Mục lục
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thôn xảy ra án mạng tất nhiên sẽ có người thông tri lí chính. Vừa tới nơi, hắn đã ngay lập tức nhìn thấy thi thể vợ chồng Tống Tam Lôi. Dân phong của Tống gia thôn không tính dữ dằn, bình thường xung đột lớn nhất cũng chỉ là đánh nhau, từ đó đã tạo thành thói quen "làm việc gì cũng để lại một đường lui, ngày sau còn nhìn mặt nhau" của lí chính. Vì thế nên hắn ngày càng trở nên thiếu quyết đoán và chính trực, cho tới bây giờ xảy ra án mạng, lí chính mới thật sự luống cuống.

Làm lí chính nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện lớn đến thế.

Vợ chồng Tống Tam Lôi tuy rằng nghèo khổ nhưng nhân duyên cực kì không tồi. Hai vợ chồng già đối với ai cũng đều bày ra gương mặt tươi cười, chưa từng ăn nói khó nghe với ai bao giờ, cũng chưa từng nổi giận với bất kì ai. Nhưng chính đôi vợ chồng già này đã bị trộm lẻn vào nhà sát hại. Người dân trong Tống gia thôn vừa giận lại vừa sợ hãi. Hôm nay những kẻ này dám giết vợ chồng Tống Tam Lôi, ai biết được ngày mai có đến lượt bọn họ hay không. Hai mạng người, trong lòng người dân Tống gia thôn đều nảy sinh kiêng kị.

Tống Thiêm Tài nâng thi thể vợ chồng Tống Tam Lôi tới nhà lí chính. Tuy rằng người chết cần phải được tôn trọng, nhưng nếu là vì lấy lại công đạo, Tống Thiêm Tài tin tưởng vợ chồng Tống Tam Lôi sẽ không để ý. Lí chính bị người dân Tống gia thôn vây quanh kín mít, mọi người bàn luận sôi nổi, trong lúc nhất thời tình cảnh trở nên cực kì ầm ĩ, lí chính hô mấy lần cũng không ai thèm nghe.

Lưng của lí chính lúc này dường như lại còng hơn một chút. Nhìn Tống Thiêm Tài, lại nhìn hai cái quan tài giữa sân, sắc mặt hắn ngày càng trầm trọng, liên tục hút thuốc lá rồi ho sù sụ, nhưng lại vẫn không dừng được. Triệu Ngôn Tu và Trần Đại Thạch dẫn theo vài người trẻ tuổi trong thôn đi bắt mấy kẻ hành hung kia, mọi người đều đang chờ đầu sỏ gây tội đến.

Lí chính khom lưng, không hé răng, nhưng ánh mắt lại rưng rưng trực khóc, nửa ngày mới mở miệng nói: "Lúc trước nếu như ta đuổi chúng đi thì hai vợ chồng Tống gia đã không phải uổng mạng. Thế đạo bây giờ sao đã trở thành như vậy rồi? Mấy kẻ kia trong nhà cũng có già có trẻ, tại sao lại nỡ xuống tay cơ chứ. Ta, ta thực sự có lỗi với Tống lão ca và Tống đại tẩu."

Tống Thiêm Tài không an ủi lí chính, cũng không tiếp lời hắn. Oai phong tà khí vốn phải nên bóp chết ngay từ đầu. Những kẻ này ăn trộm ăn cắp không phải một lần hai lần, người trong thôn cũng đều từng đề nghị, nhưng lí chính đồng tình thương xót người già trẻ nhỏ trong nhà mấy kẻ đó nên cuối cùng không giải quyết được gì. Từ đó lại cổ vũ cho khí thế của bọn chúng, khiến cho bọn chúng không hề có chút kiêng dè nào.

Cái sai lớn nhất của lí chính chính là dùng lợi ích của mọi người trong thôn để thành toàn chút lòng thương hại của chính hắn. Thương cho kẻ ác, cuối cùng sẽ chỉ khiến càng nhiều người chịu thương tổn. Trong lòng Tống Thiêm Tài có chút áy náy. Hắn là một kẻ lương bạc, ở hiện đại hắn luôn thủ vững đạo lý nước sông không phạm nước giếng, sẽ không đi xen vào việc người khác. Ở hiện đại, thứ hắn học được nhiều nhất chính là bo bo giữ mình, cho nên mới không ra tay lúc những kẻ đó làm ác, luôn nghĩ rằng người trong thôn sẽ tự giải quyết được, nhưng cuối cùng lại làm hại đến người vô tội nhất chính là vợ chồng Tống Tam Lôi.

Lí chính thấy Tống Thiêm Tài không nói lời nào, biết được hắn đã thật sự có cái nhìn khác về mình. Hai mạng người, trong lòng lí chính dày vò khó chịu giống lửa đốt. Hắn rõ ràng là ôm thiện tâm, hảo ý khoan thứ cho người khác, cho người khác cơ hội hối cải để làm người, cuối cùng vì sao lại trở thành như vậy chứ.

Triệu Ngôn Tu và Trần Đại Thạch rất nhanh đã trở lại, đáng tiếc mấy kẻ kia sau khi giết người biết là không xong nên đã sớm chạy. Chỉ có người nhà bọn chúng biết được đi theo tới đây. Những người này chỉ có một nhà là thuộc Tống gia thôn, còn lại đều là dìu già dắt trẻ đến cậy nhờ thân thích, ở trong nhà họ hàng hoặc là tự dựng nhà tranh lên ở.

Là hộ nghèo không trụ nổi ở trấn trên nữa nên gia cảnh tất nhiên khỏi cần phải nói, hầu hết bọn họ đều mặc quần áo chằng chịt mụn vá. Còn có mấy đứa bé bảy tám tuổi suy dinh dưỡng đầu tóc thưa thớt, sắc mặt vàng vọt chân tay teo tóp.

Một đám người như vậy vừa tới, ai không biết tình hình thực tế có khi còn nói là người Tống gia thôn bắt nạt bọn họ. Những người này vừa đến đã khóc lóc, luôn miệng khẩn cầu xin lỗi, hết quỳ lại cầu lí chính, già già trẻ trẻ nhìn đã cảm thấy thê thảm.

Tống Thiêm Tài đứng cạnh nhìn nhưng trên mặt lại không có nửa điểm động dung, trực tiếp nói với lí chính: "Lí chính, tuy rằng người chạy mất, nhưng dưới bầu trời này đất nào không phải là đất của Thiên tử, chúng ta báo quan đi. Những kẻ hung ác dám hại đến tính mạng con người như thế này, quan lão gia chắc chắn sẽ có biện pháp bắt giữ trừng phạt."

Lí chính gật gật đầu, người nhà của đám hung thủ kia vừa nghe xong lại khóc càng thêm thê thảm, một phụ nhân trung niên gầy yếu quỳ phủ phục trước mặt lí chính nói: "Lí chính đại nhân, ta cầu xin ngươi buông tha cho con trai ta. Nó không phải cố ý, các ngươi đừng bắt nó, đừng tố cáo nó, ta sẽ đền mạng cho hai vợ chồng Tống gia. Mạng này của ta các ngươi cứ lấy đi. Cháu trai của ta mới năm tuổi thôi, nếu như không có cha, con dâu và cháu trai của ta biết phải sống thế nào. Ta cầu xin ngươi, muốn đền mạng thì cứ dùng mạng của ta đi."

Phụ nhân vừa nói xong lại có mấy nhà bước lên xin xỏ, đều muốn gánh tội thay cho con trai của mình. Lí chính nhìn đám người sêm sêm tuổi hắn lại ở trước mặt hắn quỳ lạy, vội vàng bước lên kéo dậy, mặt hiện vẻ khó xử. Mọi người xung quanh cũng dần dần có chút vẻ đồng tình, có vài người lộ ra vẻ không đành lòng.

Tống Thiêm Tài trong lòng lạnh lẽo. Con người chính là như vậy, lòng luôn nghiêng về cái gọi là bên yếu thế. Những người này có già có trẻ, cuộc sống lại nghèo khó, vừa tới chỗ lí chính đã lập tức nhận tội nhận sai, thái độ không thể tốt hơn, thậm chí tốt đến mức có thể thay con trai bồi mạng. Điều này khiến cho hầu hết những người đứng xem đều nảy sinh thương hại, nhưng ai có thể nghe thấy một câu oán giận của hai vợ chồng Tống Tam Lôi đang nằm ở trong sân không thể lên tiếng không thể mở mắt? Thương hại những kẻ này, vậy ai sẽ trả lại lẽ phải cho vợ chồng Tống Tam Lôi?

"Các vị thúc bá thẩm, tiểu chất bất tài, tốt xấu có cái công danh tú tài trong người. Hôm nay thôn chúng ta xảy ra án mạng, tiểu chất bèn mặt dày nói xen vào vài câu, mong rằng các vị thúc bá thẩm lắng nghe một chút xem có hợp lý hay không." Tống Thiêm Tài bỗng nhiên cao giọng mở miệng nói.

Mọi người được Tống Thiêm Tài kêu gọi, cũng yên lặng lại nghe xem Tống Thiêm Tài muốn nói cái gì.

Tống Thiêm Tài nhìn lí chính, đi đến bên cạnh quan tài vợ chồng Tống Tam Lôi nói: "Tống đại bá và Tống đại bá nương là dạng người gì ta không nói mọi người cũng đều biết. Hai vợ chồng già bọn họ cùng với một đứa cháu nhỏ bảy tuổi ở Tống gia thôn sinh sống hơn nửa đời, chưa từng làm một chuyện gì thương thiên hại lí. Nhưng cuối cùng lại ở trong chính căn nhà của mình bị kẻ trộm sát hại tính mạng. Ta xin hỏi người nhà của những kẻ sát nhân kia, các ngươi nói xem hai vợ chồng Tống gia đã làm sai cái gì mà lại bị con trai của các ngươi hãm hại. Các ngươi nói người nhà của các ngươi đáng thương cỡ nào, vậy đứa cháu nhỏ bảy tuổi của hai vợ chồng già Tống gia thì không đáng thương? Hai vợ chồng Tống gia nằm trong sân vĩnh viễn không thể mở miệng không đáng thương sao? Rốt cuộc là nghiệt do ai gây ra, phạm sai nên mới tạo thành cục diện ngày hôm nay."

"Con mất dạy, lỗi tại cha. Lúc trước nếu như khi con trai các ngươi phạm phải lỗi nhỏ, các ngươi dạy dỗ bọn chúng chứ không phải chỉ tới cầu người khác khoan thứ thì sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay. Mà bây giờ các ngươi lại muốn giở trò cũ gánh tội thay, các ngươi gánh vác nổi sao? Hôm nay chúng ta thả một kẻ sát nhân, ngày mai nói không chừng sẽ lại có thêm một cái vong hồn. Tống gia thôn chúng ta nhiều người như vậy, ngày đó chỉ vì nhất thời mềm lòng mà hại đến vợ chồng Tống gia, hôm nay chúng ta lại nhất thời mềm lòng, không biết lại sẽ đến lượt nhà ai. Nói vậy nghĩa là tất cả chúng ta đều có lỗi, vì thế nên chúng ta hôm nay ai cũng đều không có tư cách nói buông tha khoan thứ cho những tên hung thủ giết người kia. Nhìn hai cỗ quan tài, lại nghĩ đến đứa cháu bảy tuổi của hai vợ chồng già Tống gia, buông tha những kẻ này buổi tối liệu chúng ta ngủ có ngon không, chúng ta có làm thất vọng với lương tâm hay không?" Tống Thiêm Tài vô cùng đau đớn nhìn về phía mọi người, nói năng đầy khí phách.

Vừa dứt lời, lí chính đầu tiên là thay đổi sắc mặt. Lúc trước do hắn mềm lòng để nay hại đến vợ chồng Tống gia, hắn đã không mặt mũi nhìn đứa cháu nhỏ Tống gia. Nếu như còn bỏ qua cho những kẻ hại bọn họ, sau này đi xuống dưới kia chỉ e vợ chồng Tống Tam Lôi đều sẽ oán trách hắn.

Mọi người trong Tống gia thôn cũng không còn ai còn dám tỏ vẻ đồng tình những người này. Những người này vừa thấy tình huống xoay chuyển, hung hăng lườm Tống Thiêm Tài. Có phụ nhân chạy lên định đâm vào người Tống Thiêm Tài, miệng hô: "Ngươi là đồ chó má, đừng mơ hại đến tính mạng con trai ta, ta liều mạng với ngươi."

Tống Thiêm Tài đứng né sang một bên, Triệu Ngôn Tu giơ chân lên đá bay người ra xa, đồng thời cảnh cáo những kẻ khác đang định liều mạng với Tống Thiêm Tài. Lí chính nhanh chóng kêu người đi báo quan, không thèm để ý đến những kẻ đang la lối khóc lóc lăn lộn trên mặt đất kia nữa.

Người nha môn tới rất nhanh. Mùa màng không tốt, Huyện thái gia chỉ sợ bá tánh có bạo loạn, đối với loại án giết người như này vốn cực kì coi trọng. Sau khi lấy được bằng chứng, bọn họ lập tức bắt người nhà của nhóm hung thủ mang về nha môn thẩm tra, lại đi kiểm tra nơi ở của từng thân thích một. Bọn họ còn dán bố cáo, treo thưởng truy nã đào phạm, coi đây là một vụ án trọng điểm.

Cho dù thế đạo bây giờ còn chưa đến mức loạn lạc, nhưng dù vậy vẫn có chút không yên ổn. Huyện thái gia đương nhiên muốn giết gà dọa khỉ, làm kinh sợ những kẻ lòng mang ý xấu. Vào nhà trộm cướp còn sát hại mạng người, ở một nơi trị an vẫn luôn tương đối không tệ như Vĩnh Nhạc trấn có thể nói là một vụ án khá nghiêm trọng.

Nhóm nha dịch vô cùng tích cực, không quá nửa tháng đã bắt sống được nhóm hung thủ. Bốn người, toàn bộ phán tử hình. Lí chính và thôn dân sau khi thương lượng đã đuổi cả bốn hộ nhà này ra khỏi Tống gia thôn. Lúc trước có người lao về phía Tống Thiêm Tài liều mạng ai ai cũng nhìn thấy, lòng báo thù mạnh mẽ như vậy ai biết có khi nào bọn chúng sẽ lại hại những người khác trong thôn nữa hay không.

Vốn dĩ trong bốn nhà này chỉ có một nhà là thuộc thôn, còn lại đều là chuyển tới trong mấy tháng gần đây. Những người này trước khi bị đuổi đi còn ném đuốc vào không ít nhà trong Tống gia thôn. Nhà Tống Thiêm Tài bị ném ba cây đuốc, cũng may Tống Thiêm Tài sợ có người chơi xấu nên đã nhắc nhở mọi người trong Tống gia đề phòng từ trước.

Nhưng cho dù vậy, cái nhà kho chứa củi trong nhà vẫn bị cháy hơn một nửa. Nhà bị cháy nghiêm trọng nhất trong thôn chính là nhà của lí chính, nguyên một gian chính phòng đều bị thiêu rụi. Nếu không phải con dâu hắn nửa đêm dậy xi tiểu cho con trai, nói không chừng toàn bộ nhà cửa đều hoá thành tro.

Vợ lí chính không giữ được cái giá phu nhân nữa, ở nhà mắng to bốn nhà kia, lại chì chiết lí chính một trận, nói hắn quá mềm lòng, loại người này vốn không nên cho vào trong thôn, bây giờ lại tai họa đến trên đầu chính người nhà mình. Trong thôn có không ít nhà bị thiêu cháy kho chứa củi, ai cũng đầy vụng căm phẫn, vốn dĩ còn có chút đồng tình bốn nhà này cô nhi quả phụ không dễ dàng, bây giờ chỉ hận không thể nguyền rủa bọn họ đoạn tử tuyệt tôn mới thoả.

Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi bị trận hoả hoạn dọa sợ. Mấy năm qua mâu thuẫn trong thôn lớn nhất cũng chỉ là đấu võ miệng, rất hiếm khi động thủ. Riêng lần này bọn họ đã được chứng kiến đủ bộ giết người phóng hoả. Người một khi đã trở nên tàn nhẫn thì đúng là chuyện gì cũng đều làm ra được. Trải qua chuyện lần này, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đã nhiều thêm vài phần cảnh giác, không còn làm người tốt vô tội vạ nữa.

Đám tang của vợ chồng Tống Tam Lôi là Tống Thiêm Tài giúp đỡ làm, lí chính cũng bỏ công bỏ sức hỗ trợ. Mà hiện tại chuyện khó giải quyết nhất chính là vấn đề nuôi nấng Cẩu Tử. Mùa màng không tốt, trong thôn còn có nhà muốn bán con, thật sự là không có lương thực và tiền bạc dư thừa để nuôi nấng Cẩu Tử.

Lí chính kỳ thật muốn ra mặt nuôi nấng Cẩu Tử, đáng tiếc sau khi nhà hắn bị thiêu mất một gian, vợ hắn ngày nào cũng ở nhà mắng nhiếc, vừa nghe hắn muốn nhận nuôi Cẩu Tử lại cãi nhau với hắn một trận to. Ở cùng một cái thôn, nhà Tống Thiêm Tài đương nhiên cũng nghe được tiếng gió. Nữ chủ nhân không chào đón, Cẩu Tử cho dù qua đó cũng sẽ không có ngày lành gì mà sống.

Tống Đại Sơn thấy Cẩu Tử và Tống Tiểu Bảo chơi thân, từng lén lút đề qua với Tống Thiêm Tài muốn nhận nuôi Cẩu Tử, bảo Tống Thiêm Tài đưa ra quyết định. Hắn đã có một đứa con ruột Tống Tiểu Bảo, nếu như nhận nuôi Cẩu Tử, tuy rằng có thể giúp Cẩu Tử ăn uống không lo, nhưng đối xử bình đẳng thì lại tuyệt đối không làm được.

Một cái Tống Tiến Bảo còn ở ngay trước mắt, Tống Thiêm Tài đã đủ nghẹn khuất, hắn không muốn Tống Tiểu Bảo cũng như thế. Trước khi gặp được Triệu Ngôn Tu, ngay cả cưới vợ sinh con tới tranh giành tình thương với Tống Tiểu Bảo hắn còn không muốn, huống chi là đi nhận nuôi một đứa trẻ khác phân đi sủng ái và tấtcả mọi thứ của Tống Tiểu Bảo.

Hắn không muốn ủy khuất Tống Tiểu Bảo, cho nên hắn có thể thương xót Cẩu Tử đặt mua cho Cẩu Tử một phần tài sản, lại không thể chia sẻ sự cưng chiều và gia nghiệp của Tống Tiểu Bảo cho Cẩu Tử. Như vậy đối với Tống Tiểu Bảo là không công bằng, hắn cũng không nỡ để Tống Tiểu Bảo sẽ có một ngày phải chịu đựng khổ sở và tủi hờn giống như nguyên thân. Lòng người dễ đổi, hắn không thể đối xử với Cẩu Tử giống như với Tống Tiểu Bảo. Cẩu Tử có thể khó chịu, có thể không phục hoặc không so đo hay không vẫn chưa biết được. Hắn không muốn đánh cuộc, bởi vậy, Cẩu Tử hắn có thể chăm sóc, lại sẽ không nhận nuôi.

Mấy ngày này Cẩu Tử vẫn luôn ở Tống gia, Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn cũng săn sóc Cẩu Tử rất nhiều. Trần Quế Chi bèn dò hỏi ý Trần Đại Thạch xem bọn họ có thể nhận nuôi Cẩu Tử được không. Dù gì bọn họ về sau cũng phải có đứa con dưỡng lão tống chung, Cẩu Tử không nơi nương tựa, làm con của Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn cũng là một lựa chọn không tồi. Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn kỳ thật cũng muốn nhận nuôi Cẩu Tử. Bọn họ ở bên nhau chú định sẽ không có con, thời trẻ bởi vì nghèo, quá kế hài tử cũng không nuôi nổi nên mới không nhận nuôi, sau này thì lại là chưa tìm được ai thích hợp. Năm trước Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn tích cóp tiền mua vài mẫu đất, thúc bá họ bên cha ruột của Trần Đại Thạch kỳ thật cũng muốn quá kế một đứa cháu qua đó.

Đáng tiếc, bọn họ rõ ràng là muốn về sau chiếm gia sản của Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, Trần Đại Thạch có thể đồng ý mới là lạ. Vì thế, việc này bèn vẫn luôn bỏ dở. Trước kia Cẩu Tử và Tống Tiểu Bảo từng cùng nhau chơi ở quán trà, Lâm Tiểu Mãn đã rất yêu thích nó.

Bây giờ Cẩu Tử không còn người thân, bọn họ bèn động lòng muốn nhận nuôi. Nhưng bọn họ dù sao cũng không phải người Tống gia thôn, Cẩu Tử muốn quá kế trên danh nghĩa bọn họ chỉ sợ mọi người trong Tống gia thôn sẽ không vui. Như vậy truyền ra, e là người ngoài còn nói Tống gia thôn không có tình nghĩa, vì thế nên mới không dám mở miệng.

Trần Quế Chi nghe xong liền hiểu rõ băn khoăn của Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, sau đó kể lại cho Tống Thiêm Tài. Ở trong mắt bà, vạn sự chỉ cần qua tay con trai bà thì luôn có thể giải quyết một cách suôn sẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK