• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tim Chu An Nhiên đập rất nhanh.

Có lẽ thấy cô đã ngẩng đầu, bàn tay đó lại gõ nhẹ lên bàn một cái, sau đó, giọng nói trong trẻo của chàng trai vang lên.

“Giáo viên tiếng Anh tìm cậu.”

Chất giọng quen thuộc vọng trên đỉnh đầu.

Lần này không phải là nói chuyện với Chúc Nhiên, Tông Khải hay những người khác, cũng không phải bị cô bất ngờ nghe thấy.

Anh đang nói chuyện với cô.

Nhận ra sự thật này, trái tim vô dụng của Chu An Nhiên lại đập nhanh hơn mấy nhịp.

Thật ra đây cũng không phải lần đầu anh nói chuyện với cô.

Trước đó từng có hai lần.

Một lần là vào ngày khai giảng, anh đỡ cô, nhắc nhở cô cẩn thận.

Còn lần khác là khi đi xuống dưới sân học thể dục, trong lúc bị bạn học chen lấn xô đẩy, khoảng cách giữa cô và anh rất gần nhau.

Anh và Chúc Nhiên đi phía sau cô, hình như đang nói về trò chơi nào đó.

Phía sau có người đùa giỡn, chàng trai bị đẩy không cẩn thận đụng vào vai cô, hình như anh nhìn cô một cái, mà hình như cũng không phải, lười biếng nói xin lỗi với cô.

Cho nên anh không nhớ được tên cô là quá bình thường.

Anh là người được ông trời ưu ái.

Mà cô là người nhát gan không dám đến gần anh.

Vốn dĩ cũng chẳng khác gì so với người xa lạ, nhưng lại có quan hệ là bạn cùng lớp.

Chu An Nhiên sợ mắt mình đỏ nên không dám ngẩng đầu, do dự rồi trả lời một câu ngắn gọn: “Ừ.”

Sau đó cô vẫn can đảm hỏi thêm một câu: “Giáo viên tìm tớ có chuyện gì vậy?”

Nhưng anh cũng chỉ đến để báo cho cô biết, không cần cô trả lời, không đợi cô chần chừ thì bàn tay đó đã rời đi, bóng dáng chàng trai cũng biến mất.

Hơi thở tươi mát sảng khoái cũng nhanh chóng đi xa.

Trong lòng Chu An Nhiên mất mát.

Cô suy sụp nằm bò lên bàn, lại ảo não vì mình vẫn không biểu hiện tốt trước mặt anh.

Nhưng cô sợ anh nghĩ cô không quan tâm lời anh nói nên nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc, đứng dậy, nghĩ rồi vẫn ra ngoài bằng cửa trước.

Đi được nửa đường, Chu An Nhiên mới nhận ra một chuyện.

Anh tới chuyển lời giúp giáo viên, vậy có nghĩa là, dù không nhớ được tên của cô, nhưng anh vẫn biết cô là ai đúng không.

Cảm giác buồn bực cuối cùng cũng tan đi đôi chút.

Nhưng khi sắp đến cửa văn phòng của giáo viên tiếng Anh, cô lại nghĩ ra một khả năng khác.

… Khả năng anh nhận nhầm người.

Vì thế, cửa văn phòng cách đó mấy bước bỗng trở thành vực sâu, cô không biết bước vào trong đó sẽ là thiên đường hay địa ngục.

Có giáo viên tiếng Anh của lớp khác đi về phía này, hình như thấy cô đứng trước cửa văn phòng nên hơi lạ, nhìn cô.

Chu An Nhiên không chần chừ thêm nữa, vội bước vào.

Cửa văn phòng mở ra.

Giáo viên tiếng Anh lớp 10-2 tên Lâm Hàm, là một nữ giáo viên trẻ khoảng 30 tuổi, bàn làm việc ở ngay đối diện cửa luôn.

Chu An Nhiên vừa mới giơ tay gõ cửa, Lâm Hàm đã ngẩng lên nhìn về phía cô.

Chu An Nhiên sợ cô ấy lại hỏi sao em tới đây.

Cũng may ngẩng đầu nhìn cô xong, Lâm Hàm lập tức mỉm cười vẫy tay: “Mau vào đây.”

Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bước vào văn phòng, ngón tay siết lại bên mép quần đồng phục.

Thật ra cô không hay nói chuyện với giáo viên.

Sau khi cô đến gần, Lâm Hàm đánh giá cô rồi lập tức lên tiếng: “Chẳng phải Thịnh Hiểu Văn đã nói thành tích cho em biết rồi sao, thế nào, thi đứng đầu lớp mà vẫn không vui hả?”

?

Trông cô không vui rõ ràng tới vậy sao?

Chu An Nhiên lắc đầu, vẫn dùng lý do vừa rồi: “Không phải ạ, là do tối qua em bị mất ngủ.”

Lâm Hàm gật đầu: “Vậy vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, thi đại học là trận đánh lâu dài.”

Chu An Nhiên ngoan ngoãn nói “vâng”.

“Lần này em thi tốt lắm, giáo viên cố ý đặt bẫy ở bài đọc hiểu, Trần Lạc Bạch sơ ý sai mất một câu, cả khối chỉ có em được điểm tuyệt tuyệt đối thôi đó.” Lâm Hàm mỉm cười nhìn cô, “Em giúp cô có tiền ăn sáng nửa tháng này rồi.”

Thật ra Chu An Nhiên luôn thích giáo viên này, lúc giảng bài nói nhẹ nhàng dễ hiểu, tính tình còn hài hước phóng khoáng.

Cô cũng mỉm cười: “Là cô dạy tốt ạ.”

Lâm Hàm cười ha ha: “Câu này cô thích nghe.”

Nói xong, cô ấy còn không quên nghiêng đầu khoe với những giáo viên khác trong văn phòng: “Nghe thấy chưa, học sinh khen tôi dạy tốt đấy.”

Không khí trong văn phòng lập tức bị cô ấy khơi dậy, cả phòng toàn là tiếng trêu đùa.

Chu An Nhiên mím môi.

Cô khá hâm mộ tính cách của cô giáo.

Lâm Hàm quay đầu lại, nói mấy câu liên quan tới học tập với cô rồi bảo cô về lớp.

Lúc ra khỏi văn phòng, màu trời đã trở nên tối.

Hình như đã đến mùa đông.

Học kỳ này cũng sắp kết thúc.

Lúc trở lại phòng học, Chu An Nhiên không nhịn được lại đi cửa sau, theo thói quen, ánh mắt cô lại nhìn về phía chỗ ngồi của anh.

Không biết anh nói gì với Chúc Nhiên mà Chúc Nhiên đứng dậy, trông như như bị làm cho tức đến mức phải dậm chân.

Chàng trai nằm lên bàn buồn cười, bả vai hơi rung, để lộ một phần gáy trắng ra bên ngoài.

Đến gần chỗ ngồi, Chu An Nhiên nghe thấy Đổng Thần đang an ủi Nghiêm Tinh Thiến.

“Thi Toán không tốt cũng không phải chuyện gì lớn mà, bây giờ mới chỉ là học kỳ một lớp 10, sau này còn rất nhiều lần nữa, cậu đừng khóc.”

Chu An Nhiên ngồi xuống.

Đổng Thần nhìn thấy cô như gặp vị cứu tinh: “Cậu quay lại rồi, mau khuyên cậu ấy đi.”

Chu An Nhiên quá hiểu tính của Nghiêm Tinh Thiến, cô ấy không thể khóc vì thi không tốt được. Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Tinh Thiến đang xõa tóc, lập tức đoán được mọi chuyện.

Lúc quay đầu lại nhìn Đổng Thần, cô không khỏi thấy đồng tình: “Cậu ấy đeo tai nghe.”

Đổng Thần sửng sốt: “…?”

Chu An Nhiên duỗi tay tháo một bên tai nghe của Nghiêm Tinh Thiến xuống.

Lúc này Nghiêm Tinh Thiến mới phát hiện cô đã về, cô ấy khịt mũi: “Nhiên Nhiên cậu về rồi sao, hu hu hu, lần hát live này của thần tượng tớ thật cảm động.”

Đổng Thần: “…”

Giọng nói tức muốn hộc máu của cậu ta vang lên từ phía sau: “Nghiêm Tinh Thiến, cậu là heo à.”

Nghiêm Tinh Thiến chẳng hiểu gì quay đầu: “Cậu bị điên à, cậu mới là heo đó.”

Hai người lại cãi nhau.

Chu An Nhiên nằm lên bàn, ánh mắt hướng về một góc.

