Vĩnh Nhạc trấn là một thị trấn nhỏ, vì thế đương nhiên, nhà giàu mới nổi có kiếp trước ngợp trong vàng son như Tống Thiêm Tài nhìn Vĩnh Nhạc trấn cũng bèn cảm thấy tương đối bình thường. Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến cho Tống Tiểu Bảo vừa mới tỉnh ngủ thích mê, mắt nhỏ dáo dác nhìn khắp nơi, chỉ hết cái này tới cái kia hỏi Tống Thiêm Tài. Cách cục của Vĩnh Nhạc trấn cũng giống các thành trấn khác, đông quý nam phú tây bình bắc nghèo, dù có hỗn tạp thì cũng rất ít. Tửu lâu của Đỗ chưởng quầy mở ở phía nam phố Nam Phúc, là con phố phồn hoa nhất trấn trên.
Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi hôm nay còn mang theo các loại sơn quả sơn trân hồng lê mới hái tới chỗ Đỗ chưởng quầy bái phỏng một hồi, Vạn thị còn gửi đồ nhờ Trần Quế Chi mang cho Tống Thiêm Kim. Vì thế, xe bò của Tống Ngưu Đầu trực tiếp dừng ở cửa sau tửu lâu Phúc Mãn của Đỗ chưởng quầy. Tống Thiêm Kim tinh mắt, chỉ liếc một cái đã nhìn thấy mấy người Tống Đại Sơn, nói với tiểu nhị bên cạnh một câu rồi lập tức ra tiếp đón bọn họ.
Tống Tiến Bảo cũng thấy. Từ sau khi Tống Thiêm Kim đến cái tửu lâu này, Tống Tiến Bảo lập tức cảm thấy cuộc sống cực kì khó thở, không hài lòng đủ điều, nơi chốn không thuận tay. Trong lòng gã hiểu rõ, Trần Quế Chi đưa Tống Thiêm Kim đến đây e là vì chuyện Tống Đại Bảo lần trước đã chọc phải họa, cố ý làm gã khó coi.
Tống Tiến Bảo cảm thấy cho dù gã và Phùng Kim Hoa có làm cái gì không tốt đi chăng nữa, bị đuổi khỏi Tống gia cũng coi như là phạt rồi. Hơn nữa, hắn còn để lại hơn phân nửa số tiền của mình cho Tống Đại Sơn bọn họ dưỡng lão, còn tưởng rằng Tống Đại Sơn dù thế nào cũng sẽ không khó xử một đứa nhỏ. Rốt cuộc, chung sống nhiều năm như vậy, Tống Đại Sơn tâm địa như thế nào, Tống Tiến Bảo trong lòng vẫn rất rõ ràng. Đối với một đứa trẻ xa lạ nhìn đáng thương cũng đều có thể giúp một phen, huống chi là Tống Đại Bảo một tay Tống Đại Sơn nuôi lớn. Nhưng sự thật lại nằm ngoài dự kiến của gã. Cùng ngày Tống Đại Sơn đã tự tay đưa Đại Bảo về, cứ như tất cả yêu thương dành cho Đại Bảo trước kia đã biến mất không còn một mảnh.
Trần Quế Chi còn đứng ở bên cạnh âm dương quái khí chỉ cây dâu mà mắng cây hòe gã và Phùng Kim Hoa. Tống Đại Sơn vậy mà chỉ đứng nghe, không ngăn cản lấy nửa lời. Cuối cùng, Trần Quế Chi còn ngại chưa đủ tàn nhẫn với bọn họ, đưa Tống Thiêm Kim vào tửu lâu ra oai phủ đầu với gã. Tống Tiến Bảo bây giờ không thể không tin lời Phùng Kim Hoa, Tống Đại Sơn vẫn luôn giả nhân giả nghĩa với gã, hy vọng gã có thể làm trâu làm ngựa cho Tống Thiêm Tài. Thấy Tống Thiêm Tài phải về trồng trọt, hắn lập tức mong chờ bọn họ làm sai, dễ bề danh chính ngôn thuận đuổi bọn họ đi, không tranh giành gia sản với Tống Thiêm Tài.
Bọn họ bị người Tống gia tính kế, đặc biệt là hiện giờ, một nhà ba người chỉ có thể chen chúc trong một căn nhà nhỏ ở phố tây. Phùng Kim Hoa và gã liều mạng làm việc cũng chỉ mới khó khăn duy trì được ấm no, Tống Đại Bảo ngay cả canh trứng cũng không được ăn. Nếu như còn ở Tống gia thôn, cho dù phân gia với Tống Thiêm Tài chỉ được bốn năm mẫu đất cũng so với cuộc sống hiện tại khá hơn rất nhiều. Ít nhất, ăn ở đều không phải tiêu tiền, hơn nữa, tiền bạc Phùng Kim Hoa và gã dành dụm sẽ không bị Tống Đại Sơn bọn họ mượn cơ hội lấy đi.
Đặc biệt, thấy Tống Thiêm Kim ngày càng được Đỗ chưởng quầy coi trọng, Tống Tiến Bảo cảm thấy hắn ở cái tửu lâu này đã có chút không đặt nổi chân. Thậm chí, Tống Tiến Bảo còn hoài nghi Tống Thiêm Kim bàn lộng thị phi, làm gã cảm thấy ánh mắt người xung quanh nhìn mình đều trở nên khác thường. Hiện giờ, phu thê Tống Đại Sơn còn tới thăm Tống Thiêm Kim, gã không biết nên đi ra ngoài hay là không thì tốt hơn.
Đi ra ngoài, Trần Quế Chi kia há mồm là sẽ không buông tha cho người, đến lúc đó dưới tình huống mọi người không hiểu rõ, Phùng Kim Hoa trước đây lại mắc lỗi, Tống Tiến Bảo cảm thấy thanh danh của gã cũng khó giữ được, như vậy về sau làm sao còn tiếp tục ở tửu lâu. Không ra ngoài, sơ sẩy một cái là bị người ta nói thành vong ân phụ nghĩa, ngay cả cha mẹ nuôi tới cũng không lộ mặt.
Đang do dự, Đỗ chưởng quầy từ trong phòng bếp bước ra. Nghe tiểu nhị báo vợ chồng Tống Đại Sơn tới, hắn định ra tiếp đón. Rốt cuộc đã nhiều năm có giao tình như vậy, Tống Đại Sơn còn từng có ân với hắn, hắn tự nhận không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, đối đãi với Tống Đại Sơn đều coi trọng hơn so với người khác. Bằng không, một đứa con nuôi của Tống gia như Tống Tiến Bảo sẽ không thể trở thành tiểu nhị thợ cả ở tửu lâu, quản lí các tiểu nhị khác.
Đỗ chưởng quầy thấy Tống Tiến Bảo không ra ngoài tiếp đón vợ chồng Tống Đại Sơn, trong lòng khựng lại một chút. Lúc Trần Quế Chi đưa Tống Thiêm Kim tới chỗ Đỗ chưởng quầy, Đỗ chưởng quầy đã cảm thấy Tống Tiến Bảo e là đã xảy ra chuyện gì đó với vợ chồng Tống gia. Mà dựa vào hiểu biết của hắn đối với Tống Đại Sơn, bên sai thế nào cũng là Tống Tiến Bảo.
Chẳng qua đây là việc nhà của người ta, Đỗ chưởng quầy cũng không quá để ý. Nhưng bây giờ nhìn Tống Tiến Bảo ngay cả vợ chồng Tống Đại Sơn tới cũng không thèm ra đón, trong lòng bèn cảm thấy không thoải mái. Tống Đại Sơn đối với người con nuôi này như thế nào, Đỗ chưởng quầy đương nhiên biết. Nếu như ngay cả hai lão phu thê Tống gia có ân dưỡng dục với Tống Tiến Bảo cũng không thể khiến gã có lòng biết ơn, người như vậy, Đỗ chưởng quầy trong lòng phải đánh giá lại một phen.
Trong lòng luân chuyển mấy hồi, trên mặt Đỗ chưởng quầy vẫn hòa khí nói với Tống Tiến Bảo: "Tiến Bảo, cha mẹ ngươi tới, khẳng định là đưa đồ ăn cho ngươi. Đi, cùng ta ra ngoài xem, nói không chừng chưởng quầy ta đây cũng có thể dính thơm lây."
Tống Tiến Bảo cứng đờ người, đầy vẻ xấu hổ nói: "Vợ ta không hiểu chuyện, chọc cha mẹ không vui. Ta không có bản lĩnh quản được chính vợ mình, hổ thẹn đi gặp cha mẹ." Nói đoạn không dám ngẩng đầu, vẻ mặt thẹn thùng áy náy.
Đỗ chưởng quầy không nói gì nữa, nét cười phai nhạt. Trong lòng lại so đo một phen, khoan dung nói: "Tiểu bối nhà ai mà không phạm sai lầm, làm cha mẹ chẳng lẽ còn có thể so đo với ngươi. Tới, đi theo ta, ta giúp ngươi nói lí với Tống lão ca."
Tống Tiến Bảo nghe Đỗ chưởng quầy nói, trong lòng càng thêm mất tự nhiên. Chính vì là con nuôi, bị bắt được nhược điểm Trần Quế Chi làm sao chịu buông tha gã, nào còn có thể không cùng gã so đo. Tống Tiến Bảo cảm thấy nếu như kẻ phạm sai lầm là Tống Thiêm Tài, Trần Quế Chi e là ngay cả rắm cũng không đánh lấy một cái. Nói đến nói đi, vẫn là do mình không phải bọn họ sinh ra, bọn họ cũng chưa từng coi mình như con đẻ.
Chẳng qua, Đỗ chưởng quầy đã nói đến vậy rồi, Tống Tiến Bảo đành phải căng da đầu đi theo ra ngoài.
Tống Đại Sơn không quá biết ăn nói, đối với Tống Thiêm Kim cũng chỉ có mấy câu: "Làm cho tốt", "Cần mẫn chút", "Đừng lười biếng". Trần Quế Chi thì khá hơn, nhưng cũng chỉ thêm hai câu khô cằn: "Nói ít làm nhiều", "Ăn nhiều chút, mặc ấm chút". Nếu ai không quen biết còn tưởng rằng hai người là chủ nợ cơ, ba câu không rời làm việc nhiều.
Tống Thiêm Kim rất cảm kích Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi giúp hắn tìm một công việc tốt, vì thế cũng nhiều thêm vài phần yêu thích Tống Tiểu Bảo, đón Tống Tiểu Bảo từ trong tay Tống Thiêm Tài, dỗ nó: "Tiểu Bảo, chờ lát nữa tiểu thúc sẽ lấy điểm tâm ngon cho ngươi, lại bảo đại sư phụ ở hậu đường làm cho ngươi một cái đùi gà lớn. Đi, đi cùng tiểu thúc."
Một cái tay khác còn giúp Trần Quế Chi xách cái bao tải, Tống Thiêm Tài tiếp nhận cái sọt của Tống Đại Sơn, cùng nhau đi vào tửu lầu. Đỗ chưởng quầy vừa tới đã hô lên với Tống Đại Sơn: "Tống lão ca, quý hoá quá quý hoá quá. Chúng ta đã lâu không gặp. Đây là tú tài công nhà ngươi đúng không? Quả là tuấn tú lịch sự."
Tống Đại Sơn vội vàng dừng tay nói: "Đỗ chưởng quầy, ngươi quá khen. Mấy năm nay Đỗ chưởng quầy chiếu cố Tiến Bảo nhà ta rất nhiều, giờ lại đến lượt Thiêm Kim phải phiền toái ngươi. Ta thật sự không biết nên làm thế nào để cảm tạ, mấy thứ này là thổ sản chúng ta mới hái từ đỉnh núi nhà mình, mang đến cho ngươi một ít, mong rằng ngươi không ghét bỏ."
Tống Thiêm Tài cũng nho nhã lễ độ chào hỏi Đỗ chưởng quầy. Trần Quế Chi nghe Tống Đại Sơn còn thay Tống Tiến Bảo lấp liếm bèn có chút không vui. Nhưng thấy Tống Đại Sơn nhìn nàng chằm chặp, ngẫm lại cũng đành không lên tiếng. Bên ngoài, nàng vẫn luôn rất cho Tống Đại Sơn mặt mũi.
Tống Tiến Bảo đứng cách Đỗ chưởng quầy không xa, nghe Tống Đại Sơn nói, trong lòng vui vẻ, trên mặt lập tức không còn vẻ khổ ải như lúc trước. Nhưng hắn lại chưa từng nghĩ, Đỗ chưởng quầy là người phương nào, Tống Đại Sơn càng nói đỡ cho Tống Tiến Bảo, hành vi của Tống Tiến Bảo lại càng có vẻ không đúng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Tống Thiêm Tài không buồn bực với Tống Đại Sơn mềm lòng. Đôi khi, người hiền lành không tự giác hố người hiệu quả mới là đỉnh nhất. Tỷ như, bị Tống Đại Sơn tốt bụng hố như vậy, tin chắc ấn tượng của Đỗ chưởng quầy dành cho Tống Tiến Bảo sẽ tụt dốc không phanh.
Sự thật cũng quả đúng là như thế. Đỗ chưởng quầy vừa nói chuyện với Tống Đại Sơn vừa quan sát vẻ mặt của người xung quanh. Trần Quế Chi không vui, Tống Thiêm Tài mặt không đổi sắc cùng bộ dáng Tống Tiến Bảo may mắn thở dài nhẹ nhõm một hơi đều bị hắn thu hết vào đáy mắt.
Tống Tiến Bảo tới hô câu: "Cha, nương."
Tống Đại Sơn đáp lại, Trần Quế Chi lại coi như không nghe thấy. Đỗ chưởng quầy cười hoà giải nói: "Tiến Bảo, ta ở chỗ này nói chuyện với cha ngươi một lúc. Ngươi tới phòng bếp thúc giục đầu bếp đừng chậm trễ đồ ăn của các khách nhân."
Tống Tiến Bảo gật đầu, thuận thế đi ra sau bếp. Đỗ chưởng quầy ở trong lòng lắc đầu, thầm nghĩ: Trước kia còn cảm thấy Tống Tiến Bảo này chất phác thành thật, không nghĩ tới người thành thật lại không thành thật. Ai, cũng may Tống lão ca còn có một nhi tử thân sinh, không sợ về sau không có chỗ dựa vào.
Tống Đại Sơn mang đồ đến, chào hỏi Đỗ chưởng quầy xong bèn lập tức phải đi mua trâu, mặc cho Đỗ chưởng quầy giữ thế nào cũng không ở lại. Cuối cùng, Đỗ chưởng quầy gói cho Tống Đại Sơn một con gà nướng và một miếng thịt quay, còn cho Tống Tiểu Bảo một ít điểm tâm mới thả bọn họ đi.
Tống Thiêm Tài bèn thừa dịp quan sát toàn bộ tửu lâu từ trong ra ngoài một lượt, trong lòng cũng nắm được đại khái cách vận hành của tửu lâu nơi này. Giờ mới phát hiện, hắn vội tới vội lui, thế mà ngay cả thực đơn nước trà điểm tâm cũng chưa làm. Quả nhiên, quá nhiều việc khiến hắn vội tới mê đầu. Nhìn một đám tiểu mộc bài treo ở trên quầy, Tống Thiêm Tài không thể không thừa nhận, trí tuệ của cổ nhân đúng là không thể khinh thường.
Cáo biệt Đỗ chưởng quầy xong, trong tay Tống Tiểu Bảo lập tức nhiều thêm một cái đùi gà lớn Tống Thiêm Kim mua cho, bao bằng giấy dầu. Trần quế chi vốn dĩ định mang về mới cho Tống Tiểu Bảo ăn, nhưng Tống Đại Sơn và Tống Thiêm Tài đều rất cưng chiều trẻ con, thấy Tống Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào đùi gà, bọn họ bèn trực tiếp đưa cho Tống Tiểu Bảo gặm.
Tống Tiểu Bảo lấy được đùi gà nhưng không ăn trước, mà giơ lên bắt Tống Thiêm Tài ăn. Tiểu bộ dáng còn đặc biệt nghiêm túc, ra vẻ Tống Thiêm Tài không ăn, nó cũng không thèm ăn. Tống Thiêm Tài giả vờ cắn một miếng, trong lòng cảm thán, đứa con trai này quả là không uổng công yêu thương.
Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn cũng được Tống Tiểu Bảo giơ lên bắt ăn, hai lão cũng đều giả vờ ăn một miếng, khóe miệng lại cười như hoa nở, còn ngọt hơn cả ăn mật. Tống Thiêm Tài bởi vì không phải là độc nhất nên trong lòng hơi ghen tuông. Nhưng tưởng tượng nhi tử hiếu thuận như vậy là bởi vì mình dạy dỗ tốt, hắn lại trộm vui vẻ trở lại.
Ở trước cửa chợ phố tây có bán trâu, giá cả chỗ đó cũng rẻ hơn phố nam bên này nhiều. Cho nên, Trần Quế Chi từ phố nam cho đến phố tây đều không mua thứ gì. Cũng may Tống Tiểu Bảo bị đùi gà hấp dẫn lực chú ý, vùi đầu gặm, ngược lại không quấy đòi mua linh tinh, khiến Trần Quế Chi nhẹ nhàng thở ra. Nhi tử của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là tiêu tiền quá phung phí, còn có cả một Tống Đại Sơn nghèo nhưng hào phóng ở bên cạnh ứng phó, nếu như tôn tử thật sự muốn cái gì, người làm nãi nãi như nàng quả thật không dễ ngăn cản.
Vừa đến phố tây, Tống Thiêm Tài đã cảm thấy có vẻ náo nhiệt hơn phố nam một chút. Chỉ là ở đây, người đi đường ăn mặc rõ ràng không có thể diện bằng phố nam. Trong trí nhớ của Tống Thiêm Tài tuy rằng có hình ảnh này, nhưng thật sự tiếp xúc hắn vẫn cảm thấy mới lạ, hứng thú bừng bừng nhìn vô số cửa hàng đủ loại đủ kiểu.
Tống Tiểu Bảo rốt cuộc ngẩng đầu, ăn no căng bụng, cái miệng nhỏ bóng nhẫy vô cùng tùy ý cọ cọ lên người Tống Thiêm Tài, in lên vai Tống Thiêm Tài hai vết dầu. Trần Quế Chi vội tìm cái khăn lau tay lau miệng cho Tống Tiểu Bảo. Nàng cẩn thận nhìn sắc mặt Tống Thiêm Tài, thấy hắn vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra, nàng mới sâu sắc cảm thấy nhi tử của mình từ sau khi Lưu Thải Liên bỏ đi, đối với Tiểu Bảo coi như thương yêu đến tận tâm khảm. Một người thích sạch sẽ như vậy, bị Tiểu Bảo cọ bẩn vẫn như cũ chưa từng lạnh mặt lấy một lần, quả thật là đã trưởng thành, hiểu được trách nhiệm của người làm cha.
Tống Tiểu Bảo hoàn toàn không cảm thấy hành vi coi quần áo của cha làm giẻ lau có bất cứ điều gì không ổn. Nó được Tống Thiêm Tài ôm, ló đôi mắt ra ngắm nhìn mọi vật trên phố tây. Cây quạt, con quay, tượng đất, mặt nạ, các sạp hàng nhỏ đủ loại màu sắc hình dạng, rực rỡ muôn màu khiến đôi mắt Tống Tiểu Bảo nhìn thế nào cũng không đủ.
Nó chỉ vào một cái tượng đất nhỏ nói: "Cha, tượng đất." Mắt nhỏ lập tức dính chặt lên đó không dời.
Tống Thiêm Tài bị tiểu bộ dáng đáng yêu của Tống Tiểu Bảo làm cho mềm nhũn, bàn tay vung lên, cho nó tự chọn thích cái nào thì mua cái đó. Tống Đại Sơn là người biết nhìn trâu nhất trong Tống gia, Trần Quế Chi bèn để Tống Thiêm Tài và Tống Tiểu Bảo dạo chơi quanh phố tây, còn mình thì theo Tống Đại Sơn đi mua trâu, sợ Tống Đại Sơn mềm lòng coi tiền như rác.
Đây cũng đúng với tâm ý của Tống Thiêm Tài. Hắn chủ yếu là muốn nhìn xem hiện tại có những loại thức ăn gì, trong lòng nắm rõ mới có thể làm ra mấy món mới lạ, đặc sắc cho quán trà.
Quầy đồ ăn ở phố tây lớn lớn bé bé có khoảng mười mấy nhà, từ bánh bao đến mì sợi cái gì cần có đều có. Thậm chí ngay cả miến tiết vịt với sủi cảo cũng có nhà mở, nghe đồn là từ kinh thành truyền đến, làm Tống Thiêm Tài cảm thấy 囧, đồng thời cũng tâm huyết dâng trào mua một bát ăn thử.
*Miến tiết vịt:
*Sủi cảo:
Mùi vị bình thường, cũng không ngon bằng hắn từng ăn ở hiện đại, quan trọng nhất chính là không có tương ớt, chỉ thả ớt khô trong canh, vị cay không tiết ra được. Canh này cũng không phải canh vịt, Tống Thiêm Tài ăn thử thì cảm thấy là canh xương hầm, miến cũng chỉ gắp mấy đũa là hết. Chẳng qua nó dù sao cũng gợi ra ý tưởng cho Tống Thiêm Tài, canh miến này làm vừa nhanh vừa tiện lợi. Nếu mùa đông gọi một bát, lại làm cay một chút, ăn xong cả người đổ mồ hôi vừa ấm người lại vừa no bụng, còn không phải là một món ăn chiêu bài sao.
Cho nên, Tống Thiêm Tài bèn cố ý vô tình hỏi chủ quán miến này mua từ đâu. Chủ quán nói cho Tống Thiêm Tài, miến này được nhập từ Tuyền Châu, chỉ có tiệm tạp hoá Ngô ký đằng kia mới bán. Một cân miến tận mười hai văn tiền, cho nên cái sạp nhỏ này cũng không kiếm được bao nhiêu tiền lời.
Tống Thiêm Tài trong lòng vừa động. Miến còn không phải là làm từ bột khoai lang đỏ sao? Nhà hắn không trồng, nhưng Tống gia thôn có không ít nhà trồng. Hai văn tiền có thể mua một rổ khoai lang đỏ, mười hai văn tiền một cân miến, nếu như tự mình làm miến, tuy rằng là tiền trinh nhưng cũng là tiền không phải sao.
Sảng khoái thanh toán tám văn tiền, bế Tống Tiểu Bảo lên tính toán tiếp tục đi dạo, Tống Thiêm Tài cảm thấy vẫn nên ra ngoài nhiều một chút mới có thể phát hiện thương cơ.