond in the sky”
Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh ơi!
Sao tôi tự hỏi bạn là gì?
Tít ở trên cao của thế giới,
Giống như một viên kim cương giữa trời.
Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh ơi!
Sao tôi tự hỏi bạn là gì?
Chu An Nhiên cụp mắt nhìn chàng trai đang cúi đầu hát, tim cô lại càng đập nhanh hơn.
Hát xong một bài, Trần Lạc Bạch mới dừng lại.
Anh hơi nhướng mi mắt, nhìn cô hai giây rồi mới nói: “Tớ đi cất đàn vào phía sau trước.”
Chu An Nhiên nhẹ gật đầu.
Trần Lạc Bạch đứng dậy, để đàn guitar vào chỗ cũ, lại ngồi xuống bên cạnh cô: “Vốn dĩ tớ không chỉ muốn học mỗi đoạn này.”
Không chỉ muốn học mỗi đoạn này?
Ý anh là không chỉ muốn học mỗi bài này, anh nói nhầm rồi thì phải?
Chu An Nhiên tò mò: “Cậu còn muốn học gì nữa?”
Tay chàng trai chống bên cạnh, cúi đầu nhìn cô: “Sau này sẽ nói cho cậu biết.”
Chu An Nhiên: “…?”
“Cậu lại nhân cơ hội trêu chọc tớ rồi.”
Hiếm khi trong giọng nói của cô thể hiện rõ sự bất mãn.
Trần Lạc Bạch cảm giác như chiếc bàn chải nhỏ kia lại cào vào tim mình, anh chống tay, nghiêng người về phía cô.
Khoảng cách đột nhiên kéo gần lại, Chu An Nhiên hít sâu một hơi.
Khóe môi chàng trai hơi nhếch lên, vẻ mặt xấu xa, như cố ý trêu chọc cô: “ Phải để lại chút tò mò, mới có thể thu hút được thính giả của tớ.”
Thính giả?
Thính giả của anh?
Trong Live House không còn một ai.
Trong không gian rộng lớn lúc này chỉ có cô và anh.
Bài hát này anh chỉ hát cho cô nghe.
Cô ấy là thính giả duy nhất của anh tối nay.
Cái người này nói chuyện với cô, ý tứ mập mờ càng ngày càng lộ rõ.
Chu An Nhiên có chút choáng váng, hô hấp khó khăn, tim lại đập nhanh hơn trước.
Điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Trần Lạc Bạch cúi đầu nhận điện thoại, khoảng cách cuối cùng cũng giãn ra.
Chu An Nhiên khẽ thở ra.
Trần Lạc Bạch tùy ý nhìn cô, ngẩng đầu liền thấy cử chỉ nhỏ này của cô, không nhịn được cười, cũng không trêu chọc cô nữa: “Chúc Nhiên nói đồ ăn bên kia đã dọn sẵn rồi, muốn qua đó ăn chút gì không?”
Chu An Nhiên cảm thấy tối nay nếu ở một mình với anh, trái tim cô có lẽ sẽ không chịu nổi: “Đi thôi.”
Chàng trai tùy ý “Ừm” một tiếng, đột nhiên chống tay lên, cứ như vậy mà trực tiếp nhảy xuống, vạt áo khoác bóng chày bay phấp phới.
Sau khi xuống, anh quay lại nhìn cô: “Xuống không?”
Chu An Nhiên chớp mắt.
Chu An Nhiên cúi đầu nhìn mặt đất, hình như hơi cao thì phải.
“Tớ cũng nhảy xuống sao?”
“Ừm.” Trần Lạc Bạch hơi ngẩng đầu nhìn cô, “Sợ à?”
Chu An Nhiên cũng không giả vờ mạnh mẽ, “Một chút.”
“Sợ cái gì?” Khóe môi chàng trai dưới sân khấu bỗng nhiên cong lên, dưới ánh sáng mờ ảo, nụ cười của anh càng thêm rực rỡ và chói mắt, giống như năm đó khi anh thực hiện cú lùi ba bước trên sân.
Anh dang tay về phía cô: “Tớ đỡ cậu.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Twinkle, twinkle, little star, how I wonder what you are, up above the world so high, like a diamond in the sky.”
Trích từ bài: Twinkle, Twinkle, Little Star.