Hôm nay, bàn tay kia đã đặt trên bàn cô dù chỉ một thời gian ngắn ngủi.

Cô nghe bên cạnh có tiếng cãi nhau như học sinh tiểu học, khóe môi không khỏi cong lên.

Đúng vậy.

Còn rất nhiều năm nữa mà.

Hơn nữa hôm nay cô còn được giáo viên khích lệ.

Cũng vì thế mà anh nói chuyện riêng với cô.

Hình như cũng không tệ lắm.

Mùa đông thành phố Nam giá lạnh.

Thành phố miền nam không có hệ thống sưởi, tòa nhà dạy học của khối 10 lại không có điều hòa, cho nên sau khi bước vào mùa đông, cửa sổ của lớp 10-2 luôn luôn khép chặt.

Không biết là vì vậy hay là do thời gian trước, tất cả những cô gái tỏ tình đều bị Trần Lạc Bạch từ chối nên dạo gần đây, số lượng con gái đứng trước cửa lớp này đã ít đi.

Khoảng thời gian cuối của học kỳ đầu tiên sau khi lên cấp ba thật yên bình.

Từ nhỏ Chu An Nhiên đã sợ lạnh.

Đây là lần đầu tiên cô thích mùa đông.

Phòng học đóng kín cửa tạo ra một khoảng trời riêng.

Cô và chàng trai mà cô thích bị nhốt trong này, vùi đầu phấn đấu vì tương lai, mặc dù không biết tương lai đang chờ đón điều gì.

Nhưng tóm lại là vẫn hy vọng.

Ngày thi kết thúc cuối kỳ, trước khi về nhà, Chu An Nhiên nhìn Nghiêm Tinh Thiến và Đổng Thần trêu nhau, lén quan sát động tĩnh phía sau.

Chàng thiếu niên đang nói chuyện với bạn học, động tác thu dọn đồ đạc của cô bèn chậm lại, nghe thấy Chúc Nhiên giục anh về, cô lại vội vàng nhét hết đồ trên bàn vào cặp sách.

Cuối cùng cũng có thể đi sau anh về nhà.

Trên đường, cô thấy những người khác đi tới chào anh.

Có lẽ vì thường xuyên đi chơi bóng nên anh quen biết khá nhiều học sinh lớp khác, thậm chí là cả học sinh khóa trên.

Có người tới rủ anh nghỉ đông đi chơi bóng, cũng có người thuận miệng nói chúc mừng năm mới, kỳ sau gặp lại với anh.

Đáng mừng là những người này toàn là con trai.

Từ trước đến nay, chưa từng có cô gái nào đặc biệt thân thiết với anh, thái độ của anh với con gái cũng rất lịch sự bình thường.

Thật ra trong lớp sẽ có vài bạn nữ mạnh dạn hỏi anh vài bài tập, đa phần anh đều không từ chối.

Cũng giống như hai lần anh giúp đỡ cô, hành động đó của anh cũng chỉ khiến mọi người cảm thấy anh giúp mọi người là do anh tốt bụng, chứ không phải vì người đó đặc biệt.

Ra khỏi cửa đông, Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến muốn rẽ sang bên trái, Trần Lạc Bạch và Chúc Nhiên rẽ sang bên phải. Có lúc là nhà anh lái xe tới đón, có lúc anh sẽ đi xe bus với Chúc Nhiên, có lúc thì tự gọi xe về nhà, nhưng đều là rẽ sang bên phải.

Đều ở hướng ngược lại với cô.

Sẽ có hơn một tháng không gặp.

Sau đó, Chu An Nhiên không nhịn được lại quay đầu, nhìn bóng dáng đã đi xa của thiếu niên, lặng lẽ nói một câu kỳ sau gặp lại trong lòng.

Khẽ ngừng.

Lại thêm một câu chúc mừng năm mới nữa.

Nửa tháng đầu của kỳ nghỉ đông, thời tiết thành phố Nam rất lạnh, Chu An Nhiên chỉ ra ngoài mua sắm với Nghiêm Tinh Thiến một lần rồi không ra khỏi nhà nữa.

Một ngày trước đêm 30, cô và bố mẹ về quê đón Tết với ông bà nội như thường lệ.

Cơ thể của hai cụ vẫn khỏe giống như năm rồi, bữa đầu tiên khi về nhà, ông bà không chịu để bọn họ giúp, Chu An Nhiên và bố mẹ được bà nội dẫn vào bếp chào hỏi ông.

