Trần Quế Chi nghe thấy Phùng Kim Hoa gào rất to, không biết Phùng Kim Hoa đang nháo cái gì. Ngăn cản Tống Đại Sơn đang định bước ra ngoài, nàng tự mình đi nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Vừa vào chính đường đã nhìn thấy Tống Tiến Bảo đang bị Triệu Ngôn Tu đánh, Phùng Kim Hoa thì khóe miệng sưng đỏ, định nhào về phía Tống Thiêm Tài liều mạng, nàng lập tức chạy lên như gà mẹ che chở gà con, hộ Tống Thiêm Tài ra phía sau, bắt đầu vật lộn với Phùng Kim Hoa. Tống Thiêm Tài đương nhiên không thể trơ mắt nhìn nương bị thương, nhanh chóng hỗ trợ chế phục Phùng Kim Hoa, trói chặt tay ả.
Tống Đại Bảo bị dọa đến choáng váng, không dám động đậy một chút nào, chỉ ngồi ở trên ghế khóc. Triệu Ngôn Tu dạy dỗ Tống Tiến Bảo một trận, Trần Quế Chi kéo Phùng Kim Hoa, Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài nâng Tống Tiến Bảo cùng nhau ném người ra bên ngoài cửa. Tống Đại Bảo theo sát hai người, không dám tới gần Tống Thiêm Tài bọn họ.
Cách xa Tống gia có mấy người đứng xem náo nhiệt, Tống Thiêm Tài cố ý lớn tiếng nói: "Mùng một đầu năm, ta tưởng các ngươi thành tâm thành ý tới chúc tết, nhưng không ngờ là cố ý tới Tống gia tác oai tác quái. Tới Tống gia chúng ta chơi xấu, vừa nháo vừa đánh, nguyền rủa Tống gia chúng ta, cũng phải xem xem ta có đồng ý hay không. Nói cho các ngươi biết, nếu về sau lại đến Tống gia, đánh gãy chân các ngươi chính là các ngươi tự tìm. Cứ như chính miệng Phùng Kim Hoa ngươi nói, đi nha môn, ngươi có bản lĩnh thì đi, ta chờ."
Thanh âm của Tống Thiêm Tài khá lớn, mọi người vừa nghe vợ chồng Tống Tiến Bảo này mùng một đầu năm tới Tống gia sinh sự quả thật quá không nên thân. Vốn dĩ thấy vợ chồng Tống Tiến Bảo mang theo đứa nhỏ xách theo đồ vật tới Tống gia chúc tết còn nói bọn họ thay đổi, có tâm hối cải, chưa từng nghĩ là tới gây chuyện, tết nhất còn đến Tống gia cãi nhau ầm ĩ, đây không phải muốn hại người sao. Cũng khó trách Tống gia lại ném bọn họ ra ngoài. Nếu như tính tình nóng nảy, đánh gãy chân bọn họ cũng chẳng phải nói chơi.
Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa có thế nào cũng không thể tưởng được Tống Thiêm Tài lại vô sỉ như vậy, không chỉ trả đũa, lật ngược phải trái, đánh bọn họ một trận, còn muốn đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu bọn họ. Trong lúc nhất thời bọn họ chưa kịp phản ứng lại, cứ như là lần đầu tiên nhận biết Tống Thiêm Tài.
Nhìn phản ứng của hai vợ chồng Tống Tiến Bảo, Tống Thiêm Tài cười lạnh, trong lòng lại nghĩ: Trên thế giới này không chỉ có các ngươi biết dùng tâm nhãn chơi chiêu số, hôm nay cho các ngươi nếm thử tư vị khổ mà không nói nên lời. Đừng tưởng rằng thế giới này luôn quay xung quanh các ngươi. Muốn đấu với hắn? vậy phóng ngựa tới đây, hắn chờ.
Người Tống gia thôn ra xem náo nhiệt chỉ chỉ trỏ trỏ vợ chồng Tống Tiến Bảo, thì thầm nói nhỏ, trong ánh mắt lộ ra một vẻ khinh thường làm bạn, cả đám đều cách xa hai vợ chồng Tống Tiến Bảo.
Chờ Phùng Kim Hoa phản ứng lại được, ngồi dưới đất khóc lớn hô lớn: "Tống gia khi dễ người, hảo ý tới chúc tết lại bị bọn họ đánh một trận, còn phải chịu hãm hại như vậy, ta không sống, không muốn sống nữa." Nói xong, còn giả bộ định đâm đầu vào cửa lớn Tống gia.
Tống Thiêm Tài dùng cái chổi quét lên người Phùng Kim Hoa, xuống tay thập phần không lưu tình, miệng nói: "Ngươi chán sống muốn tìm chết thì đi ra chỗ khác, Tống gia lại không phải nơi ngươi có thể giương oai. Tết nhất, các ngươi chạy đến Tống gia kêu đánh kêu giết không đủ, vậy mà còn muốn uy hiếp Tống gia chúng ta, muốn cửa lớn Tống gia chúng ta dính máu nhiễm đen đủi, quả thật là khinh người quá đáng."
Tống Thiêm Tài nói xong lại ném đồ vật bọn họ đưa tới ra ngoài, sau đó nói với đám người đang vây xem: "Các vị thúc bá, hai người này tính xấu không đổi, tết nhất chạy đến nhà ta quấy rối, đỏ mắt quán trà nhà ta, nói nhà ta tư tàng tiền bạc mới đuổi bọn họ khỏi nhà, ở nhà ta kêu đánh kêu giết, vừa khóc vừa nháo. Mùng một đầu năm ở Tống gia làm càn, ta mới cùng người trong nhà đuổi bọn họ ra ngoài. Không ngờ rằng hai người này tâm tư ác độc, thế nhưng muốn mượn cái chết để áp chế Tống gia. Tống gia ta ngay thẳng chính trực, hai người này mùng một đầu năm rủa Tống gia ta gặp rủi, muốn phá hỏng vận khí Tống gia ta. Hôm nay ta đặt lời nói tại đây, về sau, hai vợ chồng này nếu còn dám xuất hiện ở trước mặt người Tống gia, ta, người Tống gia thấy một lần đánh một lần. Đánh chết ta đền mạng, đánh tàn phế ta chữa trị. Làm người, sao có thể trơ mắt nhìn cha mẹ người thân phải chịu uất giận, còn bị người uy hiếp đến tận cửa nhà. Thật coi Tống gia ta không người? Quả đúng là khinh người quá đáng."
Người Tống gia thôn vừa nghe Tống Thiêm Tài nói như vậy bèn lập tức ra mặt hoà giải, có người lanh mồm lanh miệng cũng nói vợ chồng Tống Tiến Bảo mấy câu. Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo bị mọi người khinh thường, muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tống Thiêm Tài lại không dám hó hé nửa lời, hai vợ chồng mang theo Tống Đại Bảo xám xịt rời đi, trước khi đi còn không quên xách theo đồ vật mang đến, khiến mọi người cười một trận, cả đám khuyên Tống Thiêm Tài không cần tức giận, tết nhất hòa khí sinh tài.
Chờ thêm một hồi, mọi người thấy không còn náo nhiệt để xem nữa mới tan. Tống Thiêm Tài thở ra được ngụm ác khí trong lòng liền thoải mái hơn nhiều, chẳng qua vẫn phải âm thầm dặn dò người trong nhà trông chừng Tống Tiểu Bảo cẩn thận, ra ngoài phải chú ý chút. Chỉ sợ vợ chồng Tống Tiến Bảo ghi hận trong lòng, chơi xấu người Tống gia.
Đồng thời, chuyện lần này cũng gia tăng quyết tâm kiếm tiền của Tống Thiêm Tài, nhanh chóng tích cóp tiền tới Tuyền Châu mua nhà mua đất. Nếu không phải cố kỵ suy nghĩ của người trong thôn, Tống Thiêm Tài thật sự rất muốn một lần giải quyết cho xong chuyện vợ chồng Tống Tiến Bảo. Không sợ trộm ăn trộm chỉ sợ trộm nhớ thương. Có quan hệ với Thái sư gia, chính hắn lại là tú tài, thật muốn tống đôi vợ chồng này vào trong nhà lao nghỉ ngơi mười năm tám năm cũng có rất nhiều biện pháp. Không cần đến lượt hắn, Đỗ chưởng quầy sẽ là người đầu tiên "chiêu đãi" cẩn thận Tống Tiến Bảo.
Nhưng Tống Thiêm Tài lại không thể làm như vậy, nếu thật sự đuổi tận giết tuyệt vợ chồng Tống Tiến Bảo, người trong thôn đều sẽ thương xót vợ chồng Tống Tiến Bảo sau đó lên án công khai Tống gia. Rốt cuộc Tống gia ở Tống gia thôn không phải nhà giàu, huynh đệ thân thích cũng không mấy người, trong số những người kia ai dám nói không có kẻ nào đỏ mắt quán trà Tống gia.
Làm không tốt một cái thanh danh coi như xong, lại phải chịu mọi người xa lánh, Tống gia ở cái thôn này sẽ rơi vào tình cảnh một bước khó đi. Chưa hoàn toàn nắm chắc, Tống Thiêm Tài sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Như ngày hôm nay, nếu như không có Triệu Ngôn Tu võ nghệ cao cường ở đây, Tống Thiêm Tài dù phải chịu nhàn ngôn toái ngữ cũng sẽ không để cho vợ chồng Tống Tiến Bảo tiến vào Tống gia lấy một bước.
Bằng không, Tống gia có già có trẻ, hai người này nếu như có ý xấu, cho dù cuối cùng Tống Thiêm Tài có thể trả thù, nhưng thương tổn đã tạo thành hắn biết bù đắp như thế nào. Cho nên, trước khi Tống gia chưa có đủ vũ lực để chế phục tuyệt đối đôi vợ chồng này, Tống Thiêm Tài sẽ không chính diện giao phong với bọn họ.
Nhưng bây giờ có Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài sẽ không sợ, còn thoải mái dạy dỗ Tống Tiến Bảo một trận. Hắn quyết định nếu như Tống Tiến Bảo còn dám tới tận cửa Tống gia, tới một lần đánh một lần, trước đánh sợ gã, đánh đến khi nào không dám đến nữa mới thôi. Còn Phùng Kim Hoa, Tống Thiêm Tài hôm nay tát ả mấy cái, trong lòng vẫn rất cảm khái.
Hắn tự nhận là không bao giờ đánh phụ nữ, cho rằng đó là điều mà chỉ gã đàn ông nào cực kỳ vô dụng mới làm. Nhưng hôm nay lại phá lệ, trong lòng cũng hiểu rõ hắn tức giận là một mặt, cũng xác thật là đối với mụ đàn bà đanh đá như Phùng Kim Hoa có chút vô lực. Mắng thì ả la lối khóc lóc, đuổi thì ả chơi xấu, chỉ có thể vận dụng vũ lực doạ dẫm ả, khiến ả hiểu rõ Tống gia sẽ không nương tay ả, ả mới có thể sợ hãi, mới có thể thu liễm.
Kỳ thật, nếu như Trần Quế Chi đanh đá, Tống Thiêm Tài vẫn thích giao chuyện của phụ nữ cho phụ nữ xử lý hơn, một nam tử như hắn bình thường sẽ không nhúng tay. Nhưng cố tình Trần Quế Chi là người miệng dao găm tâm đậu hủ, nói thì tàn nhẫn chẳng thua kém ai, nhưng trong thâm tâm lại quá mềm, có một số việc nàng không tàn nhẫn được bằng Phùng Kim Hoa, cũng không có mặt dày như ả, cũng chỉ đành để Tống Thiêm Tài ra mặt xử lý.
Ở kiếp trước, Tống Thiêm Tài cũng từng gặp được người đàn bà đanh đá, chẳng qua hắn bình thường toàn gọi cảnh sát. Cảnh sát tới không có tác dụng, hắn bèn đi tìm một người đàn bà đanh đá nữa tới đây, tiền từng cục từng cục lớn ném vào, chỉ cần có thể chỉnh được người kia là được. Mấy lần như vậy, mọi người đều biết Tống Thiêm Tài là một nhân vật tàn nhẫn, cả đám cũng không còn dám chơi xấu la lối khóc lóc.
Nhưng nơi này muốn bỏ tiền tìm một người đàn bà đanh đá e cũng không dễ dàng, huống chi hắn là tú tài. Thanh danh Tống gia không tệ lắm, nếu bị người khác biết hắn tiêu tiền đi đối phó vợ chồng Tống Tiến Bảo, chỉ e là sẽ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tự tìm tội chịu. Cho nên, hắn mới dùng cách mà hắn trước kia chướng mắt nhất, đôi khi ở nông hộ nhân gia trực tiếp dùng vũ lực thật sự vô cùng thực dụng. Chờ hắn kiếm đủ tiền tới Tuyền Châu an bài xong xuôi đường lui, chắc chắn phải từng cọc từng cọc đòi lại cho đủ món nợ này về.
Náo loạn như vậy một hồi, tâm tình của Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi không còn quá tốt đẹp. Đặc biệt là Tống Đại Sơn, hắn ở phòng bếp cũng không quá rõ ràng chính đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy được nhi tử của mình tức giận khó nhịn, lại nhìn Phùng Kim Hoa ở đó la lối khóc lóc, trong lòng càng thêm thất vọng đối với Tống Tiến Bảo, cũng không cảm thấy nhi tử của mình đánh người có cái gì không đúng.
Tết nhất tới Tống gia gây sự, phải hắn cũng muốn đánh một trận. Nhìn Phùng Kim Hoa ngồi dưới đất la lối khóc lóc, nếu không phải Tống Đại Sơn tự nhận là trưởng bối, là cha chồng của ả trước kia, hắn quả thật muốn đi lên cho ả mấy cái tát, quá đáng giận.
Tống Đại Hải và Vạn thị nhận được tin tức lập tức kéo theo Tống Thiêm Kim chạy tới đây, thấy mọi người Tống gia không có việc gì, trong lòng mới nhẹ nhàng thở phào. Trong thôn truyền vợ chồng Tống Tiến Bảo tới Tống gia gây sự, vừa nháo vừa khóc, liều sống liều chết, Tống Đại Hải và Vạn thị chỉ sợ Tống gia ít tráng đinh chịu thiệt nên mới vội vàng chạy tới, định phụ giúp một chút. Bọn họ là huynh đệ ruột thịt, lúc này nếu như không đoàn kết lại với nhau, vậy thì ở trong cái thôn này chờ bị người bắt nạt đi.
Giữa trưa hai nhà ở Tống gia ăn cơm, Tống Đại Hải khuyên Tống Đại Sơn tâm phải cứng rắn chút, làm việc phải tàn nhẫn chút, như vậy mới không bị người khác coi như quả hồng mềm mà nắn bóp. Vạn thị thì lại cùng Trần Quế Chi mắng chửi oán giận vợ chồng Tống Tiến Bảo một phen, lại nói đến chuyện ngày mai về nhà mẹ đẻ.
Vạn thị bởi vì xé rách mặt với huynh tẩu, cực ít khi về nhà mẹ đẻ thăm cha mẹ. Chẳng qua, cha mẹ Vạn thị coi trọng con trai, đối với Vạn thị cũng bèn nhàn nhạt. Nhiều năm như vậy, Vạn thị đã rét lạnh tâm can, đến khi nháo lớn với đại ca, cha mẹ không giúp nàng còn mắng nàng vong bản, Vạn thị mỗi năm ngày lễ ngày tết đều nhờ người mang vài thứ tới, người thì lại không đi.
Vừa lúc mùng hai con gái Vạn thị Tống Đào Tử mang con rể trở về, nàng phải ở nhà chiêu đãi. Hơn nữa Tống Đào Nhi ngày mai về nhà mẹ đẻ còn sẽ tới nhà thúc thúc Tống Đại Sơn chúc tết. Nhưng bởi vì Tống Đào Nhi không ở lại nhà mẹ đẻ qua đêm nên mới không ăn cơm ở nhà thúc thúc Tống Đại Sơn.
Trần Quế Chi thấy Vạn thị mấy ngày này đối đãi với nhà nàng không tồi, hơn nữa mấy năm nay Tống Đào Tử đối với nhà nàng cũng cực kì chu đáo, nàng liền muốn giúp Vạn thị giành vinh quang, bèn nói muốn mời Tống Đào Tử đến Tống gia ăn cơm trưa.
Vạn thị có chút nghi hoặc, Trần Quế Chi mùng hai tết mỗi năm gà còn chưa gáy đã về nhà mẹ đẻ chúc tết, thường là buổi chiều mới có thể trở về gặp mặt Tống Đào Tử một lần, năm nay sao lại đổi tính buổi chiều mới về nhà mẹ đẻ? Đây là không định ăn cơm chỉ mang lễ vật đi ngang qua sân khấu, xem ra, tỷ đệ Trần gia này cũng không có hoà thuận như người ngoài nhìn.
Trần Quế Chi thấy ánh mắt của Vạn thị có chút không được tự nhiên, chỗ chị em dâu, nàng lại không tiện oán giận nhà mẹ đẻ của mình không trượng nghĩa, chọc giận nàng, đành phải chuyển đề tài đến trên người Tống Đào Tử.
Tống Đào Tử năm nay 27, gả tới Lưu gia thôn cách đó không xa, vẫn là cùng một cái thôn với Lưu Thải Liên. Chồng nàng tên Lưu Khôn Võ, là con thứ hai nhà Lưu Đại Lương ở Lưu gia thôn. Nhà Lưu Đại Lương tổng cộng ba trai một gái, lại do ba người vợ khác nhau sinh.
Lão đại Lưu Khôn Văn do người vợ thứ nhất Dương thị sinh, đáng tiếc người này đoản mệnh, qua đời khi lão đại mới tám tuổi. Sau đó, Lưu Đại Lương cưới nương của Lưu Khôn Võ Điền thị. Nhưng Điền thị sinh Lưu Khôn Võ chưa được mấy năm, Lưu Đại Lương này đã có tư tình với em gái của người vợ đầu tiên tiểu Dương thị, hai người châu thai ám kết bị người bắt gian tại giường. Để xoa dịu tức giận của cả nhà nhạc phụ, Lưu Đại Lương đành nạp tiểu Dương thị về làm nhị phòng.
Lưu Đại Lương cũng có thể coi là một người có khả năng, trong nhà có hơn ba mươi mẫu đất, ở trấn trên còn có một cửa hiệu mặt tiền giá trị hơn hai trăm lượng bạc, mỗi năm riêng tiền cho thuê đã được mười lượng bạc. Lưu gia bởi vậy cũng không lo ăn mặc, cho nên Lưu Đại Lương vẫn có thể nuôi nổi hai người vợ.
Nhưng vợ nhiều thị phi cũng nhiều, hơn nữa tiểu Dương thị còn sinh con thứ ba Lưu Khôn Sinh và nữ nhi Lưu Tiểu Hà, ở Lưu gia cực kì có nắm chắc. Ngược lại nương của Lưu Khôn Võ chỉ có một nhi tử, tính tình lại không được tốt lắm, thấy trượng phu và tiểu thiếp mỗi ngày thân mật, không bao lâu đã tự mình buồn bực mà qua đời.
Nhà mẹ đẻ của Điền thị ra mặt buộc Lưu Đại Lương phân mười mẫu ruộng cho Lưu Khôn Võ, tiền thuê cửa hàng mỗi năm cũng phải cho Lưu Khôn Võ một nửa, chờ về sau phân cửa hàng, nhất thiết phải để lại cho Lưu Khôn Võ một nửa, nếu không, bọn họ sẽ lập tức đi cáo Lưu Đại Lương sủng thiếp diệt thê, bức tử chính thê, khiến Lưu Đại Lương đi ngồi tù.
Không thể không cảm tạ luật pháp bảo hộ chính thê của Tần thái tổ. Lưu Đại Lương bị doạ như vậy một phen, cộng thêm trong lòng có chút áy náy nên bèn đồng ý, cũng ký xuống chứng từ cho mọi người làm chứng. Lưu Khôn Võ từ nhỏ chứng kiến nương của mình sống quá sầu khổ, đối với tiểu Dương thị và cha đều không thích, tính tình hơi độc.
Chờ nương hắn không còn nữa, tiểu Dương thị đương gia, thấy hắn có gia sản như vậy, trong lòng không cân bằng đãi hắn ngoài mặt thì cực tốt, ngấm ngầm lại châm ngòi khắt khe. Lưu Khôn Võ lúc ấy mới bốn năm tuổi, may nhờ được đại ca bảo hộ mới không phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Hai người đùm bọc lẫn nhau, so với huynh đệ một mẹ đẻ ra còn thân thiết hơn nhiều.
Chờ Lưu Khôn Võ trưởng thành, cũng là đại ca Lưu Khôn Văn nhờ thê tử Trần thị của mình dắt mối, tìm Trần Quế Chi, Trần Quế Chi thấy không tồi mới bắc cầu với Vạn thị. Đây cũng là bởi vì sau khi Lưu Khôn Võ 18 tuổi, cữu cữu hắn và người nhà ra mặt giúp Lưu Khôn Võ phân gia sống một mình. Vạn thị thấy hắn gia cảnh không tồi, có đồng ruộng có tiền thuê cửa hàng, tiểu tử lớn lên đoan chính, người cũng cần mẫn, Tống Đào Tử gả qua đó hai người sống cuộc sống của riêng mình, không cần hầu hạ cả nhà nên cũng bèn đồng ý.
Sự thật cũng chứng minh, cuộc sống của Tống Đào Tử trải qua cực kì không tồi. Nàng gả vào chưa được mấy năm đã sinh hai bé trai, Lưu Khôn Võ đãi nàng vô cùng tốt. Hai người đều là người cần mẫn, cuộc sống trải qua ngày càng sáng lạn.
Lúc Trần Quế Chi nói muốn chiêu đãi vị đường tỷ này, Tống Thiêm Tài trong đầu xoay nửa ngày mới nhớ ra nàng.