Mục lục
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tống Tiến Bảo, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần đệ đệ của ngươi còn ở Tống gia một ngày thì ngươi chỉ có thể làm việc như trâu ngựa, ăn cám heo mà thôi. Bây giờ gia sản trong nhà tiêu tan chính là vì tên đệ đệ ma ốm này của ngươi đấy. Hắn vai không thể gánh, tay không thể mang, dạng này về sau làm được cái gì? Nhưng nếu như hắn không còn nữa, ngươi sẽ trở thành trụ cột của Tống gia, về sau đồng ruộng, phòng ốc trong cái nhà này đều sẽ là của chúng ta. Hôm nay thật vất vả hai cái lão bất tử kia mới không ở nhà, ma ốm này lại sắp ngủm. Ngươi phải làm hiếu tử, làm người tốt, nhưng ngươi có nghĩ đến ta và đứa nhỏ không? Đại Bảo đã 6 tuổi, có tên ma ốm ở đây, hai lão bất tử kia làm sao chịu bỏ tiền cho Đại Bảo đi học." Phùng Kim Hoa đặt chén thuốc trong tay sang bên cạnh, bởi vì dùng sức quá mạnh, thuốc bị sánh ra ngoài không ít.

Thanh niên đứng cạnh sắc mặt khó coi, im lặng không dám lên tiếng. Nửa ngày, nhìn nam tử hơi thở thoi thóp đang nằm trên giường, gã thử dò: "Kim Hoa, cha mẹ có đại ân dưỡng dục với ta. Ta, ta......" Nói đoạn, gã duỗi tay với tới chén thuốc bên cạnh.

Phùng Kim Hoa liếc xéo một cái, hừ lạnh: "Ngươi có dám chắc bọn họ nuôi ngươi không phải là vì thanh danh không? Ngươi là trưởng tử của cái nhà này, nhưng ngươi nhìn xem, hai lão trong nhà có coi ngươi như người của Tống gia không? Ngươi cũng họ Tống, trong thôn nào có nhà nào không phải do trưởng tử kế thừa gia nghiệp? Cha mẹ ngươi khen ngược, toàn tâm toàn ý đều đặt trên người tên ma ốm này. Hừ, ngươi niệm ân bọn họ nuôi dưỡng ngươi, bọn họ lại không coi ngươi là con ruột. Hơn nữa, ma ốm này vốn đã sắp chết, có uống thuốc hay không thì liên quan gì?"

Thấy Tống Tiến Bảo vẫn còn hơi do dự, Phùng Kim Hoa lại lập tức thay đổi sắc mặt, vỗ đùi khóc ròng hô: "Mệnh của ta sao lại khổ thế này, trượng phu thà giúp đỡ người ngoài cũng không muốn giúp ta. Nhà này lại không ai coi chúng ta như người thân. Ta cực khổ đắn đo vì đứa nhỏ vì ngươi, vậy mà lại không được cảm kích. Cuộc sống này làm sao mà trải qua được nữa đây. Ta không sống, không muốn sống nữa."

Nghe Phùng Kim Hoa náo loạn như vậy, nghĩ tới Tống Thiêm Tài đã sắp đoạn khí, lại nghĩ tới con trai của mình. Tống Tiến Bảo vươn tay chỉ vào Phùng Kim Hoa, nửa ngày mới làm như không còn cách nào đành thỏa hiệp, buồn rầu đi ra bên ngoài.

Phùng Kim Hoa nhìn chồng mình bước ra khỏi cửa, trong lòng đắc ý, lấy khăn lau nước mắt. Ả không thể để cho tên ma ốm này có cơ hội tỉnh lại. Tựa hồ như nghĩ đến cái gì, Phùng Kim Hoa đứng dậy bước tới cái bàn bên cạnh, bưng chén thuốc lên đổ ra ngoài cửa sổ.

Làm xong hết thảy, Phùng Kim Hoa không tiếp tục ở lại trong phòng nữa, đi ra ngoài tìm Tống Tiến Bảo.

Mà Tống Thiêm Tài hẳn phải đang thoi thóp lúc này lại mở bừng mắt. Hắn đã sớm tỉnh lại, tiếp tục giả vờ ngủ chẳng qua là để không khiến người khác chú ý mà thôi. Ban đầu là bởi vì chột dạ, chưa từng nghĩ còn nghe được một tin tức như vậy.

Nghĩ đến Tống Thiêm Tài hắn đây mới chỉ 30 tuổi, giá trị con người đã lên tới hơn trăm triệu. Hắn cũng không phải là phú nhị đại gì cả. Cha mẹ hắn mất sớm, từ nhỏ hắn đã ở cùng với ông bà nội đến khi mười ba tuổi. Sau đó hắn đi theo sư phụ nghề mộc trong thôn làm học đồ, mười sáu tuổi xuất sư, ra bên ngoài lang bạt. Hắn có đầu óc, chịu được khổ, lại có chút vận may, tuy rằng chỉ đạt trình độ trung học, nhưng vẫn dần dần ở bên ngoài tranh được một cái tên tuổi.

Nhưng bởi vì không có bằng cấp, không có gia thế, hắn không hề có cái gọi là khí chất. Hơn nữa, tên của hắn nghe còn cực kì tục khí. Vì thế từ sau khi giàu lên, cái nhãn nhà giàu mới nổi này đã gắn thật chặt lên trên người hắn. Ban đầu tuổi trẻ khí thịnh hắn còn không phục, cả ngày dán tới chỗ mấy kẻ gọi là nhân sĩ thượng lưu. Kết quả chọc không ít chê cười, còn tự khiến mình trở thành một kẻ chẳng ra gì, tâm mệt không chịu nổi.

Ăn cơm Tây, ở nhà lớn, ngay cả nhà vệ sinh cũng toàn trang thiết bị tân tiến nhất. Không đến hai năm, Tống Thiêm Tài đã tự khiến mình lâm bệnh. Nằm ở trên giường bệnh, Tống Thiêm Tài phát hiện đầu óc mình bị nước vào. Miệng người hai mảnh da, hắn việc gì phải để ý đến lời nói của người khác, đúng là tự mình ngược đãi mình.

Vì thế, Tống Thiêm Tài không tiếp tục lăn lộn nữa. Nhà giàu mới nổi thì làm sao? Chỉ cần chính mình vui vẻ, chỉ cần không thương thiên hại lí, hắn tự làm hắn tự hưởng. Hắn còn khinh bỉ mấy tên phú nhị đại kia ấy chứ. Không có một thế hệ nhà giàu mới nổi như hắn, bọn họ lấy cái gì ra để làm nhị đại, có bản lĩnh bọn họ cũng làm nhà giàu mới nổi một lần đi.

Vì thế, Tống Thiêm Tài bèn vô cùng cao hứng đi làm nhà giàu mới nổi của hắn.

Mà xuyên đến nơi này cũng là do Tống Thiêm Tài tự làm tự chịu. Chuyện là tới sinh nhật 30 tuổi, hắn về quê dâng hương cho cha mẹ, sau đó ngẫu nhiên gặp được bạn bè thời trung học. Tống Thiêm Tài bị gã kia nịnh bợ một hồi, trong lòng liền lâng lâng. Kết quả bàn tay vung lên, lập tức phát thiệp mời cho toàn bộ đám bạn cùng lớp.

Hắn giỏi giao tiếp, mấy bạn học cũ kia cũng đều vui vẻ kéo gần quan hệ với hắn. Vì thế trong bữa tiệc sinh nhật, Tống Thiêm Tài bị ép trái một ly phải một ly đến say mèm. Sau đó, nửa đêm hắn mơ mơ màng màng xuống lầu tìm nước uống, một chân bước hụt rồi tới được nơi này.

