Vừa lên thuyền, Tống Tiểu Bảo vô cùng thích thú không chịu ngoan ngoãn nằm ngủ cùng bà nội, nằng nặc đòi đi ra ngoài ngắm sông. Tống Thiêm Tài thấy Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn trên mặt đều hiện mệt mỏi và buồn ngủ, bèn xung phong nhận việc bế Tống Tiểu Bảo nói muốn tự mình chăm sóc thằng nhóc bướng bỉnh này. Để hai lão Tống gia an tĩnh nghỉ ngơi, Tống Thiêm Tài bế Tống Tiểu Bảo lên boong tàu. Nhìn nước sông mênh mông cuồn cuộn, Tống Tiểu Bảo duỗi dài cổ, vươn nửa ngày cũng không thấy được điểm cuối.
Tống Thiêm Tài cố ý đùa nó, doạ cho Tống Tiểu Bảo sửng sốt. Triệu Ngôn Tu đứng cạnh không nhìn nổi nữa, đoạt lấy Tống Tiểu Bảo từ trong lòng Tống Thiêm Tài, dẫn nó đi câu cá. Tống Tiểu Bảo tay nhỏ, không cầm được cần câu, Triệu Ngôn Tu bèn bế nó ngồi trong lòng, nắm tay nhỏ cùng nhau câu cá. Cá trong sông trước sau như một có rất nhiều, không đến một lúc, Triệu Ngôn Tu đã câu được một con cá lớn.
Tống Tiểu Bảo hưng phấn vỗ tay liên tục, thân mình nhỏ chúi đầu vào thùng gỗ ngắm nghía, cái tay mũm mĩm thỉnh thoảng lại vói vào trong thùng trêu chọc con cá lớn. Mỗi lần cá lớn bị Tống Tiểu Bảo đùa giỡn không kiên nhẫn hất đuôi văng bọt nước lên tung toé, Tống Tiểu Bảo đều sẽ bị dọa nhảy dựng, ngây ra một hồi rồi lập tức chạy lũn cũn ra phía sau Triệu Ngôn Tu trốn. Chờ thêm một hồi, thấy thùng gỗ không có động tĩnh, nó lại vươn đầu nhỏ ra ngắm, lộ chút tươi cười đắc ý, tiếp theo lại chưa đã thèm chạy tới trêu chọc con cá.
Tống Thiêm Tài thấy Tống Tiểu Bảo tự chơi vui vẻ, chậm rãi ngồi sang bên cạnh Triệu Ngôn Tu, trộm cầm tay Triệu Ngôn Tu. Triệu Ngôn Tu lập tức đỏ bừng tai, tuy vậy vẫn không rút tay ra, ngược lại càng thêm dùng sức nắm chặt tay Tống Thiêm Tài.
Tống Thiêm Tài cảm giác được độ ấm trong tay, miệng ngoác tới tận mang tai. Cần câu trầm xuống, Triệu Ngôn Tu lập tức kéo lên, lại là một con cá lớn. Tống Thiêm Tài lúc này mới đầy nuối tiếc thả tay Triệu Ngôn Tu ra, ném con cá lớn vào trong thùng gỗ.
Có kinh nghiệm ăn cơm trên thuyền từ lần trước, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu lần này mang đủ dụng cụ nấu nướng, còn mang theo cả một cái bếp lò nhỏ và 50 cân than, tính toán tự mình nấu ăn ở trên thuyền. Bằng không, dựa vào hai người bọn họ trước kia ăn một bữa cơm đã tốn nửa lượng bạc, Tống gia năm người, một lượng bạc còn chưa đủ, mười ngày là đã tốn mười mấy lượng bạc, ăn còn không phải quá ngon, hai lão Tống gia chỉ e là sẽ xót ruột muốn chết.
Lần này mang theo gạo và mì, Tống Thiêm Tài chưởng muỗng. Biết Triệu Ngôn Tu thích ăn thuỷ sản tôm cá tươi, hắn đã mang theo cần câu và lưới đánh cá tới đây, như vậy là có thể ở trên thuyền câu cá nấu cơm, tưởng tượng Thôi đã cảm thấy tốt đẹp rồi.
Chỉ có một bếp lò, Tống Thiêm Tài tính toán nấu cá trước rồi mới nấu cơm. Đánh vảy bỏ ruột, hấp, chiên giòn, kho tàu, nấu canh, trong lúc nhất thời Tống Thiêm Tài bận rộn khí thế ngất trời. Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo ở bên cạnh đứng xem, cứ mỗi một món ăn ra lò là một lớn một nhỏ lại ăn vụng vài miếng. Hai con cá lớn nấu ra bốn món chính, lại cắt thêm cả trứng vịt muối mang từ nhà theo bày lên bàn, một đĩa đậu đũa ngâm chua xào ớt, thêm mấy quả trứng gà, cơm chiều đã xong.
Bàn trên thuyền quá nhỏ, năm người ngồi không đủ, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu bèn kê bốn cái rương làm bàn, sau đó trải một tấm vải dầu lên trên rồi ăn. Tống Tiểu Bảo lần đầu tiên được ngồi ăn như vậy, thân mình nhỏ của nó không cần ngồi ghế trẻ em mà chỉ cần ngồi bình ghế bình thường đã có thể với tới đồ ăn, bèn ngay lập tức yêu thích cách ăn như vậy. Nó không cần Trần Quế Chi đút mà tự mình cầm thìa gỗ xúc cơm cho vào miệng ăn.
Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đặt Tống Tiểu Bảo ngồi giữa, một người bóc vỏ trứng, một người gỡ xương cá đút cho Tống Tiểu Bảo. Tống Thiêm Tài còn thỉnh thoảng thừa dịp đút cho Triệu Ngôn Tu miếng cá, gắp miếng trứng vịt muối, tay không một khắc nào nghỉ. Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi nhìn ba người bọn họ rồi lại nhìn nhau cười, trong mắt hiện lên vẻ an tâm và vui mừng nói không nên lời.
Ngày đầu tiên trên thuyền, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đi ngủ nửa đêm trước, sau đó sẽ cùng nhau thức canh từ nửa đêm về sáng. Đây cũng là vì vợ chồng Tống Đại Sơn tận lực yêu cầu. Thấy Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu cả một chặng đường gác đêm đến hao gầy, hai lão Tống gia liền đau lòng.
Ở trên đất bằng màn trời chiếu đất, hai lão Tống gia không dám yêu cầu thay phiên canh gác với bọn họ. Hiện giờ đã ở trên thuyền, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi bèn thương lượng với Tống Thiêm Tài bọn họ, bữa chiều ăn sớm hơn chút để Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài nghỉ ngơi, hai lão Tống gia gác trước, chờ đến giờ Tuất lại đổi ca cho Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu.
Mười ngày trên thuyền trôi qua thật nhanh. Vừa tới Tuyền Châu, vợ chồng Tống Đại Sơn đã bị cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt ở cảng làm cho hoa mắt. Quê quán của bọn họ chính là Tuyền Châu, từ khi bảy tám tuổi đã đi theo trưởng bối đến Vĩnh Nhạc trấn an cư lạc nghiệp. Lúc ấy, Tuyền Châu chẳng qua chỉ là mấy cái làng chài nhỏ, phần lớn nam tử ngay cả vợ cũng không cưới nổi.
Nhưng bây giờ ném mắt nhìn toàn cảnh, đủ loại cửa hàng rực rỡ muôn màu, tiếng rao hàng không dứt bên tai cùng người đi đường ăn mặc phú quý, tất cả đều vượt xa so với tưởng tượng ban đầu của hai lão Tống gia. Cho dù biết Tuyền Châu phồn hoa, nhưng hai người có thế nào cũng không nghĩ tới nó đã phồn hoa đến mức độ này rồi. Lúc rời thuyền, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi còn cố ý thay bộ quần áo tốt nhất của mình, nhưng so với những gì vừa thấy ở trên đường thì cũng chỉ rất tầm thường, không có gì xuất sắc.
Tống Thiêm Tài gọi kiệu phu và xe ngựa trực tiếp đưa mọi người trở về Bình Dao trấn. Bọn họ đi một canh giờ mới đến nhà mới. Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đứng trước toà nhà Tống Thiêm Tài đặt mua, trong lòng hoảng sợ, có thế nào cùng không nghĩ tới căn nhà mà Tống Thiêm Tài nhẹ nhàng bâng quơ nói mua kia lại lớn đến như vậy. Cho dù chưa đi vào, hai lão Tống gia vẫn có thể biết rõ tòa nhà này khẳng định không rẻ.
Đồ đạc trong nhà lúc trước Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đã chuẩn bị gần như đầy đủ. Chờ kiệu phu dọn xong đồ vào trong, Tống Thiêm Tài đưa hai lão Tống gia đi làm quen nhà mới rồi giao lại mọi chuyện cho bọn họ, hắn và Triệu Ngôn Tu thì đi ra bên ngoài xem dấm ủ thế nào. Còn hầm gạo nếp, vừa nãy ở bến cảng Tống Thiêm Tài đã hỏi thăm một chút, hiện nay giá lương thực sớm đã không thể so với lúc trước bọn họ mua, đám gạo nếp này nếu đầu cơ trục lợi bán ra ngoài thì có thể hốt được gấp hơn ba bốn lần giá.
Tống Thiêm Tài đương nhiên sẽ không bán. Lúc trước hắn dự định lấy ủ dấm làm sự nghiệp chính, vốn là phải suy xét rất nhiều, nguyên liệu đương nhiên ắt không thể thiếu. Cố tình hiện giờ bởi vì mùa màng không tốt, giá gạo dâng cao, phí tổn tăng lên, tiền lời kiếm được cũng ít đi, mẻ dấm đầu tiên như thế nào sẽ quyết định Tống Thiêm Tài có tiếp tục làm nữa hay không.
Tháng sáu bắt đầu ủ, hiện tại tháng 11, cũng gần được nửa năm. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu mở một lu dấm, một luồng khí chua xộc ra ngoài. Ngửi mùi, Tống Thiêm Tài gật gật đầu, trên mặt hiện lên vui mừng, lại chấm chút dấm nếm thử, phát hiện dấm này hương vị tương đối không tệ, ủ có thể nói thập phần thành công.
Triệu Ngôn Tu nhìn sắc mặt Tống Thiêm Tài biết ngay sự thành, cười nói: "Đại ca, dấm ủ xong chúng ta tự mình bán hay là bán cho cửa hàng khác?"
Tới Tuyền Châu chỉ mỗi trồng trọt thôi thì không ổn, nếu không buôn bán, Tống Thiêm Tài thật đúng là không còn cao kiến nào khác. Cho dù hiện giờ địa vị của thương nhân đã tăng lên nhiều, nhưng thuế phú vẫn rất cao. Hắn mua cửa hàng thu tiền thuê là có thể bảo đảm chi tiêu trong Tống gia, làm một cái xưởng nhỏ ủ dấm cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng nếu như chính thức mở cửa hàng ở Tuyền Châu thì sẽ phải nhập thương tịch, chỗ tốt của tú tài sẽ không thể tiếp tục hưởng thụ nữa.
Về sau không chỉ không được miễn thuế hai mươi mẫu đất, còn phải giao thuế nặng, thấy quan cũng không thể đứng nói chuyện giống như trước mà phải quỳ. Đối với Tống Thiêm Tài mà nói, thân phận tú tài này dùng vẫn rất tốt, vì bán dấm mà vứt bỏ, hắn thực sự có chút không nỡ.
Nhưng nếu như để huynh đệ La gia bán, lợi nhuận từ dấm lại phải chia bớt một phần, trong lòng hắn cũng xót. Triệu Ngôn Tu có thể nói rất hiểu hắn, vừa hỏi đã trúng trọng tâm. Tống Thiêm Tài khó xử, mở miệng nói: "Ngôn Tu, ngươi cảm thấy thế nào? Mở cửa hàng kiếm tiền là chuyện chắc chắn, nhưng không nói đến chuyện phải nộp thuế nặng, công danh tú tài của ta coi như không giữ nổi, về sau ở Tuyền Châu tới nha môn cũng giảm bớt tự tin, quả thật là cá và tay gấu không thể có cả hai mà."
Triệu Ngôn Tu nhìn Tống Thiêm Tài làm bộ như ông cụ non, mở miệng nói: "Đại ca, kỳ thật chuyện này cũng không khó. Ngươi xem, công danh tú tài của người có thể miễn thuế và một số ích lợi khác, cái này tốt nhất là không động đến. Mà ta lại không có băn khoăn này. Lúc trước ở Triệu gia náo loạn, cho dù ta nộp tiền chuộc tội, nhưng rốt cuộc trong người đã mang án, học hành khoa cử xem như vô vọng. Không bằng cửa hàng này cứ mở dưới danh nghĩa của ta, để ta nhập thương tịch, như vậy coi như vẹn cả đôi đường."
Tống Thiêm Tài không hề nghĩ ngợi lập tức lắc đầu. Triệu Ngôn Tu tài hoa võ nghệ đều thập phần xuất chúng, nếu như không có đám của nợ Triệu gia, y tuyệt đối không có khả năng chỉ đi theo hắn trồng trọt. Bây giờ nếu như Triệu Ngôn Tu nhập thương tịch, về sau cho dù có làm cách nào đi chăng nữa, Triệu Ngôn Tu cũng đừng mong xoay mình.
Tống Thiêm Tài tuy rằng không thấy làm ruộng hay buôn bán có cái gì không tốt, nhưng hắn lại mong Triệu Ngôn Tu có thể chọn lựa một con đường càng tốt hơn. Cho dù con đường này hiện tại thoạt nhìn không thông suốt, Tống Thiêm Tài vẫn hy vọng Triệu Ngôn Tu im lặng tiếp tục chờ xem biến, chứ không phải vì giúp hắn mà lựa chọn nhập thương tịch.
Triệu Ngôn Tu thấy Tống Thiêm Tài lắc đầu, vừa định nói tiếp thì Tống Thiêm Tài lại nói: "Ngôn Tu, ngươi tập võ trời đông giá rét hay mùa hè nóng bức cũng chưa từng nghỉ ngơi chính là vì cái gì, không ngoài kiến công lập nghiệp, bảo vệ quốc gia. Ta thường nhìn thấy ngươi lật xem binh pháp mưu lược, trong lòng ngươi chỉ e là có chút chờ mong. Nhập thương tịch tuy rằng nhất thời được lợi, nhưng chưa chắc sẽ không để lại cho ngươi tiếc nuối. Ta nghĩ dấm này vẫn là nên để La lão đại và Hoàng lão bản bọn họ bán, tuy rằng phải chia cho bọn họ chút lợi, nhưng được cái bớt việc nhẹ nhàng, không phải lao tâm lao lực. Chúng ta vừa mới tới Tuyền Châu an cư lạc nghiệp, coi như kết mối thiện duyên là được."
Đề tài này đến đây liền đình chỉ, Tống Thiêm Tài dự định trong hai ngày gần đây sẽ đi bái phỏng Hoàng lão bản. Hắn còn có cổ phần ở xưởng của Hoàng lão bản, bây giờ tới Tuyền Châu an gia, về tình về lý cũng phải mời bọn họ tới nhà ăn một bữa tiệc tân gia mới phải phép.
Trần Quế Chi ở trong nhà chỉ huy Tống Đại Sơn nấu nước, bà thì xắn tay áo lên bắt đầu lau dọn, lại đem chăn đệm trong phòng ra ngoài phơi. Tống Tiểu Bảo cầm cây chổi nhỏ đi theo sau lưng Trần Quế Chi, không có việc gì lại quét mấy cái, bụi bám đầy lên quần áo, Trần Quế Chi thấy vậy liền liên tục kêu to tiểu tổ tông một trận.
Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài cũng qua hỗ trợ. Trần Quế Chi nhìn đám người chân tay vụng về chỉ biết gây trở ngại chứ không giúp được gì liền thở dài, ghét bỏ bọn họ vướng víu, gộp chung bọn họ với Tống Tiểu Bảo tống cổ lên phòng khách đã quét tước xong ngồi uống nước ăn điểm tâm.
Tống Thiêm Tài nhìn hai lão Tống gia hăng say làm việc, bắt lấy Tống Tiểu Bảo đang định quấy rối, không ở trong phòng hít bụi nữa mà lôi kéo Triệu Ngôn Tu lên Bình Dao trấn dạo phố. Bình Dao trấn cách Tuyền Châu cũng không quá xa, giá cả hàng hoá nơi này vậy mà lại đắt hơn so với Tuyền Châu mấy phần.
Nghĩ Triệu Ngôn Tu thích ăn hải sản, Tống Thiêm Tài bèn tới chợ nhìn xem. Hải sản của Bình Dao trấn hơn phân nửa đều là từ Tuyền Châu vận chuyển tới, còn lại chính là người dân ven biển tự mình đánh bắt được. Buổi chiều chợ không quá đông, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu dẫn theo Tống Tiểu Bảo vừa đi vào đã nhìn thấy không ít quán đang bắt đầu thu sạp.
Tống Thiêm Tài tự nhận là một người cha tâm lí, vì thế bèn vô cùng khẳng khái hào phóng kêu Tống Tiểu Bảo gọi món. Tống Tiểu Bảo mở miệng liền nói: "Con muốn ăn thịt, một miếng thịt to như này này." Trên thuyền tuy rằng có cá ăn, nhưng lại không có thịt, cá dù ngon đến đâu thì ăn mười ngày liên tục Tống Tiểu Bảo cũng phải ngấy, vì thế từ trước đến nay vẫn luôn không thịt không vui Tống Tiểu Bảo đã sớm thèm gần chết.
Vừa bắt được cơ hội nó bèn lập tức bày tỏ ý nguyện muốn ăn thịt với mọi người trong Tống gia. Hai lão Tống gia việc đầu tiên ở cảng chính là mua hai con gà, tính toán nấu canh, kho tàu cho Tống Tiểu Bảo ăn thoả thích thì thôi, hiện giờ e là đã bị Trần Quế Chi đặt ở trong nồi hầm rồi.
Cho nên ý kiến của Tống Tiểu Bảo lập tức bị bác bỏ. Tống Tiểu Bảo không chịu, đôi chân mũm mĩm đứng yên bất động ở trước quán bán thịt lợn. Lợn ở đây đều là lợn mọi, da toàn một màu đen. Tống Tiểu Bảo nhìn chằm chằm một cái đầu lợn chảy nước dãi. Trước kia khi kho đầu lợn, bà nội lúc nào cũng để phần cho nó miếng thịt đầu lợn mềm nhất. Từ sau khi quán trà đóng cửa, Tống Tiểu Bảo đã rất lâu rồi chưa được ăn. Bây giờ nhìn thấy đầu lợn, ở trong mắt nó chỉ toàn là món thịt đầu lợn thơm ngon, nhất quyết không chịu động đậy cái thân mình bụ bẫm của nó một chút mảy may.
Nhìn bộ dạng như chết đói không có tiền đồ của con trai, Tống Thiêm Tài thật muốn lấy tay áo che mặt. Thằng nhóc ngốc tham ăn này tuyệt đối không có quan hệ gì với hắn, đúng, hắn phải tránh ra xa chút, đừng để cho người khác nhận ra bọn họ là cha con. Tống Tiểu Bảo không biết lão cha vô lương của nó đang nghĩ cách tránh xa khỏi mình, thấy Tống Thiêm Tài đứng mãi tại chỗ bất động, nó tức giận há mồm hô to: "Cha, mua đầu lợn, chúng ta hôm nay ăn thịt." Thanh âm kia hướng thẳng về phía Tống Thiêm Tài, xong rồi, tất cả mọi người ở chợ đều quét mắt qua nhìn Tống Thiêm Tài.
Trời đất chứng giám, Tống Thiêm Tài hắn cảm thấy chính mình chưa từng thiếu Tống Tiểu Bảo một miếng ăn nào, càng không ngược đãi nó, bằng không Tống Tiểu Bảo sao có thể lớn lên mượt mà trắng trẻo hai cằm như vậy cơ chứ. Nhưng Tống Tiểu Bảo vừa kêu như vậy, trong ánh mắt mọi người nhìn hắn chỉ kém viết "Người này làm cha kiểu gì thế không biết, ngay cả mua cái đầu lợn cho con trai ăn cũng tiếc."
Cố gượng cười, Tống Thiêm Tài thoáng cứng đờ dưới tiếng cười của mọi người nhận cái đầu lợn đuổi theo phía sau Tống Tiểu Bảo, trong lòng quyết định chờ bắt được Tống Tiểu Bảo, hắn nhất định phải đánh mông nó mới được. Có một đứa con hố cha như vậy, người làm cha như hắn dễ dàng lắm sao.
Còn Triệu Ngôn Tu, ỷ vào mình thể lực tốt, y bình tĩnh bước sang một bên làm người qua đường. Hai cha con ngốc này, Triệu Ngôn Tu cảm thấy bây giờ y giả bộ không quen biết còn kịp không?