• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thang Kiến Duệ hoang mang quay lại: “Kẹo gì?”

Chúc Nhiên ngồi cạnh Trần Lạc Bạch nói tiếp: “Tuần trước có người lén nhét kẹo vào trong ngăn bàn cậu ta.”

“Gì cơ? Có người nhét kẹo vào ngăn bàn cậu ta?” Thang Kiến Duệ hứng thú hơn hẳn, “Vậy là con gái nhét rồi còn gì, anh anh Lạc lại hỏi tôi? Đang muốn khoe khoang với tôi à?”

Lúc nói chuyện, giọng của Chúc Nhiên không nhỏ.

Có lẽ đánh hơi được mùi nhiều chuyện nên không chỉ có Thang Kiến Duệ mà còn nhiều người khác trong lớp cũng quay đầu nhìn về phía này.

Ngay lập tức, Chu An Nhiên cảm thấy tim cô đập nhanh hơn cả chiều thứ sáu, lúc nào cũng có thể vọt ra ngoài cổ họng.

Trần Lạc Bạch duỗi chân đạp vào chân Thang Kiến Duệ, cười mắng: “Khoe khoang cái rắm.”

“Vậy sao lại hỏi tôi?” Thang Kiến Duệ hóng hớt mà cũng khó hiểu, “Sao tôi lại nhét kẹo vào ngăn bàn cậu được.”

Chúc Nhiên giải thích cho cậu ta: “Không phải, chỉ có hai viên thôi.”

Thang Kiến Duệ nghe không hiểu: “Hai viên gì?”

Chúc Nhiên chỉ vào bàn học của Trần Lạc Bạch: “Tuần trước có người nhét cho cậu ta hai viên kẹo, không để trong hộp quà, cũng không gói lại gì hết, chỉ là nhét đại hai viên kẹo bình thường vào thôi.”

“A? Chỉ có hai viên thôi sao?” Thang Kiến Duệ lập tức mất hứng, “Vậy chắc không phải là con gái tặng rồi, những cô gái đó ai tặng đồ cho anh Lạc mà chẳng hận không thể gói thành bó hoa chứ.”

Chúc Nhiên: “Vậy nên mới hỏi có phải ai trong số các cậu đưa cho cậu ta không.”

“Không phải tôi đâu.” Thang Kiến Duệ lắc đầu, “Có lẽ là ai đó không cẩn thận bỏ nhầm vào thôi.”

Những bạn học đang hóng hớt cũng nghĩ như vậy, hoàn toàn hết hứng tò mò.

Chu An Nhiên thấy ngay cả Nghiêm Tinh Thiến cũng tỏ vẻ thất vọng.

Trần Lạc Bạch thu chân về, Chu An Nhiên bận bịu kéo Nghiêm Tinh Thiến cúi đầu bước nhanh về chỗ ngồi, cô quên lau bàn ghế mà cứ thể ngồi thẳng xuống bàn, trái tim chưa kịp bình ổn càng đập nhanh hơn.

Chuyện có người nhét hai viên kẹo vào ngăn bàn của Trần Lạc Bạch nhanh chóng lan ra cả lớp, nhưng hình như tất cả mọi người đều tán thành suy đoán của Thang Kiến Duệ, ngay cả Thịnh Hiểu Văn và Trương Thư Nhàn cũng vậy.

Vào giờ ra chơi, ngoài trời bỗng nhiên đổ mưa, bọn họ không có tâm trạng học bài nữa.

Trương Thư Nhàn quay người nằm bò lên bàn Nghiêm Tinh Thiến, Thịnh Hiểu Văn đi tới ngồi chen vào ghế của Chu An Nhiên nói chuyện.

“Các cậu biết chuyện có người nhét kẹo vào ngăn bàn Trần Lạc Bạch chưa?” Trương Thư Nhàn đè thấp giọng.

Nghiêm Tinh Thiến gật đầu: “Sáng nay lúc cậu ấy hỏi Thang Kiến Duệ tớ nghe thấy rồi, nhưng tớ nghĩ không phải con gái tặng đâu, làm gì có ai rảnh rỗi đến mức chỉ tặng hai viên kẹo bao giờ, chắc là có ai đó không cẩn thận bỏ nhầm vào thôi.”

