Mục lục
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt, hôn sự của Tống Thiêm Kim và Hồ Tiểu Ngọc ngày càng gần. Chuyện của Vạn Tiểu Hà tuy rằng ở trấn trên không lan truyền ồn ào huyên náo ai ai cũng biết, nhưng Tống Thiêm Kim vẫn kể lại việc này từ đầu chí cuối cho Hồ Nhất Chước. Rốt cuộc, dù có khó mở miệng đến đâu thì tổng vẫn tốt hơn nhiều so với Hồ gia nghe câu được câu chăng từ miệng người khác rồi sinh hiểu lầm với Tống gia bọn họ.

Hồ gia sống ở trấn trên, trấn trên xác suất tới nha môn mỗi khi có mâu thuẫn đúng là nhiều hơn so với nông thôn một chút. Trong con mắt của bọn họ, Tống gia hành sự như thế cũng chẳng có gì to tát. Rốt cuộc là Vạn gia làm sai trước, Tống gia chẳng qua cũng chỉ là đòi một lẽ công bằng mà thôi. Đối với Hồ Nhất Chước, nam tử mà chút việc nhỏ này cũng không cáng đáng nổi thì sao có thể làm trụ cột cho gia đình?

Vốn dĩ Hồ gia còn lo lắng Tống Thiêm Kim tốt thì tốt thật, nhưng huynh đệ ruột thịt lại không có lấy một người, ở nông thôn không có huynh đệ giúp đỡ sẽ gặp nhiều bất lợi. Bây giờ thì khỏi cần lo lắng, đường huynh đệ cũng là huynh đệ, chỉ cần có thể nâng đỡ lẫn nhau là được. Hơn nữa Hồ gia còn có hai nhi tử, về sau Tống gia cần người, Hồ gia bọn họ cũng có thể giúp một phen.

Nhưng nương của Hồ Tiểu Ngọc Chu thị ngược lại cảm thấy hơi lo lắng. Tống Thiêm Kim khắc thê là giả, nhưng vị hôn phu trước kia của nữ nhi chết lại là thật. Nếu như trong bụng nương Tống Thiêm Kim có khúc mắc, ban đầu Tống Thiêm Kim và nữ nhi nàng kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không thể ghét bỏ ai. Nhưng bây giờ Tống Thiêm Kim không còn khắc thê, nữ nhi nàng mệnh lại cứng, nếu phía nhà chồng thật sự bắt đầu để ý, về sau nữ nhi nàng chắc gì sẽ không phải chịu ủy khuất. Đính hôn cũng đã đính rồi, nếu như lần này Hồ Tiểu Ngọc vẫn không thể thành thân, như vậy đối tượng về sau chỉ biết sẽ càng ngày càng tệ hơn.

Bởi vậy, Chu thị hung hăng một phen thương lượng với Hồ Nhất Chước, bổ sung thêm khế của bốn mẫu đất vào phần hồi môn đã chuẩn bị cho Hồ Tiểu Ngọc. Bạc áp rương cũng từ hai mươi lượng biến thành bốn mươi lượng. Việc này được bà mối nói lại cho Vạn thị, Vạn thị vui vẻ thoáng bình phục nỗi tức giận và đau lòng nhà mẹ đẻ mang đến cho nàng lúc trước.

Vạn thị cũng nghĩ đơn giản, nếu nhà mẹ đẻ không được việc, chỉ cần nhạc gia của nhi tử được việc là ổn. Hiện giờ Hồ gia coi trọng Hồ Tiểu Ngọc như vậy đối với nhi tử và tôn tử tương lai của nàng có chỗ tốt rất lớn. Nhưng của hồi môn nhiều như thế, đất của Tống gia cũng bèn trở nên không đủ nhìn, người không biết nhìn vào có khi còn nói Tống gia bọn họ dựa vào con dâu ăn cơm không biết chừng.

Có mối băn khoăn này, Vạn thị và Tống Đại Hải cùng thương lượng, lại mua thêm bốn mẫu đất cho đủ thành mười mẫu. Bởi vậy, cả nhà Tống Đại Hải gần đây cũng bèn có chút eo hẹp. Nhưng Vạn thị lại không có ý định tiết kiệm trong việc cưới dâu. Nàng còn muốn tổ chức một tiệc cưới vô cùng náo nhiệt, để cho mấy kẻ suốt ngày nói xấu sau lưng bọn họ phải lác mắt nhìn nữa kìa.

Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, Vạn thị đành phải mở miệng vay tiền Tống Đào Tử. Nhưng tiền bạc nhà Tống Đào Tử đều đổ vào hàng hoá, hầm băng vẫn chưa có lợi nhuận, quả thật cũng hơi khó khăn, đưa mười lượng bạc lại đây. Vạn thị cũng hiểu nữ nhi khó xử, đành phải bảo Tống Đại Hải đi hỏi mượn Tống Đại Sơn thêm mười lượng bạc dự phòng.

Trước ngày đón dâu, Vạn thị tới Tống gia đón Tống Tiểu Bảo về áp giường. Trần Quế Chi không yên tâm, rất muốn đi theo, nhưng cho dù nàng đi theo cũng không thể ngủ ở nhà của tân nhân được. Đại Tỏa Tiểu Tỏa cũng tới, ba đứa nhỏ ở chung một chỗ, người lớn căn bản là không thể quản. Chúng chạy hết chỗ này đến chỗ kia, lúc thì trêu chọc mấy con gà vịt trong sân, lúc thì vào phòng bếp ăn vụng đồ ăn, bận rộn đến nỗi không có thời gian phản ứng người lớn trong nhà.

Vạn thị và Tống Đào Tử không đến một lát sẽ mang nước đường ra cho ba đứa uống, chỉ riêng Tống Thiêm Tài đã nhìn thấy không dưới ba lần. Hắn nhanh chóng ngăn cản Tống Đào Tử đang định một lần nữa tiếp nước đường cho Tống Tiểu Bảo: "Đào Tử tỷ, ngươi đừng cho Tiểu Bảo uống nước đường nữa, không thì mấy cái răng sữa kia của nó sẽ không giữ nổi mất."

Tống Đào Tử nhìn bộ dạng bao che cho con của Tống Thiêm Tài, trong lòng cảm thấy buồn cười. Nàng nói: "Thiêm Tài à, ngươi không hiểu. Ta đây là đang tích chút đồ trong bụng mấy đứa để buổi tối giúp giường mới của Thiêm Kim dính chút không khí vui mừng, phù hộ Thiêm Kim và em dâu ta sang năm sinh được một đứa bé kháu khỉnh."

Hoá ra là phong tục nơi đây. Mời trẻ nam tới áp giường, nếu như buổi tối đứa bé ngủ vẽ bản đồ, điều này tượng trưng cho đại cát đại lợi, con cháu sum xuê. Để đảm bảo đứa nhỏ sẽ tè dầm trên giường, trước khi ngủ người ta sẽ cho nó uống rất nhiều nước, còn không xi tiểu.

Đương nhiên, trên giường sẽ trải đệm bông lót thật dày lên trên để ngày hôm sau lột ra. Bằng không, tân nhân động phòng lại sặc một mùi nước tiểu, dù cho ngụ ý là cát tường thì tân nương và tân lang cũng đều sẽ cảm thấy không quá thoải mái.

Tống Thiêm Tài hiểu ra, ánh mắt nhìn Tống Tiểu Bảo cũng bèn hơi có chút đồng tình. Bị người khác dự mưu muốn nó vẽ bản đồ, đây chắc chắn chính là lịch sử đen tối không muốn nhắc lại. Cơ mà ai kêu Tiểu Bảo nhà hắn người gặp người thích. Tống Thiêm Tài thầm nghĩ: Tiểu Bảo ơi là Tiểu Bảo, vì tiểu đường đệ tương lai ngươi bèn hy sinh một chút đi. Cùng lắm thì về sau cha không bao giờ đồng ý để ngươi đi áp giường nữa là xong.

Sáng sớm hôm sau, trừ Đại Tỏa ra, Tống Tiểu Bảo và Tiểu Tỏa đều không có gì bất ngờ vẽ bản đồ ra giường. Đại bá nãi nãi vô lương còn trêu đùa nó, thiếu chút nữa khiến Tống Tiểu Bảo vốn sĩ diện khóc oà lên. Trần Quế Chi xót ruột dỗ dành nửa ngày. Nếu không phải Vạn thị là tẩu tử, nàng tuyệt đối sẽ bị Trần Quế Chi giáo huấn cho một trận không thương lượng.

Đã thế Trần Quế Chi còn ngầm nói với Tống Thiêm Tài Vạn thị này đúng là không ra dáng làm nãi nãi. Cho dù Tiểu Bảo còn nhỏ thì cũng không thể không quý trọng mặt mũi của Tiểu Bảo, khiến cho Tiểu Bảo trốn ở trong lòng nàng không muốn gặp người như vậy được. Nàng nhìn nó mà trong lòng mềm nhũn.

Tân lang quan Tống Thiêm Kim đã thức dậy từ khi còn rất sớm, người gặp chuyện vui tâm tình sảng khoái, mặc vào một bộ áo tân lang đỏ thẫm, ai nhìn thấy cũng đều nói có tinh thần. Tống Thiêm Tài hôm nay đi đón dâu mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, trên cổ tay cổ áo còn thêu hoa văn. Tục ngữ có câu người đẹp vì lụa, dáng dấp của Tống Thiêm Tài vốn đã có bảy phần nay được xiêm y tôn lên hẳn mười phần.

Hắn vừa đứng gần Tống Thiêm Kim đã khiến tân lang Tống Thiêm Kim biến thành một cái cây đỏ. Vạn thị thấy vậy trong lòng bèn có chút hối hận, đáng nhẽ ra không nên để Tống Thiêm Tài đi theo đón dâu mới phải. Có một Tống Thiêm Tài anh tuấn khí chất hơn hẳn nhi tử nàng ở bên cạnh, như vậy chẳng khác nào đoạt mất nổi bật của Tống Thiêm Kim ngày hôm nay.

Cũng may Tống Thiêm Kim không có nghĩ nhiều như vậy. Hắn đã mười chín, hôm nay rốt cuộc mới thành thân cưới vợ, quá kích động. Sáng sớm bị người trong thôn tới hỗ trợ trêu chọc, sắc đỏ trên mặt hắn vẫn chưa từng giáng xuống, may nhờ Tống Thiêm Tài chắn giúp mấy sóng người mới đỡ hơn chút. Nhưng dù là vậy cũng đủ để khiến cho hắn cảm thấy thẹn thùng.

Chờ khi mặt trời vừa ló rạng, tân lang quan Tống Thiêm Kim đã lập tức dẫn theo mọi người đi đón dâu. Vốn dĩ ở nông thôn, đón dâu có cái xe bò gắn thêm hoa đỏ thẫm đã coi như rất thể diện. Nhưng Vạn thị có tâm khoe cho mọi người nhìn xem làm vợ của con nàng sẽ có đãi ngộ phô trương bậc nào, bèn đặc biệt lên trấn trên một chuyến thuê kiệu hoa mời đội chiêng trống tới đây.

Tống Thiêm Kim cưỡi con la mượn của nhà người khác đi tuốt đằng trước, Tống Thiêm Tài và những người khác đi theo phía sau. Chiêng trống kèn sáo nổi lên vang dậy giúp cho bầu không khí càng thêm náo nhiệt. Chờ qua thôn khác, có vài đứa trẻ nghe thấy tiếng chiêng trống đã sớm ở đàng kia xếp hàng chờ.

Đón dâu là chuyện vui, người khác ngăn đón cũng chỉ là muốn lấy chút kẹo mừng và bánh hỉ, xem náo nhiệt. Bà mối đi theo sớm đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, rải một đống cho lũ trẻ tranh nhau đoạt lấy.

Lúc tới Hồ gia đã là giờ Tỵ. Hồ gia ở ngõ Vĩnh An, phố tây, là một toà nhị tiến*, trong cửa ngoài cửa đứng đầy người. Vừa nhìn thấy Tống Thiêm Kim tới, nhóm nữ nhân lập tức đóng lại cánh cửa sân thứ nhất. Đây chính là thời khắc mà tân lang quan Tống Thiêm Kim cần phải vượt qua khảo nhiệm.

*Nhị tiến: đại khái là có 2 cái sân, mỗi sân đều có phòng khách, phòng ngủ, nhà dưới, thậm chí cả hành lang. Từ cửa lớn đi vào là sân, bên trong lại có một cửa thứ hai, bên trong còn có một cánh cửa nữa. Trong sân của mỗi tiến đều có thêm cửa nhỏ để ra vào. Tương tự với tam tiến, tứ tiến,... (Theo baidu)

Hồ gia cũng có mấy cửa thân thích không tệ, trong đó có một đồng sinh. Biết được cùng theo Tống Thiêm Kim tới đây có tú tài, hắn bèn bước ra đặt câu đối, cũng tương đương nói cho Tống gia biết cô nương Hồ gia cũng coi như có chút văn hóa bên trong. Xong, Tống Thiêm Tài đau đầu, ai bảo trong bụng hắn không dính lấy nửa giọt mực nước. Nếu như hắn trong lúc nhất thời cứng miệng, không đối được, vậy chẳng phải là khiến cho Tống gia mất mặt sao.

Quả nhiên vẫn nên để tiểu đệ Triệu Ngôn Tu tới đây. Nếu không phải Triệu Ngôn Tu trên người có hiếu, không thể tham gia loại tiết mục vui mừng này, Tống Thiêm Tài nhất định sẽ lôi kéo y đi làm linh vật. Võ có thể đánh đuổi lưu manh, văn có thể thắng được tú tài, quả thực là không còn gì thích hợp hơn để tuỳ thân mang theo.

Cũng may không cần đến Tống Thiêm Tài xuất mã, Tống Thiêm Kim cũng từng đi học mấy năm, câu đối này cũng chỉ nhằm tạo bầu không khí vui mừng nên không quá khó. Tống Thiêm Kim đối được, các vị ở Hồ gia nhìn vào, trước còn nghĩ chỉ là một nông dân chân đất, không ngờ trong bụng cũng có chút chữ nghĩa, cửa thân này xem ra còn tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng.

Thuận lợi vào sân, nhạc mẫu Chu thị lập tức dẫn người mang ra mì canh gà với đậu phụ khô xào cần tây, chia cho mỗi người tới đón dâu một bát nhỏ. Vừa lúc Tống Thiêm Tài cũng hơi đói bụng, ăn hết một bát, lại uống một ly trà, mệt nhọc suốt một đường tới đây đã tan biến đi rất nhiều.

Kế tiếp chính là đón tân nương. Của hồi môn của Hồ Tiểu Ngọc cũng đưa đi theo. Trước đó đã chuyển một ít gia cụ đến Tống gia, bây giờ chỉ cần mang chút xiêm y vải dệt các loại. Mấy thứ linh tinh vụn vặt cũng cần đến sáu người nâng. Tống Thiêm Kim cùng Hồ Tiểu Ngọc bái biệt Hồ Nhất Chước và Chu thị. Chu thị làm nương, rốt cuộc vẫn không nhịn được bật khóc, được mọi người xung quanh khuyên giải mãi mới ngừng.

Đại ca của Hồ Tiểu Ngọc cõng Hồ Tiểu Ngọc lên kiệu hoa, cùng đi theo đưa dâu. Đoàn người Tống Thiêm Tài thổi kèn đánh trống đón tân nương tử trở về Tống gia.

Mà Tống Đại Hải bên này lại gặp phải chút phiền toái. Hai lão Vạn gia dẫn theo hai con trai con dâu của Vạn Đại Khuê và cả nhà Vạn Nhị Khuê tới đây. Vạn thị vừa nhìn nhà mẹ đẻ của mình đã cảm thấy phiền chán. Từ sau chuyện lần trước, bọn họ đã tính toán cả đời không qua lại với Vạn gia, cho nên căn bản là không mời bọn họ tới. Chưa từng nghĩ da mặt của Vạn gia lại dày đến mức độ vượt xa tưởng tượng của nàng, không mời tự đến.

Cả gia đình Vạn gia đều tới, bạn bè thân thích của Tống Đại Hải lại không một ai là không biết mấy ngày trước Vạn gia và nhà Tống Đại Hải đã xảy ra chuyện gì. Hiện giờ người Vạn gia lại coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh tới ăn tiệc, mọi người thấy thế đều cực kì đồng tình Vạn thị có nhà mẹ đẻ như vậy.

Vạn thị tuy rằng không muốn xé to chuyện trong ngày vui của nhi tử, nhưng trong lòng thật sự coi thường nhà mẹ đẻ làm ra chuyện mất mặt nàng như vậy. Bọn họ hai tay trống trơn tới nhà nàng ăn trực, tưởng nàng bị ngu chắc. Chà đạp nhi tử nàng, giày xéo thể diện của nhà nàng xuống mặt đất, vậy mà còn dám nghênh ngang tới cửa, thật nghĩ nàng dễ bắt nạt đến thế sao? Chuyện trước đó vài ngày còn rõ ràng ngay trước mắt, bọn họ có thể quên, nhưng nàng lại quên không nổi.

Cho nên, người Vạn gia tới cửa, Vạn thị chỉ mời hai lão Vạn gia ngồi vào ghế, những người khác coi như không nhìn thấy. Dù sao cũng là cha mẹ mình, ở đây nhiều người như vậy không mời cũng không thích hợp. Còn những người khác, nàng lại không mời, ai mời thì người đó chiêu đãi. Cho nên, nàng không sắp xếp chỗ ngồi, cũng không sai người tiếp đón, để mặc cho bọn họ chờ, hy vọng bọn họ có thể rời đi đừng tự chuốc lấy nhục.

Nhưng Vạn thị đã quá xem nhẹ trình độ mặt dày của Vạn gia. Vạn lão cha treo cái mặt nhăn nheo như quả mướp đắng nói: "Cháu ngoại thành thân mà ngươi cũng không mời ta và nương ngươi, trong mắt ngươi còn có cha mẹ sinh dưỡng nữa không? Tống gia không phải tự xưng là vừa làm ruộng vừa đi học, ra tú tài công ư? Tai sao chỉ có chút đạo lý này mà cũng không hiểu."

Nói xong, lại chỉ vào Vạn Nhị Khuê nói: "Nhị ca của ngươi tới, ngươi đây là tỏ cái thái độ gì vậy? Coi thường nhị ca ngươi hay là coi thường kẻ làm phụ mẫu chúng ta? Hôm nay là ngày đại hỉ, hắn là cữu cữu của Thiêm Kim, tới cửa là cho các ngươi mặt mũi, các ngươi còn giở giọng làm kiêu, ngay cả nước trà cũng chưa dính miệng lấy nửa giọt, có nhà ai lại đãi khách như Tống gia các ngươi không? Thì ra Tống gia các ngươi lại không hiểu lễ nghĩa như vậy."

Vạn thị hết nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhìn vẻ mặt răn dạy giáo huấn của cha, còn tỏ ra một bộ là Tống gia có lỗi với bọn họ, thật sự không nhịn nổi nữa, mở miệng nói: "Thiêm Kim nhà ta không dám có một cữu cữu như vậy. Cả đám coi Thiêm Kim như con khỉ mà đùa giỡn, không hiểu sao còn có mặt mũi mà tới đây. Cữu cữu nhà người ta có một con trâu cũng chỉ hận không thể chia cho cháu ngoại trai một nửa mới thoả, đến nhà ta thì ngược lại, Tống gia kiếm được một con trâu cũng phải để cho cữu gia bá chiếm mới chịu ngừng nghỉ. Huynh đệ như vậy, ta hẳn là đời trước không chịu tích phúc nên mới dính phải. Hơn nữa ta đã sớm nói, ta không có huynh đệ như vậy, hôm nay cũng không hề mời bọn họ tới."

Vạn Nhị Khuê bị Vạn thị mắng, lập tức sa sầm mặt mày, mở miệng nói: "Tiểu muội đây là phú quý liền quên nguồn, không nhận huynh đệ nghèo? Ngay cả tiệc cưới của cháu ngoại trai cũng không cho ta lấy một chỗ đặt mông, thật đúng là khinh người quá đáng. Nếu như tiệc này ta không được ăn, vậy thì người khác cũng đừng mong ăn, tưởng Vạn gia ta dễ bắt nạt? Đúng là mắt mù."

Nói xong, hai mắt hắn quét quanh bốn phía một lượt rồi đi về hướng cái bàn gần nhất, bắt lấy cái ghế đập lên bàn. Hai lão Vạn gia ở bên cạnh nhìn nhưng lại hề không mở miệng. Xung quanh có người qua cản, mấy nam đinh khác của Vạn gia vậy mà còn ngăn lại không cho động vào. Vạn thị tức giận tưởng như sắp phát điên rồi, trở vào phòng bếp tìm con dao phay chạy ra ngoài.

Nàng không hề nghĩ ngợi chém tới Vạn Nhị Khuê. Vạn Nhị Khuê còn đang dào dạt đắc ý, Vạn gia bọn họ bị cả nhà Tống Đại Hải hại thảm, bây giờ hôn sự của các con hắn đều hỏng bét. Con gái còn đỡ, không có chuyện không gả được, nhưng con trai lại phải thêm sính lễ cao hơn. Đây rõ ràng đều tại một nhà Tống Đại Hải, dựa vào cái gì bắt hắn bỏ tiền?

Lần này hắn đặc biệt tới đây chính vì muốn cùng Vạn thị và Tống Đại Hải làm cho ra nhẽ chuyện này, không thể nhẫn nhục chịu thiệt như thế được. Lừa hôn là lão đại, chẳng liên quan gì tới hắn. Nhưng một nhà Tống Đại Hải lại phả hỏng thanh danh của cả nhà hắn, còn không bồi thường cho hắn. Đã thế, con của hắn không cưới được vợ, cả nhà Tống Đại Hải cũng đừng mong hoan hỉ cưới dâu.

Vạn Nhị Khuê đã nghĩ chu toàn, mục đích của hắn chính là phá hỉ yến, lý do có sẵn, không đưa bạc là sẽ đập bàn tiệc, để xem Tống gia bọn họ còn tổ chức hỉ sự thế nào. Lúc này hắn dẫn theo con trai cháu trai cùng tới, xem ai dám chống lại hắn. So ngang ngược, ai có thể vượt qua được hắn.

Vạn Nhị Khuê thấy Vạn thị cầm dao phay, đang định tránh, nhưng sau lại nảy ra ý khác. Vì thế, hắn nghiêng mình một cái, con dao liền găm ở cánh tay. Vạn Nhị Khuê lập tức nằm trên mặt đất, vợ của Vạn Nhị Khuê tiểu Tôn thị thét lên chói tai, thanh âm có thể đâm thủng màng nhĩ của mọi người: "Giết người rồi, giết người rồi. Mọi người mau đến xem, Tống gia giết người rồi."

Vạn thị chỉ là một nữ tắc, nhìn lên thấy máu đã bị doạ sợ tới mức không nhẹ. Tống Đại Hải nhanh chóng từ phía sau đuổi tới đây, thấy Vạn Nhị Khuê đang che lại cánh tay đổ máu, trong lòng cảm thấy không xong rồi. Lúc này, Vạn lão đầu nhanh chân tiến lên bắt lấy Vạn thị, mở miệng hô: "Hôm nay ngươi khiến nhị ca ngươi bị thương, nếu như Tống gia các ngươi không cho một lời hợp lý, chúng ta sẽ lập tức lên nha môn báo án. Tống gia các ngươi không phải rất lợi hại sao? Vạn gia chúng ta cũng không dễ bắt nạt đâu."

Mọi người vừa nghe xong còn có gì không rõ nữa, Vạn gia đây là vì chuyện lần trước mà đặc biệt tới phá đám. Lúc này, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi cũng chạy đến, nghe Vạn lão đầu nói vậy, trong lòng hoảng sợ. Nhưng Trần Quế Chi nhớ đến nhi tử mình có quan hệ ở nha môn, đại tẩu nàng lại không giết người, hơn nữa là tại bọn họ gây sự trước, nàng cần gì phải lo lắng? Có nhi tử ở đây, nàng còn phải sợ Vạn gia chắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK