Tống gia thôn tổng cộng có 232 hộ, quy mô cũng coi như lớn so với các thôn chung quanh. Mà trong số hơn hai trăm hộ này, có ruộng có đất, có tiền dư dả cho hài tử đọc sách như Tống gia được xem là gia cảnh giàu có, phần lớn cũng chỉ có thể vừa đủ ấm no. Đương nhiên, cũng có không ít hộ ngay cả ấm no cũng không thể bảo đảm.
Như các hộ ở cuối cùng, Tống Thiêm Tài thương lượng với lí chính, mỗi năm đều dùng lương thực thu hoạch từ tế điền trợ cấp một chút cho bọn họ. Tuy rằng không thể hoàn toàn khiến bọn họ thoát nghèo, nhưng ít nhất có thể phần nào giúp bọn họ bớt khó khăn. Còn cụ thể cấp bao nhiêu thì phải ấn theo thu hoạch mỗi năm để an bài.
Lí chính ở trong thôn tương đối có uy vọng, đối với chuyện tế điền cực kỳ coi trọng. Hắn cho rằng chuyện này nếu như làm tốt, hẳn sẽ có thể lôi kéo những hộ giàu có khác cống hiến cho thôn. Như vậy các hộ nghèo đói ở Tống gia thôn sẽ không còn phải sống trong cảnh đáng thương đến như vậy nữa.
Tống Thiêm Tài có thân phận tú tài, lại là người bỏ vốn, vì thế nên rất được lí chính coi trọng. Tỉ mỉ thương nghị với Tống Thiêm Tài chuyện tế điền, mỗi khi Tống Thiêm Tài chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đã giúp hắn giải quyết được một vấn đề khó nhằn, đánh giá của lí chính dành cho Tống Thiêm Tài lại càng cao hơn một phần, đối với Tống Đại Sơn cũng khen ngợi liên tục, khen đến mức mặt Tống Đại Sơn cười sắp thành bông hoa cúc, ngồi không cũng cười tủm tỉm.
Vì quê nhà hương thân làm chút chuyện trong khả năng, Tống Thiêm Tài chưa bao giờ sẽ bủn xỉn. Kiếp trước, sau khi có được khối tài sản lớn, hắn không chút tiếc tay ra tiền xuất lực cho quê hương. Hắn nghĩ khá đơn giản, đều là quê nhà hương thân nhìn mình lớn lên từ nhỏ, có tiền, làm chuyện tốt cho mọi người, tổng có thể khiến người ta niệm một chữ tốt. Bằng không, người khác nhắc tới hắn sẽ chỉ nói, cái tên nhà giàu mới nổi kia vừa có tiền đã quên đi nguồn gốc. Tống Thiêm Tài lại không muốn bị người khác nói như vậy, hơn nữa hắn vô cùng tin tưởng, làm nhiều việc tốt luôn không bao giờ sai.
Đương nhiên, sự thật cũng chứng minh Tống Thiêm Tài tiêu tiền không hề là uổng phí. Mỗi năm về quê tế tổ, từng nhà trong thôn đều liên miệng khen ngợi hắn. Tuy rằng có thành phần nịnh bợ ở trong, nhưng ít nhất Tống Thiêm Tài hắn xác thật cống hiến cho quê nhà, hắn tiếp nhận những lời khen này cũng không khiêm tốn chút nào. Mà bởi vì hắn hào sảng hào phóng có lương tâm, ngay cả chính phủ cũng thích lôi kéo hắn đầu tư tài trợ. Cuối cùng, hắn còn lấy được cái danh một trong mười doanh nhân đại kiệt xuất toàn thành phố. Có chuyện tốt như vậy dừng trên người, Tống Thiêm Tài lại càng thêm nhiệt tình với các loại hoạt động công ích, gần như sắp đuổi kịp trình độ nhiệt tình yêu thích kiếm tiền của hắn.
Cho nên, tới Tống gia thôn, Tống Thiêm Tài sau khi biết được thanh danh Tống gia bị đạp hư, việc đầu tiên nghĩ đến là đập tiền. Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm. Chỉ cần đưa ra lợi ích thực tế, Tống gia lại không giết người phóng hỏa hay tội ác tày trời gì, người Tống gia thôn lấy được chỗ tốt e cũng sẽ không tiếp tục đối Tống gia nói ra nói vào. Trên thế giới này bạch nhãn lang không ít, nhưng có lương tâm càng nhiều hơn, Tống Thiêm Tài vẫn luôn cho là như vậy.
Đến buổi tối, Trần Quế Chi làm thịt kho tàu, đầu sư tử, cà tím xào, trứng gà lá hẹ, cuối cùng còn nấu canh xương hầm bí đao. Bốn món một canh, còn có hai món mặn, dùng để chiêu đãi khách nhân đã là một bàn tiệc cực kỳ thịnh soạn.
Đầu sư tử là Tống Thiêm Tài bảo Trần Quế Chi làm cho Tống Tiểu Bảo ăn. Đầu sư tử thanh đạm lại dinh dưỡng, cho trẻ con ăn là thích hợp nhất. Không nghĩ tới sau khi làm xong cả nhà đều thích ăn, cho nên buổi tối hôm nay, Trần Quế Chi mới tràn đầy tự tin lấy ra để chiêu đãi lí chính.
Lí chính cũng không phụ sự mong đợi của mọi người khen đồ ăn Trần Quế Chi làm hết lần này tới lần khác. Tống Đại Sơn rót rượu chiêu đãi lí chính, trên mặt toàn là thích ý cùng cao hứng. Bởi vì nhà có khách, Trần Quế Chi cũng không ngồi cùng bàn, Tống Thiêm Tài thân thể không khoẻ, mời chào lí chính xong bèn cùng Trần Quế Chi Tống Tiểu Bảo ăn trong phòng bếp.
Tống Thiêm Tài trước kia rất ít khi ở cùng Tống Tiểu Bảo, không biết có phải thiên tính phụ tử hay không, Tống Tiểu Bảo lại rất dính Tống Thiêm Tài. Ngay cả ăn một bữa cơm cũng phải ngồi sát bên cạnh Tống Thiêm Tài mới chịu. Trần Quế Chi dỗ không được, làm bộ cả giận nói: "Tiểu Bảo không nghe lời nãi nãi, nãi nãi tức giận."
Tống Tiểu Bảo nhanh chóng chạy tới ra vẻ người lớn vỗ về Trần Quế Chi, bi bô mở miệng: "Nãi nãi đừng tức giận, tức giận sẽ không xinh đẹp. Cha ngoan, Tiểu Bảo thích."
Tống Thiêm Tài thực 囧, không nghĩ tới năng lực học tập của Tống Tiểu Bảo mạnh như vậy. Hồi trước Trần Quế Chi giận dỗi Tống Đại Sơn, Tống Thiêm Tài làm nhi tử tự nhiên phải giúp cha mẹ mình điều hòa không khí. Lúc dỗ Trần Quế Chi, hắn đã nói nếu nàng giận nhiều sẽ mau già, trở nên không xinh đẹp. Phụ nữ cho dù là ở tuổi nào cũng đều rất để ý tới dung mạo. Hơn nữa, Trần Quế Chi lại cực kỳ thương yêu nhi tử, được nhi tử dỗ dành, dù là chuyện gì cũng đều có thể nhẹ nhàng bỏ qua.
Tống Tiểu Bảo lúc ấy ở ngay bên cạnh, Tống Thiêm Tài không để ý, không nghĩ tới Tống Tiểu Bảo lại học tới đâu dùng tới đó. Trần Quế Chi bị Tống Tiểu Bảo dỗ như vậy cũng không căng nổi mặt, cười bế Tống Tiểu Bảo lên hôn một trận, vui vẻ nói với Tống Thiêm Tài: "Tiểu Bảo nhà ta thông minh quá trời, học cái gì cũng nhanh, về sau nhất định có năng lực hơn kẻ làm cha như ngươi. Đừng nhìn nó nhỏ, nhưng ai đối tốt với nó, trong lòng nó đều biết hết."
Tống Thiêm Tài mấy ngày nay ở cùng với Tống Tiểu Bảo chỉ cảm thấy đứa nhỏ này nhìn thế nào cũng tốt, hận không thể đưa tất cả mọi thứ tốt nhất đến trước mặt Tống Tiểu Bảo. Nghe Trần Quế Chi khen Tống Tiểu Bảo, Tống Thiêm Tài cực kỳ kiêu ngạo nói: "Tiểu Bảo giống ta, đương nhiên là thông minh. Về sau á, chắc chắn có thể khảo Trạng Nguyên trở về. Nương, ngươi cứ chờ được hưởng phúc của tôn tử đi."
Kẻ làm cha Tống Thiêm Tài giống hệt như mọi ông bố bà mẹ khác, đều hy vọng con mình hoá rồng. Hắn kiếp trước tuy rằng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng so với những nho thương khác lại không đủ tự tin. Cho nên, hắn mới lăn lộn muốn học đòi văn vẻ, đề cao cấp bậc. Kết quả, tiền tiêu rất nhiều, lăn lộn hồi lâu nhưng kết quả vẫn bị kẻ khác chê cười không thoát nổi mùi bùn tanh.
Dưới tình huống như vậy, Tống Thiêm Tài ban đầu ghét nhất là những kẻ có "văn hoá" tự cho là thanh cao. Hắn thấy bọn họ nơi chốn làm ra vẻ, bên trong đấu đá ngất trời, bên ngoài lại giả bộ dĩ hoà vi quý. Sau đó, hắn quen biết một vị nhân sĩ uyên bác chân chính, đối với nhà giàu mới nổi như Tống Thiêm Tài lại không mảy may có chút khinh thường nào, mang Tống Thiêm Tài theo học rất nhiều thứ. Lúc ấy, Tống Thiêm Tài mới thay đổi cái nhìn đối với người đọc sách.
Cho nên, Tống Thiêm Tài hy vọng Tống Tiểu Bảo có thể làm một nam nhân phong độ bản lĩnh, có tri thức có hàm dưỡng như vị bằng hữu kia của hắn. Mà ở nơi này, tuy rằng Đại Tần Thái Tổ thoải mái đối với chuyện thương nhân khoa cử, cũng cực kỳ đề cao địa vị của thương nhân, nhưng thói quen ngàn năm quả đáng sợ. Dòng dõi thương nhân vẫn là vô pháp so sánh với dòng dõi thư hương.
Mọi người dù đã thay đổi không còn khinh thường thương nhân, nhưng sâu trong tiềm thức vẫn còn ôm suy nghĩ mọi nghề đều là hạ đẳng, duy chỉ đọc sách là thanh cao. Nếu không, chỉ với thân phận tú tài, Tống Thiêm Tài cũng không thể khiến mọi người nhìn hắn bằng con mắt khác như thế, còn có thể được triều đình ưu đãi đủ loại.
Bởi vậy, Tống Thiêm Tài tính toán tương lai vì Tống Tiểu Bảo, đương nhiên hy vọng Tống Tiểu Bảo có thể đọc sách thành tài. Hắn làm cha phụ trách dưỡng gia sống tạm, nhi tử Tống Tiểu Bảo thì phụ trách quang tông diệu tổ. Khiến Tống Tiểu Bảo trúng Trạng Nguyên cũng là một trong những mục tiêu lớn nhất trong lòng Tống Thiêm Tài.
Lời của Tống Thiêm Tài xem như chạm đến tâm khảm của Trần Quế Chi. Hai người ngươi một câu ta một câu khen Tống Tiểu Bảo, làm Tống Tiểu Bảo đắc ý đến mức cả khuôn mặt nhỏ đều phiếm đỏ. Tiểu hài tử thích được khen, tâm tình hưng phấn, cơm cũng ăn nhiều hơn một chén nhỏ, buổi tối bụng phình lên, làm Tống Thiêm Tài sợ tới nỗi xoa bụng cho nó nửa ngày, chỉ sợ Tống Tiểu Bảo không thoải mái.
Mấy hộ nghèo nổi danh trong Tống gia thôn tới đăng ký với lí chính, về sau bắt đầu mùa đông mỗi năm, từng nhà ấn theo số người già yếu bệnh tật trẻ nhỏ sẽ có trợ cấp tương ứng. Tuy rằng lương thực không nhiều lắm, nhưng ăn uống tiết kiệm chút, cả một mùa đông cũng có thể chắp vá. Còn thanh tráng niên đủ tay đủ chân, vậy thực xin lỗi, nhà ngươi có nghèo đến đâu, trong thôn cũng sẽ không cho không ngươi lương thực.
Lí chính lại tập hợp người trong thôn, thông cáo mọi người bắt đầu từ sang năm, trong thôn nếu nhà ai gặp chuyện khó khăn ngoài ý muốn là có thể đến chỗ lí chính xin trợ cấp lương thực. Một năm có năm cái danh ngạch, thông qua sáu vị lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn tán thành là có thể lĩnh.
Còn nhà ai thật sự không có lương thực, như vợ chồng son mới phân gia, hoặc là người không ruộng không đất nghèo lâu năm, mỗi năm đều có thể mượn trước của thôn một ít lương thực, năm sau dư dả thì chậm rãi trả là được; nếu như không trả, vậy trong thôn về sau lại có chỗ tốt gì cũng đừng mong hưởng đến.
Thu hoạch từ sáu mẫu đất phân xuống e là trứng chọi đá. Lí chính sợ người khác nói xấu, cố ý nhờ vài vị lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn tới giám sát tế điền. Người Tống gia thôn thấy chỗ tốt của tế điền, trong lúc nhất thời đối với chủ vốn Tống gia khen ngợi không ngừng.
Thân phận tú tài công của Tống Thiêm Tài vốn dĩ ở Tống gia thôn ẩn ẩn cao hơn một bậc, bây giờ lại vì thôn làm việc thiện, trong lòng mọi người nghiêng về một phía nói toàn lời hay. Ban đầu mấy bà tám còn chê cười chuyện Lưu Thải Liên tư bôn, lúc này đều đã bị nam nhân nhà mình công đạo không thể tiếp tục nói ra nói vào Tống gia.
Phần lớn người trong Tống gia thôn tương đối phúc hậu, hiện giờ nhặt được chỗ tốt của Tống gia, mặt khác có lẽ không làm được, nhưng ngăn cản người khác nói xấu Tống gia thì vẫn có thể. Cho nên, Lưu thị mấy ngày nay ra cửa lải nhải mấy câu Tống gia không lương tâm đuổi Tống Tiến Bảo ra khỏi cửa, tham bạc của con nuôi vân vân đều không một ai thèm đáp lại.
Nếu như Lưu thị nói quá đáng, còn sẽ có người nhíu mày nhiếc lại Lưu thị vài câu. Nói Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa làm việc không đạo nghĩa, Tống gia người ta đã quá khoan hồng độ lượng. Không đánh cũng không mắng, phân gia còn cho hai mươi lượng bạc, người ta như vậy Lưu thị còn muốn nói này nói nọ, thật đúng là không có lương tâm.
Còn có người cay nghiệt trực tiếp nói Phùng Kim Hoa trộm lấy tiền của hai lão phu thê Tống gia, tội này là phải bị chặt tay. Đã vậy còn đổ thuốc của tú tài công Tống Thiêm Tài, cho dù không hại đến Tống Thiêm Tài thì cũng là nhờ người ta mạng lớn, lại không phải Phùng Kim Hoa không sai. Người đàn bà như vậy, Tống gia đánh ả thừa sống thiếu chết cũng còn được nữa là. Tống Đại Sơn tâm địa tốt, không so đo, Lưu thị vẫn nên về nhà quản giáo lại nữ nhi nhà mình cho cẩn thận đi.
Lưu thị tức tới mức không bước ra khỏi cửa, ở trong phòng mắng gà đánh chó, rống giận phát tiết. Con dâu cả của Lưu thị là Vạn Xuân Nhi ở Vạn gia thôn, thấy Lưu thị tâm tình không tốt, nàng tay chân nhanh nhẹn trốn vào trong phòng.
Lưu thị thấy Vạn Xuân Nhi tránh né mụ, trong lòng cực kỳ bất mãn. Vạn Xuân Nhi kỳ thật không quá lọt mắt Lưu thị, nhà mẹ đẻ gia cảnh bình thường, lại còn đòi lễ hỏi cao, dung mạo ngược lại không tồi nhưng lại là con gà không biết đẻ trứng. Quan trọng nhất là Vạn Xuân Nhi rất được nhi tử Phùng Kim Căn của mụ yêu chiều. Nếu như mẹ chồng nàng dâu bọn họ có mâu thuẫn, con trai mụ sẽ luôn thiên vị đứng về phía vợ mình chứ không thèm giúp kẻ làm nương như mụ.
Lưu thị lại là một người có tâm nhãn, làm sao có thể chịu vì con dâu mà cách lòng với nhi tử. Mụ ở trước mặt nhi tử đối với Vạn Xuân Nhi ngàn tốt vạn tốt, ở sau lưng thì lại âm dương quái khí. Nhưng Vạn Xuân Nhi cực kỳ thông minh. Trước mặt người khác thì giả vờ thuận theo mụ, giành được mọi người khen ngợi, sau lưng lại xa lánh mụ, mắng thì mặc kệ, đánh thì lập tức kêu gào, khiến cho hàng xóm xung quanh đều thương xót Vạn Xuân Nhi. Một lần hai lần, Phùng Kim Căn lại càng thêm thiên vị Vạn Xuân Nhi.
Tức đến mức Lưu thị không biết đã thầm mắng bao nhiêu lần Phùng Kim Căn cưới vợ quên mẹ. Hôm nay Lưu thị bị mắng chửi, thấy Vạn Xuân Nhi hành sự như thế, mụ lập tức cảm thấy nàng đang chê cười mình. Nghĩ đến ngay cả Trần Quế Chi mà mụ không thèm để vào mắt cũng có thể thu phục nổi nữ nhi của mình, thủ đoạn của mụ so với Trần Quế Chi cao hơn không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ còn phải sợ đứa con dâu như vậy.
Vì thế, Lưu thị lập tức tiến lên đạp cửa phòng Vạn Xuân Nhi, nhanh chóng chạy vào mắng mỏ: "Đồ chết giẫm nhà ngươi, không thấy mẹ chồng ngươi bị người ta khi dễ, còn núp ở trong phòng định làm tiểu thư chắc. Cơm trong nhà còn chưa nấu, củi không đi nhặt, ngươi coi ngươi là thứ gì quý giá lắm sao. Mau, đứng dậy, pha cho ta chén trà nóng đi."
Vạn Xuân Nhi đang thêu thùa may vá, cả người lười nhác không muốn đứng dậy. Lưu thị thấy thế, lửa giận trong lòng giống như tìm được điểm phát tiết, bốp một cái tát vung lên. Vạn Xuân Nhi không kịp né lập tức lãnh đủ, gương mặt sưng lên, cảm thấy nóng rát đau đớn. Vạn Xuân Nhi ngay lập tức lớn tiếng khóc hô: "Mẹ chồng, ta sai rồi, ngươi đừng đánh ta, đừng đánh ta!"
Lưu thị thấy bộ dạng này của Vạn Xuân Nhi lại càng thêm tức giận. Chỉ vì một chiêu này, mụ đã phải chịu đủ người khác phê bình. Thù mới hận cũ, Lưu thị đi lên túm Vạn Xuân Nhi đánh, còn chưa hết giận đạp Vạn Xuân Nhi hai cái.
Vạn Xuân Nhi ban đầu còn không thèm để ý, nhưng Lưu thị càng đánh càng hăng, đặc biệt là bụng, nàng cảm thấy đau quặn từng cơn. Nửa ngày, nàng tựa hồ nghĩ tới cái gì, thét to: "Con của ta, con của ta!"
Lưu thị nghe vậy lập tức trở nên luống cuống, liếc mắt nhìn bên dưới váy Vạn Xuân Nhi có vết máu. Vừa thấy máu, trước mắt Lưu thị tối sầm, toàn thân không còn sức lực, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.