Nhưng đối với Triệu Ngôn Tu, hắn lại không dám nổi giận. Thấy Triệu Ngôn Tu đối đãi Tống Tiểu Bảo ân cần, hắn bèn cầm điểm tâm tới dỗ dành Tống Tiểu Bảo. Đáng tiếc, Tống Tiểu Bảo đã được cha hạ mệnh lệnh và giảng giải không biết bao nhiêu lần rằng phải cho đi nhiều hơn nhận lại, không được nhận đồ ăn của người khác ngoại trừ ông bà nội, cha và tiểu thúc. Cho nên, dù Tống Tiểu Bảo có thèm tới đâu, nó cũng chỉ dám đầy mặt trông mong nhìn vài cái, nhưng lại không duỗi tay lấy.
Tống Thiêm Tài gật gật đầu, giơ ngón cái tán thưởng Tống Tiểu Bảo. Tuy rằng anh bạn nhỏ Tống Tiểu Bảo này ngày thường khá ngốc nghếch, nhưng lúc quan trọng vẫn có thể phân rõ đúng sai. Liệu hắn có thể nói nhìn Phó Văn Duệ ăn mệt, trong lòng hắn rất chi là vui sướng được không? Đương nhiên không thể. Hắn chính là một nam tử hán kiến thức rộng rãi, sao có thể làm ra loại chuyện vui sướng khi người gặp họa như vậy cơ chứ. Cố gắng đè lại khóe miệng đang muốn cong lên, Tống Thiêm Tài chỉ coi như không nhìn thấy Phó Văn Duệ xấu hổ.
Bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng. Triệu Ngôn Tu nhìn ánh mắt dường như mang theo chờ mong của Phó Văn Duệ, thầm than thở, từ trong tay Phó Văn Duệ nhận lấy điểm tâm đút cho Tống Tiểu Bảo ăn. Tâm tình mất mát của Phó Văn Duệ lúc này mới dần đổi thành mừng rỡ, cũng càng thêm xác định phải lấy lòng người Tống gia để tiếp cận cháu ngoại mình.
Triệu Ngôn Tu không phải người thích nhiều lời. Ngoại trừ với Tống Thiêm Tài thì còn nói nhiều một chút, với hai lão Tống gia y cũng chưa tâm sự nhiều, huống chi là Phó Văn Duệ. Cũng may Phó Văn Duệ là người tự biết đủ, một chốc cùng Tống Đại Sơn nói việc đồng áng, một lát lại cùng Trần Quế Chi hỏi han Tống Tiểu Bảo, khung cảnh ngược lại có vẻ náo nhiệt.
Kể cả là Tống Thiêm Tài cũng không thể không thừa nhận, Phó Văn Duệ nếu thật sự muốn cùng người khác kết giao thì khả năng bị cự tuyệt sẽ cực kỳ thấp.
Hoàng lão bản và huynh đệ La gia cùng nhau tới, vừa mới đến cửa đã nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài Tống gia. Bọn họ cũng không nghĩ nhiều, tưởng Tống Thiêm Tài có mời thêm vài người bạn bè thân thích, chỉ cảm thấy Tống Thiêm Tài rất có năng lực, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã kết giao với không ít người. Trong lòng bọn họ lại âm thầm đề cao Tống Thiêm Tài thêm vài phần, người có năng lực chắc chắn sẽ luôn được người khác coi trọng.
Nhưng vừa vào nhà bọn họ đã lập tức trợn tròn mắt, không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp mặt Phó Văn Duệ, đương gia hiện tại của hoàng thương Phó gia. Phó Văn Duệ quả thực chính là thương nhân tài giỏi nhất trong giới thương nhân ở Tuyền Châu. Hắn không chỉ có tiền mà còn rất có quyền thế. Từ sau khi hắn đoạt lấy vị trí đương gia từ trong tay cha mình, việc làm ăn của Phó gia lập tức nâng cao lên một bậc, ẩn ẩn đã có xu thế đè ép Lâm gia ở phía nam một đầu.
Tiểu thương nhân như Hoàng lão bản và huynh đệ La gia đừng nói bàn chuyện làm ăn với Phó Văn Duệ, cho dù chỉ là chạm mặt cũng đã cực kì hiếm hoi. Vậy mà giờ Phó Văn Duệ lại ở Tống gia hòa ái dễ gần cùng hai lão Tống gia nói chuyện nhà, cười giống hệt như phật Di Lặc, điều này khiến cho bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Phó Văn Duệ biết hôm nay có khách tới Tống gia, vừa thấy Hoàng lão bản và huynh đệ La gia, hắn chỉ gật đầu chào hỏi, còn lại thì không nói thêm gì cả. Cũng chẳng phải hắn tự cao tự đại, mà là hắn không quen biết ba người này, tùy tiện đi lên nói chuyện ngược lại có vẻ thất lễ. Hơn nữa hắn vì cháu ngoại nên mới ở chỗ này, không phải là để kết giao với người khác.
Hoàng lão bản và huynh đệ La gia ngược lại rất có tâm muốn làm quen với Phó Văn Duệ. Nhưng thấy Phó Văn Duệ chỉ một lòng muốn nói chuyện với Triệu Ngôn Tu mà không có ý tứ thân cận với bọn họ, bọn họ cũng đành không dám vội vàng. Làm vậy không chỉ khiến người ta ghét thêm mà còn không thu được kết quả gì.
Tống Thiêm Tài thấy Hoàng lão bản và huynh đệ La gia đáy mắt lập loè, tươi cười với hắn càng thêm nhiệt tình, trong lòng lại hung hăng mắng Phó Văn Duệ một trận. Đây có phải là rảnh quá nên tìm việc cho hắn làm đúng không? Phó Văn Duệ này đang tưởng khiến cho ai ai cũng biết thân thế của Triệu Ngôn Tu sao. Nếu như người khác chỉ mong được dính ánh sáng của hắn để kiếm tiền, Tống Thiêm Tài lại chỉ hận không thể lập tức tống cổ Phó Văn Duệ đi, coi như trước nay chưa từng quen biết.
Nhưng không vui thế nào thì Tống Thiêm Tài vẫn phải làm tròn phận sự của một chủ nhà, đơn giản giới thiệu Hoàng lão bản và huynh đệ La gia huynh đệ với Phó Văn Duệ, không nghĩ tới Phó Văn Duệ lại trực tiếp nói với ba người kia: "Các ngươi chính là bằng hữu của Ngôn Tu sao, kẻ làm cữu cữu này đa tạ các vị bấy lâu nay đã quan tâm đến Ngôn Tu. Về sau nếu như các vị có rảnh thì có thể tới phủ của ta ngồi chơi."
Hoàng lão bản và huynh đệ La gia cả kinh, không ngờ Triệu Ngôn Tu lại là cháu ruột của Phó Văn Duệ. Nhưng dù gì bọn họ cũng đều là người từng trải, chưa đến một cái chớp mắt đã bình ổn nghi hoặc trong lòng, bắt đầu luôn miệng khen ngợi Triệu Ngôn Tu, đồng thời cũng khiêm tốn tỏ vẻ bọn họ cũng chưa chiếu cố Triệu Ngôn Tu được là bao.
Tống Thiêm Tài ở bên cạnh nghe vậy lại càng hận không thể đi lên tẩn Phó Văn Duệ một trận thoả thích. Nói cho ba người này thì có khác gì nói cho toàn bộ các thương nhân ở Tuyền Châu? Rất nhanh thôi, bên ngoài sẽ biết được Triệu Ngôn Tu là cháu ngoại của Phó Văn Duệ. Đến lúc đó, Triệu Ngôn Tu có nhận thân hay không ở trong mắt người ngoài cũng chẳng có gì khác biệt.
Triệu Ngôn Tu nhíu mày, mở miệng nói: "Phó công tử, ta nói rồi, ngươi có lẽ đã nhận lầm người. Ta chỉ có duy nhất một cha một mẹ, hơn nữa nương của ta cũng không có huynh đệ."
Phó Văn Duệ nghẹn họng, tuy vậy vẫn biết chuyện hắn làm vừa rồi quả thật là có chút khiên cưỡng. Nếu Triệu Ngôn Tu nhận lại cữu cữu là hắn, nhận lại tỷ tỷ của hắn, Triệu Ngôn Tu có thể có được rất nhiều cơ hội và tài phú quyền thế mà bao kẻ khác tha thiết ước mơ.
Nhưng không ngờ Triệu Ngôn Tu lại trực tiếp cự tuyệt không chút lưu tình. Phó Văn Duệ ban đầu hơi xấu hổ, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy lời Triệu Ngôn Tu nói là thật lòng, hàm chứa cái thanh cao và ngạo cốt của người đọc sách. Chính vì thế, Phó Văn Duệ cũng không nhắc lại đề tài này nữa.
Hoàng lão bản và huynh đệ La gia vốn là người tinh ranh, càng biết điều không nói cái gì, một bữa cơm ăn lặng yên không một tiếng động, đến mức mà Tống Thiêm Tài cảm thấy có chút đau dạ dày. Cơm nước xong, Tống Thiêm Tài trực tiếp mang dấm của mình ra, bữa trưa có vài món ăn được dùng dấm này để nấu.
Hoàng lão bản và huynh đệ La gia trong lòng đều hiểu rõ, thấy Tống Thiêm Tài lấy dấm hương ra cũng không kinh ngạc, chỉ thầm tính toán trong lòng xem làm thế nào để đạt được lợi ích lớn nhất. Chỉ có Phó Văn Duệ là cảm thấy có chút kinh ngạc. Phó gia cũng có xưởng chế gia vị. Tống Thiêm Tài vừa mở lu dấm ra, Phó Văn Duệ đã ngửi thấy mùi chua xộc lên mũi.
Sau khi biết được mấy món chua ngọt giữa trưa đều được làm từ dấm này, hắn lập tức nổi lên tâm tư. Hắn biết rất rõ phải làm thế nào để loại dấm hương này phát huy giá trị cao nhất trong tay mình. Nếu không phải Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu có quan hệ kia, hắn tất sẽ mở miệng mua phương thức, nắm giữ con gà đẻ trứng vàng này vào trong tay.
Nhưng ngay cả như vậy, Phó Văn Duệ vẫn tài đại khí thô trực tiếp yêu cầu Tống Thiêm Tài có bao nhiêu bán cho hắn bấy nhiêu, giá cả nhất định cũng sẽ không khiến Tống Thiêm Tài thiệt thòi. Hoàng lão bản và huynh đệ La gia tuy rằng cảm thấy vịt sắp đến miệng rồi còn bay thì có chút đau lòng, nhưng ngẫm lại có thể kết bạn với hoàng thương như Phó Văn Duệ, chuyến này đi cũng coi như không uổng công.
Vì thế, Tống Thiêm Tài hung hăng làm thịt Phó Văn Duệ một phen, chỉ để lại mười lu còn lại đều bán cho Phó Văn Duệ, giá còn lấy gấp đôi so với dự kiến ban đầu. Tống Thiêm Tài quả thực vui sướng đến điên rồi, ôm tiền đếm thật lâu, sau đó toàn bộ đều giao cho Triệu Ngôn Tu quản lý.
Bán dấm xong, Tống Thiêm Tài trong tay có tiền, trong lòng mới có tự tin.
Hoàng lão bản và huynh đệ La gia không phải kẻ không có ánh mắt, thấy Phó Văn Duệ ở Tống gia có việc, ăn cơm xong lập tức cất bước cáo từ. Tống Thiêm Tài khuyên thế nào cũng không giữ lại được, trong lòng than một tiếng. E là không đến ngày mai, tin tức Triệu Ngôn Tu là cháu ngoại Phó Văn Duệ sẽ truyền khắp trong giới thương nhân ở Tuyền Châu.
Khách vừa đi, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu bất đắc dĩ cười, trực tiếp nói với Phó Văn Duệ: "Chúng ta hiện giờ đang rảnh, thuận đường đi thăm Lương phu nhân một chuyến đi."
Phó Văn Duệ vốn luôn mong chờ Triệu Ngôn Tu cùng hắn đi gặp tỷ tỷ càng sớm càng tốt, bằng không cũng sẽ không mặt dày mày dạn ăn vạ Tống gia tìm cảm giác tồn tại như vậy. Cho dù biết mình đang làm phiền người khác, nhưng hắn cũng không còn cách nào. Hiện giờ là bọn họ bám lấy Triệu Ngôn Tu, không phải Triệu Ngôn Tu muốn nhận bọn họ, nếu như không chủ động chút, dựa vào tính nết của Triệu Ngôn Tu, chỉ e cả đời nó đều sẽ không bước chân vào Lương gia.
Phó Văn Duệ đã tới Lương gia nói qua chuyện của Triệu Ngôn Tu với Phó Văn Chiêu. Ban đầu Phó Văn Chiêu còn định đích thân tới đây gặp Triệu Ngôn Tu nhưng lại bị Phó Văn Duệ ngăn cản. Tuy rằng chỉ mới gặp Triệu Ngôn Tu vài lần, nhưng Phó Văn Duệ lại cảm thấy Triệu Ngôn Tu không phải là người nhiệt tâm nhiệt can.
Cho dù hắn nói tỷ của hắn bất đắc dĩ tới đâu, nhớ thương nó tới đâu, cuối cùng cũng chỉ đổi lại được cái đáp lại nhàn nhạt của Triệu Ngôn Tu. Thái độ này của Triệu Ngôn Tu khiến hắn cảm thấy chút tâm tắc, cũng càng thêm áy náy. Nếu như tỷ tỷ của hắn tới đây, lại chứng kiến bộ dạng lãnh đạm thờ ơ của Triệu Ngôn Tu, Phó Văn Duệ chỉ sợ tỷ tỷ của hắn sẽ chịu không nổi.
Vì thế hắn chỉ có thể đến tận nhà dùng hành động ngoài sáng trong tối thúc giục Triệu Ngôn Tu tới Lương gia. Bây giờ Triệu Ngôn Tu đã thuận theo ý hắn, hắn nào còn có gì không vừa lòng, lập tức mang theo Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài ngồi trên xe ngựa đi thẳng đến Lương gia. Hạ nhân của Phó gia lúc này đã ra roi thúc ngựa đi báo tin cho Phó Văn Chiêu.
Từ sau khi biết Triệu Ngôn Tu là tiểu nhi tử của mình, trong lòng Phó Văn Chiêu không lúc nào là không nổi sóng. Nhiều năm như vậy, không có một ngày nào là bà không nhớ đến tiểu nhi tử của mình. Mỗi ngày ngoại trừ ăn chay niệm phật ra, công việc bận rộn nhất của bà chính là may áo cho tiểu nhi tử.
Từng bộ từng bộ, từ khâu chọn nguyên liệu, vẽ kiểu, cắt, khâu vá, mỗi một trình tự bà đều không bao giờ mượn đến tay người khác. Không biết tiểu nhi tử lớn lên cao bao nhiêu, thân hình như thế nào, bà đành phải chiếu theo vóc dáng của đại nhi tử lúc nhỏ để may. Hai mươi năm trôi qua, bà đã tích góp được hai căn phòng chứa đầy quần áo.
Trước kia đại nhi tử Lương Hữu Vinh còn chưa thành gia lập nghiệp, bà còn có thể bớt ra chút tâm tư lo liệu cho đại nhi tử. Sau khi Lương Hữu Vinh cưới vợ sinh con, việc lớn việc nhỏ trong nhà đã có con dâu Tiết thị quản, Phó Văn Chiêu cũng hoàn toàn trở nên nhàn hạ, trong lòng càng thêm nhớ thương tiểu nhi tử đã thất lạc, không lúc nào là không áy náy hối hận.
Tìm kiếm nhiều năm như vậy, bà cũng dần dần từ hy vọng cho đến bây giờ đã không còn dám chờ mong, thẳng đến khi đệ đệ nói với bà đã tìm được tiểu nhi tử rồi, là một chàng trai anh tuấn thông tuệ, được một đôi vợ chồng tốt bụng nhận nuôi, bình an vô sự trưởng thành. Khi biết được tin tức này, Phó Văn Chiêu cảm thấy bà ăn chay niệm phật nhiều năm như vậy, Bồ Tát cuối cùng vẫn thương hại bà.
Hoàng Trung tới Lương gia báo tin, Tiết thị từ chỗ hạ nhân biết được, không dám trì hoãn một giây phút nào, tự mình tới chỗ Phó Văn Chiêu báo cho Phó Văn Chiêu tin tức này. Tiết thị là con gái hảo hữu cùng trường của Lương Bồi Đống, nhà mẹ đẻ vốn có thể nói là dòng dõi thư hương, nhưng cha nàng lại xông pha tiền tuyến giành được công huân, dùng võ kiến huân. Ở Đại Tần, địa vị của võ quan ẩn ẩn cao hơn quan văn một đầu, ít nhất hiện tại là như vậy. Vốn dĩ với xuất thân này, Tiết thị không cần phải câu nệ với người nhà chồng như vậy.
Nhưng nàng là đứa con dâu mà Lương Bồi Đống nhìn trúng, hạ sính xin cưới. Nương của nàng vốn không muốn đòng ý. Chuyện năm đó của Lương gia cũng không phải việc gì bí ẩn, nhà nàng cũng có thể tìm hiểu ra được. Lương Bồi Đống bất hoà với thê tử, phân sản phân nhà sống ly thân, con dâu mà hắn lựa chọn, thê tử của hắn có thể hoà nhã với nàng mới là lạ.
Trước đây Lương Bồi Đống và thê tử năm đó cũng nổi danh là phu thê tình thâm, còn không phải bị mẫu thân làm cho trở mặt thành thù. Một người mẹ chồng tốt tầm quan trọng thậm chí còn lớn hơn nhiều so với một người chồng tốt. Nương nàng không quá tán đồng việc nàng gả tới.
Nhưng trái tim nàng sớm đã đặt ở trên người Lương Hữu Vinh. Nàng hết lời khuyên nhủ nương mình, cộng thêm cha nàng cực kì xem trọng tiền đồ của Lương Hữu Vinh, rất ủng hộ nàng, đồng ý hôn sự với Lương gia. Trước khi vào cửa nàng đã chuẩn bị tinh thần bị mẹ chồng gây khó dễ, nghĩ bụng chỉ cần nàng thành tâm phụng dưỡng, lâu ngày hẳn có thể chạm đến lòng người.
Vì thế nàng mang đủ của hồi môn, sau khi vào cửa vẫn luôn nơm nớp lo sợ, không dám đi một bước nào sai lầm. Nhưng mẹ chồng nàng ngoại trừ đối với ai cũng lạnh mặt ra thì cũng chẳng chút nào khó xử nàng. Thậm chí sau khi nàng sinh con trai, toàn bộ chuyện trong nhà ngoài ngõ mẹ chồng đều bắt đầu giao cho nàng xử lý.
Mà đối với vị tiểu thúc chưa từng gặp mặt này, Tiết thị vào cửa năm đầu tiên đã hiểu rất rõ địa vị của y ở trong lòng mẹ chồng. Thậm chí bởi vì đứa con nàng vừa mới sinh ra giống tiểu thúc mà đều được mẹ chồng và phu quân yêu thích, Tiết thị cũng vì thế ở nhà chồng đặt vững gót chân.
Từ phu quân biết được mẹ chồng xưa nay chỉ một lòng cầu phúc cho tiểu nhi tử không để ý tục sự, Tiết thị mới hiểu lo lắng của nàng lúc trước chỉ là dư thừa. Đồng thời, nàng cũng biết phu quân của mình đối với người em trai thất lạc từ nhỏ này cũng vô cùng nhớ mong và coi trọng, yêu thương chiều chuộng con trai như vậy cũng là vì dồn hết tình cảm dành cho tiểu thúc chuyển sang cho nó mà thôi. Trong lòng nàng hiểu rõ nếu như có một ngày tiểu thúc thật sự tìm được về, vậy thì Lương gia sẽ biến động rất lớn, cũng chẳng biết là biến tốt hay là đồi bại đây.
Cho nên sau khi nhận được tin tức của tiểu thúc từ Phó Văn Duệ, tinh thần Tiết thị vẫn luôn căng thẳng, vừa nghe thấy bọn họ tới Lương gia bèn vội vàng đích thân đi gặp mẹ chồng, chuyện liên quan đến tiểu thúc nàng để bụng nhiều chút luôn là không sai.
Phó Văn Chiêu nghe xong tin này lập tức đứng ngồi không yên, hỏi bà vú Từ thị đã ở bên hầu hạ mình nhiều năm: "Lục Liễu, bà thấy bộ xiêm y này của ta có cứng nhắc quá hay không, ta lo mình sẽ doạ sợ Tử Trọng."
Năm đó tiểu nhi tử sinh ra gầy gò yếu nhược, lại cõng cái danh bất tường, chỉ mới mấy tháng, ngay cả một cái tên đứng đắn cũng không có. Phó Văn Chiêu đành tự mình đặt nhũ danh cho tiểu nhi tử là Tử Trọng, hy vọng nó có thể lớn lên rắn rỏi, khỏe mạnh.
Từ thị giúp Phó Văn Chiêu sửa sang lại xiêm y. Nhìn mái tóc mai đã hoa râm của Phó Văn Chiêu, trong lòng bà đau xót. Tiểu thư nhà bà khi còn trẻ tuổi phong thái ngút trời tới cỡ nào cơ chứ. Vì tiểu thiếu gia, mới chưa đến năm mươi đã bạc trắng mái đầu. Mấy nhà quan lại ở Tuyền Châu, tầm tuổi như tiểu thư nhà bà ai mà chẳng bảo dưỡng trông cứ như thiếu phụ hơn ba mươi tuổi. Chỉ có tiểu thư nhà bà, lại tự khắt khe chính mình như vậy.
Từ thị cười nói: "Thái thái là người hiền từ nhất trên đời, sao có thể khiến tiểu thiếu gia sợ được. Đừng lo lắng, cữu gia không phải đã nói tiểu thiếu gia từ nhỏ đọc sách tập võ, là một đứa trẻ không thể tốt đẹp hơn. Thái thái, ngươi đây là quan tâm quá nên bị loạn."
Phó Văn Chiêu chỉ cười, không nói gì thêm. Phó Văn Duệ đã dặn trước với bà, Triệu Ngôn Tu nhìn có vẻ dễ tính nhưng kỳ thật rất cứng đầu. Nó đối với bà và Lương gia chỉ e đều không có hảo cảm. Năm đó chỉ một bước sai lầm mà tạo thành mẫu tử ly biệt hai mươi năm, chẳng biết có phải ông trời cũng cảm thấy bà tàn nhẫn cho nên mới trừng phạt bà như vậy hay không.