Chu An Nhiên: “…”

Thịnh Hiểu Văn nói tiếp: “Tớ cũng đồng ý không phải là con gái tặng, nhưng nhét nhầm kẹo vào bàn có phải hơi không hợp lý không?”

“Không phải không có lý đâu.” Trương Thư Nhàn nói, “Chuyện của bạn nam lớp 10A9 đó các cậu biết chưa?”

Nghiêm Tinh Thiến lập tức trở nên hứng thú: “Chưa biết chưa biết, chuyện gì vậy?”

Thịnh Hiểu Văn: “Tớ cũng không biết.”

“Là chuyện hồi mới khai giảng, buổi trưa có một bạn nam lớp 10A9 chạy đi chơi bóng không ngủ trưa, chiều về lớp đi nhầm tầng, đúng lúc bạn học ngồi chỗ giống cậu ta ở lớp đó nghỉ học, cậu ta vào lớp ngồi xuống rồi gục đầu ngủ luôn.”

Trương Thư Nhàn nói đến đây thì không nhịn được bật cười, sau đó mới tiếp tục: “Thế rồi chủ nhiệm lớp đó đi qua, nhìn thấy có bạn ngủ gật trong giờ học nên vứt viên phấn vào người cậu ta, bạn nam đó tỉnh dậy, ngẩng đầu lên. Chủ nhiệm lớp đó phát hiện mình không biết người này nên mới hỏi em là ai, sao em lại ở lớp của thầy. Chắc có lẽ bạn nam đó chưa tỉnh ngủ nên nhìn thấy giáo viên lạ mặt cũng rất hoang mang, hỏi ngược lại thầy là ai, sao thầy lại ở lớp em.”

Nghiêm Tinh Thiến cười khẽ.

Thịnh Hiểu Văn mỉm cười ngả vào vai Chu An Nhiên: “Tớ nhớ ra rồi, chuyện này tớ từng nghe mọi người kể.” 

Chu An Nhiên cũng không nhịn được mỉm cười.

Trương Thư Nhàn nhìn thấy lúm đồng tiền nhỏ bên má của cô thì không nhịn được vươn tay bóp mặt cô: “Nhiên Nhiên, sao hôm nay cậu im lặng thế, trông chẳng có tinh thần gì hết vậy?”

Chu An Nhiên dùng lý do y hệt như buổi sáng: “Tối qua ngủ không ngon.”

“Thảo nào.” Trương Thư Nhàn nói.

Nghiêm Tinh Thiến lau giọt nước mắt cười chảy ra: “Nói vậy thì chắc kẹo trong ngăn bàn Trần Lạc Bạch bị ai đó nhét nhầm rồi.”

Chu An Nhiên: “…”

Không bị “vạch mặt” như trong giấc mơ tối qua, cô yên tâm.

Nhưng mọi chuyện thành ra như vậy, kỳ lạ là cô cảm thấy hơi mất mát.

Không biết hai viên kẹo “bị nhét nhầm” đó có bị anh vứt đi không.

Chu An Nhiên tựa lên cánh tay nghe mọi người nói chuyện, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy Ân Nghi Chân bước vào từ cửa trước.

Cô gái buộc búi tóc bồng xinh đẹp, đi vào lớp khác mà vẫn tự nhiên như lớp của mình, tay cầm một chiếc ô ướt và một túi đồ dính nước mưa, hình như vừa đi mua đồ về.

Ân Nghi Chân đi thẳng về phía lối đi bên cạnh bọn họ, dừng lại bên cạnh Lâu Diệc Kỳ. Cô ấy lấy chai nước ngọt trong túi đặt lên bàn Lâu Diệc Kỳ: “Mua cho cậu đấy.”

Giọng nói Lâu Diệc Kỳ đượm ý cười: “Cảm ơn.”

Ân Nghi Chân lại giơ tay chỉ ra phía sau: “Tớ còn mua cho Trần Lạc Bạch và Chúc Nhiên nữa, tớ qua tìm họ trước, trưa nay chúng ta nói chuyện ở chỗ cũ nha.”

Lâu Diệc Kỳ: “Được.”

Ân Nghi Chân xách đồ đi ra đằng sau.

Chu An Nhiên chỉnh tay áo khoác đồng phục, hàng mi rủ xuống.

Đúng vậy, phải tốt bụng người khác một cách tự nhiên như thế mới không bị hiểu lầm.

Nhưng hôm đó cô không có ý định lấy lòng anh.

Trương Thư Nhàn thì thầm: “Này, các cậu nhìn phía sau đi.”

Câu nói của cô ấy tạo một lý do không khiến người khác nghi ngờ cho Chu An Nhiên, cô và Thịnh Hiểu Văn, Nghiêm Tinh Thiến cùng quay đầu lại.

Ân Nghi Chân đã đi đến cuối lớp nhưng không dừng lại bên cạnh Chúc Nhiên mà vòng qua sau cậu ta, cuối cùng đứng bên cạnh bàn học của Trần Lạc Bạch rồi lấy đồ uống trong túi ra đưa cho bọn anh.

Trần Lạc Bạch dựa lưng vào ghế, hình như nói gì đó với cô ấy mà do ở xa nên không nghe thấy được, nhưng nụ cười trên mặt anh thì hiện rất rõ.

Hình như anh đang cười với Ân Nghi Chân.

Chu An Nhiên lại ngoảnh đi.

Cô tự an ủi trong lòng rằng ít nhất hôm nay anh đã trở nên vui vẻ, không ủ ê như tuần trước nữa.

Mặc dù nguyên nhân khiến anh vui chẳng liên quan gì đến cô.

Trương Thư Nhàn thì thầm tám chuyện: “Các cậu nghĩ cậu ấy có ý thật không?”

Lâu Diệc Kỳ im lặng từ nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, cô ấy không quay đầu nhưng giọng điệu rõ ràng không vui: “Cậu quan tâm cậu ấy có ý không làm gì.”

Sắc mặt Trương Thư Nhàn cũng sầm xuống: “Cậu quên trước đây bao nhiêu lần cậu nói chuyện về cậu ấy với tớ rồi sao. Thế nào, trở thành bạn tốt với người ta nên không cho phép người khác nhắc đến à?”

Bóng lưng Lâu Diệc Kỳ hình như cứng lại: “Tớ không thèm quan tâm các cậu.”

Tính Tương Thư Nhàn nhiều chuyện nhưng Chu An Nhiên biết cô ấy không hề có ác ý, lần nào nhắc đến Ân Nghi Chân hay các bạn nữ khác thích Trần Lạc Bạch thì cũng dùng giọng khen ngợi.

Nhưng chắc do lúc trước là bạn thân với Lâu Diệc Kỳ nên vừa nãy Trương Thư Nhàn mới nói dỗi, mắt cô ấy đỏ lên.

Chu An Nhiên cũng không biết cách an ủi người khác.

Tuần trước vì muốn an ủi anh nên bây giờ cô thành trò cười của lớp, cũng may không ai biết cô là người nhét kẹo.

Cô mím môi, đành ngốc nghếch chọn cách chuyển chủ đề: “Trưa nay chúng mình đến căn tin đi, mưa to không nên đi ra ngoài, hơn nữa nghe nói hôm nay căn tin có xương vịt.”

Trương Thư Nhàn thích nhất là món xương vịt ở căn tin, quả nhiên cô ấy không chú ý đến chuyện vừa rồi nữa: “Thật không?”

Chu An Nhiên gật đầu: “Ừ, sáng nay tới nghe thấy mấy cô ở căn tin nói vậy.”

“Vậy tan học rồi chúng mình qua đó đi.” Trương Thư Nhàn lại trở nên vui vẻ.

….

Cuộc họp phụ huynh chiều nay tổ chức cực kỳ thuận lợi.

Nhưng có lẽ phải chịu áp lực từ cuộc họp phụ huynh lẫn kỳ thi giữa kỳ trong một khoảng thời gian dài nên sau khi kết thúc buổi họp, các học sinh bị chèn ép lại trở nên kích động.

Trong vòng một tuần, Chu An Nhiên nghe được mấy lời bàn tán.

Đầu tiên là cô nghe Trương Thư Nhàn nói lớp trưởng của lớp 10A5 đang bí mật hẹn hò với lớp phó văn nghệ của lớp cô, sau đó còn nghe nói có hai bạn nữ nhét quà vào trong ngăn bàn Trần Lạc Bạch.

Quà của ai tặng thì không biết.

Nhưng xung quanh Trần Lạc Bạch vẫn không xuất hiện cô gái nào khác. Có lẽ những món quà đó đã âm thầm được trả lại, hoặc cũng bị nhét vào trong ngăn kéo nào đó rồi khóa lại không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Hết tuần này là đến ngày 1 tháng 5.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài, Chu An Nhiên lại theo bố mẹ đến nhà chị họ, lần này là sinh nhật của chị ấy.

Vừa vào nhà, Chu An Nhiên đã bị Đoàn Đoàn kéo ngồi xuống ghế sô pha phòng khách xem phim hoạt hình cùng cô bé.

Hôm nay cô bé buộc hai búi tóc nhỏ trên đầu, trông vô cùng đáng yêu. Chu An Nhiên lấy cái kẹp hình dâu tây mà hôm nọ cô mua ở cổng trường ra kẹp lên đầu cô bé, thầm xin lỗi cô bé trong lòng.

Xin lỗi con, dì nhỏ tặng kẹo của con cho người khác mất rồi.

Mà có khi hai viên kẹo đó còn bị ném vào thùng rác.

Đoàn Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên: “Dì nhỏ, dì kẹp kẹp tóc lên đầu con ạ?”

Chu An Nhiên lấy chiếc gương nhỏ trong cặp sách ra cho cô bé soi: “Là kẹp hình dâu tây.”

Đoàn Đoàn cầm lấy cái gương, soi mấy lần rồi nhảy xuống ghế sô pha, đôi chân nhỏ nhắn chạy đến bên cạnh chị họ, chỉ vào đầu mình, vui vẻ nói: “Mẹ mẹ, kẹp tóc.”

Chu An Nhiên bật cười vui vẻ.

Chị họ ôm Đoàn Đoàn: “Kẹp tóc ở đâu vậy con?”

Bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn chỉ vào cô: “Dì nhỏ.”

Chị hỏi cười tủm tỉm nhìn cô: “Em vẫn còn là học sinh, sao phải mua đồ cho con bé?”

“Em thấy ở cổng trường, cũng không đắt đâu ạ.” Chu An Nhiên nói.

Chị họ xoa mặt con gái: “Cảm ơn dì nhỏ đi, đi chơi với dì ấy nhé.”

Đoàn Đoàn cầm gương chạy về: “Cảm ơn dì nhỏ.”

Chu An Nhiên bế cô bé lên ghế sô pha ngồi.

Lúc này thì điện thoại của cô kêu lên.

Chu An Nhiên lấy điện thoại trong túi ra, là tin nhắn Wechat Nghiêm Tinh Thiến gửi cho cô.

Thiến Thiến: [Nhớ mua kẹo cho tớ!]

Chu An Nhiên: “…”

Mặc dù hai viên kẹo đó bị mọi người hiểu nhầm là nhét nhầm, nhưng dù anh muốn vứt đi cũng sẽ thấy bao bì của nó.

Mà loại kẹo soda này không bán ở siêu thị trong trường hay các tạp hóa gần nhà, cũng không phải là loại kẹo nổi tiếng, Chu An Nhiên chưa thấy người khác ăn trong trường bao giờ, nếu Nghiêm Tinh Thiến mang nó đến trường thì cô sẽ có nguy cơ bị lộ mất.

Nhưng nếu đã mua thì không có lý do gì cô lại không cho Nghiêm Tinh Thiến mang đến lớp cả.

Cô không thể nói cho ai biết chuyện mình thích Trần Lạc Bạch.

Mà dù có nói thì cô và anh cũng không có khả năng.

Chi bằng cứ để nó vĩnh viễn là một sự hiểu lầm đi.

Chu An Nhiên cúi đầu gõ chữ: [Tớ vừa ghé qua siêu thị rồi, ở đây không bán kẹo soda đó.]

Thiến Thiến: [Sao lại không bán nữa?]

Thiến Thiến: [Khóc thật to.jpg]

Cách một màn hình, Chu An Nhiên cũng có thể cảm nhận được sự thất vọng của cô ấy.

Cô khẽ mím môi: [Xin lỗi cậu.]

Thiến Thiến: [Siêu thị không bán không phải lỗi của cậu, cậu xin lỗi tớ làm gì.]

Chu An Nhiên cảm thấy áy náy, cô nghĩ: [Khu chị họ tớ có món lẩu hầm nóng cũng ngon lắm, tối nay tớ mang về cho cậu, mang thêm mấy chai nước ngọt nữa, cậu muốn uống vị gì?]

Thiến Thiến: [Vị cam!!!]

Thiến Thiến: [Đúng lúc tối nay mẹ tớ sẽ nấu chân gà rán, tớ để dành mấy cái cho cậu, tối nay qua nhà tớ làm bài tập nhé.]

Chu An Nhiên: [Ừm.]

….

Vừa đến kỳ nghỉ dài mùng một tháng năm thì ngày thi đại học mỗi năm có một lần cũng sắp tới.

Các giáo viên khối 12 không dám tạo áp lực lớn cho học sinh, luôn miệng dặn dò bọn họ phải nghỉ ngơi thích hợp, nhưng lúc này không ai dám thả lỏng. Giáo viên các lớp khối 10, 11 thì hoàn toàn ngược lại, ai cũng vặn dây cót cho học sinh, ân cần nhắc nhở bọn họ đừng nghĩ thi đại học còn lâu mới tới, một hai năm trôi qua rất nhanh.

Vì thế cả tháng 5 lặng lẽ trôi qua trông không khí khẩn trương nặng nề.

Một ngày trước khi các anh chị khối 12 nghỉ, khi tiếng chuông báo hiệu tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc vang lên, đài phát thanh của trường liền phát những bài hát truyền cảm hứng.

Từ “Ngược gió thì càng đáng để cất cánh, tôi chẳng sợ bị ngăn cản bởi trăm ngàn sức người, chỉ sợ bản thân tự gãy cánh.” cho đến “Chạy nhanh lên, hỡi thiếu niên kiêu hãnh.”

Không biết là do tối nay nhà trường tổ chức buổi gọi tên các anh chị khối 12 hay là do bị cảm xúc trong bài hát lây nhiễm mà sau khi nhóm Chu An Nhiên trở về lớp, bọn họ không vùi đầu làm bài tập giống như mọi ngày mà lại túm tụm lại nhắc đến tương lai.

Trương Thư Nhàn bắt đầu đề tài, cô ấy vẫn ngồi quay lại với ghế, bò lên bàn Nghiêm Tinh Thiến, chống cằm hỏi: “Này, tương lai các cậu muốn làm gì? Bố tớ là lính cứu hỏa, có những lúc làm nhiệm vụ bị thương nên tớ muốn thi vào trường y, tương lai sẽ làm bác sĩ.”

Thịnh Hiểu Văn trả lời không chút do dự: “Các cậu đều biết ước mơ lớn nhất của tớ chính là vào bộ ngoại giao làm nhà ngoại giao mà.”

Nghiêm Tinh Thiến sờ cằm ngẫm nghĩ: “Chắc là tớ sẽ học truyền thông, có thể sau này sẽ có cơ hội tiếp xúc với thần tượng của tớ, hì hì.”

“Nhiên Nhiên, cậu thì sao?” Trương Thư Nhàn nhìn về phía Chu An Nhiên.

Chu An Nhiên cũng nằm lên bàn, có một suy nghĩ từ tận đáy lòng của cô vọt lên tận miệng, nhưng không có cách nào nói ra.

Cô lắc đầu: “Tớ chưa nghĩ ra.”

Đúng lúc Đổng Thần đi ngang qua, bị Thịnh Hiểu Văn gọi lại: “Đổng Thần, tương lai cậu muốn thi vào trường nào?”

“Tôi à?” Đổng Thần dừng bước, trả lời không thèm do dự, “Thi đại học Hàng Không.”

Thịnh Hiểu Văn nói ồ: “Làm phi công sao, ngầu đấy.”

Nghiêm Tinh Thiến ngẩng đầu liếc cậu ta một cái, khó tin hỏi: “Cậu? Làm phi công á?”

“Tôi làm phi công thì sao? Cậu tỏ vẻ không tin làm gì.” Đổng Thần chống tay lên bàn cô ấy, “Có muốn cá cược không, nếu tôi thi đậu đại học Hàng Không thì cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.”

Nghiêm Tinh Thiến: “Cá thì cá.”

Chu An Nhiên: “…”

Tính cách bốc đồng của Nghiêm Tinh Thiến thật là….

Đổng Thần còn chưa nói là chuyện gì đã đồng ý rồi.

Hình như cuối cùng Nghiêm Tinh Thiến cũng nhận ra: “Nhưng cậu muốn tôi đồng ý với cậu chuyện gì?”

“Tôi chưa nghĩ ra.” Đổng Thần nói, “Nhưng chắc chắn tôi sẽ không bán cậu, cậu cũng chẳng được mấy đồng.”

Nghiêm Tinh Thiến bị cậu ta chọc giận: “Tôi cũng không tin cậu sẽ thi đậu đại học Hàng Không, nếu không đậu, cậu cũng phải đồng ý với tôi một chuyện.”

“Được thôi.” Đổng Thần vui vẻ đồng ý.

Nghiêm Tinh Thiến nhìn cậu ta nở nụ cười, cau mày: “Cậu cười gì?”

“Không có gì.” Đổng Thần lại ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Vũ đang ngồi ở tổ ba, “Minh Vũ, sau này cậu muốn thi trường nào?”

Hạ Minh Vũ ngẩng lên chỉnh lại kính, nói ngay lập tức: “Đại học A.”

Có lẽ là do Đổng Thần nói to nên thu hút sự chú ý của người khác, cuối cùng không biết vì sao tất cả học sinh trong lớp đều tham gia cuộc nói chuyện về tương lai này.

“Có lẽ tớ sẽ trở thành kiến trúc sư.”

“Tớ à, tương lai tớ muốn vào quân đội.”

“Tớ muốn học kinh tế.”

Nhân cơ hội nghe các bạn ngồi sau nói chuyện, Chu An Nhiên quay đầu nhìn chiếc ghế trống ở hàng thứ sáu.

Còn anh thì sao?

Không biết tương lai anh muốn làm gì.

Tiếng hát trong đài phát thanh vẫn không ngừng, những người trong phòng học đều nghe thấy rõ.

“Hết thảy thanh xuân không hối tiếc, bận tâm và trưởng thành.

Hết thảy lý tưởng về tương lai.” 

Nghe tiếng hát, Chu An Nhiên gục xuống bàn nghe các bạn kể về ước mơ của mình, trong lòng không hiểu sao có cảm giác dao động.

“Tuổi trẻ” hình như luôn đi kèm với nhiều khao khát.

Bởi vì bọn họ có tương lai vô hạn, nên cũng có hy vọng không ngừng.

Cô hy vọng mình có thể thi vào trường đại học mình muốn thi, không cô phụ giấc mơ của mình, cũng mong sau này sẽ mạnh dạn hơn.

Cô cũng có một chút ích kỷ hy vọng rằng trước khi cô trở nên cũng cảm, anh đừng vội thích người khác.

Nhưng cô quên mất, hy vọng đôi khi cũng hão huyền và mong manh.

Tác giả có lời muốn nói:

Bài hát Chiến trường tuổi trẻ: “Hết thảy thanh xuân không hối tiếc, bận tâm và trưởng thành, hết thảy lý tưởng về tương lai.” 

Bài hát Quật cường: “Ngược gió thì càng đáng để cất cánh, tôi chẳng sợ bị ngăn cản bởi trăm ngàn sức người, chỉ sợ bản thân tự gãy cánh.”

Bài hát Thiếu niên kiêu hãnh: “Chạy nhanh lên, hỡi thiếu niên kiêu hãnh.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK