Lâm Tiểu Mãn chưa từng gặp Tống Thiêm Tài, nhưng đối với vị tú tài duy nhất ở thôn bên, y cũng đã từng nghe người khác nhắc đến. Tống gia lại là hộ hiền lành nổi danh, nếu không, Trần Đại Thạch cũng sẽ không cho y tới làm việc. Cho nên, khi Tống Thiêm Tài vừa mở miệng hỏi y muốn bao nhiêu văn tiền công một tháng, y đã hoảng sợ.
Tiền công bình thường đều là nhà chủ định đoạt, y tới làm việc nào có thể tự mình yêu cầu? Y cười cười nói: "Tống tú tài, chuyện tiền công tùy ngươi quyết định. Đại Thạch nói với ta, Tống Đại Sơn và Tống đại thẩm có ân với hắn, ta dù chỉ tới để giúp đỡ cũng rất vui rồi."
Tống Đại Sơn là người tốt, cho nên không thể nhìn nổi người khác cơ khổ đáng thương. Mà năm đó Trần Đại Thạch chính là người như vậy, vì thế Tống Đại Sơn mỗi lần tới nhà nhạc phụ luôn mang theo chút thức ăn đồ dùng cho đứa bé Trần Đại Thạch, có đôi khi còn đem áo bông Tống Tiến Bảo không mặc vừa đi cho. Lúc ấy nếu không phải đã nhận nuôi Tống Tiến Bảo, kỳ thật Tống Đại Sơn có lẽ sẽ đưa Trần Đại Thạch về nhà.
Tốt xấu gì Trần Đại Thạch còn dính chút quan hệ thân thích với Trần Quế Chi, Trần Quế Chi cũng thương hại hắn, nếu gặp, trong tay cầm theo đồ ăn đều sẽ chia cho hắn một phần. Thẳng đến khi Trần Đại Thạch được lão thợ săn nhận nuôi, Tống gia lão phu thê mới dừng việc tiếp tế. Nhưng Trần Đại Thạch đối đãi bọn họ ngược lại vẫn luôn rất tôn kính, cũng thường xuyên nhắc lại ân tình của các hương thân dành cho hắn khi còn nhỏ.
Tống Thiêm Tài vui vẻ. Lâm Tiểu Mãn này tâm tư ngược lại vừa khéo. Hắn cũng không thay đổi, trực tiếp mở miệng nói: "Tiểu Mãn ca, ta nghĩ như thế này. Mỗi tháng ta trả ngươi 400 văn, lại thêm ba ngày nghỉ. Nếu như làm tốt, ta sẽ thưởng thêm ít tiền công, nếu như cả tháng không nghỉ ngày nào sẽ thưởng một trăm văn. Cuối năm đến tháng giêng sẽ gấp đôi tiền công, cơm sáng cùng cơm trưa trong tiệm đều bao, ngươi thấy thế nào?"
Đãi ngộ này đã vượt xa ngoài mong muốn của Lâm Tiểu Mãn. Y trong lòng vui vẻ, lập tức đồng ý, tính toán nếu như dựa theo định mức này một năm tiền công tính ra sẽ được năm lượng bạc, so với tiền lương một năm làm tiểu tư hồi nhỏ còn nhiều hơn. Hơn nữa đương gia cũng kiếm được chút tiền, chăm chỉ làm hai ba năm là có thể mua thêm vài mẫu ruộng nước, đến lúc đó chờ già rồi dựa vào địa tô cũng nuôi sống nổi hai người bọn họ.
Lâm Tiểu Mãn tới từ rất sớm, Trần Quế Chi mới chưng được một nồi màn thầu, rất nhiều việc đều chưa làm xong. Bởi vì Tống Thiêm Tài ra tiền công đủ cao, Lâm Tiểu Mãn càng thêm muốn ra sức làm việc để làm vừa lòng một nhà Tống Thiêm Tài. Vì thế, y rửa tay, cùng Trần Quế Chi hàn huyên vài câu rồi lập tức động thủ chưng màn thầu.
Lâm Tiểu Mãn lúc nhỏ làm chân sai vặt trong bếp của gia đình giàu có, tài nấu nướng không nói giỏi được bằng đầu bếp nhưng cũng học được bảy tám phần. Màn thầu, bánh bao cuộn, đường tam giác các loại làm cực kỳ nhanh, Trần Quế Chi chỉ cần nhóm lửa giúp y là được. Đến khi làm điểm tâm, chỉ nhìn ngoại hình thôi đã thấy cấp bậc tăng lên bao nhiêu, sau khi làm xong mùi thơm nức mũi, dẫn dụ Tống Thiêm Tài ngón trỏ đại động muốn nếm thử hương vị.
Tống Thiêm Tài lấy màn thầu Lâm Tiểu Mãn làm với màn thầu Trần Quế Chi làm ra so, không biết có phải ảo giác hay không, tổng cảm thấy của Lâm Tiểu Mãn càng ngon hơn, bề ngoài cũng trắng hơn, lại nếm một miếng, xác thật là mềm xốp hơn so với Trần Quế Chi làm nhiều. Tống Thiêm Tài nghĩ thầm tiền công này thật đúng là không lãng phí, rốt cuộc, đồ ăn phải ngon mới có thể bán được giá tốt.
Trần Quế Chi cũng phát hiện ra điều này. Nàng có chút buồn bực, mấy món khác làm ra không ai thấy ngon nàng cũng không cảm thấy gì, nhưng màn thầu này nàng đã làm hơn phân nửa đời người, sao lại không so được với nhóc con chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu. Vì thế, Trần Quế Chi bèn cười hỏi Lâm Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn à, thím ăn màn thầu ngươi làm thấy rất ngon. Ta và ngươi đồng thời làm cùng nhau, sao qua tay ngươi, màn thầu này lại ăn ngon hơn vậy?"
Lâm Tiểu Mãn nghe Trần Quế Chi nói hắn chưng màn thầu ngon, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, rốt cuộc tay nghề của mình đã được công nhận. Y không hề tàng tư, trực tiếp nói với Trần Quế Chi: "Thím, lần sau lúc ngươi làm màn thầu thêm chút mỡ lợn vào nhào cùng với bột, có thể giúp màn thầu thơm và mềm hơn. Nếu như muốn màn thầu trắng, chỉ cần nhỏ vài giọt dấm vào nước chưng màn thầu là được."
Học được bí kíp, Trần Quế Chi lập tức trở nên vui vẻ, đồng thời trong lòng cảm thấy Lâm Tiểu Mãn quá thật thà, cũng có chút lo lắng. Ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Tiểu Mãn à, đây là bí kíp để ngươi về sau kiếm tiền, lần sau người khác hỏi, ngươi chớ nên thành thật nói hết toàn bộ như thế này."
Lâm Tiểu Mãn cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nói: "Thím đối tốt với Đại Thạch nhà ta, ta với Đại Thạch cảm kích còn không kịp. Chẳng qua chỉ là chút mẹo vặt làm màn thầu, ta nếu như ở trước mặt ngươi còn giấu giấu giếm giếm thì thật quá không lương tâm. Thím yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ, sẽ không bị người khác lừa gạt."
Trần Quế Chi lại cùng Lâm Tiểu Mãn nói vài ba câu, phát hiện Lâm Tiểu Mãn xác thật tay chân cần mẫn, làm việc lưu loát, một người cũng có thể gánh được công việc của cả hai người nàng và Tống Đại Sơn. Trong lòng nàng cực kì vừa ý, đối đãi với Lâm Tiểu Mãn lại tốt hơn vài phần.
Tống Đại Sơn tâm tình buồn bực nhìn quán trà có người hỗ trợ, hắn bèn mang theo nông cụ xuống ruộng làm nông. Tống Thiêm Tài không ngăn cản, dù sao cũng phải để cha hắn phát tiết ra hết mới được, trong lòng tính toán chờ mấy ngày nữa Triệu Ngôn Tu khoẻ lại, hai người cùng đi cảm ơn Thái sư gia. Dù sao ông ấy cũng đã giúp Triệu Ngôn Tu một hồi, bọn họ nếu không tỏ vẻ chút nào thì quả thật là không tốt.
Cả Đỗ chưởng quầy bên đó nữa, chẳng biết mấy món kia bán như thế nào rồi. Nếu như đắt hàng, dựa vào tính cách của Đỗ chưởng quầy, e là còn sẽ trả cho hắn một ít bạc làm bồi thường, lại hỏi thăm hắn thêm ít công thức. Đáng tiếc, hắn không định bán công thức. Rốt cuộc, công thức trong đầu rất có hạn, bán một cái là sẽ ít đi một cái, miệng ăn núi lở.
