Triệu Ngôn Tu cũng không nói lời nào, chỉ cứ như vậy nhìn hắn. Tống Thiêm Tài dụi dụi cái mũi, vội vàng đứng dậy tránh đi ánh mắt của Triệu Ngôn Tu, sau đó bưng cốc nước ấm cho Triệu Ngôn Tu nhuận hầu. Uống nước xong, giọng nói của Triệu Ngôn Tu đỡ hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn còn hơi khàn nhưng cũng chỉ là di chứng của cảm mạo, không có gì to tát.
Tống Thiêm Tài lúc này mới có tâm tư nói đùa: "Ngươi và Tiểu Bảo đúng là không có lúc nào khiến người khác bớt lo. Đại phu nói ngươi lúc trước bệnh nặng một trận, tuy rằng khỏi nhưng lại để lại bệnh căn. Như đêm qua xác thật phải chú ý, về sau không được ỷ vào có công phu mà cảm thấy thân thể của mình tốt. Trần đại phu đã kê đơn thuốc cho ngươi uống hai ngày này. Ta nghĩ kỹ rồi, ngươi và Tiểu Bảo thân mình hư nhược, phải bổ. Bắt đầu từ ngày kia, nhà mình sẽ hầm canh bồi bổ cho hai người các ngươi."
Trong suy nghĩ của Tống Thiêm Tài, thân mình không khoẻ ngoại trừ sinh bệnh ra thì chính là thể hư. Vậy đơn giản nhất, bồi bổ thật nhiều, hầm canh ngon, hư chỗ nào bổ chỗ đó, nghỉ ngơi đầy đủ, như vậy mới có thể chậm rãi dưỡng thân thể khoẻ trở lại. Tốt nhất có thể làm chút dược thiện, thuốc bổ không bằng ăn bổ, trị cho thân thể của Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo khoẻ mạnh phổng phao, chuẩn không cần chỉnh.
Triệu Ngôn Tu nở một nụ cười. Cho dù y sắc mặt tái nhợt, thân mình suy yếu, nhưng y cười như vậy vẫn có chút rung động lòng người. Tống Thiêm Tài đứng ở mép giường bị nụ cười này của Triệu Ngôn Tu hung hăng đụng vào tâm can, hắn thầm nghĩ: Cũng may Triệu Ngôn Tu là nam, nếu là nữ thì đúng là khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân mà.
Sờ sờ lên ngực mình, Tống Thiêm Tài buồn cười lắc đầu. Hắn nghĩ đến cái này làm gì, vẻ bề ngoài là cha mẹ cho, diện mạo của Triệu Ngôn Tu cũng coi như trời sinh tuấn tú khó ai sánh bằng, hắn hâm mộ không nổi. Hơn nữa hắn cũng không phải quá kém, tốt xấu cũng có thể coi là một thư sinh văn nhã, trước kia nhóm bà mối cũng đã từng suýt đạp gãy ngạch cửa Tống gia.
Triệu Ngôn Tu vừa nghe thấy Tống Tiểu Bảo cũng bị bệnh thì lập tức sốt ruột, mở miệng hỏi: "Đại ca, Tiểu Bảo sao vậy? Có nặng lắm không, có phải tại ta lây bệnh sang cho nó không? Phải làm sao bây giờ? Nó còn nhỏ như vậy, nếu như bệnh nặng thì khó chịu biết bao nhiêu."
Tống Thiêm Tài vội vã lắc đầu nói: "Không phải, Ngôn Tu ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn. Tiểu Bảo chỉ hơi sốt nhẹ, đã đỡ nhiều rồi. Đều tại ta ngày hôm qua dẫn nó đi xem đèn, bị gió lạnh thổi vào người. Đại phu nói trong phòng nhà chúng ta đốt chậu than, trẻ nhỏ không chịu nổi nóng lạnh đột ngột, không liên quan gì tới ngươi. Hơn nữa ngươi sốt là do lần trước bệnh nặng, sau đó thân mình trở nên kém đi. Trách ta không cẩn thận, không nghĩ tới điều này, làm ngươi phải chịu gió lạnh rồi bị cảm. Ngươi đừng có mà chuyện gì cũng ôm hết lên trên người, trẻ con thân thể yếu đuối, là người lớn chúng ta không chăm sóc tốt."
Triệu Ngôn Tu quá thật thà. Chuyện lây bệnh này là đề tài mẫn cảm nhất. Nếu như hắn là người bao che cho con, kia còn không phải sẽ oán trách lên đầu Triệu Ngôn Tu sao. Ngay như Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn, Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo cùng lúc bị bệnh, đây là bọn họ còn chưa có khái niệm cảm nhiễm, bằng không Tống Thiêm Tài cũng không dám nói trong lòng bọn họ không có một chút nào không để ý.
Hắn phải nhanh chóng đánh bay cái suy nghĩ này của Triệu Ngôn Tu đi, nếu không để cho nương hắn tin thì chẳng phải sẽ phá hư không khí trong gia đình sao. Hơn nữa hắn cũng không thể để Triệu Ngôn Tu tự trách, tiểu đệ này Tống Thiêm Tài xem như đã nhìn thấu, bất cứ tủi hờn đau xót gì cũng đều chỉ nghẹn ở trong lòng, là dạng người không thể mở miệng tố khổ.
Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo đều phải ăn chút đồ thanh đạm, Tống Thiêm Tài ra ổ gà bắt một con gà mái già vào hầm. Lại tìm nửa ngày ra mấy cái củ cải, thái thành sợi mỏng, xào qua dầu nóng, thêm gia vị, nấu một đĩa củ cải sợi. Ngẫm nghĩ, hắn lại khuấy cho Tống Tiểu Bảo và Triệu Ngôn Tu mỗi người một bát canh trứng hoa.
Tống Thiêm Tài còn nhớ kiếp trước hắn còn nhỏ, mỗi khi bị bệnh, ông bà nội sẽ cho hắn ăn canh trứng khuấy. Tuy rằng chẳng thể nói được nó có tác dụng gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy hẳn là rất bổ. Thứ này phải uống khi còn nóng, canh gà hầm định buổi tối cho bọn họ ăn, bây giờ thì dùng hai cái khay, bưng cháo trắng, củ cải sợi và canh trứng khuấy cho Tống Tiểu Bảo và Triệu Ngôn Tu ăn.
Trước tiên bưng cho Tống Tiểu Bảo, vừa tới cửa đã được Trần Quế Chi tiếp nhận. Lần này Tống Tiểu Bảo bị bệnh đã khiến Trần Quế Chi sợ hãi, mọi chuyện đều tự tay làm lấy, chỉ sợ lại sai sót chỗ nào bạc đãi Tống Tiểu Bảo. Tống Thiêm Tài nhìn Trần Quế Chi lược hiện vẻ tiều tuỵ, mở miệng nói: "Nương, đại phu nói Tiểu Bảo đã không còn vấn đề gì lớn. Ngươi cũng không cần quá lo lắng, về sau chúng ta cẩn thận hơn chút là được rồi. Ta hầm canh gà, đợi lát nữa ngươi và cha ăn một ít. Tiểu Bảo bị bệnh, các ngươi cũng không thể bệnh theo."
Trần Quế Chi gật đầu nói: "Nương đã biết, lát nữa sẽ bảo cha ngươi đi lấy. Đúng rồi, đứa nhỏ Ngôn Tu này không có việc gì chứ, hẳn là lần trước chưa khỏi hẳn, thân mình mới yếu như vậy. Mấy ngày nữa ta sẽ bảo cha ngươi mỗi ngày mổ một con gà bồi bổ Ngôn Tu và Tiểu Bảo, dưỡng cho thân thể bọn họ thật khoẻ mạnh. Bằng không, đầu xuân lúc lạnh lúc nóng, bọn họ yếu thế này người khác sẽ không an tâm nổi."
Không thể không nói, Trần Quế Chi và Tống Thiêm Tài không hổ là mẫu tử, bệnh xong kế tiếp phải làm gì đều nhất trí đồng lòng. Tống Thiêm Tài như tìm được tri âm nói: "Nương, ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà cũng đừng chỉ ăn mỗi gà, nên mua thêm cả bồ câu, lươn gì đó để bọn họ đổi món. Dưỡng cho thân thể tráng kiện, về sau sẽ không dễ mắc bệnh như thế nữa."
Mang cơm lên cho Triệu Ngôn Tu, giám sát y ăn hết sau đó lại uống hai chén thuốc lớn mới cho y đi ngủ. Đêm nay Tống Thiêm Tài không yên tâm, dứt khoát ở trong phòng Triệu Ngôn Tu trải chiếu ngủ, buổi tối nhìn lên ba bốn lần, xác định Triệu Ngôn Tu không sốt mới nhẹ nhàng thở ra.
Chờ đến khi Tống Tiểu Bảo tung tăng nhảy nhót trở lại, Triệu Ngôn Tu cũng không còn việc gì. Chẳng qua Tống Thiêm Tài và lão phu thê Tống gia lòng còn sợ hãi, chăm sóc hai người kia đến từng bữa ăn giấc ngủ. Trong nhà các loại canh canh nước nước chưa từng đứt đoạn ngày nào, Trần Quế Chi còn cải tiến nước gừng ngọt của nàng, hiện giờ đều là nửa nồi gừng ba bát nước, ngay cả đường cũng không bỏ. Mọi người uống mà mặt ủ mày ê, đặc biệt là Triệu Ngôn Tu, chưa chi đã bị Tống Thiêm Tài lôi kéo rót một chén, đều sắp coi thứ này như nước uống.
Mà quán trà Tống gia cũng một lần nữa khai trương, Lâm Tiểu Mãn đúng hạn tới đưa tin, báo cho Tống Thiêm Tài đầm sen đã chuẩn bị xong, chỉ chờ thả mầm sen vào. Trước đó Lâm Tiểu Mãn và Trần Đại Thạch đã mang khế đất của mười lăm mẫu đất bùn kia tới cho Tống Thiêm Tài, còn tìm người đào sâu thêm, dẫn nước, chỉ chờ đến đầu xuân là sẽ lập tức thả cá và mầm sen.
Trần Đại Thạch cũng không định đi săn thú nữa, ngoại trừ đồng ruộng nhà mình ra, toàn bộ thời gian hắn đều dồn hết vào đầm sen. Hắn và Lâm Tiểu Mãn ăn tết cũng không nhàn rỗi, lên núi chặt ít trúc về, tốn nửa tháng dựng một tấm rào chắn rất cao bên cạnh đầm sen, vừa đề phòng đám trẻ hiếu động lỗ mãng hấp tấp ngã xuống, vừa phòng vạn nhất về sau bị kẻ khác chơi xấu.
Tống Thiêm Tài tới chỗ đó nghía qua, vô cùng vừa lòng, sâu sắc cảm thấy mình đã tìm được đúng người rồi. Nhìn phần dụng tâm này của Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, Tống Thiêm Tài lập tức đắn đo có nên chia cho bọn họ thêm chút tiền lãi để khen thưởng hay không.
Ăn tết xong chưa được mấy ngày đã đến đầu xuân, đường ven núi rau dại nhú mầm. Tống Thiêm Tài đi ở trên đường, thường xuyên có thể nhìn thấy phụ nữ trong thôn dẫn theo con nhỏ ở ven đường hái rau dại. Nhìn đám rau dại xanh non mướt mượt, Tống Thiêm Tài vừa trải qua một mùa đông chỉ toàn củ cải cải thảo cũng động lòng không thôi.
Thừa dịp quán trà Tống gia chưa đông khách, hắn nhờ Tống Đại Sơn trông chừng, mình thì rủ Trần Quế Chi, Lâm Tiểu Mãn và Triệu Ngôn Tu ra chân núi đào rau dại về ăn. Tống Tiểu Bảo muốn đi cùng, nhưng vì lần trước vừa mới ốm dậy, người trong Tống gia đều không đồng ý cho nó theo.
Đầu xuân nhiệt độ không khí còn thấp, người lớn ra bên ngoài một canh giờ thì không sao cả, nhưng trẻ nhỏ chỉ e là sẽ cảm lạnh. Cho nên, Tống Tiểu Bảo đã bị bắt ở lại quán trà chơi một mình. Thậm chí ngay cả Triệu Ngôn Tu Tống Thiêm Tài cũng định để y ở lại chơi với Tống Tiểu Bảo.
Đầu xuân rau dại mọc đầy đất, tùy tay là có thể hái được. Tống Thiêm Tài lại không muốn ở cùng người trong thôn. Nhóm bọn họ có ba nam nhân, đi cùng đám phụ nữ trẻ nhỏ kia nói ra thì cũng chẳng dễ nghe. May là Tống gia có riêng một đỉnh núi nhà mình, mấy người bèn tới chỗ đó hái.
Trần Quế Chi tay chân nhanh nhẹn nhất, Lâm Tiểu Mãn cũng đuổi theo sát sao, chỉ có Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu chân tay vụng về, không phải tìm sai thì chính là hái phải cây quá già. Hai người quay qua nhìn nhau, đều có chút cạn lời. Tống Thiêm Tài kiếp trước khi còn nhỏ cũng từng đi hái rau dại. Nhưng ở thành thị sống trong nhung lụa nhiều năm, ngay cả hình dáng cây rau dại thế nào cũng đều sắp không nhớ nổi. Rau dại hắn ăn đều được đầu bếp xử lý sau đó chế biến rất công phu, loại rau nguyên sinh như thế này hắn ngược lại đã nhiều năm không nhìn thấy. Ngoại trừ một ít rau dại thường gặp, Trần Quế Chi còn bảo hắn và Triệu Ngôn Tu hái loại mà hắn trước kia căn bản chưa từng thấy bao giờ, thế nên mới ngượng tay, làm việc không nhanh nhẹn. Cũng may không bao lâu sau Tống Thiêm Tài đã phát hiện công việc khác mà hắn và Triệu Ngôn Tu có thể làm -- đào măng mùa xuân.
Đỉnh núi này của Tống gia bốn phía đều trồng trúc, năm đó là Trần Quế Chi bắt Tống Đại Sơn dùng trúc vây kín ngọn núi này, nhưng nhiều năm như vậy, rào trúc đã sớm thành rừng trúc. Thân cây trúc đã gần to bằng bắp đùi người lớn, ngước lên nhìn không thấy ngọn.
Tống Đại Sơn mỗi khi rảnh rỗi không ít lần lên núi chặt trúc về bện rổ, chiếu, lồng trúc. Trong nhà còn có hai cái giường mát làm từ trúc, mùa hè ngủ ở trên rất mát mẻ, mà thời tiết khác cũng có thể chất đồ đạc ở bên trên. Bình thường nông hộ nhân gia mỗi khi làm tiệc rượu đều sẽ đi mượn mấy cái về, chuyên dùng để làm nơi bày đồ ăn.
Mỗi năm Tống gia cũng có thể bán chút sản phẩm từ trúc thêm chút tiền dầu muối, chẳng qua ánh mắt Tống Thiêm Tài lại không đặt ở trên cây trúc. Tới chân núi hắn mới phát hiện, hắn thế nhưng đã bỏ phí một thứ ăn ngon như vậy. Quá không nên, hắn thật là quá ngốc, mùa đông mỗi ngày nhắc mãi không có rau dưa ăn, nhưng lại quên mất có măng mùa đông, tự nhiên lãng phí một món ăn ngon đến thế.
Cho nên hôm nay vừa nhìn thấy, hắn bèn không đi nhặt mấy cái rau dại lạ hươ lạ hoắc kia nữa, mà lôi kéo Triệu Ngôn Tu đi đào măng. Bọn họ không mang theo dụng cụ, đào bằng tay không khẳng định là không được. Vẫn là nhờ Triệu Ngôn Tu tìm cây gậy trúc đầu nhọn ở gần đó, Tống Thiêm Tài cầm lên ngắm nghía, phát hiện tuy rằng đào hơi cố sức nhưng mà vẫn có thể dùng được, vì thế vừa chỉ huy vừa làm mẫu hì hục nửa ngày mới đào ra một cây măng.
Trần Quế Chi và Lâm Tiểu Mãn đã hái được không ít, bốn cái rổ và một cái sọt lớn mang theo đã chứa đầy các loại rau dại. Thấy Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu mệt gần chết còn chưa đào được bao nhiêu, Trần Quế Chi không nhìn nổi nữa, xông lên hai ba nhát đã đào được mấy cái, Tống Thiêm Tài mắt nhìn mà tràn kính nể.
Hắn vội vàng lên tiếng: "Nương, ngươi quả là lợi hại. Ta và Ngôn Tu hai đại nam nhân cũng không sánh được bằng ngươi."
Trần Quế Chi đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, năm đó còn chưa sinh ra ngươi, ta và cha ngươi muốn tích cóp tiền mua ruộng, nhưng lại không có nghề nào khác. Mùa đông bán củi, mùa xuân bán rau, loại nào mà chưa trải qua. Măng vào mùa đông có thể bán được giá cao hơn, vừa nhập đông, ta và cha ngươi sáng sớm mỗi ngày đã cõng ít nhất trên dưới trăm cân lên trấn trên bán. Cứ như vậy làm hai ba năm mới tích cóp đủ tiền mua một mẫu đất. Chẳng qua sau đó cuộc sống trở nên khá hơn, công việc đào măng quá mệt mỏi, ta bèn không cho cha ngươi làm nữa. Nhưng tay nghề đào măng vẫn chưa mất đi, chỉ là ăn măng nhiều quá rồi nên không quá thích đi đào."
Kỳ thật Trần Quế Chi còn có điều chưa nói, măng là thứ phải nhiều dầu nhiều muối và phải có cả món mặn nữa ăn mới ngon. Bằng không, nấu ra hương vị cũng là nhạt nhẽo vô vị, không nuốt nổi, còn không bằng dưa muối vừa ngon vừa rẻ. Năm vừa rồi có cả nhà Tống Tiến Bảo, Tống Thiêm Tài lại phải đi học, Trần Quế Chi cũng bèn không lấy măng về nấu. Tống gia nhìn giàu có nhưng cũng chẳng có bao nhiêu tiền bạc, Trần Quế Chi càng thêm tiếc rẻ tiêu tiền cho phương diện thức ăn. Ngược lại để Tống Tiến Bảo đi bán hai đợt măng mùa đông, Phùng Kim Hoa vì mấy đồng bạc kia ở Tống gia lại náo loạn một phen, Tống gia cũng bèn không bán măng hay ăn măng nữa.
Chẳng qua bây giờ Trần Quế Chi ngược lại sẽ không tiết kiệm ở mặt thức ăn nữa. Giống như Tống Thiêm Tài nói, mấy thứ này đều là ăn vào trong bụng người nhà mình, sẽ không phí phạm. Dưỡng cho thân thể thật khoẻ mạnh, ít sinh bệnh, bằng không bị bệnh ra đấy, tiền dùng để mua thuốc có thể ăn được bao nhiêu thứ tốt, người còn phải chịu tội.
Cho nên, Trần Quế Chi lại đào thêm mấy cây, nói với Tống Thiêm Tài: "Ta đi chọn cho các ngươi măng non nhất ngon nhất, mang về chưng với thịt muối, bảo đảm các ngươi ăn đến chảy nước miếng, ngay cả Tiểu Bảo cũng có thể ăn mấy miếng. Nếu như các ngươi thích ăn, chờ buổi chiều bảo cha ngươi đi đào một sọt về. Hắn đào măng còn lợi hại hơn ta nhiều, đôi mắt tìm măng ngon kia tinh tường không ai bằng."
Lâm Tiểu Mãn ở bên cạnh cũng cười nói: "Thiêm Tài, ta biết làm măng khô, măng này nếu như làm thành măng khô có thể bán ở quán trà. Nếu làm được nhiều, một năm bốn mùa đều có thể coi là một món ăn."
Tống Thiêm Tài nghe xong tinh thần tỉnh táo, lập tức ném cây gậy trúc phiền phức trong tay kia xuống, càng nghĩ càng cảm thấy kiến nghị của Lâm Tiểu Mãn không tồi, mở miệng nói: "Tiểu Mãn ca, ý kiến của ngươi không tồi. Trên núi toàn là măng, nếu như làm thành măng khô quán trà chúng ta cũng đủ dùng. Như vậy đi, Tiểu Mãn ca, ngươi làm ra một cân măng khô, ta trả ngươi một văn tiền công, làm nhiều kiếm nhiều, ngươi thấy thế nào."
Lâm Tiểu Mãn không nghĩ tới làm măng khô cũng có thể kiếm được tiền. Suy nghĩ của y rất đơn giản, y được Tống gia thuê về, giúp đỡ làm việc là thiên kinh địa nghĩa, lại lấy tiền thì có vẻ không ổn. Hơn nữa Tống Thiêm Tài đã giúp bọn họ không ít, y cũng không thể quá keo kiệt nhỏ mọn, chuyện gì cũng nói đến tiền.
Lâm Tiểu Mãn vừa mới định từ chối đã bị Tống Thiêm Tài chặn đứng miệng, nói Lâm Tiểu Mãn măng khô này là để bán, Tống gia sẽ không thiệt. Số tiền này không nhiều lắm, coi như là phí vất vả, Tống gia trả tiền công, nếu không sẽ không để Lâm Tiểu Mãn hỗ trợ.
Nói đến tận mức này, Lâm Tiểu Mãn cũng đành không nói thêm gì nữa. Chẳng qua làm việc lại càng thêm nghiêm túc, ngay cả việc đào măng cũng cùng Trần Đại Thạch làm, không để người Tống gia phí nửa điểm sức lực. Làm Tống Thiêm Tài liên tục cảm thán mình đã tìm được đúng cấp dưới rồi, toàn năng chu đáo như vậy cực kì đáng tăng lương. Đương nhiên, đó đều là lời phía sau.
Lúc này, Tống Thiêm Tài và Lâm Tiểu Mãn bàn chuyện xong, bèn mang măng, rau dại về làm đồ ăn ngon. Đầu xuân, cây cối đâm chồi, hoa nở, miệng cũng có lộc ăn.