Mục lục
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Kim Hoa có giảo biện đến đâu, nhưng trước thì nói tiền là của bọn họ tích cóp, cuối cùng lại nói là của nhà mẹ đẻ, lời này vừa ra, mọi người còn ai mà không rõ. Hơn nữa, Phùng gia như thế nào mọi người lại không phải không biết. Nếu thực sự có nhiều tiền như vậy, mỗi năm bọn họ cũng sẽ không đòi trợ cấp từ một đứa con gái đã xuất giá như Phùng Kim Hoa.

Nhìn nét mặt của mọi người, Tống Thiêm Tài mở miệng nói: "Nương, chuyện tiền bạc ai đúng ai sai, ta nghĩ công đạo tự tại nhân tâm, ngươi không cần phải tốn nhiều miệng lưỡi. Ta bây giờ chỉ muốn hỏi một câu, đại tẩu, đại ca, Tống gia ta có chỗ nào cần phải xin lỗi với các ngươi? Kẻ làm đệ đệ như ta chỗ nào có lỗi với các ngươi?"

Tống Tiến Bảo nghe Tống Thiêm Tài hỏi vậy, trực giác cảm thấy không tốt. Phùng Kim Hoa cười giả lả nói: "Nhị đệ nói gì vậy, chúng ta đối với cha mẹ chồng chưa bao giờ có nửa điều bất kính. Ngươi nói thế rồi muốn ta và đại ca ngươi phải làm người như thế nào đây? Ta biết ngươi giận ta và đại ca ngươi không bor tiền ra cho ngươi điều dưỡng, nhưng ta và đại ca ngươi dành dụm chút tiền bạc cũng không phải dễ dàng. Ngươi là thịt đầu quả tim của cha mẹ, ruộng đất điền sản trong nhà chúng ta cũng không dám trông cậy vào, chỉ có thể mong chờ phần tiền bạc trong tay. Rốt cuộc, ai bắt cha Đại Bảo không cha không mẹ, là con nuôi của Tống gia. Hắn không dám tranh với ngươi, cho dù hắn là trưởng tử, hắn cũng họ Tống. Bằng không, mẹ chồng còn không phải sẽ nuốt sống chúng ta ư."

Trần Quế Chi tiến lên cho Phùng Kim Hoa hai cái tát, "Bạch bạch" hai phát đánh liên tiếp khiến mặt Phùng Kim Hoa sưng lên. Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, Phùng Kim Hoa bị đánh đến choáng váng, không thể tin tưởng ngẩng đầu, nửa ngày mới thét lên chói tai: "Mẹ chồng, dù ngươi có đánh chết ta, cái gì nên nói ta cũng nhất định phải nói."

Lưu thị thấy con gái của mình bị đánh bèn lập tức định nhào tới chỗ Trần Quế Chi, nhưng lại bị Vạn thị ngăn cản. Vạn thị cười lạnh nói: "Không cha không mẹ? Em chồng em dâu ta đều còn ở đây, nữ nhi nhà ngươi là đang rủa ai? Tống Tiến Bảo mấy năm nay ăn của ai uống của ai? Lúc cần người nuôi thì nhận cha nhận nương, bây giờ đủ lông đủ cánh thì lại thành không cha không mẹ. Xem ra, các ngươi trước nay cũng không cho rằng các ngươi là người Tống gia. Em chồng và em dâu của ta coi như phí công nuôi dưỡng các ngươi, thứ vong ân phụ nghĩa."

Trần Quế Chi và Vạn thị không hoà thuận cũng là vì Vạn thị miệng độc, nói chuyện luôn khiến cho người khác phải nghẹn khuất. Dĩ vãng lúc các nàng bất hoà, Trần Quế Chi không ít lần bị nàng chọc tức. Nhưng bây giờ người bị mắng là Phùng Kim Hoa, Trần Quế Chi chỉ cảm thấy hả giận, thống khoái, những lời này đều chọc đúng tới tâm khảm của nàng.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, nghe Vạn thị giải thích xong cũng nhìn Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo đầy khinh thường, trên mặt đều viết lên hai chữ: Đáng đánh!

Lưu thị bị Vạn thị nói vậy, mặt mày xám xịt, đành phải xấu hổ nói: "Kim Hoa nghĩ sao nói vậy, nói chuyện không dùng đầu óc. Nó kỳ thật không có ác ý, chỉ là lỡ miệng, lỡ miệng mà thôi."

Mọi người không phản ứng, đều khinh thường nhìn mụ.

Tống Tiến Bảo nhận ra chuyện lần này e là bọn họ không chiếm được lý. Nhìn vẻ mặt của mọi người, gã hiểu ra hôm nay vợ chồng Tống Đại Sơn đã hạ quyết tâm muốn xử lí bọn họ. Vì thế, gã lập tức quỳ thịch xuống nói với Tống Đại Sơn: "Cha, là nhi tử bất hiếu. Ân dưỡng dục của cha và nương ta khắc trong tâm khảm chưa bao giờ quên. Lần này Kim Hoa phạm sai lầm, kẻ làm trượng phu như ta không quản được. Nhưng trước khi gặp được cha mẹ, ta một mình lẻ loi hiu quạnh, cuộc sống như ngâm trong nước đắng, cho nên dù thế nào ta cũng không thể để con của mình mất đi nương được. Kim Hoa nàng ngàn sai vạn sai, xem ở mặt mũi Đại Bảo, ngài tạm tha cho nàng lần này đi. Nhi tử bảo đảm sẽ không có lần sau, nhi tử nhất định sẽ quản giáo nàng thật tốt. Cha, nương, nhi tử cầu các ngươi."

Nói xong, Tống Tiến Bảo lập tức "Thình thịch", "Thình thịch" dập đầu về hướng Tống Đại Sơn.

Tống Đại Sơn bị hoảng sợ, nghe Tống Tiến Bảo nói lời bi thiết, lại quỳ xuống dập đầu liền cảm thấy đứng ngồi không yên. Mà mọi người thấy một thanh niên trai tráng như Tống Tiến Bảo quỳ xuống đất xin tha cũng đều lộ ra vẻ không đành lòng. Tống Đại Sơn do dự một hồi, làm động tác đứng dậy, dường như định tới nâng Tống Tiến Bảo lên. Ngay lúc này, Tống Thiêm Tài lại chống đỡ thân mình đứng dậy, kết quả cả người mềm nhũn lập tức ngã xuống khiến cho Tống Đại Sơn hoảng sợ, xoay người nhanh chóng đỡ Tống Thiêm Tài lên: "Thiêm Tài, thân mình ngươi không tốt, đứng lên làm gì?"

Tống Thiêm Tài suy yếu mỉm cười, sau đó lộ ra vẻ mặt đầy bi thương hỏi Tống Tiến Bảo đang quỳ trên mặt đất: "Đại ca, ngươi có phải cực kì hận ta hay không, cảm thấy ta chiếm mất tình thương cha mẹ và sản nghiệp của ngươi? Nếu như ta không còn, ngươi sẽ có thể chiếm được đồng ruộng của Tống gia, vì vậy nên các ngươi mới hạ tâm tư ác độc đổ thuốc cứu mạng của ta, trơ mắt nhìn ta đi vào chỗ chết?"

Tống Tiến Bảo kinh hãi ngẩng đầu nhìn Tống Thiêm Tài, trong mắt tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn. Có thế nào gã cũng không thể tưởng được chuyện mình và Phùng Kim Hoa làm sẽ bị Tống Thiêm Tài biết, còn nói ra ngay trước mặt mọi người. Gã muốn nói gì đó để biện giải, nhưng câu chữ lại như bị bóp chặt ở yết hầu, nói không thành tiếng.

Mọi người ở đây vừa nhìn vẻ mặt của Tống Tiến Bảo đã tiêu trừ mọi nghi hoặc trong đáy lòng. Bọn họ tuy rằng là nông dân, nhưng sống lâu đến như vậy rồi, chút nhãn lực này vẫn là phải có. Tống Tiến Bảo chỉ e đã thật sự động ý xấu. Tưởng tượng như vậy, mọi người vừa rồi còn đồng tình đáng thương gã, bây giờ đều thu hồi lại chút do dự nhất thời lúc trước.

Thứ Tống Thiêm Tài cần chính là loại hiệu quả này. Người hiền lành yếu thế là để cho người khác đồng tình, nhưng nếu như lột đi lớp vỏ bọc, dư lại cũng chỉ là ích kỷ và yếu đuối không thể lọt vào trong tầm mắt mà thôi. Tống Tiến Bảo nói vừa cảm động vừa đáng thương, bị vạch trần ngay tại trận hiệu quả lại tăng gấp đôi. Những người khác lúc trước đồng tình gã bao nhiêu, lúc sau sẽ cảm thấy thất vọng đến bấy nhiêu.

Phùng Kim Hoa thấy Tống Tiến Bảo bị dọa đến nói không lên lời, lập tức vỗ đùi ngồi xuống đất khóc hô: "Tống Thiêm Tài, ngươi đây là có ý gì? Chúng ta sao lại đổ thuốc của ngươi? Nếu chúng ta đổ ngươi còn có thể đứng ở nơi này vu hãm đại ca ngươi sao? Tống Thiêm Tài, đừng tưởng rằng ngươi là tú tài là có thể nói bừa vu hãm người khác. Đương gia của ta thành thật, còn không phải là ngươi không thể khoa cử phải về nhà làm ruộng, sợ đương gia ta giành mất phần ngươi, lúc này mới muốn vu hãm đương gia ta? Đổ thuốc của ngươi, ai thấy? Chỉ bằng một câu của ngươi đã muốn bức tử chúng ta. Ngươi quả là độc ác!"

Tống Tiến Bảo cũng phục hồi lại tinh thần, tiếp lời Phùng Kim Hoa: "Cha, nương, ta sẽ không bao giờ làm chuyện trái với lương tâm của mình. Ta thấy đệ đệ là đang bệnh đến hồ đồ, nói mê sảng."

Không cần Tống Thiêm Tài mở miệng, Trần Quế Chi đã không thể đứng yên nhìn hai người Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa đánh trả nhi tử, lật ngược phải trái. Nàng mở miệng mắng: "Hai kẻ các ngươi tâm can vứt cho chó ăn! Cho rằng đổ thuốc cứu mạng của con ta mà lại có thể thần không biết quỷ không hay? Nhưng các ngươi không thể tưởng được, con ta đã nghe thấy hết những gì các ngươi nói, sợ bị các ngươi hãm hại nên mới không dám hô lên. Ta vừa đưa Trần đại phu vào đã đi nhìn chỗ các ngươi đổ thuốc. Các vị, nếu mọi người không tin, ta sẽ dẫn mọi người đến cửa sổ phòng con ta nhìn xem. Trên mặt đất chỗ đó toàn là mùi thuốc. Con ta còn không xuống được giường, trong nhà chỉ có ba người, thuốc này ai đổ còn cần phải hỏi sao? Các ngươi không tin ta cũng chẳng sao hết, Trần đại phu là người phúc hậu mười dặm bát phương, chính mắt hắn nhìn thấy hẳn không thể nào là giả chứ."

Vạn thị cũng tiếp lời Trần Quế Chi: "Lời của nương Thiêm Tài ta cũng tin. Thiêm Tài chính là tú tài công, chỉ cần mở lớp dạy học cũng có thể tự nuôi sống được chính mình, đáng giá vì chút lợi nhỏ này mà phải vu hãm các ngươi? Hơn nữa, huynh đệ nhà người khác tranh chấp sản nghiệp ta còn có thể nghe lọt tai. Thiêm Tài nhà ta chính là huyết mạch ruột thịt của Tống gia, tài sản của Tống gia chẳng lẽ không phải đều là của hắn, hắn còn phải tranh cái gì? Em chồng em dâu của ta nuôi Tống Tiến Bảo cũng không phải là để các ngươi tới chia sẻ gia sản với con trai nàng. Nuôi Tống Tiến Bảo lớn lên thành người, cưới vợ sinh con cũng đã là tâm địa Bồ Tát rồi. Thế nào? Nghe khẩu khí của Phùng Kim Hoa ngươi, đồng ruộng Tống gia từ bao giờ đều là của các ngươi? Cũng khó trách các ngươi muốn hại Thiêm Tài, đây là muốn hại huyết mạch ruột thịt của Tống gia chúng ta, dễ bề độc chiếm điền sản của Tống gia đây mà."

Lời của Vạn thị tuy rằng thô, nhưng lý lại không thô. Rốt cuộc dù thế nào, một là thân sinh, một là con nuôi, chung quy vẫn kém hơn chút. Tống Thiêm Tài là con ruột của Tống gia, làm sao Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi có thể thiệt thòi hắn, đây chẳng phải nói giỡn sao? Nếu thật sự làm vậy, lão nhân trong tộc của Tống gia cũng nhất định sẽ không đồng ý. Cho nên, Tống Thiêm Tài dù thế nào cũng không vì điền sản mà vu hãm bọn họ giống như Phùng Kim Hoa nói.

Phùng Kim Hoa bị Vạn thị chẹn họng, trong lòng hận Vạn thị nhiều chuyện, tức giận mắng: "Ta gọi ngươi một tiếng đại bá nương là cho ngươi mặt mũi, ngươi nghĩ ngươi là ai? Những chuyện ngươi làm quá thiếu đạo đức, chúng ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ đâu. Năm đó chính ngươi tàn nhẫn đuổi đương gia ra khỏi cửa, bây giờ lại ở đây ra vẻ bề trên. Còn không phải là ngươi không thể nhìn chúng ta sống quá tốt, sợ chúng ta ghi hận ngươi nên mới chèn ép chúng ta thế này sao. Thật đúng là chưa từng gặp kẻ nào nhẫn tâm như ngươi!"

Vạn thị năm đó cứng rắn buộc Tống Đại Hải đuổi người đi xác thật là không chiếm lý. Bà bị lời vừa rồi của Phùng Kim Hoa làm cho tức đến khó thở. Tuy rằng giận Phùng Kim Hoa càn quấy, nhưng trong lúc nhất thời thật đúng là không tìm được lời nào để nói. Rốt cuộc, chuyện năm đó cũng là bà làm không đúng.

Vạn thị giúp đỡ Trần Quế Chi nói chuyện, Trần Quế Chi đương nhiên không thể nhìn Vạn thị bị Phùng Kim Hoa mắng trả. Cho dù trong lòng cũng bất mãn Tống Đại Hải và Vạn thị đẩy Tống Tiến Bảo tai họa cho nhà bọn họ, nhưng việc nào ra việc đó, hôm nay Trần Quế Chi dù thế nào cũng không thể để Phùng Kim Hoa chiếm thượng phong.

Vì thế, Trần Quế Chi cười lạnh nói: "May mắn đại tẩu năm đó không cho đương gia của ngươi vào cửa, bằng không, bây giờ chịu tội không phải Thiêm Tài mà là Thiêm Kim. Cái ngữ vong ân phụ nghĩa như các ngươi, ai nuôi thì kẻ đó xui xẻo. Phùng Kim Hoa, ngươi nói ủy khuất biết bao nhiêu, nhưng Tống gia chúng ta lại không nợ gì các ngươi. Đương gia ngươi là ta sinh hay là đại tẩu sinh? Nó với chúng ta nửa đồng quan hệ cũng không có. Chẳng qua là chúng ta thiện tâm, nuôi nó một chuyến, nhưng kết quả còn bị các ngươi oán hận. Thật đúng là người tốt không thể làm. Ngươi muốn oán, lại chẳng trách nổi đến chúng ta. Cha mẹ thân sinh của nó sinh nhưng không nuôi, thiếu nợ nó, có bản lĩnh các ngươi đi tìm bọn họ đi, đừng ở chỗ chúng ta la lối khóc lóc. Nhà của chúng ta không nợ ngươi."

Tống Tiến Bảo vẫn luôn không lên tiếng, giờ nghe Trần Quế Chi nói xong lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là nan kham cùng phẫn hận. Trong lòng gã luôn oán trách Tống Đại Hải, thu lưu gã, rồi lại không cần gã. Đây là một nút thắt trong lòng gã. Gã vẫn luôn xuất phát từ phía người bị hại, nhưng hôm nay lời của Trần Quế Chi tựa như đánh lên trên mặt gã, rõ ràng nói cho mọi người, năm đó, một nhà Tống Đại Hải làm không có sai.

Tức giận và nan kham trong lòng Tống Tiến Bảo đan xen lẫn nhau. Gã đứng dậy, thẳng tắp nhìn về phía Tống Đại Sơn, ánh mắt đỏ bừng sung huyết.

Tống Đại Sơn tránh đi tầm mắt của Tống Tiến Bảo, cũng không hề lên tiếng ngăn cản Trần Quế Chi. Nhìn bộ dạng suy yếu của Tống Thiêm Tài, trong lòng Tống Đại Sơn sao có thể không ảo não. Uỷ khuất thê nhi nhiều năm, cuối cùng dưỡng ra một con sói mắt trắng, nó còn muốn hại con trai duy nhất của mình. Chuyện như vậy nếu như còn có thể không thèm để ý, vậy thì hắn liền không xứng làm cha.

Phùng Kim Hoa vẫn luôn chú ý hỗ động giữa Tống Tiến Bảo và Tống Đại Sơn. Nhìn Tống Đại Sơn vẫn luôn dễ nói chuyện nhất giờ lại không đứng về phía bọn họ, trong lòng thầm hận. Ả kéo Tống Lập Bình vẫn luôn tránh ở phía sau Phùng Đại Thành ra, đánh mông mắng: "Đồ không có lương tâm nhà ngươi, cha mẹ ngươi đã sắp bị khi dễ đến chết mà cũng không biết đường ra cầu xin ông nội ngươi. Ngươi là cháu trai cả của Tống gia, ông nội thương ngươi nhất. Là kẻ làm nương ta đây liên luỵ ngươi và cha ngươi. Cha ngươi hiếu thuận biết bao nhiêu. Đều tại ta không tốt, là ta hại hắn." Tránh nặng tìm nhẹ đuổi xa đề tài, chỉ nói chính mình không tốt, có vẻ bất đắc dĩ lại ép dạ cầu toàn.

Tống Lập Bình vừa bị véo vừa bị dọa lập tức khóc oà lên. Nó đã 6 tuổi, ngày thường được nương cưng, cha chiều, thân là cháu trai đầu tiên, dù là Trần Quế Chi cũng đối với nó sủng ái có thừa. Cho nên, nó vẫn luôn là tiểu bá vương trong nhà. Thẳng đến mấy năm gần đây, Tống Thiêm Tài có con trai mới thoáng phân đi một ít sủng ái của nó.

Bây giờ nhìn đứa cháu khoẻ mạnh kháu khỉnh khóc lóc thảm thiết, Tống Đại Sơn lập tức đau lòng. Dù sao cũng là đứa nhỏ mình chăm bẵm lâu như vậy, cha mẹ nó không tốt thế nào, nhưng con trẻ vô tội, Tống Đại Sơn còn không làm nổi hành vi giận chó đánh mèo với trẻ con. Hắn khó xử nhìn về phía mọi người, trưng cầu ý kiến. Mà những người khác tuổi tác cũng không nhỏ, phần lớn trong nhà đều có cháu chắt.

Nhìn Tống Lập Bình khóc thảm thương, trên mặt cả đám người bọn họ đều hiện lên vẻ xấu hổ, cũng có chút đứng ngồi không yên. Phùng Kim Hoa kéo Tống Lập Bình càng khóc càng to hơn, Tống Tiến Bảo cũng mặt đầy bi thương đứng ở bên cạnh mẫu tử hai người. Khoé miệng Tống Thiêm Tài hiện lên vẻ châm chọc. Phùng Kim Hoa một khóc hai nháo ba thắt cổ, bây giờ ngay cả con mình cũng dùng tới.

Cảnh tượng này ngược lại khiến một nhà ba người bọn họ trở thành tiểu bạch thái*, có vẻ như bên mình hùng hổ doạ người, khi dễ một nhà bọn họ. Lòng người thường luôn thiên vị kẻ yếu. Dù Phùng Kim Hoa như thế nào, vừa nháo như vậy, ả ôm con khóc lóc om sòm, nếu làm gì bọn họ e là cũng sẽ có người ra mặt khuyên bảo gia hòa vạn sự hưng.

*Tiểu bạch thái: ở phương bắc trồng cải thảo (bạch thái), sau khi ra mầm sẽ tỉa bớt những cây nhỏ yếu không tốt ra, mấy cây đó gọi là tiểu bạch thái. Ý ở đoạn trên là chỉ người có nhân sinh nhấp nhô, thân thế không tốt.

Tống Thiêm Tài hạ sức lực lớn như vậy, tới tận cục diện này lại để cho Phùng Kim Hoa lật ngược ván cờ thì quả đúng là chê cười.

Hắn hô lên với Trần Quế Chi: "Nương, ngươi mau kéo Đại Bảo đi. Chuyện của người lớn là chuyện của người lớn, làm sao có thể liên luỵ đến trẻ con được. Nếu như truyền ra ngoài, nương và cha sắp già rồi còn phải gánh cái danh không từ. Kẻ làm nhi tử ta đây cho dù bị người ủy khuất cũng không thể nhìn cha mẹ bị phá hỏng thanh danh, ngay cả Tiểu Bảo cũng sẽ phải chịu người giày xéo."

Trần Quế Chi không phải phụ nhân tâm địa cứng rắn. Nhìn đứa nhỏ Tống Lập Bình một tay bà nuôi lớn khóc thê thảm, lòng bà cũng mềm hẳn xuống. Nhưng vừa nghe Tống Thiêm Tài nói vậy, bà lúc này mới bừng tỉnh. Bà thương hại Tống Lập Bình, tha thứ cho vợ chồng Tống Tiến Bảo, nhưng ai sẽ thương hại cho cháu ruột của bà? Nếu con trai của bà thật sự không còn, vậy cháu trai sẽ trở thành đứa trẻ không nơi nương tựa, phải chịu cảnh bị bạch nhãn lang này khinh nhục. Đến lúc đó, cho dù cháu của bà có khóc đến chết cũng không đổi lấy được một chút mềm lòng của đôi bạch nhãn lang kia.

Nghĩ vậy, Trần Quế Chi lập tức thu hồi chút không đành lòng còn sót lại, bỗng nhiên bổ nhào lên người Tống Đại Sơn, khóc hô: "Đi, lão nhân, chúng ta bây giờ lập tức đi nhảy giếng. Cháu trai ta mới hai tuổi, con trai bệnh dầm dề, nếu như hôm nay ngươi còn giữ hai con bạch nhãn lang dám hại mạng người này lại, ta sẽ lập tức kéo theo ngươi cùng chết, đỡ cho ngươi già còn hồ đồ, hại con cháu của ta. Bọn chúng ngay cả thuốc cứu mạng của con trai ta cũng dám đổ, một đứa nhỏ hai tuổi, nói không chừng đến lúc nào đó cũng sẽ bị bọn chúng hãm hại. Năm đó ngươi hảo tâm, làm người tốt, nhận nuôi Tống Tiến Bảo, nhưng đổi lấy lại là tiền dưỡng lão bị trộm, con trai ruột bị hại. Năm đó là ta sai rồi, cho dù bị ngươi hưu cũng không nên để đứa nhỏ này vào cửa. Chỉ một lần sai đã thiếu chút nữa hại chết con ta, lần này dù có phải liều mạng ta cũng không thể tiếp tục giữ lại bọn chúng. Ngươi thương xót Đại Bảo, vậy ai sẽ thương xót cho con trai, cháu trai của ta? So với bị con nuôi ngoan của ngươi hãm hại Thiêm Tài và Tiểu Bảo, không bằng ta lôi kéo ngươi đi chết cùng còn có thể giữ lại cho Tống gia một đoạn gốc rễ."

Vừa dứt lời, Trần Quế Chi lập tức lôi kéo Tống Đại Sơn đi vào trong sân, bộ dạng liều mạng kia khiến mọi người lập tức không còn do dự như lúc trước. Bọn họ cũng không phải không biết Phùng Kim Hoa dùng đứa nhỏ để lôi kéo lòng thương hại, nhưng biết là biết, nhìn thằng bé năm sáu tuổi khóc lóc thê thảm, bọn họ cũng mềm lòng.

Nhưng Trần Quế Chi nháo sắp phải ra mạng người, còn lợi hại hơn nhiều, cả đám nhanh chóng tiến lên khuyên giải. Tống Đại Sơn nhìn bộ dạng điên cuồng của lão thê, trong lòng chua xót khó chịu. Đều tại hắn sai, bức cho người vợ hiền lương của mình cũng phải liều mạng. Mấy năm nay vì Tống Tiến Bảo mà đã có lỗi với thê nhi rất nhiều, lần này hắn tuyệt đối không thể tiếp tục hồ đồ nữa. Bằng không, hắn thật sự có thể cùng lão thê đi, đỡ khiến cho con trai thêm phiền toái.

Vì thế, Tống Đại Sơn mở miệng nói: "Quế Chi, ta còn chưa hồ đồ đến mức đó. Dù đau lòng Đại Bảo cũng không thể cứ thế nhẹ nhàng buông tha cho kẻ muốn hãm hại Thiêm Tài. Ngươi đây là đang làm gì? Liều sống liều chết? Đúng là quá không biết nặng nhẹ. Dù gì cũng là người đã có cháu nội rồi, đừng để cho người ta phải chê cười như thế."

Trần Quế Chi coi như đánh cược thể diện. Dám hại con trai bà, cho dù là thiên vương lão tử tới cũng đừng mơ chỉ nhẹ nhàng như vậy đã cho qua mọi chuyện. Phùng Kim Hoa biết nháo, bà cũng biết, để xem mèo nào cắn mỉu nào. Hôm nay, bà muốn khiến cho vợ chồng Tống Tiến Bảo phải lăn khỏi Tống gia, có thế mới không hại được đến một cọng lông của con cháu bà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK