Mục lục
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Tề Trọng là đứa trẻ rất dễ thân với người khác, điểm này giống hệt với cữu cữu Phó Văn Duệ của nó. Đôi chân chạy nhanh vài bước, nó trực tiếp vòng qua Tống Thiêm Tài chạy về phía Triệu Ngôn Tu, giọng hơi mang làm nũng nói: "Tiểu thúc, sao thúc chẳng chịu đi thăm ta gì cả. Ta cứ đợi mãi đợi mãi, cuối cùng đành phải bảo cha đưa ta tới tìm thúc. Đây là tiểu đệ đệ sao, trông nhỏ quá, chỉ mới cao đến bụng ta thôi nè."

Nói xong, còn rất tiện tay nhéo cái má núng nính của Tống Tiểu Bảo. Tên ngốc Tống Tiểu Bảo lại chẳng thấy lạ lẫm chút nào, nhìn thấy một tiểu ca ca xinh đẹp nhéo má mình, thế mà lại cười ngây ngô, hoàn toàn không có tiết tấu nước mắt ngắn nước mắt dài như khi bị các đại bá đại thẩm nhéo mặt một chút nào. Tống Thiêm Tài rất muốn che mặt, thằng con ngốc nhà hắn từ lúc nào đã trở thành nhan khống rồi? Thế giới này chẳng lẽ thật sự là một thế giới thích nhìn mặt sao. Cái này khẳng định không giống hắn. Hắn là người có nội hàm, khẳng định sẽ không để ý bề ngoài. Đúng, tuyệt đối là vật cực tất phản.

Triệu Ngôn Tu không có ác cảm với trẻ con, Lương Tề Trọng tuy rằng mới bảy tuổi, nhưng vóc dáng đặt trong nhóm bạn cùng lứa tuổi cũng xem như cao. Cha mẹ nó đều là người thanh tú xinh đẹp, cho nên vẻ ngoài của nó đương nhiên sẽ phấn điêu ngọc trác, đôi mắt to tròn, nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta yêu thích. Nó dùng giọng nói đầy ngây thơ non nớt nói với Triệu Ngôn Tu, hơn nữa đứa nhỏ này nhìn kỹ còn có thể nhìn ra diện mạo thế nhưng cực kì giống Triệu Ngôn Tu, ngay cả Tống Thiêm Tài cũng nảy sinh lòng hảo cảm. Cho nên chỉ có thể nói Lương Tề Trọng rất biết cách làm cho người ta yêu thích, lại còn là một đứa trẻ con, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đối đãi nó khẳng định sẽ không lãnh đạm.

Triệu Ngôn Tu nghe Lương Tề Trọng nói bèn cười xoa đầu nó: "Đây là Tiểu Bảo, năm nay ba tuổi, ngươi lớn gấp đôi em ấy nên đương nhiên phải cao lớn hơn rồi. Chờ đến khi em ấy lớn bằng tuổi ngươi, nhất định em sẽ cao được bằng ngươi. Ngươi qua đây chơi với em đi. Nào, Tiểu Bảo, đây là ca ca Lương gia."

Tống Tiểu Bảo từ lúc tới Tuyền Châu đến nay chỉ chạy theo sau người lớn trong nhà, chưa có bạn nào để chơi cùng. Khó khăn lắm mới túm được một người bạn nhỏ, có kinh nghiệm chơi chung với Cẩu Tử lúc trước, nó ngược lại không hề bài xích tiểu ca ca Lương Tề Trọng, lập tức miệng ngọt hô: "Lương ca ca, ngươi biết đẩy xích đu không? Cha ta và tiểu thúc làm cho ta một cái xích đu rất đẹp với cả cầu trượt nữa cơ, để ta dẫn ngươi đi chơi."

Chỉ có thể nói Tống Tiểu Bảo thật sự rất giống cha mình, có thứ gì tốt là không thể nào giấu diếm, gặp bạn mới là lập tức hiện nguyên hình khoe khoang với người ta. Nó dùng đôi mắt nhỏ sáng loá nhìn chằm chằm Lương Tề Trọng, nói xong liền lập tức kéo tay Lương Tề Trọng đi vào trong phòng chơi.

Đôi mắt nhỏ của Lương Tề Trọng vốn dĩ đã rất sáng, ngay lập tức sáng bừng lên như đèn flash, không thèm liếc nhìn cha một cái nào đã cùng anh em tốt Tống Tiểu Bảo tay nắm tay đi vào trong phòng. Người bé bị Tống Tiểu Bảo đưa đi, người lớn ở lại chỉ có thể để Tống Thiêm Tài chiêu đãi.

Lương Hữu Vinh tự tay mang theo chút quà. Hôm nay đi theo hắn đến đây ngoại trừ người đánh xe và một người hầu ra thì không còn ai khác. Những người này đều ngồi ở trong xe ngựa, không đi theo Lương Hữu Vinh. Từ điểm này, Tống Thiêm Tài đã lập tức cảm thấy Lương Hữu Vinh còn khó tống cổ hơn so với Phó Văn Duệ nhiều, nhưng hắn hành xử như vậy quả thật có thể khiến người thư thái hơn chút.

Lương Hữu Vinh trên mặt mang theo nét cười, nhìn Tống Thiêm Tài, gật gật đầu, mở miệng nói: "Hôm nay mạo muội quấy rầy, không biết lệnh đường thích cái gì, bèn mang theo tới đây một vài loại dược liệu và điểm tâm ta cảm thấy không tồi, mong rằng Tống hiền đệ chớ nên chối từ."

Nói xong lại cười với Triệu Ngôn Tu đang đứng ngoài cửa: "Ngôn Tu, mấy ngày nay bận rộn công vụ chưa gặp được ngươi. Hôm nay ta đưa Tề Trọng tới đây, ngươi không ngại chứ."

Triệu Ngôn Tu không phải người bản tính khắc nghiệt, hơn nữa y quả thật cũng đã đồng ý với Lương Tề Trọng là sẽ đón nó tới Tống gia chơi, bèn đáp: "Lương công tử chê cười, Tề Trọng tới chơi ta rất vui vẻ. Trước kia ta đã đồng ý với nó, đáng tiếc bận quá nên quên khuấy mất, còn khiến nó phải đợi nhiều ngày như vậy."

Lương Hữu Vinh nghe cách xưng hô của Triệu Ngôn Tu với mình, hơi hơi nhíu nhẹ mày, ngược lại cười nói: "Đứa nhỏ Tề Trọng này bướng bỉnh. Ta và tẩu tử của ngươi chỉ sinh được một mụn con, nó suốt ngày quấy đòi được làm ca ca, hôm nay đạt được ước nguyện không biết nó vui tới cỡ nào. Ta tới đây vội vàng, không biết ngươi và Tống hiền đệ thích cái gì, bèn mang theo hai bình rượu ngon và trà, để các ngươi nếm thử hương vị."

Tống Thiêm Tài mới người vào trong, rót trà cho hắn, ba người ngồi ở phòng khách trong lúc nhất thời lại không biết nói gì. Chủ yếu là Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài không biết nói gì với Lương Hữu Vinh. Nhưng Tống Tiểu Bảo và Lương Tề Trọng chơi với nhau lại tương đối vui vẻ.

Hiện tại trời lạnh, Tống gia không cho Tống Tiểu Bảo ra ngoài chơi, sợ nó bị cảm. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu rảnh rỗi bèn làm cho Tống Tiểu Bảo một vài thứ. Phòng Tống Tiểu Bảo vốn rộng, hiện giờ trong phòng đều đã trải thảm dày làm từ da lông thỏ, nhung mềm trắng muốt một mảnh, ở giữa còn ghép mấy tấm da màu đen thành hình ngọn núi nhỏ, nhìn rất là phù hợp với trẻ em.

Như vậy Tống Tiểu Bảo có thể chơi trên mặt đất, cũng không sợ nó ngã va đập. Trong phòng còn dùng tiểu lục lạc xâu lại thành tấm mành cao thấp khác nhau, ngăn cách nơi ngủ và nơi chơi của Tống Tiểu Bảo. Làm vậy cũng là sợ Tống Tiểu Bảo ban đêm bò dậy đi nhà xí, bước qua tấm mành lục lạc sẽ vang lên, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi ngủ ở phòng bên cạnh có thể lập tức chạy tới.

Địa vị của Lương Tề Trọng ở Lương gia không hề kém cạnh địa vị của Tống Tiểu Bảo ở Tống gia một chút nào. Nó có thể nói là một tiểu công tử lớn lên trong phú quý, mặc lăng la tơ lụa, ăn sơn trân hải vị, lại có cữu gia là hoàng thương, đừng nhìn nó tuổi còn nhỏ vậy mà đã từng nhìn thấy không ít thứ tốt đâu. Nhưng nó lại không có một người cha trong đầu toàn là những ý tưởng linh tinh cổ quái. Cho nên ở trong phòng Tống Tiểu Bảo, nó quả thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy những món đồ chơi như thế này.

Cầu trượt, bập bênh, còn có mô hình xe ngựa, mô hình thuyền lớn tự chế, có cái mới làm một nửa vứt ở một bên, có cái đã hoàn thành bày trên mặt đất. Mấy thứ này dựa vào đôi chân ngắn và cái tay béo nhỏ của Tống Tiểu Bảo khẳng định là không làm được, phần lớn đều là Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu cùng làm với Tống Tiểu Bảo, Tống Tiểu Bảo chỉ có thể làm một việc duy nhất đó chính là đưa mảnh gỗ.

Lương Tề Trọng vừa vào đã chơi vui đến quên trời quên đất. Đầu tiên chơi xích đu, Tống Tiểu Bảo sức nhỏ không đẩy được, Lương Tề Trọng chỉ đành đẩy cho nó. Mà khôi hài nhất chính là hai đưa chơi trò bập bênh. Bình thường Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu chơi bập bênh với Tống Tiểu Bảo đều dùng chân đạp lên bên kia giống như giã gạo nhấc bổng Tống Tiểu Bảo. Lương Tề Trọng tuy rằng cũng là trẻ con, nhưng nó dù sao cũng lớn gấp đôi Tống Tiểu Bảo, cho dù Tống Tiểu Bảo mập mạp nhưng thể trọng của hai đứa vẫn không cân bằng.

Vì thế, khi hai đứa ngồi lên, Lương Tề Trọng ngay lập tức chìm xuống, Tống Tiểu Bảo bị đẩy lên cao, lóng ngóng mãi vẫn không làm thế nào để hạ xuống được. Nó vội lớn tiếng hô về phía chính đường: "Cha, tiểu thúc, Tiểu Bảo không xuống được, Tiểu Bảo không xuống được rồi, mọi người mau tới đây."

Tiếng kêu này vừa lúc phá tan bầu không khí yên tĩnh ở chính đường. Mấy người lớn vội vàng đứng dậy đi vào phòng Tống Tiểu Bảo, Tống Thiêm Tài nhìn lên Tống Tiểu Bảo đần mặt ngồi ở trên bập bênh bị nhấc bổng, bộ dạng rất chi là khôi hài. Vì thế hắn liền thật sự "Phụt" một tiếng bật cười. Tống Tiểu Bảo thấy cha cười thì cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi, không thèm để ý tới cha nữa.

Nó quay thẳng qua Triệu Ngôn Tu nói: "Tiểu thúc, ta muốn xuống dưới, nhưng mà ta không xuống được." Nói xong còn xoay gáy về phía Tống Thiêm Tài, tỏ vẻ phẫn nộ khi bị Tống Thiêm Tài cười nhạo.

Lương Tề Trọng vừa đứng lên, Tống Tiểu Bảo lập tức hạ xuống. Cũng may bập bênh chỉ cao có nhiêu đó, ngược lại không làm ngã Tống Tiểu Bảo. Tống Tiểu Bảo nhanh chân nhảy từ bập bênh xuống dưới, chạy tới kéo Triệu Ngôn Tu qua làm mẫu cho Lương Tề Trọng cách chơi.

Triệu Ngôn Tu sức lớn, dùng chân giẫm nhẹ rồi buông lỏng ra là có thể chơi cùng Tống Tiểu Bảo. Lương Tề Trọng ở bên cạnh mặt đầy trông mong nhìn, ánh mắt chỉ kém viết nó cũng cực cực muốn chơi. Tống Tiểu Bảo vẫn rất có lương tâm, chơi mấy lượt bèn chủ động nhường cho Lương Tề Trọng chơi, nhưng tiền đề là nó vô cùng trịnh trọng tỏ vẻ, bọn họ mỗi người phải thay phiên nhau chơi một lần mới được.

Không khí chơi đùa của tụi nhỏ giúp ba người lớn thả lỏng hơn chút. Lương Hữu Vinh thay Triệu Ngôn Tu giúp hai đứa trẻ nghịch ngợm này chơi bập bênh, đẩy xích đu. Trong lúc Tống Tiểu Bảo và Lương Tề Trọng chơi vui vẻ, Tống Thiêm Tài vào trong phòng bếp lấy canh bồ câu vừa nấu buổi sáng, điểm tâm và cá nhỏ hầm trứng Trần Quế Chi làm cho Tống Tiểu Bảo bày lên bàn, sau đó gọi Tống Tiểu Bảo và Lương Tề Trọng ra ăn.

Lương Tề Trọng không kén ăn, hai đứa nhỏ ngồ cạnh nhau ngươi ăn một miếng ta ăn một miếng trông đến là ngon lành. Nhờ có Lương Tề Trọng, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đối đãi với Lương Hữu Vinh ngược lại nhiệt tình hơn chút.

Lương Hữu Vinh lúc này mới nói với Triệu Ngôn Tu: "Ngôn Tu, sắp đến tết, bà nội Tề Trọng sang năm đã 49 tuổi. Ta dự định tổ chức long trọng một chút, muốn mời ngươi và Tống hiền đệ tới tham gia, không biết các ngươi có thuận tiện hay không." Hắn không trực tiếp xưng Phó Văn Chiêu là mẫu thân cũng là vì cố kỵ Triệu Ngôn Tu.

Người xưa có câu sinh nhật làm chín không làm mười, đại ý là sinh nhật 49 tuổi nên làm lớn một chút. Ngày sinh là một ngày trọng đại, Lương gia muốn làm lớn cho Phó Văn Chiêu cũng là chuyện thường tình. Lương Hữu Vinh tới mời Triệu Ngôn Tu tham gia đương nhiên vì là muốn khiến Phó Văn Chiêu vui vẻ.

Đây là tấm lòng của người con. Nhưng nếu ngày đó Triệu Ngôn Tu thật sự tới thì chẳng khác nào nửa công khai thân phận của y với Lương gia và Phó gia. Điều này khiến cho Triệu Ngôn Tu vô cùng do dự, hồi lâu sau mới mở miệng đáp: "Lương công tử, ngày đó đông người, ta đi sợ không được tiện cho lắm. Hay là như vậy đi, ta sẽ qua đó chúc thọ trước cho Lương phu nhân cũng được."

Triệu Ngôn Tu nói như vậy, Lương Hữu Vinh cũng không tiện cưỡng cầu. So với cữu cữu năm lần bảy lượt bị Triệu Ngôn Tu cự tuyệt, câu trả lời vừa rồi của Triệu Ngôn Tu đã khiến Lương Hữu Vinh cảm thấy mình tương đối có mặt mũi. Quả đúng là có so sánh mới có cảm giác thành tựu, cũng có thể càng dễ dàng thỏa mãn.

Sau khi Phó Văn Duệ trở về báo chuyện Triệu Ngôn Tu không muốn tham gia võ cử với bọn họ, Phó Văn Chiêu và Lương Hữu Vinh mới cảm thấy bọn họ suy xét thiếu thỏa đáng. Vì không khiến cho Triệu Ngôn Tu phản cảm, bọn họ dứt khoát không tới Tống gia quấy rầy, để thư thư một đoạn thời gian sau hẵng tính tiếp.

Lương Hữu Vinh cũng đồng thời từ chỗ Phó Văn Duệ chân chính hiểu được tính cách và thái độ của đệ đệ. Tuy rằng cảm thấy Triệu Ngôn Tu quá lạnh lùng, nhưng nghĩ đến là Lương gia có lỗi với Triệu Ngôn Tu trước, Lương Hữu Vinh lại cảm thấy mình không có tư cách nói Triệu Ngôn Tu cái gì.

Vì thế hắn chỉ có thể chậm rãi đả động Triệu Ngôn Tu, cho y biết được hắn, mẫu thân và cữu cữu đều muốn tốt cho y, đều rất quan tâm y, từ đó dần dần tiếp thu bọn họ. Cho dù không nhận lại Lương gia, hắn cũng cũng sẽ không để Triệu Ngôn Tu đối xử với bọn họ như người xa lạ. Cho nên, Lương Hữu Vinh suy nghĩ rất nhiều ngày, biết được Triệu Ngôn Tu từng đồng ý với con trai mình là sẽ đón nó tới Tống gia chơi, hắn bèn mang theo con trai mặt dày tới đây.

Nghĩ đến tính nết của cữu cữu, Lương Hữu Vinh cảm thấy Phó Văn Duệ khẳng định đã để lại khúc mắc trong lòng Triệu Ngôn Tu. Phó Văn Duệ lúc nào cũng đối xử rất tốt với Lương Hữu Vinh, vì thế Lương Hữu Vinh muốn giành lấy một chút độ hảo cảm cho cữu cữu của hắn.

Vì thế trong lúc nói chuyện lập nghiệp với Tống Thiêm Tài, hắn bắt đầu quanh co lòng vòng nói: "Cữu cữu của ta tính tình hấp tấp, tuy rằng nhìn khôn khéo, làm việc lại có chút vội vàng. Hắn hẳn là đã khiến các ngươi bối rối rồi. Ai, kỳ thật, cữu cữu của ta nửa đời trước sống cũng không dễ dàng."

Thật sự thì Phó Văn Duệ như thế nào, Tống Thiêm Tài là không có tâm tình để ý. Nhưng có thể nghe một chút chuyện bất hạnh của người suốt ngày muốn chia rẽ bọn họ, trong lòng Tống Thiêm Tài ngược lại có chút hứng thú. Ai bảo Phó Văn Duệ luôn thích tự cho là thông minh đâu.

Cho nên, Tống Thiêm Tài cũng không có nói tiếp ngắt lời Lương Hữu Vinh. Triệu Ngôn Tu cũng có chút tò mò, nhìn bộ dạng Tống Thiêm Tài, cũng ngồi bất động không nói.

Lương Hữu Vinh thấy bọn họ như vậy liền biết bọn họ không phản cảm, bèn thuận cột nói tiếp: "Ông ngoại ta là kẻ si tình, một mực sủng thiếp thị và con vợ lẽ. Thời trẻ tuy rằng có bà ngoại che chở cữu cữu và mẫu thân, nhưng bên trong nội trạch, không được phụ thân yêu thích, cuộc sống của bọn họ vẫn rất gian nan. Cữu cữu của ta khi còn nhỏ lại thông minh lanh lợi, tâm cao khí ngạo, cảm thấy ông ngoại không thích hắn, hắn lại càng muốn biểu hiện ưu tú, lấn áp thứ đệ của hắn ảm đạm không chút ánh sáng. Vì thế ông ngoại lại càng không thích hắn, còn thường vì một chút chuyện cỏn con mà răn dạy hắn, còn phạt hắn quỳ từ đường không ít lần. Nhưng hắn dù sao cũng là con vợ cả, lại còn là trưởng tử, bà ngoại ta có hiền danh, hắn lại thông tuệ ưu tú, nhóm tộc lão trong tộc tới cửa đi tìm ông ngoại vài lần ngầm cảnh cáo ông ngoại, không ngờ lại càng chọc cho ông ngoại chán ghét, sớm đuổi hắn tới thư viện học."

"Hắn ở thư viện học hành giỏi giang, rất được phu tử và bạn bè yêu thích, còn thi trúng tú tài. Mắt thấy tiền đồ vô cùng sáng lạn, không ngờ lại bị ông ngoại phá tan hết. Hắn chỉ có thể cầm một chút bạc và cửa hàng mà bà ngoại ta liều mạng mới đòi được ra đi lập nghiệp, thề phải tranh cho được một cái tên tuổi khiến mọi người ngước mắt nhìn. Hắn vào nam gặp con vợ lẽ của Lâm gia Lâm Kiềm Tây. Lâm gia từ trước đến nay đều do dòng chính kế thừa gia nghiệp, con vợ lẽ cứ đủ tuổi là được cấp cho một số tiền ra ở riêng. Lâm Kiềm Tây nhận tiền về phía nam làm ăn có thể nói khá có thủ đoạn. Hắn võ công rất tốt, không đánh không quen với cữu cữu. Hai người đều là thương nhân, dần dà từ quen biết cho đến bạn tốt, cuối cùng trở thành một đôi." Nói đến đây, Lương Hữu Vinh ngừng lại một chút.

Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu ngược lại sửng sốt, thì ra Phó Văn Duệ trước kia còn từng có một quá khứ như vậy. Nhìn thái độ phản đối của hắn đối với bọn họ hiện tại, e là đoạn tình cảm năm đó của hắn kết quả cũng không quá tốt đẹp.

Vốn dĩ việc này Lương Hữu Vinh không muốn nói. Việc xấu trong nhà không bêu rếu bên ngoài. Nhưng thái độ của cữu cữu đối với hai người Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu quá quyết liệt, e là đã sớm khiến cho hai người có khúc mắc, Lương Hữu Vinh nếu muốn xoát hảo cảm cho cữu cữu thì đương nhiên phải giải quyết khúc mắc đó cho Phó Văn Duệ, ít nhất cũng có thể khiến hai người này cảm thông Phó Văn Duệ nhiều hơn, không còn quá trách móc hắn nữa.

Hơn nữa chuyện năm đó cho dù Lương Hữu Vinh không quá rõ ràng, nhưng nghe ngữ khí của cữu cữu, Triệu Ngôn Tu thất lạc ngược lại có chút dính líu tới Lâm Kiềm Tây, nói cho Triệu Ngôn Tu một tiếng cũng là đương nhiên. Cho nên, Lương Hữu Vinh mới nói chuyện của Lâm Kiềm Tây cho Triệu Ngôn Tu.

Tuy rằng không thể khiến Triệu Ngôn Tu hoàn toàn thay đổi cách nhìn của y đối với cữu cữu, nhưng tranh thủ mềm hoá một chút thái độ của Triệu Ngôn Tu đối với cữu cữu cũng là ổn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK