Mục lục
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm ngoái hoa màu khoảng đầu đến giữa tháng chín là có thể thu hoạch, nhưng bây giờ đã tới đầu tháng mười. Nhà Tống Thiêm Tài là một trong những nhà trồng lại sớm nhất, hoa màu ngoài ruộng cũng giống năm ngoái đến giữa tháng chín là thành thục. Tống Tiểu Bảo bị đưa đến chỗ Hồ Tiểu Ngọc để trông, cả nhà cùng đi thu hoa màu. Nhà Tống Đại Hải cũng thu hoạch cùng lúc với nhà Tống Thiêm Tài, Hồ Tiểu Ngọc ôm bụng chửa về nhà mẹ đẻ nhờ cha mẹ huynh tẩu tới cùng hỗ trợ.

Mùa màng năm nay không phải là không có tiền mời người làm công nhật, mà là không thể mời nổi. Ai cũng đều đỏ mắt phiền lòng. Hai nhà Tống Đại Sơn và Tống Đại Hải là một trong số ít những nhà trong Tống gia thôn nhanh chóng quyết định trồng lại hoa màu chịu hạn. Đương nhiên, quyết đoán như vậy đã giúp bọn họ thu hồi lại chút đỉnh, những người khác cho dù có hiểu rõ là bọn họ phản ứng nhanh khiến tổn thất giảm bớt, nhưng nhìn Tống gia thu lương thực, hoa màu của mình thì vẫn còi cọc, trong lòng có thể thoải mái được mới là lạ.

Dưới tình huống như vậy, bọn họ còn mời người làm công nhật quả thực chính là chọc mắt người khác, khó đảm bảo một vài người sẽ không có đầu óc xúc động một cái lại tới tìm Tống gia gây phiền toái. Bốn người lớn nhà Tống Thiêm Tài cộng thêm Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, sáu người bận rộn mười ngày mới thu hoạch phơi phóng lương thực xong. Chỗ lương thực phụ này theo lý là thu hoạch dễ hơn lương thực tinh nhiều, nhưng trên thực tế nếu chỉ có lương thực tinh thì lượng thu hoạch chỉ bằng một nửa. Cũng may hai mươi mẫu đất này không cần nộp thuế, có thể đủ cho Tống gia ăn hai năm.

Nhà Tống Đại Hải thu hoạch xong trước nhà bọn họ, tặng nhà mẹ đẻ Hồ Tiểu Ngọc bốn xe lương thực, một nửa là cảm tạ nhà mẹ đẻ Hồ Tiểu Ngọc giúp đỡ, một nửa chính là nhờ nhà mẹ đẻ Hồ Tiểu Ngọc giúp bọn họ tồn trữ phòng ngừa vạn nhất. Bởi vậy dù bọn họ có mười mẫu đất, vốn dĩ lương thực thu được đã không thể so với năm ngoái, trừ đi phần nộp thuế thì cũng khó khăn lắm mới đủ ăn.

Nhà Tống Đại Hải bận xong lại tới trợ giúp nhà Tống Thiêm Tài, như vậy mới có thể trong vòng hơn mười ngày đã thu hoạch toàn bộ hai mươi mẫu đất. Nhưng lương thực phụ chỉ để no là chính, hương vị thì lại chẳng ra sao. Hơn nữa ngày nào cũng ăn khoai lang đỏ người cũng khó chịu, Tống Thiêm Tài bèn bảo Trần Quế Chi mỗi ngày vẫn nấu nửa phụ nửa tinh, dự định chờ thêm mấy ngày nữa an bài nơi này xong xuôi rồi sẽ đưa mọi người trong Tống gia tới Tuyền Châu.

Nhà ở bên này thì giao cho Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, dọn căn phòng phía tây cho bọn hắn ở. Ruộng đất trong nhà chia cho nhà Tống Đại Hải mười mẫu, còn lại giao hết cho Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn. Tống Thiêm Tài muốn dời hộ tịch đến Tuyền Châu, hai mươi mẫu đất ở đây lại phải nộp thuế. Hắn cũng không định cho nhà Tống Đại Hải và Trần Đại Thạch thuê ruộng, chỉ là khế đất sẽ không cho bọn họ, xem như giữ lại một đường lui cho Tống gia. Về sau nếu thật sự gặp phải bất trắc, bọn họ cũng có thể về lại Tống gia thôn sinh sống.