Khi trở ra thì Chu Hiển Hồng bị chú hàng xóm rủ đi đánh bài.

Chu An Nhiên đi theo mẹ ra phòng khách sưởi ấm, xem TV.

Một lát sau, bên ngoài có tiếng xe vang lên, sau đó là tiếng bác trai bác gái chào hỏi mọi người.

Giống như bố cô, bác trai Chu Hiển Tề vừa chào hỏi mọi người xong đã bị kéo đi đánh bài, bác gái Giả Phượng Hoa đi giày cao gót bước vào phòng khách, ngồi xuống cạnh bọn họ.

Hà Gia Di yên lặng dùng khuỷu tay chọc vào người cô.

Chu An Nhiên miễn cưỡng mở miệng chào hỏi: “Bác gái ạ.”

Giả Phượng Hoa cười với cô, rồi lại giơ chiếc túi trong tay lên cho Hà Gia Di xem: “Chiếc túi chị mới mua mấy ngày trước, cô thấy thế nào?”

Hà Gia Di nhìn: “Trông cũng đẹp.”

Giả Phượng Hoa đặt túi sang một bên, tỏ vẻ tùy ý nói: “Chiếc túi này cũng không đắt lắm, chỉ có mấy trăm nghìn tệ, nhưng mà phải có hóa đơn trên mấy trăm nghìn tệ mới mua được, mấy cửa hàng xa xỉ đúng là phiền phức.”

Hà Gia Di thừa biết tính của bà chị dâu này nên không buồn nói, đẩy đĩa hoa quả ra trước mặt bà ta: “Quýt này ngọt lắm.”

Nụ cười trên môi Giả Phượng Hoa nhạt dần, tiện tay cầm quả quýt, nghiêng đầu nhìn Chu An Nhiên: “Thành tích thi cuối kỳ lần này của Nhiên Nhiên thế nào?”

Chu An Nhiên mím môi, không cần nghĩ cũng biết bác gái sẽ chẳng nói được lời nào tốt đẹp.

Nên cô không muốn trả lời.

Hà Gia Di lén đẩy cô, trả lời thay: “Cũng ổn, đứng thứ 8 của lớp.”

Khóe miệng đang cong lên của Giả Phượng Hoa cứng lại, sau khi thấy mình biểu hiện quá rõ ràng, bà ta cố giả vờ nói bằng giọng quan tâm: “Nhiên Nhiên thụt lùi rồi phải không, chị nhớ cấp hai con bé còn đứng thứ ba trong lớp mà, nhưng mà đúng là càng về sau, con gái sẽ không bằng con trai.”

Hà Gia Di lạnh nhạt nói: “Con bé học ở lớp thực nghiệm, lần này đứng thứ 55 toàn khối, bác cũng biết ở trường trung học phổ thông số hai có đến 90% là học sinh giỏi mà, cứ cái đà này thi đi vào 985 không thành vấn đề.”

(Trường 985 là những trường nằm trong dự án thúc đẩy hệ thống giáo dục đại học của Trung Quốc, vào được những trường này là có một nửa tương lai.)

Giả Phượng Hoa cứng miệng: “Vậy thì giỏi thật, nhưng con bé vẫn không nói chuyện nhiều nhỉ, chỉ biết đọc sách, hướng nội là không được. Hai người cũng biết học vấn của bác trai rồi đấy, làm ăn được lớn như thế này đều là nhờ có tài ăn nói với đầu óc linh hoạt, nhưng thôi không sao, nhà chúng ta chỉ có một đứa cháu gái, sau này thế nào thì cũng giống như bố nó về làm công cho bác trai thôi.”

Thật ra Chu An Nhiên chẳng quan tâm bác gái này nói gì, nhưng bà ta nói linh tinh về bố mẹ cô là không được. Cô cúi đầu, nhìn thấy bàn tay đặt một bên của Hà Gia Di siết chặt lại.

“Bác gái.” Cô không hay nói lại người khác, tay cũng siết chặt lại, lên tiếng, “Năm nay anh họ không về sao?”

Giả Phượng Hoa lại cười tươi: “Đúng vậy, thằng bé bận học, bên nước ngoài cũng không có Tết Âm Lịch nên bác bảo nó đừng về.”

Chu An Nhiên duỗi tay cầm quả quýt, chậm rãi bóc vỏ: “Ổ, vậy anh ấy còn chơi với anh Ngô Đức hàng xóm nhà bác không?”

Giả Phượng Hoa không hiểu: “Vẫn còn chơi, sao thế?”

Chu An Nhiên đưa quả quýt đã bóc vỏ cho Hà Gia Di, ngước lên nhìn Giả Phượng Hoa: “Vậy bác khuyên anh ấy đừng chơi với anh Ngô Đức nữa, mấy hôm trước, cháu nhìn thấy ảnh anh Ngô Đức chơi đá trên mạng.”

Sắc mặt Giả Phượng Hoa lập tức thay đổi: “Cháu đừng có nói bậy.”

Chu An Nhiên lau tay: “Có phải nói bậy không bác tự xem là biết.”

Hà Gia Di cầm lấy quả quýt, không hiểu sao lại thấy khó chịu, bà đẩy con gái: “Chẳng phải con vẫn chưa làm xong bài tập nghỉ đông sao, mau đi làm bài đi.”

Chu An Nhiên nhìn bà.

Hà Gia Di vỗ cô: “Đi đi.”

Chu An Nhiên gật đầu, vừa bước ra ngoài đã nghe thấy giọng Giả Phượng Hoa vang lên phía sau.

“Chị đi xem lão ấy đánh bài đây, không xem TV với cô nữa.”

Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trở lại căn phòng riêng ông bà nội sắp xếp cho cô.

Sau khi ngồi xuống, cô mở đề Toán ra nhưng không có tâm trạng làm bài.

Chu An Nhiên không thích bác gái này, cũng không quan tâm bà ta nói gì về cô.

Vừa nãy cô không nhịn được nói lại là vì bà ta nói xấu bố cô, còn khiến mẹ cô không vui, hơn nữa dù cô không tiếp xúc nhiều với anh họ nhưng cô vẫn không mong anh họ lầm đường lạc lối.

Tuy nhiên cô không biết, không nói đến vấn đề khác, bà Hà cũng tán đồng quan điểm “hướng nội là không được” của bác gái.

Thường ngày ở nhà bà cũng từng nói cô rất nhiều lần.

Cô vốn cho rằng tính cách chỉ là để phân biệt người này với người kia.

Nhưng trong mắt người lớn, hình như nó đã dùng để phân biệt ngoan và xấu, đúng và sai.

Hướng ngoại là tốt, là đúng.

Hướng nội là xấu, là sai.

Cũng không phải là cô chưa từng thử thay đổi.

Nhưng trong cơ thể cô như có một nguồn năng lượng, năng lượng này chỉ dùng để học, làm bài tập hoặc nói chuyện với người mà mình muốn nói.

Nếu ép mình trở nên hướng ngoại, nói chuyện với người mà mình không muốn nói thì nguồn năng lượng sẽ nhanh chóng cạn kiệt, ngủ cũng không thể lấy lại sức.

Khỉ tỉnh dậy sẽ thấy trời xanh u ám.

Cuối cùng đều thất bại.

Còn anh thì sao?

Trong đầu Chu An Nhiên lại hiện lên gương mặt quen thuộc.

Chắc anh cũng thích kiểu con gái hướng ngoại hào phóng nhỉ.

Không biết là do lo lắng cho con trai ở nước ngoài hay do có bác trai ở đây mà mấy ngày sau đó, Giả Phượng Hoa không ăn nói quái gở nữa.

Chu An Nhiên cũng có một năm mới không quá tệ.

Mùng bốn tháng Giêng, Chu An Nhiên theo bố mẹ về nhà.

Hôm sau, cô và Nghiêm Tinh Thiến đã bị tịch thu không ít tiền mừng tuổi ra ngoài mua sắm, trên đường đi, Nghiêm Tinh Thiến kể với cô chuyện cãi nhau trên mạng với Đổng Thần ngày hôm qua.

Chu An Nhiên nghe xong thì bật cười, cười xong lại ủ rũ.

Vòng bạn bè của cô và Trần Lạc Bạch không giống nhau, cô hoàn toàn không biết anh nghỉ đông thế nào.

Lần đầu tiên tiên Chu An Nhiên hy vọng mau trở lại học.

Nhưng cô không ngờ, sau lần trở lại trường này lại có thêm một cô gái xuất hiện bên Trần Lạc Bạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK