Tống Thiêm Tài lại không đồng ý. Đất này mà sang tên nhà bọn họ, liên lụy thị phi cũng thành nhiều. Đừng nhìn Vạn thị bây giờ lấy lòng nhà hắn, nhưng nếu như hai nhà có nhập nhằng chuyện tiền bạc thì lại khác. Huống chi, Tống Thiêm Tài đã từng chứng kiến quá nhiều tình huống lon gạo ân, gánh gạo thù. Tống Đại Sơn có lòng hảo tâm, nhưng điều này không nhất định là chuyện tốt. Tống Thiêm Tài có ý định kéo gần quan hệ với Tống Đại Hải là không sai, nhưng ngay cả anh em ruột thịt nhắc đến tiền chỉ sợ cũng phải trở mặt.
Chẳng qua mấy lời này của Tống Đại Sơn ngược lại nhắc nhở Tống Thiêm Tài, nếu không xử lí ổn thoả năm mẫu đất trước e là sẽ khiến người nhớ thương. Vì thế, Tống Thiêm Tài đành phải hung hăng ra bốn mươi lượng bạc mua năm mẫu ruộng nước tốt nhất. Ruộng nước nơi này chia thành hai loại: ruộng nước bình thường và ruộng màu mỡ tốt nhất, giá dao động từ sáu lượng đến tám lượng. Bởi vì vừa qua thu hoạch vụ thu, ruộng nước Tống Thiêm Tài mua là ruộng nước đã gieo mầm. Đến mức phải bán cả ruộng đã lên mạ của nhà mình khẳng định là gặp phải việc gấp, Tống Thiêm Tài cũng bèn không mặc cả ép giá.
Này nếu là Tống Đại Sơn làm, Trần Quế Chi đã sớm đay nghiến hắn, đổi thành Tống Thiêm Tài, Trần Quế Chi không chỉ không trách cứ, còn khen Tống Thiêm Tài tốt bụng, có thiện tâm. Hai loại đãi ngộ rõ rành rành khiến Tống Đại Sơn trong lòng thoáng hơi buồn bực. Nhưng một là nhi tử, một là lão thê, cả hai Tống Đại Sơn đều đắc tội không nổi, chỉ đành phụ hoạ theo Trần Quế Chi. Đương nhiên, ở trong mắt hắn, nhi tử Tống Thiêm Tài làm như vậy là việc đại thiện, cũng thuận theo thiện tâm thích cứu trợ người khác của hắn.
Buổi tối, Tống Thiêm Tài ru Tống Tiểu Bảo ngủ xong, sau đó lại ở trong phòng tính toán số tiền còn dư. Mấy ngày nay chỉ ra không vào, tiền không nói như nước chảy ra ngoài, nhưng túi cũng xẹp xuống không ít. Mua ruộng mua đất, thuê người làm công nhật, chi phí sinh hoạt, cái nào cũng phải dùng đến tiền.
Tuy rằng trên người Tống Thiêm Tài có 150 lượng bạc, nhưng chỉ hơn một tháng đã tiêu mất 65 lượng. Tốc độ tiêu tiền này đã vượt xa ngoài dự đoán của Tống Thiêm Tài. Hắn ban đầu định để lại một trăm lượng đến Tuyền Châu làm tiền vốn, giờ thì khen ngược. Quán trà còn chưa thấy đâu, đồ đạc cũng chưa đặt mua, ít nhất cần tới ba mươi lượng bạc mới đủ. Lại bỏ ra năm lượng bạc làm tiêu vặt, bởi vậy, trong tay Tống Thiêm Tài chỉ còn lại năm mươi lượng bạc, chỉ bằng một nửa số vốn hắn dự kiến ban đầu. Cũng may năm nay không cần nộp thuế ruộng, lại không cần ra khoản miễn lao dịch, như vậy cũng có thể tiết kiệm được một đống tiền.
Ngay cả như vậy, Tống Thiêm Tài còn chưa biết ba mươi lượng có đủ chi cho quán trà hay không. Ban đầu Tống Thiêm Tài còn cảm thấy kỳ quái, nơi này có đường cái, có lượng người, sao lại không ai có ý định kiếm tiền nhỉ. Hoá ra không phải là không muốn kiếm, mà là tiền vốn quá lớn. Chỉ một cái quán trà không đủ lọt mắt đã phải tốn đến năm mươi lượng, nông hộ bình thường sao có thể lấy ra nhiều tiền như vậy để đầu tư.
Mỗi hộ trong Tống gia thôn đều đã quen an nhàn, có tiền thì dành dụm mua ruộng mua đất, ngược lại không có ai đi làm buôn bán. Vì thế, người trong thôn có thể ăn no nhưng không thể giàu có. Tống Thiêm Tài cũng hiểu, nếu như không có hai trăm lượng bạc kia lót nền cộng thêm kinh nghiệm và thủ đoạn kiếp trước, hắn cũng là lực bất tòng tâm.
Nhìn tiền ngày càng vơi đi, Tống Thiêm Tài càng thêm cảm thấy kiếm tiền đã lửa sém lông mày, không thể tiếp tục trì hoãn. Bằng không, mỗi ngày trôi qua, tiền vốn chỉ biết càng ngày càng ít. Sớm một ngày khai trương là có thể sớm một ngày có tiền lời, cho dù Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi không nói, Tống Thiêm Tài cũng biết trong lòng bọn họ chỉ e cũng đã lung lay. Sợ lỗ tiền, lại sợ lòng tự tin của Tống Thiêm Tài bị đả kích.
Sau khi làm xong việc nhà nông, cảm xúc sâu sắc nhất của Tống Thiêm Tài chính là về sau hắn phải nỗ lực kiếm tiền thuê người làm công. Bởi vậy, Tống Thiêm Tài cực kỳ dụng tâm đối với phần sự nghiệp đầu tiên của mình ở nơi đây, tốn mấy ngày thương lượng với Tống Đại Sơn, cuối cùng mới định ra quy cách và bộ dáng của quán trà.
Sau khi thu hoạch vụ thu chính là thời điểm nông nhàn. Mọi người bán lương xong, có tiền dư dả bèn lập tức bắt đầu chuyện gả cưới. Cho nên, Tống Thiêm Tài nhất định phải thừa dịp thuê người dựng sạp cho xong trước. Tống Đại Sơn nhân duyên không thể chê, đã kết thiện duyên với phần lớn hộ trong thôn.
Cho nên, khi hắn mời người tới hỗ trợ xây quán trà, rất nhiều người đều tới giúp. Tống Thiêm Tài ban đầu định tính tiền công theo ngày, nhưng đều là người trong thôn, xây nhà toàn là ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, thật sự không tiện lấy tiền công. Chỉ có ba thợ xây Tống Thiêm Tài chuyên môn mời đến là ấn mỗi ngày hai mươi văn, còn lại người Tống gia thôn tới hỗ trợ đều sống chết không chịu nhận tiền.
Vì thế, Tống Thiêm Tài bèn thương lượng với Trần Quế Chi cấp thêm cả bữa sáng, giữa trưa nhất định phải có một hai món mặn. Người khác hỗ trợ nhà bọn họ chính là tình cảm, không thể bạc đãi, bằng không, cho dù người ta ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng chắc hẳn sẽ so đo.
Trần Quế Chi cũng hiểu, sớm đã thống nhất với Tống Ngưu Đầu mỗi ngày mang về cho nàng ba cân thịt cùng một ít tim, ruột già, xương ống linh tinh, giữa trưa luôn phải có món ăn mặn trên mặt bàn. Bởi vì lúa thu được không bán cũng không cần nộp thuế, Trần Quế Chi trong lòng vững vàng, đổi rất nhiều bột mì trở về, món chính đều là màn thầu trắng. Đồ ăn như vậy khiến mấy người tới Tống gia hỗ trợ đều rất hài lòng, hận không thể gói về một ít cho cha mẹ con cái ở nhà.
Quán trà được xây hầu hết bằng gỗ, chỉ có mặt đất là lát gạch xanh. Tống gia có riêng một ngọn núi, gỗ dùng không cần phải thông qua thôn. Tống Đại Sơn dẫn người lên núi đẵn không ít gỗ trở về, gần như không phải tiêu lấy một đồng. Nhà xây xong, trước cửa còn đắp một cái bậc, dùng gỗ làm mái che mưa, cực kỳ mỹ quan sạch sẽ.
Còn phần nóc, Tống Thiêm Tài cũng không chút nào sợ tốn công phí tiền, toàn bộ làm bằng ngói đỏ. Chờ khi nhà sắp sửa hoàn công, từ xa nhìn lại cực kỳ bắt mắt xinh đẹp. Bởi vì là mở quán trà, cho nên Tống Thiêm Tài dành ra một khoảng trống lớn đằng trước, xây một cái nhà kho đơn giản, dùng để che mưa chắn gió cho trâu ngựa, hàng hóa.
Lại suy xét đến lúc đông người, bên trong quán trà không đủ chỗ, Tống Thiêm Tài bèn lát thêm gạch xanh ở miếng đất rìa quán, phía trên che bằng ván gỗ, xung quanh là mành trúc do chính tay Tống Đại Sơn bện, lại kê sáu cái bàn, người ngồi ở bên trong vừa che nắng tránh mưa, vừa có thể quan sát tình hình bên ngoài, rất thích hợp với những thương nhân vận chuyển hàng hoá.
Trong phòng bếp, bốn cái nồi to quây thành hình tròn, còn xây thêm tám cái lò để nấu trà. Thừa dịp nhiều người dễ làm việc, Tống Thiêm Tài chỉ huy dùng số gỗ còn lại đóng tủ, giá đựng đồ, cả quầy chứa gạo, mì, dầu, trà, mai trân thổ sản. Ngăn tủ đều rất sâu, có thể chứa không ít thứ, vài cái có thể trực tiếp đặt cả bình mơ ướp bên trong. Đương nhiên, Tống Thiêm Tài còn nhờ Trần Quế Chi lên trấn trên mua trà cụ, chén, đĩa, nồi, ấm trà, mấy thứ vụn vặt, đồng thời lo lắng cũng một phen.
Bàn ghế trong quán phải giống nhau, cả quầy đón tiếp cũng cần đồng bộ, Tống Thiêm Tài vẽ kiểu dáng, giao cho thợ mộc làm. Thứ Tống Thiêm Tài học đầu tiên ở kiếp trước chính là nghề mộc, làm mấy cái này đối với hắn quả thật dễ như ăn cháo. Nếu không phải sợ người khác hoài nghi, Tống Thiêm Tài đã tự mình làm rồi.
Chẳng qua, hắn cũng xem thợ mộc làm rồi giả vờ học theo, đóng thêm không ít chậu gỗ, bàn nhỏ, ghế nhỏ và mấy món đồ vụn vặt khác cho quán trà. Trần Quế Chi thấy vậy trong lòng đắc ý, luôn nói thầm với Tống Đại Sơn rằng Tống Thiêm Tài thông minh, vừa mới học đã thành thạo còn hơn thợ mộc, rằng nếu không phải hắn học hành khoa cử, thợ mộc của Tống gia thôn bây giờ chỉ có đói.
Đối với chuyện này, Tống Thiêm Tài da mặt dày nghe xong hoàn toàn không có chút chột dạ, còn ở trong lòng mỹ mãn một phen, càng thêm tích cực cống hiến, ngay cả bồn tắm trong nhà dùng lâu đã gần hỏng, Tống Thiêm Tài vẫn cực kì kiên nhẫn sửa lại một lần.
Hắn còn làm cho Tống Tiểu Bảo một thanh kiếm gỗ và một con ngựa gỗ. Tống Tiểu Bảo thích đến nỗi đi đâu cũng bắt Tống Thiêm Tài ôm con ngựa gỗ theo, tùy thời tùy chỗ khoe khoang với đám nhóc trong thôn. Dưới ánh nhìn đầy hâm mộ của các tiểu đồng bọn, nó cưỡi trên con ngựa gỗ kêu "Giá", "Giá", "Giá".
Tống Thiêm Tài nhìn bèn cảm thấy buồn cười. Thằng nhãi này đúng là lanh, muốn mượn đồ chơi của nó sao, được thôi, có đồ nộp lên thì hẵng động vào, một chút thiệt cũng không ăn. Nếu là phụ huynh bình thường thì sớm đã nói cho Tống Tiểu Bảo như vậy là không đúng, phải sửa lại. Đáng tiếc, cha Tống Tiểu Bảo lại là Tống Thiêm Tài.
Ở trong mắt Tống Thiêm Tài, Tống Tiểu Bảo như vậy được gọi là trò giỏi hơn thầy, rất biết làm ăn, về sau nhất định có thể kế thừa y bát của hắn, không sợ bị người khác lừa. Vì thế, Tống Thiêm Tài vô cùng đắc ý cảm thấy mình biết cách dạy dỗ, lại ở trong lòng tự khen mình một phen đã đời. Buổi tối trở về, hắn lại khen Tống Tiểu Bảo tấm tắc, chọc đến Tống Tiểu Bảo cười hềnh hệch. Nhìn lại, chờ thêm mấy ngày Tống Tiểu Bảo chơi chán ngựa gỗ, cũng bèn không che chở để mặc cho các bạn nhỏ khác chơi. Nhưng nó vẫn nhớ kỹ bắt Tống Thiêm Tài ôm ngựa gỗ về nhà, ngày nào trước khi lên giường cũng phải nhìn một cái mới yên tâm đi ngủ.
Mấy ngày nay, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi vội vàng chuyện quán trà, thời gian Tống Tiểu Bảo đi theo Tống Thiêm Tài nhiều hơn. Hai cha con cũng coi như là một đôi dở hơi. Tống Tiểu Bảo vốn rất ngoan, rất hướng nội, nhưng cả ngày bị Tống Thiêm Tài ảnh hưởng, nó cũng trở nên bướng bỉnh hơn nhiều, chỉ kém trèo lên nóc nhà lật ngói. Chờ khi tiếp nhận lại Tống Tiểu Bảo, Trần Quế Chi đã phá lệ oán trách Tống Thiêm Tài một trận.
Ngày quán trà hoàn công, Tống Thiêm Tài vô cùng vui vẻ. Vì sao, bởi vì lần này hắn tính toán tỉ mỉ, ba mươi lượng dự toán mới chỉ dùng một nửa. Điều này thuyết minh hắn tăng thu giảm chi thập phần đúng đắn. Vui mừng một phen, tật xấu ăn tiêu phung phí của Tống Thiêm Tài lại bộc phát. Hắn mời mấy người hỗ trợ xây nhà tới ăn cơm còn chưa tính, lại ra một lượng bạc mua cả một con lợn của một hộ trong thôn, chia cho mỗi người hai cân thịt, hết nửa con. Trần Quế Chi xót ruột thật, nhưng lại luyến tiếc nặng lời với nhi tử. Nhìn Tống Đại Sơn cười vui tươi hớn hở, nàng chỉ có thể đợi đến buổi tối hai người ở cùng một chỗ, nghẹn khí mắng Tống Đại Sơn làm gương xấu cho Tống Thiêm Tài, không biết tiết kiệm tiền bạc.
Chẳng qua, Tống Đại Sơn lòng dạ rộng rãi, bị Trần Quế Chi nói quen rồi, cũng không cảm thấy có cái gì. Lại nghĩ đến mấy ngày nay người trong thôn liên tục khen nhà bọn họ, trong lòng hắn lập tức mỹ mãn, thậm chí cảm thấy nhi tử là người tốt giống hắn, có hương vị tình người, làm việc còn gọn gàng dứt khoát. Còn chuyện lão thê lải nhải, Tống Đại Sơn tỏ vẻ: Là đàn ông thì không thể so đo với phụ nữ thời kỳ mãn kinh. Đương nhiên, cụm từ thời kỳ mãn kinh này bắt nguồn từ miệng Tống Thiêm Tài.
Có tiền dư, trong lòng Tống Thiêm Tài lại lung lay. Hắn vẫn luôn cảm thấy phương tiện giao thông nơi này chỉ có thể dựa vào đôi chân, thật sự là quá khổ. Là một người hiện đại, hắn không thể không hiểu được lợi ích của giao thông thuận tiện, đặc biệt là sau hai tháng ở cổ đại. Cho nên, tiền xây trà quán còn thừa, Tống Thiêm Tài ngoại trừ nhập vào chút lá trà thì còn muốn mua một con trâu trở về.
Kỳ thật, dựa vào gia cảnh Tống gia thì một con trâu vẫn mua nổi. Sự thật cũng đúng là như thế. Trước khi Tống Thiêm Tài tới đây, Tống gia từng có một con trâu. Đáng tiếc, sau khi Lưu Thải Liên tư bôn, Tống gia mất hết tiền, Tống Thiêm Tài lại cần phải uống thuốc. Tống gia muốn cứu người, bất đắc dĩ phải bán con trâu kia đi. Nếu không, Tống gia cũng không chống đỡ được đến tận ngày Tống Thiêm Tài xuyên qua mới đi vay tiền.
Đợt thu hoạch vụ thu này, tuy Tống gia thuê người làm công nhưng Tống Thiêm Tài vẫn sâu sắc cảm nhận được chỗ tốt của gia súc kéo. Nếu không có con trâu nhà Tống Ngưu Đầu giúp xát thóc, bọn họ cũng sẽ không xong việc nhanh đến như vậy. Lúc ấy, Tống Thiêm Tài đã động tâm tư mua trâu.
Chẳng qua tiếp theo dù là mua đất hay xây quán trà đều rất ngốn tiền, Tống Thiêm Tài cũng bèn để đó rồi sau hẵng tính. Bây giờ trong tay có tiền dư, tâm tư mua trâu lại trỗi dậy.
Vừa nói ra miệng, Tống Đại Sơn đã lập tức đồng ý. Tống Đại Sơn cũng không quen trong nhà không có trâu, bất tiện đủ đường. Ngay cả Trần Quế Chi keo kiệt nhất cũng không nói gì, trong lòng cũng tán đồng. Nghĩ tới đã đến đây lâu như vậy rồi còn chưa từng lên trấn trên đi dạo, Tống Thiêm Tài bèn tính toán thừa dịp mua trâu đưa cả nhà lên trấn trên chơi, tiện thể đi xem trà lâu ở trấn trên mở như thế nào, không nói trộm đạo, cũng có thể coi như cái để tham khảo.
Vì thế, cả nhà bèn chọn một ngày nắng đẹp, ngồi xe bò của Tống Ngưu Đầu lên trấn trên.
Dọc theo đường đi, Tống Tiểu Bảo cực kỳ hưng phấn, đôi mắt nhỏ nhìn khắp nơi không ngừng nghỉ. Trần Quế Chi trước kia lo lắng Tống Tiểu Bảo còn bé, sợ đưa nó tới chỗ đông người, không để ý một cái bị bắt cóc thì toi. Cho nên, Tống Tiểu Bảo tuy đã hai tuổi, nhưng phạm vi hoạt động đều chỉ trong địa bàn Tống gia thôn, nhiều lắm là lúc Lưu Thải Liên còn ở đã từng đưa nó về Lưu gia thôn vài lần mà thôi.
Cho nên, Tống Tiểu Bảo lần này ngồi xe bò lên trấn trên giống hệt như chim sổ lồng, nhìn cái gì cũng cảm thấy hiếm lạ. Tống Thiêm Tài dỗ dành Tiểu Bảo nằm trong lòng hắn ngủ một lát, hứa khi nào nó tỉnh lại là có thể tới trấn trên ăn món ngon. Tống Tiểu Bảo dậy sớm, mắt nhìn cũng mệt mỏi, rất nhanh đã mơ màng ngủ thiếp đi trong cái xóc nảy của xe bò.