Nếu nói hắn đối với Tống Tiến Bảo và Tống Thiêm Tài một chút khác biệt cũng không có thì thật sự là nói dối. Tống Thiêm Tài là con trai duy nhất của hắn, là huyết mạch hương khói của Tống gia, ở trong lòng hắn đương nhiên là bất đồng, có ai lại không yêu chính đứa con của mình? Nhưng Tống Đại Sơn tự nhận mình không phải người lòng dạ hẹp hòi như phụ nhân. Gia cảnh nhà hắn coi như không tệ, chỉ có một đứa con là Tống Thiêm Tài. Tống Tiến Bảo khi còn nhỏ nhìn cũng ngoan, Tống Đại Sơn nghĩ đối tốt với Tống Tiến Bảo một chút, về sau có thể cho Tống Thiêm Tài thêm một người huynh trưởng đỡ đần.
Nhưng từ sau khi Tống Tiến Bảo đón dâu, trong lòng Tống Đại Sơn kỳ thật đã nghẹn một cục tức. Hắn thực thà không đại biểu hắn ngu. Phùng gia tính kế lễ hỏi trước, sau lại thả ra lời đồn. Tống Đại Sơn trong lòng hiểu rõ, nếu Tống Tiến Bảo không cam chịu, Phùng gia sẽ không dám làm như vậy. Vợ hắn cũng không phải quá thích Tống Tiến Bảo, nhưng có hắn che chở phía trước, Trần Quế Chi dù có bất mãn đến đâu cũng sẽ phải cho hắn mặt mũi.
Nhưng hắn cũng đã nuôi Tống Tiến Bảo lớn đến nhường này, con đường phía trước đã đi được 99 bước, là tốt hay xấu Tống Đại Sơn cũng không muốn truy cứu. Rốt cuộc con hư tại cha, không thể chỉ vì Tống Tiến Bảo dùng chút thủ đoạn nhỏ với bọn họ mà không nghe không để ý nữa. Chẳng qua trong lòng Tống Đại Sơn rốt cuộc đã nảy sinh khoảng cách, không thể yêu thương nó được như lúc trước.
Mà mấy năm nay, hành vi của Phùng Kim Hoa lần lượt khiến cho bầu không khí trong nhà luôn bức bối không yên ổn, Tống Đại Sơn cũng hiểu vợ con đối với hắn đều có oán. Nhưng Tống Tiến Bảo dù sao cũng là đứa nhỏ hắn nuôi lớn, hắn luôn không muốn nghĩ về đứa nhỏ mình nuôi lớn theo hướng xấu nhất. Hơn nữa phần lớn mọi chuyện đều là do Phùng Kim Hoa làm ầm ĩ, Tống Đại Sơn còn có thể khuyên giải an ủi vợ của mình tất cả đều là do Phùng Kim Hoa phá hư. Tống Tiến Bảo quá thành thật, bị bắt chẹt, cũng không thể toàn trách đứa nhỏ này.
Nhưng lần này Tống Thiêm Tài xảy ra chuyện, ở phủ thành bên kia vướng vào kiện tụng, dường như dính phải tội lớn. Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi bận trước bận sau, một lòng hận không thể tách ra làm hai. Tống gia chỉ có hai huynh đệ, nhưng người huynh đệ Tống Tiến Bảo này lại chỉ làm như không biết. Ngoài miệng nói có việc thì tìm gã hỗ trợ, nhưng dựa vào tính tình của Tống Đại Sơn, hắn làm sao có thể mở miệng cầu con nuôi. Mà cho dù Trần Quế Chi mở miệng, Phùng Kim Hoa làm ầm lên, Tống Tiến Bảo chỉ đứng một bên tỏ vẻ khó xử không lên tiếng, bọn họ cũng bèn không tự khiến mình thêm khó coi nữa.
Cứ như vậy, Tống Đại Sơn nhìn con trai ruột của mình chỉ còn hơi thở thoi thóp, lại nhìn con nuôi khoanh tay đứng nhìn cùng con dâu vui sướng khi người gặp họa, tâm đã sớm lạnh. Chẳng qua, hắn tâm tư ngay thẳng, chỉ cảm thấy Tống Tiến Bảo làm việc không đạo nghĩa, dù thế cũng chỉ định chờ Tống Thiêm Tài khoẻ lại sẽ phân Tống Tiến Bảo ra ngoài, cho hai mẫu đất coi như tận chút tình cảm phụ tử. Hắn chưa từng nghĩ sẽ đánh đập hay mắng chửi gì Tống Tiến Bảo, không muốn để cho người khác nói này nói kia.
Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới, hắn bên này còn chưa so đo cách hành sự của Tống Tiến Bảo, hai người này lại động tâm tư hại người, giúp đỡ người ngoài đối phó Tống Thiêm Tài. Lưu Thải Liên bỏ chạy với người khác, Phùng Kim Hoa rõ ràng biết được lại thờ ơ lạnh nhạt, còn nhân lúc loạn lấy đi tất cả tiền bạc trong nhà. Chuyện như vậy đã kích thích rất lớn đến thần kinh của Tống Đại Sơn. Nhưng càng quá mức chính là Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo thế mà lại dám đổ thuốc cứu mạng của con hắn, như vậy khác nào muốn con hắn mất mạng.
Nghĩ đến Tống Thiêm Tài từ nhỏ đã học hành giỏi giang còn rất hiếu thuận, biết thương hắn và bạn già, trong lúc khổ đọc còn trích ra thời gian chép sách kiếm tiền trợ cấp trong nhà, mua sắm này nọ cho hắn và bạn già. Nhìn thế nào Tống Đại Sơn cũng cảm thấy Tống Thiêm Tài tốt hơn Tống Tiến Bảo gấp ngàn lần. Trong lòng Tống Đại Sơn cũng không phải chưa từng hối hận tìm đúng một đứa con nuôi sợ vợ không tự làm chủ được như vậy. Hao tâm tổn sức không nói, dự tính lúc trước để huynh đệ bên nhau nâng đỡ e là đều uổng phí.
Cho đến tận khi Trần đại phu báo cho Tống Đại Sơn Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo làm vậy với Tống Thiêm Tài, Tống Đại Sơn mới hiểu được, trước kia hắn cố kỵ này, mong chờ kia, cuối cùng lại thành dưỡng một con rắn độc bên người, thiếu chút nữa đã hại chết con trai ruột. Những kỳ vọng, những cảm tình trước đây dưới cơn phẫn nộ thất vọng càng thêm có vẻ buồn cười.
Trần đại phu nhìn sắc mặt Tống Đại Sơn hết đỏ lại xanh, biết được là khó thở công tâm. Sợ Tống Đại Sơn nghẹn ra chuyện, hắn vội mở miệng khuyên giải: "Cha Thiêm Tài, ngươi đừng tức giận mà hồ đồ. Bây giờ Thiêm Tài còn đang bệnh tật, già trẻ Tống gia chỉ có thể dựa vào ngươi thôi đó. Thiêm Tài nhờ ta giúp nó đi nói với lí chính, nhưng sợ trong lòng ngươi luyến tiếc lão đại nhà ngươi, đến lúc đó sẽ khó xử. Ta thấy đứa nhỏ Thiêm Tài này thật sự hiếu thuận nên mới muốn khuyên nhủ ngươi. Tống Tiến Bảo mấy năm nay đối với các ngươi và Thiêm Tài thế nào mọi người đều thấy được. Dưỡng nhi phòng lão*, lão đại nhà ngươi coi như uổng công nuôi dưỡng. Ta cũng biết ngươi cố kỵ thanh danh, cũng thấy Thiêm Tài không có huynh đệ giúp đỡ nên mới nơi chốn nhường nhịn cả nhà lão đại. Nhưng con trai ruột cũng sắp bị bọn họ khi dễ đến mất mạng rồi, nghĩ nhiều đến đâu, cố tới cỡ nào thì có ích lợi gì."
*Dưỡng nhi phòng lão: dưỡng dục con cái là để phòng khi về già có chỗ dựa vào.
Tống Đại Sơn gân cổ đỏ mắt nói với Trần đại phu: "Trần gia huynh đệ, ngươi nói có lý. Lần này ta tuyệt đối sẽ không phạm hồ đồ. Mấy năm nay ta đúng là mắt mù, ủy khuất thê nhi, kết quả dưỡng ra một con bạch nhãn lang. Ta lập tức cùng huynh đệ ngươi tới chỗ lí chính, nhất định phải đòi lại công bằng cho Thiêm Tài."
Trần đại phu vỗ vỗ bả vai Tống Đại Sơn, thở dài: "Lúc này mới nghĩ thông suốt, một đứa con hiếu thuận hơn mười thằng bất hiếu. Thiêm Tài là đứa con ngoan, ngày tháng hưởng phúc của hai vợ chồng các ngươi còn đang chờ đợi phía sau kia mà."
Tống Đại Sơn gật gật đầu, nghĩ tới Tống Thiêm Tài ngày thường đối tốt với hắn, bước chân hướng về phía nhà lí chính càng thêm kiên định.
Trần Quế Chi kể lể với hai vợ chồng Tống Đại Hải một hồi, Tống Đại Hải nghe xong thì tràn đầy áy náy, vẻ mặt Vạn thị đầu tiên là sợ hãi sau lại là may mắn. Rốt cuộc, năm đó nếu không phải bà cứng rắn muốn tiễn Tống Tiến Bảo đi, hiện giờ nói không chừng người bị vợ chồng Tống Tiến Bảo tai họa chính con nhà mình.
Vạn thị miệng độc nhưng trong lòng lại không xấu. Liên tưởng tới lời Trần Quế Chi vừa nói, nàng cũng cảm thấy áy náy. Tống Tiến Bảo xác thật là đương gia nhà nàng cổ động Tống Đại Sơn nhận nuôi. Gia cảnh nhà Tống Đại Sơn tốt hơn so với bọn họ, Tống Đại Hải nghĩ nuôi nhiều thêm một miệng ăn cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Mà Tống Đại Sơn cũng dễ tính, không phải người khắt khe, Tống Tiến Bảo đi theo hắn sẽ không chịu khổ.
Sự thật đúng là như vậy, Tống Đại Sơn cho Tống Tiến Bảo đi học, làm tiểu nhị, cưới vợ. Từng chuyện làm ra, đến cha mẹ thân sinh chẳng qua cũng chỉ có thế. Bây giờ Tống Tiến Bảo lại không có lương tâm như vậy, tâm tư xấu xa muốn hãm hại Tống Thiêm Tài, Vạn thị trong lòng hận chồng của mình nhiều chuyện, giờ lại phải chịu liên lụy. Bà đã nói từ sớm nếu như không có con ruột thì nhận một đứa cũng không ngại. Nhưng nếu trong nhà có con trai ruột, vậy đứa con nuôi kia dù ngươi đối tốt với nó đến đâu, gặp phải đứa không có lương tâm, nó vẫn sẽ cảm thấy cha mẹ nuôi thiệt thòi nó. Lúc này nhìn lại, Tống Đại Hải đã gây ra chuyện gì đây. Trần Quế Chi tìm tới tận cửa, Vạn thị cũng hiểu nếu việc này bọn họ không ra mặt, e là về sau cả nhà Tống Đại Sơn sẽ hận lây sang nhà bọn họ.
Cho nên, Vạn thị chờ Trần Quế Chi vừa nói xong đã tích cực đi ra ngoài tìm mấy nhà có quan hệ tốt với bọn họ trong thôn. Phải nhanh chóng đuổi Tống Tiến Bảo ra khỏi Tống gia, như vậy về sau bọn họ mới còn có thể giữ lại chút tình nghĩa huynh đệ với một nhà Tống Đại Sơn.
Tống Đại Hải cũng ngây ngẩn cả người. Người trong thôn tuy lắm miệng nhưng làm chuyện gì cũng đều có giới hạn, ngày thường cho dù tiểu sảo tiểu nháo cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Đổ thuốc cứu mạng, lại trộm tiền dưỡng lão của cha mẹ, đứa con bất hiếu như vậy, không nói đến chuyện vốn không phải là thân sinh, cho dù là huyết mạch ruột thịt cũng không chấp nhận được cách hành sự như thế.
Bởi vậy, Tống Đại Hải cũng theo Trần Quế Chi đi mời mấy hộ quan hệ tốt với Tống gia trong thôn.
Trần Quế Chi dẫn theo ba bốn nam tử trung niên cùng Vạn thị trở về Tống gia, vào phòng Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Tuy rằng là thay đổi thân thể, nhưng bây giờ người chịu tội lại là hắn. Cũng may, căn cơ của nguyên thân không tồi, lại chỉ mới mười chín tuổi, nghỉ ngơi cẩn thận vấn đề cũng không quá lớn. Nhưng lúc này thì đúng là khổ.
Ở trong mắt người khác, bộ dạng của Tống Thiêm Tài chính là bệnh tình nguy kịch. Nghĩ tới Tống Thiêm Tài xưa nay tuấn tú lịch sự, bây giờ lại thành cái dạng này, trong lòng mọi người đều phải than lên một câu. Lại nhớ tới Tống Thiêm Tài bệnh nặng như vậy, Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo còn đổ thuốc cứu mạng của hắn, cũng khó trách người làm mẹ như Trần Quế Chi muốn tìm bọn họ tới trị đôi bạch nhãn lang này. Đặt ở nhà ai gặp phải chuyện như vậy, lòng dạ cũng đều không thể xuôi xuống được.
Tống Thiêm Tài không ngồi dậy nổi, nhưng vẫn học theo động tác trong trí nhớ chắp tay chào mọi người, suy yếu mở miệng nói: "Các vị thúc bá, tiểu chất thân thể không tiện không thể vấn an các vị thúc bá. Hôm nay tiểu chất gia môn bất hạnh, huynh đệ bất hoà, náo loạn xấu hổ trước mặt người khác. Nhưng trong nhà tiểu chất đều là người già trẻ nhỏ, có một số việc chỉ đành dựa vào các vị thúc bá. Ân tình hôm nay, tiểu chất xin khắc vào trong tâm khảm."
Mọi người thầm nghĩ tú tài công đúng là tú tài công, lời nói cũng phải văn hoa văn vẻ, nói chuyện có lý hành sự cũng coi như chu toàn, so với Tống Tiến Bảo mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Trần Quế Chi đã chờ từ sớm, Tống Thiêm Tài vừa nói xong, nàng đã kéo Vạn thị, dẫn theo mọi người tới tây sương phòng nơi vợ chồng Tống Tiến Bảo ở. Vạn thị và Trần Quế Chi động thủ điều tra, những người khác ở bên ngoài chờ. Trong phòng rốt cuộc có đồ đạc của Phùng Kim Hoa, mấy lão già bọn họ làm sao có thể sờ chạm, đây không phải là già còn không đáng kính sao.
Trần Quế Chi cũng không có lục tung, mà trực tiếp tìm trong cái rương nhỏ có khoá cạnh giường. Ở cùng một cái nhà, thói quen cất tiền của mọi người đại khái cũng hiểu biết phần lớn. Bằng không, Phùng Kim Hoa cũng không thể dễ dàng trộm tiền bạc trong nhà như vậy được. Bởi vì có khóa, Trần Quế Chi nhờ Tống Đại Hải tìm cái cuốc, đập rời cái khóa ra.
Rương nhỏ mở, bảy nén bạc xuất hiện trước mắt mọi người, còn có một ít bạc vụn cùng mấy xâu tiền đồng. Trần Quế Chi vừa thấy sợi chỉ đỏ trên tiền đồng bèn lập tức hô lớn: "Đáng chết, quả nhiên là trộm tiền dưỡng lão của chúng ta. Mọi người nhìn xem. Sợi chỉ đỏ này chính là ta xoa, đầu sợi lúc ấy vào buổi tối ta vì bớt việc nên đã dùng đèn dầu hơ nóng. Trong phòng ta còn có cái chưa dùng, ta đi lấy cho các ngươi. Đồ bạch nhãn lang đáng chém ngàn đao, dám trộm tiền cứu mạng của Thiêm Tài nhà ta, đây là muốn đoạn gốc rễ của Tống gia ta đây mà."
Trần Quế Chi vào nhà tìm mấy sợi chỉ đỏ xâu tiền đồng chưa dùng hết, quả nhiên giống hệt với mấy xâu này như đúc. Mọi người càng thêm tin phục, một đám bắt đầu an ủi Trần Quế Chi đã tức giận đến không xong. Trần Quế Chi tổng cộng có 32 lượng bạc, dư lại bốn mươi lượng hẳn là của vợ chồng Tống Tiến Bảo tích cóp được.
Trần Quế Chi ôm hết số bạc lại đây, lúc này, lí chính cũng được Tống Đại Sơn và Trần đại phu thỉnh tới. Nhìn trong phòng nhiều người như vậy, hắn hỏi Tống Đại Hải lí do. Tống Đại Hải mồm năm miệng mười kể ra, lí chính vốn có vài phần nghi ngờ rốt cuộc không còn chút hoài nghi nào nữa.
Tống Tiến Bảo tuy rằng làm tiểu nhị, nhưng một năm cũng chỉ được hơn bốn lượng bạc, có thế nào cũng không thể trong mười mấy năm tồn được một khoản lớn hơn bảy mươi lượng bạc thế được. Nhiều tiền như vậy, dù là lí chính cũng không để dành được nhiều đến thế, đây rõ ràng là trộm tiền dưỡng lão của hai vợ chồng già Tống gia đây mà.
Nếu tâm địa hỏng rồi, vậy thì chuyện hãm hại Tống Thiêm Tài, bá chiếm gia sản Tống gia cũng bèn thuận lý thành chương. Năm đó, lí chính vừa mới từ tay cha mình tiếp nhận cái chức lí chính đã bị nhét cho một tên Tống Tiến Bảo. Hắn lịch duyệt thiếu, cũng cảm thấy Tống Đại Sơn dễ tính, gia cảnh lại tốt, nuôi thêm Tống Tiến Bảo hẳn cũng không phải chuyện gì bao lớn.
Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, Tống gia không yên ổn hắn cũng xem ở trong mắt, tuổi tác càng lớn, hắn càng thêm hiểu rõ chuyện năm đó làm thiếu suy xét. Cũng may Tống Thiêm Tài học vấn tốt, khoa cử có hi vọng, có thể ngăn chặn một nhà Tống Tiến Bảo, lí chính cũng không cần phải quá lo lắng. Không nghĩ tới Tống gia gặp nạn một chuyến, Tống Tiến Bảo lại làm ra hành vi bỏ đá xuống giếng như vậy, quả là khiến người thất vọng buồn lòng, cũng làm lí chính đối với một nhà Tống Đại Sơn áy náy rất nhiều. Rõ ràng là nhà Tống Đại Sơn làm chuyện tốt, không nghĩ tới lại rơi xuống kết cục này, hắn không thể thoái thác tội của mình.
Tống Thiêm Tài chống thân thể ốm yếu đi ra ngoài ngồi cùng mọi người. Hàn huyên một hồi, mọi người bèn bắt đầu thương lượng phải xử trí hai vợ chồng Tống Tiến Bảo như thế nào. Mưu tài hại mệnh, bọn chúng xem như làm đủ. Tuy rằng Tống Thiêm Tài mạng lớn, tiền bạc của Tống gia cũng tìm được rồi, nhưng đầu sỏ gây tội lại không thể không truy cứu.
Bằng không người người học theo, cuộc sống này không còn cách nào trải qua được nữa.
Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, nói nửa ngày cũng không đưa ra nổi một ý kiến cụ thể nào. Lí chính và Tống Đại Sơn trầm mặc ngồi ở thượng vị. Cuối cùng, lí chính mở miệng nói với Tống Đại Hải: "Cha Thiêm Kim, ngươi đi gọi Tống Tiến Bảo trở về, lại mời cả người Phùng gia theo tới đây đi."
Tống Đại Hải gật đầu nói: "Được, lí chính, ta đi tìm tên bất hiếu tử này trở về ngay đây."
Tuy rằng sự tình phát triển y như dự đoán của Tống Thiêm Tài, nhưng trong lòng hắn lại không có nổi nửa điểm đắc ý. Bởi vì hắn biết, kế tiếp còn có một trận đánh ác liệt nữa phải vượt qua.