Mọi người nghe Tống Đại Sơn nói có lý có tình, cũng đều gật đầu kêu phải. Lí chính mở miệng nói: "Cha Thiêm Tài, ngươi nói có lý. Phùng thị làm ra ác hành như vậy đã phạm vào thất xuất, bị hưu cũng là xứng đáng. Rốt cuộc, giữ lại một kẻ tâm tư bất chính như thế ở Tống gia là họa không phải phúc. Ngươi là chủ của Tống gia, tuỳ ngươi quyết định đi."
Phùng Kim Hoa bị bộ dạng đòi sống đòi chết của Trần Quế Chi vừa rồi làm cho ngây ngẩn, nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao mẹ chồng vẫn luôn thích giả vờ lại không cần mặt mũi như vậy. Trần Quế Chi không phải chướng mắt nhất là la lối khóc lóc sao? Nhưng hành vi vừa rồi so với ả còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần, đạp nát cục diện ả vất vả xây dựng không còn một mảnh.
Mà khi nghe được Tống Đại Sơn muốn hưu mình, trong mắt ả mới chân chính tràn ngập kinh hoàng cùng sợ hãi, lớn tiếng khóc ròng: "Cha chồng, ta biết sai rồi, ngươi không thể hưu ta. Bằng không, ta chỉ còn duy nhất một con đường chết. Xem ở mặt mũi Đại Bảo, ngươi tha cho ta lần này đi, ta cầu xin ngươi. Nương, ta sai rồi, ngươi đánh ta cũng được, mắng ta cũng tốt, nhưng ngàn vạn đừng khiến cho Đại Bảo không còn mẹ ruột."
Trong lúc nói chuyện, Phùng Kim Hoa quỳ đến trước mặt Trần Quế Chi, lôi kéo tay áo Trần Quế Chi van nài. Trần Quế Chi hất tay ả ra, lạnh lùng nói: "Ngươi cầu xin ta cũng vô dụng, ta sẽ không để một kẻ muốn hại con ta ở lại Tống gia đâu. Lúc ngươi trộm tiền, hại Thiêm Tài thì nên biết sẽ có một ngày như hôm nay. Bây giờ mới nghĩ đến đứa nhỏ không nương đáng thương, nhưng nếu như Thiêm Tài thật sự không còn, Tiểu Bảo nhà ta cũng sẽ trở thành không cha không mẹ. Không có ngươi, Đại Bảo vẫn còn có một người cha ruột, ngươi nên thấy đủ đi."
Lưu thị dù thế nào cũng không thể để khuê nữ nhà mình bị hưu, mụ còn có một nhi một nữ chưa kết hôn đâu. Nếu như con gái bị hưu trở về, về sau nhà mụ ở trong thôn sẽ không còn dám ngẩng đầu, con trai và con gái út cũng đừng mong nghĩ tới chuyện tìm được mối nhân duyên nào tốt đẹp.
Lưu thị thọc thọc Phùng Đại Thành bên cạnh, cho một cái ánh mắt. Phùng Đại Thành xấu hổ nói với Tống Đại Sơn: "Ông thông gia, ngươi đừng nóng giận. Đều tại kẻ làm cha này không dạy dỗ con gái cẩn thận, đều tại ta không tốt. Nhưng Kim Hoa còn trẻ, Đại Bảo tuổi tác lại nhỏ, không có mẹ ruột ở bên, cuộc sống về sau phải làm sao bây giờ? Ngươi coi như thương xót cháu nội, tha cho nó lần này đi. Muốn đánh muốn phạt đều tùy ngươi, chỉ cầu ngươi thương xót, chớ nên huỷ hoại cả đời Kim Hoa."
Trần Quế Chi cười nhạo nói: "Phùng Đại Thành, ngươi bây giờ nói thật dễ nghe. Phùng Kim Hoa đã sớm nói chuyện trộm tiền dưỡng lão của chúng ta cho vợ ngươi, ta cũng không thấy vợ ngươi lấy cương vị trưởng bối ra dạy ả quy củ. Thế nào, lúc trước con gái làm sai không biết dạy, bây giờ còn có mặt mũi tới khuyên nhủ? Một người con dâu dám trộm tiền dưỡng lão của cha mẹ chồng, dám mưu hại em chồng, cho con trai của ngươi cưới, làm cha mẹ chồng ngươi có muốn không?"
Lưu thị nhìn một vòng, chỉ có thể nói với Tống Tiến Bảo: "Con rể à, Kim Hoa nó ngàn không tốt vạn không tốt, nhưng tâm tư dành cho ngươi và Đại Bảo trước nay đều là tốt. Ngươi cũng từng phải chịu nỗi khổ không nương, Đại Bảo còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm khiến cho Đại Bảo về sau không có mẫu thân, bị mẹ kế khắt khe sao."
"Đương gia, ta sai rồi, là ta nhất thời hồ đồ. Cha mẹ chồng vẫn luôn thiên vị em chồng, ta thương xót ngươi và Đại Bảo ở trong nhà lúng túng, nhất thời tức giận không phục nên mới làm sai. Đương gia, ngươi tha cho ta lần này đi, ta sai rồi, ta sai rồi." Phùng Kim Hoa cầu xin Tống Tiến Bảo.
Tống Tiến Bảo biết được Phùng Kim Hoa đang chuẩn bị một mình gánh vác toàn bộ mọi chuyện. Gã nhắm mắt, nghĩ đến Phùng Kim Hoa đối với gã xác thật rất tốt, Tống gia đãi gã lại không có thiệt tình. Xảy ra chuyện lần này, nhìn thái độ của Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi, bọn họ e là cũng sẽ không để cho gã có kết cục tốt đẹp. Nếu đã vậy, còn không bằng người một nhà bọn họ chung sống đoàn viên cùng nhau sinh hoạt.
Sau khi quyết định xong, Tống Tiến Bảo nói với Tống Đại Sơn: "Cha, Kim Hoa dù không tốt, nhưng nàng đã sinh cho ta một mụn con, mấy năm nay ở Tống gia cũng lo liệu chu đáo. Ta không thể khiến con mình không có nương, còn xin cha tha cho nàng lần này, về sau, nàng sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Kim Hoa tính tình liệt như vậy, nếu thật sự hưu nàng thì chẳng khác gì muốn lấy mạng nàng. Cha, nàng dù có phạm đại sai thì cũng không đến tội chết."
Phùng Kim Hoa nghe lời Tống Tiến Bảo trước mắt sáng ngời, lập tức nói: "Ta không sống nữa, nếu như bị hưu, ta sẽ lập tức treo cổ trước cửa Tống gia, để cho mọi người nhìn xem Tống gia bức tử con dâu như thế nào."
Tống Đại Sơn lạnh lùng nhìn về phía Tống Tiến Bảo, dường như chưa từng quen biết đứa nhỏ mình đã nuôi mười mấy năm này. Hắn trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng mở miệng nói: "Ngươi thật sự muốn ở cùng một chỗ với người này?"
Trên mặt Tống Tiến Bảo hiện lên khó xử, chậm rì rì mở miệng: "Ta không thể nhìn chính nương của con mình đi tìm chết. Cha, ngươi tạm tha cho nàng đi."
Tống Đại Sơn bốp một tiếng cho Tống Tiến Bảo một bạt tai, lạnh lùng nói: "Hay cho câu không thể nhìn nương của con mình đi tìm chết. Ngươi biết thương vợ ngươi, nhưng ngươi lại có thể trơ mắt nhìn em trai ngươi đi tìm chết. Thật đúng là hảo nhi tử, hảo nhi tử của ta. Tống Đại Sơn ta sau này coi như không có đứa con như ngươi. Mang theo vợ con của ngươi cút đi. Ta không có đứa con nào lòng dạ lại nhẫn tâm như vậy. Vốn dĩ ta luôn tự an ủi mình, ngươi chỉ là sợ vợ nhưng vẫn là tốt, bây giờ mới hiểu được quả nhiên không phải thân sinh thì dưỡng không thân. Các ngươi cả ngày soi mói ta thiên vị đệ đệ ngươi, ta đây hôm nay liền nói cho các ngươi biết, ta có lỗi với nó, rõ ràng thứ tốt trong nhà đều nên là của nó, nhưng ta đầu óc hồ đồ còn phân ra một phần cho con sói mắt trắng nhà ngươi. Rõ ràng phải được ta và nương nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, kết quả lại còn phải chịu cảnh bị vợ ngươi xét nét. Ta có lỗi với nó, có lỗi với nó!"
Mọi người nghe Tống Đại Sơn nói như vậy, nghĩ tới bao năm nay hai vợ chồng già Tống gia đã tiêu pha không ít vì Tống Tiến Bảo, Phùng Kim Hoa còn nơi chốn săm soi. Mà vốn dĩ Tống Thiêm Tài mới là danh chính ngôn thuận nhất ở Tống gia lại còn phải bị bọn họ bới móc, mọi người bèn càng thêm cảm thấy vợ chồng Tống Tiến Bảo làm người không phải, vong ân phụ nghĩa.
Tống Đại Sơn nói với lí chính: "Lí chính, các vị, hôm nay nhân dịp mọi người đều ở đây chứng kiến cho Tống Đại Sơn ta. Về sau, Tống Tiến Bảo và Tống gia ta không còn nửa điểm can hệ. Lí chính, làm phiền ngươi ngày mai cùng ta tới nha môn sửa hộ tịch, dời một nhà bọn họ ra ngoài."
Tống Tiến Bảo lúc này thật sự choáng váng, sao lại đến nước bị Tống Đại Sơn đuổi ra ngoài cơ chứ? Lưu thị và Phùng Đại Thành thấy người Tống gia lời lẽ sắc bén, còn mời lí chính chứng kiến, biết được không còn khả năng lật ngược tình thế. Bọn họ đầu tiên là ngây người, lúc sau, Lưu thị phản ứng lại đầu tiên, nói với lí chính: "Khoan đã, lí chính, nếu Tống Đại Sơn không cần con rể ta, chúng ta đây có phải nên tính tính toán đến số tiền các ngươi cầm đi hay không? Đó chính là tiền mà con rể ta tích cóp mười mấy năm, các ngươi tham như vậy cũng quá kỳ cục rồi. Cứ thế đuổi bọn họ ra ngoài không xu dính túi, đây không phải muốn lấy mạng bọn họ sao?"
Trần Quế Chi đã sớm thương lượng với Tống Thiêm Tài, 73 lượng bạc này cũng không phải đều là của Trần Quế Chi. Bọn họ chỉ có 32 lượng, dư lại là của vợ chồng Tống Tiến Bảo tự mình tích cóp. Trần Quế Chi thấy nhiều tiền như vậy trong lòng lại không có vui mừng mà chỉ có tức giận.
Lúc trước Tống Thiêm Tài hơi thở thoi thóp, bà mở miệng mượn Tống Tiến Bảo mười lượng bạc để chữa bệnh cho Tống Thiêm Tài. Nhưng Tống Tiến Bảo chỉ nói là không làm chủ được, phải hỏi Phùng Kim Hoa. Mà lúc Phùng Kim Hoa biết bà muốn mượn tiền thì vừa khóc vừa nháo, nói là Tống Tiến Bảo vất vả tích cóp cũng chỉ được bảy tám lượng bạc, Trần Quế Chi còn đỏ mắt tham lam, khiến cho Trần Quế Chi mất hết mặt mũi.
Mà Tống Tiến Bảo ở bên cạnh không rên một tiếng, chỉ bày ra vẻ mặt khó xử.
Bây giờ nhìn số tiền bị lục soát ra được, Trần Quế Chi đối với Tống Tiến Bảo đã hoàn toàn rét lạnh tâm can. Bốn mươi lượng bạc, cho dù là tiền dưỡng lão của bà và Tống Đại Sơn cũng không nhiều đến như vậy. Chỉ mượn tạm mười lượng, nhưng Tống Tiến Bảo còn giả bộ khó xử, để Phùng Kim Hoa xuất đầu cự bọn họ. Chỉ hành vi như vậy cũng có thể nhìn ra thái độ của Tống Tiến Bảo đối với bọn họ rốt cuộc là như thế nào.
Dựa vào tính tình của Trần Quế Chi, số tiền này đám người Tống Tiến Bảo đừng mong lấy đi một đồng. Rốt cuộc, tiền bạc Tống Tiến Bảo mấy năm nay dùng của Tống gia so với chỗ này chỉ nhiều không ít. Nếu đã xé rách mặt, vậy đương nhiên phải lấy lại món nợ đó.
Nhưng Tống Thiêm Tài lại không nghĩ như vậy. Rốt cuộc, trong thôn chính là một xã hội có tình người. Tống gia đã đuổi Tống Tiến Bảo ra ngoài, mục đích của Tống Thiêm Tài cũng đạt được. Nếu cầm hết toàn bộ số tiền kia, có vài người e là lại sẽ thương hại phu thê Tống Tiến Bảo. Bây giờ Tống gia đã xem như thanh danh quét rác, ngàn vạn không thể để lại ấn tượng đuổi tận giết tuyệt, máu lạnh vô tình trong mắt người khác. Rốt cuộc, hắn vẫn phải tiếp tục sinh hoạt ở đây, còn có con cái cha mẹ cần nuôi dưỡng.
Trần Quế Chi cũng bị Tống Thiêm Tài khuyên phục, cho nên vừa nghe Lưu thị nói như vậy bèn lập tức trả lời: "Tống gia chúng ta cũng không phải là Phùng gia các ngươi, bạc gì cũng muốn lấy, tiền gì cũng muốn cầm. Ở đây tổng cộng có 73 lượng bạc, ta và lão nhân có 32 lượng dưỡng lão, dư lại đều là của Tống Tiến Bảo bọn họ. Nhưng nếu nó và Tống gia đã không còn quan hệ, tiền bạc chúng ta tiêu pha cho nó nhiều năm như vậy có phải cũng nên tính toán lại cẩn thận hay không?"
Lưu thị nghe xong trong lòng căng thẳng, không tiếp lời. Ngược lại Tống Tiến Bảo mở miệng nói: "Nương, ngài xem rồi làm đi."
"Ta lại không đảm đương nổi tiếng nương này của ngươi. Ngươi đón dâu đòi ta và cha ngươi mười lượng lễ hỏi, số tiền này ta phải lấy về. Rốt cuộc, cưới phải một phụ nhân muốn hại Thiêm Tài như vậy, số tiền này nếu ta cho không mới thật là nực cười. Còn cả tiệc rượu các ngươi thành thân tốn ba lượng bạc cùng với ngươi đi học tốn mười lượng bạc. Tổng cộng 23 lượng. Ta chỉ lấy 21 lượng, để lại 20 lượng cho các ngươi. Có 20 lượng này, các ngươi dù thế nào cũng không chết đói chết rét được. Ta cầm tiền, về sau chúng ta coi như hết, ngươi và Tống gia không còn quan hệ. Còn họ tùy ngươi muốn sửa thì sửa."
Nói đoạn, bà lấy cái rương lúc trước lục soát được ở trong phòng Phùng Kim Hoa ra, đếm hai mươi lượng bạc bỏ vào, ném xuống dưới chân Phùng Kim Hoa.
Phùng Kim Hoa vội vàng nhặt cái rương lên, định nói gì đó với Trần Quế Chi thì bị Tống Tiến Bảo ngăn cản.
Mọi người thấy Tống Tiến Bảo làm vậy, ấn tượng bị phá huỷ vừa rồi thoáng tốt hơn một chút. Rốt cuộc, Tống Tiến Bảo vẫn chưa phải hỏng hết toàn bộ.
Tống Thiêm Tài lúc này lại mở miệng nói với lí chính: "Lí chính, tiểu chất may mắn trúng tú tài, nhưng lại vẫn chưa làm được cái gì cho thôn. Lí chính và các vị thúc bá trong thôn đều chiếu cố ta từ nhỏ đến lớn, ta trúng tú tài đương nhiên phải vì thôn làm chút chuyện nhỏ."
Trần Quế Chi đã sớm biết được kế hoạch của Tống Thiêm Tài. Nàng đếm số tiền còn lại, đưa năm mươi lượng qua. Tống Thiêm Tài tiếp nhận đặt vào trong tay lí chính nói: "Đây là năm mươi lượng bạc, làm phiền lí chính giúp người trong thôn đặt mua sáu mẫu ruộng nước tốt nhất làm tế điền. Hôm nay nhà ta xảy ra chuyện này e là sẽ liên lụy tới con nuôi của những nhà khác, đây là điều ta và cha mẹ không muốn nhìn thấy. Cho nên, ta muốn đặt mua sáu mẫu tế điền, như vậy về sau thu hoạch mỗi năm đặt ở chỗ lí chính, chia cho những hộ có con nuôi chút lương thực. Đương nhiên, cả bệnh tật neo đơn trong thôn cũng đều có thể trợ cấp chút ít cho bọn họ. Nếu như còn thừa, lí chính lại đưa lương thực tới cho những hộ gặp nạn cũng được. Ta biết lí chính làm người công bằng nhất, việc này giao cho lí chính, ta có thể yên tâm."
Mọi người không nghĩ tới Tống Thiêm Tài lại ra bút tích lớn như vậy. Tú tài cũng tốt, nhưng tế điền này mới càng thực tế hơn. Người nhà nông ai mà chẳng có lúc gặp thiên tai khó khăn, nếu được trợ giúp thì ít nhiều cũng đỡ khẩn trương hơn. Tống Thiêm Tài vừa ra chiêu này, trong lòng mọi người đều phải xem trọng ghé mắt nhìn hắn thêm một cái.
Tống Đại Sơn ban đầu cũng không biết, chẳng qua hắn là một người ưa mặt mũi. Vừa rồi Trần Quế Chi muốn khấu trừ tiền của Tống Tiến Bảo, hắn đã cảm thấy hơi mất mặt, nhưng ngại vì mình đuối lý nên khó mà nói cái gì. Nhưng bây giờ ở đây chứng kiến các vị trong thôn sôi nổi khen Tống gia hắn nhân nghĩa, không quên nguồn gốc, tâm tình Tống Đại Sơn lại trở nên tốt đẹp. Từ sau khi Lưu thị bỏ chạy, địa vị của Tống gia ở trong thôn đã xuống dốc không phanh.
Bây giờ có chiêu thức tế điền này, bắt kẻ tay ngắn cắn người miệng mềm, mọi người nhắc đến Tống gia e là đều sẽ nói một câu tốt. Tống Đại Sơn vốn dĩ lo lắng đuổi Tống Tiến Bảo đi Tống gia sẽ không còn thanh danh, về sau Tống Thiêm Tài một mình ở trong thôn đỉnh môn lập hộ e là sẽ phải chịu người ta khinh bỉ. Nhưng không nghĩ tới con trai mình quả là thông minh, tuy rằng ném tiền qua cửa sổ nhưng lại là làm việc thiện, đền bù thanh danh lúc trước. Người trong thôn dù trong lòng còn có khúc mắc nhưng cũng sẽ ngượng ngùng nói ra miệng.
Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa nhìn Tống Thiêm Tài dùng tiền của bọn họ đánh bóng thanh danh cho Tống gia, trong lòng giận nhưng không dám nói. Ban đầu Phùng Kim Hoa tính toán sinh sự đòi tiền nhưng cũng chỉ đành từ bỏ. Tiền bạc đều đã vào tay lí chính, lại còn là dùng vào việc trong thôn, bọn họ đắc tội không nổi toàn bộ người Tống gia thôn.
Trần Quế Chi rống lên giục Tống Tiến Bảo thu dọn đồ đạc, bằng không ít hôm nữa bà sẽ tự mình ném đi. Tống Tiến Bảo có suy nghĩ gì đi chăng nữa thì cũng chỉ đành cùng Phùng Kim Hoa thu dọn, trước lúc mặt trời lặn đặt chân tới Phùng gia.
Tống Thiêm Tài nhìn một nhà Tống Tiến Bảo dần dần mất dạng, trong lòng thở phào, cuối cùng cũng đuổi được người đi rồi.