Hồi tưởng lại ký ức tàn lưu trong đầu, Tống Thiêm Tài thở dài một hơi. Chẳng biết có phải vì cùng tên nên hắn mới xuyên được vào thân thể này hay không. Triều đại hiện tại là vương triều Đại Tần mà hắn chưa từng biết đến, vừa mới thành lập chưa đầy ba mươi năm, năm nay là năm Thái Hoà thứ bảy. Còn nhà của nguyên thân thì ở Tống gia thôn, trấn Vĩnh Nhạc, huyện Thanh Hoà, châu Đại Đồng, phủ Tấn Dương.

Nguyên thân cũng tên Tống Thiêm Tài. Cha hắn Tống Đại Sơn và phần lớn người trong thôn đều là hộ ngoại lai. Năm đó chiến loạn, bá tánh trôi giạt khắp nơi, Tống Đại Sơn theo cha cùng các nạn dân tới nơi này an cư lạc nghiệp. Cũng may Tống gia thôn đa số đều là hộ ngoại lai nên ngược lại không tồn tại tính bài ngoại.

Tống Đại Sơn cưới Trần Quế Chi ở Trần gia thôn bên cạnh. Hai người thành thân ba năm mới sinh được Tống Thiêm Tài. Còn Tống Tiến Bảo vừa mới đứng ở đây là con nuôi của Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi. Năm đó đại ca của Tống Đại Sơn - Tống Đại Hải cùng vợ sinh một con gái, sau đó mãi vẫn chưa có động tĩnh. Tống Tiến Bảo từ bên ngoài lưu lạc tới đây, Tống Đại Hải bèn động tâm tư định nhận đứa con trai để sau này dưỡng lão.

Đáng tiếc, vừa mới thu lưu Tống Tiến Bảo chưa được mấy tháng thì vợ hắn có thai. Vì thế, bọn họ lại không muốn nhận nuôi Tống Tiến Bảo nữa. Rốt cuộc con trai không giống con gái, không phải chỉ là chuyện một miếng cơm, về sau còn phải cưới vợ, phân chia gia sản. Có cốt nhục của chính mình, hắn liền không muốn phân tài sản mình kiếm được cho người ngoài.

Vì thế, Tống Tiến Bảo bị đưa đến chỗ lí chính. Lúc ấy nhà ai cũng đều không dễ dàng, cũng không có nhiều tiền thừa thãi để nhận con nuôi. Lí chính nhận củ khoai nóng bỏng tay còn đang lo lắng, thấy Tống Đại Sơn đi ngang qua thì linh quang chợt lóe, dẫn theo Tống Tiến Bảo tới nhà Tống Đại Sơn.

Lúc ấy Trần Quế Chi đang có thai, lí chính bèn đưa Tống Tiến Bảo tới nhà Tống Đại Sơn. Đại ý là Tống Tiến Bảo đáng thương không cha không mẹ, lại có duyên với Tống gia nên muốn để đứa nhỏ ở Tống gia một đoạn thời gian. Chờ sau khi thu hoạch vụ thu, toàn thôn sẽ thương nghị bước tiếp theo. Thôn cấp cho hai bao lương thực trước, xin hai vợ chồng Tống Đại Sơn thương xót, coi như tích chút ân đức cho đứa bé chưa chào đời.

Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đều rất có năng lực, của cải ở Tống gia thôn cũng coi như khá dày. Khi đó bọn họ sắp có con, đúng vào thời điểm tình thương cha mẹ ngập tràn lai láng. Tống Đại Sơn cảm thấy đại ca của mình không phúc hậu. Hắn tâm địa mềm, dễ nói chuyện, cũng rất thương hại Tống Tiến Bảo không cha không mẹ nên bèn đồng ý săn sóc nó một đoạn thời gian.

Trần Quế Chi tuy rằng trong lòng hơi lo lắng, nhưng dù gì thì Tống Đại Sơn đã đồng ý để Tống Tiến Bảo vào ở, nữ tắc như nàng cũng không dám nói cái gì. Vì thế, Tống Tiến Bảo bèn tới Tống gia ở, ở rồi không đi nữa. Tống Tiến Bảo khi còn nhỏ là một đứa trẻ nghe lời, thời gian lâu dần, Tống Đại Sơn càng thêm thương hại đứa trẻ, lại được lí chính và đại ca của mình thường xuyên cổ động, hắn bèn cam chịu nhận Tống Tiến Bảo làm con nuôi, đặt cho nó một cái tên.

Trong lòng Trần Quế Chi tuy rằng không vui nhưng dù sao cũng không thể nói gì chồng mình. Tống Đại Sơn lại thường khuyên nhủ Trần Quế Chi. Tống Thiêm Tài tuổi còn nhỏ, không có huynh đệ tỷ muội. Có Tống Tiến Bảo làm huynh trưởng săn sóc, hắn cũng coi như có trợ lực. Trần Quế Chi ngẫm lại thấy cũng đúng, đành cam chịu nhận Tống Tiến Bảo.

Nhưng Tống Thiêm Tài là con đẻ, Tống Tiến Bảo là con nuôi. Tống Đại Sơn còn đỡ, là đàn ông, ưa mặt mũi, đối xử với hai đứa nhỏ ngoài mặt cũng coi như bình đẳng, Trần Quế Chi thì lại thiên vị con trai Tống Thiêm Tài của mình hơn. Khi Tống Thiêm Tài còn nhỏ, cả nhà khá hoà thuận vui vẻ. Tống Tiến Bảo cảm nhớ ân thu lưu dưỡng dục của Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi, cho dù có vài cọ xát nhỏ cũng đều coi như không có gì.

Tống Đại Sơn từng chống đối Trần Quế Chi để đưa Tống Tiến Bảo tới học đường. Đáng tiếc, Tống Tiến Bảo không phải người có thiên phú học tập. Học hai năm, gã mới chỉ có thể nhận được mấy chữ thông dụng rồi nghỉ hẳn. Tống Đại Sơn nhờ người giới thiệu Tống Tiến Bảo tới tửu lâu ở Vĩnh Nhạc trấn làm tiểu nhị, mỗi một năm có thể kiếm được 4-5 lượng bạc, so với làm ruộng khá hơn rất nhiều.

Mà chờ đến khi Tống Tiến Bảo 18 tuổi bắt đầu nói tới chuyện kết hôn, Trần Quế Chi chọn một cô nương là bà con xa thân thích với nhà mẹ đẻ của mình cho Tống Tiến Bảo. Đáng tiếc, Tống Tiến Bảo lại nhìn trúng Phùng Kim Hoa ở Phùng gia thôn. Phùng Kim Hoa lớn lên thực không tệ, nhưng nghe nói cực kì đanh đá. Ả hay lên trấn trên bán trứng gà, thường xuyên có dịp qua lại với Tống Tiến Bảo.

Tống Tiến Bảo vẻ ngoài không tồi, lại có phần tiền lương làm tiểu nhị, so với mấy gã làm ruộng tốt hơn rất nhiều. Phùng gia vốn còn do dự trước thân phận con nuôi của Tống Tiến Bảo, nhưng nghe nói Tống Thiêm Tài học rất giỏi, cơ hội trúng tú tài cực kì lớn, Tống gia lại là hộ giàu có, ngẫm nghĩ cũng bèn đồng ý.

Trần Quế Chi lại mười phần không thích Phùng Kim Hoa. Tống Tiến Bảo vốn không phải do bà sinh, tục ngữ nói cưới vợ quên mẹ, bà chọn thân thích nhà mẹ đẻ cũng là vì lý do này. Nhưng người như Phùng Kim Hoa vừa nhìn đã biết không phải đèn cạn dầu. Bởi vậy, Trần Quế cực kì không hài lòng mối hôn sự này. Cuối cùng, Tống Tiến Bảo cầu Tống Đại Sơn ra mặt xin cưới Phùng Kim Hoa.

Bởi vì Phùng gia đòi mười lượng bạc lễ hỏi, Trần Quế Chi càng không vui. Nhà bình thường gả con gái cũng chỉ thách cưới khoảng 2-3 lượng bạc mà thôi. Bà lại không ưa mặt mũi dễ nói chuyện như Tống Đại Sơn, tiền bạc tích cóp được phần lớn đều muốn để lại cho Tống Thiêm Tài. Phùng gia đòi lễ hỏi cao như vậy rõ ràng là muốn đào tiền nhà bà cho hai vợ chồng Tống Tiến Bảo. Thấy bọn họ mưu mô tính kế như vậy, ngay cả Tống Đại Sơn trong lòng cũng có chút không vui.

Mà thái độ không rên lấy một tiếng của Tống Tiến Bảo càng khiến cho Trần Quế Chi cảm thấy Tống Tiến Bảo là một con bạch nhãn lang, chỉ đồng ý ra hai lượng bạc, còn lại để Tống Tiến Bảo tự lấy tiền gã tích cóp được bù vào. Từ sau khi Tống Tiến Bảo làm tiểu nhị, tiền công của gã đều do gã tự giữ. Tống Tiến Bảo cũng chưa nói cái gì, nhưng sau đó trong thôn liền truyền ra chuyện Trần Quế Chi khắt khe con nuôi. Tống Đại Sơn nghe được, ngồi hút thuốc cả một đêm, cuối cùng vẫn là bỏ tiền đưa lễ hỏi.

Chẳng qua, tình cảm đối với Tống Tiến Bảo cũng phai nhạt xuống.

Sau khi Phùng Kim Hoa vào cửa, Trần Quế Chi không thích ả, hai người thường xuyên có mâu thuẫn. Bởi vì không phải con dâu ruột, hơn nữa Tống Thiêm Tài phải thi tú tài, cố kỵ nhiều, Trần Quế Chi ngược lại cũng không quá khắt khe Phùng Kim Hoa. Mà Phùng Kim Hoa vào cửa một năm đã đẻ được một đứa con trai, tự tin đầy đủ. Thấy Trần Quế Chi thiên vị Tống Thiêm Tài, trong lòng ả không phục, thường xuyên châm ngòi Tống Tiến Bảo, lại thích nói mấy câu chua lòm, người Tống gia đều không thể nào thích ả nổi.

Chờ Tống Thiêm Tài mười sáu tuổi trúng đồng sinh, Phùng Kim Hoa lập tức kẹp cái đuôi lại làm người, cả ngày nịnh bợ Trần Quế Chi, tính toán về sau chờ Tống Thiêm Tài làm quan sẽ đi theo thơm lây.

Mà Tống Thiêm Tài sau khi trúng đồng sinh liền kết thân cùng với nhà Lưu lão tam ở Lưu gia thôn, cưới con gái út Lưu Thải Liên nhà hắn làm vợ. Lưu Thải Liên là nhành hoa của Lưu gia thôn, xinh đẹp như hoa lại rất dịu dàng cẩn trọng, gia đình giàu có. Trần Quế Chi nhìn thế nào cũng cảm thấy vừa ý Lưu Thải Liên.

Sau khi Lưu Thải Liên sinh con trai Tống Lập An, Trần Quế Chi lại càng thêm cưng chiều nàng. Tống Thiêm Tài cũng đối với nàng tình thâm một mảnh. Năm nay Tống Thiêm Tài đi phủ thành khảo tú tài, vốn là chuyện đã nắm chắc trong tay, nhưng cố tình lại xảy ra sai sót.

Tống Thiêm Tài học tập tại trường tư thục ở Vĩnh Nhạc trấn, học vấn rất được các phu tử xem trọng, đương nhiên cũng khiến nhiều người để mắt. Trong số đó, con trai của Vạn tài chủ ở Vĩnh Nhạc trấn Vạn Tiền Phong là ghen ghét với Tống Thiêm Tài nhất. Mỗi khi đi thi, Vạn Tiền Phong luôn bị Tống Thiêm Tài đè đầu. Ngay cả thi đồng sinh, Vạn Tiền Phong cũng phải thi nhiều hơn Tống Thiêm Tài hai lần.

Cho nên chờ sau khi Tống Thiêm Tài trúng tú tài, Vạn Tiền Phong đã cáo trạng Tống Thiêm Tài làm rối kỉ cương. Tống Thiêm Tài không quyền không thế, chỉ mới vừa được công danh, bị Vạn Tiền Phong mua chuộc tiểu nhị tửu lâu làm chứng thấy hắn trước lúc thi đã làm dạng bài này, ở trong phòng Tống Thiêm Tài ở còn tìm ra một phong thư ghi đề thi.

Kỳ thật đây là có người muốn chỉnh tri phủ chủ khảo lần này. Mặc dù cuối cùng tri phủ lông tóc vô thương, nhưng trời xui đất khiến Tống Thiêm Tài lại bị liên lụy. Tuy không bị cách mất công danh, nhưng tri phủ lại nói với hắn, sinh thời không hy vọng ở trong khoa cử nhìn thấy hắn nữa. Đây cũng là vì sợ nếu Tống Thiêm Tài về sau trúng tiến sĩ, chuyện không minh bạch lần này sẽ bị lật lại rồi liên lụy đến hắn. Tri phủ năm nay vừa mới qua tuổi 40, nhìn bộ dạng làm quan thêm 10-20 năm nữa cũng không thành vấn đề. Vì thế Tống Thiêm Tài chẳng khác nào bị chặt đứt con đường khoa cử.

Vốn dĩ Tống Thiêm Tài ở trong tù đã phải chịu kinh hách, lại biết tin dữ không thể tiếp tục khoa cử nên lập tức khó thở công tâm, bệnh nặng một trận. Cũng may có Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi tỉ mỉ chăm sóc, cuối cùng hắn cũng dần chấp nhận sự thật. Nhưng đúng lúc này, Lưu Thải Liên lại cuốn hết tiền bạc trong nhà không thấy bóng dáng.

Tống Thiêm Tài là người đọc sách, thấy mình bị đội nón xanh, trong lòng càng thêm buồn bực. Hắn nhốt mình ở trong phòng, không muốn ra ngoài gặp người. Hai ngày trước, Tống Thiêm Tài nghe thấy Tiểu Bảo con trai mình khóc, phát hiện trong nhà không có ai mới ra ngoài xem Tiểu Bảo.

Không nghĩ tới vừa đến tây sương phòng đã nghe thấy Phùng Kim Hoa đang nói chuyện với nương ả. Lúc này hắn mới biết Phùng Kim Hoa đã sớm phát hiện Lưu Thải Liên có gì đó không thích hợp. Chẳng qua vì muốn xem trò cười của Tống Thiêm Tài nên lúc Lưu thải liên bỏ đi, Phùng Kim Hoa đã cố tình che giấu giúp, lại nương danh Lưu Thải Liên để trộm tất cả tiền bạc trong nhà giấu đi. Ả còn chê cười Tống Thiêm Tài lòng tự trọng cao ngất nhưng mệnh thì mỏng hơn giấy.

Tống Thiêm Tài được vợ chồng Tống Đại Sơn cưng chiều từ nhỏ làm sao có thể chịu được đả kích như vậy. Nghe những lời này xong, hắn nghẹn một hơi không thở ra được rồi ngất đi. Chờ khi vợ chồng Tống Đại Sơn trở về mới phát hiện, sau đó đi mời đại phu mới giữ lại được cái mạng cho Tống Thiêm Tài.

Hôm nay, bởi vì trong nhà không còn tiền nên Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn đành phải tới nhà từng thân thích một mượn một ít ứng phó khẩn cấp. Trong lòng Phùng Kim Hoa có quỷ, thấy Tống Thiêm Tài nửa chết nửa sống treo một hơi, ả bèn ngăn cản Tống Tiến Bảo đưa thuốc cho Tống Thiêm Tài. Cứ như vậy, nguyên thân cũng xong mạng, nhà giàu mới nổi Tống Thiêm Tài xuyên tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang