Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn là dạng người gì Tống Thiêm Tài hiểu rõ, nhân phẩm tính cách mọi thứ đều tốt. Mà bọn họ chú định không có con cái, đã nhận nuôi Cẩu Tử thì tuyệt đối sẽ không bạc đãi nó, hai người sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi Cẩu Tử. Cả nhà Tống Thiêm Tài dọn tới Tuyền Châu, sản nghiệp ở đây nhờ Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn quản lí, mặt khác khỏi cần phải nói, ăn uống lại càng không lo. Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn còn đều là người chăm chỉ cần mẫn, tích cóp tiền bạc mua sản nghiệp cũng chỉ là chuyện trong mấy năm.
Hơn nữa trong tay bọn họ còn có đầm sen và một ít sản nghiệp của chính bọn họ trước kia đặt mua, nuôi nấng Cẩu Tử thành người, cưới vợ sinh con cũng dư dả. Nếu như Cẩu Tử tới sống cùng Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, người trong Tống gia thôn nhìn ở phân thượng Cẩu Tử mất hết người thân, đối đãi Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn ngoài mặt hẳn sẽ không gây khó khăn, như vậy khỏi cần lo lắng Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn bị người Tống gia thôn bài ngoại.
Chẳng qua chuyện quan trọng nhất vẫn là giải quyết vấn đề dòng họ. Tuy rằng Tống Thiêm Tài cảm thấy theo họ ai cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, họ nào cũng đều như nhau, nhưng ở trong mắt người khác thì đây lại là chuyện lớn động trời. Vấn đề dòng họ không giải quyết tốt, Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn sẽ khó mà nhận nuôi Cẩu Tử. Bằng không sơ sẩy một cái là lại trong ngoài đều không phải người.
Trước khi đi, Tống Thiêm Tài tới nhà lí chính một chuyến. Từ sau khi bị người phóng hỏa, địa vị của lí chính ở trong nhà tuột dốc không phanh. Lúc Tống Thiêm Tài tới, vợ lí chính đang cằn nhằn với lí chính, nghe thanh dường như là đang nói đến chuyện nhận nuôi Cẩu Tử.
Hai vợ chồng lí chính thấy Tống Thiêm Tài tới liền nhiệt tình tiếp đón hắn vào trong. Sau chuyện lần này, uy tín của Tống Thiêm Tài ở trong thôn lên như diều gặp gió. Lí chính bởi vì chuyện của vợ chồng Tống Tam Lôi mà mỗi lần thấy Tống Thiêm Tài đều sẽ nghĩ đến Cẩu Tử đang sống ở nhà Tống Thiêm Tài, trong lòng không tự giác lại thấp đi ba phần.
Tống Thiêm Tài và lí chính hàn huyên vài câu rồi nhắc đến vấn đề nuôi nấng Cẩu Tử. Lí chính cúi đầu, không nhìn vợ đang cố gắng đánh mắt ra hiệu với mình, nói thẳng: "Chuyện của Cẩu Tử là do kẻ làm lí chính này thất trách, về sau cái gì cháu trai ta có Cẩu Tử đều sẽ có, hai mẫu đất và nhà của nó ta sẽ giữ lại cho nó. Chờ khi nó trưởng thành, ta lại cho nó thêm hai mẫu đất. Các ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ đối đãi thật tốt với Cẩu Tử."
Nói vậy nghĩa là hắn muốn nhận nuôi Cẩu Tử, Tống Thiêm Tài nghe đến đây ngược lại xem trọng liếc nhìn lí chính một cái. Vợ lí chính tức gần chết, nhưng có khách ở đây nên không dám thất lễ trước mặt khách, chỉ có thể ngầm dùng sức nhéo lí chính một phen, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Tống Thiêm Tài coi như không nhìn thấy, mở miệng nói: "Thúc, ngươi đúng là tốt bụng, nhưng chỗ ta cũng có người muốn nhận nuôi Cẩu Tử. Ngươi thử nghe một chút xem, nếu như cảm thấy thích hợp thì chúng ta lại nói tiếp."
Lí chính ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tống Thiêm Tài, Tống Thiêm Tài nói tiếp: "Thúc, nhà của chúng ta sắp chuyển tới Tuyền Châu. Đi chuyến này mỗi năm cũng chỉ trở về một hai lần, ruộng đất, nhà cửa và quán trà luôn cần phải có người trông coi, vì thế chúng ta đã thuê phu phu Trần Đại Thạch. Bọn họ nhân phẩm như thế nào ai cũng rõ như ban ngày, tay chân cần mẫn người lại thật thà. Hai bọn họ chú định không con cái, nếu có thể nhận nuôi Cẩu Tử, về sau Cẩu Tử không chỉ ăn mặc không lo, còn có thêm hai người cha thật lòng yêu thương nó, sẽ không để nó phải chịu nửa điểm ủy khuất."
Lí chính không nói gì, vợ hắn vừa nghe xong lập tức mừng rõ, đang định mở miệng nhưng lại kìm lại. Nam nhân bàn chuyện, nữ nhân quả thật không tiện xen mồm, nhưng bên trong lại ngấm ngầm véo lí chính một phen, bắt hắn mở miệng.
Lí chính nhíu mày nói: "Cẩu Tử họ Tống, lại là con trai độc nhất, nếu như theo Trần Đại Thạch thì lại phải sửa họ, như thế khác nào chặt đứt hương hoả nhà người ta. Không được, không được, việc này không thể, bằng không về sau ta sẽ không còn mặt mũi nào đi gặp Tống đại ca và tẩu tử."
Tống Thiêm Tài đã sớm chuẩn bị lý do thoái thác, mở miệng nói: "Chuyện này ta cũng nghĩ tới, họ của Cẩu Tử không thay đổi, nhưng chúng ta phải làm chứng từ, về sau đứa con trai đầu tiên nó sinh ra phải mang họ Trần, duy trì hương khói cho Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn. Đứa bé thứ hai để họ Tống, lưu lại gốc rễ cho lão Tống gia. Như vậy hai bên đều có thể chu toàn, Cẩu Tử cũng có thể có được cuộc sống tốt hơn. Nhưng ta nói trước Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn nhận nuôi Cẩu Tử là muốn nó về sau dưỡng lão tống chung, nếu đã quá kế Cẩu Tử cho bọn hắn thì nó chính là con trai của bọn họ, bọn họ không bắt Cẩu Tử sửa họ đó là tình cảm, chúng ta cũng không thể không coi họ như cha mẹ đứng đắn của Cẩu Tử mà nói ra nói vào."
Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn không có con, nhận nuôi Cẩu Tử, về sau trông cậy vào Cẩu Tử dưỡng lão tống chung, khẳng định là sẽ không bạc đãi Cẩu Tử. Nhìn sang người vợ đang vui như mở cờ của mình, lí chính lại nuốt xuống câu nói muốn nhận nuôi Cẩu Tử vào trong lòng. Cho dù hắn đối đãi tốt với Cẩu Tử, nhưng nhà hắn dù sao cũng là do một tay vợ hắn lo liệu. Vợ hắn đã không muốn, Cẩu Tử quả thực chẳng bằng tới sống cùng với Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn. Thôi, thôi, về sau hắn lại để tâm đến Cẩu Tử và phu phu Trần Đại Thạch nhiều hơn chút là được.
Lí chính gật gật đầu đồng ý, chỉ chờ qua mấy ngày nữa thỉnh tộc lão, chính thức quá kế Cẩu Tử qua danh nghĩa Trần Đại Thạch, thuận đường dời hộ tịch của Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn vào Tống gia thôn, như vậy về sau cũng có thể gần gũi chăm sóc Cẩu Tử.
Xong việc, Tống Thiêm Tài trở về nói với Trần Đại Thạch, hai người đều không có dị nghị. Còn Cẩu Tử, đối với người vẫn luôn yêu thương chăm sóc mình nó cũng không có ác cảm, làm con trai bọn họ nó đương nhiên đồng ý.
Chọn một ngày hoàng đạo, lí chính và Tống Thiêm Tài đứng ra làm nhân chứng chứng kiến nghi thức Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn quá kế Cẩu Tử làm con trai. Tống gia còn giúp bày mấy bàn rượu cho náo nhiệt một chút. Kể từ nay, Cẩu Tử đã chính thức ở lại cùng với Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, cũng bắt đầu gọi Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn là cha lớn, cha nhỏ.
Làm xong những việc này, thời tiết cũng dần dần trở lạnh. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu không dám trì hoãn, thu xếp đồ đạc xong xuôi, thuê một đội tiêu sư, sau đó tìm La lão đại thuê năm sáu kiệu phu bắt đầu chuyển nhà.
Trước khi đi, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi mời bạn bè thân thích tới ăn một bữa cơm đưa tiễn. Rời khỏi Tống gia thôn đã sinh sống nửa đời người, hai lão Tống gia ít nhiều có chút luyến tiếc. Tống Thiêm Tài cũng có thể lý giải, tận lực thỏa mãn tâm nguyện của hai lão Tống gia.
Trần Quế Chi nhìn cái gì trong nhà cũng đều cảm thấy tốt, không nỡ bỏ lại, chất đầy bảy tám cái rương mà vẫn chưa hết. Tống Thiêm Tài nhanh chóng quyết định cùng Triệu Ngôn Tu sắp xếp lại một lần nữa, nên vứt thì vứt, nên tinh giản thì tinh giản, cuối cùng mới xếp xong đồ của Trần Quế Chi vào trong sáu cái rương.
Tống Đại Sơn muốn mang theo hai con trâu trong nhà, ông sợ tới Tuyền Châu Tống Thiêm Tài sẽ bắt ông và Trần Quế Chi ở trấn trên làm lão thái gia lão thái thái, cả ngày chỉ ngồi không nhàn nhã. Vì thế ông nhất quyết phải đem theo hai con trâu, về sau rảnh rỗi thì đi chăn trâu cuốc đất.
Tống Thiêm Tài đã làm hai cái thùng xe từ trước, định dùng trâu để kéo lương thực nên chuyện này cũng chẳng có gì to tát. Có kinh nghiệm đi Tuyền Châu lần trước, lần này Tống Thiêm Tài thuê thêm hai con ngựa, đặt đóng một cái thùng xe hơi to một chút. Xe ngựa này được làm tương đối tỉ mỉ, dùng để cho hai lão Tống gia và Tống Tiểu Bảo ngồi.
Hắn và Triệu Ngôn Tu có thể ở bên ngoài màn trời chiếu đất, nhưng dù thế nào cũng không thể bắt hai già một trẻ cùng chịu cảnh như vậy. Có chiếc xe ngựa này, hai ông bà có thể cùng Tống Tiểu Bảo ngủ trong xe ngựa, như vậy sẽ không cần sợ trên đường chịu lạnh mà sinh bệnh.
Ngày khởi hành, nhà Tống Đại Hải, nhà Lưu Khôn Võ, phu phu Trần Đại Thạch và một vài bạn bè thân thích khác đều tới đây đưa tiễn Tống gia. Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi nói lời tạm biệt với mọi người, hai mắt đỏ bừng. Chỉ có Tống Tiểu Bảo là cái gì cũng không hiểu, nhưng thấy ông bà nội buồn bã, nó cũng bị cảm nhiễm, há miệng gào khan vài tiếng.
Tống Tiểu Bảo khóc ngược lại phá tan bầu không khí ly biệt của hai lão Tống gia, hai người lập tức vội vàng bế nó lên dỗ dành. Dỗ xong, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu bèn bắt đầu cho mọi người xuất phát.
Tống Tiểu Bảo trước kia cũng từng ngồi xe ngựa, nhưng xe ngựa lần này là do chính tay Tống Thiêm Tài thiết kế. Hắn làm cho Tống Tiểu Bảo một cái ghế dựa nhỏ, phòng khi trên đường xóc nảy bị ngã. Tống Tiểu Bảo được đặt ngồi lên, lập tức tò mò nghiên cứu, thân mình bé nhỏ xoay qua lộn lại nhìn xem đây là cái gì.
Tống Thiêm Tài sợ Tống Tiểu Bảo đói bụng nên đã chuẩn bị không ít đồ ăn ở trong xe ngựa, còn cố ý đặt cái bếp lò nhỏ trên xe, mở chốt thông gió ra là có thể nấu nước bên trên, vô cùng tiện lợi. Hai lão Tống gia so với tưởng tượng của Tống Thiêm Tài còn thích ứng nhanh hơn nhiều, đi cả một đoạn đường cũng không xuất hiện dấu hiệu bị say xe.
Thậm chí, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi mỗi ngày đều sẽ hâm nóng một ít thức ăn cho Tống Thiêm Tài và Ngôn Tu, tối nào cũng đun một nồi nước sôi, thả gạo vào rồi đậy kín, vậy là sáng hôm sau mọi người trong Tống gia sẽ có thể ăn một bát cháo nóng.
Buổi tối, Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài thay phiên nhau trông coi. Tuy rằng đã thuê tiêu sư và kiệu phu, nhưng lòng cảnh giác khiến cho bọn họ không thể giao thác toàn bộ tín nhiệm của mình cho người ngoài. Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi cùng Tống Tiểu Bảo ngủ trên xe ngựa, bên trong đã trải một lớp đệm chân rất dày, không cần lo lắng không an toàn.
Ban ngày, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu thay phiên nhau ngủ ở phía sau xe ngựa dưỡng sức. Nhưng cho dù như vậy, năm ngày lộ trình qua đi, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu vẫn gầy một vòng. Cũng may hai lão Tống gia và Tống Tiểu Bảo dọc theo đường đi đều cực kì bớt việc, thời gian đi chuyển so với dự kiến của bọn hắn ngắn hơn một ít, khiến cho bọn họ nhẹ nhàng thở ra.
Tới cảng, hai lão Tống gia và Tống Tiểu Bảo đều là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tàu thuyền như vậy, đôi mắt nhìn thế nào cũng không đủ. Tống Tiểu Bảo hưng phấn không chịu được, bắt Triệu Ngôn Tu giơ nó lên cao, hận không thể mỗi chiếc thuyền đều sờ một cái cho thỏa thích. Thừa dịp nhóm người Tống Thiêm Tài dọn hàng trên xe, Triệu Ngôn Tu dẫn theo Tống Tiểu Bảo dạo qua một vòng cảng, ngắm nghía đủ loại kiểu dáng tàu thuyền.
Tống Tiểu Bảo bướng bỉnh, nhất quyết đòi xuống đất tự đi. Triệu Ngôn Tu không lay chuyển được nó, đành phải cố gắng bám sát phía sau đề phòng nó đi lạc. Tống Tiểu Bảo vui vẻ chạy, mắt nhỏ chỉ lo nhìn thuyền mà chẳng thèm để ý đường xá, bất cẩn một cái đã té ngã đụng vào người khác.
Tống Tiểu Bảo rất sợ đau, vừa ngã xong đã oà lên khóc lớn. Vốn là do nó đụng vào người ta, nhưng nó vừa khóc, nam tử phía trước ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Triệu Ngôn Tu ở phía sau vội vàng bế Tống Tiểu Bảo lên dỗ dành, đồng thời không quên xin lỗi người bị đụng phải.
Mà nam tử kia vừa nhìn thấy bộ dạng của Triệu Ngôn Tu liền đứng hình, ngược lại sắc mặt như thường mở miệng nói: "Vị công tử này, vừa rồi cũng là do tại hạ không chú ý, trong lúc hoảng thần đụng phải tiểu công tử. Đã thất lễ rồi, xin được bao dung."
Triệu Ngôn Tu đi ở ngay phía sau, biết là Tống Tiểu Bảo tự mình đụng phải, người này nói như vậy là cho bọn họ bậc thang để bước xuống. Y ngẩng đầu lên, đang định nói lời cảm tạ thì đột nhiên lại đại biến sắc mặt. Diện mạo của người này không ngờ lại giống y đến sáu bảy phần. Cho dù có chuyện người giống người, nhưng Triệu Ngôn Tu trực giác người này có liên quan đến thân thế của mình.
Vì thế, Triệu Ngôn Tu ngược lại không còn hứng thú bắt chuyện với người này nữa, bế Tống Tiểu Bảo không nói gì mà vội vàng rời đi. Nam tử phía sau vẫn đứng yên tại chỗ, trên mặt vừa kích động lại vừa mừng rỡ, nói với gã sai vặt bên cạnh: "Mau, mau đi theo tìm hiểu vị công tử kia là người phương nào, y và ta trông quá giống nhau, nói không chừng chính là đứa cháu ngoại đã thất lạc nhiều năm kia của ta."
Gã sai vặt không dám trì hoãn, lập tức đuổi theo hướng Triệu Ngôn Tu vừa mới đi qua.
Triệu Ngôn Tu ôm Tống Tiểu Bảo, sắc mặt như thường, trong lòng lại là có chút rối loạn. Tại sao lại đụng phải người này ở đây? Nhìn người nọ ăn mặc phô trương, quả thật không phú thì quý. Nếu như thực sự có liên quan đến thân thế của y, vậy thì khả năng bởi vì gia bần mà vứt bỏ y không lớn, nhưng nếu thế thì lại là vì cái gì?
Tống Tiểu Bảo tuy rằng còn bé, nhưng vẫn có thể phát hiện Triệu Ngôn Tu đang không vui. Nó vội vàng dán cái mặt beo béo của nó lên mặt Triệu Ngôn Tu, bi ba bi bô nói: "Đừng giận, đừng giận, Tiểu Bảo đối tốt ngươi, Tiểu Bảo giúp ngươi đánh người xấu."
Triệu Ngôn Tu được Tống Tiểu Bảo dỗ dành, trong lòng mềm nhũn. Y bây giờ có đại ca có đồ đệ có một gia đình ấm áp, mặc kệ là ai, y đều sẽ không để cho bọn họ tới phá hư cuộc sống hiện tại của mình.
Tống Thiêm Tài dọn đồ xong từ xa đã nhìn thấy con trai mình đang ở trước mặt Triệu Ngôn Tu bán xuẩn, nghĩ đến Tống Tiểu Bảo cả ngày xen vào giữa hắn và Triệu Ngôn Tu làm bóng đèn, Tống Thiêm Tài liền có chút tâm tắc. Cùng chính con trai mình tranh sủng còn không tranh nổi, hỏi đời này còn chuyện gì chua xót hơn nữa không.
Đi lên trước, xách Tống Tiểu Bảo từ trong lòng Triệu Ngôn Tu ra, ấn ấn cái đầu nhỏ của Tống Tiểu Bảo nói: "Ngươi lại quấn lấy quấy rầy tiểu thúc chứ gì. Chúng ta sắp được ngồi trên thuyền lớn, ngươi muốn đi cùng thì phải ngoan ngoãn, không được chạy loạn biết chưa?"
Tống Tiểu Bảo ra sức gật đầu nói: "Con biết, bà nội nói nếu như con chạy loạn thì sẽ có sói xám bắt con đi mất. Như vậy con sẽ không được ăn thức ăn ngon, không được chơi đồ chơi nữa."
Cái thằng con ngốc này, ngươi bị sói bắt được, chẳng lẽ không phải nên lo lắng cái thân thể béo này sắp biến thành đồ ăn của sói sao? Còn có tâm tư nhớ thương ăn chơi, đúng là một đứa to gan ngốc nghếch. Ngu như vậy, chẳng lẽ là tại kẻ làm cha này quá thông minh, vật cực tất phản, con của hắn bèn trở nên ngu ngốc đáng yêu như vậy sao? Không được, hắn phải ngẫm lại cẩn thận xem làm thế nào mới có thể khiến con của hắn không ngu ngốc như vậy nữa, quá kéo thấp chỉ số thông minh của kẻ làm cha hắn đây.
Triệu Ngôn Tu đã khôi phục tâm tình, nhìn Tống Thiêm Tài đùa với Tống Tiểu Bảo, hơi hơi mỉm cười. Tống Thiêm Tài nhìn nụ cười này thiếu chút nữa chảy nước dãi. Nụ cười đẹp như vậy đều là của hắn, của hắn, ai cũng không thể tranh đoạt.
Lúc này Tống Thiêm Tài, không khác gì Tống Tiểu Bảo vừa rồi, bán xuẩn, mỗi tội là không có manh để bán.
Triệu Ngôn Tu nhìn hai cha con dở hơi ngang nhau, tâm tình bỗng nhiên tươi đẹp lên. Không gì có thể quan trọng sánh ngang người trước mắt, y còn lo lắng đẩu đâu làm gì.