Hôm nay khách khứa tới khá đông. Thời tiết dần trở lạnh, khách nhân gần đây đều được mang cho một bát canh nóng trước. Màn thầu thì dùng chăn bông đậy lại giữ ấm, thịt đầu lợn cũng đặt ở trong nồi ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, nếu không lạnh đến đóng váng mỡ sẽ ngấy.
Triệu Ngôn Tu vốn có võ nghệ bàng thân, tĩnh dưỡng hai ngày xuống giường đi lại đã hoàn toàn không thành vấn đề. Tống Tiểu Bảo hiện giờ đã thành cái đuôi nhỏ của Triệu Ngôn Tu. Không còn cách nào, ai bảo Triệu Ngôn Tu Tống Tiểu Bảo nói gì nghe nấy, thời khắc mấu chốt còn tự giác chủ động giúp đỡ Tống Tiểu Bảo gánh tội thay.
Tống Tiểu Bảo tuy rằng mới hơn hai tuổi nhưng lại rõ ràng phát hiện độ bao dung của cha nó đối với Triệu Ngôn Tu rất cao. Chỉ cần là Triệu Ngôn Tu đội nồi gánh tội, trên cơ bản cha sẽ không lật lại bản án. Đối với một nhóc bướng bỉnh thường xuyên bị cha đánh mông mà nói, quả thật không có người bạn nào thích hợp hơn Triệu Ngôn Tu, vừa có thể chơi cùng vừa có thể được miễn phạt.
Triệu Ngôn Tu biết nhà Tống Thiêm Tài mở quán trà, nhưng hai ngày này y luôn ở Tống gia dưỡng thương nên vẫn chưa qua xem. Chờ có thể xuống đất đi lại, y lại không biết đường, ngược lại Tống Tiểu Bảo nghiêng ngả lảo đảo lôi kéo y ra ngoài. Dọc theo đường đi, Triệu Ngôn Tu gặp không ít người trong thôn. Bởi vì không quen biết, y đành chỉ có thể mỉm cười ứng phó, kết quả mấy tiểu tức phụ tiểu cô nương kia đều đỏ bừng mặt. Sau đó, mỗi lần Triệu Ngôn Tu ra cửa luôn tình cờ gặp được một vài nữ tử trong thôn đi ngang qua. Thậm chí, quán trà Tống ký cũng bởi vì Triệu Ngôn Tu mà ở trong thôn trở nên nổi bật vô song. Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Tống Thiêm Tài không yên tâm Triệu Ngôn Tu cùng Tống Tiểu Bảo ở nhà, có Lâm Tiểu Mãn ở quán trà hỗ trợ, Tống Thiêm Tài dứt khoát trở về nhìn hai người. Mới đi được nửa đường, Tống Thiêm Tài đã tinh mắt nhìn thấy Tống Tiểu Bảo chảy nước miếng được một lão thái thái trong thôn cầm bát chè hạt mè dỗ dành đút ăn. Triệu Ngôn Tu thì bị một nhóm lão thái thái vây quanh hỏi chuyện. Nhìn gương mặt cười đến sắp cứng đờ của Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài rất muốn hô to một câu: Đáng! Ai bảo hai người các ngươi không nghe lời, còn dám ra ngoài chạy loạn. Phụ nữ trong thôn này thực sự rất bưu hãn, bị chặn đường đáng đời.
Đương nhiên, Tống Thiêm Tài không thừa nhận trong lòng hắn có một chút ghen tị nho nhỏ. Rõ ràng hắn cũng là một thiếu niên lang văn nhã tuấn tú lại có nội hàm, nhưng ở trong thôn lại không được hưởng thụ đãi ngộ trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy. Tiểu tử Triệu Ngôn Tu này thật đúng là được ông trời ưu ái, mới mười lăm tuổi vóc dáng đã tuấn mỹ như vậy, khó trách ngay cả lão thái thái cũng muốn vây quanh y nói chuyện.
Nghĩ lại mấy ngày nay Tống Tiểu Bảo cực kì thân thiết với Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài rất muốn hô to một câu, chẳng lẽ vẻ bề ngoài thật sự quan trọng đến thế sao, từ đứa trẻ ba tuổi đến lão thái thái tám mươi tuổi cũng đều có thể thông sát, còn có để những người vẻ đẹp bên trong nhiều hơn bên ngoài như hắn sống nữa không!
Triệu Ngôn Tu thấy thân ảnh của Tống Thiêm Tài quả thực tựa như thấy được cứu tinh. Mẫu thân y là một người phụ nữ ngoài mềm trong cứng, từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên y bị mấy lão thái thái vây quanh, giống hệt như ảnh phản chiếu hỏi y bao lớn rồi, có hôn phối chưa, có đi học không vân vân... So với tra hộ tịch còn tỉ mỉ hơn, làm Triệu Ngôn Tu khó lòng chống đỡ nổi.
Y biết Tống Thiêm Tài đã che lấp thân thế giúp y, cho nên cũng không tiện trực tiếp trả lời những người này, chỉ có thể giả vờ ngượng ngùng hướng nội, sau đó cười ngây ngô. Y định thúc giục Tống Tiểu Bảo đi tìm cha nó, nhưng Tống Tiểu Bảo lại bị chè hạt mè hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, nước miếng chảy ròng ròng, mặt mày hớn hở, hoàn toàn không phát hiện Triệu Ngôn Tu đang lâm vào quẫn cảnh, còn tri kỷ chia sẻ đồ ăn cho Triệu Ngôn Tu, khiến Triệu Ngôn Tu dở khóc dở cười.
Tống Thiêm Tài biết các lão thái thái không có ác ý gì cả, chỉ là tò mò hóng chuyện, bèn tiến lên hàn huyên cùng các nàng, mở miệng khen qua mỗi một chuyện đắc ý nhất của từng người một lượt, sau đó mới dẫn theo Triệu Ngôn Tu tới quán trà.
Dọc theo đường đi, Triệu Ngôn Tu lau mồ hôi hỏi Tống Thiêm Tài: "Đại ca, ngươi thật lợi hại, vậy mà lại có thể thăm dò rõ ràng sở thích của các nãi nãi này, dăm ba câu đã cứu được ta và Tiểu Bảo ra ngoài. Ta bị các nàng hỏi đến tối tăm mặt mày, còn đang không biết phải nên làm cái gì đây."
Nhìn Triệu Ngôn Tu còn có vẻ sợ hãi, Tống Thiêm Tài an ủi: "Không sao, về sau ngươi nhìn thấy các nàng không muốn nói chuyện thì cứ cười. Các nàng chỉ là thấy ngươi vẻ ngoài tuấn tú, trông lại như có của cải nên mới tìm hiểu tin tức của ngươi, muốn chiêu ngươi làm cháu rể ấy mà. Ngôn Tu, vốn dĩ ta chính là nhi lang tuấn tú nhất Tống gia thôn chúng ta, bây giờ lại trở thành không đáng giá tiền. Haiz, ngươi nhìn xem, ngươi lớn lên tuấn như vậy chẳng phải khiến đại ca tự ti sao?" Nói xong, còn cố ý làm ra một bộ mặt ủ mày chau trêu Triệu Ngôn Tu.
Triệu Ngôn Tu thấy Tống Thiêm Tài cố ý nói đùa với mình cũng hiểu Tống Thiêm Tài muốn nói cho y, các lão thái thái không có ác ý, ngược lại mang chút thiện ý, Triệu Ngôn Tu cứ thả lỏng tâm tình, chớ nên để tâm. Triệu Ngôn Tu đương nhiên cảm kích, cười cười ôm Tống Tiểu Bảo bước nhanh về phía trước.
Lúc tới quán trà thì đã qua khoảng thời gian bận rộn nhất. Trần Quế Chi lại thu dọn đồ đạc, Lâm Tiểu Mãn rửa bát đũa, lau bàn, làm việc nhìn gọn gàng ngăn nắp, tốc độ so với Tống Thiêm Tài trước đây nhanh hơn nhiều. Tống Tiểu Bảo trong tay ôm một bát chè hạt mè ai cũng không cho động vào. Vừa nhìn thấy Trần Quế Chi, nó bèn tung ta tung tăng chạy tới hô: "Nãi nãi, cháo ăn ngon, muốn."
Chè hạt mè đã bị Tống Tiểu Bảo ăn gần hết, vừa rồi Tống Thiêm Tài bảo Tống Tiểu Bảo trả bát cho Tống Tam bá nương, nhưng nhóc bướng bỉnh này lại nhất quyết cầm chặt không chịu thả. Tống Thiêm Tài luyến tiếc đánh mắng, đành phải xin phép Tống Tam bá nương lát nữa sẽ mang qua nhà nàng, chưa từng nghĩ đứa nhỏ này hoá ra là muốn đòi chè hạt mè với nãi nãi nhưng lại sợ nói không rõ, cầm bát tới làm mẫu. Một chút thông minh đều dùng vào ăn uống, tật xấu này đúng là chẳng giống ai, dù sao Tống Thiêm Tài tuyệt đối sẽ không thừa nhận là giống hắn. Hắn không hề tham ăn chút nào, ừm, tuyệt đối không tham ăn! Chẳng qua, chè hạt mè này xác thật rất thơm, con của hắn còn rất biết ăn.
Trần Quế Chi lau miệng cho Tống Tiểu Bảo, cười hỏi Tống Thiêm Tài nói: "Đây là của nhà ai cho Tiểu Bảo, ta nhìn xem, đây là bát của nhà Tam bá nương ngươi. Nói không phải chứ, toàn bộ thôn này chỉ có nàng là làm chè hạt mè ăn ngon nhất. Chẳng qua nàng không quá hào phóng, hôm nay sao lại cho Tiểu Bảo một bát nhỉ?"
Tống Thiêm Tài liếc mắt nhìn qua Triệu Ngôn Tu, thầm nghĩ: Tống Tam bá nương còn có một người cháu gái ở nhà đợi gả, Tiểu Bảo nhà hắn chỉ là dính ánh sáng của Triệu Ngôn Tu thôi. Trần Quế Chi vừa thấy Tống Thiêm Tài nhìn về phía Triệu Ngôn Tu liền che miệng nở nụ cười, nói: "Hoá ra là dính ánh sáng của Ngôn Tu. Nhưng ai bảo Ngôn Tu nhà ta tốt đến vậy cơ chứ, nếu như có con gái ta cũng muốn chiêu y làm con rể."
Trần Quế Chi vừa nói xong, Triệu Ngôn Tu lập tức đỏ mặt tới tận cổ, cúi đầu ngượng ngùng không dám ngẩng lên. Tống Tiểu Bảo cũng không để ý mấy cái này, chỉ ôm bát xoay quanh Trần Quế Chi, đôi mắt nhỏ ngập nước, Trần Quế Chi nhìn mà tim như muốn tan chảy. Ngẫm nghĩ, nàng vào bếp lấy một miếng thịt kho, lại bao mấy quả trứng luộc nước trà cùng một gói điểm tâm, chọt chọt đầu Tống Tiểu Bảo nói: "Đi, nãi nãi đi đổi chè cho ngươi. Ngươi ở nhà chờ, ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa."
Tống Tiểu Bảo nhanh nhảu gật đầu. Trần Quế Chi cầm bát chè đã thấy đáy lập tức định về thôn. Lâm Tiểu Mãn ở bên cạnh nhìn Tống Tiểu Bảo hoạt bát lại nghịch ngợm mà trong lòng hâm mộ. Y và Trần Đại Thạch chú định không có con của chính mình, trong nhà lại không giàu có, muốn tìm một đứa nhỏ để quá kế cũng không dễ dàng.
Nghe Trần Quế Chi nói muốn đi đổi chè hạt mè, y nhanh chóng ngăn cản: "Thím, ta biết làm chè mè đen. Đại Thạch ở trên núi khai đất hoang, năm nay thu hoạch không ít mè. Tiểu Bảo thích ăn, ngày mai ta mang đến làm cho Tiểu Bảo ăn, ngươi không cần phải mất công đi một chuyến."
Tống Thiêm Tài hai mắt sáng lên, nhìn Lâm Tiểu Mãn giống hệt như nhìn thấy bát chè mè ngon ngọt lại mềm mại đang vẫy tay với hắn. Hắn lập tức tươi cười nói với Lâm Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn, công việc ở đây cứ để ta làm là được. Trong nhà có hạt mè, cối đá lớn nhỏ đều có. Ngươi xem Tiểu Bảo thúc giục gấp như vậy, bây giờ cứ giúp nó làm đi, chờ làm xong, cũng đỡ cho tiểu tổ tông sẽ làm ầm ĩ. Đúng rồi, mất công làm thì làm nhiều chút đi, ừm, cứ làm hơn bảy tám bát, chúng ta đều thử xem."
Tống Tiểu Bảo bị lão cha đẩy ra làm lý do hoàn toàn không biết cha nó đang vô sỉ nương danh nghĩa của nó để thoả mãn lòng tham ăn của mình, còn phối hợp chớp chớp mắt với Lâm Tiểu Mãn, bán manh bán xuẩn không nỡ nhìn thẳng.
Triệu Ngôn Tu giật giật khóe miệng, cực kì muốn nói, đại ca, câu cuối cùng mới là trọng điểm mà ngươi muốn biểu đạt đúng chứ?