Tống Thiêm Tài biết hắn vừa đi, nhà Tống Đại Hải có thể nói một cây làm chẳng nên non, cho nên mới nghĩ đến chuyện để Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn dọn tới Tống gia ở, hai nhà bọn họ cùng nhau ở Tống gia thôn sẽ không có vẻ thế đơn lực mỏng, cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau, không cần lo lắng bị bắt nạt. Trần Đại Thạch ở Trần gia thôn tuy rằng còn có chút thân thích, nhưng những người như thế thà rằng chẳng có còn hơn, thường xuyên khiến bọn họ ghê tởm, làm cho bọn họ cực kì phiền. Lại nói đến có người cha như vậy, Trần Đại Thạch ở Trần gia thôn luôn có vài phần không được tự nhiên.

Tới Tống gia thôn đối bọn họ mà nói cũng chẳng vấn đề, khoá chặt cửa nhà ở Trần gia thôn, đất có thể cho thuê, đầm sen hiện tại nhìn dáng vẻ là không làm gì được nữa. Bao giờ trồng lại thì có thể thuê người trông giúp, bọn họ lâu lâu về một chuyến là được. Quan trọng nhất là Tống Thiêm Tài dự định giao quán trà lại cho Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn trông coi. Kỳ thật ngay từ đầu hắn đã hỏi Tống Thiêm Kim có muốn giúp đỡ quản lí hay không, về sau có thể cho hắn.

Tống Thiêm Kim lại cự tuyệt, hắn muốn mở cửa hàng ở trấn trên, về sau đón cả nhà lên đấy ở. Từ sau khi lên trấn trên làm tiểu nhị, Tống Thiêm Kim đã bắt đầu hâm mộ người sống ở trấn trên, không hy vọng con cháu của mình cũng giống cha mẹ mệt chết mệt sống cày bừa kiếm ăn. Vì thế hắn bèn muốn mở một cửa hàng ở trấn trên, đặt vững gót chân, về sau đón vợ chồng Tống Đại Hải tới đây dưỡng lão cũng dễ dàng hơn.

Hồ Tiểu Ngọc cũng có tính toán này, hai vợ chồng đã bắt đầu tiết kiệm tiền. Vợ chồng Tống Đại Hải cũng biết ý tưởng của Tống Thiêm Kim, lúc này mới càng thân cận nhiều hơn với thông gia ở trấn trên, giúp đỡ nhiệt tình hơn, tặng quà hay lương thực cũng cũng không hề qua loa, tất cả cũng là vì muốn Hồ gia để mắt con trai con dâu mình nhiều hơn một chút.

Tống Thiêm Tài cũng không cưỡng cầu, cho nên mới dự định chỉ chia mười mẫu đất cho nhà Tống Đại Hải, phần lớn đều để lại cho Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn trông coi, ngoại trừ tín nhiệm nhân phẩm của bọn họ, đây cũng là kết quả đưa ra sau khi trải qua nhiều mặt cân nhắc.

Hắn và Triệu Ngôn Tu thương lượng hồi lâu, cuối cùng mới bàn bạc với hai lão Tống gia. Hai lão Tống gia không có ý kiến gì, theo Tống Thiêm Tài tới Tuyền Châu là chuyện sớm có trong dự định của bọn họ, giờ chẳng qua là đẩy thời gian khởi hành lên trước mà thôi. Trời hạn như vậy, hai lão Tống gia cũng phát giác nếu cứ tiếp tục dính chặt ở đồng ruộng thế này, cuộc sống quá khổ không nói, sơ sẩy một cái là lại ăn không đủ no. Trong lòng Tống Đại Sơn vẫn còn lo lắng cho nhà Tống Đại Hải, nhưng vừa nghe nói Tống Thiêm Kim muốn lên trấn trên lạc hộ, như vậy ở nông thôn có chuyện gì cũng chẳng còn liên quan nữa, vì thế cũng bèn không nói gì thêm.

Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn vừa nghe cả nhà Tống Thiêm Tài sắp dọn tới Tuyền Châu, đầu tiên là dọa nhảy dựng, lại nghe Tống Thiêm Tài chuẩn bị phó thác sản nghiệp trong nhà cho bọn họ liền ngay lập tức lắc đầu như trống bỏi. Tống Thiêm Tài biết tính tình của hai người, phân tích rõ ràng từng câu từng chữ, lại khuyên lơn rất nhiều lần, cộng thêm hai lão Tống gia cũng ra nói chuyện. Cuối cùng, Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn mới đồng ý, còn nói nhất định phải trả tiền thuê ruộng và quán trà cho Tống gia.

Tống Thiêm Tài cũng biết làm vậy bọn họ mới có thể an tâm hơn, bèn nói trừ những năm thiên tai, mỗi năm giao hai mươi lượng bạc cho Tống gia là được. Lâm Tiểu Mãn đã từng làm việc ở quán trà, quán trà kiếm được bao nhiêu tiền trong lòng y hiểu rõ nhất, Tống Thiêm Tài đưa ra cái giá này có thể nói là rẻ thối. Bọn họ nhận tấm lòng và tình nghĩa của Tống gia, tỏ vẻ nhất định sẽ giúp đỡ Tống gia trông coi gia nghiệp cẩn thận.

Tới đầu tháng mười, hoa màu Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn trồng cũng chín. Mọi người trong Tống gia ngoại trừ Trần Quế Chi ở nhà nấu cơm trông chừng Tống Tiểu Bảo ra thì đều đi giúp đỡ thu hoạch. Người trong Tống gia thôn cũng đều hiện lên gương mặt tươi cười. Mặc kệ thế nào, có lương thực trong tay, cho dù năm ngoái không có thu hoạch nhưng chỉ cần chưa đến nước chết đói là được rồi.

Tuy nhiên mọi người cũng chỉ vui mừng được hai ngày, đến ngày thứ ba, ông trời bắt đầu đổ mưa. Đối với trận mưa ngóng đợi đã lâu này, mọi người trong Tống gia thôn lại không còn sự mong chờ như dĩ vãng. Cả đám ở trong nhà lo lắng cho hoa màu ngoài ruộng, lòng chỉ mong mưa mau mau ngừng lại để còn thu lương thực về nhà.

Đáng tiếc, ông trời chỉ thích trêu ngươi. Dường như muốn hạ cho đủ số nước mưa của mấy tháng trước dồn lại nên mưa tầm tã suốt nửa tháng. Hầu hết mọi người trong Tống gia thôn đều dầm mưa đi thu lương thực, bằng không nếu để thối ra đấy thì lương thực của một năm sẽ mất hết. Đáng tiếc trời không nắng, cho dù thu về được thì cũng đều mốc meo không để được lâu.

Bọn họ đành phải chẻ củi đốt lò hong khô lương thực trên giường đất. Lăn lộn như vậy khiến cho sản lượng lương thực vốn đã không nhiều lắm giờ lại ít đi hơn một nửa. Sương mù mây đen phủ kín trên đầu từng nhà. Có vài nhà đã tính toán trừ phần nộp thuế ra còn phải bù thêm tiền vào thì mới đủ.

Tống Thiêm Tài bảo Tống Đại Sơn ở nhà trông lương thực, sau đó lại cùng những người khác mặc áo tơi đi lấy lương thực đã thu hoạch. Lương thực chở về đều bị ướt dầm dề, có chỗ còn bị ngâm nước ủng thối. Lâm Tiểu Mãn và Trần Quế Chi cả ngày ở trong bếp hong khô lương thực. Cứ như thế, cả Tống gia bận tối mắt tối mũi tựa như con quay.

Đến khi trời tạnh, người Tống gia thôn cũng không hề lộ ra chút nét cười nào, nhà ai cũng vội vàng cuốc bờ tháo nước, tính toán mau chóng trồng thêm một vụ tiểu mạch cuối đông trợ cấp lương lực trong nhà. Tống gia lúc này cũng bắt đầu bận bịu, may là năm người đàn ông trưởng thành làm việc khá nhanh, hai mươi mấy mẫu đất chỉ mười ngày đã trồng xong.

Kỳ thật ruộng này Tống Thiêm Tài tính toán ngày mai sẽ chia cho Tống Đại Hải và Trần Đại Thạch, năm nay vốn dĩ không định gieo trồng gì, nhưng lại không thẳng nổi Tống Đại Sơn và phu phu Trần Đại Thạch không thể chịu được cảnh đồng ruộng nhàn rỗi nên đành phải đi theo. Tuy rằng mệt, nhưng nhìn mạ non ngút mắt, Tống Thiêm Tài vẫn khá là có cảm giác thành tựu.

Lí chính mang đến cho thôn một tin tức tốt, Huyện thái gia đã xin triều đình miễn thuế thành công, thuế của một quý này không cần giao. Kể từ khi đại hạn tới nay, đây có thể coi như tin tức tốt lành nhất mà mọi người trong thôn nghe được. Nhưng cho dù không phải nộp thuế, từng nhà muốn ăn no vẫn vô cùng gian nan.

Hồng và hạt dẻ trên núi đã chín, người trong thôn đồng loạt lên núi hái coi như lương thực. Có mấy nhà chỉ vì mấy cái hạt dẻ đã có thể đánh nhau một trận to, trong thôn ăn trộm ăn cắp cũng trở nên nhiều hơn. Có mấy nhà phải bán đứa cháu gái nhỏ cho phú hộ trấn trên làm nha đầu để đổi về một ít lương thực. Tống Thiêm Tài có đôi khi ở trên đường thường xuyên có thể bắt gặp những đứa trẻ mặt mày xanh xao, trong lòng có chút bị đè nén.

Nhưng hắn cũng không còn cách nào. Trong thôn bởi vì hắn và mấy hộ nhà khác thu hoạch vụ thu sớm nhất nên gần như không chịu tổn thất bao lớn. Cho dù là lương thực phụ, nhưng trong thời điểm lương thực phụ cũng là thứ quý giá như hiện nay, đã có không ít người đỏ mắt nhớ thương số lương thực kia của Tống gia. Nếu không phải Tống gia có năm nam đinh, Tống Thiêm Tài còn sợ những người này sẽ trực tiếp tới cửa cưỡng bức.

Trong thôn có hai nhà bị thân thích khiêng mất hai bao lương thực, cho dù có làm lớn chuyện thì lương thực cũng không lấy về được. Lí chính cũng đến trước cửa nhà Tống Thiêm Tài ngồi nửa ngày, ám chỉ Tống Thiêm Tài hãy giúp những người nghèo khổ trong thôn. Tống Thiêm Tài không tiếp lời, lí chính chỉ có thể thất vọng mà về.

Đều là người của Tống gia thôn, lí chính đương nhiên hy vọng toàn bộ thôn đều tốt. Nhưng Tống Thiêm Tài rất nhỏ nhen, không muốn đứng ra làm chim đầu đàn. Thế nào là người nghèo khổ? Giờ phút này hầu như nhà ai cũng đều ăn không đủ no, vậy thì đều là người nghèo khổ. Nhà Tống Thiêm Tài có bao nhiêu lương thực để cứu tế người khác? Cứu tế nhà này, trong lòng nhà kia lại ghi hận. Để mà chu toàn mọi mặt, trừ phi dọn sạch Tống gia có khi cũng còn không đủ. Nếu làm vậy hắn và Triệu Ngôn Tu thật ra còn có thể dựa sức lực kiếm miếng cơm ăn, nhưng còn Tống Tiểu Bảo và hai lão Tống gia biết sống như thế nào?

Tống Thiêm Tài không thích làm thánh phụ. Ai cũng đều có nhân quả của riêng mình. Trong khả năng cho phép hắn không ngại phụ giúp chút ít. Nhưng trong lúc ốc không mang nổi mình ốc, còn phải vì giúp người khác mà táng thân, chuyện như vậy hắn thật đúng là không có hứng thú đi làm. Chỉ cần một ngày chưa đến Tuyền Châu, hắn đều phải bảo đảm lương thực cho Tống gia, sẽ không chịu đói.

Tống gia thôn có không ít người tới tìm hai lão Tống gia vay lương thực. Tống Thiêm Tài đã sớm nắm chặt chìa khoá kho lương trong tay. Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn cho dù mềm lòng cũng không đào đâu ra được lương thực. Cứ thế dần dần, mọi người đều hiểu không mượn được lương thực của Tống gia, cũng bèn không tới cửa nữa.

Vợ chồng Trần Vĩnh Thường và vợ chồng Trần Vĩnh Nhạc đều từng tới Tống gia vay lương. Trần Quế Chi tiếp đãi, chỉ nói chính nhà mình lương thực còn không đủ ăn, không có dư thừa để cho vay rồi đuổi bọn họ đi. Kể cả là hai đứa em ruột Trần Vĩnh Thường và Trần Vĩnh Nhạc tự mình mở miệng, Trần Quế Chi cũng chỉ cho mỗi người hai mươi cân khoai lang đỏ, nói là của mình cho cháu trai, lương thực cho vay thì không có, rồi lại đuổi người đi. Lần sau người Trần gia đến, Trần Quế Chi ngay cả khoai lang đỏ cũng không cho lấy một củ.

Tống Thiêm Tài không quản Trần Quế Chi làm thế nào. Dù sao lương thực đều ở trong tay hắn, cho dù hai lão Tống gia mềm lòng, trong tay không lương thì cũng vô ích. Hắn không thích cho không người khác lương thực mà chính mình cực khổ mới tồn trữ được.

Buổi tối hôm nay, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu lại bàn với nhau về chuyện chuẩn bị đi Tuyền Châu. Trời sắp chuyển lạnh, Tống gia nếu muốn đi Tuyền Châu nhất định phải bắt đầu khỏi hành trong vòng mấy ngày này. Bằng không chờ đến khi trời lạnh, hai lão Tống gia và Tống Tiểu Bảo ở trên đường sẽ phải chịu khổ rất nhiều.

Lương thực của Tống gia Tống Thiêm Tài tính toán để lại vừa đủ cho nhà Tống Đại Hải và Trần Đại Thạch, còn lại đều mang theo tới Tuyền Châu. Hắn đã móc nối với một tiêu cục ở trấn trên, trả tiền trả lương để bọn họ hỗ trợ áp lương thực qua đó. Cũng chẳng biết tình cảnh ở Tuyền Châu bây giờ đang là như thế nào. Tuy rằng hắn còn tồn một đám gạo nếp, nhưng lo trước khỏi hoạ luôn là tốt.

Trời vừa sẩm tối, Tống Thiêm Tài bỗng nghe thấy có tiếng trẻ con khóc. Triệu Ngôn Tu tai thính, vừa nghe xong mày liền nhăn lại, nói với Tống Thiêm Tài: "Hình như là Cẩu Tử, đang đứng ở bên ngoài cửa nhà chúng ta."

Tống Đại Sơn mở cửa, Cẩu Tử vừa thấy Tống Đại Sơn liền khóc như mưa, giọng nói đứt quãng cầu Tống Đại Sơn đi xem ông bà nó. Mọi người trong Tống gia đều nghe tiếng đi ra, Tống Thiêm Tài vừa đi vừa hỏi: "Cha, Cẩu Tử làm sao lại khóc to đến như vậy?"

Tống Đại Sơn mặt đầy gấp gáp nói: "Thiêm Tài, ngươi dẫn theo Ngôn Tu mau tới nhà Lôi đại bá của ngươi nhìn xem. Mấy tên thối tha du thủ du thực kia lần vào nhà Lôi đại bá của ngươi trộm lương thực, bị Lôi đại bá của ngươi bắt được, không ngờ lại dùng dao đâm vợ chồng Lôi đại bá. Cẩu Tử bị ông bà bảo nó chạy ra gọi người, nó liền chạy tới nhà chúng ta. Đúng là làm bậy mà, một lũ táng tận thiên lương, chuyên chọn người già trẻ nhỏ xuống tay."

Cẩu Tử vừa nãy đã nói chính là hai tên du thủ du thực đến từ trấn trên ở trong thôn làm. Những kẻ này trước kia cũng từng trộm đồ trong thôn, đáng tiếc đều là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, không thể làm gì được bọn chúng, cũng vì thế mà khiến cho bọn chúng ngày càng to gan ác độc, sát hại đến cả tính mạng con người.

Tống Thiêm Tài vừa nghe xong liền lập tức vội vàng kéo theo Triệu Ngôn Tu đi gọi Trần Đại Thạch, dặn Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi ở nhà khoá chặt cửa, trông chừng Cẩu Tử. Lâm Tiểu Mãn cũng bị bắt ở lại Tống gia. Hiện giờ thế đạo không tốt, Tống gia không thể không có thanh tráng niên ở nhà trấn giữ.

Ba người vội vội vàng vàng chạy đến nhà Tống Tam Lôi, vợ chồng Tống Tam Lôi đều ngã trên mặt đất ngất đi, máu chảy lênh láng khắp nơi. Tống Thiêm Tài và Trần Đại Thạch mỗi người cõng một người, chạy vội tới nhà đại phu trong thôn. Đại phu xem mạch cho hai người xong liền lắc đầu, mấy người Tống Thiêm Tài trong lòng trầm xuống, thử sờ phía dưới mũi hai lão nhân, hai người đã không còn thở.

Tống gia thôn thỉnh thoảng vẫn có ăn trộm ăn cắp, nhưng tuyệt đối chưa từng xảy ra án mạng. Lúc trước người trong thôn đã tới tìm lí chính đòi đuổi mấy kẻ tay chân không sạch sẽ này đi. Nhưng lí chính bị người già trẻ nhỏ trong nhà những kẻ đó van nài cầu xin nên nhất thời mềm lòng, cảnh cáo vài câu, lại trấn an người trong thôn một phen rồi coi như cho qua mọi chuyện.

Nhưng không ngờ nhất thời mềm lòng lúc trước lại đổi bằng hai cái mạng người hôm nay, chẳng biết lí chính có khi nào sẽ hối hận vì quyết định lúc trước của mình hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK