Tống Thiêm Tài vốn dĩ định giả vờ nghe không hiểu, nhưng thấy Phó Văn Duệ càng nói càng hăng say, hắn không thể không ngắt lời Phó Văn Duệ: "Phó công tử lo lắng nhiều rồi, giữa hai nam tử vì sao lại không thể có chân tình? Ở nơi khác thì không dám nói, nhưng ở trong cái thành Tuyền Châu này có bao nhiêu khế huynh đệ? Chẳng lẽ bọn họ đều là vật trang trí? Cuộc sống trải qua tốt đẹp hay khốn khổ phải dựa vào chính hai người, chứ không phải dựa vào nam nữ mà phân ra tốt xấu, chỉ xem có đúng người hay không mà thôi."
Nghe Tống Thiêm Tài nói vậy, Phó Văn Duệ nổi nóng, lời nói cũng trở nên sắc bén: "Tống tú tài đây là đứng nói chuyện không mỏi lưng sao. Nếu ngươi không có con trai từ trước, có chắc hai lão nhà ngươi sẽ cho phép ngươi và một nam tử đến với nhau không? Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất. Nếu như vậy, chẳng hay Tống tú tài vẫn có thể son sắt nói ra những lời như vậy được hay không?"
Phó Văn Duệ mỗi câu mỗi chữ đều một đao thấy máu, nhưng Tống Thiêm Tài quả đúng là không sợ. Hắn xác thật thích có con, nhưng nếu người yêu của hắn không thể sinh con, chẳng lẽ hắn lại vì con nối dõi mà bỏ người yêu không màng sao? Đương nhiên không có khả năng. Con hắn có thể nhận nuôi, không thể nào vì con mà từ bỏ người yêu của mình được. Nếu dựa theo logic của Phó Văn Duệ thì hắn phải tiếp tục cưới vợ sinh con, bằng không nghiêm khắc mà nói, Tống Tiểu Bảo cũng chỉ có thể tính một nửa là con trai của hắn.
Cho nên đối với lời nói của Phó Văn Duệ, Tống Thiêm Tài cũng không tức giận, chỉ đáp: "Phó công tử nói đùa, trước khi gặp Ngôn Tu ta đã có con trai, kỳ thực mà nói điều này xác thật cũng giúp ta và Ngôn Tu lược bớt được rất nhiều phiền toái. Nhưng nếu như trước khi quen y, yêu thích y, cho dù không có con chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau. Con cái chỉ có thể trở thành cái cớ của kẻ yếu đuối. Kể cả con trai độc nhất trong nhà như ta cũng còn có con ruột của đường đệ để quá kế, huống chi những nhà có nhiều anh em ruột. Chẳng qua có vài người yêu chưa đủ sâu sắc, thứ quan trọng nhất ở trong lòng bọn họ vẫn là chính mình, gia nghiệp và con nối dõi, vì thế mới tạo ra nhiều trường hợp si nam oán người tình thôi."
"Tống tú tài quả nhiên nhanh mồm dẻo miệng. Nếu đúng theo như lời ngươi nói, vậy ngươi có thể đồng ý cho Ngôn Tu có con không? Nếu ngươi thật sự coi trọng để ý nó như vậy, chẳng lẽ sẽ trơ mắt nhìn nó không người tống chung, không người kế thừa hương khói cho nó." Phó Văn Duệ lại tung ra một câu hỏi khó cho Tống Thiêm Tài.
Tống Thiêm Tài trực tiếp mở miệng đáp: "Ta có thể để con ta nhận y làm cha, hoặc là giúp Ngôn Tu quá kế một đứa con, về sau dưỡng lão tống chung cho Ngôn Tu. Nhưng ta lại không thể nhìn y và người khác sinh con, đây là điểm mấu chốt của ta. Đồng dạng, sau khi đến với Ngôn Tu, ta cũng sẽ không yêu người nào khác, càng sẽ không tiếp tục sinh con. Đây là sự ăn ý và tín nhiệm cơ bản nhất giữa hai chúng ta."
Phó Văn Duệ lại khịt mũi coi thường, cảm thấy Tống Thiêm Tài nói so với hát còn dễ nghe. Nếu như Tống Thiêm Tài hiện tại không có con, dựa vào tính tình của hai lão Tống gia, chẳng lẽ đến lúc bọn họ cầu Tống Thiêm Tài, Tống Thiêm Tài vẫn có thể nhẹ nhàng nói ra chuyện không cưới vợ không sinh con như thế này sao. Hắn là may mắn thôi, bằng không cũng không có cơ hội cùng Ngôn Tu ở bên nhau.
Lúc Triệu Ngôn Tu tới, Phó Văn Duệ và Tống Thiêm Tài đã khôi phục bầu không khí hoà bình như trước. Tống Thiêm Tài cẩn thận quan sát khoé mắt và sắc mặt Triệu Ngôn Tu, phát hiện không có dị thường mới yên tâm. Hai người cáo từ Phó Văn Duệ, lúc này mới rời khỏi Lương phủ.
Lương Hữu Vinh ở trong nha môn còn chưa tan làm. Triệu Ngôn Tu tới, Lương Hữu Vinh cũng chẳng hề hay biết. Chờ nhận được tin tức của Tiết thị, hắn mới vội vội vàng vàng chạy về, vậy mà cũng chưa kịp gặp mặt Triệu Ngôn Tu. Hắn chạy tới nơi ở của mẫu thân, nhìn xem Phó Văn Chiêu giờ thế nào.
Chuyện năm đó hắn không biết quá rõ ràng, nhưng dù vậy vẫn biết đều không phải giống như lời đồn lan truyền bên ngoài. Ít nhất từ chỗ cữu cữu lộ ra dấu vết, Lương Hữu Vinh càng thêm tin tưởng tiểu đệ của hắn thất lạc là một chuyện ngoài ý muốn, hoặc là có dự mưu ngoài ý muốn. Mà mẫu thân hắn vì thế áy náy hơn nửa đời, còn trở mặt thành thù với phụ thân.
Từ khi còn nhỏ hắn đã bị đưa đến thư viện học tập, không quá thân cận với người trong nhà, với mẫu thân còn khá hơn chút, nhưng với phụ thân thì cũng chẳng nói nhiều mấy câu. Sau khi về quê, đối với bà nội Nhiếp thị hắn lại càng không thích nổi. Ở trong ấn tượng của hắn, tổ mẫu luôn khiến mẫu thân hắn phải khóc và nhẫn nhục chịu đựng.
Mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, phụ thân lại ngày một thay đổi vẻ hoà ái ngày xưa, đứng về phía tổ mẫu mà hắn không thích. Lương Hũu Vinh lúc ấy lại càng thêm xa cách với phụ thân, nhận ra phụ thân cũng không phải là thông minh công chính không gì không làm được, ông ấy cũng có lúc bất công và bất lực, tỷ như mỗi khi xử lý vấn đề giữa tổ mẫu và mẫu thân hắn.
Lúc đệ đệ sinh ra hắn đang ở thư viện, trong nhà không ai báo cho hắn. Chờ khi hắn tính ngày đệ đệ dự sinh phái người về nhà hỏi tin, mới biết được người đệ đệ chưa từng gặp mặt lấy một lần này đã mất tích. Mà sau khi nhận được tin tức, hắn đầu tiên trầm mặc, cũng là lần đầu tiên biểu hiện kháng cự với phụ thân. Phụ thân hắn như vậy thì có khác gì ông ngoại hắn cơ chứ.
Mỗi khi trở về đối mặt với phụ thân mình, Lương Hữu Vinh luôn không tự giác nhớ tới đệ đệ. Nếu như đệ đệ không thất lạc, bị nói thành người bất tường, vậy thì cuộc sống của ba mẹ con bọn họ sẽ như thế nào. Lương Hữu Vinh càng lớn càng thanh tỉnh nhận thức được, nếu dựa theo phát triến như vậy, ba mẹ con bọn họ tất không có đường sống.
Phụ thân hắn có thể đi một bước hy sinh tiểu nhi tử của chính mình, vậy thì bước tiếp theo có thể chính là đại nhi tử hắn. Có lẽ ở trong mắt phụ thân, bọn họ đều là con ông, cho nên phụ thân có quyền lợi quyết định tương lai và sống chết của bọn họ, nhưng lại quên mất mong muốn của mẫu thân, cũng quên mất mong muốn của bọn họ.
Từ đó Lương Hữu Vinh đối đãi phụ thân chỉ có cung kính lễ phép, chu toàn hiếu đạo mà thôi, lại không dám coi phụ thân mình như núi lớn có thể thay hắn che mưa chắn gió, vạn sự cách một tầng, bảo hộ chính mình đồng thời bảo hộ phụ thân hắn. Tình trạng như vậy cho đến tận khi hắn cưới vợ sinh con mới có chút thay đổi.
Hắn nghĩ nếu như thê tử và mẫu thân tranh chấp, hắn sẽ làm thế nào. Kết quả lại là hắn sẽ giúp đỡ mẫu thân, nhưng chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn vợ con mình đi tìm chết. Vì thế, Lương Hữu Vinh lại càng không biết nên đối mặt với phụ thân như thế nào.
Mấy năm nay mỗi khi nghe thấy tiếng niệm kinh của mẫu thân, Lương Hữu Vinh luôn cảm thấy áy náy và khó chịu. Tiểu đệ của hắn đã thay hắn và mẫu thân chắn tai, hiện giờ không biết đang phương nào, không biết sống như thế nào. Chính hắn từ sau khi làm phụ thân lại càng có thể cảm nhận được suy nghĩ và tâm tình của mẫu thân.
Nhưng chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, đệ đệ vẫn như cũ không thấy bóng dáng. Lương Hữu Vinh chỉ có thể phái ra càng nhiều người đi tìm, nhưng vẫn không có bất kì manh mối nào cả. Mẫu thân hắn ngày càng bạc trắng mái đầu, Lương Hữu Vinh đau xót đồng thời cũng càng thêm sốt ruột. Đặc biệt là sau khi trưởng thành biết được sự thật từ chỗ Phó Văn Duệ, Lương Hữu Vinh lại ẩn ẩn hiểu ra năm đó có lẽ là mẫu thân nghĩ sai hỏng việc để mất đệ đệ. Bởi vậy, nếu như bọn họ có một phần áy náy, vậy thì ở trên người mẫu thân sẽ có mười phần.
Lương Vinh chẳng thể nói gì với mẫu thân, nhưng lại hy vọng bà ấy không tự dày vò chính mình như vậy nữa. Bây giờ bỗng nhiên có tin tức của đệ đệ, mặc kệ người này là thật hay giả, chỉ cần có thể giúp mẫu thân hắn không tự tra tấn mình nữa là được.
Biết Triệu Ngôn Tu tới, người Lương Hữu Vinh lo lắng nhất vẫn là mẫu thân Phó Văn Chiêu. Vừa đến nơi ở của Phó Văn Chiêu, nghe thấy trong phòng vẫn vang lên tiếng niệm kinh như xưa, Lương Hữu Vinh sửng sốt, lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ người này không phải đệ đệ hắn?
Từ thị nhìn thấy Lương Hữu Vinh, hành lễ với hắn sau đó bảo hắn chờ Phó Văn Chiêu.
Lương Hữu Vinh ngồi xuống hỏi Từ thị: "Không phải nói tìm được tiểu đệ rồi ư, sao nương vẫn còn niệm kinh? Chẳng lẽ lần này cữu cữu tìm lầm người, người này không phải tiểu đệ?"
Từ thị nói: "Đại thiếu gia, Ngôn Tu thiếu gia xác thật là tiểu thiếu gia, phu nhân vừa nhìn đã biết. Tuyệt đối không lầm được, cuối cùng cũng tìm được tiểu thiếu gia. Phu nhân niệm kinh là để cầu phúc cho tiểu thiếu gia, hy vọng y có thể khỏe mạnh bình an."
Lương Hữu Vinh vuốt mặt nhẫn trên ngón tay cái, nửa ngày mới mở miệng nói: "Ngôn Tu, là tên của tiểu đệ sao? Ta tới sao không gặp được y. Y là người như thế nào, lớn lên giống ai?"
Từ thị cười nói: "Tiểu thiếu gia diện mạo anh tuấn, y một khuôn đúc ra với phu nhân lúc trẻ. Nghe nói người nhận nuôi y chính là một cử nhân lão gia, hai vợ chồng cử nhân lão gia kia không có con, sau khi nhận nuôi tiểu thiếu gia đối xử với y luôn như châu như bảo, giáo dưỡng tiểu thiếu gia cực tốt, là một người văn võ song toàn. Hôm nay tiểu thiếu gia tới gặp phu nhân, chỉ đứng yên một chỗ đã thấy y là một thiếu niên lang trẻ tuổi tuấn tú, chẳng biết đã lọt vào mắt xanh của bao nhiêu khuê tú thiên kim rồi đây."
Diện mạo của Lương Hữu Vinh khá giống Ngô thị và Lương lão gia tử đã mất, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến hắn được Lương lão gia tử yêu thích nhất. Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến hắn thân là trưởng tôn lại không được Nhiếp thị thích. Bây giờ nghe thấy đệ đệ mình lớn lên giống mẫu thân, ngược lại bật cười, xem ra đệ đệ hắn là nam sinh nữ tướng, như vậy quả thật đúng là thập phần tuấn tú.
"Tiểu thiếu gia là người trọng tình nghĩa. Phu thê Triệu gia tuy rằng đã quy tiên, tiểu thiếu gia lo liệu hiếu đạo, vẫn nhận phu thê Triệu gia làm phụ làm mẫu để báo đại ân dưỡng dục. Phu nhân đồng ý rồi, tiểu thiếu gia về sau sẽ thường xuyên đến thăm phu nhân, đến lúc đó đại thiếu gia sẽ có thể gặp." Từ thị đã được Phó Văn Chiêu phân phó, nhất định không thể khiến Lương Hũu Vinh có khúc mắc với Triệu Ngôn Tu.
Lương Hữu Vinh lại nhíu mày. Lúc này vừa hay Phó Văn Chiêu đi ra, nở nụ cười nói với Lương Hữu Vinh: "Ngươi hôm nay trở về sớm thật. Đáng tiếc, ta thấy sắc trời đã tối, đường sá không dễ đi nên đã bảo đệ đệ ngươi đi về trước, bằng không vừa lúc để ngươi gặp mặt. Đệ đệ của ngươi đã tìm được, về sau ngươi làm đại ca cần phải chăm sóc nó nhiều hơn."
Lương Hũu Vinh không ngốc, nếu ngốc thì sẽ không thể tuổi còn trẻ đã ngồi đến chức quan tứ phẩm. Tuy rằng là võ quan, nhưng đừng tưởng rằng võ quan là ngu dốt, hắn cũng từng thi tú tài giành được hạng đầu, đầu óc khôn khéo lắm. Mẫu thân hắn chờ mong đệ đệ tới cỡ nào người ngoài không biết, hắn làm nhi tử chẳng lẽ còn không biết sao?
Đứa con mong nhớ nhiều năm như vậy, vừa thấy mặt, không giữ ở lại thì quả đúng là không tài nào hiểu nổi, còn sớm đã rời đi rồi. Như vậy chỉ có một khả năng, đó là đệ đệ hắn không muốn ở lại Lương gia. Nghe lời Từ thị nói, Lương Hữu Vinh hỏi: "Nương, đệ đệ có phải oán trách chúng ta đánh mất y, không chịu tha thứ cho chúng ta nên mới xa lạ như vậy không? Bằng không, cho dù vợ chồng Triệu cử nhân nuôi nấng y một hồi, nhận lại mẫu thân cũng không trở ngại y tẫn hiếu với vợ chồng Triệu cử nhân. Chúng ta cũng không phải người không nói lý, cũng sẽ không bắt y sửa họ sửa tông."
Phó Văn Chiêu lắc đầu nói: "Không thể nào, là ta không cho nó nhận lại ta. Ngôn Tu là một đứa nhỏ hiếu thuận. Nó không trách ta, nhưng nếu như nó nhận lại ta, vậy thì tất nhiên phải nhận lại cả cha ngươi. Chúng ta năm đó đã đánh mất y một lần, nhưng tốt xấu y vẫn còn có mệnh mà sống, bình an vô sự sống đến hiện tại. Nhưng nếu như lúc trước thật sự giao cho cha ngươi, giao cho Nhiếp thị, chỉ e đệ đệ ngươi đã sớm không còn. Cha ngươi làm người như vậy, ta làm sao có thể yên tâm để cho Ngôn Tu nhận lại dưới danh nghĩa của hắn. Nói không chừng lúc nào đó, hắn lại muốn hại đệ đệ ngươi một lần nữa."
Lương Hữu Vinh là con trai bà nên bà hiểu rất rõ tính tình của hắn. Nếu biết được thái độ của Triệu Ngôn Tu đối với bà là như thế này, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, Lương Hữu Vinh vẫn sẽ thay bà bất bình. Nhưng bà không hy vọng giữa hai đứa con trai của mình có khúc mắc, Triệu Ngôn Tu của bà đã thiệt thòi nhiều năm như vậy, thật vất vả mới tìm về được, bà đương nhiên muốn đại nhi tử chăm sóc nhiều hơn, không để cho người khác bắt nạt.
Vừa nhắc đến Lương Bồi Đống, Lương Hữu Vinh lại không biết nên nói thế nào cho phải. Mẫu thân hắn hận phụ thân tới cỡ nào hắn vẫn luôn biết. Vì thế nên lời này Lương Hữu Vinh vẫn tin. Hơn nữa mặc kệ Triệu Ngôn Tu họ Triệu hay họ Lương thì bọn họ vẫn là cùng một mẹ đẻ ra, chỉ cần mẫu thân hắn đồng ý, hắn làm huynh trưởng đương nhiên không ý kiến.
Phó Văn Chiêu nhìn Lương Hữu Vinh nói: "A Vinh à, nương có lỗi với đệ đệ của ngươi. Nó lớn đến ngần này, ta không bỏ ra nửa phần sức lực. Ta già rồi, về sau cũng không chăm sóc y được cái gì, chỉ có thể trông cậy vào ngươi để mắt đến y chút. Nghe cữu cữu của ngươi nói y võ công rất tốt, đáng tiếc lúc trước vì báo thù cho phu thê cử nhân Triệu gia mà lưu lại cái tội danh ngỗ nghịch. Tộc nhân Triệu gia đó bắt nạt đệ đệ ngươi không nơi nương tựa, còn đổ oan cho nó, ta nghĩ thôi đã thấy đau lòng. Nếu không hiện giờ nó cũng đã tham gia võ cử, có viên chức. Ngươi xem, ngươi có thể chuẩn bị một chút cho đệ đệ của ngươi tham gia võ cử, về sau cũng ở ngay vệ sở của các ngươi giữ chức quan nhỏ."
Khác với thái độ của Phó Văn Duệ trước việc Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu ở bên nhau, Phó Văn Chiêu lựa chọn phương thức càng thêm kín đáo lại không trực tiếp khiến cho Triệu Ngôn Tu phản cảm. Trước kiếm cho Triệu Ngôn Tu cái viên chức, từng bước một kéo dài chênh lệch giữa y và Tống Thiêm Tài.
Thăng quan phát tài chết lão bà, tuy rằng lý lẽ thô thiển, nhưng lại rất thực tế. Chờ sau khi Triệu Ngôn Tu thân phận ngày càng cao, Tống Thiêm Tài còn có thể yên tâm tiếp tục ở bên Triệu Ngôn Tu sao? Nếu đến mức đó mà bọn họ vẫn ở bên nhau, có viên chức cộng thêm quyền thế, trong đoạn cảm tình này Triệu Ngôn Tu cũng sẽ không ăn thiệt.