Cho nên, Tống Thiêm Tài bèn không để tâm đến mấy vò rượu đó nữa. Lúc này thấy rượu gạo Vạn thị tự nhưỡng mùi hương đậm đà, vị rượu nồng hậu, rõ ràng rất được mọi người tán thưởng, Tống Thiêm Tài lập tức nhớ tới mình cũng đang ủ rượu nho. Tuy rằng có lẽ không hợp khẩu vị với người nơi này, nhưng dù sao cũng thành quả lao động của hắn đúng không.
Vì thế đến buổi tối, Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài đi ra đi vào dọn từ trong hầm ra mười bình rượu nho, mỗi bình mười cân, dùng đất đỏ vải đỏ bịt kín. Tống Thiêm Tài cầm khăn lau sạch sẽ, sau đó mới dùng dao mở nút, một luồng hương vị rượu nho thoang thoảng lập tức bay ra.
Dùng cái muôi múc rượu, màu đỏ tím nhàn nhạt cực kì xinh đẹp. Trần Quế Chi lần đầu tiên nhìn thấy loại rượu có màu thế này, lập tức hoài nghi nói: "Thiêm Tài, rượu này có phải hỏng rồi hay không, đổi cả màu rồi kìa."
Tống Thiêm Tài lập tức cảm thấy ưu thương nhàn nhạt, đây là vấn đề khác biệt mấy trăm năm đây mà, ngoài miệng giải thích: "Nương, rượu này chính là có màu như vậy, nó còn có tên là rượu vang đỏ, nghe nói nữ tử mỗi ngày trước khi ngủ uống một ly dưỡng nhan rất tốt. Rượu này nồng độ thấp, nương uống vừa thích hợp, sẽ không đau đầu, sợ cha uống rượu trắng quen rồi không quen loại này."
Tống Thiêm Tài tự mình uống trước một ngụm, cảm giác cũng không tệ lắm, nồng độ cồn so với hắn dự đoán cao hơn chút. Trần Quế Chi chỉ không để ý một cái Tống Thiêm Tài đã uống mất tiêu. Nàng lập tức lo lắng nhìn Tống Thiêm Tài, đôi mắt không nháy lấy một lần, chỉ sợ Tống Thiêm Tài có cái gì không đúng là lập tức vác lên xe bò đi gặp đại phu.
Chờ thêm một lúc, Tống Thiêm Tài không có gì bất thường, Trần Quế Chi mới xác định rượu này không thành vấn đề, quả thật đúng là màu như vậy. Được Tống Thiêm Tài khuyến khích, nàng bèn nhấp thử một ngụm, phát hiện khẩu vị nhẹ nhàng mượt mà, dư hương kéo dài, lập tức cảm thấy yêu thích. Tống Đại Sơn ngược lại xác thật uống không quen, cảm thấy giống như rượu trái cây, quá nhạt.
Triệu Ngôn Tu cũng được Tống Thiêm Tài đồng ý uống một hớp nhỏ, phát hiện cũng không sặc cổ họng, tỏ vẻ có thể tiếp thu. Một nhà năm người, tìm được hai người cùng khẩu vị với mình, Tống Thiêm Tài cảm thấy vô cùng vừa lòng. Đặc biệt là bạn nhỏ Tống Tiểu Bảo không thể tính trong hàng ngũ này, rượu của hắn coi như đạt được tán đồng và yêu thích của đa số.
Cuối cùng, Tống Thiêm Tài phân chia mười bình rượu, bốn bình cho Trần Quế Chi, hắn và Triệu Ngôn Tu mỗi người ba bình. Đồng thời hắn quyết định năm sau có thể ủ nhiều rượu nho hơn một chút, dù sao rượu để càng lâu hương vị càng ngon, cũng không sợ hỏng.
Thưởng rượu ngon, Tống Thiêm Tài cả đêm ngủ rất say.
Giữa trưa hôm sau, trước cửa nhà Tống gia xuất hiện một chiếc xe ngựa, hai nam tử mặc quần áo nha dịch từ trên nhảy xuống. Người trong thôn đều đứng xa xa nhìn ngó, không dám bước lên, trong lòng thầm nghĩ Tống gia sao lại có người trong nha môn tới.
Hai nha dịch hỏi rõ đây là Tống gia, sau đó mới bắt đầu dọn đồ đạc, vải vóc, điểm tâm cùng một số loại đồ ăn khác, chất đầy cả non nửa xe ngựa. Bọn họ nói đây là quà đáp lễ của Thái sư gia, Tống Thiêm Tài nhét cho hai vị nha dịch mỗi người một túi tiền nửa lượng bạc, nhiệt tình mời ở lại ăn cơm. Nha dịch có việc từ chối, Tống Thiêm Tài lại bắt hai con gà và hai miếng thịt lợn rừng cho bọn họ. Cuối cùng, ngẫm nghĩ, lại mang hai bình rượu nho ra cất lên xe ngựa, dặn nha dịch mang về mời Thái sư gia nếm thử.
Bây giờ Thái sư gia đã là chủ bạc, là viên chức chính thức. Hắn lại cực kì biết làm người, vì thế mới phái nha dịch tới đưa quà đáp lễ cho Tống Thiêm Tài, xem như cho Tống Thiêm Tài đủ mặt mũi. Tống Thiêm Tài cũng biết Thái sư gia sai nha dịch tới Tống gia thôn một chuyến chính là để dập tắt tâm tư xấu xa của không ít người. Cho nên hắn cũng cực kì khách khí với hai nha dịch này, đồng thời cũng giành đủ vinh quang cho Thái sư gia.
Nha dịch được chỗ tốt, vớt đủ nước béo, tràn đầy vui mừng rời đi. Nghĩ thầm: Về sau mấy việc tới Tống gia đưa lễ như này cần phải tích cực chút, chuyện tốt như vậy không thể để người khác đoạt mất.
Người Tống gia thôn nhìn nha dịch dọn không ít đồ đạc vào Tống gia, lại thấy bọn họ đối đãi Tống gia cung kính hữu lễ, trong lòng đều không khỏi nói thầm, Tống gia kết giao với quý nhân nào mà lại có thể sai cả người nha môn tới làm việc. Tống Thiêm Tài vô thanh vô tức đã có chỗ dựa cứng như vậy, chẳng trách có thể khiến cử nhân lão gia nhờ cậy hắn chiếu cố con mình.
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, người trong thôn cũng đều đặt nặng Tống gia hơn một chút. Vốn dĩ Tống Thiêm Tài là tú tài đã khiến người kiêng kị, bây giờ hắn lại có giao tình với người trong nha môn, mấy kẻ có tâm tính kế cũng đều trở nên thành thật. Dưới tình huống không bắt được nhược điểm của Tống gia, bọn họ tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Tống gia cũng không bởi vì Thái sư gia đáp lễ mà có gì bất đồng. Trần Quế Chi nhìn đồ tết trong nhà mà trong lòng phát sầu. Năm vừa rồi trong nhà tuyệt đối sẽ không có nhiều đồ như vậy, ngay cả vải vóc cũng để dành vài xấp. Nếu là trước kia, nàng khẳng định sẽ chọn một ít mang qua nhà mẹ đẻ, may cho mấy đứa cháu trai của mình bộ quần áo mới.
Nhưng bây giờ thì không. Hai đệ đệ đãi nàng như vậy, cho dù xem ở mặt mũi của nương mà không cắt đứt với bọn họ, nàng cũng sẽ không nhiệt tình như trước. Nếu cả đám không để nàng trong lòng, vậy thì nàng cũng chẳng coi những người này là cái cóc gì. Như con trai nàng đã nói, xem ai thiếu ai không thể sống.
Sinh hoạt nhà nàng bây giờ không ngừng cải thiện, nhưng mấy đứa nhỏ nhà đệ đệ đều chưa đón dâu, về sau có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, Trần Quế Chi tính toán một xu cũng không cho mượn. Để cho mấy đệ đệ của nàng nếm thử tư vị của nàng lúc trước, biết được làm tỷ tỷ cũng có khi thất vọng buồn lòng, cũng có khi giận dỗi.
Còn chỗ muội tử, Trần Quế Chi cũng không dự định cứu tế. Tục ngữ nói cứu gấp không cứu nghèo. Nàng luôn thương xót muội tử nhà mình chịu khổ chịu sở, muốn đãi nó tốt hơn, trợ cấp cho nó một chút. Nhưng muội tử của nàng trong lòng trong mắt chỉ e là cũng chưa từng có người tỷ tỷ này.
Trần Quế Chi cẩn thận suy nghĩ hành vi của Trần Quế Nguyệt, phát hiện rất nhiều năm qua nó không tiêu cho Tống gia lấy một đồng tiền. Trần Quế Chi trước đây đều lấy lí do nhà muội tử nghèo không so đo, nhưng cẩn thận nghĩ đến, chẳng qua đều là vì không để người tỷ tỷ này ở trong lòng mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, Trần Quế Chi cảm thấy nếu còn muốn tặng đồ qua đó thì chính là tự cho mình một cái tát.
Này không phải mặt nóng dán mông lạnh sao, nàng sẽ không tốn công vô ích đi làm loại chuyện ăn no rửng mỡ này đâu.
Cuối cùng, Trần Quế Chi chọn hai xấp vải màu già nhất, may cho nương mình từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài hai bộ quần áo và giày mới. Kiểu dáng đều là của người già, muốn sửa cũng không được, phòng khi hai đứa em dâu kia của nàng muốn chiếm tiện nghi của nương. Trước kia vải dệt nàng mang về nhà đều là bị may thành quần áo cho mấy cháu trai. Trần Quế Chi xót mẫu thân, nhưng đồ đã tặng, dùng như thế nào nàng cũng không dám nói gì, chỉ đành mỗi năm mang mấy bộ đồ cũ của mình qua cho nương mặc mới bớt lo.
Chẳng qua bây giờ Trần Quế Chi lại tính toán ra giêng sẽ lập tức đón nương về đây ở. Bằng không, năm nay không tặng đồ qua đó, hai đứa em dâu kia e là sẽ nói mấy câu không dễ nghe. Tuy rằng không dám tệ bạc với nương, nhưng âm dương quái khí hẳn sẽ có, với tính tình kia của nương e là sẽ chịu không nổi sống như vậy.
Nàng trước kia đối tốt với các đệ đệ em dâu cũng là vì muốn bọn họ có thể đối với nương mình tốt một chút. Bây giờ không quan tâm đến bọn họ, bọn họ nếu như dám không hiếu kính nương, nàng sẽ để nương ở luôn tại Tống gia, tát vào thể diện của hai đệ đệ và em dâu. Nếu như dám đối xử với nương nàng không tốt dù chỉ một chút, nàng sẽ lập tức đón lão thái thái về đây ở, đây là nhi tử của nàng cho nàng tự tin.
Bên kia Vạn thị lại tới nói cho Trần Quế Chi một tin tức tốt, Tống Thiêm Kim rốt cuộc sắp đính hôn.
Đối tượng còn là một cô nương trấn trên, chính là hộ nhân gia làm đầu bếp cho tửu lâu của Đỗ chưởng quầy. Đầu bếp kia họ Hồ, tên là Hồ Nhất Chước, vợ là Chu thị, sinh hai trai một gái. Đây là con gái nhỏ nhất, tên là Hồ Tiểu Ngọc, năm nay 17 tuổi, vẻ ngoài xinh xắn, làm việc cần mẫn, Vạn thị đối với nàng vừa lòng về mọi mặt.
Trần Quế Chi trong lòng có nghi vấn, nhưng không tiện hỏi, rốt cuộc, 17 tuổi mới bàn chuyện cưới hỏi quả thật là quá muộn. Vạn thị ngược lại không che giấu, kể ra hết với Trần Quế Chi. Hồ Tiểu Ngọc cái gì cũng tốt, chỉ là lúc trước từng định thân một lần, đáng tiếc vị hôn phu kia là người không phúc khí, nhiễm bệnh không qua khỏi.
Nhà kia muốn Hồ Tiểu Ngọc ôm bài vị gả vào sống quả, người Hồ gia không đồng ý. Hồ gia lại chẳng phải dòng dõi thư hương, chú ý cái này làm gì. Bắt bọn họ gả nữ nhi vào sống quả, người Hồ gia làm sao nỡ? Quan hệ giữa hai nhà lập tức trở nên căng thẳng. Cuối cùng, nhà kia thế nhưng thả ra tiếng gió nói Hồ Tiểu Ngọc mệnh quá cứng khắc phu, vì vậy mà chậm trễ cô nương này.
Hồ Nhất Chước là đầu bếp ở tửu lâu, Tống Thiêm Kim làm tiểu nhị, thường xuyên qua lại rồi quen thuộc. Thấy Tống Thiêm Kim bộ dạng đoan chính, tay chân cần mẫn, người cũng kiên định, Hồ Nhất Chước lập tức động tâm tư kén rể. Lại hỏi thăm được hai nhà Tống Đại Hải và Tống Đại Sơn thanh danh đều không tồi, hắn bèn bàn với Tống Thiêm Kim. Tống Thiêm Kim là người thật thà, trực tiếp nói ra chuyện mình khắc thê.
Tốt rồi, một người khắc thê, một người khắc phu. Hồ Nhất Chước lôi kéo Tống Thiêm Kim đi tìm thầy bói tính sinh thần bát tự của hai người, kết quả đại cát đại lợi. Vì thế, hắn lập tức bảo Tống Thiêm Kim về nhà thương lượng với cha mẹ. Vạn thị hôm qua đã đi xem mặt, cùng ngày mời bà mối định ra việc hôn nhân, tính toán chờ qua hết năm, đầu xuân là tổ chức.
Trần Quế Chi nghe xong cũng vui mừng thay cho Tống Thiêm Kim. Đây quả thực là người tốt thường gian nan. Có thể cưới cô nương trấn trên, khó trách nhà đại tẩu nàng vui thành như vậy. Tâm tư của Vạn thị Trần Quế Chi hiểu rõ, bởi vì lúc trước là chất nữ nhà mẹ đẻ của chính mình chậm trễ nhi tử, Vạn thị so với bất kì ai khác đều thương xót nhi tử hơn, cảm thấy mình đã bạc đãi nhi tử.
Hơn nữa nhàn ngôn toái ngữ trong thôn đương nhiên khiến Vạn thị nghẹn khuất, trong lòng kiên quyết phải cưới cho Tống Thiêm Kim một người vợ tốt để tất cả mọi người nhìn xem, đến lúc đó mới có thể phun ra toàn bộ ác khí trong lòng. Bây giờ con dâu mọi phương diện đều cao hơn một bậc, Vạn thị đương nhiên vụng trộm vui vẻ.
Cháu trai cưới được vợ tốt, bọn họ làm thúc thúc thẩm thẩm trên mặt cũng dính ánh sáng không phải sao. Hai nữ nhân lập tức bắt đầu thương lượng đồ đạc cần dùng trong hôn lễ của Tống Thiêm Kim, lễ hỏi phải cho bao nhiêu, trang sức cần đặt mấy bộ, tiệc rượu nên bày mấy mâm vân vân, cứ như ngày mai Tống Thiêm Kim sẽ lập tức thành thân luôn vậy.
Thẳng đến khi Tống Thiêm Kim tìm tới gọi nương về ăn cơm, Trần Quế Chi lại trêu ghẹo một trận, khiến hắn đỏ rực từ tai đến cổ. Cuỗi cùng vẫn là Vạn thị thương nhi tử, nhanh chóng túm nhi tử về nhà. Trần Quế Chi và Vạn thị đã bàn xong, ngày mai cả nhà Vạn thị lại tới đây hội họp.
Tống Thiêm Tài mấy ngày nay rất rảnh rỗi, quán trà từ mười lăm tháng chạp đã đóng cửa nghỉ tết. Tống Thiêm Tài trả tiền công cho Lâm Tiểu Mãn còn tặng cả một bao lì xì lớn, đương nhiên, thưởng tết cũng không quên. Lâm Tiểu Mãn và Trần Đại Thạch vô cùng cảm kích, mang không ít thịt thú hoang hong gió tới tặng.
Nghe nói Tống Thiêm Kim đính hôn, người làm thúc thúc như Tống Đại Sơn cũng vô cùng vui mừng, vào buổi tối uống ngà ngà say mới đi ngủ. Triệu Ngôn Tu sau khi nghe được tin tức này lại có chút trầm mặc, mấy lần làm việc đều hồn vía lên mây.
Tống Thiêm Tài đương nhiên phát hiện, hắn thầm nghĩ: Chẳng lẽ Triệu Ngôn Tu coi trọng cô nương nào rồi sao? Đây là tương tư, muốn cưới vợ sinh con? Tuy rằng phải giữ đạo hiếu ba năm, nhưng bọn họ có thể định thân trước cũng chẳng sao. Tự cảm thấy là một đại ca ca tri kỉ, Tống Thiêm Tài lập tức đi tìm Triệu Ngôn Tu tâm sự.
Triệu Ngôn Tu bị Tống Thiêm Tài hỏi đến trợn mắt há hốc mồm, vội vàng lắc đầu nói: "Đại ca, sao ngươi lại nghĩ như vậy? Ta chưa từng ái mộ nữ tử nào, cũng không nghĩ đến chuyện thành thân sinh con. Nhìn cha mẹ ta ân ái cả đời, ta đã sớm tính toán nếu như kiếp này không tìm được người hết lòng hết dạ thì tuyệt sẽ không thành thân. Huống chi, hiếu cha mẹ vẫn còn, ta nào có tâm tư suy nghĩ mấy chuyện đó. Ta chỉ là nghĩ đại ca có phải cũng muốn hay không......"
Triệu Ngôn Tu còn chưa nói hết câu, nhưng ý tứ lại biểu đạt rành mạch. Rốt cuộc, Tống Thiêm Tài tuổi đã lớn, có đất có nhà có tiền để dành, cho dù đã từng thành thân, có đứa con trai, nhưng số người muốn gả cho Tống Thiêm Tài e là cũng chẳng ít. Theo lý, Tống gia cũng nên thu xếp hôn sự cho Tống Thiêm Tài.
Tưởng tượng đến cảnh Tống Thiêm Tài thành hôn, Triệu Ngôn Tu lập tức cảm thấy không được tự nhiên. Cuộc sống hiện tại của hắn ở Tống gia rất tốt, nhưng nghĩ đến có một ngày đại ca ngốc Tống Thiêm Tài sẽ bị vợ tương lai phân đi rất nhiều quan tâm yêu thương và ánh mắt, Triệu Ngôn Tu lập tức cảm thấy có chút bất an cùng buồn bực. Nhưng y lại không phải trẻ con, chẳng lẽ lại vì chút tâm tư nhỏ của mình mà ngăn cản Tống Thiêm Tài thành hôn, làm như vậy quả thật quá không hiểu chuyện.
Tống Thiêm Tài nhìn Triệu Ngôn Tu, bật cười ha ha, nửa ngày mới nói: "Đại ca ngươi nhi tử cũng đã có, còn thành hôn gì nữa. Đời này nuôi lớn được Tiểu Bảo ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Ngôn Tu, nói thật với ngươi, ngươi nhìn mấy đứa nhỏ có mẹ kế trong thôn xem chúng sống như thế nào. Tuy rằng ta dù thành thân cũng sẽ không thiệt thòi Tiểu Bảo, nhưng người khác ta lại không dám bảo đảm, chẳng bằng cứ tiếp tục như bây giờ, hiếu thuận cha mẹ, nuôi dạy Tiểu Bảo. Nếu như thật sự gặp gỡ một người khiến ta đặc biệt động tâm, nhân phẩm tốt đẹp, đối đãi Tiểu Bảo thiệt tình, lúc đó hẵng thành gia cũng không muộn."
Tuy rằng rất không phúc hậu, nhưng nghe Tống Thiêm Tài đào tim đào phổi nói như vậy xong, Triệu Ngôn Tu thần kỳ cảm thấy không còn bực bội nữa.
Y thầm nghĩ: Đại ca ngốc nghếch như vậy, Tiểu Bảo lại ngốc manh, vẫn nên để y thay đại ca trấn cửa ải đi. Dù thế nào y cũng không thể để người khác lừa bắt mất đại ca, bằng không, Tiểu Bảo đáng yêu như vậy bị bắt nạt thì làm sao bây giờ.
Những ngày cuối năm trôi qua thật nhanh. Đêm 30, sau khi cúng tổ tiên xong, cả nhà Tống Thiêm Tài tụm lại một chỗ ăn lẩu. Trừ Tống Tiểu Bảo và Tống Đại Sơn ăn canh suông, ba người còn lại lại không ngừng hươ đũa về phía canh cay đỏ rực không thấy đáy kia.
Nghe tiếng pháo trúc ngoài cửa, lại nhìn sang gia đình đoàn viên hạnh phúc bên cạnh, Tống Thiêm Tài cảm thấy vô cùng ấm áp. Trong nháy mắt, hắn từ một nhà giàu mới nổi có tiền đếm đến rút gân xuyên tới đây thành một tú tài nghèo nửa chết nửa sống. Vốn tưởng rằng là cọc mua bán lỗ vốn, không ngờ lại thu hoạch được "nhà" mà hắn vẫn luôn khát vọng.